“Có chuyện gì vậy? Sao cả hai lại ở chỗ này? Tôi tưởng Phòng Cách ly đã bị giải thể và hai người đã bị chuyển đi nơi khác rồi mà”
Người phụ nữ giữ chúng tôi lại và bắt đầu nói chuyện.
“...”
Jang Chaeyeon vẫn giữ im lặng không nói gì.
“...Haha”
Và đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy cảnh tượng Song Ahrin nở một nụ cười gượng gạo.
Song Ahrin quay sang nhìn tôi vẫn với nụ cười gượng gạo trên mặt.
-Có nên dùng thôi miên không?
-Đợi đã.
-Tại sao?
-Ai mà biết được.
-Ôi trời.
Tôi nhớ lại những gì mình biết về người sở hữu cây thánh giá.
Kể cả khi ở cô nhi viện, hay là ở công viên giải trí, người sở hữu cây thánh giá hoặc chuỗi tràng hạt sẽ có thêm một mạng nữa hoặc gì đó tương tự.
Chẳng may Song Ahrin thôi miên cô ta để rồi bị phát giác vì nó không hoạt động thì đúng là thảm họa.
Trong khi tôi đang giao tiếp nhanh bằng mắt với Song Ahrin, người phụ nữ lại đột ngột lên tiếng.
“Rõ ràng là sau biến cố đó, mọi người trong Phòng Cách ly đều đã tan rã…Ấy, không được không được, tôi lại lỡ miệng nữa rồi”
Khi người phụ nữ đánh vào miệng mình và bật cười thành tiếng, chúng tôi liền quay lại nhìn cô ấy.
Tôi có thể phần nào đoán được người phụ nữ này là kiểu người như nào.
Một kẻ thiếu tế nhị thích bàn tán về chuyện của người khác.
Dù là đằng nào thì tôi cũng phải cẩn thận với lời nói của mình.
“Thế, tại sao cả hai lại ở đây? Một cuộc điều chuyển nhân sự nữa à? Hay là một chuyến công tác? Hoặc là—?”
“Chúng tôi đến đây để làm một bài đánh giá nhân sự”
Khi tôi ngắt lời cô ta, người phụ nữ liền quay sang nhìn tôi.
“Ôi ôi. Cậu trai này là ai đây? Bạn trai à? Hay là vẫn đang tìm hiểu nhau?”
Phớt lờ lời nói đùa của người phụ nữ, tôi nói tiếp.
“Xin chào, hân…”
‘Đừng cư xử quá thân thiện chỉ vì được họ bắt chuyện. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mấy người giả vở là mình thuộc Chi nhánh Gangdong đấy?’
Lời nói của người đàn ông vang lên trong đầu tôi.
Tôi ngẫm nghĩ trong giây lát.
Chẳng lẽ người phụ nữ này lại không biết về những nhân viên Phòng Nhân sự ở chi nhánh mình?
Nhưng phải có lý do nào đó thì ông ấy mới khuyên chúng tôi nên đóng giả làm người thuộc Chi nhánh Gangdong.
“...Xin chào, tôi tên là Kim Jaehun. Tôi chỉ vừa mới vào làm tại Chi nhánh Gangdong”
“Ồ, Phòng Nhân sự sao?”
“Vâng”
Ông ấy chắc hẳn phải hiểu rõ về tình hình hơn tôi.
“Hừm…”
Cô ta chau mày.
Nhìn cô ta như vậy, tôi lại cảm thấy bất an.
Chẳng lẽ là cô ta biết mặt tôi?
Rằng tôi thuộc Phòng Nhân sự Chi nhánh Gangseo?
“Tôi xin lỗi. Do công việc đa phần ở trên thực địa nên tôi không có mối quan hệ nào với những nhân viên văn phòng cả, nên đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu”
“Việc đó cũng có thể xảy ra mà”
May mắn đây chỉ là do tôi suy diễn quá lên.
“Thế còn hai người kia, với cả cô Song Ahrin và cô Jang Chaeyeon nữa…?”
“À, cái đó. Tôi là Yu Daon, nhân viên mới”
“Thực tập sinh Park Yeeun ạ”
“Đủ tuổi trưởng thành rồi chứ?”
