• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 170: Nhìn xa trông rộng

10 Bình luận - Độ dài: 2,618 từ - Cập nhật:

“Cái này thì sao?”

Yu Daon lẩm bẩm trong khi táy máy với một cái giường lớn.

Cái giường này đúng là lớn thật đấy.

Cơ mà không phải nó hơi lớn để cho một người ngủ à?

“Cô có giường rồi mà”

“Để đề phòng thôi?”

Để đề phòng cho việc gì?

Yu Daon trả lời một cách lúng túng trước ánh mắt của tôi và bỏ tay ra khỏi cái đệm mà cô ấy đang sờ vào.

“Anh định mua cái gì thế?”

“Không phải là tôi đã nói trước đó rồi sao?”

Nếu tôi nhớ đúng thì Jang Chaeyeon và Song Ahrin đã mua cho cô ấy một bộ bàn ghế và một cái TV.

Lần này, thứ tôi định mua cho cô ấy là…

“Một cái tủ lạnh, đúng chứ?”

“Ah, anh vẫn nhớ sao?”

Yu Daon tròn xoe mắt.

“Sao tôi lại không nhớ chứ?”

Không phải sẽ lạ hơn nếu tôi không nhớ được à?

Khi tôi nhìn chằm chằm vào Yu Daon, cô ấy liền trả lời với một nụ cười nhẹ.

“Thì tại, anh Jaehun nói chuyện với rất nhiều người mà, nên tôi nghĩ rằng anh sẽ không nhớ đến nó”

“Đâu có chuyện đó”

Nói thật thì, với tư cách là một nhân viên văn phòng chỉ đến làm rồi về, tôi có thể tự tin trả lời rằng số người mà tôi nói chuyện chẳng có được bao nhiêu.

“Tôi cũng chỉ thường nói chuyện với Trưởng phòng và Song Ahrin về công việc thôi mà”

Trưởng phòng là một chuyện, nhưng khả năng thực hiện công việc của Song Ahrin thực sự rất đáng kinh ngạc.

Cô ấy có thể làm bảng tính một cách nhanh chóng, và rồi sắp xếp chúng cũng nhanh chẳng kém.

Tôi mà là phó quản lý tại một công ty bình thường thay vì Cục Quản thúc thì đã chỉ bảo cô ấy cẩn thận rồi đẩy cô ấy đến một chỗ tốt hơn rồi.

Tôi nghĩ là cô ấy có thể làm tốt ở bất cứ đâu, kể cả không phải ở Cục Quản thúc.

“Và trong mấy chuyện hàng ngày thì…tôi hay nói với Yeeun và cô Ahrin”

Tôi cảm thấy hơi có lỗi với những người khác khi nói như này, nhưng mà Park Yeeun là người mà tôi có thể dễ dàng nói mấy chuyện linh tinh cùng.

Ta nói rằng con bé đặc biệt giỏi trong việc nói chuyện đùa vui cũng được.

Con bé biết cách đùa giỡn, và đôi khi cũng có thể đón nhận mấy lời trêu đùa của tôi một cách bình thản.

Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng con bé có nhiều bạn ở trường.

Còn Song Ahrin thì có hơi cáu kỉnh, nhưng mà cô ấy đáp lại những gì tôi nói một cách phù hợp.

Cô ấy biết cách chấp nhận những câu bông đùa, và đôi khi cô ấy cũng cư xử như một người bạn thân và tận hưởng cuộc trò chuyện.

Nó không có nghĩa là nói chuyện với Jang Chaeyeon và Yu Daon không vui.

Cả hai người họ đều tận hưởng cuộc trò chuyện, cơ mà tôi phải miêu tả thế nào đây?

Cả hai đều quá nghiêm túc với nó.

Để ví dụ thì, có lần tôi nói chuyện với Park Yeeun và con bé đã chọc ghẹo tôi.

Khi tôi nói rằng ‘Đừng có để anh nổi giận’, con bé sẽ lại càng thích thú hơn và tiếp tục chọc ghẹo tôi.

Ngược lại, khi tôi đùa vui với Yu Daon và nói ‘Đừng có để tôi nổi giận’, cô ấy sẽ ngay lập tức tái xanh mặt và xin lỗi ríu rít.

Sau khi tôi xin lỗi một hồi lâu và bảo rằng mình chỉ đang nói đùa thôi, khuôn mặt của cô ấy sẽ lại tái xanh một lần nữa và cô ấy sẽ nói rằng mình rất xin lỗi vì đã không nhận ra rằng tôi đang nói đùa.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi đã quyết định sẽ phân biệt những gì mình nên nói và không nên nói với cô ấy.

Jang Chaeyeon thì có vẻ là một người hoàn toàn không hợp với mấy câu đùa.

Hoặc là không?

Khi tôi nhớ lại về những gì cô ấy đã làm với tôi hôm qua, cô ấy có khi lại sở hữu khiếu hài hước khá ổn ấy chứ.

Tôi phải trả đũa cô ấy vào lần sau mới được.

Nghĩ vậy, tôi quan sát vẻ mặt của Yu Daon.

“Phải, phải ha”

Một biểu cảm buồn rầu.

Tại sao cô ấy lại buồn rầu vậy chứ?

“Tôi sẽ cố khiến cho cuộc trò chuyện trở nên thú vị hơn nữa”

Yu Daon nhìn tôi với đôi mắt đầy quyết tâm.

“Hửm? Không sao đâu, nó ổn mà”

Sau cùng thì đâu phải người nào cũng có thể hài hước.

Cần phải có những người nhạt nhẽo để giữ cân bằng cho thế giới này chứ.

Tôi tiếp tục nói chuyện với Yu Daon trong khi cả hai đi đến khu tủ lạnh.

“Nhưng mà cô Daon này”

“Vâng?”

Yu Daon nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, và sau khi suy ngẫm một lúc, tôi liền nói ra câu hỏi đang làm mình băn khoăn.

“Đã có chuyện gì xảy ra giữa cô và cô Ahrin vậy?”

“...”

Yu Daon im bặt.

Tôi không phải là một tên ngốc.

Từ một thời điểm nào đó, không…

Chính xác thì là sau sự kiện Quần Hạc Lập Kê, thái độ của Yu Daon đối với Song Ahrin đã thay đổi.

Tôi nên nói là cô ấy đã trở nên sắc bén hơn, hay là không còn rụt rè nữa đây?

Tôi cũng không biết nên miêu tả nó như nào cả.

Sau một thoáng im lặng, Yu Daon mở miệng nói.

“Anh Jaehun”

“Ừm”

“Anh nghĩ gì khi nhìn cô Ahrin?”

Yu Daon đứng trước một cái tủ lạnh.

Đó là một cái tủ lạnh rất lớn.

Một cái tủ lạnh lớn một cách thừa thãi chỉ để cho một người dùng.

Cô ấy ngẩng đầu và nhìn lên trên nóc của cái tủ lạnh.

“Hừm”

Tôi nghĩ gì khi nhìn Song Ahrin?

“...Tôi không biết”

Tôi chưa thực sự bao giờ nghĩ đến việc đó.

Song Ahrin đã luôn chỉ là cô ấy.

“Tôi thì có đấy”

Yu Daon quay lưng về phía tôi và nắm lấy tay cầm của cái tủ lạnh.

-Cạch!

Cô ấy mở nó ra và bắt đầu kiểm tra bên trong.

“Cô Ahrin là một kẻ nói dối”

“...”

Tôi thoáng nín thở trong giây lát.

Yu Daon biết về chuyện của Song Ahrin sao?

Bằng cách nào?

Tôi chưa bao giờ nói cho cô ấy biết về chuyện đó.

Chẳng lẽ là Trưởng Chi nhánh?

Yu Daon nói tiếp, vẫn quay lưng lại về phía tôi.

“Tôi hiểu cô Ahrin”

“...”

Yu Daon quay lại nhìn tôi sau khi đóng cửa tủ lạnh lại thụp một cái.

Cô ấy mỉm cười vui vẻ.

“Tôi không ghét cô Ahrin”

Yu Daon nói tiếp, vẫn với một nụ cười trên môi.

“Có lẽ tôi nên nói rằng mình cảm thấy thân thuộc với cô ấy chăng?”

“Cảm thấy thân thuộc?”

“Một cảm giác thân thuộc của những kẻ phải lê lết dưới đáy sâu trái với ý chí của mình”

“...”

“Và sự chắc chắn rằng một ngày nào đó ta sẽ còn chìm xuống một cái đáy còn sâu hơn nữa”

Cô ấy lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào khoảng không với đôi mắt lơ đãng, và vỗ tay một cái.

“Có phải là tôi vừa nói gì đó kỳ lạ quá không? Tôi xin lỗi”

“...Không sao”

Cô ấy lại mỉm cười.

“Cái tủ lạnh này thì hơi to quá nhỉ?”

“...Ừm”

Như thể chưa từng có gì xảy ra, khuôn mặt của cô ấy mang một biểu cảm ngây thơ.

