Cục Quản thúc có một chế độ tuyển dụng chính thức.
Đó là một chế độ chỉ giới hạn với thực tập sinh, nhưng tôi có nghe được là nó khá khó nhằn.
“Em cần anh giúp à?”
“Vâng ạ”
Trong quán cà phê, Park Yeeun nhìn tôi và uống nước ép của mình.
“Ưm, cái này ngọt thật đấy”
“Không phải là mọi học sinh cao trung đều thích đồ ngọt à?”
“Đâu có ạ, chẳng lẽ anh chỉ ăn đồ ngọt khi học cao trung thôi à?”
“Ừm”
Tầm tuổi đấy thì cà phê đắng đến nỗi tôi thực sự không thể tưởng tượng viễn cảnh mà mình có thể uống nó.
Còn bây giờ thì tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi một cuộc sống mà không có cà phê.
“Em thì không thấy vậy ạ. Cuộc đời này quá đắng cay mà…”
“Lại nói luyên thuyên rồi”
Tôi ngắt lời Park Yeeun một cách dứt khoát.
Đương nhiên, tôi biết rõ rằng con bé không có một cuộc đời dễ dàng gì.
Dù vậy, với tư cách là một người lớn, tôi cũng có trách nhiệm phải ngăn không cho con bé tự hạ thấp bản thân mình.
“Em vẫn chưa biết gì về đời đâu. Đừng có mà nói mấy thứ như vậy. Cuộc đời của em vẫn còn có thể cay đắng hơn nữa đấy”
“Anh có biết rằng đôi khi mình lại nói chuyện chẳng khác gì một ông chú không vậy?”
“Khi mới gặp nhau thì em gọi anh là ông chú còn gì”
“Phải ha. Và em cũng vừa suýt gọi anh là ông chú rồi đấy”
Park Yeeun dùng tay chống cằm, nói một cách láu cá.
“Dù sao thì, em cần anh giúp việc này”
“Anh giúp được gì cho em?”
Có lẽ chúng tôi sẽ làm gì đó giống như là đánh giá lẫn nhau chăng.
Tôi nghe nói việc đó khá là mệt đầu.
“Không phải nó đâu ạ”
Park Yeeun lắc đầu.
“Em phải làm một bài kiểm tra ạ”
“Một bài kiểm tra?”
“Vâng ạ”
Bài kiểm tra kiểu gì?
“Vậy là anh cần giúp em học bài à?”
Cũng lâu lắm rồi tôi không học.
“Hử? Đâu ạ. Không phải như vậy”
“Thế thì là gì?”
Park Yeeun cuống cuồng lắc tay.
“Em nhớ là mình được bảo rằng phải dẫn theo một người đáng tin cậy và làm bài kiểm tra?”
“Một người đáng tin cậy?”
“Vâng ạ”
“Đó là anh à?”
“Chính xác hơn thì thông qua phương pháp loại trừ, em không có ai có thể tin tưởng ngoài anh cả ạ”
Vậy nghĩa là sao?
“Đó là bài kiểm tra kiểu nào?”
“Họ bảo rằng ta có thể coi đấy như một bài kiểm tra thực hành ạ. Ta sẽ đối phó với những tình huống bất ngờ như nào với tư cách của một nhân viên Cục Quản thúc, và khả năng ứng biến, kiểu vậy ạ?”
“Nếu chỉ là đối phó với mấy tình huống đơn giản thì không phải cô Chaeyeon sẽ phù hợp hơn anh à?”
“Chị ấy đâu có biết ứng biến ạ”
“Cô Ahrin?”
“Chị ấy chắc chắn sẽ rất khó chịu khi ở cùng với em ạ”
“Còn cô Daon?”
“Chị ấy có thể cũng giỏi trong việc ứng biến, nhưng không phải là chị ấy hơi thiếu kỹ năng thực tế sao ạ?”
“Đó là lý do mà em chọn anh?”
“Vâng ạ!”
Park Yeeun mỉm cười trong khi trả lời câu hỏi của tôi với vẻ mặt hồn nhiên.
“Trước hết thì…kể anh nghe xem đó là bài kiểm tra như nào đã”
Nếu nó thực sự là một bài kiểm tra nực cười thì tôi sẽ từ chối ngay và luôn.
