• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 144: Người bước lên trước

3 Bình luận - Độ dài: 2,461 từ - Cập nhật:

Jang Chaeyeon thực sự không thể nào hiểu nổi cảnh tượng mà cô đang nhìn thấy.

Đáng lẽ hoàng hôn thì mặt trời phải lặn, và biển cả không thể nào ở trên trời.

Ít nhất, đó là lẽ thường về thế giới mà cô biết.

“Cô biết bao nhiêu về tình hình hiện tại?”

Song Ahrin, cựu đồng nghiệp và bây giờ là đồng nghiệp phiền phức của cô, nhìn xung quanh trước câu hỏi của Jang Chaeyeon rồi trả lời.

“Tôi không biết gì hết. Thứ đó chỉ bảo tôi phải đồng bộ thôi”

“Ai?”

“Sổ hướng dẫn”

“Ừm”

Do đó là sổ hướng dẫn của Cục Quản thúc nên chắc hẳn phải có lý do nào đó.

Jang Chaeyeon đôi lúc cũng đọc sổ hướng dẫn.

Đương nhiên, cô khác nhiều với người đàn ông lúc nào cũng đọc sổ hướng dẫn khi có thời gian rảnh hoặc khi gặp chuyện gì đó không đúng.

Cô tự hỏi là bản thân có phải đã điên rồi không khi lại cảm thấy ghen tị với một cuốn sách trong cuộc đời của mình, nhưng thực sự thì cô đôi lúc lại cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy anh ấy cắm đầu vào sổ hướng dẫn và đọc một cách chăm chú đến vậy.

“Vậy thì cô không biết cảnh tượng này là gì à?”

Song Ahrin gật đầu trước lời của Jang Chaeyeon.

“Ừm”

Cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Cô không có suy nghĩ thừa thãi nào.

Jang Chaeyeon chỉ có một cơ thể, và không có nhiều việc mà cô có thể làm.

Và cô biết chính xác việc mình cần làm bây giờ.

“Hãy đi tìm anh ấy trước”

Cô phải đi tìm người đàn ông.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau khi tỉnh lại từ thôi miên, người đàn ông đang nằm xuống, và xét đến việc cô đã bị thôi miên, rõ ràng là cô đã làm gì đó kỳ lạ.

Một dư vị đắng ngắt lan ra khắp miệng của Jang Chaeyeon.

Jang Chaeyeon là một người hiểu rõ giới hạn của bản thân.

Không như Song Ahrin, cô phải tự bảo vệ bản thân bằng sức mạnh tinh thần của mình, và không như Yu Daon, cô phải giữ an toàn bằng cách di chuyển cơ thể.

Cô luôn có thể bước lên trước cho anh ấy, nhưng lại không thể ở đó cho đến cuối cùng.

Trước đấy, có lẽ cô đã phải lui về sau do nguy hiểm, hoặc là cô có thể đã chết.

Việc tốt nhất mà cô có thể làm khi mà cô không thể đồng hành với anh ấy cho đến cuối cùng, đó là chấp nhận những yếu điểm của mình và ở với anh lâu nhất có thể.

Cũng giống như khi người đàn ông dùng cái đồng hồ để quay ngược thời gian.

Cô sẽ là người đầu tiên hy sinh bản thân vì anh ấy.

Trong một trận chiến kéo dài với sức ép ngày càng mạnh hơn, cô theo đó cũng sẽ trở nên vô dụng hơn.

Kể cả khi bị đưa vào tình huống đó ngay lúc này, lựa chọn của cô vẫn sẽ không thay đổi.

Nghĩ theo hướng đó, Jang Chaeyeon thực sự ghen tị với Song Ahrin và Yu Daon.

Có thể ở bên cạnh nhau cho đến cuối cùng là một phước lành.

“...”

Cô chậm rãi lắc đầu.

Ghen tị không nên là cảm xúc bên trong cô lúc này.

Phải suy nghĩ bình tĩnh lại.

Cô, người đã nhìn thấy vòng cổ, và cô, người có một khoảng trống trong ký ức.

“Chúng ta nên đi đâu đây?”

