Dù có thích hay không, sổ hướng dẫn luôn bảo ta nên làm gì khi cần.
Dù cho nó có bảo ta tự tử ngay lập tức, hoặc là bẻ ngón tay của mình, hay bất cứ thứ gì, nó thường nhắc ta những việc hữu ích trong tình huống đó.
“Mau rời khỏi đây thôi”
Và tôi không có lý do gì để nghi ngờ sổ hướng dẫn cả.
Trước lời của tôi, hai người kia nhanh chóng di chuyển và chạy về phía lối ra.
-Cạch!
“Cửa khóa rồi!”
Yu Daon hét lên trong khi cầm lấy tay nắm cửa.
Tôi vội vã mở sổ hướng dẫn trong khi lấy ra khẩu súng của mình.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[7-6. Nếu màn hình không bị nhiễu loạn và cánh cửa bị khóa, đường thoát đã bị chặn lại. Bạn có hai lựa chọn.]
[7-7. Một. Tìm một nơi phù hợp để trốn trước khi nó chui ra. Theo thống kê, nơi an toàn nhất là ở dưới gầm giường, nhưng bạn cũng nên biết rằng tỷ lệ sống sót nếu bạn trốn dưới gầm giường là 30%.]
[7-8. Hai. Trèo qua lan can và đi xuống tầng 3. Tuy nhiên, không có lối thoát ở tầng 3, và tỷ lệ sống sót là khoảng 50%.]
[7-9. Đừng nghĩ đến việc nhảy khỏi lan can để xuống tầng 1. Thứ đang chờ đợi bạn dưới đó không phải là tầng 1. Xin được cảnh báo lần nữa. Thứ đang chờ đợi bạn dưới đó ‘tuyệt đối’ không phải là tầng 1.]
[7-10. Những thành viên Phòng Ứng phó nhảy xuống vào cuộc điều tra thứ 13 đã vẫn đang rơi xuống trong cuộc điều tra thứ 15.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Không có lý do gì để lưỡng lự cả.
Nếu trốn, ta chỉ có thể đặt cược vào tỷ lệ 30%, nhưng nếu chạy đi, ta có thể sống sót với tỷ lệ 50%.
Và chúng tôi là những người đang dần trở thành chuyên gia trong mấy công việc thực địa như này.
“Ra lan can!”
Ba người chúng tôi ngay lập tức hướng đến lan can.
Chúng tôi nắm lấy lan can được bao quanh bởi bóng tối nơi không có lấy một tia sáng, huống chi là nói đến ánh sao.
“Chúng ta sẽ từ từ đi xuống tầng 3”
“Tôi sẽ đi trước”
Yu Daon thuần thục nắm lấy lan can và bắt đầu trèo xuống.
Tôi đã luôn cảm thấy như này, rằng tuy là cô ấy ít khi thể hiện ra, nhưng Yu Daon có vẻ là người sở hữu năng lực thể chất cao nhất trong nhóm.
Cô ấy trèo xuống như thể đó là một trò biểu diễn, đặt chân lên lan can tầng 3, và ngẩng đầu nhìn chúng tôi.
“Nhanh lên!”
“Cô Ahrin đi trước đi”
“Ừm, tôi hiểu rồi”
Song Ahrin luống cuống trèo lan can.
Tôi nhìn cô ấy từ từ trèo xuống, rồi cũng đặt chân lên lan can.
“Gư…!”
Tôi vô thức nhăn mày lại trước cơn đau đầu ập đến.
Tôi vội vã quay lại nhìn cái TV.
Một khuôn mặt đang chui ra từ đó và nhìn tôi.
Làn da tái nhợt, và một biểu cảm mà tôi chẳng thể nào đoán được là nó đang nghĩ gì.
Mỗi khi khuôn mặt đó lọt vào mắt tôi…
“Gư…!”
Cơn đau đầu lại trở nên tệ hơn.
Tôi hướng mắt nhìn xuống dưới.
Song Ahrin đã xuống được một nửa.
Tôi cũng vội vã nắm lấy lan can và bắt đầu trèo xuống.
Làn da tái nhợt dần dần chui ra khỏi cái TV.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[7-11. Không được nhìn vào thứ đang ở trên TV. Nó sẽ khiến người bình thường trở nên mất trí.]
