Tôi nhìn lại người đàn ông.
Khuôn mặt già nua của ông ấy tràn đầy mệt mỏi, nhưng trái lại, đôi mắt thì ánh lên một cách sắc bén.
Khi ông ấy nhấn đầu bút, một tiếng 'tách' liền vang lên.
“Có vẻ là mấy người đang không hiểu ta nói gì nhỉ?”
Người đàn ông nhìn chúng tôi và khúc khích cười.
Tôi nhìn lên đầu ông ấy một lần nữa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Choi Soocheol]
[Tuổi: 67]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Tầm nhìn và kinh nghiệm của một người đã lên được vị trí cao chỉ bằng nỗ lực đôi khi lại tỏa sáng hơn bất cứ năng lực nào khác]
[Điểm yếu: Một người bình thường. Nếu bị tấn công vào chỗ hiểm, ông ấy sẽ chết]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Ta tên là Choi Soocheol. Hiện tại thì ta chỉ là một nhân viên quèn chỉ biết ăn lương Cục Quản thúc thôi”
“Chuyện nực cười”
Nghe những gì ông ấy nói, Song Ahrin liền thở dài và nhìn người đàn ông.
“Cẩn thận đấy. Ông ta nói chuyện như vậy thôi nhưng những gì ông ta biết phải nói là rất đáng kinh ngạc”
“Ta thì biết cái gì chứ?”
Người đàn ông bật cười rồi nhìn tôi.
“Cậu Kim Jaeheon của Chi nhánh Gangseo. Theo những lời đồn đại, cậu là cá nhân tài năng nhất mà Chi nhánh Gangseo từng có kể từ cậu Ahn Sanghyun”
“Không đến mức đó đâu”
“Cậu còn rất khiêm tốn nữa chứ. Ta thích cậu rồi đấy”
Một nụ cười hiện lên khuôn mặt của ông ấy.
“Trưởng Chi nhánh thế nào rồi?”
“Trưởng Chi nhánh?”
“Trưởng Chi nhánh Gangseo ấy. Khi ta mới gia nhập…À, ta không nên nói vậy”
Ông ta liền đánh vào miệng mình và khẽ cười.
“Dù sao thì, cô ấy vẫn khỏe chứ?”
“Vâng”
“Thế thì tốt. Cô ấy vẫn làm việc như vậy đúng là chuyện đáng kinh ngạc mà”
Ông ấy lắc đầu lẩm bẩm, rồi nhìn ra cửa.
“Giờ thì vào ý chính thôi”
Ông ấy nhìn tôi với một nụ cười…
-Tách.
Và nhấn vào đầu bút.
“Với cả cậu cũng thực sự rất giỏi quan sát con người. Cậu có tiềm năng lớn đấy”
“...”
“Được thôi, chắc là đang suy nghĩ về nhiều thứ ha”
“...”
-Tách.
“Những người khác dường như chỉ hiểu được mỗi câu đầu tiên ta nói”
Ông ta thở dài.
“Việc đó cũng căng thẳng cho ta lắm đấy”
“Có nhiều người như vậy sao?”
“Ôi trời. Kể cả nhóc Ahrin ở bên cạnh cậu cũng đã từng không chịu nghe lời và đi lang thang đấy…”
“Đâu có chuyện đó?”
Song Ahrin nghiến răng, và ông ấy mỉm cười.
“Có một lần Ahrin đã bất tuân rồi đi xuống dưới lòng đất để rồi xích mích với Phòng Quản thúc”
-Tách.
“Nên là bây giờ Phòng Quản thúc cũng không đứng về phía bọn ta nữa”
“Này, ông già! Làm gì đến mức đó chứ!”
Song Ahrin nghiến răng rồi hét lên.
“...”
“Cậu chắc hẳn có nhiều điều muốn hỏi lắm. Ta nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ?”
Người đàn ông đặt tay lên cằm, nhắm mắt lại, và chỉ tay lên trần.
-Tách.
“Bây giờ, sẽ tốt hơn nếu ta dùng cả ngôn ngữ cơ thể để giải thích”
“Mà, cũng có nhiều thứ khó có thể giải thích bằng lời”
Người đàn ông cười tươi trước lời của tôi.
“Dạo gần đây, đã có hiện tượng nhiều người cùng mơ về một giấc mơ”
“Hừm…”
Người đàn ông chỉ tay lên trần nhà.
“Nói thật thì, việc có cùng một giấc mơ cũng kỳ lạ, nhưng ta không nghĩ nó thực sự quan trọng đến vậy”
Người đàn ông gật đầu nói tiếp.
“Quan trọng là nội dung của giấc mơ đó”
“Nội dung sao?”
“Đúng vậy”
“...”
“Tất cả đều kể về cùng một giấc mơ, mà trong đó, họ đều đang lang thang trong một viện bảo tàng tăm tối”
“Ra vậy”
Tôi gật đầu.
“Nhưng vấn đề ở đây lại chính là cái tên của viện bảo tàng”
Người đàn ông nhìn Jang Chaeyeon và Song Ahrin với đôi bàn tay chụm lại.
“Chà, hình như họ nói rằng tên của nó là Viện bảo tàng của Chân lý đấy?”
