Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây?
Tôi thẫn thờ nhìn người đang ở trước mặt mình…
Nó giống hệt như lúc đó.
Đương nhiên, có vẻ là vẫn có chút khác biệt.
“Cậu ấy không nói gì cả”
“Thì tại tớ đã nói gì đâu”
Mình chắc chắn đã nhìn thấy tình huống này trước đây rồi…
Khi tôi đang chau mày nghĩ vậy, cô ấy liền mỉm cười nhìn tôi.
“Sao vậy, cậu đang hồi tưởng về quá khứ à?”
“Không. Tớ nghĩ là hình như đã nhìn thấy cậu mới gần đây thôi, nhưng mà không tài nào nhớ được”
“Cậu đã lớn hơn nhiều so với trước đây rồi. Tớ cứ nghĩ là cậu sẽ nói là nhớ tớ chứ”
“Thì bởi đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà”
“Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ trong mắt tớ thôi”
Cô ấy nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng.
Dáng vẻ đó giống như…
“Khi cậu đã khóc nhè và đánh tớ trong mơ”
“...”
Tiếng cười của cô ấy tắt lịm.
“Cậu là người có lỗi trước mà”
“Tớ ấy hả?”
Cô ấy đột nhiên chỉ tay vào tôi và kể lể từng thứ một.
Tôi đã làm gì?
“Cậu nghĩ cứ đánh vào đầu người ta là được à?”
“Trước đó, tớ muốn xác nhận một thứ”
“Nói đi”
“Cậu không phải là con người, đúng không?”
Cô ấy thoáng ngập ngừng trước lời của tôi.
“Cái đó…”
“Cậu, chính là bản thân sổ hướng dẫn sao?”
“...Chà”
“Cậu không có ý định nói gì hết nhỉ?”
Cô ấy lảng tránh ánh mắt của tôi.
“Không có gì tốt khi cậu biết bây giờ cả”
“Vậy thì tại sao cậu lại gọi tớ đến đây?”
“Tớ đâu có gọi cậu”
Cô ấy lắc đầu và nhìn tôi.
“Cậu đã rơi vào đây”
“Rơi vào?”
“Nó kiểu như là một lối thoát khẩn cấp vậy. Nên là nếu có thức dậy thì ký ức của cậu cũng sẽ rất mơ hồ”
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của cô ấy.
“Nên là hãy nghỉ ngơi chút đi. Đằng nào thì cậu cũng sẽ không nhớ gì hế—”
“Việc đó có hơi khó đấy”
Tôi ngắt lời cô ấy.
“Tớ vừa mới ở cùng với cô Ahrin, và một khung cảnh kỳ quái đã phản chiếu trong mắt tớ”
Hoàng hôn mặt trời mọc, bình minh mặt trời lặn.
“Đó là gì?”
“...Đằng nào thì cậu cũng sẽ không nhớ đâu”
Cô ấy bắt gặp ánh mắt của tôi.
“Phải ha. Tớ đã bao giờ thắng được cậu chưa?”
Cô ấy bắt đầu nói với một tiếng thở dài.
“Khả năng cao đó là ảnh hưởng từ hiện tượng đang xảy ra lúc này”
“Hiện tượng?”
“Ừm. Hãy nhớ lấy. Cái vòng cổ có ảnh hưởng lớn đến con người”
“...”
“Hãy giữ lấy cái vòng cổ. Cậu là người duy nhất có thể chạm vào nó. Không ai khác được phép chạm vào nó”
“...Tớ hiểu rồi”
“Con người thường sẽ cất đi những thứ quý giá vào sâu bên trong”
Cô ấy thở dài và ngồi bệt xuống sàn.
“...Từ những gì nghe được thì có vẻ là cậu biết hết mọi thứ nhỉ”
Tôi nhìn cô ấy với biểu cảm hỏi rằng liệu cô ấy có thể kể thêm nữa không, nhưng cô ấy chỉ thở dài não nề và nhìn vào mắt tôi.
“Tớ chỉ biết những gì cậu biết thôi”
“Nhưng tớ đâu biết mấy cái đó?”
“Không. Cậu biết đấy”
Cô ấy trả lời với giọng kiên định.
“Chẳng lẽ là tớ trong dòng thời gian khác đã viết nó xuống à?”
Tôi nhớ lại khi mình chiến đấu với hồi quy giả.
Kể cả lúc đó, có những thứ mà tôi không biết đã được thêm vào sổ hướng dẫn.
“...”
Cô ấy nghiêng đầu với biểu cảm mơ hồ.
“Nửa đúng nửa sai”
“Không có vẻ gì là cậu sẽ giải thích cho tớ đâu nhỉ”
“Ừm. Sẽ chẳng có gì tốt nếu cậu biết được cả. Không, cậu không nên biết”
Cô ấy thở dài.
