• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 165: Cảm nhận nguy hiểm

4 Bình luận - Độ dài: 2,782 từ - Cập nhật:

Không gì có thể chống lại trọng lực.

Tôi đã có cơ hội được hiểu sâu sắc câu nói ấy thế nào, khi mà đã bị viêm dạ dày vì nằm ngủ ngay sau khi vừa ăn xong.

Do bố mẹ tôi đều đang đi làm lúc ấy, tôi đã khỏe lại nhờ được em gái và bạn thuở nhỏ chăm sóc, nhưng tôi nghĩ đó là lần đầu tiên tôi nhận ra trọng lực có ý nghĩa lớn hơn mình tưởng tượng.

Sau cùng, tôi nhận ra rằng ta không nên nằm xuống sau khi ăn.

Đa phần là bởi dịch dạ dày sẽ bị trào ngược lên.

“Trọng lực tác dụng lên mọi sinh vật đúng không?”

“Anh đang nói cái gì vậy?”

Jang Chaeyeon nhìn tôi với vẻ mặt bối rối trong khi đang thu lại đống bi sắt.

“Tôi nghĩ là chúng ta có thể thử nghiệm điều đó ngay bây giờ đấy”

Jang Chaeyeon im lặng nhìn tôi và gật đầu.

“Ừm. Nếu như anh muốn thử nghiệm điều đó”

Cô ấy nhìn như là đã hiểu dù không biết tôi đang nói gì vậy.

“Cô Daon, cô Ahrin”

“Vâng!”

“Tôi sẽ cho thứ đó ăn một đòn mạnh, nên là hai người hãy chặn nó lại nhé”

“Vâng!”

“Tôi hiểu rồi”

Yu Daon và Song Ahrin gật đầu.

“Và cô Daon…”

“Vâng?”

Tôi có thể nhờ cô ấy làm điều này được không?

Trong khi tôi đang thoáng do dự, Yu Daon nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng.

“Bất kể điều gì cũng được”

“...”

“Chỉ cần đó là điều mà anh Jaehun muốn, tôi có thể làm nó”

Cứ mỗi khi nhìn thấy biểu cảm đó của cô ấy, tôi lại thắc mắc rằng liệu việc mình đang làm có thực sự đúng hay không.

“...Xin hãy làm theo như tôi nói chỉ một lần này thôi”

“Ừm, anh muốn tôi cho nó ăn một phần cơ thể của mình nhỉ? Ở đâu cũng được đúng không?”

“Đúng vậy. Cô chỉ cần phải chịu đựng đúng một lần khi tôi ra tín hiệu thôi”

“Việc đó không khó chút nào! Dù tôi sẽ hơi bối rối nếu anh lại bảo tôi hy sinh thứ gì đó như đầu óc…cơ mà không sao! Nói chung là phần nào cũng được hết!”

“Và cô Ahrin, xin hãy hỗ trợ cô Daon”

“...Hà”

Song Ahrin nhìn tôi và thở dài.

“Được rồi, được rồi. Này, Tóc Đen. Cô có nghe thấy tôi không? Tôi sẽ hỗ trợ cô một cách hoàn hảo”

“Đừng có mà cãi nhau”

“Này. Chúng tôi đâu có cãi nhau!”

“Đúng vậy đó”

Vậy cảnh tượng tôi vừa nhìn thấy chỉ là một cuộc trò chuyện thân thiện chứ không phải là cãi nhau à?

“Tôi trông cậy vào hai người đấy”

Hai người họ gật đầu.

“Ta đi thôi, cô Ahrin!”

“...Được rồi”

Yu Daon lao vào kẻ địch, thu hút sự chú ý của nó và né tránh những đòn tấn công, trong khi đó, Song Ahrin điêu luyện dùng súng lục bắn vào giữa những khớp của con quái vật.

Đôi lúc, khi có một đòn tấn công mà Yu Daon không né được xuất hiện, Song Ahrin sẽ rút tay về sau.