“Mà, họ bảo là ta sẽ không phải đến nơi nguy hiểm đâu ạ”
“Đương nhiên rồi”
Mấy người đó định đẩy một đứa trẻ còn chưa được coi là trưởng thành vào nguy hiểm chỉ để làm một bài kiểm tra ấy hả?
Vậy thì trước đó tôi sẽ phải kiến nghị đôi lời với Cục Quản thúc đấy.
“Họ có làm một khóa kiểm tra trong nội bộ ạ, và em được bảo rằng mình cần phải vượt qua nó để trở thành nhân viên chính thức”
“Tỉ lệ đỗ là bao nhiêu?”
“Hình như họ bảo là 38% ạ?”
Đó có vẻ là một con số khá khó nhằn.
“Em phải làm những bài kiểm tra kiểu nào?”
“Để em xem đã”
Park Yeeun lẩm bẩm và lấy ra một tập giấy từ trong túi của mình.
“Nhận định tình huống và ứng biến. Rồi là mục bí mật ạ”
“Mục bí mật?”
“Họ thực sự ghi như vậy đấy ạ”
Park Yeeun đưa tôi tờ giấy.
Tờ giấy với tiêu đề ‘Bài kiểm tra thăng lên nhân viên chính thức’ có nội dung như sau.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
<Cục Quản thúc luôn chào đón những người muốn thăng hạng từ thực tập sinh lên nhân viên toàn thời gian.>
<Tuy nhiên, để có thể trở thành một nhân viên toàn thời gian, bạn cần phải thể hiện được vô số kỹ năng.>
<Nhằm giúp thể hiện những khả năng này, Cục Quản thúc thường xuyên tổ chức những bài kiểm tra, và chỉ những người vượt qua bài kiểm tra mới được thăng lên thành nhân viên toàn thời gian.>
<Bài kiểm tra này đành giá bốn tiêu chí chính.>
<Trước hết là kiến thức. Điểm này sẽ được đánh giá thông qua bài kiểm tra viết. Những câu hỏi đa phần chỉ liên quan đến quy trình quản thúc và các phương pháp đối phó.>
<Thứ hai, khả năng ứng biến. Trong Cục Quản thúc, bạn cần không chỉ kiến thức mà còn cả khả năng ứng biến để có thể sống sót. Chúng tôi sẽ kiểm tra khả năng này của bạn và đối tác.>
<Thứ ba, nhận định tình huống. Bạn chỉ có thể được coi là một nhân viên của Cục Quản thúc khi có thể đánh giá tình hình một cách chính xác và đưa ra hành động phù hợp.>
<Thứ tư, mục bí mật. Đây là điểm quan trọng nhất, và nó là đức tính mà mọi nhân viên của Cục Quản thúc đều sở hữu, dù cho họ có nhận thức về nó hay không. Nếu không có đức tính này, bạn sẽ không bao giờ có thể trở thành một nhân viên toàn thời gian của Cục Quản thúc.>
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...Mục cuối cùng là gì?”
“Em thực sự cũng không biết nó là gì ạ”
Park Yeeun lắc đầu.
“Em còn đang thắc mắc là anh có biết hay không đấy”
“Đây là lần đầu tiên anh được nghe về nó”
“Ơ, em tưởng là anh có làm bài kiểm tra nhân viên chính thức ạ?”
“Anh đâu có phải làm cái đấy?”
“...Lạ thật? Em tưởng là mọi người đều phải làm bài kiểm tra nhân viên chính thức hết chứ?”
“Có thể là cô Daon cũng không phải làm nó đâu?”
“Hở?”
Park Yeeun tròn mắt.
“Cả chị ấy nữa ạ?”
“Còn hai người kia thì anh không biết thế nào”
Sau cùng thì họ đâu có vào làm cùng khoảng thời gian giống tôi.
“Hừm…”
Park Yeeun lẩm bẩm, chau mày lại.
“Em nghĩ là mình hiểu ý anh nói rồi”
“Khi nào thì nó bắt đầu?”
“Em đã làm nó rồi mà?”
“Cái gì?”
