• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 152:

6 Bình luận - Độ dài: 2,218 từ - Cập nhật:

Bầu không khí im lặng kéo dài.

Yu Daon đeo đôi găng tay của mình vào và nhìn tôi.

“Chúng ta nên làm gì đây, anh Jaehun?”

“Đợi đã”

Chúng tôi sẽ chiến đấu chỉ khi thực sự cần thiết.

Tôi nên đối phó với hai người kia như nào đây?

“...”

“...”

Tôi nhìn vào mắt của cặp vợ chồng già.

Hãy suy nghĩ nào.

Việc chiến đấu ngay bây giờ cũng không quá khó.

Vấn đề là những gì xảy ra sau đấy.

Việc vượt qua bằng vũ lực sẽ không dễ dàng gì.

Tôi hắng giọng một cái và quan sát ánh mắt của hai người kia.

Bọn họ có còn trái tim của con người không?

Nó đã được chứng minh rằng họ không còn.

Cửa sổ trong suốt trước mắt tôi chứng minh rằng họ không phải là con người.

Nhưng, quá khứ mà tôi đã đọc có thể khiến họ bối rối.

“Nghĩ lại thì…”

“...”

Tôi chậm rãi quay khỏi hai cái xác.

“Hai người này đã đến đây khi nào vậy?”

Hai người đó?

Cái đầu của bà cụ nghe thấy lời của tôi.

Không, là cái cằm…

Không, hay vẫn là phần đầu nhỉ?

Nói chúng là cái miệng đặt tại chỗ bình thường trên đầu người lầm bẩm.

Phải hả, bọn họ đến đây từ khi nào ấy nhỉ?

Tôi cũng không nhớ nữa

Chính là nó.

“Những người này có gọi hai người là bố mẹ không?”

Cái gì?

Ông cụ chau mày.

Nói mới nhớ, hình như đúng là đã có chuyện đó thật

Ông đang nói gì vậy, ông nó? Con trai và con gái của chúng ta đã đến đây đâu?

“Vậy sao?

Tôi ra hiệu cho Yu Daon, và cô ấy đứng dậy khỏi chỗ.

Không, nhưng mà khi nghĩ lại, tôi nhớ rằng họ đã gọi chúng ta là bố mẹ

Ông nó à, có lẽ là do ông già quá rồi đấy, ông thực sự không nên nói như vậy nữa đâu

Không phải…

Trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ, Yu Daon và tôi chậm rãi đựng dậy và lẻn đi.

Có lẽ do đang quá tập trung vào cuộc nói chuyện, cả hai người họ đều không thèm để tâm tới việc chúng tôi đang di chuyển.

Không, nhưng mà họ trông thực sự giống các con của chúng ta…

-Rắc!

Trước khi ông cụ có thể nói xong, chúng tôi liền nghe được tiếng thứ gì đó vỡ vụn ở sau.

-Rắc…rắc…

Không lâu sau, giọng nói của ông cụ đã không còn vang lên nữa, cùng với đó là âm thanh thứ gì đó đang bị nhai ngấu nghiến.

“...”

“...”

Tôi và Yu Daon nhìn nhau.

“Đi bộ thôi”

“Vâng”

Chúng tôi chậm rãi đi nhón chân.

Sau khi lén lút từ từ đi đến được cửa trước, tôi liền quay lại để đóng cửa, và rồi, tôi chạm mắt với bà cụ, người đang nhìn chúng tôi với cái đầu lộn ngược.

Bà cụ đang nhìn chúng tôi với cái miệng đẫm máu ở trên đầu.

-Rắc…rắc…

Và bà ta đang liên tục cử động hàm của mình như thể đang nhai gì đó.

Chúng tôi từ từ đóng cánh cửa lại.

-Két…

Cánh cửa đóng lại, và rồi…

Gyaaaaaaaah!!!

Một tiếng hét vang lên.

-Rầm!

Cánh cửa rung lên mạnh bạo.

“Cô Daon!”

“Vâng!”

Yu Daon và tôi nhanh chóng chặn lại cánh cửa bằng cơ thể của mình.

-Rầm! Rầm!

Tiếng đập vang lên liên tục từ cánh cửa.

Lực đập mạnh đến nỗi cơ thể của tôi và Yu Daon còn hơi bay lên với mỗi lần đập.

“Chúng, chúng ta có thể chịu được cái này không vậy?”

“Đằng nào thì bọn chúng cũng không định để hai ta đi đâu, nên là chỉ còn cách này thôi!”

Tôi hét lên với Yu Daon và tiếp tục chặn cửa bằng cơ thể mình.

Chúng tôi đã giữ lấy cánh cửa được bao phút rồi?

Âm thanh đã lặng đi.

“...”

Tôi trao đổi ánh mắt với Yu Daon.

‘Bà ta đi chưa?’, Yu Daon mấp máy môi.

Nói thật thì tôi cũng không biết.

