• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 147: Điều tôi muốn

5 Bình luận - Độ dài: 2,608 từ - Cập nhật:

Năm ngoái cũng vậy, Cục Quản thúc quy định mỗi nhân viên đều phải tham gia vào một bài kiểm tra và tư vấn tâm lý, và để đề phòng có người không tham gia thì họ còn làm nghiêm khắc bằng cách đưa ra các hình thức kỷ luật tương ứng nữa.

Có lẽ đó là bởi nơi này khác xa với những chỗ làm việc thông thường.

Mà, tôi cũng đã làm nó vào năm trước rồi nên mới nói được vậy.

“Trưởng phòng”

“Ừm”

“Có việc gì xảy ra khi em đi vắng không ạ?”

Trưởng phòng nhìn tôi chằm chằm trước câu hỏi đó.

“Không có gì xảy ra cả đâu”

“Cách mà anh nói điều đó giống như là đã có gì đó xảy ra hơn đấy”

“Không, thực sự không có gì xảy ra cả. Daon cũng im lặng và ngoan ngoãn, và cả Yeeun…”

Trưởng phòng nhỏ giọng dần rồi ngừng lại.

“Cảm giác như là ta đang phải chăm sóc đứa cháu họ hàng không chịu nghe lời vậy. Việc đó thực sự mệt mỏi”

“Con bé vẫn còn trẻ mà. Hãy dễ dãi với con bé chút ạ”

“Ừm. Không phải sẽ rất quá đáng nếu ta mong chờ gì đó ở một đứa trẻ à?”

Tôi bỏ lại Trưởng phòng, người đang thở dài, và chìm vào suy nghĩ.

Buổi tư vấn tâm lý của Cục Quản thúc được giữ bí mật rất nghiêm ngặt.

Thực chất, tôi còn không biết được kết quả tư vấn tâm lý năm ngoái của Trưởng phòng cho đến khi ông ấy nói với tôi, và Trưởng phòng cũng không biết được kết quả của tôi.

“Mọi người là từ Phòng Nhân sự nhỉ?”

“Vâng, đúng rồi”

Một người đàn ông trong chiếc áo blouse trắng nhìn chúng tôi với một bảng tên trong tay.

Bốn người kia đứng sau tôi và Trưởng phòng.

“Tôi khá chắc là năm trước chỉ có hai người…”

“Số người đã tăng thêm chút rồi ấy mà”

Trưởng phòng nhìn người đàn ông với một nụ cười thân thiện.

“Không phải việc số nhân viên tăng vọt trong Cục Quản thúc là chuyện thường ngày à?”

“Công nhận”

Người đàn ông gật đầu và nhìn chúng tôi.

“Vậy thì mọi người hãy đi vào trong và tiến hành buổi tư vấn”

Khi người đàn ông quay về sau, ở đó là những lều bạt máu trắng có vẻ là đã được dựng lên tạm thời.

“Đi vào cái nào cũng được sao?”

“Đúng vậy. Chúng tôi đều dùng cùng một trang thiết bị hết”

“Vậy thì mấy đứa tự lo bài kiểm tra của mình rồi về nhé”

Nói vậy, Trưởng phòng vẫy tay và đi vào trong một lều.

“...”

“...”

“...”

“...”

Và bốn cặp mắt hướng về tôi.

“Mọi người đã bao giờ được kiểm tra sức khỏe tinh thần tại Cục Quản thúc chưa?”

“Tôi chưa!”

“Em là thực tập sinh ạ”

Yu Daon và Park Yeeun giơ tay lên, còn Jang Chaeyeon và Song Ahrin thì chỉ im lặng gật đầu.

“Vậy thì tôi sẽ giải thích qua một chút”

Hai người kia nhìn tôi với đôi mắt sáng lên sau khi nghe những lời đó.

“Khi hai người đi vào trong thì sẽ thấy một cái máy, được chứ? Và khi bước vào trong cái máy, nó sẽ tự động đánh giá trạng thái tinh thần của hai người”

“...”

“...”

“Và sau đó là phần tư vấn”

“...Vậy là hết rồi ạ?”

Park Yeeun lẩm bẩm hoang mang sau khi nghe tôi nói, còn Yu Daon thì chỉ chớp mắt nhìn tôi.

“Đúng rồi. Chỉ có vậy thôi”

“Nó có thể được gọi là tư vấn nếu làm qua loa thế không ạ?”

“Không phải dựa vào sức mạnh của kỹ thuật hiện đại sẽ đáng tin cậy hơn là để người khác hỏi mấy thứ vô dụng à?”