“Vâng?”
Park Yeeun chớp mắt trước câu hỏi bất ngờ của người phụ nữ, rồi trả lời…
“Cháu đã qua độ tuổi trưởng thành quy định rồi, đấy ạ…?”
Con bé nói dối không chớp mắt luôn.
“Aha, ra vậy”
Người phụ nữ thờ phào nhẹ nhõm.
“Thế…”
Cô ta quay sang phía tôi.
-Keng.
Cây thánh giá trên vòng tay của cô ta rung lên.
“Tại sao mấy người lại ở đây? Nhân viên văn phòng bình thường sẽ chẳng dám đến đây đâu”
Tôi có thể cảm nhận được chút cảnh giác từ cô ta khác với trước đó.
“...”
Cách tốt nhất là bán đứng một ai đấy.
Nhưng bằng cách nào?
Tôi chỉ biết tên mỗi một người thuộc Chi nhánh Gangdong.
Người đàn ông mà chúng tôi vừa nói chuyện cùng, Choi Soocheol.
Tôi có nên ít nhất nói tên ông ấy ra không?
Trong khi tôi còn đang suy nghĩ như vậy, Song Ahrin liền chậm rãi mở miệng.
“Lee Hyein Phòng Quản thúc đã đồng ý sẽ tiến hành bài đánh giá nhân sự của chúng tôi”
“À, cô Lee Hyein…”
Vẻ mặt của người phụ nữ thoáng trở nên hoang mang trước lời của Song Ahrin.
“Phải rồi, ba người đã từng thuộc cùng một phòng ban…”
“Đúng vậy”
“Ơ, nhưng mà cô Lee Hyein đó sao…?”
“Cô ta bảo là chỉ lần này thôi”
“Dù tôi có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần đi nữa, hai người không có vẻ gì là sẽ nhận được kết quả tốt trong bài đánh giá nhân sự của mình đâu…”
Rốt cuộc cái người tên Lee Hyein đó là kiểu người như nào vậy?
“Dù sao thì, nếu là cô Lee Hyein…”
Cô ta thoáng do dự, rồi nói tiếp…
“Cô ấy ở trong đấy”
Cô ta chỉ vào dãy hành lang.
“Tôi cảm ơn”
Tạm thời thì cứ thoát khỏi người phụ nữ này đã.
Ngay khi tôi đang định di chuyển.
“À, với cả…”
Cô ta lục qua túi của mình, rồi nói…
“Lấy cái này đi”
Cô ta đưa ra một cây thánh giá.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Minh chứng của Đức tin]
[Tuổi: Được tạo ra 3 ngày trước]
[Đặc trưng: -]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: và nói, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, nếu các ngươi không thay đổi và trở nên như trẻ thơ, các ngươi sẽ không vào được vương quốc thiên đàng] [note73099]
[Điểm yếu: Vậy, người nào khiêm nhường như đứa trẻ nầy sẽ là người cao trọng hơn hết trong vương quốc thiên đàng] [note73100]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Tôi chỉ thấy được những dòng chữ không thể nào hiểu nổi.
“Đây, cái này sẽ bảo vệ mọi người”
“Nó sẽ bảo vệ chúng tôi sao…”
Trước lời nói đó, tôi nhìn vào mắt cô ta.
“Đây, cầm lấy nhanh lên nào”
Cô ta đưa ra cây thánh giá một lần nữa.
Không còn cách nào khác.
Tôi với ra và nắm lấy cây thánh giá, và thái dương của tôi liền đau nhói.
Một cơn đau đầu?
Tôi vội vã quay về sau nhìn những người khác trong khi vẫn đang cầm lấy cây thánh giá.
Park Yeeun khẽ chau may khi nhìn vào cây thánh giá, và cả ba người kia cũng nhìn nó với ánh mắt dù không hiểu gì nhưng vẫn đề cao cảnh giác.
Một nụ cười hiện lên khuôn mặt của cô ta khi thấy tôi đang giữ cây thánh giá.
“Giờ thì ổn rồi. Mọi người có thể đi vào”
Cô ta vui vẻ vẫy tay.
Biểu cảm của cô ta không có chút nào lo lắng.
