• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 150: Chung cư

6 Bình luận - Độ dài: 2,429 từ - Cập nhật:

Bóng tối ập xuống.

Tôi vội vã ngoảnh đi.

-Tinh!

Một âm thanh như tiếng tung đồng xu vang lên.

Tôi quan sát xung quanh.

Ít nhất thì tôi không nhìn thấy thứ gì cả.

“Cô Ahrin”

Tôi gọi Song Ahrin và tìm kiếm trong bóng tối.

Cô ấy đã biến mất như thể bị dịch chuyển đi.

Chẳng lẽ là cô ấy đã bị dịch chuyển đến một không gian khác rồi?

Tôi vội vã cầm điện thoại lên để kiểm tra thời gian và sóng, đồng thời chiếu sáng khu vực xung quanh.

Thời gian và sóng điện thoại vẫn bình thường.

Nơi đây vẫn là căn phòng mà tôi đã ở trong cùng Song Ahrin mới lúc trước.

“...”

Chỉ còn Song Ahrin là đã không còn thấy đâu nữa.

Phải liên lạc với những người khác trước đã.

Tôi gọi cho người mình tin tưởng nhất.

“Có chuyện gì sao, anh Jaehun?”

“Cô Daon”

“Tôi phải đến đâu?”

Giọng nói của Yu Daon vang lên từ đầu dây bên kia.

“Nhà cô Ahrin”

“Tôi có nên gọi cả cô Chaeyeon đến không?”

“Sớm nhất có thể”

“Đợi chúng tôi một chút”

Cuộc gọi kết thúc bíp một cái.

Tôi đã gọi viện trợ rồi, nên giờ chỉ cần phải chờ đợi thôi.

“Cô Ahrin”

Tôi gọi tên Song Ahrin, những vẫn không có hồi đáp.

“...”

Sau cùng, chỉ còn một cách để kiểm tra.

Tôi cẩn trọng giơ điện thoại lên và chiếu ánh đèn về trước, và một bức tranh liền hiện rõ.

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện trước mắt tôi một lần nữa.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Quần Hạc Lập Kê]

[Tuổi: Được tạo ra 1 ngày trước]

[Đặc trưng: Cao trào]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Nếu bạn nghĩ rằng cuộc sống của mình đã hòa vào tác phẩm, vậy thì cuộc sống cũng chính là nghệ thuật]

[Điểm yếu: Xóa bỏ ánh sáng]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Được tạo ra 1 ngày trước.

Nghĩa là bức tranh này mới chỉ được tạo ra gần đây.

Thực chất, khi tôi mới ghé qua nhà của Song Ahrin lần đầu, nó vẫn chỉ là một bức tranh bình thường.

Tôi từ từ tiếp cận bức tranh với khẩu súng lấy ra từ túi áo ngực.

“...”

Tôi chậm rãi khám xét bức tranh.

Một Song Ahrin xám đục bị bao quanh bởi những con người rực rỡ.

Tất cả ngoại trừ một người đều đang nhìn vào cô ấy.

Trước hết, tôi kiểm tra Song Ahrin.

Song Ahrin đang nhìn thẳng về trước với biểu cảm tối sầm.

Không như bức tranh mà tôi đã nhìn thấy trước đó, nó trông sống động một cách quái dị.

Nếu khung nền và những người khác là một bức tranh, thì chỉ riêng phần này là giống như một bức ảnh vậy.

Tôi theo đó cũng chau mày lại với một cảm giác chẳng lành.

Tôi nhìn vào những con người khác ở trong bức tranh.

Những người mà tôi không biết.

Một ông lão tóc đen, đàn ông, phụ nữ, vân vân; tất cả đều là những người tôi chưa từng gặp.

Khi kiểm tra bức tranh kỹ càng hơn, tôi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.

Rõ ràng là những con người rực rỡ mà tôi nhìn thấy lần trước chỉ toàn là những cá nhân mà tôi không biết.

Jang Chaeyeon đang nhìn Song Ahrin một cách vô cảm.

Yu Daon đang mỉm cười ở bên cạnh cô ấy.

Và cả…

“...”

Tôi, người duy nhất quay lưng lại với cô ấy.

Nếu như vậy thì tôi cũng phải xám đục, nhưng không hề có chuyện đó.

Ngược lại, cảm giác như tôi được vẽ trong đó lại rực rỡ hơn bất cứ ai khác.

Cũng vì thế, bóng tối của cô ấy còn nổi bật hơn nữa.

Những con người trông như bức tranh, và ngược lại, cô ấy thì giống như một bức ảnh.

Chẳng lẽ nào?

Tôi vươn tay đến bức tranh.

Cùng lúc đó, bức tranh rung động và màu sắc của thế giới thoáng thay đổi.

Khi tôi nhanh chóng rụt tay lại, thế giới và bức tranh cũng trở về trạng thái ban đầu như thể không có gì xảy ra.

“...”

Tôi có nên vươn tay ra lần nữa không?

-Cạch!

Tiếng mở cửa vang lên, và những bước chân vội vã tiến đến đây.

“Anh Jaehun!”

“Cô đến nhanh thật đấy”

Yu Daon nhìn tôi, thở hổn hển.

“Cô Chaeyeon thì…”

“Cô ấy đang trên đường rồi…nhưng mà cô ấy bảo là sẽ mất chút thời gian”

“Đèn có bật không?”

Yu Daon lắc đầu.

“Tôi đã nhìn qua trên đường đến đây nhưng có vẻ là cầu dao bị sập rồi. Tôi có nên gạt nó lên lại không?”

“Đợi chút đã”

Tôi vươn tay ra ngăn Yu Daon rồi chìm vào suy nghĩ.

Điểm yếu là xóa bỏ ánh sáng.

Nghĩa là điểm yếu sẽ chỉ hiện ra khi không có ánh sáng thôi sao?

Vậy thì không phải là điểm yếu nên lộ ra rồi à?

Nếu thế thì sẽ có gì xảy ra khi chúng tôi bật đèn?

“...Ta bật đèn lên chứ?”

“Nhờ cô đấy”

Trước hết thì cứ bật đèn lên đã.

Yu Daon gật đầu và bước đi.

Tách, ánh đèn được bật lên, và tôi lại nhìn xung quanh một lần nữa.

Vẫn không có dấu vết nào của Song Ahrin.

“Cô Daon có nhìn thấy thứ gì…”

Khi đi ra cửa và ngó đầu gọi Yu Daon, tôi nhìn thấy những con người sáng rực trước mắt mình.

Tôi không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của chúng, nhưng mà cảm giác là chúng giống hệt những con người trong bức tranh khi nãy.

Tôi vội vã quay sang nhìn Yu Daon.

-Phụt!

Cảnh tượng một con người sáng rực bóp đầu của Yu Daon khiến nó nổ tung lọt vào tầm mắt của tôi.

Máu bắn tung tóe lên bức tường.

Cùng lúc đó, một con người sáng rực vươn tay về phía tôi.

-Tách!

Yu Daon, giờ đã mất đầu, loạng choạng mò mẫm và vươn tay ra tắt đèn.

Cùng lúc đó, ánh sáng biến mất và bóng tối lại ập xuống, và như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, con người sáng rực đang vươn tới tôi đã không còn nữa.

“Hà…”

Và Yu Daon, đã có lại cái đầu, đang nhấn vào công tắc và thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi không thể thấy gì nên đã vươn ra theo cảm tính, nhưng may là đã tắt được đèn! Chúng ta suýt chút nữa là gặp rắc rối rồi!”

“...Cảm ơn cô”

“Gư, máu bắn lên tường rồi…Cô Ahrin sẽ rất tức giận nếu phát hiện ra nhỉ?”

Yu Daon lẩm bẩm như thể việc đầu cô ấy đã nổ tung cũng chẳng quan trọng và nhìn chằm chằm vào bức tường.

“...Tôi sẽ giải thích với cô ấy sau. Tạm thời thì vào đây đã”

Tôi dẫn Yu Daon vào căn phòng.

“...Ôi, đây là đâu vậy?”

“Đây là căn phòng mà cô Ahrin đã giấu đi”

“Aha…”

Yu Daon thốt ra một tiếng cảm thán trong khi bắt đầu chạm vào những cuốn sách xung quanh và đọc tiêu đề của chúng.

“Không được yêu mến cũng không sao cả…Cách để tách biệt cảm xúc của bản thân với người khác…”

Cô ấy lẩm bẩm trong khi nhìn vào tiêu đề của những cuốn sách.

“Ra là vậy”

Yu Daon khẽ mỉm cười.

Nụ cười của cô ấy có một vẻ thích thú, như thế cô ấy đã nhận ra được điều gì đó.

“Hửm?”

“À. Không có gì đâu”

Cô ấy lẩm bẩm gì đó, hạ cuốn sách xuống, và đến bên cạnh tôi kiểm tra bức tranh.

“Ấy, không phải đây là bức tranh hồi trước sao? Cái mà chúng ta nhìn thấy ở triển làm nghệ thuật”

“Đúng rồi”

“Cô ấy đã mang nó về sao?”

“Không. Có vẻ đây là một bản sao”

“...”

Yu Daon nheo mắt lại nhìn bức tranh rồi quay sang tôi.

“Ra vậy! Thế thì tôi phải làm gì đây?”

“...Trước hết thì, khi tôi chạm vào bức tranh lúc nãy, nó đã trở nên hơi kỳ lạ”

“Vâng”

“Nên là chúng ta sẽ thử tiến vào trong bức tranh”

“Ý hay đấy!”

Ngay khi tôi vừa nói xong, Yu Daon liền gật đầu và trả lời.

“Cô chắc chứ?”

“Đương nhiên rồi”

Cô ấy nhìn tôi như thể thắc mắc là tại sao tôi lại hỏi một điều hiển nhiên như vậy.

“Nếu không chắc thì tôi đã không đến tận đây rồi”

“...Vậy thì chúng ta đi vào cùng nhau chứ? Nếu có gì xảy ra thì cô Chaeyeon có thể lo liệu việc bên ngoài”

Yu Daon gật đầu”

“...Vậy ta đi thôi nhỉ?”

Khi tôi từ từ vươn tới bức tranh, màu sắc của thế giới lại bắt đầu biến đổi lần nữa.

Bóng tối tỏa ra như thể đang nuốt chửng căn phòng, và ngay khi tôi vừa chạm ngón tay vào bức tranh, bóng tối bao phủ toàn bộ và cảnh quan xung quanh liền thay đổi.

“...Ôi”

Yu Daon lẩm bẩm và đứng bên cạnh tôi.

Có lẽ là bởi cô ấy đang không mặc com lê, bộ quần áo của cô ấy đã nhuốm đầy máu, thoang thoảng mùi sắt.

“Nơi này có vẻ không phải là một triển lãm nghệ thuật…”

Thứ đang ở trước chúng tôi là gì đây?

“Một chung cư?”

Đó là một tòa chung cư.

Một tòa chung cư mà ta có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu.

Tôi quay lại phía sau.

Ở đó là bức tranh Quần Hạc Lập Kê mà chúng tôi đã chạm vào trước đó.

Khi tôi đưa tay tới gần bức tranh, bóng tối bắt đầu rút đi.

“Bức tranh này có vẻ là hoạt động như cả một lối vào và lối ra”

“Vậy thì, nếu có gì xảy ra, chúng ta có thể chạy thoát qua bức tranh này nhỉ”

Yu Daon gật đầu và bước đi.

“Nếu có gì xảy ra thì anh hãy cứ bỏ tôi lại và chạy đi nhé”

“Sao mà tôi làm vậy được?”

“Tôi không thể chết dù có muốn đi nữa, nên là tôi cản bước tốt lắm đấy”

“...”

Yu Daon lẩm bẩm một cách điềm tĩnh và đẩy mở cánh cửa kính.

Không gian bên trong tầng đầu có kết cấu giống hệt những tòa chung cư bình thường.

Có một cái thang máy, một lối thang bộ, và những món đồ nội thất xếp dọc hai bên.

“Không biết là cô Ahrin có ở đây không nhỉ?”

“Tôi nghĩ là chúng ta nên cầu mong rằng cô ấy không ở nơi nào khác ngoài chỗ này”

Nếu cô ấy đi đâu khác thì chúng tôi sẽ chẳng thể nào tìm được cô ấy.

-Lật phật!

Ngay khi tôi vừa nói xong, sổ hướng dẫn liền mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Chỉ dẫn về Chung cư Ngày Mai]

[0. Chung cư Ngày Mai đã bị đóng cửa bởi Cục Quản thúc 15 năm trước do ảnh hưởng của một hiện tượng dị thường.]

[0-1. Đây là việc làm của ███ nằm dưới con sông, và người sống sót duy nhất hiện đang làm việc trong Cục Quản thúc.]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

“...Nơi này là như vậy sao?”

Yu Daon, người đang đọc sổ hướng dẫn ở bên cạnh, lẩm bẩm và nhìn tôi.

“Vậy thì người sống sót duy nhất là…”

“Chắc hẳn đó là cô Ahrin”

Tâm trí tôi ngập tràn những suy nghĩ phức tạp.

Bằng cách nào mà con quái vật sống bên dưới dòng sông lại liên quan đến nơi gọi là ‘Chung cư Ngày Mai’ này?

Chẳng lẽ nó không phải là một con quái vật?

Vô số câu hỏi lướt qua tâm trí tôi cùng một lúc, nhưng bây giờ không phải là lúc cho việc đó.

Mục tiếp theo.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[1. Hãy sử dụng thang máy. Tuyệt đối không được sử dụng cầu thang bộ.]

[2. Sau khi đi vào thang máy, bạn sẽ nhìn thấy các nút bấm từ tầng 1 đến tầng 6. Nếu bạn tình cờ nhìn thấy nút bấm lên tầng 7, hãy cố lờ đi sự thôi thúc mạnh mẽ muốn bấm vào nó.]

[3. Lối thoát thông thường nhất là phòng thiếu nhi đặt tại phòng 402.]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Yu Daon, người đang đọc sổ hướng dẫn bên cạnh tôi, bấm nút thang máy.

Cánh cửa nặng nể mở ra với một tiếng tinh trong trẻo.

“Anh Jaehun, cửa thang máy mở rồi…”

“À, ừm”

Tôi ngẩng đầu trước lời của Yu Daon.

-Phụt!

Và cứ như vậy, máu bắn lên khắp mặt tôi.

Cánh tay phải của Yu Daon đã bị cắt phăng đi.

Có thứ gì đó nhớp nháp màu đen dính vào bên trong thang máy.

Yu Daon vội vã bấm nút thang máy bằng tay trái, và cánh cửa đóng lại.

-Vút!

Cánh tay phải của cô ấy trở lại như thể thời gian bị quay ngược.

“...Anh có chắc là chúng ta nên sử dụng thang máy không?”

Yu Daon chớp mắt nhìn tôi rồi đưa cho tôi một cái khăn tay.

Tôi nhanh chóng mở sổ hướng dẫn ra trong khi lau đi đống máu trên mặt mình bằng chiếc khăn tay.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[0-1. Thông báo trước cho những nhân viên Cục Quản thúc đến đây.]

[0-2. Nơi này đã không được cập nhật kể từ lần điều tra làm chỉ dẫn cuối của Phòng Ứng phó từ 10 năm trước.]

[0-3. Do không thể biết rằng những dị thường đã thay đổi thế nào sau một khoảng thời gian dài, xin hãy cẩn trọng trong khi thoát khỏi đây.]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Mấy chuyện như này thì phải nói trước chứ.”

“Hở?”

“Không có gì”

Tôi thở dài và nhìn mục tiếp theo.

[4. Nếu vì lý do nào đó thang máy không thể sử dụng được, hãy đi cầu thang bộ. Tuy nhiên, không bao giờ được nhấc tay ra khỏi tay vin.]

Tôi nắm lấy tay vịn và bắt đầu bước đi.

Song Ahrin có thể ở chỗ quái nào được chứ?

Tôi giữ lấy tay vịn và đi lên cầu thang, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở trong bóng tối, chỉ có một bức tranh là đang sáng lên rực rỡ.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

đợi mãi :)
Xem thêm
Các con vợ bất ổn tâm lí vocolo
Xem thêm
Tội Ahrin wá
Xem thêm