Như thể bị điều khiển bởi những sợi dây rối, cơ thể của Yu Daon sẽ khựng lại, và cô ấy rút về sau.

“Cảm ơn nhé!”

“Nếu mà biết ơn thì nói cho dễ nghe hơn đi!”

Yu Daon bật cười, còn Song Ahrin thì tặc lưỡi.

Yu Daon sẽ tạo ra một góc bắn cho Song Ahrin như thể cô ấy có mắt ở sau đầu, và Song Ahrin cũng nắm bắt được ý định của Yu Daon một cách hoàn hảo và di chuyển thuận theo đó.

Ai cũng có thể thấy rằng họ là một cặp hoàn hảo.

Nếu họ có thể chiến đấu như vậy thì tại sao lại không cứ thân nhau bình thường luôn đi nhỉ?

“Đã đến lúc chưa?”

Yu Daon hét lên, và tôi nhìn Jang Chaeyeon.

Những viên bi mà cô ấy tập trung lại đã trở thành một quả bóng sắt khổng lồ.

Một quả bóng sắt được giữ lại với nhau chỉ bằng sức mạnh thuần túy.

“Tôi sẵn sàng rồi”

“Ngay bây giờ!”

“Vâng!”

Yu Daon, đang né tránh đòn tấn công của con quái vật, liền chủ ý để tay của mình chạm vào chân của nó, và rồi cánh tay của cô ấy biến mất như thể bị tẩy đi, chỉ để lại phần tay áo lủng lẳng.

<!cạhK> (Khạc!)

Nó nhổ ra thứ gì đó, và cánh tay của Yu Daon quay trở lại.

“Cô Chaeyeon!”

Jang Chaeyeon nghe thấy tôi liền rút tay về sau.

Quả bóng sắt theo đó cũng bị kéo về theo chuyển động của cô ấy.

-Bùm!

Khi cô ấy vung nắm đấm như thể đang ném một quả bóng chày ở tốc độ cực đại, khối bi sắt khổng lồ liền bắn vào miệng con quái vật với một vận tốc khủng khiếp.

-Ầm!

<!cặhK> (Khặc!)

Nó phát ra một âm thanh kỳ lạ và cong người về trước, và rồi, nó bắt đầu quằn quại trong khi hét lên những tiếng khó hiểu.

<!áhK> (Khà!)

“Nó bảo là mình đau”

Yu Daon lẩm bẩm trong khi nhìn con quái vật một cách điềm tĩnh.

<!eoỌ> (Ọee!)

Ngay sau đó, nó nôn ra những viên bi sắt, và rồi, bắt đầu có nhiều thứ trào ra khỏi miệng nó hơn.

Một cảnh tượng khó tả.

Một vài nhúm tóc, mảnh da thịt, và cả xương.

“Tởm!”

Song Ahrin kêu lên rồi lùi lại, và Yu Daon cũng lùi về sau với biểu cảm sững sờ.

Con quái vật nôn thốc nôn tháo trong một khoảng thời gian dài.

<...iờv iôt uừC> (Cứu tôi với…)

Nó ngã xuống, lẩm bẩm.

Một mùi hôi thối kinh khủng bốc lên.

“...”

Yu Daon quan sát cảnh tượng đó, khẽ nhắm mắt lại và lẩm bẩm trong im lặng.

“Bạn đã phải chịu dày vò trong một khoảng thời gian dài rồi. Bây giờ, hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé”

Giọng của cô ấy tràn đầy đau buồn, khiến cho tôi và những người khác không thể nói gì.

“...Chúng ta đi chứ?”

Cô ấy ngẩng đầu lên sau một thoáng trầm tư.

“...”

Jang Chaeyeon liếc nhìn cô ấy và đi qua, rồi Song Ahrin cũng lẩm bẩm gì đó và lướt qua cô ấy.

“...Cô Daon”

“Ah, anh Jaehun”

Yu Daon mỉm cười với tôi.