Ít nhất thì tôi nghĩ vậy.

Park Yeeun khép miệng lại trước lời của tôi, còn Yu Daon thì gật đầu.

“Hai người còn lại có vẻ là biết rồi…”

Tôi nhìn mấy cái lều, giọng nhỏ dần đi.

“Vậy thì ta tập hợp lại sau buổi tư vấn chứ nhỉ?”

Thực sự thì chắc là trạng thái tinh thần của mọi người cũng không đến nỗi tệ quá đâu.

Nghĩ vậy, tôi bước vào một cái lều với tâm trạng thoải mái.

***

Park Yeeun nhìn chằm chằm vào cỗ máy trước mặt mình.

Nó là một cỗ máy giống như một buồng tắm nhỏ vậy.

Cánh cửa sắt cùng dáng vẻ màu đen sáng bóng của nó khiến cho không ai muốn đi vào trong.

“Em có thể đi vào trong đó”

Một người phụ nữ với giọng nói dịu dàng kéo Park Yeeun ra khỏi những suy nghĩ của mình.

“À, vâng ạ”

“Không cần phải lo lắng quá đâu. Nó sẽ ổn thôi”

“Vâng…”

Park Yeeun lẩm bẩm rồi bước vào trong cỗ máy.

Cánh cửa đóng lại, và tất cả những gì cô còn có thể thấy được là bóng tối sâu thẳm.

<Em chỉ cần đứng yên và nó sẽ xong ngay thôi>

Park Yeeun chìm vào suy nghĩ trong khi lơ đãng lắng nghe âm thanh máy móc đến từ xa xăm.

Nó sẽ diễn ra như nào đây, kiểu như là quét não, hay là sẽ sử dụng một kỹ thuật kỳ quái hơn?

<Xong rồi đấy>

“Đã xong rồi sao?”

Cô hình như còn chưa suy nghĩ về nó lâu đến vậy.

Và rồi thứ được đưa ra trước mặt cô là một tờ giấy.

“Có phải em đã trải qua điều gì đó tồi tệ trong thời gian gần đây không?”

“Ưm…”

“À, chị xin lỗi. Em không cần phải nói đâu”

Bác sĩ vẫy tay và nở nụ cười dịu dàng với Park Yeeun, người đang có biểu cảm khó xử.

“Chỉ có một lý do mà mọi người gia nhập Cục Quản thúc khi mới còn trẻ”

“...”

“Nếu gặp khó khăn gì, em có thể chia sẻ những lo lắng của mình với một ai đó. Em có người lớn nào đáng tin cậy xung quanh không?”

Một người lớn đáng tin cậy sao?

Hình ảnh vô số người lớn hiện lên trong tâm trí cô.

Chị gái tóc đen đáng sợ.

Bất khả thi.

Chị gái tóc trắng lạnh lùng.

Bất khả thi.

Chị gái tóc tím bất lịch sự.

Bất khả thi.

Một ông chú.

Cũng nửa tin được.

Anh trai với biểu cảm mệt mỏi.

Chắc là đáng tin.

“...Một hoặc hai người ạ…?”

“Vậy thì em hãy hỏi hai người họ những điều còn thắc mắc, và nhờ cậy vào bọn họ khi cần nhé”

“Ah, vâng ạ…”

“Dù sao thì, có vẻ là em không có sang chấn tâm lý nghiêm trọng nào cả. Có một chút bất an, nhưng chắc là nó sẽ đỡ dần thôi”

Bác sĩ mỉm cười và đưa cô tờ giấy.

“Phòng Nhân sự có vẻ ổn nhỉ”

“À…”

Thực sự có ổn không nhỉ?

“Có chuyện gì sao?”

“Không ạ, em xin cảm ơn!”

Park Yeeun cúi đầu chào và rời khỏi cái lều, nhìn xung quanh.

Vẫn chưa có ai ra ngoài.

***

“...”

“...”

Yên lặng.

Kim Jiwoo vẫn không biết bản thân nên nói gì trong khi nhìn người phụ nữ tóc đen đang nhìn cô với nụ cười trống rỗng.

Đây cũng không phải là ngày một ngày hai cô làm công việc này.

Cô đã nhìn thấy nhiều người không còn giữ được tỉnh táo, và đương nhiên là cả những người vẫn còn giữ được lý trí tại nơi chẳng khác nào địa ngục này.

Dù vậy, người đang ngồi trước mặt cô thì khác.

Cô ấy vén lọn tóc đen ra sau tai và chạm mắt với Kim Jiwoo.