[7-12. Chương trình này, thứ đã rất nổi tiếng với trẻ em thời đó, đã bị phát hiện ra là có một khiếm khuyết nghiêm trọng, dẫn đến quyết định của Cục Quản thúc trong việc thu hồi lại tất cả băng ghi hình và đóng cửa đài truyền hình.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Cô Ahrin. Nhanh lên một chút”
“Tôi, tôi đang cố đây…!”
Song Ahrin rên rỉ và trèo xuống.
“Bắt được rồi!”
“Hyaa!”
Khi Yu Daon đột nhiên vươn ra và nắm lấy đùi của Song Ahrin, cô ấy liền kêu lên một cách kỳ lạ và cơ thể của cô ấy trượt xuống.
Sau khi xác nhận rằng Song Ahrin đã hoàn toàn đi xuống, tôi cũng giữ chặt lấy lan can và trèo xuống.
Bây giờ, thứ gì đó với lớp da nhợt nhạt đang tiếp cận tôi từ quá nửa phòng khách.
Nếu phải miêu tả thì, nó giống như một con rắn.
Có lẽ nên nói nó là một con rắn đầu người chăng?
Nó có mắt, mũi, và miệng, nhưng lại mang đến một cảm giác khó chịu kỳ lạ ở đâu đó, và tóc của nó dính lại vào nhau như rong biển.
Thứ đó càng đến gần, cơn đau đầu của tôi lại càng tồi tệ hơn, và…
“Oái!”
Thứ gì đó nắm lấy cả hai chân tôi và bắt đầu từ từ kéo tôi xuống.
“Nó ổn mà, anh Jaehun! Tôi đang giữ chặt lắm!”
Khi tôi nhìn xuống, Song Ahrin và Yu Daon đang chật vật mỗi người một bên chân của tôi.
Với sự trợ giúp mà cũng không thực sự có ích cho lắm từ hai người họ, tôi đã trèo xuống được tầng 3.
Bàn tay của tôi đã nhễ nhại mồ hôi.
Tôi thử nhìn lên, nhưng một bàn tay nhỏ nhắn che mắt tôi đi.
“Đừng nhìn”
Giọng nói của Song Ahrin khẽ vang vào tai tôi.
“...Ừm”
Sau một lúc, Song Ahrin bỏ tay của mình ra.
“Anh phụ thuộc quá nhiều vào khả năng kháng tinh thần của mình và lúc nào cũng nhìn mấy thứ không nên. Nếu còn tiếp tục làm vậy thì anh thực sự sẽ gặp rắc rối đấy”
“Cảm ơn cô vì đã lo lắng”
“...Tôi không lo lắng gì cho anh đâu. Tôi chỉ sợ là anh sẽ mất trí và bắt đầu bắn chúng tôi thôi”
Song Ahrin lẩm bẩm một cách cộc lốc và nhìn về trước.
“Chúng ta phải đi đâu đây?”
“Đợi chút”
Tôi mở sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Chung cư Ngày Mai - Tầng 3]
[1. Có hai cách chính để đi vào tầng 3. Hoặc là bạn trèo xuống lan can thay vì chơi trốn tìm trên tầng 4, hoặc là bạn đi qua cánh cửa đen trong phòng 410.]
[1-1. Tầng 3 cơ bản là không có lối thoát, nên mục tiêu tại đây là rời khỏi tầng 3 nhanh nhất có thể và đi xuống tầng 2 nơi có lối thoát.]
[1-3. Nếu bạn đi xuống từ phòng 402, bạn theo đó cũng sẽ ở phòng 302.]
[1-4. Phòng 302 có cấu trúc khác với một căn phòng bình thường. Không gian bên trong sẽ rộng hơn bạn nghĩ, nên đừng quá bất ngờ trước việc đó.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Rộng hơn tôi nghĩ?
Chúng tôi chậm rãi mở cửa ra ngoài hiên.
“...Hả”
Một hành lang khổng lồ hiện ra trước mắt chúng tôi.
Mặc dù không như tôi nghĩ, nó vẫn rất rộng.