“Anh có ổn không?”

“Câu đấy là của tôi mới phải. Cô có sao không, cô Daon?”

“Tôi ổn mà”

Yu Daon gật đầu.

“Đúng là một người đáng thương”

“Ừm”

Người đó chắc hẳn cũng không nghĩ rằng mình sẽ bị Bệnh viện bắt đi—

“Họ trở thành như này là vì đã không gặp được anh Jaehun”

“...Hả?”

Ánh mắt của tôi vô thức nhìn về Yu Daon.

“Nếu đã gặp được anh Jaehun, chắc hẳn người đó sẽ có một cuộc sống khác nhỉ?”

“...Điều đó không đúng đâu”

Tôi không có sức mạnh như vậy.

Tôi chỉ làm tất cả những gì mình có thể và sống bằng toàn bộ khả năng của minh.

“Không đâu”

Tuy nhiên…

“Anh Jaehun chắc chắn có thể làm được”

Yu Daon nói vậy với biểu cảm tràn đầy tự tin, khiến cho tôi cũng không biết nói gì.

Tôi chỉ có thể miêu tả rằng đó là một thứ còn hơn cả niềm tin thông thường.

“Có gì đó đang đến”

Như thể để phá vỡ bầu không khí giữa chúng tôi, Trưởng phòng lẩm bẩm và nheo mắt lại.

Jang Chaeyeon thu hồi đống bi vào trong chiếc túi của mình, Song Ahrin nạp lại đạn cho súng, và Yu Daon siết tay lại thành nắm đấm.

-Thụp thụp thụp!

Cánh cửa mở ra với tiếng bước chân vội vã, và người y tá xuất hiện.

Cùng lúc đó, Jang Chaeyeon đập tay xuống sàn, và cơ thể của y tá bị ghim chặt vào sàn.

-Vút!

Đồng thời, Song Ahrin cũng gảy ngón trỏ của mình như thể đang chơi một món nhạc cụ, và cơ thể của y tá vặn vẹo lấy ra chiếc chìa khóa từ trong túi áo ngực.

“Cảm ơn”

Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn tôi với chiếc chìa khóa trong tay.

“Đi thôi”

“Được rồi”

Song Ahrin cắm chiếc chìa khóa vào cánh cửa đã đóng lại.

-Cạch!

Cánh cửa mở ra với tiếng vặn chìa khóa.

Một mùi cay nồng xộc vào mũi tôi.

“Đây là…”

Trưởng phòng lẩm bẩm và nhìn vào dãy hành lang.

Nó đã bị tàn phá nặng nề.

Những ô cửa sổ đã vỡ tan hết cả, và mặt sàn thì bị bao phủ trong những vết cháy xém.

Chúng là dấu hiệu cho thấy một ai đó đã đơn giản là phá hủy mọi thứ.

“Có vẻ là họ đã đến rồi”

Nếu phải đoán xem ai là người sở hữu sức phá hủy như này thì tôi chỉ có thể nghĩ đến hai người thôi.

Nhưng mà làm sao thì chúng tôi mới có thể đến được chỗ của bọn họ đây?

Sổ hướng dẫn cũng không giỏi lắm về mảng thu thập thông tin trong thời gian thực.

Nếu tôi phải suy nghĩ thì…

-Rầm rầm, bùm!

Âm thanh thứ gì đó bị phá hủy vang lên.

“Chẳng cần phải suy nghĩ làm gì”

Bọn họ đang phá hủy mọi thứ thẳng thừng như này cơ mà.

“Tôi nghĩ là chúng ta nên đi đến nơi âm thanh phát ra”

Trước khi di chuyển, tôi quay lại và nhìn những bệnh nhân.

Ánh mắt của họ đều đang nhìn thẳng về năm người chúng tôi.

“Cô Ahrin”

“Hửm?”

Song Ahrin quay lại nhìn tôi.

“Ta có thể để mở cửa không?”

“...”

