Web Novel - Chính Truyện (415 - 500)

430 - Ắt hẳn là sự chân thành

430 - Ắt hẳn là sự chân thành

Trans: Vinh Lê

Edit: Con nghẹo Terraria

Chút thuốc quay lại nhóe bà con, sắp đi đánh golem rầu :>

*****

Sau bữa trưa, tôi tiếp tục đi tham quan lễ hội dưới sự hướng dẫn của Lillywood-san.

Theo lời của Lillywood-san, cô ấy đã dẫn tôi đi tham quan những loài thực vậy quý hiếm, và những loài cây đó đều là loại tôi chưa từng thấy trước đây, được nhìn thấy nhiều loại thực vật mới như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng thích thú.

Sau khi đi tham quan nhiều nơi, chúng tôi bước đến một khu vực có một loài cây có hình dạng mảnh với chiều cao khoảng 3 mét.

[O-Ohhh…]

“Cậu thấy sao, loài cây này trông rất thú vị đúng không?”

[Ưm, nó có cảm giác như cao su vậy.]

Cái cây mà Lillywood-san giới thiệu cho tôi lần này là một loại cây có độ đàn hồi cao, nó thậm chí còn biến dạng khi tôi lấy tay đẩy nhẹ.

Có vẻ như vì kết cấu tuyệt vời của chúng đã khiến chúng trở thành vật liệu chính để làm đệm và ghế sofa, hơn nữa cảm giác chạm vào chúng cũng rất tuyệt vời nữa, mình muốn mua một cái ghê.

“Phải rồi ha, phía trước có một sân chơi được làm từ loại cây này đó, và cậu có thể đi lên đó với đôi giày của mình, chúng ta cùng đến đó thử một chút nhé.”

“Vâng.”

Dưới sự khuyến khích của Lillywood-san, tôi bước đến nơi có sân chơi làm từ loại cây đàn hồi đó.

Khi tôi bước lên mặt sân, chân tôi bị nảy ngược lại, giống như tôi đang đứng trên nhà hơi mà bọn trẻ vẫn hay chơi vậy, và khi tôi bước tiếp cơ thể tôi hơi nảy lên rồi lại chìm xuống. A, cái này vui thật đấy.

[Hể~, nó đàn hồi hơn tôi nghĩ đó… hả?]

“Ừ, cảm giác khi ngồi cũng tuyệt lắm đó. Un? Có chuyện gì sao?”

[K-Không, không có gì đâu…]

Ngay khi tôi quay sang phía Lillywood-san để nói lên suy nghĩ của mình, cũng đúng ngay lúc cô ấy bước chân lên sân.

Mọi người nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra ngay sau đó? Cơ thể của Lillywood-san bắt đầu di chuyển lên xuống do sự đàn hồi của sân khấu, hai quả đồi đầy đặn của cô ấy lắc lư dữ dội. Mắt tôi không thể ngừng dán chặt vào chúng được.

Ngay khi ý thức được “phụ nữ thường rất nhạy cảm với những ánh nhìn như vậy”, tôi ngay lập tức đánh ánh mắt mình qua hướng khác… nhưng Lillywood-san đường như không để ý gì cả, cô ấy chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn tôi một cách tò mò mà thôi.

… Mức độ cảnh giác của cô có hơi thấp quá rồi đó.

Iya, ngay cả khi nghĩ như vậy, tôi vẫn phải thừa nhận ngực của cô ấy thực sự rất lớn.

Cặp gò bồng đảo ấy đủ to để có thể nhìn thấy rõ kích thước ngay cả khi cô ấy mặc những bộ trang phục rộng thùng thình. Hơn nữa, chúng tròn trịa một cách đẹp mắt, và cũng chẳng hề xệ xuống một chút nào cả.

Thành thật thì, tôi thích những cô gái có thân hình mảnh mai hơn…nhưng khi nói đến bộ ngực lớn và đẹp như của Lillywood-san, tôi không thể ngừng liếc về phía chúng được.

Tôi cũng từng nghe người ta nói “lớn thì tốt hơn là nhỏ”, và có vẻ trước mặt tôi đây chính là những gì họ nghĩ khi nói về điều đó.

…Đ-Đợi đã!? Mình đang nghĩ cái qué gì vậy hả!?

Sẽ thật là thiếu tôn trọng Lillywood-san nếu cứ nhìn cô ấy bằng ánh mắt đáng khinh bỉ như vậy mất.

Ngay cả khi không thể dừng nhìn về phía cô ấy vì cái bản tính chết tiệt của đàn ông này thì, ít nhất, khi nhìn về phía cô ấy hãy cố gắng đừng nghĩ gì kỳ lạ nữa.

“Kaito-san, cậu ổn chứ?”

[A, vâng! Tôi chỉ đang thấy vui khi được Lillywood-san dẫn đi tham quan như thế này đến mức có chút mất bình tĩnh thôi. Saa, chúng ta cùng đến địa điểm tiếp theo thôi nào!]

“Ể? A, được.”

Trong khi cảm thấy xấu hổ, tôi cương ép chuyển chủ đề cuộc trò chuyện với Lillywood-san sang hướng khác với giọng khá lớn và dục cô ấy đi đến địa điểm tiếp theo.

Cái gì đang xảy ra trong mình vầy nè? Cái sự ngượng ngùng kỳ lạ này…có phải do mình chưa từng có cơ hội được nói chuyện với Lillywood-san một cách thảnh thơi như thế này không.

Lần trước, khi tôi đến thăm Quỷ Giới lần đầu, tôi được cô ấy hộ tống và hương dẫn một cách nghiêm túc, nên cảm giác mà Lillywood-san mang lại cho tôi khi đó là một sự nghiêm túc gần như mọi lúc.

Thế nhưng, cả hôm qua và hôm nay…tôi cảm thấy Lillywood-san như đang cho tôi thấy con người thật của cô ấy vậy.

Mặc dù cô ấy vẫn điềm tĩnh và dịu dàng như mọi khi, nhưng không chỉ là nụ cười dịu dàng như bình thường, mà xen vào đó là những nụ cười rạng rỡ, tươi tắn. Hơn nữa, cô ấy còn đang làm hành động nghiêng đầu một cách thật dễ thương.

Có lẽ cái cảm xúc ngượng ngùng trong tôi lúc này là do cô ấy đang thể hiện những cử chỉ nữ tính với tôi thay vì khuôn mặt của một Thiên Địa Vương.

Mặc dù trong cả hôm qua và hôm nay, tôi đã miêu tả Lillywood-san là một người có phòng thủ quá kém. Nhưng, nếu nói chính xác hơn thì… tôi phải nói rằng “Lillywood-san, người chưa từng để lộ điểm yếu nào cho đến bây giờ, đã bắt đầu phơi bày chúng cho tôi thấy từ ngày hôm qua.”

Chúng như thể chứng minh Lillywood-san thực sự tin tưởng tôi, và điều đó thật sự khiến tôi rất vui.

[Vậy thì, tiếp theo chúng ta sẽ xem loại cây nào đây?]

“Tiếp theo thì, đúng rồi…chúng ta cùng đến khu vực có thảm hoa nhỏ nhé?”

[Ồ, chỉ nghe thôi mà tôi đã có cảm giác nó sẽ rất đẹp rồi, tôi mong chờ để nhìn thấy nó lắm đó.]

“.…..”

Tôi có thể tưởng tượng trong đầu một thảm hoa tuyệt đẹp, nhưng có lẽ vì nơi tôi đang đứng đây là Lễ Hội Lục Vương… tôi nghĩ quy mô của nó có thể hoành tráng hơn cả những gì tôi tưởng tượng nữa. Nghĩ đến đó, kỳ vọng của tôi đang ngày càng tăng lên.

Đột nhiên, tôi nhận thấy Lillywood-san đang nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó, cô ấy mở miệng đang nói gì đó.

[Lillywood-san?]

“.…..Kaito-san, cậu có thích thiên nhiên không?”

[Có chứ, nói thật thì, tôi không có hiểu biết về thiên nhiên nhiều như Lillywood-san…nhưng tôi nghĩ thiên nhiên thật đẹp, rồi khi hòa mình vào thiên nhiên tôi thấy bản thân thực sự cảm thấy thư giãn, mặc dù đó chỉ là cảm giác của tôi…nhưng tôi thực sự rất thích thiên nhiên.]

“Cảm ơn cậu, mặc dù nếu có kiến thức thì sẽ rất hữu ích, nhưng không nhất thiết phải có kiến thức thì mới được yêu thiên nhiên đâu. Chỉ riêng việc Kaito-san yêu thiên nhiên là đã khiến cho cây cối hạnh phúc rồi.”

Nói đến đó, Lillywood-san dừng lại và nở một nụ cười, một nụ cười tuyệt đẹp như một bông hoa đang nở rộ vậy.

“...Tất nhiên, tôi cũng rất thích cậu, người nói rằng bản thân thích thiên nhiên.”

[C-cảm ơn cô rất nhiều.]

“Fufufu, vậy chúng ta cùng đi thôi.”

Khi cô ấy nói điều đó với tôi bằng một giọng dịu dàng thì, một bông hoa màu hồng nhỏ nhưng rất đẹp nở rộ ngay phía trên tai phải của cô ấy.

Thưa Bố, Mẹ——có thể con đã nhầm, nhưng bông hoa đó…dường như cho con thấy cảm tình mà Lillywood-san dành cho con là chân thành.

 *****

<Lời bạt.

~Những thay đổi trên tóc (lá) của Lillywood~

Khi cô ấy bình thường…lá sẽ xanh tươi.

Khi cô ấy mệt mỏi…lá chuyển sang màu đỏ.

Khi cô ấy cực kỳ mệt mỏi… chúng sẽ héo úa.

Khi cô ấy vui vẻ…một nụ hoa sẽ xuất hiện phía trên tai của cô ấy.

Khi cô ấy có rất nhiều thiện ý (tình cảm) với người đối diện…một bông hoa màu hồng sẽ nở rộ phía trên tai cô ấy.

Khi cô ấy yêu ai đó… những bông hoa sẽ nở rộ và phủ kín mái tóc của cô ấy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!