Tôi nên làm gì đây?
Tôi quyết định chỉ vẫy lại và rời đi.
Và cho đến khi cả nhóm biến mất khỏi tầm mắt, cô ta vẫn vẫy tay với chúng tôi cùng một nụ cười rạng rỡ.
“...Người đó khi trước không cư xử như này”
“Phải ha”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm sau khi cả nhóm rẽ vào góc và người phụ nữ biến mất khỏi tầm mắt, và Song Ahrin cũng gật đầu.
“Cô ta không cư xử như vậy sao?”
“Tất cả những người thuộc Phòng Quản thúc đều bị căng thẳng cả”
Jang Chaeyeon gật đầu trước lời của Song Ahrin.
“Nghĩ thử xem. Anh phải nhập thông tin về dị thể quản thúc mà mình mới nhìn thấy lần đầu, và nếu xui xẻo, anh có thể sẽ chết ngay tại chỗ hoặc gặp kết cục còn tệ hơn cả cái chết”
“Công nhận”
“Phải làm mấy công việc như vậy thì làm sao mà không căng thẳng được? Có bị hoang tưởng thì cũng chẳng phải nói quá đâu. Thực chất, người đó cũng đã từng như vậy”
“...”
Nếu vậy thì chỉ có một kết luận mà tôi có thể đoán ra được.
“Nhưng mà, anh trai này”
“Ừm”
Park Yeeun, đã im lặng từ nãy đến giờ, nhìn tôi và chỉ vào cây thánh giá.
“Cái đó, nó có hơi lạ ạ”
“Cái gì cơ?”
“Nó hơi khó giải thích chút, nhưng có thể nói là em nghe được một giai điệu từ nó ạ?”
“Một giai điệu sao?”
Đầu tôi hơi đau nhói khi đang giữ nó, nhưng những người hát thì nghe được một giai điệu sao?
“Tôi không nghe được gì hết”
“Tôi cũng vậy”
“Tương tự”
Tuy nhiên, ngoài Park Yeeun ra, có vẻ là không có ai nghe được giai điệu nào hết.
“...Tạm thời thì—”
-Choang!
Trước khi tôi có thể nói tiếp, âm thanh một thứ gì đó vỡ tan liền vang lên từ đâu đó.
Yu Daon nhanh chóng đứng lên trước, Song Ahrin đừng ở cuối, và Jang Chaeyeon giơ tay lên ở bên cạnh tôi.
-Cộp…cộp…
Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.
Và rồi…
-Nhói!
“Gư…!”
Một cơn đau đầu kinh khủng ập đến.
“...Ah”
“...Ư”
“...Gư”
“Mọi người, mau tỉnh táo lại nhanh!”
Tôi ngẩng đầu lên, cố kìm nén lại cơn đau nhói lên không ngừng ở thái dương, để rồi nhìn thấy cảnh tượng Jang Chaeyeon, Song Ahrin, và Park Yeeun đều đã gục xuống.
Chỉ còn lại một người.
“Anh Jaehun!”
Chỉ còn Yu Daon là đang đứng đó, nhìn những người khác với vẻ mặt hoang mang.
“Chuyện gì đang xảy ra đây?”
“Tôi không biết”
Chuyện quái gì đang xảy ra đây?
Từ đầu thì tại sao Yu Daon vẫn còn ổn chứ?
-Rắc…
Âm thanh thứ gì đó dẫm lên những mảnh kính vỡ vang lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn về trước.
“...”
Ở đấy là một người đàn ông mặc trên mình bộ áo choàng linh mục đen tuyền.
Không.
Chẳng biết là tôi có thể gọi hắn là một người đàn ông hay không nữa?
Cơ thể của hắn chắc chắn là của một người đàn ông, nhưng khuôn mặt lại là của một người phụ nữ mà ta thường sẽ thấy trên những bức tượng tôn giáo thiêng liêng.
Tôi vội vã ném cây thánh giá xuống sàn.
Dù vậy, cơn đau đầu vẫn không hề thuyên giảm.
