• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 143: Tâm Đầu Ý Hợp

3 Bình luận - Độ dài: 2,867 từ - Cập nhật:

Những tồn tại nằm ngoài lẽ thường thường luôn khiến ta phải bất ngờ.

Đương nhiên, những thực thể mà tôi luôn chạm trán thời gian gần đây toàn nằm ngoài lẽ thường, và những người xung quanh tôi cũng không khác gì.

-Bùm!

Những thứ giống như robot rơi từ trên trần xuống rồi phát nổ, và cứ mỗi lần người đàn ông lăn, những con robot cũng sẽ phát nổ.

“Này, này, tôi sẽ giải quyết đống này!”

“Anh đang nói cái gì vậy?”

Anh ta hét lên gì đó trong khi lăn xung quanh, nhưng tôi hoàn toàn không thể nghe ra được chữ nào.

Anh ta dừng lại và mỉm cười nhìn tôi.

“Trưởng Chi nhánh đã nhờ tôi giải quyết đống này, nên là tôi sẽ giải quyết chúng”

“À, ừm”

“Mấy người đang tìm cái vòng cổ đúng không?”

“Ừm”

“Vậy thì tôi sẽ đi phá tung nơi này lên, nên là mấy người cứ bình tĩnh mà tìm cái vòng cổ đi”

“Ừm…”

“Cậu có điều gì thắc mắc à?”

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang.

Tôi nghĩ là mình nên nói điều này với anh ta.

“Xin hãy giữ cho cái vòng cổ còn nguyên vẹn”

“Cậu nói chẳng khác gì Trưởng Chi nhánh cả”

Anh ta cưới lớn.

“Nhưng không cần phải lo. Lần này, tôi sẽ không thất bại đâu”

“Lần này ấy hả?”

Chưa gì đã thấy bất an rồi.

“Hahaha!”

“Này, đợi…!”

Trước khi tôi có thể nói xong, anh ta đã lăn đi trong khi cười phá lên.

“...”

“Mau tìm nó nhanh thôi”

Jang Chaeyeon nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lẽo, rồi lại giơ ngón tay lên, và cơ thể tôi liền trôi nổi trên không trung.

Tôi lại một lần nữa đứng trước đống thịt.

Hàng ngàn con chữ đè lên nhau lại hiện ra trước mắt tôi.

Tôi nheo mắt lại để tìm thấy thứ mình muốn trong những con chữ nhiều đến mức chóng mặt.

Kể cả hình dạng của chúng cũng giống nhau nên khó mà có thể tìm được cái nào khác biệt.

Trong khi tôi đang kiểm tra đống vòng cổ với tiếng nổ vang lên ở đằng sau…

“Gư…”

Song Ahrin, người đứng phía dưới, đột nhiên ôm đầu mình.

“Cô Ahrin”

“Tôi ổn. Làm nhanh lên”

Cô ấy hít một hơi sâu và lẩm bẩm lặp đi lặp lại.

“Nghĩ đi. Nghĩ đi”

Và rối cô ấy cứ tiếp tục lẩm bẩm gì đó như vậy trong khi nhắm chặt mắt.

Tôi có nên dùng Phương thức không?

Cơ mà nó không có vẻ là vấn đề tinh thần…

Lời nói của Song Ahrin lúc nãy hiện về tâm trí tôi.

Thực chất, cảnh tượng mà tôi nhìn thấy trước đó cũng khác.

“Khốn nạn”

Có nên thử làm gì đó trong khi không có thông tin nào không?

Tôi vươn tay ra và nắm lấy cái vòng cổ bị chôn trong đống thịt.

Chỉ khi ấy thì hình dáng của nó mới lộ ra.

Nó trông như một cái vòng cổ mạ vàng rẻ tiền, và nói thật thì, kể cả tôi, người chẳng có gu thẩm mỹ gì, cũng không nghĩ là nó đẹp.

“Gư…”

Tôi đút tay sâu vào trong khối thịt để rút nó ra dễ hơn.

Một cảm giác kỳ lạ lan đến, nhưng tôi chỉ rút tay ra mà không để tâm tới điều đó.

