• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 141: Bầu trời gợn sóng

7 Bình luận - Độ dài: 2,248 từ - Cập nhật:

“...”

Jang Chaeyeon im lặng nhìn chằm chằm vào cái giường, rồi quay sang tôi và hỏi.

“Anh sẽ làm vậy chứ?”

“Ừm…”

Tôi nhìn Song Ahrin với vẻ mặt khó xử.

Như thể chưa từng ngẩng mặt nhìn tôi trước đó, cô ấy đang lảng mắt đi chỗ khác, vẫn giữ chặt lấy tay áo của tôi.

Nói thật thì, kể cả khi tôi ngủ với Song Ahrin ngay bây giờ, tôi không nghĩ là sẽ có chuyện gì xảy ra cả.

Tâm trí và thể chất của tôi đã đến giới hạn của chúng, và Song Ahrin chắc hẳn cũng không khác gì.

Sẽ không có gì xảy ra, nhưng mà…

“Cô Ahrin”

Khi được gọi, Song Ahrin do dự rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

“Đã có chuyện gì xảy ra?”

Tôi đơn giản chỉ là tò mò.

Song Ahrin là một người mạnh mẽ.

Không, đúng hơn thì cô ấy là một người có thể tỏ ra mạnh mẽ.

Ai cũng có những khoảng thời gian khó khăn.

Một vài người, như là Jang Chaeyeon, có thể phản ứng với nỗi đau một cách điềm tĩnh hơn chút; một vài người, như Yu Daon, có thể mỉm cười bỏ qua chúng; và rồi có một vài người, như Song Ahrin, có thể chịu đựng gian khổ với một vẻ mặt tự tin.

Kể cả những người như vậy cũng đôi khi làm vỡ chiếc mặt nạ của mình.

“...”

Song Ahrin nới lỏng bàn tay đang nắm lấy tay áo của tôi khi nghe vậy.

“...Tôi chỉ là đã có những suy nghĩ không tốt thôi”

“...”

Tôi quay sang nhìn Jang Chaeyeon.

Cô ấy không nói gì mà chỉ nhìn tôi.

“...Vừa nãy tôi đã nói mấy thứ kỳ lạ rồi”

Song Ahrin lẩm bẩm với giọng ổn định hơn trước và nhìn tôi.

“Đi ngủ thôi”

“Nếu cần thiết thì, với cô Chaeyeon…”

“Không”

“Tuyệt đối không”

“...Được rồi”

Trước khi tôi có thể nói xong, hai người họ liền đồng thanh đáp lại, và tôi chỉ còn cách nhún vai.

***

-Rào…

Tôi có thể nghe được tiếng nước vang ra từ trong phòng tắm.

Tôi đã kiệt sức đến nỗi chỉ muốn thiếp đi ngay lập tức, nhưng mùi hôi kỳ lạ bốc lên từ cơ thể của tôi thực sự là quá khủng khiếp.

Nó đến mức mà tôi còn phải nghĩ là mình sẽ không thể ngủ được đàng hoàng nếu cứ nằm xuống như vậy.

Sau cùng, chúng tôi đã thỏa hiệp bằng cách cho Song Ahrin đi tắm trước, rồi mới đến Jang Chaeyeon và tôi.

Tôi ngồi đối mặt với Jang Chaeyeon, lắng nghe tiếng nước phát ra từ trong phòng tắm.

“Khi nào thì tên đó mới đến?”

Không như Song Ahrin, người đã hoàn toàn sụp đổ, Jang Chaeyeon không dao động đến vậy, ngoại trừ việc trông kiệt sức ra.

“Tên đó?”

“Cái tên phiền phức ấy”

“À, Ahn Sanghyun…Ý cô là cái người lăn xung quanh ấy hả?”

“Ừm”

Có vẻ là cô ấy không nhớ tên anh ta nên đã gọi bằng một cách đơn giản hơn.

“Tôi được bảo là anh ta sẽ đến khi thời điểm tới”

“Thời điểm đó là khi nào?”

“Cô ấy bảo là anh ta sẽ đến khi chúng ta tìm thấy cái vòng cổ”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Tôi nghĩ là ta cứ tìm cái vòng cổ thì sẽ nhanh hơn đấy”

Và việc đó thực sự phải nhanh chóng.

Nếu chúng tôi tốn quá nhiều thời gian, Song Ahrin có thể sẽ mất trí trước khi đó.

“Được rồi. Nếu là như vậy thì tôi sẽ giúp anh”

“Cô Chaeyeon lúc nào cũng đáng tin cả”

“Ừm”

Jang Chaeyeon gật đầu và nhìn tôi.

“Tôi sẽ luôn ở đó khi anh cần tôi nhất”

Đúng là một câu giới thiệu bản thân ngầu thật đấy.

-Rầm!

Cánh cửa bật mở và Song Ahrin đi ra từ trong nhà tắm.

Cô ấy bước ra ngoài trong khi lau tóc mình với một cái khăn, thoáng do dự khi nhìn thấy chúng tôi, rồi ngồi phịch xuống giường của mình và nhìn Jang Chaeyeon.

“Cô còn ngồi đấy làm gì hả Tóc Trắng? Mau đi tắm nhanh lên”

“Tôi đi đây”

Jang Chaeyeon gật đầu và đi về hướng phòng tắm.

“...”

“...”

Cánh cửa đóng lại, và bầu không khí im lặng chùng xuống.

Một bầu không khí im lặng khó xử.

Không như Jang Chaeyeon, người khiến ta thoải mái cùng với sự im lặng, Song Ahrin lại hoàn toàn không đi đôi với sự im lặng.

“...”

“Anh không có gì để nói à?”

Sau cùng, Song Ahrin là người không chịu được nữa và lên tiếng trước.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

“Chà…”

Tôi nên nói gì đây?

Tôi không nghĩ ra được chuyện gì để nói, nhưng mà tôi có một câu hỏi.

“Cô đã nghe thấy gì vậy?”

Âm thanh quái quỷ mà Song Ahrin ghét là gì?

“...Chỉ là tiếng hét thôi”

Song Ahrin lẩm bẩm, ôm đầu gối của mình.

“Tôi đã nghe thấy tiếng hét”

“...Nói như này có hơi lạ, nhưng mà tôi tưởng là cô đã quen với âm thanh kiểu đó rồi chứ”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi trước lời đó.

“Anh nói không sai”

“Vậy thì tại sao…”

“Nó có hơi khác một chút”

Song Ahrin lắc đầu.

“Anh có nhớ điều tôi đã nói với anh không?”

“Điều cô đã nói với tôi?”

“Lúc mà cả nhóm ở nhà tôi ấy”

“...”

Một nụ cười tự giễu hiện lên trên khuôn mặt của Song Ahrin.

“Nếu đó chỉ là tiếng hét thì chúng cũng sẽ chỉ khiến tôi hơi khó chịu như anh nói”

Cô ấy ôm đầu gối của mình và nhìn tôi.

“Nhưng việc phải nghe âm thanh của sự thù ghét quả nhiên vẫn không hề dễ chút nào”

Giọng nói của cô ấy tràn đầy cảm giác kiệt sức tột cùng.

“Cô Song Ahrin”

“...Tôi mệt rồi, nên là tôi đi ngủ trước được chứ?”

“...”

Song Ahrin nằm xuống, quay mặt về phía tường, không thèm lắng nghe câu trả lời của tôi.

“Tôi đi ngủ đây”

Bầu không khí lại trở nên im lặng.

Cô ấy đang nghĩ gì khi nhìn chằm chằm vào bức tường ố bẩn?

“...”

Tôi chậm rãi đứng dậy và ngồi xuống giường của cô ấy.

Cơ thể của Song Ahrin hơi giật bắn.

Tôi không có ý định nằm xuống.

Tôi chỉ ngồi đó và tựa cơ thể mình vào lưng cô ấy.