Vẻ ngoài ngây thơ của cô khiến ai cũng phải quay lại ngước nhìn, và nụ cười thoáng qua của cô ấy có thứ gì đó đánh thức bản năng bảo vệ trong ta.

Điểm khác biệt duy nhất là ánh mắt của cô ấy lại thờ ơ với tất cả mọi thứ.

“...”

Cô nhìn vào tờ giấy trước mặt mình.

Trạng thái tinh thần không ổn định.

Bị lệ thuộc nghiêm trọng.

Cô ấy đáng ra phải được điều trị chứ không phải là làm việc tại công ty như này.

“Đây…Nếu cô nhìn vào bảng số liệu này…”

“...”

Ánh mắt vô cảm của cô ấy hướng về tờ giấy.

Chỉ khi đó thì cô mới cảm thấy thoải mái hơn.

Đúng vậy.

Tất cả những gì cô cần làm là không nhìn vào mặt cô ấy.

Cô hướng ánh mắt về tờ giấy và bắt đầu giải thích.

“Nếu cô nhìn kỹ vào đây”

“Vâng”

“...Có lẽ tôi phải nói là nó có hơi nguy hiểm nhỉ? Đồ thị và số liệu đều quá cao, và thông thường thì trong trường hợp này, cô nên tạm thời nghỉ làm…”

“...”

“À, nhưng cô không cần phải lo quá đâu. Lương vẫn sẽ được trả đều đặn, và thời gian quay trở lại đi làm có thể tùy theo mong muốn của cô…”

“Nếu như tôi muốn tiếp tục làm việc thì sao?”

“Vâng?”

Cô có nghe nhầm gì không?

Cô liền quay đầu…

“...”

Cô chạm mắt với người phụ nữ tóc đen vẫn đang nhìn cô với đôi mắt vô cảm.

“Tôi không có ý định từ bỏ công việc này”

“...”

“Tôi chỉ muốn nói điều này với cô thôi”

“...”

Người phụ nữ tóc đen nhìn cô với một nụ cười rạng rỡ.

“Không bao giờ…”

“...Vâng…”

“Tôi có ý định nghỉ việc”

“Vâng…”

“Nếu phải rời đi, tôi sẽ làm mọi cách để quay trở lại đây”

Đôi mắt của cô ấy cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

Biểu cảm và cơ mặt của cô ấy rõ ràng là đang thể hiện thiện ý, nhưng đôi mắt của cô lại không có một chút cảm xúc nào.

Kim Jiwoo sợ hãi cô ấy.

Một người bình thường sẽ nhìn cô với một thứ cảm xúc nào đó.

Nó không nhất thiết phải là tích cực.

Kể cả khi cô bị nhìn với cảm xúc tiêu cực, đó vẫn sẽ là một sự bộc lộ cảm xúc.

Dù vậy, người tên Yu Daon này thì khác.

Cách cô ấy nhìn Kim Jiwoo còn chẳng có thứ gọi là cảm xúc.

Nó giống như đôi mắt của một con búp bê biết nói hoặc một ai đó đang vô cảm nhìn vào một tình huống nào đó không thú vị vậy.

Và điều đó thực sự đáng sợ đối với cô.

“Vâng…”

Kim Jiwoo không biết làm gì khác ngoài gật đầu.

Yu Daon đứng dậy khỏi chỗ.

Vẫn với nụ cười như trước, cô ấy cúi đầu vừa phải và chào cô.

“Vậy thì, bác sĩ, cảm ơn cô rất nhiều vì đã dành thời gian của mình cho tôi dù bận rộn đến thế!”

Cô ấy mỉm cười rạng rỡ và đi ra khỏi cửa.

“Ah, anh Jaehun!”

Giọng nói của cô ấy tràn đầy cảm xúc.

Khi Kim Jiwoo nhìn Yu Daon qua cánh cửa, cô nhìn thấy cô ấy đang nói chuyện với một người đàn ông với đôi mắt tràn ngập niềm vui và sự yêu mến không như vừa rồi.

“...”

Trong khi đang nói chuyện với người đàn ông, Yu Daon quay về sau nhìn Kim Jiwoo phía sau cánh cửa, và như thể chưa từng có gì xảy ra, cô ấy cúi đầu với đôi mắt vô cảm trong khi cánh cửa đóng lại.

***

“Ôi trời, cô thực sự tuyệt vời thật đấy!”

Oh Soekhyung chưa bao giờ nhìn thấy người nào có kết quả xuất sắc như này trong đời.

Cô ấy quá hoàn hảo.

Sức khỏe tinh thần hoàn hảo, và hoàn toàn không có tổn thương tâm lý.

Cô ấy không ở mức của một người bình thường, nhưng đủ để có thể được phái đi thực địa ngay lập tức mà không gặp vấn đề gì.

“Mình sẽ thử nhìn qua các ghi chép trước đó luôn”

Thực sự đáng kinh ngạc, quá tuyệt vời.

Anh lẩm bẩm và lấy ra một tờ giấy.

Tất cả các chỉ số đều hoàn hảo.

“Tôi không nghĩ là cô cần phải kiểm tra thêm gì nữa đâu”

Ta có thể tìm đâu ra ra một người tuyệt vời như này chứ?

Không phải thay vào đó thì nhân viên của chúng ta nên được tư vấn tâm lý ngược lại à?

Anh lẩm bẩm kinh ngạc và đưa tờ giấy ra, rồi một bàn tay mảnh mai nhận lấy nó.

“...Tôi hiểu rồi”

“Không phải nó rất hoàn hảo sao?”

“Không hề. Nó hoàn toàn không hoàn hảo chút nào”

“Dù với những con số này sao?”

Cô ấy có thể muốn nó kinh ngạc đến mức nào được nữa nhỉ?

Anh nhìn cô gái với vẻ ngưỡng mộ.

“Để xem nào…”

Cô ấy lẩm bẩm và cầm tờ giấy lên.

“Nghi hoặc bản thân nghiêm trọng. Cũng có thể. Tự ti, không biết nữa. Và cô đơn à. Hừm”

“Hở?”

“Đúng là khó chịu khi nó lại chính xác đến vậy”

Người đàn ông nhìn tờ giấy.

Với một kết quả hoàn hảo như này thì cô ấy đang nói về chuyện quái gì vậy chứ?

“Ừm…”

“Hửm”

Người phụ nữ đáp lại lời của anh và nhìn về đây.

“Tôi không nghĩ là cô cần phải lo lắng quá đâu”

“Ừm”

Người phụ nữ trả lời một cách lơ đãng, cầm lấy tờ giấy và đứng dậy khỏi chỗ.

Cô ấy đáng lẽ không được lấy nó đi.

Cơ mà kệ đi, chắc là không sao đâu.

Người đàn ông nhún vai, nghĩ rằng việc đó không có gì đặc biệt.

Khi đang chuẩn bị rời khỏi cái lều, người phụ nữ quay lại nhìn anh.

“...Này”

“Hửm?”

“Anh nghĩ như nào về tôi?”

“...Hừm”

Người đàn ông kiểm tra khuôn mặt của người phụ nữ.

Mái tóc tìm dài, và khuôn mặt đáng yêu dù không thể nói là hiền lành kể cả là nịnh nọt đi nữa.

Và, hơn tất cả…

“...Tôi cảm thấy bị thu hút với cô một cách kỳ lạ”

Anh cảm thấy bị thu hút không vì lý do gì cả.

Đó không phải là thiện cảm bắt nguồn từ lý trí, mà là một cảm giác rằng anh chỉ đơn giản là thích bản thân cô ấy.

“...Được rồi”

Song Ahrin nhìn tờ giấy với một nụ cười tự giễu.

-Rẹt…

Cô lẩm bẩm trong khi xé tờ giấy bằng hai tay và ném nó vào thùng rác.

Cô bước ra khỏi cửa, bỏ lại người đàn ông đã trở nên đờ đẫn và tiếp tục khen ngợi cô.

“Mình biết rất rõ mà”

Cô đi vào trong một góc, hướng mắt về phía những cánh cửa vẫn chưa mở ra.

Cô khoanh tay lại và dựa vào tường, nhắm mắt.

“Mấy người đều nghĩ rằng tôi có ích”

Nhưng tất cả là vô nghĩa.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, và sau đó là giọng nói rạng rỡ của một người phụ nữ.

Chỉ khi ấy thì Song Ahrin mới đứng thẳng lưng và đi ra khỏi góc.

“Cô Ahrin, cô đã làm xong sớm à?”

“Thì tôi đã làm mấy thứ như này nhiều lần trước đó rồi mà, đúng chứ?”

Cô chỉ muốn một thứ.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Ahrin muốn thứ gì vậy nhỉ???:)))
Xem thêm
Tính ra là cái con bị trauma trong quá khứ lúc làm cho tổ chức lại là con bình thường nhất, chứ cả yaon và song ahrin bị chấn thương tâm lí mie r
Xem thêm