-Thụp!

Vô số cái vòng cổ bị rút ra nằm trong tay của tôi.

“Không phải. Không đúng, cái này cũng không.”

Tôi ném những cái vòng cổ đi và rời vào trầm tư.

Tại sao chúng lại phải chất đống lên như này?

Nó khiến cho việc quan sát của tôi trở nên khó khăn hơn.

Như thể là nó đã biết rằng tôi sẽ tới…

“...”

Bàn tay tôi đang rút mấy cái vòng cổ dừng lại.

Nếu như nó thực sự biết thì sao?

Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống sống lưng tôi.

Một cái bẫy được đặt ra chỉ dành cho tôi, như thể nó biết cách mắt tôi hoạt động.

“Không, không đúng. Không phải”

Bàn tay của tôi đang rút vòng cổ trở nên nhanh dần.

Tôi với tới cái vòng cổ tiếp theo và rút nó ra.

-Thụp!

Đầu tôi ngay lập tức đau nhói.

Kỳ lạ thay, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Đây là thứ tôi đang tìm kiếm.

Trong khi tôi đang nhanh chóng cất cái vòng cổ đi và nhìn nó…

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Minh chứng của Tình yêu]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: Thì thầm]

[Khả năng: Truyền nhiễm]

[Tiểu sử: Không một ai là hoàn hảo. Cái vòng cổ quá hiểu sự thật này]

[Điểm yếu: Đừng bị dụ dỗ bởi lời thì thầm của nó. Nếu bạn không đeo cái vòng cổ, hãy chắc chắn rằng không ai khác đeo nó. Nếu có nhiều người xung quanh, bạn phải đeo cái vòng cổ. Bạn chỉ cần phải hy sinh một người]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Phần điểm yếu có hơi kỳ lạ.

Với cái vòng cổ trong tay, đầu tôi bắt đầu hơi đau nhói.

Nhưng thay vào đó thì tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Cơn đau đầu có nghĩa đây chính là cái vòng cổ mà tôi đang tìm kiếm.

Tôi nhìn xuống Jang Chaeyeon với cái vòng cổ trong tay.

“Cô Chaeyeon! Tôi tìm thấy nó rồi!”

“Ừm”

Khi Jang Chaeyeon vẫy tay một cái, cơ thể của tôi liền từ từ hạ xuống mặt đất.

“Cảm ơn cô”

“...”

“Cô Chaeyeon?”

Jang Chaeyeon không nói gì.

Khi tôi quay sang nhìn cô ấy…

“...Thứ đó”

Jang Chaeyeon đang nhìn chằm chằm vào cái vòng cổ.

“Nó đẹp quá”

“Hả?”

Thứ này mà đẹp sao?

Tôi nhìn Jang Chaeyeon với vẻ mặt sững sờ.

“Cô bảo rằng thứ này đẹp ấy hả?”

“Ừm, không phải nó rất đẹp sao?”

Jang Chaeyeon chớp mắt rồi với tay ra, và khi tôi di chuyển cái vòng cổ, cô ấy chớp mắt nhìn tôi.

“Cô Chaeyeon”

“Hở?”

“Cô có đang cảm thấy gì kỳ lạ không?”

“...Tôi có gì kỳ lạ sao?”

Biểu cảm của Jang Chaeyeon trở nên nghiêm túc.

“Việc tôi hiện đang nghĩ rằng cái vòng cổ này thật đẹp là lạ sao?”

“Ừm”

Cô ấy quay sang nhìn tôi.

Cô ấy định tấn công tôi sao?

Ngay khi tôi vừa hơi lùi lại, Jang Chaeyeon liền gật đầu.

“Ừm”

“Hả?”

“Nếu anh bảo tôi kỳ lạ, nghĩa là hiện tại tôi đang kỳ lạ”

Cô ấy nhìn tôi với một vẻ mặt vô cảm thẳng thừng không chút nghi ngờ.

“Nhưng mà, tâm trí tôi cứ bảo rằng mình phải đeo cái vòng cổ, và kể cả chính bản thân tôi cũng nghĩ điều đó là bình thường”

“...”