Ánh mắt của Song Ahrin hướng về vô số con người trong bộ đồ bệnh nhân.

“Nếu thoát khỏi đây thì họ có thể sống sót được không?”

“Tôi không biết”

Nhưng ít nhất, có vẻ là mối đe dọa đã hoàn toàn biến mất.

“Ai mà biết được? Nếu chúng ta cứ phá hủy mọi thứ như vậy, nơi này có thể sẽ biến mất và họ cũng có thể trở về như ban đầu mà”

“...”

Song Ahrin nhìn bọn họ, và cô ấy khẽ nhắm mắt.

Sau một lúc, Song Ahrin mở mắt ra, khuôn mặt của cô ấy tái xanh.

“Tôi đã đặt gợi ý về an toàn rồi. Trong trường hợp những người đó ra ngoài, họ cũng sẽ có thể theo bản năng tìm đến một nơi an toàn”

“...Cảm ơn cô”

“Không sao. Thay vào đó, tôi lại thấy may rằng anh là kiểu người như vậy”

Song Ahrin lẩm bẩm và bước về trước.

Năm người chúng tôi bước đi, nhìn khu vực xung quanh đã hoàn toàn bị phá hủy.

“...Jaehun à”

-Bùm! Rầm!

Một âm thanh kinh khủng khó mà có thể tượng tượng ra khi chúng tôi chiến đấu vang lên.

“Vâng, Trưởng phòng”

“Ta thực sự có một cảm giác chẳng lành”

Trưởng phòng lẩm bẩm với vẻ mặt đầy sợ hãi và nhìn về trước.

“Có thứ gì đó tại nơi âm thanh phát ra”

“Chắc chắn là phải có…thứ gì đó rồi ạ”

Nếu Trưởng Chi nhánh và Phòng Cách ly đang chiến đấu như này, nó sẽ không thể nào chỉ là ‘một thứ gì đó’.

Đó hẳn phải là ‘một thứ gì đó’ nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi.

Khi chúng tôi đã đến gần với nguồn âm thanh hơn, một tiếng động kinh khủng vang lên, và Trưởng phòng nhìn tôi.

“Jaehun à, hay là chúng ta đợi đi?”

“Đợi sao ạ?”

“...Đó cũng không phải là ý tồi đâu. Ngay từ đầu, chúng ta cũng không có vẻ gì là giúp ích được nhiều trong việc chiến đấu với những con quái vật đó…”

Trường phòng lẩm bẩm, nhìn về trước, và rồi…

-Rầm!

Bức tường vỡ nát và một người bay ra.

“Gaahh!”

Trưởng phòng hét lên, và người vừa bay ra từ bức tường vỡ nát loạng choạng đứng dậy, ho ra máu.

“...Trưởng Chi nhánh?”

Đó là Trưởng Chi nhánh.

Cô ấy ho ra máu thêm vài lần nữa, rồi nhìn thấy tôi và mở to mắt.

“Cậu Kim Jaehun và Phòng Nhân sự sao? Bọn ta không tìm thấy mọi người dù cho đã tìm kỹ đến mức nào, nên là ta cứ tưởng mọi người đã may mắn không bị bắt đi rồi chứ”

“Chúng tôi đã bị nhốt lại cùng với những bệnh nhân”

“Ra vậy. Khụ!”

Cô ấy ho ra máu một lần nữa.

“Thật ra thì, tình hình đang không được tốt cho lắm”

“Có vẻ là vậy nhỉ”

“Ta đã chiến đấu tự tin đến mức mà cũng không lạ gì nếu tất cả bác sĩ tại Bệnh viện Gangbuk bị giết hết hoặc bị gửi xuống tầng hầm rồi đấy”

Cô ấy lẩm bẩm và nhìn về trước.

“Tên Viện trưởng của Bệnh viện Gangbuk đúng là phiền phức mà”

-Thụp, thụp…

Tôi nghe được tiếng bước chân, và…

“Hừ…!”

Trưởng phòng hít một hơi sâu và đẩy tôi đi.