“Vậy thì chắc tôi nên mua một cái nhỏ hơn nhỉ?”

Để xem nào’, Yu Daon lẩm bẩm, rồi bắt đầu nhìn những cái tủ lạnh khác.

Sau cùng, cô ấy chọn cái nhỏ nhất.

Tôi nhìn cái tủ lạnh màu đen.

Tôi không nhìn thấy gì đặc biệt đáng chú ý, và tôi cũng không nghĩ rằng sẽ có vấn đề gì nếu cô ấy mua nó.

Dù vậy…

“Cái này thực sự có đủ không?”

“Đương nhiên rồi!”

Yu Daon gật đầu với một nụ cười.

“Thực ra thì, tôi cũng không ăn nhiều lắm”

“Kể cả như vậy đi nữa…”

“Với cả đây là tiền của anh Jaehun mà”

“Tôi không có vấn đề gì về tiền bạc đâu”

Làm việc tại Cục Quản thúc mà lại phải lo về tiền bạc ấy hả?

Phải làm cái quái gì thì ta mới bị như vậy chứ?

Ngày nào cũng đánh bạc như điên chắc?

“Đằng nào thì tôi cũng không thích nó”

Yu Daon lắc đầu, trả lời một cách bướng bỉnh không giống với cô ấy của mọi khi.

“...Nếu cô đã nói vậy”

Thực chất, cái tủ lạnh cũng không đắt đến thế.

“Thay vào đó…”

“Ừm”

“Anh có thể đưa tôi về nhà không”

Yu Daon mỉm cười nhìn tôi.

“Việc đó cũng không khó”

Tôi mỉm cười lại với cô ấy.

***

Yu Daon liên tục liếc nhìn khuôn mặt của người đàn ông đang bước đi bên cạnh mình.

“Có chuyện gì sao?”

“Không, không có gì đâu”

Phải ha.

Anh ấy có một con mắt sắc sảo.

Yu Daon vội vã đảo mắt khỏi anh ấy.

“Nếu có gì xảy ra thì hãy nói với tôi”

“Ah, vâng…”

Anh ấy là một người dịu dàng.

Và, anh ấy còn dịu dàng hơn với cô.

Yu Daon có thể nhận ra được điều đó.

Cô đã quan sát anh ấy nhiều đến vậy mà.

Đối với cô, anh là người đã tạo nên thế giới của cô.

Anh không chỉ xây dựng một tổ ấm cho cô khi cô còn không thể thoát khỏi cái chết, anh cũng định nghĩa lại mọi thứ về cô.

Nếu mà cô, người đã nhận được những thứ còn khó mà đền đáp lại được, không để ý những thay đổi trong anh, thì đó đúng là một chuyện nực cười.

Anh ấy đã quan tâm nhiều hơn đến cô.

Và đó chính xác là sau sự kiện hồi quy giả.

Sau sự kiện đó, anh ấy có vẻ đã chú ý đến tình trạng của cô và lắng nghe những gì cô nói hơn.

Bản thân cô trong quá khứ đó đã làm gì với anh ấy vậy chứ?

“Cô có lạnh không, cô Daon?”

“Ah, tôi ổn mà!”

Bản thân cô khi đó đã đặt gánh nặng nào lên vai anh ấy?

“Vậy thì tốt”

Tại sao anh ấy đôi khi lại mang một biểu cảm hối lỗi khi nhìn cô?

Nói như này thì đúng là lố bịch, nhưng Yu Daon thực sự ghét bản thân đó, người có lẽ đã làm gì đấy.

Nhưng trước hết, cô ghét bản thân đó vì đã làm tổn thương anh ấy như vậy.

Hơn nữa.

“...Mình không thể làm vậy”

“Hửm?”

“Không có gì đâu”

Cô không bao giờ có thể khiến anh ấy làm vẻ mặt đó.

Cảm giác như bản thân trong quá khứ của cô, người đã chẳng còn nữa, đã để lại một thứ gì đó trong anh ấy, và cô khó mà không ghen tỵ với điều đó.

“Ah, sắp đến nơi rồi”

“Cái tủ lạnh sẽ được chuyển đến ngày mai nhỉ?”

“Tôi cũng chịu”

Yu Daon hơi kéo mắt trong khi nhìn anh ấy nhún vai.

Không, cô không nên tham lam.

“Cô Daon?”

“Ah, vâng. Cảm ơn anh!”

Anh ấy nghiêng đầu, và Yu Daon vội vã nói lời cảm ơn.

Cô không nên nghĩ về nó thêm nữa.

Cô chỉ cần biết ơn khi vẫn còn được bước đi bên cạnh anh.

Anh ấy còn có cả những người khác, nhưng cô thì chỉ có mình anh.

Cô đã luôn là người phải bấu víu lấy anh, và Yu Daon cũng không có phàn nàn gì về việc đó.

***

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[IDT - Cách để giành lại trái tim của một người phụ nữ]

1.

2.

3.

4.

5. Xin lỗi một cách chân thành.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Nhưng mà ta đang xin lỗi một cách chân thành rồi mà. Ta xin lỗi”

“Anh vẫn đang làm vậy đấy à? Anh không nên làm thế trước mặt những người khác đâu”

Khu quảng trường vắng tanh tràn ngập ánh sáng mặt trời chói lóa.

Song Ahrin thở dài não nề bên cạnh tôi.

“Nghiêm túc đấy, phải nhìn một tên chẳng hiểu gì về trái tim phụ nữ như anh đúng là khiến người ta sôi tiết mà, khó chịu thật đấy”

“Không, nhưng cô thì biết bao nhiêu chứ?”

“Anh đang đùa tôi đấy à?”

Song Ahrin mở to mắt nhìn tôi.

“Tôi là chuyên gia chơi đùa với trái tim con người đấy”

“Cô Ahrin có biết là mình trông rất nguy hiểm khi nói vậy không?”

“Im đi”

Song Ahrin càu nhàu và lườm sổ hướng dẫn.

“Đây là đang ăn vạ đấy”

“Ăn vạ?”

“Đúng”

“...”

Tôi nhìn sổ hướng dẫn.

Đây là đang ăn vạ ấy hả?

“Anh đã xin lỗi rồi, đúng chứ?”

“Tôi làm rồi…?”

“Nhưng mà nó không chấp nhận đúng không?”

“Đúng…?”

“Tên ngốc. Trong một trận chiến thì điều quan trọng phải là có được thế chủ động. Thế chủ động ấy!”

Song Ahrin đánh vào vai tôi.

“Anh không biết kỹ thuật đẩy vào kéo à, đẩy và kéo ấy?”

“Tôi biết”

“Vậy thì anh phải dùng nó đi chứ! Nếu mà nó đang ăn vạ như này mà anh cứ đứng đấy đón nhận thì làm sao mà kết thúc được. Những lúc như này, anh phải hành động thật dứt khoát và sắc bén vào”

“Dứt khoát và sắc bén?”

“Đúng. Cứ không giao tiếp với nhau một tuần là được”

Tôi không phải người yêu với sổ hướng dẫn nên cũng không có vấn đề gì, cơ mà nếu một cặp đôi làm vậy thì có vẻ là họ thực sự sẽ chia tay đấy.

“Những lúc như này, anh phải thật kiên định”

“Thật kiên định”

“Đóng sổ hướng dẫn lại”

“...”

Tôi thoáng nghĩ về những gì Song Ahrin nói rồi đóng sổ hướng dẫn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[IDT - Cách để giành lại trái tim của một người phụ nữ]

1.

2.

3.

4.

5. Xin lỗi một cách chân thành.

6. Lần sau đừng có làm th—

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Thụp!

Sổ hướng dẫn đóng lại.

Tôi cứ tưởng là sẽ có gì xảy ra sau cùng cơ, nhưng mà chẳng có gì cả.

“...Phù”

Song Ahrin hít một hơi sâu và nhìn tôi.

“Được rồi. Đi thôi nào”

“Đi đâu?”

“Đến triển lãm nghệ thuật”

“...”

“...Đừng có nhìn tôi như vậy. Tôi sẽ không làm gì kỳ lạ đâu”

Song Ahrin lẩm bẩm và cầm lấy tay tôi.

“Thôi nào. Nếu mà anh định nhìn tôi như vậy thì anh chỉ cần nhìn tôi là được rồi mà!”

“Đi nào, đi nào”

Tôi đi theo sau Song Ahrin, người đang kéo tay tôi, và chìm vào suy nghĩ.

Một triển lãm nghệ thuật ấy hả?

…Tôi có nên liên lạc với những người khác không?

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Hơi có điềm à nha:))
Xem thêm
ác với sổ vl=(
Xem thêm
ủa vụ gu của main chìm rồi hả mấy gái, sao lại để chìm v chứ?
Xem thêm
Không được để vụ này chìm!
Xem thêm
Nghe sợ vl
Xem thêm
Điềm quá người ơi
Xem thêm
Sao nghe có điềm v ta:)
Xem thêm
Tôi yêu trans bộ này :3
Xem thêm