“Như vậy có lạ không?”

Tôi gật đầu, và cô ấy rời mắt khỏi cái vòng cổ.

“Xin lỗi, nhưng anh có thể cất cái vòng cổ đi không?”

“Ừm”

Khi tôi cất cái vòng cổ vào trong túi áo, vẻ mặt của Jang Chaeyeon liền trở nên nhẹ nhõm.

“Ừm, nó đỡ hơn trước rồi”

“Được rồi, vậy thì…”

Tôi nhìn người đàn ông vẫn đang lăn xung quanh.

Một người đàn ông vẫn đang cười phá lên như điên trong khi phá hủy những con robot đang xuất hiện.

“Thêm nữa đi! Hahaha! Hahahaha!”

“Anh Ahn Sanghyun!”

Ngay khi tôi vừa gọi, anh ta liền dừng lăn và nhìn tôi với một nụ cười như thể chưa từng có gì xảy ra.

“Ôi trời, cậu đã lấy được cái vòng cổ rồi à?”

“Ừm”

“Quả nhiên, một màn thể hiện đúng với năng lực của Phòng Nhân sự”

Nếu đó là màn thể hiện đúng với năng lực của Phòng Nhân sự thì không phải là chúng tôi đáng lẽ ra đã thất bại à?

“Vậy thì mau rời khỏi…”

“Đợi đã”

Song Ahrin, người đang đứng yên từ nãy đến giờ với vẻ mặt tái xanh và không nói lời nào, nhìn người đàn ông.

“Vẫn còn người ở đây”

“Ôi trời”

Vẻ mặt của anh ta liền trở nên nghiêm túc sau khi nghe lời đó.

“Hãy cố gắng sơ tán nhiều người nhất có thể”

“Chúng tôi đã có cái vòng cổ, ngoài ra còn có cả Tóc Trắng bên cạnh…”

“Vậy là mọi người muốn tôi ưu tiên việc cứu nhiều người nhất có thể nhỉ? Tôi hiểu rồi”

Anh ta gật đầu và nhìn tôi.

“Cậu Kim Jaehun”

“Ừm”

“Tôi sẽ để cái vòng cổ lại cho cậu. Tôi đã nhìn thấy nó trong khi không lăn, và có vẻ thứ đó khá là phiền toái đấy. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái vòng cổ nào tuyệt đẹp đến vậy trong suốt cuộc đời của mình cả. Hahaha!”

Anh ta mỉm cười và cúi chào tôi.

“Vậy thì tôi đi cứu những người khác đây. Việc đó ổn chứ?”

“...Nó ổn mà”

Luôn luôn là như vậy.

Trưởng Chi nhánh, Song Ahrin, và bây giờ là người đàn ông này.

Họ là những người sẽ không chút do dự nhảy vào rắc rối để cứu người.

“Vậy thì hẹn gặp lại sau! Tôi chắc chắn sẽ dọn đường để mọi người di chuyển thoải mái!”

Anh ta cúi đầu và lăn đi với tốc độ còn nhanh hơn trước.

Lửa lớn bốc lên tại những nơi anh ta lăn qua.

“...Gư”

Tôi đỡ lấy Song Ahrin đang đứng bên cạnh mình, và cô ấy thì thầm trong khi quàng tay qua vai tôi.

“Tôi xin lỗi”

“Không sao đâu. Mau đi nhanh thôi”

Tôi hỗ trợ Song Ahrin, còn Jang Chaeyeon thì đi sát phía sau.

“Tỉnh táo lại đi, cô Ahrin”

“Tôi vẫn ổn mà”

Cô ấy lẩm bẩm, hô hấp một cách nặng nhọc.

“Cô Chaeyeon vẫn ổn chứ?”

“...”

“Cô Chaeyeon?”

“À, ừm. Tôi ổn”

Jang Chaeyeon lững thững bước đi phía sau và gật đầu đáp lại lời của tôi.

Cả hai người họ có vẻ đều đang không ổn.

Chúng tôi cần phải nhanh chóng rời khỏi…

-Lật phật!