-Loạt soạt!

Tóc của Trưởng phòng rơi xuống thành mảng.

Ngay khi tôi vừa bị đẩy sang bên, bức tường liền đổ xuống.

Không lâu sau, một người xuất hiện phía bên kia bức tường.

Nếu trận chiến đã hỗn loạn như này, đáng lẽ cái áo blouse phải bị bẩn từ lâu, nhưng thay vào đó, một cái áo blouse bác sĩ trắng tinh lọt vào mắt tôi.

Và rồi…

“Ah…”

Yu Daon bịt mũi mình.

“Cô Daon?”

“Người đó…không. Thứ đó…”

Cô ấy lẩm bẩm trong khi chau mày.

“Nó bốc mùi hôi thối”

Ngay khi cô ấy vừa nói xong, khuôn mặt của Viện trưởng hiện ra.

Nó giống y xì với khuôn mặt của con người.

Chỉ là phần hàm dưới thì lại thấp xuống một cách quái dị.

Với hàm dưới xuống tới tận cằm, thứ đó hướng ánh mắt về chúng tôi và lẩm bẩm gì đó không thể hiểu được trong khi nhìn Yu Daon.

...kết quả tốt nhất

Cơ thể của Yu Daon cứng lại.

Ngay sau đó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện trên đầu của thứ đó.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Viện trưởng Bệnh viện Gangbuk]

[Tuổi: 74]

[Đặc trưng: -]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: -]

[Điểm yếu: -]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mắt của tôi chỉ cho thấy một phần thông tin giới hạn như thể đó là điều hiển nhiên.

Jang Chaeyeon tiến lên đứng cạnh Trưởng Chi nhánh, và Song Ahrin cũng đứng sau tôi.

Trưởng Chi nhánh lên tiếng.

“Trưởng phòng Heo Chan”

“...Vâng”

Trái ngược với dự đoán của tôi, cô ấy lại gọi tên Trưởng phòng.

“Ta để ý rằng ông đã gần như rụng hết tóc kể từ sau sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm”

“Đúng…vậy”

“Có thể ông sẽ bị trọc đầu sau biến cố này đấy nhỉ?”

“...”

Biểu cảm của Trưởng phòng đột nhiên trở nên u ám.

“Cục Quản thúc vẫn đang nghiên cứu thuốc mọc tóc”

Kể cả công nghệ của Cục Quản thúc cũng không thể chữa rụng tóc à.

“Các thành viên Phòng Nhân sự, mọi người có thể giúp ta chứ?”

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện trên đầu của Trưởng phòng.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Heo Chan]

[Tuổi: 49]

[Đặc trưng: Giữ an toàn]

[Khả năng: Cảm nhận nguy hiểm]

[Tiểu sử: Ông ấy không nói gì, nhưng ‘Cảm nhân nguy hiểm’ là năng lực giúp sống sót bằng cách hy sinh chính mạng sống của chủ sở hữu. Giống như sinh mệnh con người, cũng có những bộ phận trên cơ thể sẽ chết đi mãi mãi. Đó chính là chân tóc.]

[Điểm yếu: Nếu trọc hoàn toàn, ông ấy sẽ khó có thể sử dụng năng lực của mình một cách chuẩn xác]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...Jaehun à”

“Vâng, Trưởng phòng”

“...”

Trưởng phòng cắn mạnh vào môi mình.

“Ta sẽ bắt đầu toàn lực hỗ trợ cậu từ bây giờ. Ta sẽ báo cho cậu về những thứ nguy hiểm. Nên là tiến lên và chiến đấu đi”

“Con tóc của anh thì sao, Trưởng phòng?”

“Im đi!”

Trưởng Chi nhánh siết tay lại thành nắm đấm, và bốn người chúng tôi cũng lấy ra vũ khí của từng người.

Đến lúc thoát khỏi nơi này rồi.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

khổ cho trưởng phòng :)
Xem thêm