• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 148: Một ly rượu

4 Bình luận - Độ dài: 2,553 từ - Cập nhật:

“...”

“...”

Bầu không khí im lặng tiếp tục.

Cô ấy đúng là rất xinh đẹp.

Lee Eunju nhìn người phụ nữ trước mặt mình, thầm cảm thán trong lòng.

Mái tóc trắng rực rỡ tuyệt đẹp dưới ánh sáng, và đôi mắt hơi bộc lộ cảm xúc.

Cô thực sự ghét phải thừa nhận điều này, nhưng cô ấy là một trong những người xinh đẹp nhất mà cô từng gặp.

Cô không thể hiểu được tại sao một người sở hữu khuôn mặt như này lại làm việc trong Cục Quản thúc nữa.

“...”

“...”

Bầu không khí im lặng vẫn tiếp tục.

“Này”

“À, vâng”

Người phụ nữ tóc trắng lên tiếng, và Lee Eunju liền lảng mắt đi do bất ngờ.

“Cô không định bắt đầu à?”

“À”

Cô đã nhìn chằm chằm vào cô ấy quá lâu.

Cô bắt đầu đọc tờ giấy và liếc nhìn người phụ nữ.

“Cô Jang Chaeyeon…phải không?”

Gật.

Jang Chaeyeon gật đầu.

“Cô từng thuộc Phòng Cách ly Chi nhánh Gangdong rồi mới về Phòng Nhân sự”

Gật.

Jang Chaeyeon không nói gì mà gật đầu lần nữa.

“Trước hết, nếu ta nhìn vào trạng thái tinh thần của cô…”

Cô ấy hướng ánh mắt vào tờ giấy.

“Có vẻ là không có gì đặc biệt nghiêm trọng cả”

“...”

Người phụ nữ tóc trắng chậm rãi gật đầu.

“Cô có một chút bất an, nhưng nó sẽ lạ hơn nếu ta không như vậy khi làm việc tại Cục…”

Lee Eunju, người đang đọc lướt qua tờ giấy, ngẩng đầu và nhìn người phụ nữ tóc trắng.

“Tinh thần của cô đủ vững vàng để nằm trong số những người hàng đầu đã làm việc tại Cục trong thời gian dài đấy”

“...”

Một nụ cười khẽ thoáng qua khuôn mặt của cô ấy.

Cô ấy biết cười kìa, cô lơ đãng nghĩ vậy trong khi đưa tờ giấy ra.

Jang Chaeyeon, người nhận lấy tờ giấy, đọc nó một cách vô cảm và nhìn vào mắt cô.

“Có thứ gì tôi nên cẩn thận không?”

“Thứ mà cô nên cẩn thận…”

Lee Eunju lẩm bẩm, rơi vào trầm tư.

“Cô nên giảm bớt những việc căng thẳng, nhỉ?”

“...Nhưng nếu những người ở xung quanh tôi là thứ dẫn đến căng thẳng thì sao?”

“Xin lỗi?”

“Không có gì”

Jang Chaeyeon lắc đầu và khẽ trả lời.

“Nhưng mà, chắc hẳn là làm việc trong Phòng Cách ly khó khăn lắm nhỉ? Cô đã chịu đựng nó như nào vậy?”

Lee Eunju hỏi một cách tò mò trong khi đưa ra tờ giấy.

“...”

“...Có vẻ là tôi không nên hỏi những chuyện riêng tư nhỉ?”

Sau khi chạm mắt với cô ấy, người đang nhìn cô với đôi mắt lạnh lẽo, cô vội vã sửa lại lời của mình.

“Đây, tôi sẽ đưa cho cô kết quả”

Không nói một lời, cô ấy xếp lại tập giấy, cúi đầu, và rời khỏi lều.

“...Đáng sợ thật đấy…”

Quả nhiên, Phòng Cách ly đúng là Phòng Cách ly mà.

Cô lẩm bẩm và nhìn ra ngoài qua cánh cửa.

“Cô ấy thực sự rất xinh đẹp…”

Ai sẽ là người có được một cô gái như vậy nhỉ?

Khi cô đang lẩm bẩm và chuẩn bị đóng cửa…

“...”

Cô nhìn thấy cô ấy đang đến gần một ai đó với một nụ cười dịu dàng.

Người đó là ai vậy?

Trước khi cô có thể ngó ra để nhìn người đó…

-Cạch.

Cánh cửa đã đóng lại trước mặt cô.

***

Vẫn như mọi khi, dù tôi không thể nói là Cục Quản thúc làm việc tốt, phúc lợi ở đây thực sự không tệ chút nào.