Park Yeeun chớp mắt nhìn tôi.
“Em đã vượt qua bài kiểm tra viết rồi ạ”
“Cái gì? Vậy thì em phải nói cho anh trước chứ”
“Mọi người đều bận hết mà. Với cả khiến mọi người dành thời gian cho em khi đang bận rộn như vậy có chút khó xử ạ”
“Một đứa nhóc thì cần quan tâm gì đến mấy thứ như cân nhắc chứ?”
“Chỉ là em tinh ý thôi ạ”
Park Yeeun trả lời một cách tinh nghịch.
“Dù sao thì, em nghĩ là mình sẽ cần anh giúp đỡ với bài kiểm tra thực hành ạ”
“Khi nào?”
“Ngày mai ạ”
“Nếu mà em tinh ý thế thì sao không nói với anh sớm hơn chút hả?”
“Đâu có ạ. Em làm sao mà biết được rằng mình sẽ phải làm nó một ngày sau khi nhận được kết quả chứ”
Park Yeeun lẩm bẩm một cách oan uổng.
“Anh cũng đi được”
“Không có vấn đề gì chứ ạ?”
“Để anh gọi điện một cái”
Tôi quay khỏi Park Yeeun, người đang nhìn tôi với vẻ mặt thắc mắc, và bấm gọi.
“...Có chuyện gì sao?”
Sau một hồi chuông ngắn, Trưởng Chi nhánh trả lời.
“Vâng. Nhưng mà tôi gọi cho cô vì nghĩ rằng có thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra trong tương lai”
“Cậu không phải là lại dính vào rắc rối nào nữa đâu nhỉ?”
Giọng nói của Trưởng Chi nhánh ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
“Không phải vậy. Tôi sẽ tham gia vào bài kiểm tra nhân viên chính thức lần này với tư cách đối tác”
“Đối tác? À, là với Park Yeeun, thành viên mới của Phòng Nhân sự ấy hả?”
“Vâng, đúng vậy”
“Có nhất thiết phải là cậu Kim Jaehun không? Ta nghe nói rằng Trưởng phòng Heo Chan cũng khá xuất sắc mà”
“Đâu phải lỗi của tôi khi con bé muốn vậy, đúng chứ?”
Tiếng thở dài não nề của Trưởng Chi nhánh vang lên từ đầu dây bên kia.
“Vậy thì ta sẽ quan sát lần này”
“Cảm ơn cô”
Trưởng Chi nhánh nói với tôi bằng giọng như thể cầu khẩn từ đầu dây bên kia.
“Cậu không thể không đi được sao? Tại sao ta lại phải làm thêm việc chứ?”
“Nếu tôi không tham gia cái này, một ai đó ở Chi nhánh Gangdong rất giỏi kiểm tra hiện thực sẽ gọi tôi đến đ—”
“Giờ nghĩ lại thì, ta thấy rằng việc quan sát sự trưởng thành của thực tập sinh cũng là một trách nhiệm cần thiết của một thành viên Phòng Nhân sự đấy. Làm nhanh thôi”
“Cảm ơn”
“Nghiêm túc đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ không ngồi yên lần này đâu đấy, được chứ?”
Trưởng Chi nhánh nói vậy một cách chân thành và ngắt máy.
Cuộc gọi kết thúc với một tiếng cạch.
“Anh vừa nói chuyện với ai qua điện thoại vậy ạ?”
“Một người sẽ đến để quan sát”
“Hở?”
Tôi bắt đầu một cuộc gọi khác, phớt lờ Park Yeeun đang nghiêng đầu với vẻ mặt bối rối.
***
“...”
Eom Donghan, tân binh của Phòng Quản thúc, không thể tin vào mắt mình.
Bài kiểm tra chính thức khi trước cũng không khó đến vậy.
Đương nhiên là tỷ lệ trượt cao thật, nhưng trượt bài kiểm tra không có nghĩa là kỳ thực tập sẽ kết thúc, nên chỉ cần cứ cố gắng thì rồi cũng đỗ.
Nhưng…
“Đó là anh ta, đúng không?”