Tôi mở sổ hướng dẫn bằng một tay.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Chung cư Ngày Mai]

[4-10. Nếu bạn đã thành công đi ra khỏi cửa, cặp vợ chồng già thường sẽ không đuổi theo bạn.]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ ‘thường’ này thực sự không khiến tôi an tâm chút nào.

Nhưng cũng chẳng có lựa chọn nào khác.

Tôi từ từ bỏ lưng ra khỏi cửa, và Yu Daon cũng làm theo.

Yu Daon và tôi im lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Tôi rút súng ra, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào, còn Yu Daon thì siết chặt nắm đấm lại.

“...”

“...”

Bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi.

Cánh cửa vẫn không mở ra.

Nhưng mà tôi nên cập nhật bản ghi thôi.

Đã không còn ông cụ nữa.

Tôi hướng ánh mắt sang căn phòng khác.

Một bảng tên ghi <Phòng 403> xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi mở sổ hướng dẫn trước khi đi vào căn phòng.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Chung cư Ngày Mai]

[6-1. Bạn có thể đi qua phòng 403 kể cả khi cửa đang mở. Sau đây là một vài lưu ý.]

[6-2. Nếu có một que nhang, hãy thắp nó trước khi đi.]

[6-3. Nếu nhang bị bày bừa ra, hãy đi vào căn phòng phía trước và chào người đang nằm xuống.]

[6-4. Nếu có thứ gì đó đang nằm trước lối vào với một cái chăn phủ lên, hãy ngay lập tức quay đầu và rời khỏi tầng 4. Hãy bước đi nhanh nhất có thể, nhưng không bao giờ được chạy. Nó sẽ nghe được tiếng bước chân đấy.]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Nó nói vậy đấy”

“Sao tôi lại có cảm giác là sẽ có thứ gì nằm đó nhỉ?”

“Cô Daon, đừng có mà nói gở”

Tôi nhìn cánh cửa trong khi nói chuyện như không với Yu Daon.

Đống nhang đang bị bày bửa ra.

“Cái này là, hạng hai”

“Chúng ta thực sự đã quen với việc này rồi nhỉ. Ban đầu, chúng ta đã run rẩy trong sợ hãi khi chỉ có hai người”

“Nói thật thì, Giấc mơ của Bươm bướm đáng sợ lắm đấy”

Yu Daon mỉm cười trước lời của tôi.

“Phải ha. Tôi cũng đã cảm thấy rất bất an”

Tôi chậm rãi bước đi với cô ấy.

Bên trong của ngôi nhà trông như thể nó chưa được dọn dẹp trong một thời gian dài, khi mà nó tràn ngập toàn là bụi bẩn và những bức tường còn bị bao phủ bởi nấm mốc.

Căn phòng trước mắt chúng tôi có một cánh cửa gỗ màu nâu, cho thấy nơi này từng là một tòa chung cư rất cũ.

“Tôi mở đây”

“Ừm”

Yu Daon từ từ mở cửa.

Ngay sau đó, hiện ra trước mắt chúng tôi là một thứ gì đó nhỏ bé đang nằm xuống với một cái chăn phủ lên trên.

Như thể một đứa trẻ đang chơi trốn tìm, thứ đó cuộn mình lại trong chăn.

Chúng tôi được bảo là phải chào hỏi.

Tôi liền cúi đầu, và Yu Daon cũng làm theo tôi.

Chúng tôi đi được chưa?

Tôi từ từ lùi về sau.

-Lật phật!

Sổ hướng dẫn mở ra.

[6-5. Khi biến cố tại Chung cư Ngày Mai xảy ra, phụ huynh của đứa trẻ năm tuổi đã ra ngoài để mua kem trong một thời gian ngắn. Đứa trẻ đã đang trốn dưới chăn khi biến cố xảy ra.]

Sau khi cả hai lùi ra khỏi căn phòng, tôi chậm rãi đóng cửa lại.

-Cạch.

Cùng với tiếng đóng cửa, chúng tôi cuối cùng cũng đến được phòng 402.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Chung cư Ngày Mai]

[7-1. Phòng 402 là lối thoát thông thường nhất. Nó được gọi là phòng thiếu nhi và tương đối là an toàn.]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Yu Daon mở cửa.

Trước mặt chúng tôi là những căn phòng đáng yêu trông như một nơi dành cho trẻ con.

[7-2. Khi vào phòng thiếu nhi, bạn sẽ thấy những căn phòng đáng yêu. Trước hết, hãy kiểm tra bức tường. Nếu có bức ảnh của một người ở trên tường, hãy ra khỏi đó ngay lập tức. Nếu có bức tranh vẽ một bông hoa, hãy cẩn trọng đi tiếp.]

Là bức tranh vẽ bông hoa.

Yu Daon gật đầu và bước đi.

[7-3. Lối thoát tại phòng thiếu nhi là thông qua việc xem TV. Việc này tốn nhiều thời gian, nên hãy tiến hành một cách từ tốn.]

Nó tốn thời gian sao?

Một tiếng lẩm bẩm phát ra từ phòng khách, và tôi liền trao đổi ánh mắt với Yu Daon.

Tôi lại rút súng của mình, và Yu Daon cũng lần nữa siết chặt nắm đấm.

Tôi sẽ bắn nếu cần thiết.

Âm thanh của TV trở nên to hơn khi chúng tôi càng đến gần phòng khách.

Ở trong phòng khách tối đen, một ai đó đang xem TV một mình trong khi ôm đùi.

Gọi là xem có được không nhỉ?

Trên màn hình chỉ có những hình ảnh nhiễu loạn.

Một người đang ngồi trong phòng.

Một người chúng tôi biết rất rõ.

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện trên đầu người đó.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Song Ahrin]

[Tuổi: 21]

[Đặc trưng: Thôi miên]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: Đây là một ảo ảnh quá khứ, hay là cô đã thực sự bị kéo đến Chung cư Ngày Mai? Cô chỉ đang sử dụng cách trốn thoát mà mình biết]

[Điểm yếu: Bạn đã biết rồi đấy]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...Cô Ahrin”

Mắt của Yu Daon mở to trước lời của tôi, và bờ vai của người đang ngồi trên ghế sofa giật bắn lên.

Cô ấy từ từ quay đầu sang đây.

Khuôn mặt đầy kiêu căng của cô ấy đã biến đâu mất rồi?

Cô ấy giờ đang nhìn hai người chúng tôi với đôi mắt vô cảm.

Cô ấy chậm rãi quan sát biểu cảm của tôi, và khi nhìn thấy Yu Daon, mắt cô ấy hơi mở to.

Cô ấy do dự nhìn tôi.

“Tại sao cô ta lại ở đây?”

Yu Daon nghiêng đầu, rồi phát ra một tiếng ‘À’ trước khi mỉm cười rạng rỡ và trả lời câu hỏi của Song Ahrin thay tôi.

“Là bởi anh Jaehun gọi tôi đó?”

“...”

“Bởi vì anh Jaehun nói rằng anh ấy cần tôi”

“...Được rồi. Tôi hiểu rồi”

Song Ahrin cắn vào môi mình.

“Cô Ahrin”

“Ừm”

“Tại sao cô lại bị đưa đến đây?”

“...Cái đó…”

Song Ahrin thở dài và nhìn cái TV.

Chỉ có tiếng rè rè là đang vang lên.

Hình ảnh nhiễu loạn màu đen trắng rọi vào khuôn mặt của cô ấy.

“Có vẻ là tôi đã quá đắm chìm vào bức tranh đó”

“...”

Song Ahrin đứng thẳng dậy, nhìn tôi và Yu Daon, rồi cúi đầu.

“Tôi xin lỗi”

“...Nó ổn mà”

Tôi đến gần Song Ahrin.

Tôi nên làm gì đây?

-Bộp bộp.

Tôi vỗ nhẹ vào vai cô ấy.

Song Ahrin ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Nó ổn mà. Làm sao mà con người có thể ngày nào cũng bình thường được chứ?”

Ai cũng có những khoảng thời gian khó khăn.

Chỉ là với cô ấy thì là lúc này thôi.

Vẻ mặt của Song Ahrin hơi nhăn lại.

Cùng lúc đó, mắt cô ấy thoáng mở ra rồi trở về bình thường.

“...Ừm”

Cô ấy chậm rãi gật đầu và nhìn Yu Daon.

Nụ cười vẫn chưa biến mất khỏi khuôn mặt của Yu Daon.

Song Ahrin quay khỏi Yu Daon như thể đang lảng tránh và lại nhìn cái TV.

“Chỉ cần tiếp tục xem thứ này, ta có thể ra ngoài”

“Hửm, cái màn hình nhiễu loạn này ấy hả?”

“Ừm”

“Tôi đã nghĩ là cô Song Ahrin có vấn đề gì và cứ xem cái TV này chứ”

“Đừng có mà nói linh tinh”

Có vẻ là đã có tâm trạng tốt hơn, cô ấy cười khẩy và vỗ nhẹ vào tay tôi.

“Âm thanh này sẽ kéo dài trong vòng một tiếng. Chỉ cần nó không dừng lại, ta có thể thoát khỏi đây”

“Vậy là cô Song Ahrin đã bị mắc kẹt tại đây à?”

“...Mà, đúng vậy”

Song Ahrin gật đầu.

“Chi tiết thì để sau khi thoát—”

-Bíp…

Âm thanh nhiễu loạn dừng lại.

Một màn hình đen xuất hiện.

-Bíp…

“Chuyện gì đang xảy ra đây, cô Ahrin?”

“Tôi cũng không biết”

Song Ahrin lẩm bẩm và lùi lại.

“Đó là tên của chúng ta”

Yu Daon lẩm bẩm.

-Lật phật.

Sổ hướng dẫn mở ra mạnh bạo.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Mau rời khỏi căn phòng ngay lập tức.]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Bíp…

Âm thanh đó vang vọng.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

"Đoán xem tập phim tiếp theo là gì" 🗣️🔥🔥🍭🍭
Xem thêm
Omg tình hình có vẻ căng đó
Xem thêm