Buổi kiểm tra tâm lý của năm ngoái và năm nay cũng như vậy.

“...”

Tôi nhìn cái thùng thép trước mặt mình.

Dù tôi có mở mắt to đến mức nào đi nữa, vẫn không có cái cửa sổ trong suốt nào xuất hiện.

“Cậu để quên gì à?”

“À, tôi xin lỗi”

Tôi gật đầu trước giọng nói phát ra từ phía sau và chuẩn bị ngồi xuống.

“...”

“Trưởng Chi nhánh?”

“Chào buổi sáng”

“Tại sao cô lại ở đây…?”

“Việc ta đi gặp cấp dưới của mình lạ thế à?”

Một người phụ nữ tóc nâu đang nhìn tôi trong khi vắt chéo chân.

Đôi mắt màu đỏ của cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

“Để xem nào…”

“...”

“...”

Sau một thoáng im lặng, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi theo đó cũng nhìn lên đầu cô ấy và—

“Cậu đang nhìn đi đâu đấy?”

“Tôi xin lỗi”

Cô ấy hơi mở mắt, và tôi ngay lập tức cúi đầu xuống để tránh ánh mắt của cô ấy.

“Cậu Kim Jaehun Phòng Nhân sự đúng không?”

“Lý do để cô hỏi tôi cái này là…”

“Là quy trình, quy trình thôi”

“À, vâng…”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười trước lời của tôi và nói tiếp.

“Ta thấy là công việc tại Cục Quản thúc có vẻ rất hợp với cậu đấy”

“Xin lỗi?”

Đột nhiên lại nói gì vậy?

Trong khi tôi đang nhìn Trưởng Chi nhánh với vẻ mặt hoang mang, cô ấy chỉ nhìn tôi, lẩm bẩm như thể tìm thấy gì đó thú vị.

“Ngoại trừ một vài triệu chứng ám ảnh cưỡng chế ra, không có vấn đề nghiêm trọng nào cả”

“Một vài triệu chứng ám ảnh cưỡng chế, không phải đó là vấn đề lớn à?”

“Nếu nó nghiêm trọng thì mới là vấn đề, nhưng nói thẳng ra thì ta có thể coi nó như là một thói quen”

Vậy nghĩa là sao?

Khi tôi nhìn cô ấy với biểu cảm hoang mang, Trưởng Chi nhánh chỉ nhún vai nhìn tôi.

“Để ví dụ thì, có phải là cậu sẽ không cảm thấy thỏa mãn khi chưa kiểm tra thứ gì đó không?”

“À”

Tôi nhận ra điều cô ấy đang nói tới ngay lập tức.

Đúng thực là từ một thời điểm nào đó, tôi đã luôn nhìn chằm chằm lên trên đầu của người khác.

“Cậu cũng biết điều đó phải không?”

Cô ấy gật đầu và tiếp tục đọc tờ giấy.

“Ngoại trừ việc đó ra, cậu hoàn toàn bình thường. Rất đáng kinh ngạc”

“...”

“Cậu không có sang chấn tâm lý nào nghiêm trọng, và trạng thái tinh thần của cậu cũng hoàn toàn ổn định”

“Vậy thì tốt”

“Điều đó cũng tốt, nhưng mà…”

Trưởng Chi nhánh chau mày và hừm một cái.

Điều đó cũng tốt, nhưng mà?

Nếu nó tốt thì không phải là được rồi à?

“Có gì không ổn sao, Trưởng Chi nhánh?”

“Thông thường, nếu cậu làm việc tại Cục Quản thúc như này mà không cảm thấy bất an thì chính bản thân điều đó đã kỳ lạ rồi”

“Cô cũng như vậy mà Trưởng Chi nhánh”

“Ta đã vượt qua khoảng thời gian đó từ lâu rồi”

“À, bởi vì cô đã sống đủ lâu sao?”

“Cậu có muốn hai bán cầu não của mình hôn nhau không?”

“Tôi xin lỗi”

Trưởng Chi nhánh mở to một tay, và tôi chỉ còn cách xin lỗi cô ấy ngay lập tức.

“Dù sao thì, cậu thích nghi tốt một cách kỳ lạ”

Không phải đó là một lời xúc phạm à?

“Cô đang bảo tôi là một tên tâm thần…”

“Đâu đâu. Không phải là như vậy. Ta đã khiến cậu lo lắng không vì lý do gì rồi”

Cô ấy vẫy tay.

“Có hai lý do chính giải thích tại sao cậu không bị kích động đến vậy”

Cô ấy giơ hai ngón tay lên.

“Đầu tiên. Công việc của Cục Quản thúc phù hợp với cậu đến nỗi cậu còn nghĩ đến nó trong khi ăn”

“...”

“Cậu nghĩ thế nào?”

“Không hề”

Tôi là kiểu người ngày nào cũng mơ tới việc tan làm ngay trên đường đi làm, và sợ hãi việc phải đi làm ngày mai ngay khi vừa mới tan làm.

Mỗi sáng khi phải đi làm, tôi luôn có suy nghĩ muốn đào một cái hố dưới đất để trốn vào đấy.

“Phải ha. Ta cũng đã nghĩ đến việc đào hố trốn dưới đất sau khi xem qua kết quả kiểm tra của những người khác đấy. Sếp thực sự sẽ giết ta nếu người đó phát hiện ra việc này”

“Thật sao?”

“Cậu nghĩ là ta đang nói đùa à? Là thật đấy”

Cô ấy gập một ngón tay xuống sau khi nói vậy.

“Thứ hai…”

“...”

Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt căng thẳng.

Cô ấy chỉ nhún vai trả lời.

“Ta không biết”

“Hả?”

“Đôi khi cũng có một vài trường hợp như này. Những người có khả năng chịu đựng căng thẳng cao bất thường”

Cô ấy quay sang nhìn tôi.

“Một ai đó có thể lùi về sau để quan sát tình hình, và có thể hiểu được nó dựa vào lý trí thay vì là cảm xúc”

“...”

“Đó là một đặc tính rất phù hợp để làm việc tại Cục Quản thúc”

“Đó có phải là việc tốt không vậy?”

Cô ấy gật đầu và nhìn tôi.

“Đương nhiên, đi kèm với nó cũng là những bất cập”

“Hả?”

“Họ sẽ nhận định những người làm việc cùng mình theo một cách khách quan hơn”

“...”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười và nhìn tôi.

“Cậu đã bao giờ quá nghiêm khắc với các thành viên phòng mình chưa?”

“Vâng?”

“Con người, đặc biệt là những người cô đơn, thường rất mỏng manh”

“...”

“Cậu phải có khả năng để ý mà không cần phải nói gì”

Cô ấy chỉ vào mắt mình.

Với đôi mắt vẫn đang nhắm, cô ấy mỉm cười và thì thầm.

“Đôi lúc, ta nghĩ việc nhắm mắt lại và nói chuyện cũng tốt đấy”

“...”

Tôi nghĩ là mình hiểu đôi chút về điều cô ấy đang nói tới rồi.

Trưởng Chi nhánh cười phá lên sau khi nhìn thấy biểu cảm của tôi.

“Ta nghĩ là cậu cũng hiểu được đôi chút rồi đấy”

Cô ấy đưa tôi một tờ giấy.

“Cảm ơn vì những nỗ lực của cậu”

“...Chỉ có vậy thôi sao?”

“Cậu còn cần gì nữa à?”

“...Tại sao cô lại ở đây?”

“Ta được bảo là chỉ còn Phòng Nhân sự chưa làm”

“Và?”

“Vậy thôi?”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười tinh nghịch.

“Còn cái vòng cổ thì sao?”

“Ta sẽ gọi cậu lần nữa và nói về nó sau”

Trưởng Chi nhánh nở một nụ cười láu lỉnh.

“...Cô không định gọi tôi thường xuyên đâu nhỉ?”

“Ta là một trong những người trả lương cho cậu mà, nên ta gọi cậu một chút cũng sao đâu?”

“Tôi thì…chỉ nhận lời mời của những người hơn mình cùng lắm là năm tuổi thôi…Xin lỗi ạ”

Trước khi tôi có thể nói xong, cô ấy đã vươn ra và đặt tay lên trán tôi, khiến tôi chỉ còn cách đầu hàng một lần nữa.

“Dù sao thì…”

“...Vâng”

Trưởng Chi nhánh nhìn tôi trong khi vẫn đặt tay trên trán tôi.

“Nhớ phải nhắm mắt lại và nói chuyện với người khác đấy”

“...Vậy sao?”

“Vậy đấy”

“...Vâng”

Nếu cô ấy đã bảo thì tôi sẽ làm vậy.

Khi tôi nhùn vai, cô ấy liền mỉm cười và vẫy tay.

“Vậy thì tôi đi đây”

“Ừm”

Tôi thực sự muốn thoát khỏi bàn tay đó nhanh nhất có thể.

Tôi vội vã quay về sau và đi ra khỏi cửa.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn vào lưng mình.

***

Khi tôi đi ra khỏi cửa, Song Ahrin và Park Yeeun đã đang đứng đó từ lâu.

“Cô Ahrin, cô đã làm xong sớm à?”

