• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 155: Là anh đấy

7 Bình luận - Độ dài: 2,298 từ - Cập nhật:

Cuộc đời của Song Ahrin không hề dễ dàng.

Nếu bị bắt phải chọn một người có cuộc sống dễ dàng từ những người gia nhập Cục Quản thúc, việc đó sẽ khá là hóc búa, nhưng Song Ahrin lại còn tệ hơn nữa.

Cô vẫn nhớ khoảng thời gian đó một cách rõ ràng.

Nó từ lâu đã không còn xuất hiện trong giấc mơ của cô, nhưng cô vẫn không thể nào ngừng nhớ lại nó.

Hiện tượng dị thường đột nhiên xảy ra khi cô đang ăn tối.

Trong khi gia đình của cô đang phải chật vật trong việc chấp nhận tình hình, cô đã đủ may mắn để mà trốn thoát và sống sót, việc chỉ có thể gọi là một ân huệ trời ban.

Cô chỉ có thể giải thích rằng bản thân đã sống sót nhờ vào việc sử dụng hết vận may của mình và một cảm giác kỳ lạ.

Cô chạy qua người đàn ông gọi mình, ông cụ và bà cụ đang cãi nhau, và bằng một cách nào đó vào được cái TV và sống sót.

Đương nhiên, quá khứ đó quá bi thương đối với một Song Ahrin còn non nớt, và đó là một ký ức mà cô không bao giờ muốn nhớ lại một lần nào nữa.

Cô đã cố gắng quên nó đi, và sau cùng thì chỉ chặn lại ký ức của mình bằng thôi miên.

Cô không thể hoàn toàn quên đi nó, nhưng khi ký ức đó lại trỗi dậy, cô sẽ lại nghiến chặt răng và cố gắng chôn vùi nó xuống.

Một quá khứ cô thực sự không muốn nhớ về.

Và bây giờ, quá khứ đó lại đang đè nén cô một lần nữa.

Sau cùng, cô không có lựa chọn nào khác.

***

Không gian chìm vào im lặng.

Bố mẹ cô ấy nhìn Song Ahrin, người đang nghiến chặt răng.

Ngươi nói gì?

“Con là con gái của bố mẹ”

Song Ahrin tiếp tục nói một cách rõ ràng trong khi nghiến răng mình.

“Đứa trẻ mà hai người đang tìm không phải là một con búp bê, mà là một con người. Chính là con đây”

Người phụ nữ với dáng vẻ dịu dàng chậm rãi bước đến chỗ Song Ahrin.

Hơi thể của Song Ahrin trở nên gấp gáp hơn, và người phụ nữ vuốt ve mái tóc của cô.

Đúng là mái tóc này

Bà ấy vuốt ve mái tóc của Song Ahrin như thể đang chạm vào một thứ quý giá, rồi hạ tay xuống và lướt qua khuôn mặt của cô ấy.

Hình dáng khuôn mặt cũng giống

Bàn tay của người phụ nữ lướt qua đôi mắt, chiếc mũi, và khóe miệng của Song Ahrin.

Cô ấy nhìn Song Ahrin.

Song Ahrin hít một hơi sâu, và người phụ nữ vươn tay ra sau.

“Cô Ahrin”

Tôi quan sát bàn tay của người phụ nữ.

“Cô Ahrin! Lùi lại!”

“Hở…?”

Song Ahrin quay về sau trước lời của tôi, và miệng của người phụ nữ há rộng một cách quái dị.

-Rắc!

“Gư…”

Yu Daon nghiến răng lại trước âm thanh rạn nứt.

Cô ấy đã xen vào, vươn ra, và đặt tay mình vào miệng của người phụ nữ.

Tay của cô ấy bị vặn vẹo một cách quái dị và đang chảy máu, còn thứ có vẻ là mẹ của Song Ahrin thì chỉ đang cựa quậy ngón tay và nhìn Yu Daon.

-Bằng!

Tôi lấy ra khẩu súng mà mình đã chuẩn bị trước và ngay lập tức bóp cò.

Đầu của nó bật về sau.

“Gư…”

“Cô có ổn không?”

“Có thứ gì đó ở trên tay của tôi”

Tôi đang lo lắng về việc cô ấy bị đau mà.

Yu Daon xoa tay vào tường và chau mày lại.

Mày cũng giống với Ahrin

Cũng không bất ngờ gì, nhưng mà mẹ của Song Ahrin đã đang lẩm bẩm với cái đầu ở vị trí cũ.

Nhưng có hai điểm khác biệt lớn

“Đó là gì?”

Làm sao mà cô ta có thể phân biệt Song Ahrin với người không phải cô ấy được chứ?

“Ahrin dịu dàng với tao hơn!

“Cô Ahrin đâu có dịu dàng”

“Cô Daon. Làm ơn đấy”

Tôi ngừng Yu Daon, người đang gật đầu, và nhìn người mẹ.

Và…

“Và?”

Ahrin của bọn ta trẻ hơn!

Hàm của mẹ Song Ahrin há ra một cách quái dị, và hàm của người bố cũng chẳng khác là bao.

“...Hà”

Song Ahrin thở dài.

“Phải ha. Mình đã mong chờ gì chứ?”

Cô ấy lẩm bẩm và lùi về sau nửa bước.

“Tôi biết mà”

“...”

“Anh nghĩ đâu là loại người mà tôi cho là ngu ngốc nhất?”

Song Ahrin lẩm bẩm và ngẩng mặt lên.

“Những người vẫn không thể nào từ bỏ bạn bè và gia đình đã biến thành dị thể quản thúc”

Cô ấy giơ tay lên.

“Tôi đã tin rằng mình sẽ khác với mấy người đó”

“...”

“Bởi vì tôi đã thoát khỏi cái địa ngục đó”

Vẻ mặt của cô ấy…

“Nhưng giờ thì tôi hiểu rồi”

“Cô Ahrin”

“Nó đúng là tồi tệ thật đấy”

Cô ấy không chảy nước mắt, nhưng vẻ mặt của cô đã nhăn lại đến mức mà cũng không lạ gì nếu cô ấy bật khóc bất cứ lúc nào.

-Cạch!

Yu Daon nhanh nhẹn né tránh bộ hàm đang lao về phía mình và nhìn tôi.

“Anh Jaehun, ta nên làm gì đây?”

“Ta sẽ hạ gục bọn họ”

“Mà không chạy đi sao?”

“Ừm”

“Nếu đó là mong muốn của anh Jaehun thì tôi sẽ làm vậy!”

Yu Daon hét lên trong khi tiếp tục né tránh những cái răng đang lao đến.

“Tôi phải làm gì đây?”

“Chỉ cần câu giúp tôi một ít thời gian thôi!”

“Vâng! Cứ trông cậy vào tôi!”

-Rắc!

Yu Daon hét lên hào hứng rồi chặn lại bộ hàm đang lao tới bằng tay mình.

Máu trào ra từ cánh tay bị vặn xoắn một cách dị dạng của cô ấy, nhưng cô không để tâm tới việc đó và đá mẹ của Song Ahrin đang cắn mình đi.

“Cô Ahrin hãy ở yên đây”

“Sao mà tôi làm vậy được chứ?”

Song Ahrin lẩm bẩm và đứng bên cạnh tôi.

“Tôi sẽ giải thích cho anh. Về bố mẹ của tôi”

“...”

“Vậy thì anh sẽ hiểu được nhanh hơn, đúng chứ?”

“Đúng…vậy”

Nhưng việc này thực sự có ổn không?”

Khi tôi nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, cô ấy liền gật đầu.

“Nó ổn mà”

“...Được rồi”

Song Ahrin cười khẩy và nói tiếp.

“Tên của bố tôi là Song Hantea. Ông ấy 42 tuổi khi qua đời. Ông ấy không có liên hệ gì với Cục Quản thúc mà chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường”

-Cạch!

“Oái, nguy hiểm thật đấy”

Yu Daon lẩm bẩm, khéo léo né tránh bộ hàm.

“Bố tôi có hơi, không, rất nghiêm khắc. Đó là lý do tôi thường hay làm nũng với mẹ, ngược lại, tôi lại cảm thấy khó xử với bố”

“Vậy sao?”

“Nhưng mà tôi nghĩ là bây giờ mình đã hiểu ra được rồi”

“Ý cô là sao?”

“Con người không phải lúc nào cũng thật lòng. Cảm xúc không dễ để bày tỏ đến vậy”

“Giống cô Ahrin sao?”

“Ừm. Giống tôi”

“À, vậy là cái tính không thể thật lòng của cô Ahrin là giống bố—Gaaa!”

Yu Daon hét lên khi bị cắn vào vai.

“Phía bên đó, anh Jaehun!”

Tôi nhanh chóng giơ súng và bắn người đàn ông đang lao đến, rồi lại quay sang nhìn Song Ahrin.

“Mẹ tôi tên là Na Eunhye”

“Bà ấy là một người dịu dàng”

“Đúng vậy. Bà ấy nổi tiếng vì tính cách dịu dàng của mình”

Tôi đoán là lúc này Yu Daon sẽ nói, ‘Vậy là cô thừa hưởng nhiều gen bên nội hơn à?'.

Tôi quan sát cô ấy cẩn thận, nhưng may là có vẻ cô ấy không nghe thấy gì do đang quá bận rộn với việc chiến đấu.

“Khi ấy bà mới 39 tuổi. Tôi không nghĩ là bà biết gì về Cục Quản thúc…Thực sự thì tôi cũng chẳng biết nữa”

“Ý của cô khi bảo là mình không biết là sao?”

“Đôi khi, khả năng phán đoán tình huống của bà ấy tốt đến nỗi nó khiến tôi cảm thấy lạnh người”

Song Ahrin lẩm bẩm, nheo mắt lại như thể đang nhớ lại một ký ức xưa cũ.

“Nên là khi bố bị mẹ mắng, tôi nghĩ đó là lúc mà ông ấy thực sự làm sai việc gì đó”

“Ra vậy”

“Dù sao thì, đó là gia đình của tôi”

Tôi liếc sang bên và một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

[Chí mạng: 0]

Dù vậy, vẫn không có gì thay đổi.

“Hai người vẫn đang nói chuyện sao?”

“Cũng sắp xong rồi!”

“Vâng”

Yu Daon vẫn đang di chuyển cơ thể của mình xung quanh, né tránh những đòn tấn công.

“À, còn một người nữa đấy”

“Hửm? Tôi là con một mà?”

Song Ahrin chớp mắt và lẩm bẩm.

“Cô Ahrin”

“Tôi?”

“Thì bởi đã có phần giải thích nào về cô Ahrin đâu?”

“...Anh biết tôi rồi mà”

“Nhưng tôi không biết gì về cô Song Ahrin trong gia đình này hết”

“...”

Song Ahrin nhìn tôi, hít một hơi ngắn, và nói tiếp.

“Tôi thì, chà, tôi hồi đó chỉ là một đứa trẻ thôi”

“Ừm”

“Chỉ có vậy thôi?”

“Còn tính cách, sở thích, những điều cô hay làm thì sao?”

“Làm sao mà tôi nhớ hết đống đấy được? Tôi chỉ thích những gì mà một đứa trẻ sẽ thích thôi”

“Vậy còn bây giờ thì sao?”

“...Hở?”

“Hiện tại cô có sở thích nào không, hay là cô có người mình thích không?”

“...Có”

Ánh mắt của Song Ahrin hướng về tôi.

“Đó là ai vậy?”

“Tôi không nói cho anh đâu”

“Thôi nào, đó là ai vậy?”

Và Song Ahrin lại lảng tránh ánh mắt của tôi.

“Tôi đã bảo là sẽ không nói cho anh rồi cơ mà”

“Không, tại sao…”

“Kim Jaehun. Tôi đã bảo là mình sẽ không nói cho anh rồi cơ mà”

“Hả?”

Tại sao cô ấy đột nhiên lại gọi tên tôi?

Cô ấy thường đâu có làm vậy.

Cùng lúc đó…

[Chí mạng: 1]

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

“Cô không cần phải nói thêm gì nữa đâu”

“Cái gì?”