“Nhưng mà cậu đã làm vậy rồi”
“Làm vậy?”
“Không có gì”
Cô ấy nhìn tôi vẫn với nụ cười như mọi khi.
“Cứ tiếp tục phát huy nhé. Đừng quên. Tớ luôn dõi theo cậu”
“...Ừm, cảm ơn cậu”
Cô ấy mỉm cười trước lời của tôi.
“Không. Tớ cũng luôn thấy vui mà”
“Việc ngắm cảnh bên ngoài ấy hả?”
“Còn có thứ vui hơn nữa”
Cô ấy mỉm cười và ngắm nhìn khuôn mặt của tôi.
Việc thu thập dữ liệu hay gì đó vui đến vậy à?
Cô ấy đứng dậy tại chỗ.
Nước bắn lên mặt tôi, và như mọi khi, cô ấy nhìn xuống tôi.
“Đến lúc quay lại rồi”
“Quay lại?”
“Cậu có ở đây thì tớ cũng đâu giúp được gì”
Cô ấy ra cử chỉ với một nụ cười trưởng thành.
“Trước khi đi, cậu có câu hỏi nào với tớ không?”
“Câu hỏi với cậu ấy hả…?”
Tôi có rất nhiều câu hỏi.
Chính xác thì cậu là ai, lý do cậu ở đây là gì, ý định của cậu là gì.
Nhưng đó không phải là câu hỏi thoát ra khỏi miệng tôi.
“Tại sao…cậu lại luôn giúp đỡ tớ?”
Đơn giản chỉ là sự tò mò.
Tôi không có khả năng quay ngược thời gian.
Tôi không có sức mạnh áp đảo để phá hủy mọi thứ
Từ đầu thì tôi cũng không thể nào tự mình đi xa được đến tận đây.
Đôi mắt của cô ấy thoáng mở to trước câu hỏi của tôi, và cô ấy nói.
“Vì…”
“Vì?”
“Một ký ức thoáng qua là đủ để trở thành động lực khiến ta dâng hiến cả cuộc đời mình cho một ai đó”
Cô ấy nói.
“Nhưng tớ không muốn cậu chỉ ở trong ký ức của mình”
Cô ấy nhìn tôi với nụ cười dịu dàng.
“Tớ chỉ mong rằng cậu có thể đi đến một cái kết hạnh phúc”
“Cậu đang nói gì—”
Tôi nhìn về trước, nhưng rồi lại cảm nhận được ai đó nắm lấy gáy mình.
“Tạm biệt. Nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé”
Cô ấy vẫy tay, và cơ thể của tôi bị hút về sau.
Tôi là người như nào đối với cô ấy?
Một ký ức thoáng qua, một cái kết hạnh phúc.
Có lẽ…
Không thèm nghĩ ngợi, tôi liền mở miệng và hét lớn.
“Này!”
Nghe thấy tôi, cô ấy nhìn về đây.
“Gặp lại cậu sau!”
Giống như khi chúng ta còn là những đứa trẻ.
“...”
Cô ấy mỉm cười rạng rỡ với tôi.
Và rồi, bóng tối ập xuống.
***
“Tỉnh dậy!”
Mắt tôi mở to trước giọng nói khẩn thiết.
Jang Chaeyeon đang nắm vào vai tôi và lắc mạnh, rồi vẻ mặt của cô ấy liền trở nên nhẹ nhõm.
“Anh tỉnh lại rồi…”
Jang Chaeyeon nhìn tôi với biểu cảm cực kỳ nhẹ nhõm khác với mọi khi.
Song Ahrin đang nằm bên cạnh tôi, hô hấp một cách nặng nhọc.
“Chuyện gì đã xảy ra? Cô Ahrin…”
“Anh đấy, chuyện gì đã xảy ra?”
Tôi?
“Tôi là sao…”
‘Hãy nhớ’
Một giọng nói xa lạ vang lên trong đầu tôi.
“...”
“Anh không sao chứ?”
“À, ừm. Tôi vẫn ổn. Còn cô Ahrin thì sao?”
“Cô ấy ngất rồi”
“Tại sao?”
“Cô ta đã đang ôm anh khi cả hai đang nằm xuống, và tôi đã kéo cô ta ra, nhưng khi ấy cô ta đã ngất rồi”
Jang Chaeyeon nói vậy rồi nâng Song Ahrin lên không trung.
“Chúng ta cần phải tìm cái vòng cổ”
“Nó ở đâu?”
‘Con người thường sẽ cất đi những thứ quý giá vào sâu bên trong’
“Chúng ta đi vào sâu bên trong chút nữa chứ?”
Jang Chaeyeon gật đầu trước lời của tôi.