Trong khi tôi đang đỡ Song Ahrin, sổ hướng dẫn rơi ra khỏi túi tôi và lật mở.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[TG - Những yếu tố tạo nên một con người]

1. Những yếu tố tạo nên một con người là thể xác, tâm trí, và ███.

2. Trong số này, chỉ thể xác và tâm trí là có thể được khôi phục lại nếu bị mất.

3. Tuy nhiên, bạn tuyệt đối không được để mất ███.

4. Ngoài ra, những thứ gây tổn hại đến ███ thường khó có thể vượt qua được chỉ với sức mạnh tinh thần của người bình thường, và nếu bị ảnh hưởng trong thời gian dài…

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Ah…”

Song Ahrin lắc đầu trong khi ôm lấy đầu mình.

“Cô Ahrin”

“...Ra vậy”

“Hửm?”

“Tôi hiểu, tại sao lại chỉ được mang theo Tóc Trắng và tôi, rồi”

Song Ahrin lẩm bẩm trong khi lấy tay bịt tai lại.

“Tóc Đen…sẽ không thể chịu đựng được thứ này”

“Cô Ahrin?”

Trước khi tôi có thể nói xong, Song Ahrin đã quay ngoắt về sau nhìn Jang Chaeyeon.

“...”

Cái vòng cổ đang lặng lẽ trôi nổi trên không trung về phía Jang Chaeyeon, và cô ấy liền trở nên đờ đẫn, đứng yên tại chỗ như một con búp bê đã mất đi tri giác khi nhìn vào mắt Song Ahrin.

Cạch, cái vòng cổ rơi xuống đất.

“Đúng là một ả phụ nữ hư đốn. Cô thực sự đã chịu đựng được rất lâu đấy. Kể cả khi không có rào chắn tinh thần hay gợi ý…”

Song Ahrin lẩm bẩm như thể đã quá chán ngấy và ra cử chỉ, và rồi Jang Chaeyeon bắt đầu bước đi phía sau chúng tôi.

“...Nghe kỹ đây”

“Cô Ahrin”

“Cái vòng cổ này không can thiệp vào tâm trí của một người”

Cô ấy lẩm bẩm và chỉ vào cái vòng cổ.

“Nó can thiệp vào một thứ còn sâu hơn cả tâm trí hay thể xác của một con người”

“Sâu hơn?”

“Nó khó giải thích lắm, nên tạm thời cứ gọi nó là linh hồn đi”

Cô ấy lẩm bẩm và vươn tay ra.

“Và…”

“...”

“Tôi sẽ đeo cái vòng cổ này”

“Cô Ahrin?”

“Có thể anh không biết, nhưng những lời thì thầm mà tôi nghe được đã trở nên tồi tệ hơn sau khi anh lấy thứ này ra. Chắc hẳn là Tóc Trắng cũng đã phải trải qua một thứ tương tự. Cô ta chỉ không muốn làm anh lo lắng nên mới không làm gì thôi”

“...”

“Không sao đâu”

Song Ahrin nhìn tôi với một nụ cười yếu ớt.

“Tôi sẽ chỉ ngủ thiếp đi một lúc thôi. Anh chỉ cần phải thật ân cần dẫn tôi ra khỏi nơi này”

[Bạn chỉ cần phải hy sinh một người]

Phần điểm yếu hiện lên trong tâm trí tôi, và giọng nói thân thương đó lại vang lên trong tai tôi.

Cậu là người duy nhất có thể chạm vào nó

Trước khi Song Ahrin có thể với tới cái vòng cổ bằng bàn tay run rẩy của cô ấy…

“...”

“Này”

Tôi đã cầm lấy nó trước.

“Anh đang làm gì vậy?”

Không đáp lại Song Ahrin, tôi đeo cái vòng cổ vào.

“Anh…!”

“Gư…!”

Đầu tôi bắt đầu ù lên.

Cảm giác như thể là đang ngồi trên một chuyến tàu lượn không có điểm dừng vậy.

Một kiểu đau đầu khác với khi tôi lần đầu chạm trán Chủ Nghĩa Duy Mỹ ập đến.

