• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 159: Quyết định sống còn

5 Bình luận - Độ dài: 2,997 từ - Cập nhật:

Tôi không có ký ức đẹp nào với nước cả.

Du thuyền, và tất cả những thứ có liên quan đến nước, tôi chưa bao giờ gặp việc nào tốt hết.

-Ào…!

Nước tràn vào, và tất cả mọi người đều phản ứng cùng một lúc.

Một vài người thì mở to mắt và la hét, trong khi những người khác thì bình tĩnh quan sát tình hình.

Và…

-Lật phật!

Sổ hướng dẫn mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[PLZ - Bảo quản Sổ hướng dẫn]

1. Sổ hướng dẫn rất mỏng manh. Xin hãy chăm sóc nó cẩn thận.

2. Dù cho sổ hướng dẫn có cứng cáp đến thế nào đi nữa, xin hãy tránh việc dùng nó như một tấm khiên.

3. Hãy đối xử với sổ hướng dẫn như một người bạn cũ.

4. Không được đánh sổ hướng dẫn.

5. Sổ hướng dẫn là thứ đầu tiên bạn nhận được khi mới nhận việc. Xin đừng quên rằng sổ hướng dẫn giống như là người đồng nghiệp đầu tiên của mọi nhân viên Cục Quản thúc vậy.

6. Dù cho sổ hướng dẫn có hoàn hảo và có năng lực đến thế nào đi nữa, giống như tất cả những người khác, nó cũng cảm thấy tồi tệ khi bị ướt.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Có vẻ là cô ấy bỏ luôn ý định giả vờ rồi.

Tôi nhìn chằm chằm vào sổ hướng dẫn đang lật mở một cách mạnh bạo rồi quay đi chỗ khác.

“Chúng ta nên làm gì đây ạ?”

Park Yeeun bình tĩnh nhìn tôi, quan sát mực nước đang dần dâng cao.

Con bé cũng khá can đảm đấy chứ.

“Anh mà biết thì đã giải quyết nó rồi”

Không, để tôi suy nghĩ về việc này chút đã.

“Sao em không làm bài kiểm tra dành cho nhân viên văn phòng?”

“Dạ?”

“Không phải đây là bài kiểm tra dành cho nhân viên thực địa à?”

Sau cùng thì Phòng Nhân sự là dành cho nhân viên văn phòng mà.

Tại sao chúng tôi lại phải làm bài kiểm tra này?

“Đây là bài kiểm tra chung đấy ạ”

“Nhân viên văn phòng cũng phải làm cái này luôn?”

“Vâng ạ. Anh có thấy cái người ở đằng kia không?”

Con bé chỉ tay vào một người phụ nữ đang run lẩy bẩy vì sợ hãi.

“Người đó là từ Phòng Kế toán đấy ạ”

“Em biết được cái đó từ lúc nào vậy?”

“Không phải kỹ năng giao tiếp của em rất cao siêu sao?”

Park Yeeun giơ tay lên thành hình chữ V và nở một nụ cười láu cá.

“Vậy, anh có định giúp em không ạ?”

“Anh á?”

Tôi nhìn xuống đống nước đang ngập ướt chân mình.

Để tôi giúp con bé với việc này thì có ổn không nhỉ?

Tôi nhìn những người xung quanh.

Những đội khác đều đang nói chuyện một cách tập trung.

Mọi người đều đã đứng dậy khỏi ghế và đang bàn bạc nghiêm túc.

-Cạch!

“Cửa khóa rồi”

Một ai đó nói vậy sau khi cố đẩy vào cửa ra để mở nó.

Có vẻ là tôi nên giúp con bé.

Tôi quan sát xung quanh.

Trước hết là tìm những lối thoát hiểm khả thi.

Để xem Trưởng Chi nhánh đang đi…

Khi tôi nhìn lên sân khấu, Trưởng Chi nhánh đã biến mất tăm từ bao giờ.

“...”

“Sao vậy ạ”

“Không có gì”

Trưởng Chi nhánh thực sự bỏ chúng tôi lại rồi sao?

Không thể nào có chuyện đấy được.

Nhỡ có ai đó đuối nước trong bài kiểm tra nhân viên chính thức thì sao?

Ở mấy công ty bình thường, đôi khi lại có người tử vong trong khóa đào tạo.

Chi phí tổn thất sẽ rất lớn nếu xét đến tiền bồi thường tai nạn lao động và kiện tụng.

Hay là với thực tập sinh thì không có vấn đề gì vì họ không có bốn loại bảo hiểm chính?

Tôi lắc đầu trước những suy nghĩ vô dụng đó.

Trưởng Chi nhánh chắc hẳn đang quan sát ở đâu đó, hoặc là cô ấy đã chuẩn bị để giải cứu chúng tôi.

Và do hẳn là phải có nhiều nhân viên bình thường hơn, giải pháp sẽ chỉ ở trong tầm tay.

Tôi nhìn lên trần nhà.

Nó khá cao, cũng phải gần bằng một nhà thi đấu đa năng…

“Đủ để ta trèo lên và cầm cự”

“Hở?”

Park Yeeun quay lại trước lời lẩm bẩm của tôi.

“Em có thể xếp ghế cao lên thành núi không?”

“Cao lên thành núi ạ?”

“Đủ để với tới trần nhà”

“Hừm…”

Park Yeeun chau mày.

“Em nghĩ là được ạ”

“Vậy thì xếp chúng lên đẹp vào”

“Vâng ạ”

Park Yeeun đi đến chỗ mấy cái ghế và bắt đầu xếp chúng lên một cách thản nhiên.

Lúc đầu thì con bé chỉ chồng chúng lên nhau, nhưng giờ đây khi chúng đã cao hơn cả đầu mình, con bé bắt đầu ném mấy cái ghế lên.

Dù vậy, bằng một cách kỳ diệu nào đó, những cái ghế tiếp tục chồng lên nhau thành một ngọn núi.

Một núi ghế hoàn toàn bỏ qua các định luật vật lý đã được tạo ra.

Trong khi Park Yeeun đang chồng ghế lên nhau, tôi quan sát những người khác.

Khoảng một phần ba số người đã biến mất.

Họ chắc hẳn đã tìm thấy lối ra và rời đi.

Mực nước bây giờ đã dâng đến eo của tôi.

Và khi mực nước ngày càng dâng cao, số người cũng ngày càng giảm dần.

Mọi người đều đang làm rất tốt.

Quả nhiên là người của Cục Quản thúc có khác.

“Em làm xong rồi ạ”

“Vậy thì đi thôi”

Park Yeeun trèo xuống nhìn tôi.

“Ở bên này!”

Khi tôi hét lớn, những người khác liền nhìn về phía này.

“Hãy trèo lên cái này!”

Khi tôi chỉ vào đống ghế, Park Yeeun to mắt nhìn tôi.

“Chúng ta cứ đi luôn là được mà”

“Em nghĩ việc chồng ghế lên thế này rồi lẻn đi là khả khi không?”

“Cũng đúng, nhưng mà…”

“Với cả, em định bỏ lại hết những người đó à?”

Park Yeeun quan sát những người đang nhìn chúng tôi.

“...Không ạ”

“Vậy đấy”

Và có vẻ đây cũng không như là một trò chơi mà ta có thể vượt qua chỉ bằng cách sống sót.

Nhưng tôi chưa nói cho Park Yeeun biết về điều này.

Những suy nghĩ đó hiện tại cũng chỉ mới là phỏng đoán thôi.

Tôi từ từ trèo lên núi ghế.

Chúng có kêu lên cót két nhưng vẫn vững chắc mà không đổ xuống.

Tôi nhìn Park Yeeun đang trèo lên bên cạnh mình rồi nhìn xuồng.

Có vô số người đang trèo lên chồng ghế theo chúng tôi.

Mực nước dâng ngày càng nhanh hơn, và bây giờ nó đã cao đến mức ta phải bơi.

Tôi trèo lên trên đỉnh chồng ghế và nhìn về trước.

Từ lúc nào, nước đã dâng đến quá nửa chồng ghế, và vô số người đang phải vật lộn xung quanh.

<Bạn đã bị loại>

Một tiếng thông báo khô khan vang lên.

“Ưaa!”

“Gaaaa!”

Những người đang bơi trong nước bị nâng lên bởi một thứ gì đó và lơ lửng trôi đi, như thể bị kéo bởi một lực vô hình.

“...”

Tôi có cảm giác là mình từng nhìn thấy cái này ở đâu rồi.

“Anh trai, ở bên đó”

Park Yeeun, người đã trèo lên trong lúc đó, kéo tay áo của tôi.

Như thể đã chờ đợi chúng tôi trèo lên, một cái thang hạ xuống với tiếng cót két.

“...”

Tôi nhìn vào cái thang đó.

Không có gì đặc biệt.

Tôi nắm lấy cái thang và bắt đầu trèo lên.

“Cái này có an toàn không ạ?”

“Cục Quản thúc chắc sẽ không lắp đặt một thiết bị gây chết người đâu”

“Cũng đúng…Nhưng không phải là anh có hơi liều lĩnh quá à?”

“Em chỉ cần nhìn thấy vô số cánh tay lòi ra từ mấy bức tường và những con quái vật chui từ dưới biển lên trong vài tháng là cũng sẽ trở thành như này ngay ấy mà”

Tôi nắm lấy cái thang và trèo lên không chút do dự.

“Này, ta phải đi cùng nhau chứ, anh trai!”

Park Yeeun hét lên gọi tôi và bắt đầu trèo thang.

Nơi chúng tôi đến được sau khi đi qua bóng tối là…

“...Cái gì đây?”

Một phòng cách ly.

Chính xác hơn thì là bên trong của một phòng cách ly.

Không lâu sau, thêm nhiều người đi vào phòng cách ly bằng cái thang.

“Đây là…”

“Cái gì đây…”

Có lẽ là do đa phần những người còn lại đều trèo lên chồng ghế mà phòng cách ly nhanh chóng trở nên ồn ào.

“Đây là một phòng cách ly”

“Tiền bối, tại sao chúng ta lại ở đây vậy ạ?”

“Đây không phải là bài kiểm tra của anh thì làm sao mà anh biết được”

Tôi quay khỏi đám đông và tập trung.

“Quái lạ”

“Cái gì ạ?”

Park Yeeun nhìn tôi một cách tò mò từ bên cạnh.

“Anh không cảm thấy khó chịu”

“Không phải điều đó là tốt sao ạ?”

Park Yeeun trưng ra vẻ mặt như thể hỏi tôi đang nói cái gì vậy.

“Thông thường thì đúng là vậy”

Thường thì việc không cảm thấy khó chịu là điều tốt.

Nhưng phòng cách ly thì khác.

“Phòng cách ly đáng ra phải kỳ lạ”

“Hở?”

“Thử suy nghĩ kỹ đi”

Phòng cách ly là gì?

Một nơi để giam giữ những thứ không phải con người, hoặc là nguy hiểm với con người.

Nói cách khác, phòng cách ly không bao giờ có thể bình thường.

Do đây là nơi đặt những thứ không phải con người, nó cũng phải kỳ lạ giống vậy.

“Nhưng như này thì quá lạ”

“...Vậy, theo giả thuyết của anh thì, nơi này phải quái dị hơn, nhưng nó lại quá bình thường sao ạ?”

“Ừm”

“Nếu là ai khác nói thì em đã không thèm nghe luôn…”

Park Yeeun thở dài và nhìn xung quanh…

“...”

Cơ thể con bé đông cứng lại như thể bị đóng đinh bởi một thứ gì đó.

“Sao vậy?”

“Ah, bên đó ạ…”

Park Yeeun nắm lấy tay áo của tôi.

Bệnh viện, là Bệnh viện…”

“Cái gì?”

Bệnh viện?

Và ở trong Cục Quản thúc ấy hả?

Tôi vội vã nhìn theo ánh mắt của Park Yeeun nhưng không nhìn thấy gì.

Bệnh viện ở đâu cơ?”

“Gaaaa!”

Trước khi tôi có thể nói xong, một tiếng hét liền vang lên từ đâu đó.

“Một con nhện! Một con nhện khổng lồ!”

“Cái thứ gì đây, ahhh!”

Ngay sau đó, những người khác bắt đầu la hét.

“...”

-Nhói!

Thái dương của tôi bắt đầu đau nhói.

Là tấn công tinh thần sao?

“Ah, anh trai. Giúp em với”

Park Yeeun cũng đang lẩm bẩm với giọng run rẩy trong khi giữ lấy tay áo của tôi.

Tất cả đều đang run rẩy trong sợ hãi.

Nhưng mà tôi không nhìn thấy gì với mắt mình.

Nỗi sợ, và một thứ không có tác dụng với tôi.

Như thể là có ai đó đã sử dụng thôi miên tập thể lên tất cả những người ở đây vậy.

***

“...”

Park Yeeun đang run rẩy trong sợ hãi.

Cô đã bị đưa đến Bệnh viện trước đây.

Kể cả khi ký ức ở đó ngắn ngủi đi nữa, nó cũng là một ký ức khó quên, nếu không phải nói là đáng sợ, đối với cô.

Một bệnh nhân

Là một bệnh nhân

Ta nên cắt bỏ phần nào đây

“Dừng lại, dừng lại đi…”

Park Yeeun bịt tai lại và lẩm bẩm.

Cô không muốn nghe thấy gì nữa.

Cô chỉ muốn chạy đi ngay bây giờ.

Một ai đó dùng hai tay che mắt Park Yeeun lại từ phía sau.

Cô cảm nhận được sự ấm áp.

“...Anh trai?”

“Ừm. Là anh đây”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau cô.

“Bây giờ không phải là lúc đâu ạ, tên bác sĩ—”

“Tập trung”

Park Yeeun im bặt.

“Hãy suy nghĩ kỹ lại, và giữ bình tĩnh”

“...”

“Khi em nhìn thấy một thứ gì đó nằm ngoài lẽ thường của mình, việc em cần làm là không để bị áp đảo bởi nỗi sợ”

“...Phù…”

Làm sao mà anh ấy có thể giữ tỉnh táo trong khi nhìn những ảo ảnh này được nhỉ?

Park Yeeun hít một hơi sâu.

“Giữ bình tĩnh, và không ngừng suy nghĩ”

“Suy nghĩ…”

“Làm sao thì ta mới có thể trốn thoát? Hay tốt hơn là ta cần làm gì để thắng”

Hơi thở của Park Yeeun dần ổn định lại.

“...Nó không có thật”

Cô lẩm bẩm.

Cảm nhận bàn tay ấm áp của người đàn ông, cô lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại.

“Nó không có thật, nó không có thật…”

Cô chầm chậm mở mắt.

Khi cô ngẩng đầu, một người đàn ông đang nhìn xuống cô.

“Anh trai?”

“Ừm”

“Em, em ổn rồi ạ”

Park Yeeun lẩm bẩm.

“Thế thì tốt”

Người đàn ông bỏ tay ra khỏi mắt cô.

“Anh trai nè”

“Ừm”

“Anh làm mấy việc như này với cả những người khác đấy à?”

“Mấy việc như này?”

“Không có gì đâu ạ. Em chỉ nghĩ là mình hiểu tại sao bầu không khí lại căng thẳng vậy rồi”

Ra đây là lý do mọi người trong phòng lại điên như vậy.

Park Yeeun lắc đầu.

“Sao vậy?”

“Không có gì ạ”

***

Park Yeeun gật đầu và lần nữa nhìn vào mắt tôi.

“Vậy, ta phải làm gì đây ạ?”

“Nó cũng không khó đâu”

Do bài kiểm tra đầu tiên là về khả năng ứng biến, cái này khả năng cao là bài kiểm tra về cách phản ứng khi chạm trán dị thể quản thúc.

Khi tôi chậm rãi đi ra cửa và cầm lấy tay nắm cửa, nó mở ra một cách dễ dàng.

“Ngay từ đầu thì cửa đã mở rồi”

Bọn họ chỉ quá sợ hãi để nghĩ đến việc mở cửa thôi.

“Ta có nên đánh thức những người khác không ạ?”

“Làm vậy trước đi”

Tôi đi xung quanh cùng với Park Yeeun và gọi những người khác để đánh thức bọn họ.

“Mọi người, đây là…”

“Ahhh!”

“Hãy tỉnh táo lạ—”

“Gự, gừ…”

Đa số đều không nghe thấy chúng tôi, nhưng may mắn là vẫn còn vài người tỉnh lại sau khi nghe thấy tôi và Park Yeeun.

<Bạn đã bị loại>

Và rồi, đôi mắt của những người vẫn chưa lấy lại bình tĩnh trở nên đờ đẫn, và họ bắt đầu đứng xếp thành hàng sát tường.

Như thể truyền thuyết chia biển làm đôi, những người đó tách ra, và tất cả ngoại trừ những người đã lấy lại ý thức liền đứng sát vào tường, và…

-Rầm…

Cách cửa mở ra.

“...”

“...”

Park Yeeun và tôi nhìn nhau.

“Anh thấy thế nào, anh trai?”

“Cũng dễ?”

Nói thật thì đống này chẳng là gì với tôi sau tất cả những gì mà tôi đã phải trải qua cả.

“Quả nhiên…”

“Phòng Ứng phó Nhân sự và Vấn đề Dị thể quản thúc…”

“Phòng giải quyết tất cả những vấn đề ngoại trừ nhân sự…”

“Phòng Trấn áp Vấn đề Dị thể quản thúc không phải con người…”

Những người xung quanh lẩm bẩm và nhìn tôi với Park Yeeun.

“Đó là cách họ gọi phòng chúng ta sao ạ?”

“Không”

Tôi trả lời một cách dứt khoát và lảng tránh ánh mắt của những người khác, bước ra khỏi cửa.

Hội trường mà Trưởng Chi nhánh đã phát biểu lúc đầu xuất hiện.

<Bài kiểm tra tiếp theo là bài kiểm tra tính hợp tác.>

Từ đầu đến giờ không có thông báo nào, vậy mà bây giờ lại có sao?

<Trong số những trợ thủ ở đây, hãy chọn một người để làm bài kiểm tra cùng.>

Nhiều người bắt đầu bước vào trong hội trường.

Tất cả đều đang mặc com-lê và đứng một cách gượng gạo.

Tất cả ngoại trừ một người.

“Haha, hahaha!”

Một người đàn ông với tiếng cười sảng khoái nhìn tôi.

“Ấy, cậu Kim Jaehun! Đúng là trùng hợp”

“Ừm”

“Nói thật thì cậu Jaehun nên làm cố vấn ở đây chứ không phải là đối tác đâu ha?”

“Ừm”

“Haha! Hahaha!”

Ahn Sanghyun, người đã lăn vòng quanh và giúp đỡ chúng tôi, cười lớn và khoanh tay lại.

Còn những người khác thì…

“...”

Một người đàn ông với một nửa khuôn mặt bị chảy đen liền quay đi sau khi chạm mắt với tôi.

Ngoài ra cũng có những người tôi chưa gặp bao giờ hoặc chỉ gặp qua trên hành lang đang xếp hàng.

“...”

“...”

“...”

Một người phụ nữ tóc đen đáng yêu, một mỹ nhân tóc trắng lạnh lùng, và một người phụ nữ tóc tím trông khó gần chạm mắt với tôi. 

“Tại sao mấy người lại ở đây?”

“Tôi phải hỏi anh câu đó mới đúng”

Song Ahrin hỏi tôi thay mặt cho cả ba.

“Từ đầu thì anh đáng ra phải được gọi đến để làm cố vấn chứ, vậy anh đang làm gì ở đấy hả?”

“Câu hỏi hay đấy”

“Hà”

Cô ấy thở dài, và rồi…

<Xin hãy chọn người các bạn muốn đi cùng.>

Cả ba người họ quay sang nhìn tôi.

Người cần thiết nhất để vượt qua bài kiểm tra này ấy hả.

Còn chẳng cần phải nghĩ.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Tình huống bất ngờ á nha:))))
Xem thêm
Má cười
Cơ mà 16 cũng đủ tuổi quan hệ rồi, không cưới được thôi, cứ tiến tới thôi bé
Xem thêm