• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 149: Quần Hạc Lập Kê

7 Bình luận - Độ dài: 2,405 từ - Cập nhật:

Có khá nhiều trở ngại đã xảy ra trước khi Song Ahrin và tôi rời đi.

Để ví dụ thì, có những người không muốn tôi đi ăn với cô ấy.

“Anh thực sự sẽ đi sao?”

Yu Daon nắm lấy tay áo của tôi.

“Tôi cũng đã đi uống cùng và ở lại nhà cô Daon rồi mà”

Yu Daon đứng đấy ngơ ngác một hồi nhưng rồi liền lặng lẽ rút lui sau khi nghe tôi nói.

“Anh đã ngủ qua và uống ở nhà họ rồi, thế còn nhà tôi thì sao?”

“Tôi sẽ luôn là người bất tỉnh trước khi uống với cô Chaeyeon đấy”

“Việc đó có vấn đề gì sao?”

“Nếu tôi bất tỉnh thì sẽ làm phiền tới cô Chaeyeon”

Cô ấy hướng ánh mắt nhìn tôi.

“...”

“...”

“Không”

“Sau này. Chúng ta sẽ làm vậy sau”

Tôi vội vã vẫy tay để ngăn cô ấy nhẹ nhàng nói thêm nữa rồi nhìn Song Ahrin.

Song Ahrin đã đứng ở trước cửa từ bao giờ với túi đồ của mình trong tay.

“Anh không định đi à?”

“Tôi đang ra đây”

Tôi gật đầu và đi theo cô ấy, rồi quay lại nhìn hai người kia.

“Ngày mai gặp lại”

“Ừm”

“Nếu hai người lại bị kéo vào giấc mơ như lần trước, thì sẽ rất khó để tìm thấy cả hai đấy!”

Tôi bước ra khỏi cửa trong khi được hai người họ tiễn đi.

“...Anh muốn đi chỗ nào?”

“Đi đến quán rượu gần Cục đi”

“...Không phải chỗ đó”

“Hả?”

“Nhà tôi thì sao?”

“...”

“Tôi nhìn chằm chằm vào Song Ahrin.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy liền vội vã quay đi.

“Không, chỉ là có rất nhiều người nói chuyện ở quán rượu,...mà chúng ta còn làm ở Cục Quản thúc nữa”

“...Vậy thì chúng ta sẽ về nhà cô”

“Mà, tôi có thể làm gì kỳ lạ với anh được chứ?”

Song Ahrin vội vã nói tiếp.

Tôi bước đi với cô ấy trong khi chìm vào suy nghĩ.

Tôi có nhiều điều muốn hỏi, và cũng có điều cần phải xin lỗi.

Tôi bước đi với cô ấy trong im lặng.

Tôi nhìn Song Ahrin đang đi phía trước.

Cô ấy là người thấp nhất trong ba cô gái.

Nghĩ lại thì, cô ấy cũng không ăn nhiều đến vậy khi dùng bữa.

Yu Daon là có sức ăn tốt, và Jang Chaeyeon cũng ăn ở mức vừa phải.

Nhưng Song Ahrin thì lại ăn rất ít.

Cô ấy lần nào cũng chỉ ăn vài miếng và bảo là mình đã no rồi xong bữa.

“...Sao anh cứ nhìn tôi vậy?”

Trong khi tôi đang có mấy suy nghĩ linh tinh như thế, Song Ahrin liền quay về sau và chau mày với tôi.

“Xin lỗi”

“...Tôi đâu bảo anh phải xin lỗi hay gì”

Cô ấy lẩm bẩm và tiếp tục bước đi phía trước.

Và cô ấy cứ đi phía trước như vậy cho đến tận nhà của cô.

***

“...Vậy”

Cô ấy nhìn tôi trong khi nghiêng ly rượu của mình.

“Tại sao anh lại gọi tôi?”

“Có nhiều lý do lắm”

Như là biểu hiện của cô ấy mà tôi đã nhìn thấy khi đang làm việc, và cả sự tò mò của tôi về cá nhân Song Ahrin.

“Chúng ta vẫn chưa bao giờ trò chuyện tâm sự với nhau mà phải không? Hai ta ấy”

“...Trò chuyện tầm sự à”

Song Ahrin lẩm bẩm và lướt tay qua mép ly rượu của mình.

“Anh…”

“Ừm?”

“Anh đã bao giờ trò chuyện tâm sự với ai chưa?’

“Rồi”

Tôi cũng có bạn mà.

Chắc vậy.

“Ra là thế”

Song Ahrin lẩm bẩm và tiếp tục táy máy với chiếc ly của mình.

“Tôi không có ai cả”

“...”

Cô ấy lẩm bẩm, và tôi nhớ lại những gì mình đã nghe được ở nhà cô ấy.

“Cô không có ai để tâm sự cùng à?”

“...Uống đi”

Không thèm trả lời, Song Ahrin đưa ly rượu của mình về phía tôi.

“Có lẽ tôi sẽ nói trong khi cả hai đang không tỉnh táo”

“Không phải tôi nên giữ tỉnh táo à?”

“Anh là người nghe mấy lời nói linh tinh của tôi mà. Anh mà tỉnh táo thì lại đi khắp nơi nói bậy bạ còn gì”

‘Uống đi’, Song Ahrin lẩm bẩm trong khi rót rượu vào ly của tôi.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài nhận lấy nó và bắt đầu uống cùng Song Ahrin.

Chúng tôi đã chia sẻ bao nhiêu ly rồi?

Song Ahrin nhìn tôi với đôi má ửng đỏ.

“...Tôi không có ai mà mình có thể cảm thấy thoải mái cả”

“Ra vậy”

“...”

“...”

“Anh không định nói gì à?”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi.

“À. Hừm. Cô vẫn còn trẻ mà”

“Anh đang lấy tôi ra làm trò đùa đấy à?”

Song Ahrin thở dài và uống cạn ly của mình.

“Nhưng không phải là chúng ta cũng khá thân sao?”

“...”

Song Ahrin nhìn tôi, uống cạn ly của mình trong một hơi, và gật đầu.

“Phải ha. Tôi cũng khá thân với mấy người”

“Đúng vậy”

“...”

Song Ahrin nhìn tôi.

“Dù vậy, anh vẫn nhìn được con người thật của tôi còn gì”

“Con người thật?”

Nó đâu như là cô ấy không cho những người khác nhìn thấy con người thật của mình.

“...Tôi chỉ ghét việc luôn phải sống trong sợ hãi thôi”

“...Cô Ahrin”

“Không. Xin lỗi. Ta chuyển sang chủ đề khác đi”

Song Ahrin lẩm bẩm và lau chiếc ly của mình.

“Tôi sẽ nói chuyện này với anh sau”

“Ừm”

“Anh có câu hỏi nào không?”

Song Ahrin nhìn tôi.

“Tôi đã thắc mắc điều này từ lâu rồi”

“Về gì?”

“Cô và cô Chaeyeon đã làm cái quái gì trong quá khứ vậy?”

“...Phải ha. Tôi còn đang thắc mắc là khi nào anh mới hỏi đây”

Song Ahrin thờ dài và đặt ly của mình xuống.

“Ban đầu thì tôi thuộc Phòng Cách ly”

“Từ lúc nào?”

“Từ lúc nào thì…Tôi đã vào Phòng Cách ly ngay từ khi mới gia nhập”

“Lúc đấy cô bao nhiêu tuổi?”

“Tôi lúc đấy đang học sơ trung. Còn Tóc Trắng thì là cao trung”

Song Ahrin lẩm bẩm và hướng ánh mắt của mình ra ngoài cửa sổ.

Cô ấy rõ ràng là đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt lại như đang nhìn về một quá khứ xa xăm.

“Khi ấy chúng tôi là những người trẻ tuổi nhất”

“Ngay từ đầu thì không phải việc cho học sinh sơ trung và cao trung vào Phòng Cách ly đã là vấn đề rồi à?”

Dù Cục Quản thúc có thiếu người đến mức nào đi nữa thì việc đó có hơi…

“Chúng tôi đều tự nguyện gia nhập nơi đó”

“...”

Tôi nghĩ đến những người đã tự nguyện gia nhập nơi này.

Aileen, hay là Park Yeeun.

“Là vậy đấy”

Song Ahrin gật đầu như thể đọc được biểu cảm của tôi.

“Tóc Trắng, và tôi cũng đã mất đi gia đình của mình”

“...Chuyện gì đã xảy ra?”

Song Ahrin nhìn tôi trước câu hỏi đó.

“Anh đã bao giờ thắc mắc chưa?”

“Hả?”

Ánh mắt của cô ấy xuyên thẳng vào tôi.

“Rằng tại sao chỉ có các chi nhánh tại Gangseo, Gangbuk, Gangdong, và Gangnam?”

“...”

“Tại sao chỉ có một chi nhánh tại Úc khi nó lớn hơn của chúng ta nhiều lần?”

Song Ahrin nói tiếp, gập ngón tay của mình lại.

“Tại sao lại cần nhiều chi nhánh đến vậy trong một mảnh đất bé xíu như này, tại sao lại có những Trưởng Chi nhánh quái vật tương ứng với mỗi nơi, và tại sao họ lại chia các chi nhánh ra theo các khu vực của con sông? Chỉ một cái là đủ rồi mà”

“...Một cái chèn sao?”

“Đương nhiên là có một cái chèn rồi”

Song Ahrin gật đầu, gập ngón tay lại.

“Chúng ta không cần nhiều người như vậy cho một mảnh đất nhỏ bé. Đây là đầu tư quá trớn rồi”

“...Không, đâu phải là có một con quái vật ở dưới dòng sông hay gì…”

“...”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi, và một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

“...Thật sao?”

“Thật đấy”

“Hả, không thể nào. Tại sao tôi lại không biết điều đó?”

“Vậy thì để tôi hỏi ngược lại anh”

Song Ahrin chớp mắt và hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

“Làm sao mà anh có thể biết được?”

“Thì, tôi cũng miễn nhiễm với đòn tấn công tinh thần còn gì…”

“Nó có thể không phải là vấn đề về tinh thần mà”

Tôi nghĩ đến nhánh cây của Trưởng Chi nhánh.

“...Vậy thì làm sao mà cô Ahrin biết được điều đó?”

“Bởi vì tôi là một nạn nhân”

Song Ahrin trả lời câu hỏi đó như thể nó là một điều hiển nhiên.

“Hả?”

“Bởi vì tôi cần phải trả thù”

Ánh mắt của Song Ahrin hướng ra ngoài cửa sổ tối sầm lại…

“...”

Như này không giống cô ấy chút nào.

“Bởi vì tôi phải tìm thấy nó một ngày nào đấy và giết nó”

“Chi tiết…”

“Tôi không thể nói cho anh bây giờ được. Việc đó là đi ngược lại với quy tắc, và ngay từ đầu thì tôi đã không nên kể với anh về nó rồi”

Song Ahrin thở dài não nề.

“Vậy thì cô Chaeyeon cũng…”

“Đúng vậy. Đừng hỏi cô ta. Cô ta vẫn còn lo lắng về nó lắm”

Song Ahrin gật đầu.

“Dù sao thì, đó là lý do chúng tôi ở trong cùng một phòng ban. Tôi…ừm, khả năng của tôi quá mơ hồ để có thể ở trong Phòng Cách ly, nên là tôi đã được chuyển sang một phòng ban khác”

“Chuyển sang?”

“Thôi miên mới nghe thôi thì có vẻ là tiện lợi, nhưng bất ngờ là nó lại vô dụng ở rất nhiều chỗ đấy”

Song Ahrin lẩm bẩm với một nụ cười tự giễu.

“Thực tế, trong số những thành viên của Phòng Nhân sự, tôi là người vô dụng nhất”

“Không có chuyện đó đâu”

Song Ahrin luôn hỗ trợ tôi với việc suy luận, và cô ấy luôn ở đó để giúp đỡ khi tôi cần.

“Có sự khác biệt lớn giữa hữu ích trong các việc nhỏ và hữu ích trong những tình huống chí mạng đấy. Khi một con dao bay đến trước mặt mình, anh sẽ gọi Tóc Đen hoặc Tóc Trắng, chứ không phải tôi”

“...”

“Thấy chưa, tôi nói đúng không?”

Cô ấy nở một nụ cười tự giễu.

Trước vẻ mặt đó, tôi liền nói ra điều mình đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

“Tôi xin lỗi”

“...Hở?”

Song Ahrin chớp mắt nhìn tôi.

“Tôi đã không nghĩ đến cảm xúc của cô khi đó”

Giờ nghĩ lại, mỗi lời mà tôi nói ra đều có thể như là một con dao găm đối với cô ấy.

“Không. Anh đâu cần phải xin lỗi gì”

“Không phải vậy”

“Anh không nói gì sai cả—”

Trước khi Song Ahrin có thể nói tiếp với một nụ cười khẩy…

“Không đâu”

Tôi kiên quyết cắt lời cô ấy.

“...”

Vẻ mặt của Song Ahrin sững lại.

Song Ahrin chắc chắn là một người tuyệt vời.

Khả năng đánh giá tình huống của cô ấy nhanh một cách đáng kinh ngạc kể cả ở trong Phòng Nhân sự, và hơn tất cả, cô ấy là người mà tôi có thể dễ dàng chia sẻ ý kiến với nhất khi nguy cấp.

Cô ấy cũng là người hiểu rõ giới hạn năng lực và khả năng của mình và vẫn có thể hành động trong lúc đó.

“Tôi nghĩ cô Ahrin—”

-Rầm.

Âm thanh thứ gì đó rơi xuống vang lên từ một căn phòng.

Song Ahrin liền quay đầu về hướng đó.

“Xin lỗi”

Cô ấy chậm rãi sải bước về nơi âm thanh phát ra.

Nơi cô ấy hướng đến là…

“...”

Căn phòng mà cô ấy treo bức tranh đó.

Đoạn hội thoại giữa Song Ahrin và tôi trong đó lóe qua tâm trí tôi.

Tôi có nên ở yên như này không?

Trong khi tôi đang thoáng bất an, âm thanh cô ấy mở cửa với một tiếng cạch vang lên.

Trong vô thức, tôi đã đi theo cô ấy.

“...”

Bên dưới ánh đèn màu cam, cô ấy chạm vào bức tranh đã rơi xuống.

Bao quanh bởi vô số ánh sáng rực rỡ.

“...Mong là nó không bị rách”

Chỉ có một người đứng giữa trong khi bị bao phủ bởi bóng đen.

Và giống như trong bức tranh, cô ấy treo lại nó với tấm lưng hướng về phía ánh sáng.

Cái tên màu vàng kim của bức tranh sáng lên rực rỡ.

[Quần Hạc Lập Kê]

“...Gì đây? Tôi đã bảo là anh đừng đi theo rồi mà”

Song Ahrin lẩm bẩm trong khi nhìn tôi.

“Cô Ahrin”

“...Cái gì?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Song Ahrin, và cô ấy cũng đáp lại.

“Tôi có thể hỏi cô một điều không?”

“...Được thôi”

“Bức tranh này…”

Tôi vươn tay ra và chỉ vào bức tranh.

“...Đã có thêm người xuất hiện rồi”

Nó chắc chắn vẫn là bức tranh mà cô ấy bị bao quanh bởi những con người rực rỡ.

Chỉ là những con người rực rỡ đã tăng lên thôi.

Song Ahrin nhìn tôi và khẽ mỉm cười.

“Làm sao mà có chuyện đấy được chứ?”

Cô ấy che đi bức tranh bằng một tấm vải.

“Chỉ là anh tưởng tượng thôi”

Nụ cười thoáng qua nhanh đến mức nó thực sự đáng sợ.

Ngay khi tôi vừa đến gần cô ấy, một cửa sổ trong suốt liền xuất hiện phía trên bức tranh ở sau cô ấy.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Quần Hạc Lập Kê]

[Tuổi: Được tạo ra 1 ngày trước]

[Đặc trưng: Cao trào]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Nếu bạn nghĩ rằng cuộc sống của mình đã hòa vào tác phẩm, vậy thì cuộc sống cũng chính là nghệ thuật]

[Điểm yếu: Xóa bỏ ánh sáng]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Phụt!

Ánh sáng trong căn nhà phụt tắt.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Damn that tough to confess bro
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Bản đồ khu vực sông Hàn
ngcb1
Xem thêm