• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 171: Tiến vào giấc mơ

12 Bình luận - Độ dài: 2,662 từ - Cập nhật:

“...”

“...”

“...”

“...”

“...Này”

Trong khi cả hai đang ngắm các tác phẩm trong triển lãm nghệ thuật, Song Ahrin cuối cùng cũng không chịu được nữa và thì thầm rồi chọc vào eo tôi.

“Sao thế?”

“Anh bị bất an hay gì à? Làm gì mà cứ nhìn xung quanh cẩn trọng vậy hả?”

Song Ahrin nói đúng.

Kể từ khi bước vào trong triển lãm nghệ thuật, tôi đã bị lo lắng nhìn tất cả những bức tranh và xung quanh mình.

Khi nhìn những bức tranh, tôi sẽ tự hỏi rằng có cửa sổ trong suốt nào trôi nổi trên chúng hay không.

Tôi sẽ tự hỏi nếu cái người ở xa kia thực chất là một dị thể quản thúc.

Jang Chaeyeon bảo là cô ấy sẽ đến ngay nếu có chuyện gì xảy ra, và Yu Daon đã rời đi ngay lập tức khi nhận được cuộc gọi từ tôi.

Dù cho tôi có bảo với cô ấy bao nhiêu lần là nó có thể không nghiêm trọng đến vậy mà mọi chuyện đều ổn đi nữa, Yu Daon nói rằng cô ấy đã rời đi rồi và hiện đang đứng chờ sẵn bên ngoài triển lãm, nên là tôi cũng chẳng làm gì được.

“Thực sự thì, không phải sẽ lạ hơn nếu tôi không cảm thấy bất an à?”

“...”

Song Ahrin bĩu môi trước lời của tôi.

“Đúng thật”

“Vậy đó”

“...Ôi trời. Đó hoàn toàn là lỗi của tôi, nên là cũng chẳng thế nói gì được”

Song Ahrin càu nhàu và cầm tay tôi.

“Nào, đi nhanh thôi”

“Được rồi”

Tôi đã làm tất cả những gì có thể.

Bây giờ, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi đã phần nào sẵn sàng để chấp nhận nó.

Tôi thưởng thức nghệ thuật cùng với Song Ahrin.

Thật lòng thì, tôi không có cảm quan thẩm mỹ đủ để thưởng thức nghệ thuật cho lắm.

“Nhìn bức tranh này đi”

Song Ahrin cầm tay tôi và lẩm bẩm một cách vui vẻ.

“Phần phông nền ở đằng sau rất chi tiết. Rồi là bộ đồ của nhân vật cũng được vẽ rất cẩn thận nữa”

“Đúng vậy”

Cô ấy đang thưởng thức nghệ thuật trong khi ngắm bức tranh, nhưng cô ấy cũng nói thêm…

“Có vẻ là họ ghét con người”

“Hửm?”

“Họ chắc chắn không hề thiếu kỹ năng hội họa”

“Đúng vậy”

“Thế nhưng họ lại phá hỏng khuôn mặt có chủ ý. Nhìn này”

Song Ahrin lẩm bẩm và cầm tay tôi, kéo lại gần cơ thể của cô ấy.

Cô ấy có mùi giống mận vậy.

“Họ chắc hẳn rất ghét con người, hoặc là sợ hãi con người”

“...Ra vậy”

“Nhưng họ vẫn không thể từ bỏ việc vẽ con người. Đúng là mỉa mai làm sao”

Song Ahrin lẩm bẩm và mỉm cười vui vẻ.

“Nhưng nếu xét về tổng thể, kể cả khi tính tất cả những thứ đó, nó vẫn là một bức tranh ấn tượng”

“...”

Cô ấy vui vẻ kéo tôi đi xung quanh và giải thích về những bức tranh.

“Nhìn này. Nó được vẽ rất đáng yêu, đúng chứ?”

“Đúng vậy”

Đôi khi cô ấy lại nhìn những bức tranh mà tôi không tài nào cảm thụ được với đôi mắt long lanh.

“Đây đúng là một tuyệt tác”

“Thật sao?”

“Hửm, anh không biết à? Bức tranh này…”

Cô ấy mỉm cười rạng rỡ như một đứa trẻ và giải thích về bức tranh.

Rồi cả…

“Ôi, nhìn cái này đi. Nó được vẽ…tục tĩu thật…”

“...”

“...Xin lỗi”

Cô ấy thì thầm xin lỗi bằng giọng lí nhí trong khi nhìn bức tranh trước mặt.

Có vẻ là tôi đã được nhìn thấy nhiều khía cạnh của Song Ahrin mà mình chưa từng nghĩ tới.

“Vui thật đấy”

Sau khi tôi lắng nghe những câu chuyện thú vị của cô ấy thêm khoảng hai tiếng nữa, Song Ahrin hiện đang nhìn tôi trong khi ngậm ống hút của mình.

“Phải ha”

“...Không phải là nó chẳng thú vị gì với anh à?”

Song Ahrin nhả chiếc ống hút mà mình đang cắn ra và hơi ngẩng lên nhìn tôi.

Thấy cô ấy như vậy, tôi không kiềm được mà cười khúc khích.

“...Sao anh lại cười?”

“Chỉ là, tôi nghĩ rằng cô Ahrin có nhiều biểu cảm hơn mình nghĩ thôi”

“...”

Thông thường thì tôi chỉ nhìn thấy vẻ mặt hờn dỗi hoặc cáu kỉnh của cô ấy.

Nghe tôi nói, Song Ahrin liền đảo mắt xung quanh và lại cắn ống hút lần nữa.

“...Thì sao, có vấn đề gì không? Vậy là không tốt à?”

“Việc đó thì có gì mà xấu chứ?”

Việc nhìn thấy những khía cạnh khác của một người thường rất tốt mà.

Đó nghĩa là người ấy đã quyết định bộc lộ những khía cạnh khác của họ với tôi.

Đương nhiên, tôi không thích mấy tình tiết kiểu một người trông có vẻ tốt bụng hóa ra lại là một tên điên cho lắm.

“Tôi thích cô Ahrin thể hiện những mặt khác của mình mà”

“...”

Song Ahrin đột nhiên im bặt.

Và cô ấy lại chỉ tập trung vào đồ uống của mình.

“Cà phê ở đây ngon đến vậy à?”

“À, ừm. Đúng vậy. Nó rất chua, và hoàn toàn đúng với sở thích của tôi”

Song Ahrin lắp bắp trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi khá chắc là mình đã gọi loại sử dụng hạt vị đậm chứ có phải là hạt vị chua đâu nhỉ.

Nếu cô ấy nghĩ rằng đây là quá chua thì có lẽ tôi sẽ mua thử hạt cà phê siêu đậm thực sự vào lần sau.

Tôi chìm vào suy nghĩ trong khi nhìn cô ấy uống cà phê.

Tôi vẫn chưa thể quên được đoạn ghi hình đó.

Cô ấy nhớ về sự kiện đó như nào?

Không, từ đầu thì liệu có phải ý hay khi nhắc đến sự kiện đó không?

Song Ahrin sẽ được ích lợi gì khi tôi nhắc đến sự kiện đó với cô ấy?

Một cảm giác tội lỗi nặng nề, hoặc là căm ghét bản thân.

Tốt nhất là tôi không nên chạm vào sự việc này.

Chỉ cần tôi và Trưởng Chi nhánh có thể giữ im lặng, đây sẽ là một vấn đề mà cô ấy có thể dễ dàng buông bỏ.

Nên là—

“...Này”

Giọng của Song Ahrin vang đến tai tôi.

“Hửm?”

Cô ấy cúi người về trước và đặt tay lên trán tôi.

Một cảm giác mát lạnh.

“Tôi đã luôn cảm thấy như vậy rồi. Bất cứ khi nào anh suy nghĩ gì đó thì cũng lộ rõ lên mặt cả”

“...Thật à?”

“Trước hết, mắt của anh sẽ như này…”

Cô ấy lẩm bẩm, chỉ vào đôi đồng tử của mình.

“Ta có thể nói rằng đôi mắt của anh sẽ tập trung hơn. Nên là tôi có thể nhận ra ngay”

“...Ra vậy”

Jang Chaeyeon và Yu Daon cũng thế.

Tôi thực sự dễ hiểu đến thế à?

Tôi chưa bao giờ bị ai gọi là dễ hiểu, nhưng đứng trước ba người họ, tôi có cảm giác như là mình dễ đọc như một cuốn sách vậy.

“Dù sao thì”

Cô ấy nhấc tay ra và nhìn tôi.

“Tôi không biết là anh đang phiền não điều gì, nhưng nếu có gì khó khăn, hãy nói với tôi”

“...”

“Tôi biết rõ mà. Tôi không thể chỉ im lặng lắng nghe anh như Tóc Trắng, và tôi cũng không thể thực sự đồng cảm với anh như Tóc Đen”

Song Ahrin lẩm bẩm, lảng tránh ánh mắt của tôi.

“Dù vậy, tôi luôn có thể ở đó để giúp anh đưa ra lựa chọn tốt nhất”

“...Cảm ơn cô”

Nhưng làm sao mà tôi có thể nói rằng mình đang phiền não về quá khứ của cô ấy được chứ?

“Thế, nó là gì?”

“Bí mật”

“Tôi đã nói như vậy rồi mà anh vẫn không chịu hé nửa lời à?”

Cô ấy càu nhàu và lại ngậm lấy ống hút.

***

Cô thực sự lo lắng.

Song Ahrin hơi ngẩng đầu trong khi đang cắn ống hút và quan sát vẻ mặt của người đàn ông.

Gần đây, không, kể từ sự kiện bức tranh đó, người đàn ông đã thường xuyên nhìn cô với ánh mắt chăm chú hơn.

Và anh ấy luôn định nói gì đó xong lại thôi.

Sẽ tốt hơn nếu cô không biết gì.

Nhưng làm sao mà cô có thể không biết được chứ?

Song Ahrin thầm thở dài trong lòng trong khi uống nốt cà phê bằng ống hút.

Cô không muốn thừa nhận chút nào, nhưng dù có làm gì đi nữa, ánh mắt của cô luôn bị hút về chỗ người đàn ông đó, nên là làm sao mà cô không chú ý được chứ?

Trong khi chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông và uống cà phê, Song Ahrin khó mà không nhận ra rằng anh ấy đang nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

Cô có nên hỏi thẳng anh ấy không?

Không được, nhỡ anh ấy nổi giận thì sao?

Nhưng mà cô vẫn rất tò mò.

Nhưng nhỡ cô hỏi anh ấy để rồi bị tổn thương không thể lành thì sao?

Cô cứ cầm lên rồi lại đặt xuống chiếc cốc.

“Ta đi thôi”

“Hở? À, ừm”

Giọng nói của người đàn ông kéo ý thức của Song Ahrin về hiện tại.

Cô vội vã đứng dậy khỏi ghế của mình.

“Chúng ta không dùng bữa tối có ổn không?”

“À, ừm. Không sao đâu”

Thực chất, cô muốn dẫn anh ấy đến triển lãm nghệ thuật vào buổi sáng rồi đi ăn tối cùng với anh…

Nhưng hôm nay lại là ngày thực hiện ca giải phóng ý thức cuối cùng của tên hồi quy giả.

Song Ahrin gật đầu, thầm nghiến răng trong lòng.

“Thay vào đó thì anh cũng đã đến sớm rồi mà”

“Cũng phải”

Người đàn ông nhún vai, và Song Ahrin bắt đầu bước tiếp, thầm hét lên tiếc nuối trong đầu.

“Anh còn đứng đấy làm gì nữa? Mau đi nhanh thôi”

“À, ừm”

Khi cả hai rời khỏi triển lãm nghệ thuật, một bóng người với mái tóc đen quen thuộc lướt qua khóe mắt của cô.

Song Ahrin liền quay lại nhìn, nhưng…

“...”

Không có ai ở đó cả.

Gần đây đầu mình bị gì ấy nhỉ?

Thở dài, Song Ahrin đi về hướng Cục Quản thúc.

***

Sau khi nghỉ xả hơi một thời gian, tôi quyết định sẽ đi gặp người ở Chi nhánh Gangdong mà tôi đã được Jang Chaeyeon nhờ gặp.

Tôi mở sổ hướng dẫn trên con tàu điện ngầm đi đến Chi nhánh Gangdong.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Bây giờ thì còn chẳng có số nào luôn rồi.

“Anh vẫn còn nhìn nó à?”

“Ấy, cả hai vẫn chưa làm lành à?”

Jang Chaeyeon ngó đầu vào từ bên cạnh tôi, và Yu Daon cũng ngó đầu vào từ phía đối diện để nhìn sổ hướng dẫn.

“Có vẻ là nó còn dỗi hơn trước rồi”

Dù tôi đã xin lỗi vậy mà.

“Đó sẽ thành thói quen xấu đấy”

Song Ahrin thở dài nhìn tôi.

“Đang có chuyện gì vậy ạ?”

Và cả Park Yeeun đang nhìn tôi với vẻ mặt tò mò nữa.

Lần này, tôi quyết định đưa con bé theo để ghé thăm chi nhánh khác và để nhập thông tin.

“À, nó là như này”

Tôi bắt đầu chậm rãi giải thích cho Park Yeeun.

Về việc tôi đút sổ hướng dẫn vào một cái miệng, và việc nó dỗi suốt từ sau đó.

“...Từ góc nhìn của em thì em chẳng thể nào hiểu được tại sao anh lại phiền não về một vật vô tri vô giác rằng nó có tức giận hay không nữa…”

Park Yeeun lẩm bẩm sau khi nghe những gì tôi nói và thở dài.

“Không phải đó là lỗi của anh trai sao ạ?”

“Anh ấy hả?”

“Thì nó đã bảo là mình không thích rồi mà anh vẫn cứ đút nó vào một cái miệng còn gì”

“Thì đó là cách duy nhất để bọn anh sống sót mà nên đâu làm gì được?”

“Chính nó. Là như này này”

Park Yeeun nhìn tôi trong khi nói một cách sắc bén.

“Lý trí và cảm xúc là hai thứ hoàn toàn khác biệt. Kể cả khi ta phải chịu khổ một chút để cứu người khác, ta cũng không được coi đó là điều hiển nhiên”

“...Đúng vậy”

“Chính là như vậy ạ”

Lời của Park Yeeun đúng quá nên tôi cũng không thể nói được gì.

“Em nói đúng”

“Em không phải là người mà anh cần nói điều đó với ạ”

Park Yeeun chỉ vào sổ hướng dẫn.

“Anh hãy xin lỗi đàng hoàng vào ạ”

“...Khụ”

Tôi hắng giọng một cái và và mở miệng để nói lời xin lỗi, nhưng Park Yeeun lại đánh vào tay tôi.

“Anh đi sang toa khác mà làm ấy! Đúng là một người không biết tế nhị gì cả, đồ thiếu tế nhị”

“Anh hiểu rồi”

Tôi tự hỏi việc mình nghe lời đó từ một đứa trẻ dưới mình tầm mười tuổi có ổn hay không, nhưng những gì con bé nói thực sự có lý, nên là tôi cũng chẳng thể làm gì khác.

Tôi chậm rãi bước sang một toa khác, tạo khoảng cách giữa cả hai, và giữ sổ hướng dẫn bằng cả hai tay.

“...Tớ xin lỗi”

Tôi nên nói gì nữa đây?

“Mặc dù việc đó là cần thiết, chắc hẳn nó cũng đã khó khăn cho cậu lắm. Tớ đã hành động quá thiếu suy nghĩ rồi”

Khi nghĩ đến đứa trẻ đó, những câu từ lại thoát ra một cách trôi chảy hơn tôi nghĩ.

“Dù vậy, nhờ có cậu, tớ đã sống sót. Nếu không thì tớ chắc chắn đã chết rồi”

Khụ, tôi hắng giọng một cái và cúi đầu xuống.

“Cảm ơn cậu”

Sau một lúc…

-Lật phật!

Sổ hướng dẫn mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

<Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng>

1. Một cái ôm ấm áp rất hợp để kết thúc đấy.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Cô ấy đòi hỏi nhiều quá đấy.

Tôi thực sự phải làm vậy à?

Tôi kìm lại tiếng thở dài suýt nữa thì đã thoát ra và cẩn thận ôm sổ hướng dẫn bằng cả hai tay.

Thực ra thì như này cũng không khác với cách tôi hàng ngày mang nó theo trong túi áo là bao.

“Tớ xin lỗi”

Sau khi tôi giữ sổ hướng dẫn trong tầm một phút rồi thôi…

-Lật phật!

Sổ hướng dẫn mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

<Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng>

QD - Đường đến Chi nhánh Gangdong

1. Hãy sử dụng tàu điện ngầm để đến Chi nhánh Gangdong!

2. Nó rung lắc lắm đấy, nên là hãy cẩn thận nhé!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tại sao lại có dấu chấm than?

***

“Mấy người đây rồi”

Một người đàn ông đứng tuổi nhìn Jang Chaeyeon và Song Ahrin, rồi quay sang tôi.

“Cậu có vẻ là cũng biết đối nhân xử thế lắm đấy chứ, khi mà vẫn còn giữ được tỉnh táo sau khi đặt hai nhóc kia vào chung một phòng ban”

“Lão già!”

“...”

Song Ahrin hét lên, và Jang Chaeyeon lườm người đàn ông.

“Cảm ơn vì lời khen”

Người đàn ông cười khẩy trước lời của tôi và nói.

“Do không có thời gian, nên là ta sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn”

“Vâng”

“Mau đi vào giấc mơ một lúc đi”

“Vâng?”

Chúng tôi chỉ biết hoang mang trước lời của người đàn ông.

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

sổ mới là best girl, mấy con gà bt j🐧
Xem thêm
Qua cả 3 chương này, tui cảm thấy mình hiểu rõ hơn cảm xúc của 3 nàng, nó thấm đẫm tình yêu với main và một chút lo lắng cho main. Là một người đọc tui nghĩ những cảm xúc đó rất đáng trân trọng...
Xem thêm
Tui cũng thấy cảm động trong những cảm xúc của 3 nàng nữa... Dù sao thì đau khổ giúp ta mạnh mẽ hơn, tình thương thì giúp ta hiểu hơn về bản thân... Tui mong 3 nàng đều có một cái kết hạnh phúc với main...
Xem thêm
@Merlin Hermes: chứ nhìn cả 3 nàng tiếp tục đau khổ, người đọc chúng tôi đau khổ thay....
Xem thêm
Dù k chắc ai là winner nhưng ứng viên đầu tiên chắc chắn là sổ hướng dẫn:))
Xem thêm
sổ đúng girl of the year :)))
Xem thêm
Hẳn là chấm than luôn, chắc nếu có chân thì sổ đang nhảy chân sáo luôn quá
Xem thêm
Sổ chuẩn best girl r
Xem thêm