“Người đã liên tục áp chế các hiện tượng dị thường và dị thể quản thúc không ngừng nghỉ từ sau sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm…”
“Đúng rồi, là nhân viên Phòng Nhân sự đó…”
Một người đàn ông trông mệt mỏi xuất hiện trong hội trường cùng với một đứa trẻ đang mặc đồng phục, nhìn có vẻ hơi trẻ để là người trưởng thành.
Mọi ánh mắt xung quanh đều hướng về hai người họ.
“Kim Jaehun Phòng Nhân sự…”
“Con át chủ bài của công việc thực địa, người còn vượt qua cả thành tích gần đây của Phòng Cách ly…”
Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên.
“Nhưng mà đứa trẻ bên cạnh anh ta là ai vậy?”
“Xinh thật đấy”
“Công nhận”
Đứa trẻ với lọn tóc màu hồng bên cạnh người đàn ông đang đứng với vẻ mặt tự đắc, hoàn toàn trái ngược với biểu cảm khó chịu của anh ta.
“Người đó nổi tiếng lắm sao ạ?”
Khi đó, thực tập sinh mà Eom Donghan phụ trách lần này ngẩng đầu nhìn anh.
“Họ bảo rằng anh ta là người xuất sắc nhất trong thời gian gần đây”
Eom Donghan quay sang nhìn người đàn ông.
Nếu chỉ mới nhìn qua, anh ta sẽ chẳng khác gì một nhân viên văn phòng kiệt quệ thông thường…
“Đôi mắt của anh ta rất khác biệt”
Eom Donghan đã nhìn thấy nó.
Khoảnh khắc ngay khi bước vào trong đây, anh ta đã ngay lập tức nhìn lướt qua vô số người.
“Anh ta có con mắt quan sát rất khác biệt đấy”
Và rồi không chút do dự, anh ta tiến lên đứng phía trước.
“Nghe bảo rằng đích thân Trưởng Chi nhánh sẽ phát biểu tại bài kiểm tra thăng lên nhân viên chính thức lần này đấy”
“Dù biết rằng Trưởng Chi nhánh sẽ đến mà anh ta vẫn dám đứng trước sao…”
Dù gì đi nữa, chính bản thân Trưởng Chi nhánh đã là một nỗi sợ đối với mọi người.
Mặc dù không ai biết chính xác cô ấy là gì, có những lời đồn rằng cô ấy là một sinh vật đã hơn 300 tuổi, rằng cô ấy có thể chạy nhanh hơn cả xe đua, và rằng cô ấy còn mạnh hơn cả cần cẩu.
Tất cả đều nghĩ rằng sẽ chẳng có gì tốt nếu dính líu với một người như vậy.
Con át chủ bài mới của Phòng Nhân sự, Kim Jaehun, đứng ở phía trước một cách hiên ngang.
Trưởng Chi nhánh bước ra.
Vẫn là vẻ nghiêm trang của mọi khi, cùng với đó là một nụ cười tự tin.
Cô ấy quay sang nhìn Kim Jaehun.
Trong thoáng chốc, Eom Donghan hình như đã nhìn thấy ‘sự sợ hãi’ hiện lên khuôn mặt của cô.
Dù vậy, sau khi anh chớp mắt một cái, cô ấy đã bắt đầu nói với vẻ mặt điềm tĩnh như thể không có gì xảy ra.
“Mọi người”
Khi Trưởng Chi nhánh lên tiếng, cả căn phòng liền rơi vào im lặng.
“Điều quan trọng nhất chính là an toàn”
Và trong chính xác một tiếng đồng hồ, Trưởng Chi nhánh đã say mê tiếp tục bài diễn thuyết của mình về sự an toàn.
***
Sau bài phát biểu của mình, Trưởng Chi nhánh liền nhìn vào một tờ giấy và nói.
“Bài kiểm tra đầu tiên, sống sót trong cống ngầm. Bài kiểm tra ứng biến bắt đầu”
Cống ngầm?
Một câu hỏi liền thoáng qua tâm trí của Eom Donghan, nhưng…
-Àooooo!!!!
Một âm thanh lớn vang lên, và nước bắt đầu tràn vào.
“Cái…”
Nước bắt đầu đổ đầy cả khán phòng.


5 Bình luận