Trong buổi đêm vẫn còn sót lại hơi nóng ấy, chúng tôi cảm nhận thân nhiệt dịu nhẹ của nhau, và…

“...Cảm ơn”

“Không có gì”

Song Ahrin khẽ lẩm bẩm, và tôi chỉ đáp lại lời của cô ấy như bình thường.

Đây là lần đầu tiên sự im lặng cùng cô ấy thật thoải mái.

***

Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức.

<Đã đến thời gian cho ca làm sáng>

Một giọng nói máy móc vang lên khắp căn phòng.

“Gư…”

Cả cơ thể của tôi đau nhức.

Tôi đã luôn cảm thấy như vậy, nhưng mà ngày hôm sau của một ngày lao động vất vả thực sự mới là khó khăn nhất.

Tôi rên rỉ và ngồi dậy nhìn hai người kia.

“...Gư…”

Song Ahrin lẩm bẩm một cách đau đớn nhưng vẫn thức dậy trong bộ đồ ngủ.

Và cả…

“...”

Jang Chaeyeon vẫn đang nằm im không nói một lời.

“Cô Chaeyeon?”

“...Đi đi…”

“Ừm?”

“Bỏ tôi…đi đi…”

Cô ấy nói với giọng lịm dần và nhìn tôi.

Phải ha.

Cô ấy là người có thể lực yếu nhất trong cả nhóm.

“Đừng làm như vậy, cô Chaeyeon. Cô nên thức dậy nhanh đi”

“Gư…”

Tôi ép Jang Chaeyeon đứng dậy rồi bắt đầu thay quần áo.

“Kể từ hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm cái vòng cổ một cách đàng hoàng”

Hai người họ gật đầu trước lời của tôi.

“Vấn đề là chúng ta chưa biết phải tìm nó ở đâu”

Tôi quay sang nhìn Song Ahrin, rồi cô ấy thở dài và sụp vai xuống.

“Phải ha, đó là việc của tôi nhỉ. Đúng chứ?”

“Nó sẽ rất khó khăn, nhưng tôi có thể nhờ cô được không?”

“Tôi còn lựa chọn nào khác sao?”

Song Ahrin rên rỉ và bắt đầu bước đi.

“Cô Chaeyeon, ta hãy cố gắng thêm chút nào”

“...Ừm”

Rõ ràng là cô ấy đã nói là mình hiểu, nhưng cô ấy trông yếu ớt đến mức mà tôi phải lo là cô ấy có thể đổ gục trong khi đang làm việc.

***

-Thụp!

Tôi lắp cái tay vào thứ trước mặt mình.

Đây không phải là con người.

Tôi tự nhắc đi nhắc lại điều đó với bản thân.

Nếu đây là con người thì tôi đã phải nhìn thấy thông tin với mắt mình rồi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể cứ làm như này.

“...”

Tôi liếc nhìn Song Ahrin.

Cô ấy đang im lặng lắp cái chân vào trong khi nhăn mày.

“Cô Ahrin”

“Không sao”

Cô ấy lẩm bẩm và lắc đầu.

“Cho tôi một ít thời gian nữa. Chắc chắn là phải có chỗ mà âm thanh đó lớn”

“Được rồ—”

-Rầm!

Tiếng thứ gì đó đổ xuống vang lên từ phía xa, và rồi…

“Dừng lại! Tôi không muốn làm nữa!”

Giọng nói của một người đàn ông vang lên.

“Ahh! Dừng lại đi! Đừng nói nữa!”

Tôi vội vã nhìn về hướng âm thanh và trao đổi ánh mắt với Jang Chaeyeon.

“Cô Chaeyeon”

“Ừm”

“Tôi nữa…”

“Cô Ahrin ở lại đây”

Song Ahrin hiện đang có công việc quan trọng hơn phải làm.

“Cô hiểu rồi chứ?”

“...”

Song Ahrin gật đầu, và tôi nhanh chóng chạy về phía âm thanh cùng với Jang Chaeyeon.

Một người đàn ông mặc cùng một bộ đồ giống với chúng tôi đang nằm trên sàn và giãy giụa.

“Dừng lại! Mau khiến nó dừng lại đi!”

Bên cạnh anh ta là hai người đang cúi đầu vào làm mà không nói gì.

Như thể không nghe thấy gì, họ chỉ tiếp tục với công việc của mình.

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện trên đầu người đàn ông.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Gil Taeseong]

[Tuổi: 25]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Anh ấy đang dần bị ô nhiễm, và điều này sớm sẽ trở thành một nhân tố lớn cho phép anh nhìn sự vật từ vô số góc nhìn. Qua đó, anh ấy—]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Rẹt!

Cửa sổ trong suốt rung mạnh.

Phần tiểu sử biến mất như thể bị lược bỏ, để lộ phần điểm yếu.

[Điểm yếu: Như một người bình thường]

“Này, tỉnh dậy mau!”

Tôi vội vã đến gần người đàn ông.

“Đau, gư…!”

Anh ta lẩm bẩm những lời không thể hiểu nổi trong khi ôm đầu mình, và rồi, anh ta bắt đầu cào vào mặt mình một cách điên dại.

Móng tay anh ta cắt vào da thịt, và máu bắt đầu chảy ra.

“Cô Chaeyeon”

Jang Chaeyeon ngay lập tức vươn ra và ghim tay của người đàn ông xuống mặt đất.

“Đau, ah…!”

Anh ta lắc đầu không ngừng, và rồi.

“...”

Người đàn ông lại trở nên im lặng một lần nữa.

Tôi và Jang Chaeyeon nhìn nhau.

Có thứ gì đó ở đây.

“Tôi sẽ kiểm tra bên trong”

“Vậy thì tôi sẽ tìm kiếm bên ngoài”

“Ba mươi phút sau”

“Tại nơi chúng ta làm việc?”

“Ừm”

“Được rồi”

Một cách đồng điệu, Jang Chaeyeon đi ra bên ngoài, và tôi tiến vào bên trong.

“...”

Tôi nhanh chóng cách xa khỏi nơi chỉ có âm thanh máy móc vang lên.

Tôi thà bị đau đầu và tìm ra cách còn hơn là cứ làm việc như này.

Do cơ thể vẫn không gặp triệu chứng gì, tôi chỉ còn cách bước đi không ngừng.

Tôi tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình ở khu vực bên trong.

“...25 phút”

Tôi kiểm tra điện thoại.

Tôi phải trở lại sớm—

Ngay khi vừa quay về sau, tôi liền nhìn thấy một mái tóc màu tím.

“Cô Ahrin?”

Song Ahrin đang bước đi một cách loạng choạng.

Cô ấy ngẩng đầu trước giọng của tôi.

Dưới mắt cô là quầng thâm đen, và vẻ mặt của cô trông như một người đã mất hồn.

Cô ấy bước đến và ôm lấy tôi.

“Cô Ahrin!”

Mắt chúng tôi chạm nhau.

Bầu trời gợn sóng, biển cả trong suốt tuyệt đẹp, hoàng hôn mặt trời mọc, bình minh mặt trời lặn.

-Thụp!

Sổ hướng dẫn rơi ra khỏi túi áo của tôi, trúng vào đầu Song Ahrin, và ký ức của tôi kết thúc tại đó.

***

“...”

Tôi mở mắt mình.

Song Ahrin đã ôm tôi, và rồi…

“Xin chào”

Một giọng nói quen thuộc.

Đó là một giọng nói trẻ con, nhưng lại luôn mang một cảm giác trưởng thành.

Chúng tôi là bạn, nhưng tôi vẫn luôn cảm giác có một khoảng cách giữa cả hai.

Tôi hướng ánh mắt của mình.

3d459b18-569a-445e-8410-da638f0c0bdc.jpg

Trước mắt tôi là một khuôn mặt quen thuộc.

“Lâu rồi không gặp”

Đứa trẻ vẫn không thay đổi gì sau ngần ấy thời gian gật đầu một cách ngượng nghịu với tôi.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Best waifu
Xem thêm
t chắc kèo kiểu gì cũng có "à hú"
Xem thêm
Sổ hướng dẫn:))))
Xem thêm