[1-5. Hãy cứ đi tiếp cho đến khi bạn tìm thấy lối ra của căn phòng. Thời gian tìm thấy lối ra nhanh nhất được ghi nhận là 10 giây, và thời gian dài nhất không tìm thấy lối ra là 17 năm 3 tháng 3 ngày 24 phút 26 giây, 17 năm 3 tháng 3 ngày 24 phút 27 giây…]
-Thụp!
Tôi đóng sổ hướng dẫn lại.
Đã bảo là đừng có khiến người ta khó chịu rồi cơ mà.
“Ta đi thôi”
“Cứ đi thôi sao?”
“Ừm”
Không cần thiết phải nói rằng có người chưa thể tìm thấy được lối ra sau hơn 17 năm làm gì.
Ngay từ đầu thì những người đó có khi đã chết hết rồi.
Ba người chúng tôi chậm rãi đi dọc theo dãy hành làng.
“Cơ mà, may là chúng ta đã tìm thấy cô Ahrin”
Yu Daon mỉm cười như để phá vỡ bầu không khí im lặng và nói tiếp.
“Thực sự thì, tôi đã rất lo lắng đấy. Rằng chúng ta sẽ không thể tìm được cô Ahrin”
“Tôi có thể đi đâu được chứ?”
Song Ahrin thở dài và lẩm bẩm.
“Tôi còn chẳng biết là mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này”
“Nhưng mà cô Ahrin này”
“Cái gì?”
Yu Daon và Song Ahrin đã bao giờ nói chuyện với nhau lâu như này chưa nhỉ?
Thường thì Song Ahrin sẽ ngắt lời Yu Daon, nhưng lần này, Song Ahrin lại lắng nghe cô ấy khá chăm chú.
“Bức tranh đó là gì vậy?”
“...”
Song Ahrin liếc nhìn về bên này, và tôi vội vã lắc đầu với hàm ý rằng mình không nói gì cả.
“Không phải đó là bức tranh tại triển lãm nghệ thuật sao?”
“...Đúng vậy”
“...”
Yu Daon nhìn chằm chằm vào cô ấy, và Song Ahrin hạ tầm mắt của mình xuống, rồi hơi ngẩng đầu nhìn Yu Daon.
“Có nhiều lý do lắm”
Song Ahrin khẽ thở dài, như thể đang ngụ ý rằng cô ấy không muốn nói gì thêm.
Tôi có nên để cho hai người họ nói chuyện tiếp như này không?
Có vẻ là tôi nên giữ cho sự tò mò của Yu Daon không khiêu khích Song Ahrin thêm nữa.
“Tôi đã lo lắng lắm đấy. Rằng một rắc rối lớn nào đó có thể sẽ xảy ra giữa chừng”
“...”
Khi tôi xen vào, Yu Daon ngay lập tức không nói gì nữa, và Song Ahrin quay sang nhìn tôi.
“Chuyện gì có thể xảy ra được chứ? Tôi đã làm việc tại Cục Quản thúc được vài năm rồi đấy”
“Dù vậy…”
“Hơn nữa, tôi đã ở đây rất lâu trước đó rồi mà”
‘Anh biết rồi đúng chứ?’, cô ấy lẩm bẩm trong khi bước tiếp.
Tôi liếc nhìn Yu Daon.
Khi tôi nói chuyện với Song Ahrin, cô ấy chỉ ở bên cạnh tôi không nói một lời, như thể cô ấy chỉ là phông nền vậy.
Cô ấy nhìn thẳng về trước với vẻ mặt vô cảm.
Đây là cách cô ấy thể hiện sự cân nhắc của mình, hay là cô ấy chỉ không thoải mái với cuộc trò chuyện này?
“Cô đã nói rằng nó là một con quái vật nhỉ. Thứ nằm dưới dòng sông ấy”
“Thứ nằm dưới dòng sông quả thực là một con quái vật”
“Nó có liên quan gì đến biến cố này?”
Theo như Song Ahrin đã nói, cô ấy đã đánh mất gia đình của mình do con quái vật. Nhưng mà tại sao cô ấy lại đánh mất gia đình của mình do hiện tượng dị thường này chứ không phải là một con quái vật?
“Một con quái vật đâu nhất thiết phải đi xung quanh phá hủy mọi thứ”
Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn thẳng về trước.
“Đôi khi, chính hiện tượng dị thường có thể là một con quái vật mà”
“...”
Tôi hiểu ý cô ấy đang nói rồi.
“À, vậy thì…”
“Lối ra kìa!”
Và rồi Yu Daon, người đang đi sau chúng tôi từ nãy đến giờ, mở to mắt và chỉ về trước.
Nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy chỉ, tôi thấy được một cánh cửa ra vào đang đứng một mình phía cuối bức tường.
Yu Daon chạy đến chỗ tay nắm cửa, cầm lấy nó, và mỉm cười nhìn chúng tôi.
“Tôi mở nó nhé?”
“Đợi một chút”
Tôi mở sổ hướng dẫn.
Không có gì đặc biệt cả.
“Ta mở nó thôi”
Yu Daon gật đầu và mở cửa.
May mắn là một dãy hàng lang quen thuộc hiện ra trước mắt chúng tôi.
“...”
Yu Daon bước ra và ngó đầu nhìn xung quanh một cách chăm chú, nhưng cô ấy không nhìn thấy gì đặc biệt.
Nó chỉ là một hành lang bình thường.
Không có cánh cửa nào đang mở cả.
“Có vẻ là chúng ta chỉ cần đi xuống thôi”
“Lối ra ở đâu vậy?”
“Tầng 2”
“...Tầng 2 sao?”
Vẻ mặt của Song Ahrin sững lại.
“Sao vậy?”
“À, không. Không có gì”
Song Ahrin vội vã lắc đầu, khiến tôi thắc mắc không biết là có chuyện gì.
Tôi mở sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Chung cư Ngày Mai - Tầng 3]
[7. Khi đi ra được hành lang, nếu không có cánh cửa nào mở, bạn có thể đi thẳng xuống tầng 2.]
[7-1. Dù vậy, độ khó của việc thoát ra từ tầng 2 sẽ tăng mạnh, và Cục Quản thúc sẽ không chịu trách nhiệm về bất cứ vấn đề nào xảy ra khi bạn không làm theo sổ hướng dẫn.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ra vậy.
Tôi rời khỏi hành lang và đi xuống cầu thang trong khi nắm lấy tay vịn.
Đường xuống không tốn nhiều thời gian lắm.
Tôi đến được lối vào tầng hai và mở sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Chung cư Ngày Mai - Tầng 2]
[1. Đi đến tầng 2 nghĩa là bạn đã thất bại trong việc trốn thoát qua tầng 4.]
[2. Trước hết, có hai lối thoát chính tại tầng 2, và lối thoát qua phòng 208, cái dễ hơn, sẽ được giới thiệu trước.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong khi tôi đang đọc sổ hướng dẫn, Yu Daon vỗ nhẹ vào vai tôi và thì thầm.
“Anh Jaehun. Cô Ahrin có gì đó lạ lắm”
“...”
Tôi quay sang nhìn Song Ahrin.
Khuôn mặt của cô ấy đã trở nên nhợt nhạt, bàn tay thì đang run rẩy, như thể là…
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Song Ahrin]
[Tuổi: 21]
[Đặc trưng: Thôi miên]
[Khả năng: -]
[Tiểu sử: Cô ấy đang nhớ lại ký ức của mình]
[Điểm yếu: Để cô ấy một mình]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Cô ấy đang nhớ lại ký ức của mình sao?
“Có gì đó lạ lắm…”
Yu Daon lẩm bẩm trước cảnh tượng đó…
“Cô Ahrin. Cô có ổn không?”
“...”
“Cô Ahrin”
“Ừm. Tôi ổn”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi đứng cạnh và nắm lấy tay áo của tôi.
“Đi thôi”
Tôi mở sổ hướng dẫn trong khi lắng nghe lời thì thầm như thể sắp tan biến của cô ấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[3. Đây là nơi sự ăn mòn xảy ra nghiêm trọng nhất, và tất cả ngoại trừ một cư dân của tầng hai đã biến thành dị thể.]
[4. Phòng 408. Sau đây là phần giải thích về một gia đình hòa thuận.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Soạt.
Song Ahrin nắm chặt lấy tay áo của tôi hơn.


5 Bình luận