Chúng tôi càng tiến sâu vào trong, con đường càng trở nên tối hơn…
“Gư…”
Và rồi, Song Ahrin mở mắt với một tiếng rên rỉ.
“Mình vừa nhìn thấy…”
“Cô Ahrin”
“...Ôm anh ấy…”
Và rồi Song Ahrin liền mở to mắt như thể đã nhận ra gì đó.
“...Anh có ổn không?”
“Ừm?”
“Anh có ổn không? Này, mau thả tôi ra ngay!”
Khi Song Ahrin bắt đầu giãy giụa, Jang Chaeyeon liền thở dài và đặt cô ấy xuống.
Ngay khi chân vừa chạm đất, Song Ahrin vội vã bước đến đây, nhón chân lên, và nhìn vào mắt tôi.
“Cô Ahrin, cô đang làm—”
“Suỵt”
Mặt cô ấy đã dí sát tôi đến nỗi mũi của cả hai gần như là chạm vào nhau.
Nhưng vẻ mặt của cô ấy không có chút nào là xấu hổ.
Cô ấy chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi với biểu cảm nghiêm túc, rồi nói.
“...Không có gì. Tạ ơn trời”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm rồi kéo mặt ra xa.
“Cô đã nhìn thấy gì à?”
“...Không phải là tôi nhìn thấy gì, mà là thứ tôi đã thả ra”
“Thứ cô đã thả ra?”
“Có thứ gì đó đã làm phiền tôi suốt từ sáng nay…”
Song Ahrin lẩm bẩm, xoa bóp thái dương của mình.
“Nhưng mà nó đã nhảy sang anh, và tôi hiện đang cảm thấy tốt hơn”
“À, ra vậy”
“...Cơ mà tôi không biết tại sao anh lại vẫn ổn”
“Tôi rất mạnh trước tấn công tinh thần mà”
“Tôi không nghĩ đó là tấn công tinh thần, nhưng…”
Song Ahrin lẩm bẩm rồi nhìn tôi.
“Anh không nghe thấy giọng nói nào trong đầu mình à?”
“Hả?”
“Anh không nghe thấy mấy thứ bảo rằng anh hãy đi chết đi, hoặc là bảo rằng anh vô dụng, hay là mấy cái như vậy à?”
“Không hề”
“Chúng không đổ lỗi cho anh, và không ngừng nhắc đến quá khứ sao?”
“Không”
“...Tạ ơn trời”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm một lần nữa.
“Có vẻ là không có gì sai cả, nên là ta nghĩ về nó sau đi”
Jang Chaeyeon coi bộ đang trở nên hơi mất kiên nhẫn rồi.
Chúng tôi bắt đầu bước đi.
Đống dây điện kỳ lạ được mắc lên xung quanh ngày càng trở nên dày đặc, và tôi có thể nghe được một tiếng lúc nhúc từ đâu đó.
“Hai người đều nghe thấy chứ?”
“Ừm”
“Tôi có thể nghe thấy nó”
Cả hai người họ gật đầu.
Chúng tôi bước về phía âm thanh.
“...”
“...Đó là…một con người sao…?”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng sững sờ, còn Jang Chaeyeon thì lảng mắt đi.
Tôi cũng chau mày lại trước cảnh tượng trong tầm mắt của mình.
Một khối thịt khổng lồ.
Nếu phải miêu tả thì nó giống như việc ta lấy một miếng thịt người và nhân bản nó lên vô tận chăng?
Điều còn kinh khủng hơn nữa là…
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Kim Jakyung]
[Tuổi: 36]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Tất cả những gì cô ấy cần làm là đeo cái vòng cổ. Đó là toàn bộ những gì cô ấy được bảo]
[Điểm yếu: Tháo cái vòng cổ ra]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...Đó là một con người”
“...Gư”
“Tồi tệ thật”
Song Ahrin quay đi, còn Jang Chaeyeon thì thở dài và lẩm bẩm.
Tôi nhìn chằm chằm vào đống thịt và nhận ra là có thứ gì đó đang được treo lên đấy.
Đó chắc hẳn là cái vòng cổ.
Nó được chôn sâu đến nỗi tôi không thể nhìn nó một cách rõ ràng.
Tôi nheo mắt lại.
Cửa sổ trong suốt có xuất hiện không?
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
Nhưng vấn đề là…
“...Có quá nhiều”
Tôi không thể nhìn thấy rõ rằng bởi số lượng cửa sổ trong suốt không đếm xuể.
Tôi chậm rãi bước đến cái vòng cổ.
“Có cần tôi làm cho không?”
Jang Chaeyeon nhìn tôi.