-Cảm nhận đi.

-Ngươi, kẻ luôn thất bại dù có cố gắng đến đâu.

-Ngươi, kẻ luôn chết.

-Ngươi, kẻ rồi cùng sẽ thất bại trong lần này.

Những giọng nói bí ẩn vang lên trong đầu tôi, và tôi liền quỳ xuống sàn trong cơn chóng mắt.

Đây là những giọng nói mà Song Ahrin đã nghe thấy à?

“Anh thực sự sẽ chết nếu làm vậy đấy…!”

Song Ahrin với tay tới cổ tôi cùng vẻ mặt tuyệt vọng.

-Bét!

Tôi nhanh chóng đánh tay của cô ấy đi.

“Anh đang chảy máu mũi đấy…!”

Một dòng máu nóng ấm bắt đầu rỉ ra từ mũi tôi.

Tôi nhìn Song Ahrin, lờ đi những lời thì thầm bên tai.

“Tình trạng của cô thế nào rồi?”

“Đây không phải là lúc để lo lắng cho tôi…!”

“Có vẻ là cô vẫn ổn”

-Ngươi sẽ lại thất bại ở đây sao?

-Kể cả khi ngươi thành công ở đây đi nữa, cũng sẽ chỉ còn thống khổ đang chờ đợi ngươi thôi.

“Tôi xin lỗi…”

Chân của tôi ngã quỵ, và đầu tôi cảm giác như thể nó sắp nổ tung vậy.

“Xin hãy mang tôi đi”

Và rồi ý thức của tôi bị cắt đứt tại đó.

***

“Này! Này!”

Song Ahrin vội vã hét lên trong khi giữ lấy người đàn ông đang ngã xuống.

Cô kiểm tra khuôn mặt của anh.

Nó đã tái nhợt đi nhiều.

“Cái vòng cổ, mình phải tháo cái vòng cổ…! Cái vòng cổ đó…!”

Bằng đôi bàn tay run rẩy, cô với tới cái vòng cổ người đàn ông đang đeo.

-Lật phật!

Sổ hướng dẫn rơi ra khỏi túi áo của anh ta và mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên Phòng Trung tâm]

1. Đồng hóa.

2. Ngay lập tức. Với người mà bạn tin tưởng nhất ở xung quanh mình.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Song Ahrin hít một hơi sâu và nhìn Jang Chaeyeon.

“...Ah”

Ánh sáng quay trở lại đôi mắt của Jang Chaeyeon.

“...Chuyện gì đang xảy ra?”

“Anh ta đang gặp nguy hiểm. Chúng ta phải đồng hóa. Cô và tôi”

Cô lược bỏ đoạn đầu đoạn cuối và chỉ giải thích một cách đơn giản cho cô ta.

“Làm đi”

Jang Chaeyeon không hề do dự.

Dù cho cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cũng chẳng quan trọng.

Cô chỉ biết là người đàn ông đang nằm xuống trước mắt cô, và Song Ahrin bảo rằng cô phải đồng hóa với cô ta.

Song Ahrin gật đầu và nắm lấy đầu của Jang Chaeyeon, ấn trán hai người vào nhau.

“Giống như trước đó nhỉ?”

“Phải. Giống như trước đó”

Song Ahrin đáp lại Jang Chaeyeon.

Hai người họ ấn trán cả hai vào nhau và nhìn thẳng vào mắt đối phương, rồi họ nhắm mắt lại, và cả hai đổ xuống trong khi đang ôm lấy nhau.

***

Cả hai người họ mở mắt ra cùng một lúc.

“Đây là đâu?”

“Tôi không biết”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm đáp lại câu hỏi của Song Ahrin.

“...Cái gì kia?”

Cô ấy lẩm bẩm và nhìn lên trời.

“Cái gì……hở?”

Song Ahrin cũng nhìn lên trời theo Jang Chaeyeon để rồi phải tròn mắt.

Bầu trời đang ánh lên một màu ngọc lục bảo giống như biển cả, cùng với hoàng hôn nơi mặt trời mọc.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận