“...”
Tầng 2 có một bầu không khí cực kỳ ảm đạm.
Trong này thì chẳng có tầng nào là không như vậy, nhưng tầng 2 lại còn tệ hơn nữa.
“Có phải là trong này hơi lạnh không?”
Yu Daon lẩm bẩm trong khi xoa tay mình.
“Công nhận là có hơi lạnh thật”
“Có cả mùi lạ nữa”
Kưn kưn, Yu Daon nhắm mắt lại và ngửi.
“Nó giống như là mùi mực…và một chút nước hoa”
“Cô phát triển khứu giác nhạy bén rồi à?”
“Đâu có?”
Tôi nhìn vào mắt của Yu Daon, người đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, rồi quay sang Song Ahrin.
“Cô Ahrin”
“...Ừm”
“Cô có ổn không?”
“...”
Song Ahrin ngẩng đầu nhìn tôi.
Cảm xúc ở trong đôi mắt của cô ấy là—
“Đừng lo”
Sự sợ hãi, như thể đang tự hỏi rằng dự cảm chẳng lành của cô ấy là thật.
“Tôi không biết là cô Song Ahrin đang sợ hãi điều gì”
Tôi không coi thứ mình biết một cách mơ hồ là biết.
Tôi chỉ có thể đoán từ tình huống và cảm xúc của cô ấy.
“Nhưng mà tôi có thể giúp cô”
Song Ahrin ngẩng lên nhìn tôi.
“Hãy cùng nghĩ về nó sau khi chúng ta thoát khỏi đây”
Nếu có thể chạy trốn khỏi thứ mình ghét, việc ta chạy xa khỏi nó nhất có cũng chẳng có gì sai, nhưng nếu không còn lựa chọn nào khác ngoài đối mặt với nó, ta chỉ có thể nghiến chặt răng và làm vậy thôi.
Song Ahrin nhìn thẳng vào mắt tôi và gật đầu.
“...Được rồi”
Đương nhiên, tôi không mong rằng vẻ mặt của cô ấy sẽ rạng rỡ hơn hay là sự quyết tâm của cô ấy sẽ tăng lên chỉ với những lời đó.
Bàn tay đang nắm vào tay áo của tôi chỉ hơi lỏng ra.
Tôi mở sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Chung cư Ngày Mai - Tầng 2]
[5. Về cơ bản, những cánh cửa trong hành lang tầng 2 không mở. Kể cả khi mở ra đi nữa, nó là vô hại trừ khi bạn tiến vào trong. Thứ bạn cần phải cẩn trọng là bức tường.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi hướng ánh mắt về phía bức tường và tiếp tục đọc sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[6. Xin được nhấn mạnh một lần nữa rằng tất cả cư dân sinh sống tại tầng 2, ngoại trừ một người, đã bị nuốt chửng bởi hiện tượng dị thường. Họ đang quan sát bạn qua bức tường, sàn nhà, và không khí.]
[6-1. Nếu bức tường giống như của một tòa chung cư bình thường, không có gì phải lo lắng. Họ vẫn đang nhìn bạn với thiện cảm.]
[6-2. Nếu bức tường có màu đỏ thẫm, hãy di chuyển cẩn trọng hơn chút. Bạn nên để ý đến hành động và lời nói của mình.]
[6-3. Nếu bức tường có một màu đen kịt, hãy nín thở. Mong rằng thể tích phổi của bạn đủ lớn để chịu đựng cho đến khi bức tường trở về bình thường. Nếu không thể giữ được, hãy tham khảo mục [T - Phương pháp tự tử].]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bức tường có màu gì?
Bức tường màu xanh và trắng thường thấy trong các tòa chung cư.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[7. Một gia đình hòa thuận là nơi ở của một cặp vợ chồng.]
[7-1. Hai người họ luôn tìm kiếm một thứ gì đó, và thứ đó khả năng cao là ‘đứa con của cặp vợ chồng’, nhưng đôi khi họ có thể hỏi một thứ khác.]
[7-2. Trong trường hợp được hỏi về ‘đứa con của cặp vợ chồng’, nếu tìm trong phòng một cách kỹ càng, bạn sẽ tìm một con búp bê với mái tóc tím. Con búp bê bắt buộc phải có ‘tóc tím’, và nếu tìm một con búp bê không có tóc tím, bạn chắc chắn sẽ chết. Kể cả khi không chết, bạn cũng nên từ bỏ ý định trốn thoát khỏi căn phòng.]
[7-3. Nếu bạn thành công trong việc tìm kiếm đứa con của cặp vợ chồng, họ sẽ hài lòng và đưa bạn chiếc chìa khóa dẫn đến phòng của đứa con. Nếu đi vào phòng của đứa con và nằm xuống giường rồi thiếp đi, bạn sẽ có thể trốn thoát.]
[7-4. Đôi khi, họ có thể sẽ hỏi một thứ gì khác ngoài đứa con. Trong trường hợp đó, do đáp án chính xác vẫn chưa được xác định rõ, hãy lịch sự từ chối và tiến đến phòng tiếp theo. Nhưng thứ cặp vợ chồng từng hỏi là như sau.]
[7-4-1. ‘Tình yêu’. Mang đến một con búp bê tóc hồng, đã chết.]
[7-4-2. ‘Ký ức’. Chết sau khi do dự trong việc trả lời. Còn rất nhiều câu hỏi khác, nhưng trường hợp đáp án chính xác là cực kỳ hiếm.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Tôi quan sát vẻ mặt của Song Ahrin, người đang đọc sổ hướng dẫn bên cạnh tôi.
Khuôn mặt của cô ấy giờ đang tái nhợt như một tờ giấy trắng vậy.
“Cô Ahrin. Hay là chỉ hai người chúng tôi đi vào thôi? Cô có thể đến sau khi chúng tôi làm xong cũng được?”
“...”
Song Ahrin nhìn tôi.
“Nó cũng không khó đến vậy. Cô Daon và tôi sẽ đi vào và giải quyết nó”
“Đúng vậy. Nếu khó quá thì để chúng tôi đi thôi cũng được. Nó đâu phải là chúng tôi bỏ cô Ahrin lại!”
Yu Daon cũng đồng tình và nhìn thẳng vào mắt Song Ahrin.
Song Ahrin nhìn tôi với đôi mắt dao động.
“Tôi…”
“...”
Cô ấy nhìn tôi, hít một hơi sâu, rồi lắc đầu.
“Không…tôi muốn đi”
“Như vậy có ổn không?”
“Ừm”
Cô ấy chậm rãi gật đầu.
“Thay vào đó, tôi có một thỉnh cầu muồn nhờ anh”
“Ừm”
“Nếu được…anh có thể giết bố mẹ tôi không?”
Đôi mắt của Song Ahrin nhìn thẳng vào tôi.
Lần đầu tiên, cô ấy gọi họ là ‘bố mẹ’.
“Ừm”
Và câu trả lời của tôi đã được quyết định từ trước.
Đó là thỉnh cầu của cô ấy với tôi.
Nếu có thể thực hiện nó, đương nhiên là tôi sẽ làm vậy.
“Nếu có cơ hội, tôi sẽ làm vậy”
“...Cảm ơn anh”
Song Ahrin lẩm bẩm và đứng cạnh tôi.
“Vậy thì ta đi vào chứ?”
Yu Daon, người đang im lặng từ nãy đến giờ, nhìn xung quanh và với tới tay nắm cửa.
Bảng tên ghi <208> đã mờ đi và dính vào tường, và ngay khi cô ấy cầm lấy tay nắm cửa, tôi liền cảm nhận được một cơn ớn lạnh ập đến.
“Tôi sẵn sàng rồi”
“...”
Đôi mắt của Yu Daon hướng về Song Ahrin.
Ánh nhìn lặng lẽ của cô ấy như thể xuyên qua Song Ahrin, và rồi Song Ahrin hít một hơi sâu.
“Tôi cũng vậy”
“Tôi làm đây”
Ngay khi Song Ahrin vừa nói xong, Yu Daon liền mở cửa.
-Két…
Cảnh cửa mở ra để lộ một căn nhà.
Nó là một căn nhà bình thường.
Dù những căn nhà mà chúng tôi đã đi quá khó mà nói là quá khác thường, nhưng nơi này thực sự là bình thường.
Nó chỉ là một căn nhà cũ kỹ.
Ánh đèn huỳnh quang hơi chập chờn, và giấy dán tường có hơi rách nát, nhưng nơi này vẫn sạch sẽ, như thể có ai đó thường xuyên chăm sóc nó.
“Nơi này giống như một căn nhà có người sống nhỉ”
Yu Daon lẩm bẩm và bước vào.
Tôi hiểu ý của cô ấy khi nói là ‘một căn nhà có người sống’.
Nó không quá sạch, nhưng lại được chăm sóc cẩn thận.
Nó mang lại cảm giác như thể có ai đó thường xuyên dọn dẹp căn nhà vậy.
“Có lẽ—”
“Các vị khách!”
Ai đó xuất hiện và ngắt lời tôi.
Một người phụ nữ với dáng vẻ dịu dàng cùng mái tóc tím xõa xuống vai và một người đàn ông trông có vẻ nghiêm khắc.
Song Ahrin hít một hơi sâu ở sau tôi.
“Mẹ……Bố…”
Cô ấy lẩm bẩm như một đứa trẻ mới bập bẹ tập nói, và trước lời của Song Ahrin, người phụ nữ liếc nhìn cô ấy.
“Chúng tôi không thể tìm thấy con của mình. Các bạn có thể giúp chúng tôi tìm đứa trẻ đó được không?”
Cơ thể của Song Ahrin cứng lại một lần nữa, nhưng người phụ nữ với dáng vẻ hiền hậu vẫn nói tiếp như thể không quan tâm.
“Con của chúng tôi đã ra khỏi nhà được một thời gian rồi. Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy đứa trẻ”
Tôi nhìn vào cửa sổ trong suốt trôi nổi trên đầu cô ấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Gia đình]
[Tuổi: Được tạo ra 15 năm trước]
[Đặc trưng: -]
[Khả năng: -]
[Tiểu sử: Một khuyết điểm chí mạng của con người là họ bị lung lay bởi vẻ ngoài, đau khổ từ ký ức, để rồi đưa ra những lựa chọn sai lầm. Cần phải có người sửa lại điều đó.]
[Điểm yếu: Nếu tòa chung cư biến mắt, thứ này cũng sẽ biến mất theo]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lần này cũng tương tự với cặp vợ chồng già.
Chỉ có một cửa sổ trong suốt trôi nổi trên đầu của hai người họ.
“...”
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hai người kia.
Song Ahrin đang nhìn người phụ nữ với biểu cảm trống rỗng, còn Yu Daon thì đang nhìn xuống dưới đất.
“Các bạn có thể giúp chúng tôi tìm đứa trẻ đó không?”
Cô ấy hỏi tôi bằng giọng nhẹ nhàng.
“Tôi hiểu rồi”
Tôi là người gật đầu.
Song Ahrin còn chẳng có năng lượng để gật đầu, còn Yu Daon thì luôn lùi lại trước những việc như này.
“Đúng là những đứa trẻ ngoan. Nếu tìm kiếm kỹ càng, các bạn chắc chắn sẽ tìm thấy đứa trẻ thôi”
“Nếu tìm thấy, chúng tôi sẽ cho các bạn một món quà”
Người đàn ông đã giữ im lặng từ đầu đến giờ cũng lên tiếng.
“Cảm ơn”
“Đứa trẻ sẽ chỉ ở trong căn nhà này thôi. Xin hãy tìm kiếm xung quanh!”
Việc này thì có gì mà khó chứ?
Thực sự, tôi không thể hiểu được nó với lẽ thường của mình.
Nói thật, tôi thấy việc này còn dễ hơn nhiều so với căn nhà của cặp vợ chồng già.
Vấn đề chỉ là tìm ra con búp bê cho một cặp vợ chồng tử tế thôi mà.
Nhưng càng tiếp tục, tôi lại càng cảm thấy bất an hơn.
Nó có thể khó đến mức quái nào mà tầng 4 lại được yêu thích hơn tầng 2 cơ chứ?
Và lý do cho điều đó xuất hiện sớm hơn tôi nghĩ.
“Nó không ở đây. Còn bên đó thì sao?”
“Ở đây cũng không có. Cô Ahrin tìm thấy chưa?”
“Vẫn chưa”
Cả Yu Daon và Song Ahrin đều lắc đầu.
Nó không ở đây.
Dù có tìm kỹ đến mức nào đi nữa, chúng tôi vẫn không tìm được gì.
Chưa bàn đến con búp bê có tóc tím, chỉ mỗi việc tìm được một con búp bê là đã bất khả thi rồi, hoàn toàn không thấy chút bóng dáng nào của chúng.
“Vẫn chưa tìm thấy sao?”
“Vẫn chưa tìm thấy à?”
“Lạ thật đấy. Chúng tôi đã nhờ các bạn, nhưng sao các bạn vẫn không thể tìm thấy nó?”
Và dần dần, ánh mắt và lời nói của họ hướng đến chúng tôi cũng trở nên dữ tợn hơn.
Ban đầu, họ vẫn nói rất thoải mái, nhưng rồi tông giọng của họ ngày càng trở nên dữ dằn hơn, và bà ấy nói.
“Hà, không được rồi. Đúng là nực cười”
Bây giờ, nếu không thể tìm thấy nó sớm, chúng tôi sẽ chết.
Tồi tệ hơn nữa là…
“Bà ấy cứ nói vậy mỗi ba phút”
“Phải ha”
Thời gian để bà ấy lại cằn nhằn với chúng tôi thực sự quá ngắn.
Yu Daon đến bên cạnh tôi.
“Tôi nghĩ là mình biết cái tính cáu kỉnh của cô Ahrin đến từ đâu rồi”
“Cô Daon. Cô Ahrin có thể nghe thấy đấy, nên là nói nhỏ thôi”
Tôi lẩm bẩm, bịt miệng Yu Daon lại khi cô ấy thì thầm ở bên cạnh tôi.
Sau cùng…
“Không, mấy người vẫn chưa tìm thấy nó sao?”
Cô ấy lại gần chúng tôi, những người đang tìm mọi ngóc ngách của phòng tắm, và hét lớn.
“Cũng chẳng có cách nào khác nếu mấy người không tìm thấy nó. Tất cả các người…”
Yu Daon và tôi nhìn nhau.
Vẫn chưa có Chí mạng, nhưng bằng một cách nào đó—
“Tôi tìm thấy rồi”
Và rồi, Song Ahrin, người đang im lặng tìm kiếm con búp bê từ đầu đến giờ, đứng dậy và nhìn người phụ nữ.
“...Cái gì? Nó đâu rồi?”
“Ở ngay đây”
Song Ahrin lẩm bẩm, chỉ vào ngực mình.
“Đây ạ. Con gái của mẹ đây”
Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có lời nói của cô ấy vang lên.


6 Bình luận