‘Cậu là người duy nhất có thể chạm vào nó. Không ai khác được phép chạm vào nó’
Một giọng nói thân thuộc vang lên trong đầu tôi.
Tôi vươn tay ra ngăn Jang Chaeyeon lại.
“Không. Tôi sẽ làm nó”
“...Anh chắc chứ?”
“Ừm. Tôi có thể làm được”
Sự tự tin của tôi đột nhiên dâng cao như thể có ai đó bảo rằng tôi có thể làm được.
“...Cẩn thận đấy”
Tôi gật đầu đáp lại Jang Chaeyeon và chậm rãi bước lên trước.
Có một vấn đề lớn trước khi đến được chỗ cái vòng cổ.
“...Gư”
Vấn đề đó là tôi phải trèo lên khối thịt này.
Về chiều cao thì nó phải cỡ ba người như tôi chồng lên nhau.
Tôi thực sự phải trèo lên thứ này à?
Khi tôi còn đang nghĩ như vậy, Jang Chaeyeon liền giơ ngón tay lên.
“Oái!”
Cơ thể tôi lơ lửng và bay đến chỗ cái vòng cổ.
“Tôi còn đang suy nghĩ xem mình phải trèo lên thứ này như nào…”
Jang Chaeyeon mỉm cười đáp lại ánh mắt của tôi, và rồi tôi vươn ra nắm lấy cái vòng cổ.
Ngay khi tôi vừa cầm lấy nó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Vòng cổ]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Mọi món đồ trang sức đều có một cách để ngăn chặn việc này]
[Điểm yếu: X]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Tôi nhìn sang hướng khác.
Vòng cổ, vòng cổ, và vòng cổ.
Tất cả đống vòng cổ trông chẳng khác gì nhau này được chất chồng lên như thể cố tình muốn che đi tầm nhìn của tôi.
Những cửa sổ trong suốt xuất hiện, và tiếng bước chân vang lên từ phía xa.
“...Cô Chaeyeon”
“...Ừm”
“Chúng ta đã rời khỏi chỗ làm bao lâu rồi?”
“...40 phút”
“...Chúng ta muộn rồi”
“Cái vòng cổ thì sao?”
“Nó là giả”
Tôi nhìn đống thịt, và ngẫm lại về điểm yếu.
<Tháo cái vòng cổ ra>
Cái vòng cổ chắc chắn ở đây.
Vấn đề là nó ở đâu mới được.
Sau cùng thì đây chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu tôi ráng tìm kiếm thêm một chút…
-Rầm!
Tiếng thứ gì đấy bay đến từ đâu đó vang lên.
“Này! Nguy hiểm!”
Song Ahrin hét lớn, và Jang Chaeyeon vươn tay ra.
Tôi nhìn lên trên trần nhà.
Một con robot đang rơi xuống từ trên trời.
Miệng nó mở ra, và…
-Tích, tích…
Một bộ đếm thời gian xuất hiện.
Như thể nó đã trực chờ tôi nắm lấy cái vòng cổ.
Tôi vội vã xoay người lại.
Không thể nào chạy đi được.
Vậy nên, bằng cách nào đó, bằng lưng tôi…
-Bùm!
Một tiếng nổ vang lên.
Theo đó, cơ thể của tôi bay ra xa…
“...Hửm?”
Không có gì?
Tôi mở mắt và nhìn về trước.
“Haha! Hahaha! Hahahaha!”
Một tiếng cười sảng khoái vang lên và thứ gì đó lăn xuống sàn.
Tia lửa bắn lên mỗi khi thứ đó lăn trên sàn, và mặt đất lún vào.
“Hahahaha!”
Sau khi lăn trên sàn một vài lần, người đàn ông đang cuộn người lại đột nhiên đứng bật dậy.
Mặc dù rõ ràng là anh ta vừa mới đánh bay thứ kỳ lạ kia bằng cơ thể không chút bảo vệ của mình, cơ thể của anh ta lại không có lấy một vết xước.
Không, anh ta còn bảo vệ tôi nữa cơ.
Người đàn ông nhìn tôi trong khi phả ra khói từ cơ thể.
“Lâu rồi không gặp, cậu Kim Jaehun! Thời tiết hôm nay đẹp thật nhỉ, cậu có khỏe không?”
“...”
Người đàn ông nhìn tôi với một nụ cười sảng khoái.
“Tôi biết là việc này sẽ xảy ra và còn đang tự hỏi là mình có thể lăn vào kịp thời hay không đấy! Hahaha!”
“Đúng là xui xẻo”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm trước cảnh tượng đó, và người đàn ông vẫn cười lớn như thể không quan tâm đến lời nói của cô ấy.
Con át chủ bài của Phòng Cách ly Chi nhánh Gangseo đã xuất hiện.


5 Bình luận