“...Tôi cũng không biết”

Song Ahrin lặng lẽ đáp lại câu hỏi của Jang Chaeyeon.

“...Vậy thì tôi sẽ dẫn đầu”

“Được thôi”

Jang Chaeyeon bước lên trước.

Jang Chaeyeon là một người biết rõ giới hạn của bản thân.

Dù vậy, nếu như điều đó vẫn nằm trong khả năng của bản thân, cô là người sẽ không chút do dự bước vào con đường đầy chông gai đó.

Tiếng bước chân của hai người vang lên dưới bầu trời trải dài trên mặt đất.

***

“Mình thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa”

Tôi nhìn cảnh tượng đang trải ra trước mắt mình.

Mặt trời có thể mọc đằng tây và lặn đằng đông à?

“Hoàn toàn không hiểu gì cả”

Tôi lẩm bẩm và bắt đầu bước đi.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh tượng này.

Tôi cũng đã nhìn thấy nó khi nhìn vào mắt của Song Ahrin.

Nhưng mà nó có liên quan gì đến sự thất bại của tôi?

Tôi lấy ra sổ hướng dẫn từ túi áo trong.

“...”

Tôi chờ đợi sổ hướng dẫn tự động mở ra, nhưng trái với mong đợi của tôi, nó vẫn chỉ ở yên tại đó.

Tôi chậm rãi lật qua những trang giấy.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Không có gì được viết trong sổ hết.

Không có đề mục nào xuất hiện dù tôi có lật sang bao nhiêu trang đi nữa.

Như thể là nó đã trở lại thành một cuốn sổ bình thường vậy.

Tôi cất lại sổ hướng dẫn vào túi áo trong.

Phải có lý do nào đó thì nó mới không hoạt động.

Tất cả những gì tôi cần làm là cẩn trọng hơn một chút.

-Dù có thử bao nhiêu lần đi nữa, ngươi vẫn sẽ thất bại thôi.

Những lời thì thầm vẫn vang vọng trong tai tôi.

Đây là những gì mà Song Ahrin đã nghe thấy à?

Nếu nó là thứ khơi dậy tổn thương tâm lý trong cô ấy thì đúng là đáng lo thật.

Tôi mở to mắt và nhìn thẳng lên trời.

Mặt trời, thứ đã mọc lên với sắc cam, giờ đang dần chuyển sang màu tím.

Không lâu sau, mặt trời lên cao, và thế giới bị nhuộm bởi bóng tối.

Chỉ có một cửa sổ trong suốt trôi nổi bên trên mặt trời.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: -]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: -]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: -]

[Điểm yếu: Quan sát cẩn thận]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bóng tối ập đến, mọi âm thanh đều biến mất.

Và rồi, cơ thể của tôi bắt đầu bốc cháy.

***

“...Chuyện gì đang xảy ra đây?”

Song Ahrin vỗ nhẹ vào tay Jang Chaeyeon trong khi nhìn lên bầu trời máu tìm.

“Chuyện gì đang xảy ra đây?”

“Tôi không biết”

Jang Chaeyeon trả lời ngắn gọn và tiếp tục bước đi một cách đều đặn.

Song Ahrin đi theo sau, lẩm bẩm một cách ngờ vực và nhìn cô ta.

“Cô không tò mò là chuyện gì đang xảy ra à?”

Jang Chaeyeon quay về sau trước lời của Song Ahrin và nhìn cô.

“Nếu tò mò về thứ đó thì người đang mất tích có xuất hiện trở lại không? Cô có thể tìm thấy anh ấy không?”

Song Ahrin khép miệng lại trước lời lẽ gắt gỏng một cách kỳ lạ của Jang Chaeyeon.

“Nghĩ về việc cô cần phải làm trước đi. Đừng có nghĩ vẩn vơ đi đâu khác”

Song Ahrin cắn vào môi và lại đi theo cô ta.

Cô cũng biết rằng Jang Chaeyeon nói đúng.

Chỉ là cô không thích cách mà cô ta luôn suy nghĩ có hiệu quả hơn cô.

Song Ahrin biết rõ cảm xúc này là gì.