“Thì tôi đã làm mấy thứ như này nhiều lần trước đó rồi mà, đúng chứ?”

Song Ahrin thở dài và đứng cạnh tôi.

“Cô không chỉnh sửa kết quả kiểm tra đâu nhỉ?”

“Tôi đâu có chỉnh sửa kết quả kiểm tra”

Cô ấy nhún vai.

“Vậy thì tốt. Còn Yeeun thì sao?”

“Mà, em chỉ làm xong bình thường thôi, nhỉ?”

Park Yeeun gật đầu đáp lại câu hỏi của tôi, và không lâu sau đó, Yu Daon và Jang Chaeyeon cũng mở cửa đi ra và nhìn tôi.

“Anh Jaehun!”

“...”

Hai người họ bước đến chỗ tôi với vẻ mặt vui vẻ.

“Còn Trưởng phòng thì sao?”

-Cạch.

Ngay khi tôi vừa nói xong, một cánh cửa bật mở và Trưởng phòng ngó đầu ra nhìn chúng tôi.

“Mấy đứa, về trước đi”

“...Anh đang cảm thấy không khỏe hay gì ạ?”

“Không. Chỉ là ta bị vướng chút việc thôi”

“Dạ?”

“Dù sao thì mấy đứa cứ về trước đi”

Trưởng phòng nói vậy rồi đóng cửa lại.

Trước giọng nói mạnh mẽ kỳ lạ của ông ấy, tôi và những người khác nhìn nhau.

“Vậy thì…Chúng ta đi về chứ nhỉ?”

Cả bốn người họ gật đầu trước lời của tôi.

***

Tôi đi về văn phòng, chìm vào suy nghĩ.

Nhắm mắt lại và nói chuyện.

Chắc chắn là cô ấy không bảo tôi nhắm mắt nói chuyện theo đúng nghĩa đen rồi.

Vậy thì Trưởng Chi nhánh đang muốn nói với tôi điều gì vậy nhỉ?

“...”

“...”

“...Anh đang bận tâm điều gì à?”

“Ừm?”

Song Ahrin đứng bên cạnh nhìn tôi với đôi mắt mở to.

“Không, chỉ là vì anh nhìn không ổn lắm”

“Điều bận tâm sao…”

Tôi nhớ lại vẻ mặt của Song Ahrin mà mình đã nhìn thấy khi ấy.

Cô ấy đã tuyệt vọng giữ lấy tay của tôi.

Tôi chậm rãi quay sang nhìn cô ấy.

“...Công nhận là có thật…”

Tôi ép bản thân không nhìn vào cửa sổ trong suốt xuất hiện trên đầu cô ấy và nhìn vào mặt cô.

“...Cái gì đây. Sao tự nhiên anh lại nhìn vào mắt tôi?”

Khi nói vậy và lảng tránh ánh mắt của tôi, biểu cảm của cô ấy trông thực sự mỏng mang, khiến tôi phải nói...

“...Cô Ahrin”

“Cái gì?”

“Cô có muốn đi uống cùng tôi sau khi tan làm không?”

“Hở, hả?”

“...”

“...”

“Ồ…”

Yu Daon và Jang Chaeyeon không nói gì, còn Park Yeeun thì cảm thán một cách cẩn thận.

Song Ahrin chớp mắt liên tục trước lời của tôi và chỉ vào bản thân.

Biểu cảm của cô ấy ngơ ngác khác với mọi khi.

“Tôi sao?”

“Ừm”

“Mỗi, mỗi mình tôi ấy hả?”

“Ừm”

“Tại sao…?”

Giọng cô ấy nhỏ dần đi gần như là lí nhí.

“Tôi chỉ là hơi lo lắng về cô Ahrin”

“Hà, phải rồi. Anh thì lo lắng cái gì chứ? Ai mới là người phải lo lắng cho ai đây…”

Cô ấy quay mặt đi và khoanh tay lại, rồi nói…

“...Tôi không uống nhiều đâu đấy”

Cô ấy nói vậy trong khi nhìn tôi.

“Ừm, được thôi. Cứ vậy đi”

“Đúng, đúng vậy. Thế thì mau đi nhanh lên nào”

“Đâu cần phải vội đến vậy…”

Trước khi tôi có thể nói xong, cô ấy đã sải bước về phía văn phòng.

Không như trước đó, bước chân của cô ấy giờ đây lại có vẻ rất nhẹ nhàng.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Tk main bị ép phải trải qua 1 quá trình giải quyết vấn đề quá nhiều và quá dồn dập nên làm việc như thở với nó r.
Xem thêm
Main chiến ác, khịa sếp ầm ầm :)))
Xem thêm