-Cạch!

Tôi giơ khẩu súng lên.

“Tôi bảo là cô Ahrin kể về bản thân mình mà”

“...Đã xong rồi sao?”

“Ừm, tôi nghĩ là không cần phải hỏi sâu đến vậy đâu”

“...Ôi trời…”

Song Ahrin nhắm chặt mắt lại và lẩm bẩm.

“Sao vậy?”

“...Không có gì”

Cô ấy lại cáu kỉnh rồi.

Tôi để lại cô ấy lẩm bẩm một mình và giơ khẩu súng lên.

Thế giới trở thành một màu trắng đen, và chuyển động xung quanh chậm lại.

Tôi chậm rãi kiểm tra tình hình với cảm giác giờ đây đã trở nên quen thuộc.

Tôi nên bắn ai trước đây?

Người đe dọa nhất.

Vậy thì…

Ánh mắt của tôi hướng về người, không, dị thể gần với Yu Daon nhất.

-Bằng!

Tia lửa bắn ra khỏi khẩu súng, và viên đạn xuyên vào bên sườn của bố của Song Ahrin, người đang cắn Yu Daon.

Khà…!

Bố của Song Ahrin hét lên một tiếng và ngã xuống bên cạnh.

Sau khi loạng choạng một lúc, ông ấy không còn nói gì nữa.

“Xong một!”

Yu Daon mỉm cười rạng rỡ, và…

“...”

Song Ahrin nhắm chặt mắt lại.

-Rắc!

“Đau!”

Và tôi quay sang Yu Daon, người lại hét lên sau khi bị cắn lần nữa, và giơ súng lên.

“Chúng tôi sẽ lo nốt phần còn lại. Nghỉ ngơi đi”

Song Ahrin nhìn tôi.

“...Không”

“Ừm?”

Cô ấy đưa tay ra cho tôi.

“Đưa tôi”

“...Cái này?”

Cô ấy lắc đầu khi tôi chỉ vào khẩu súng mà mình đang cầm.

“Không phải, tay anh”

“Tay tôi?”

“Nhanh lên”

Nói vậy, Song Ahrin nắm lấy tay tôi chẳng khác nào là cướp.

“...Phù”

Bàn tay của cô ấy giá lạnh.

“Tôi chắc hẳn đã nói với anh trước đó rồi nhỉ”

“Ừm”

“Rằng người bình thường không thể phát triển năng lực của bản thân”

“...Đúng vậy”

Đó là vào sự kiện Quý cô đỏ thẫm, trước khi tôi trở nên thân thiết với Song Ahrin.

“Nhưng anh thì khác”

“...”

“Anh làm cho điều đó xảy ra”

Song Ahrin nhìn tôi rồi nhìn hai người kia.

Cô ấy thở dài một cách não nề.

Ánh mắt của cô hướng về người đàn ông đã nằm xuống rồi quay sang người phụ nữ đang cắn Yu Daon.

“Con thực sự rất biết ơn hai người”

Cô ấy chậm rãi cúi đầu xuống.

-Soạt.

Cô ấy siết chặt lấy bàn tay của tôi hơn.

“Nên là hãy cho tôi thấy đi”

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Mối liên kết cảm xúc giữa bạn và Song Ahrin đã trở nên sâu đậm hơn.]

[Song Ahrin thức tỉnh một khả năng mới]

[Khả năng: Điều khiển rối]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi Song Ahrin giơ tay lên cao, mẹ của cô ấy, người đang tấn công Yu Daon, dừng lại.

Như một con rối được điều khiển bởi những sợi dây, thứ gì đó đang hạn chế chuyển động của bà ấy.

“Thấy chưa?”

Song Ahrin lẩm bẩm với một tiếng thở dài.

“Anh có thể làm được mà”

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Tỏ tình r hú hú
Xem thêm
Bắt đầu nhập vai danh sách 5: người khiển rối thôi nào
Xem thêm
Wow peak vl🔥
Xem thêm
Vậy là các pet tiến hoá lên tier 2 thành công
Xem thêm