“...”
“...”
Khuôn mặt của hai người họ liền sững lại khi nghe vậy.
“...Viện bảo tàng của Chân lý?”
Sớm sau đó, Song Ahrin là người lên tiếng trước.
Cô ấy nhìn người đàn ông một cách bối rối, và ông ta gật đầu với tôi.
“Viện bảo tàng của Chân lý là gì?”
“À, nơi đó. Ừm…”
Song Ahrin đặt tay lên cằm và suy nghĩ về câu hỏi của tôi.
“Có hơi khó giải thích chút, nhưng đó là một nơi điên rồ”
“Aha, tại sao?”
“Đó là nơi mà mọi hành động phải tuân theo một chân lý duy nhất”
-Tách.
“Nó là gì ấy nhỉ? Không được tin vào bất cứ điều gì ngoài những thứ ta nghe được ở nơi này”
“Thật sao?”
“Ừm. Tôi nhớ là như vậy?”
Song Ahrin nghiêng đầu.
“Chúng ta chắc chắn đã cách ly khu vực đó rồi mà, đúng chứ?”
“Đúng vậy”
“Thế thì lạ thật đấy”
Người đàn ông nhún vai và nhìn hai người kia.
“Từ đầu thì tại sao nó lại xuất hiện trong những giấc mơ chứ?”
“Ta cũng thấy lạ nên đã đi tìm hiểu xung quanh”
-Tách.
Ông ấy gật đầu và chỉ xuống bằng ngón trỏ.
“Có vẻ là đã có thứ gì đó xuất hiện”
“Vậy thì không phải là ông nên gọi Phòng Cách ly à?”
“Nhóc nghĩ là ta không gọi bọn họ chắc?”
Ông ấy nhìn Song Ahrin như thế muốn hỏi cô ấy đang nói gì vậy.
“Họ cũng không tìm được nó”
“...”
“Vậy nên ta mới muốn nhờ cậu”
Ông ta quay sang nhìn tôi.
“Xin hãy giúp ta tìm nó”
“Tìm ở đâu?”
“Ở đâu ấy hả? Trong thành phố”
Ông ấy nói tiếp, ngón tay vẫn chỉ xuống dưới.
“Là vậy đấy”
“Không, dù ông có bảo bọn tôi tìm nó trong thành phố đi nữa…”
Song Ahrin lẩm bẩm với vẻ mặt khó xử, còn Jang Chaeyeon thì đang nhắm mắt trầm tư.
“Thành phố này quá rộng. Chúng tôi có thể tìm trong đó kiểu gì được chứ?”
“Không phải chúng ta chia ra tìm là được à?”
Song Ahrin lắc đầu trước ý kiến của Yu Daon.
“Không được. Nơi đó tràn ngập những thứ nguy hiểm. Kể cả Phòng Cách ly cũng đã có một khoảng thời gian khó khăn ở đấy”
Người đàn ông nhìn tôi với một nụ cười.
“Ngay từ đầu, chúng tôi còn chẳng biết là trong đó có gì, nó trông như nào, hay là đặc tính ra sao, nên là không phải việc nhờ chúng tôi đi tìm nó có hơi khó sao?”
“Vậy nên ta mới nói cho mấy người biết về những giấc mơ”
Người đàn ông gật đầu và nói tiếp.
“Tiếp tục từ vừa nãy, ta đã nói về việc nhiều người có cùng chung một giấc mơ”
“Vâng”
“Thế thì mấy người chỉ cần cũng có giấc mơ đấy thôi”
“Nếu phải có chung một giấc mơ thì…chúng tôi cần làm gì?”
“Chà, mấy người chỉ cần phải ngủ chung một chỗ”
Người đàn ông mỉm cười trước câu hỏi của tôi và nhấn bút.
-Tách.
“Không phải tất cả những nhân viên Cục Quản thúc đều đến cùng một chỗ sao?”
“À”
Jang Chaeyeon nghe vậy liền nghiêng đầu.
“Chúng ta đến phòng trực ban cũng được đấy?”
“Nếu định ngủ cùng một chỗ thì phòng trực ban có vẻ là một lựa chọn tốt nhỉ”
“Phòng trực ban sao…tôi không thích bầu không khí u ám ở đó cho lắm”
“Ôi, vậy thì nó sẽ giống một chuyến dã ngoại đúng không ạ?”
Ngoại trừ tôi, bốn cô gái đang trò chuyện với nhau.
Người đàn ông nhìn họ một cách trìu mến, và rồi…
-Tách.
“Dù vậy, vẫn sẽ tốt hơn nếu cả nhóm đi chung”
“Mà, chúng tôi giờ đã quen với việc này rồi”
“Tốt lắm. Chỉ cần tiếp tục như này thì mấy người sẽ trở nên rất tài giỏi đấy”
Người đàn ông bật cười.
-Tách.
“Nhưng phải cẩn thận. Có nhiều tai nghe lén lắm đấy”
“Mà, dù sao thì đó cũng là nơi mà nhân viên thường đến sau giờ làm”
-Tách.