Không, thay vào đó,
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Linh mục]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: Thú tội]
[Khả năng: Nghiền ngẫm]
[Tiểu sử: Hãy thành tâm đối mặt với tội lỗi của ngươi. Nếu việc đó là không thể, hãy quỳ xuống và cầu nguyện với vị thần của ngươi]
[Điểm yếu: Tin vào một thứ khác thật tha thiết, đủ để cống hiến bản thân cho nó. Hoặc hãy là một ngoại lệ]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cái quái gì đây?
Không có thời gian để suy nghĩ nữa.
“Cô Daon. Xin hãy câu giúp tôi một ít thời gian!”
“Vâng!”
Yu Daon nhanh chóng đeo đôi găng tay của mình vào và lao về trước.
-Vút!
Cùng với âm thanh thứ gì đó được vung đến, cổ tay của cô ấy bị cắt phăng.
“Oái!”
Yu Daon lẩm bẩm và giữ lấy cổ tay của mình bằng tay còn lại.
Trong khi nhìn cô ấy như vậy, tôi cõng ba người kia lên.
“Gư, gư…!”
Dù cho ba người họ có nhẹ đi nữa thì đây vẫn là hai người phụ nữ trưởng thành và một đứa trẻ vị thành niên đấy.
Chắc chắn chỉ mỗi tôi là không đủ rồi.
“Ngoại lệ, ngoại lệ…”
Tôi có thể khiến ai trở thành ngoại lệ không?
Trong khi đang suy nghĩ về điều đó, một phần điểm yếu đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.
[Vậy, người nào khiêm nhường như đứa trẻ nầy sẽ là người cao trọng hơn hết trong vương quốc thiên đàng]
Và, câu hỏi của người phụ nữ về việc đã qua tuổi trưởng thành hay chưa.
Thôi không biết nữa.
Tôi vội vã đặt cây thánh giá vào tay của Park Yeeun, và rồi…
“Gyaak!”
Park Yeeun hét lớn và nhảy bật dậy.
Như thể đã có chuyện gì đó xảy ra, mồ hôi lạnh đang chảy xuống mặt của con bé.
“Ah, anh trai?”
Park Yeeun nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
Nhưng hiện tại không có thời gian cho việc đó.
“Em có thể cõng được hai người không?”
“Ưm, cái đó…”
“Nhanh lên”
-Xoẹt!
Âm thanh thứ gì đó bị cắt phăng vang lên phía sau tôi, và mùi máu xộc vào mũi tôi.
“Ư…!”
Và Park Yeeun liền che miệng mình trước cảnh tượng đó.
Ngay sau đấy, con bé vội vã vắt hai người kia qua vai như một món hành lý.
“Đi, đi thôi ạ”
“Cô Daon!”
Khi tôi quay lại gọi Yu Daon, cơ thể của cô ấy đã đang trở về trạng thái ban đầu.
Giống như hồi sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm, những mảnh cơ thể của cô ấy vương vãi đây đó đang trở về với Yu Daon.
Điểm khác biệt duy nhất là không như khi ấy, tốc độ hồi phục đã nhanh hơn rất nhiều.
-Vút!
Hắn vung cánh tay của mình, và Yu Daon, đã trở về trạng thái ban đầu, liền thực hiện một cú lộn ngược để né đòn tấn công và đến bên cạnh tôi.
“Chúng ta đi được chưa?”
“Được rồi”
“Vâng”
“Ưm, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Quay về sau!”
Park Yeeun liền quay người và chạy đi trước lời của tôi.
Chúng tôi cũng chạy theo con bé.
Không có tiếng bước chân nào đuổi theo chúng tôi cả.
***
“...Hà…hà…”
“Phù…phù…”
“Gư…Chúng ta suýt chút nữa đã gặp rắc rối lớn rồi”
Chúng tôi đã chạy qua dãy hành lang chẳng khác nào một mê cung trong một thời gian dài.
Mặc dù rõ ràng là không có tiếng bước chân nào đuổi theo, tôi vẫn bị thôi thúc theo bản năng rằng cần phải chạy đi.
Yu Daon lẩm bẩm trong khi lau mồ hôi.
“...Em thả hai chị gái xuống đây ạ”
Và Park Yeeun lẩm bẩm rồi đặt hai người kia xuống.
“Ahh…”
“Gư…”
Hai người họ đang vặn vẹo cơ thể, toát mồ hôi đầm đìa.