Ghen tị, hoặc là mặc cảm tự ti.

Trong cả ba, Jang Chaeyeon là người chủ động nhất.

Ý cô không phải là hành động của cô ta với người đàn ông.

Chỉ là Jang Chaeyeon luôn là người hành động đầu tiên trong mọi tình huống.

Đầu tiên trong mọi thứ nghĩa là đáng nhớ và đáng tin cậy nhất.

Vậy nên người đàn ông mới không thể nhìn thẳng vào Jang Chaeyeon, và có thể tin tưởng rồi giao phó cho cô ta mọi việc.

“...”

Song Ahrin ghen tị đến phát cáu.

Cả hai người họ bước đi trong thế giới đã chuyển sang sắc tím.

Giữa bầu không khí im lặng khó chịu, gần như là ngột ngạt,...

“...Tìm thấy rồi”

Song Ahrin ngẩng đầu lên trước lời của Jang Chaeyeon.

“Ở đâu!”

“Bên đó”

Ngón tay của cô ta chỉ vào người đàn ông đang đứng yên một cách đờ đẫn.

Người đàn ông lẩm bẩm gì đó trong khi nhìn lên trời.

“...Anh ta đang nhìn thấy gì à?”

“Này”

Jang Chaeyeon bước đến chỗ anh ấy.

Một cảm giác nhẹ nhõm trào lên trong cô.

Bây giờ, cô chỉ cần đưa anh ấy ra khỏi đây…

Trước khi cô có thể hoàn thành suy nghĩ của mình…

-Phừng!

Cơ thể của anh ấy bắt đầu bốc cháy.

Song Ahrin hét lên, và Jang Chaeyeon vội vã chạy đến chỗ anh ấy.

“Nước, lấy nước!”

“Không có nước!”

Song Ahrin, người ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, cũng đến gần anh ấy và vươn tay ra.

“Ah…!”

Cô vội vã rụt tay lại trước nhiệt lượng mà mình cảm nhận được.

-Phừng!

Không lâu sau, anh ấy cháy bừng lên.

“...”

“...”

Người đàn ông biến thành than đen, chỉ để lại hai người vẫn còn đang sững sờ.

“Anh, anh ta chết rồi sao?”

“...”

“Không, không thể nào”

Song Ahrin lẩm bẩm và vươn tay tới đống tro tàn.

Khi cô đặt bàn tay của mình vào đống tro vẫn còn nóng ấm, nó liền trở nên đỏ ửng.

Một cơn đau bỏng rát ập đến bàn tay của cô, nhưng cô phớt lờ nó và mò tìm trong đống tro tàn.

“Việc, việc này…Không thể nào đâu nhỉ?”

“...”

“Ah, không thể nào đâu đúng không…?”

Giọng nói của Song Ahrin dần trở nên run rẩy.

“Có gì đó không đúng. Đột nhiên anh ta lại bốc cháy như vậy, và từ đầu thì đây còn chẳng phải là một thế giới khác”

“...”

“Không, nếu đây hoàn toàn không phải là thế giới khác thì sao? Nếu như thể tinh thần đã bị đốt cháy và không thể khôi phục lại…”

“Bình tĩnh”

Jang Chaeyeon ngắt lời Song Ahrin.

“Mọi việc sẽ không kết thúc như này đâu”

“...”

“Cô đã nghe thấy gì?”

“Hở…?”

Song Ahrin nhìn Jang Chaeyeon với vẻ mặt hoang mang trước lời đó.

Jang Chaeyeon khẽ thở dài.

Vai trò của cô không phải là lập luận, nhưng việc cô đang phải suy nghĩ có nghĩa là Song Ahrin hiện đang không tỉnh táo.

“Của tôi là những lời thì thầm hỏi rằng cái vòng cổ không phải rất đẹp sao? Và giọng của chị tôi”

“...”

“Còn cô?”

Song Ahrin do dự trước lời của Jang Chaeyeon rồi mở miệng nói.

“...Giọng nói chế giễu quá khứ của tôi, và những lỗi lầm mà tôi đã phạm phải”

“Đúng vậy. Đây là một đòn tấn công”

“Cái gì?”