“Người ta nói rằng thời điểm an toàn nhất là khi ta ở cùng nhau. Càng nguy hiểm thì lại càng nên làm vậy”
“Công nhận”
Ông ấy mỉm cười và gật đầu
“Ta sẽ chỉ mấy người cách đến đó”
“Tôi biết cách đến đó rồi—ưm!”
Tôi liền bịt miệng Song Ahrin lại khi cô ấy đang nói.
“Cô Ahrin. Dù sao thì ông ấy cũng là sếp cũ của cô mà, cô không nên bất lịch sự như vậy đâu”
“Đợi…!”
Khi cô ấy vặn vẹo cơ thể, tôi nhanh chóng kéo cô ấy vào trong vòng tay của mình để giữ im, rồi nhìn người đàn ông.
“Au…!”
Chỉ khi ấy thì Song Ahrin mới ngừng cử động, rồi cả Yu Daon và Jang Chaeyeon cũng giữ im lặng.
“Ồ…”
Park Yeeun lẩm bẩm.
“Haha, quả nhiên là cậu rất giỏi đối nhân xử thế mà”
Ông ấy mỉm cười và nói tiếp.
-Tách.
“Trước hết, rẽ phải rồi đi thẳng, cậu sẽ tìm thấy một cái thang máy”
“Tôi hiểu rồi”
“Nhưng đương nhiên là phòng trực không ở trong thang máy rồi”
“Đúng vậy”
“Nên là hãy rẽ trái ở đó, và cậu sẽ đến được một hành lang dài”
-Tách.
“Rồi rẽ phải”
“Vâng”
Ông ấy nói tiếp, bàn tay chụm lại với nhau.
“Rồi cánh cửa dẫn vào phòng trực sẽ ở trước đó”
-Tách.
“Đến đây, cánh cửa sẽ bị khóa, nên là cứ nhập mật khẩu vào là được. Theo ta nhờ thì, hình như mật khẩu là 1234”
“Là 1234 sao…?”
“An ninh ở Chi nhánh Gangdong có hơi lỏng lẻo nhỉ…”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm, và Yu Daon cũng lẩm bẩm đáp lại.
“Chi nhánh Gangdong thường cẩu thả với chuyện an ninh mà”
Người đàn ông mỉm cười một cách buồn rầu.
-Tách.
“Chắc là sẽ không có ai ở đó đâu, nhưng mà cứ kiểm tra xung quanh đi. Đôi khi lại có mấy người trốn trong đấy”
“Cũng có mấy người thích ngủ trong góc mà”
“Ta cũng đã từng như vậy. Dù có thể ngủ trên giường, nhưng ta vẫn sẽ luôn thiếp đi ở trong góc”
Ông ấy mỉm cười vui vẻ.
“Dù sao thì, có thể sẽ có người ở trong phòng trực ban”
“Không phải có thể, thường thì kiểu gì cũng có”
Ông ấy nhún vai trước lời của Jang Chaeyeon.
“Dù có đi nữa thì họ cũng đã quen với Chaeyeon và Ahrin rồi mà”
-Tách.
“Đừng cư xử quá thân thiện chỉ vì được họ bắt chuyện. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mấy người giả vở là mình thuộc Chi nhánh Gangdong đấy?”
“Phải ha, tôi cũng sẽ nghĩ rằng ‘Sao họ lại đến đây nhỉ?’ nếu thấy ai đó không thuộc Chi nhánh Gangseo ở đó”
“Vậy đấy”
Ông ấy bật cười trước lời của tôi.
“Ôi trời, ta giờ đã già rồi”
Ông ấy đánh nhẹ vào hông mình và nhìn tôi.
“Mà, đương nhiên là ông sẽ như vậy rồi…”
-Tách.
“Đừng tỏ ra quá thân thiện chỉ vì quen biết nhau. Đặc biệt là Ahrin và Chaeyeon”
“Đằng nào thì chúng tôi cũng chẳng còn ai thân thiết nữa rồi”
Song Ahrin, đã thoát ra khỏi vòng tay của tôi, liền lẩm bẩm với giọng lí nhí, và Jang Chaeyeon cũng gật đầu.
“Haha. Thế thì tốt”
Rồi ông ấy nhìn ra cửa.
“Vậy thì, mấy người nên đi ngay bây giờ”
-Tách.
“Chúc may mắn”
Ông ấy vẫy tay tạm biệt, và tôi cũng vẫy ngược lại.
Năm người chúng tôi đi ra khỏi cửa.
“Ông già đó hôm nay nói nhiều thật đấy”
“Ừm”
Song Ahrin và Jang Chaeyeon trò chuyện với nhau trong khi đi đến chỗ cái thang máy, rồi cả hai rẽ trái.
“Đường này”
“...”
Tôi bỏ ngoài tai lời của họ và dừng bước.
“Ừm, anh Jaehun? Là hướng này mà”
“...”
“Anh Jaehun?”
“Anh trai?”
“...Gì đây? Sao thế?”
“Có chuyện gì à?”
Yu Daon và Park Yeeun nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, và Song Ahrin cùng Jang Chaeyeon cũng quay về đây.
Đó không phải con đường mà chúng tôi phải đi.


12 Bình luận