“...Với cả, em sẽ giữ lấy thứ này ạ”
Park Yeeun lẩm bẩm rồi đưa cây thánh giá ra cho tôi.
“Em nghĩ là mình cầm thứ này thì sẽ tốt hơn ạ”
“Nó thế nào?”
“...Khó giải thích lắm ạ”
Park Yeeun chau mày.
“Nó là một giấc mơ tồi tệ”
“Kiểu như nào?”
“...Em không nhớ nữa”
“...Ừm”
Tôi nhìn Song Ahrin và Jang Chaeyeon đang nằm xuống, để lại Park Yeeun đang chau mày.
Tôi thử đặt tay dưới mũi họ.
Cả hai đều đang hô hấp bình thường.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Khi một người mất ý thức]
1. Nếu một người mất ý thức do bị tấn công tinh thần, bạn nên đánh thức họ chủ yếu bằng cách sử dụng cú sốc vật lý hoặc một cú sốc tâm lý khác.
2. Điều này không có nghĩa là bạn nên hô hấp nhân tạo. Bạn không bao giờ được hô hấp nhân tạo.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sổ hướng dẫn chẳng được tích sự gì cả.
“...”
[Phương thức: 1]
“...”
“...”
“...”
“...Tại, tại sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm vậy, anh Jaehun?”
Có một cách để đánh thức một người.
Giọng nói của Song Ahrin bảo tôi không được kết nối cô ấy với Yu Daon vang lên trong đầu tôi.
Nhưng mà tôi cũng không thể kết nối cô ấy với Park Yeeun được.
Con bé vẫn còn là trẻ vị thành niên mà.
Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra với một đứa trẻ vẫn còn đang trưởng thành chứ.
“...Cô Daon”
“Vâng?”
“Tôi sẽ thử kết nối cô với cô Ahrin…”
“Tôi ổn mà!”
Yu Daon mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì ta làm thôi”
Một người đã mất ý thức thì không có quyền lên tiếng.
Song Ahrin phải thức dậy trước đã rồi mới phàn nàn được, đúng chứ?
[Phương thức: 1->0]
Một sợi chỉ màu tím nhô ra từ trên đầu của Song Ahrin, và tôi thử đưa nó về chỗ mình để đề phòng.
Sợi chỉ bị bật đi.
Điều kiện để kết nối với tôi có thể là cái quái gì được nhỉ?
Ít nhất thì tôi đã làm tất cả những gì có thể rồi.
Tôi kết nối sợi chỉ với Yu Daon.
Phản ứng xuất hiện ngay lập tức.
“...!”
Song Ahrin nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
Ngay sau đó, ánh mắt của cô ấy quay sang tôi.
Ánh mắt của cô ấy vô cảm, không có chút gì gọi là tức giận hay buồn bã, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“...Anh, đã kết nối tôi với cô ta”
Và rồi, cô ấy lẩm bẩm với giọng vô cảm.
“Đúng vậy”
“Tôi đã bảo là anh đừng có mà…gư…”
Cô ấy dựa vào tường và hướng đến đâu đó mà không nói một lời.
“Ọe…!”
Tôi có thể nghe thấy tiếng Song Ahrin liên tục nôn khan từ bên kia bức tường.
“Ahaha…”
Còn Yu Daon thì chỉ đang gãi mã với một nụ cười gượng gạo.
Không lâu sau, Song Ahrin bước đến chỗ tôi.
“Anh, tôi đã bảo là anh không được…”
“...”
Ngay khi Song Ahrin chuẩn bị chỉ tay vào tôi với đôi mắt không thể hiện chút cảm xúc nào, chuyển động của cô ấy đột nhiên dừng lại.
“Gư, hà…”
Cơ thể của Song Ahrin không ngừng run rẩy một lúc, rồi cô ấy hít một hơi sâu và dựa vào tường.
“...Không. Anh thích làm gì thì làm”
“Cô Ahrin?”
“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh bảo”
Nói vậy, cô ấy nhìn tôi.
Đôi mắt của cô ấy chứa đựng một cảm xúc tăm tối mà tôi không tài nào hiểu được.


13 Bình luận
tội vơ