Song Ahrin đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Jang Chaeyeon trước lời đó, và cô cũng thở dài rồi nhìn lại.

“Đây không phải là giết”

“...”

“Nó gần giống với tra tấn tinh thần hơn”

Cái chết chỉ là thoáng qua, nhưng cảm nhận cái chết nhiều lần thì giống như một nỗi đau bất tận vậy.

Cô cũng đã trải nghiệm điều đó.

“...Phải ha”

Đôi mắt run rẩy của Song Ahrin ổn định lại, và cô ấy chìm vào suy nghĩ.

“Vậy thì ta phải làm gì đây?”

Song Ahrin lẩm bẩm, nhìn vào bàn tay đã bắt đầu xuất hiện những vết bỏng của mình.

“Chờ đợi”

“Hả?”

“Nếu như nó định gây ra nỗi đau, mọi việc sẽ không chỉ kết thúc với việc đốt cháy”

“...Làm sao mà cô biết được?”

“Bởi tôi đã trải qua nó rồi”

Jang Chaeyeon cũng có ký ức về việc bị nhốt lại trong một không gian vô tận và trải qua thống khổ.

Khi cô đã nghĩ rằng mình sẽ không thể chịu đựng được nó một lần nào nữa, chính người đàn ông đó đã động viên cô bằng cách nói mấy thứ linh tinh.

Sau đó, khi những câu chuyện của anh ấy đã dần vơi đi, cảnh tượng người đàn ông cố gắng nghĩ ra một câu chuyện mới đã khiến cô quyết định tin vào con người một lần nữa sau một khoảng thời gian dài.

“Ta chờ đợi thôi”

Cô nhìn lên bầu trời màu tím.

Không lâu sau, nó chuyển dần sang sắc cam, và tiếng trống bắt đầu vang lên.

“Đi nào”

Nếu chỉ có một mình, có thể cô sẽ không thoát được khỏi nỗi đau bất tận đó.

Có vô số thứ trên thế giới mà ta không thể nào vượt qua một mình.

Nhưng chỉ cần có ai đó vươn tay ra, ta sẽ lại có thể vượt qua chúng một cách dễ dàng.

Bây giờ chính là lượt của cô.

***

“Gư…!”

Tôi lấy lại ý thức.

Cơ thể của tôi đã bốc cháy chỉ vừa mới đây thôi.

Và cơn đau mà tôi cảm nhận được cũng quá chân thực.

Tôi vội vã kiểm tra cơ thể của mình, nhưng mà…

“...Không bị gì”

Không đau chút nào cả.

Đây là cơn đau mà tôi đã từng trải qua trong quá khứ sao?

Nếu cứ phải trải qua những nỗi đau như vậy, tôi không nghĩ là mình có thể giữ cho bản thân tỉnh táo được lâu.

Trong khi tôi đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình, bầu trời chuyển sang sắc cam và tiếng trống bắt đầu vang lên.

“...”

Tôi nhớ lại ký ức về cảnh tượng Yu Daon biến thành cát và tan rã.

Tôi cần phải làm gì để có thể thoát khỏi đây?

Không có Chí mạng, và mắt tôi cũng không cho thêm gì ngoài những cái mà tôi đã nhìn thấy, rồi cả sổ hướng dẫn cũng không hoạt động.

Tôi có nên chịu đựng cơn đau một lần nữa và chờ đợi không?

Tiếng trống vang lên ngày càng gần hơn.

“...”

Tôi nghiến răng lại và chuẩn bị cho cơn đau sắp ập đến.

Suy nghĩ nào.

Nếu vẫn có thể giữ tỉnh táo ngay cả trong cơn đau, tôi chắc chắn sẽ…

“Tìm thấy rồi”

Một giọng nói quen thuộc vang đến bên tai tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn về hướng giọng nói, và mái tóc trắng của cô ấy liền ánh lên sắc vàng kim.

Với một nụ cười điểm trên khuôn mặt vô cảm của mình, Jang Chaeyeon đang vươn tay ra với tôi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận