• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 51

3 Bình luận - Độ dài: 2,515 từ - Cập nhật:

Chương 51: Cuộc sống hằng ngày – Phần 1

 

 

 

 

Ngay khi trở thành Thần Long, nơi đầu tiên Baek Woo Jin đến chính là phòng tập luyện cá nhân được chỉ định cho Thần Long.

Cậu không đến đó vì trong lúc chiến đấu đột nhiên ngộ ra điều gì hay nhận ra thiếu sót cần lập tức cải thiện như một võ giả chân chính.

Chỉ đơn giản là để trốn.

"Haizz, thật là mệt mỏi."

Những người đã đến học viện để theo dõi Long Phụng Chi Hội giờ đây đang gửi hàng loạt yêu cầu gặp mặt, chỉ để được thấy mặt Baek Woo Jin trước khi rời đi.

Cậu từng trải qua chuyện này khi đánh bại Namgung Soo, nhưng giờ khi đã trở thành Thần Long, số lượng yêu cầu này đã tăng gấp bội.

Điều khiến Baek Woo Jin thấy phiền nhất chính là đám người của Thiểm Tây Bạch Gia, được Baek Young Hak cử đến.

“Lũ hề đó thật là…”

Có vẻ như Baek Young Hak biết rõ quan hệ giữa mình và con trai chẳng tốt đẹp gì, nên ông ta cố tình cử những người từng âm thầm chăm sóc “Baek Woo Jin” lúc nhỏ đến lấy lòng. Tất nhiên, Baek Woo Jin hiện tại, vì chẳng có chút tình cảm nào với họ, đã đuổi thẳng ngay khi vừa nhìn thấy mặt.

Qua khung cửa sổ nhỏ trong phòng tập, cậu có thể thấy mặt trời đang lặn. Giờ này chắc hầu hết khán giả đã rời khỏi học viện. Baek Woo Jin bước ra khỏi phòng.

“Giờ thì đến lúc đi hốt bạc rồi!”

Heh heh heh!

Một nụ cười rộng mở hiện lên trên mặt Baek Woo Jin.

Anh đã cược toàn bộ 300 lượng mượn từ Hạo Môn, cộng thêm 150 lượng tiền sẳn có, dùng tất cả để đặt vào bản thân. Tỷ lệ ăn cược là 1 ăn 50.

“450 lượng nhân 50 lần… trời ạ!”

Tổng cộng 22,500 lượng!

Tuỳ cách sử dụng, số tiền này đủ để anh sống dư dả một thời gian dài, dù có tiêu xài phung phí.

Trên đường đến sòng bạc nơi đặt cược, anh bắt gặp nhiều người vẫn chưa chịu rời đi, dường như vẫn đang tiếc nuối số tiền đã mất.

“Đúng là cờ bạc mà! Lên voi xuống chó mấy hồi!”

Một lần nữa, anh nhận ra: cờ bạc chính là con đường ngắn nhất dẫn đến nát tan nhà cửa.

Thở dài nhẹ, Baek Woo Jin gọi Jeom So Yi, người đang tất bật tiếp khách.

"Ah, chào mừng quý khách… hở!"

Jeom So Yi theo thói quen cúi đầu chào, rồi kinh ngạc khi nhận ra khuôn mặt Baek Woo Jin.

“Tôi đến lấy tiền thắng cược.”

Anh đưa ra thẻ sắt nhỏ nhận được khi đặt cược 450 lượng, đôi mắt của Jeom So Yi trợn tròn.

“Trời ạ…!”

Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh.

"X-xin mời theo tôi."

Jeom So Yi dẫn anh đến một căn phòng ở tầng hai của quán trọ. Khi anh gõ cửa, bên trong vang lên một giọng quen thuộc.

“Có chuyện gì!?”

“D-dạ, có người đến nhận tiền thắng cược.”

Ngay sau đó là tiếng bước chân vội vã từ bên trong, cánh cửa bật mở.

"Ôi! Thất lễ! Thất lễ! Xin mời vào!"

Hạo Môn, những kẻ ở đây từng tỏ ra cao ngạo khi cho anh mượn 300 lượng, giờ lại đón tiếp với thái độ hoàn toàn khác.

‘Đúng là thế gian thật thú vị.’

Một cảm giác hưng phấn, khác hẳn với khi thi triển lôi đình, dâng trào trong người.

Nhìn thấy kẻ từng coi thường mình bỗng nhiên thay đổi thái độ luôn khiến anh thấy sảng khoái.

Nở nụ cười tươi rói, Baek Woo Jin nói:

“Mau đưa tiền thắng cược cho ta đi!”

Sắc mặt Hạo môn chủ bắt đầu tối sầm lại.

“V-vâng, thưa ngài..., à không, Tân Thần Long!”

“Này này! Tôi khuyên ông đừng viện cớ như hết tiền hay chưa gom được.”

Thấy mặt Hạo môn chủ chuyển từ đen sang trắng bệch, thật khiến người ta muốn cười.

“X-xin hãy tha cho tôi!”

Hạo môn chủ bất ngờ quỳ phục xuống sàn.

Baek Woo Jin bước vào và ngồi lên ghế trong phòng. Hạo môn chủ quay đầu lại, run rẩy.

“Mau nói nhanh!”

Baek Woo Jin cất giọng trầm, khiến Hạo môn chủ nuốt nước bọt rồi mở lời.

“S-số tiền ngài được nhận là 22,500 lượng… nhưng hiện tại chúng tôi không có đủ.”

“Thấy có nhiều người cá cược lắm mà? Tiền đâu hết rồi?”

“Dạ thì… một phần cho người vay, phần khác bị cấp trên thu về rồi…”

Rõ ràng họ đã lấy tiền cược đem cho vay nặng lãi tiếp.

“Vậy bây giờ, ông có thể trả tôi bao nhiêu?”

“Khoảng… 5,000 lượng.”

“Còn lại thì sao?”

“Dù có liên lạc cấp trên thì chắc cũng khó mà gom đủ ngay được…”

Xin ngài tha mạng!

Hạo môn chủ đập đầu van xin, trong khi Baek Woo Jin chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.

“Mạng của ông... không đáng giá hơn tiền của ta đâu, nhỉ?”

“Vâng, đúng vậy.”

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Hạo môn chủ. Lẽ nào Thần Long của Chính phái lại là người máu lạnh thế này? Ông đã tưởng rằng Baek Woo Jin sẽ là người khoan dung giống như những chính nhân quân tử khác. Nhưng không, ông đã lầm.

“Thay vì vô trách nhiệm, quỳ đó cầu xin tha thứ, nói mau, ngươi có thể làm gì!”

Từ sau khi chứng kiến Baek Woo Jin đánh bại Myeong Jin và trở thành Thần Long, Hạo môn chủ đã không ngừng suy nghĩ tìm cách thoát thân. Dù nghĩ thế nào, vẫn chỉ có một cách duy nhất.

“Hiện giờ, không chỉ chi nhánh chúng tôi mà cả các nhánh trên cũng không thể gom đủ 22,500 lượng ngay. Vậy nên… hay là... ngài cho ta phép trả góp ạ?”

“Trả góp à…”

Baek Woo Jin đã đoán được khả năng này, bởi 22,500 lượng đâu phải số nhỏ mà ai cũng sẵn túi trả ngay được.

“Ông không định giả vờ ngoan ngoãn rồi chỉ trả đúng 22,500 lượng đấy chứ?”

Sắc mặt Hạo môn chủ một lần nữa cứng đờ.

“D-dĩ nhiên là không ạ…”

“Ta cho ông hai lựa chọn.”

“…Tiểu nhân xin nghe!”

Baek Woo Jin giơ ngón trỏ phải lên.

“Lựa chọn thứ nhất, trả góp, nhưng tăng tổng số tiền lên 30,000 lượng.”

“Thần Long thiếu hiệp à! Cái đó có hơi…!”

Việc trả góp tức là chi nhánh của Hạo môn đã mắc nợ Baek Woo Jin. Dù ông có chuẩn bị tâm lý trả lãi, nhưng số lãi thế này thì quá nặng.

‘Chết tiệt, vấn đề là chúng ta không có đủ sức mạnh…’

Dù các thành viên Hạo môn xuất thân từ khách điếm, quán trọ, trộm vặt hay phu xe, họ vẫn là thế lực nắm thông tin chỉ sau Cái Bang.

Trong một mạng lưới dựa trên việc buôn bán tin tức, điều quan trọng nhất không phải võ công, mà là uy tín. Ai lại muốn làm ăn với một tổ chức không đáng tin?

Nếu Baek Woo Jin phanh phui chuyện này, sẽ là vết nhơ lớn với Hạo môn. Cấp trên chắc chắn sẽ vội gom tiền trả nợ, còn Hạo môn chủ và chi nhánh này của ông ta thì... biến mất trong âm thầm vì đã làm lỡ chuyện.

‘Không thể để chuyện đó xảy ra!’

Số năm tháng anh ta bỏ ra để leo lên vị trí hiện tại không thể nào bị cuốn trôi chỉ vì một lần sơ suất.

Với vẻ dè dặt, Hạo môn chủ hỏi:

“Vậy… lựa chọn thứ hai là gì?”

Baek Woo Jin giơ tiếp ngón giữa, như thể đã chuẩn bị sẵn.

“Lựa chọn thứ hai: nâng số tiền phải trả lên 25,000 lượng.”

Nghe đến đây, sắc mặt Hạo môn chủ dịu đi đôi chút. Dù vẫn là khoản lớn, nhưng ít ra còn trong tầm chấp nhận.

“Nhưng có một điều kiện.”

Vấn đề là điều kiện đó chưa dừng lại ở đó.

“Trong thời gian còn nợ tôi, các anh phải cung cấp mọi thông tin tôi yêu cầu, miễn phí.”

“C-chuyện đó thì… chúng tôi… có thể chấp nhận…”

“Và còn một điều nữa!”

Trong khi thông tin có thể quý giá, nó vẫn không so được với 5.000 lượng bạc. Khi Hạo môn chủ đang chuẩn bị vui vẻ đồng ý với đề nghị thứ hai của Baek Woo Jin, thì một điều kiện khác lại được đưa ra.

"Trước trận chung kết, có kẻ đã bày trò dơ bẩn nhằm vào ta."

“Gì cơ…!”

Mặt ông ta tái mét khi ngẩng đầu lên.

"Tìm ra kẻ đó là ai. Dĩ nhiên, không chỉ là danh tính. Ta muốn biết mọi thứ từ trong nhà hắn có bao nhiêu cái ghế đến mỗi ngày ăn bao nhiêu món phụ."

Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán Hạo môn chủ.

"Chết tiệt!"

Trong học viện có hai chi nhánh của Hạo môn. Một là chi nhánh của hắn, còn chi nhánh kia, phục vụ cho con cháu quý tộc và các gia đình giàu có, các bè phái có thế lực hơn.

Vì chuyện xảy ra ngay trong học viện, khả năng cao không phải do thế lực bên ngoài gây nên. Trừ khi hắn quên mất một yêu cầu đã nhận trước đó, còn không thì rất có thể là do chi nhánh kia gây ra.

Nói cách khác, chuyện này đồng nghĩa với việc phải "bán đứng đồng nghiệp".

5.000 lượng bạc, hay một đồng nghiệp?

Quyết định cũng không khó.

"Ngài cho tôi bao nhiêu thời gian?"

“Hmm… khoảng một tháng."

"Tôi sẽ điều tra ra mọi thứ về kẻ bày trò bỉ ổi chống lại Thần Long vĩ đại!"

Trong thế giới của Hạo môn, khái niệm đồng đội còn chưa bao giờ tồn tại nói gì đến “đồng nghiệp” đang cạnh tranh trong võ viện.

***

Học viện tấp nập dần lấy lại vẻ yên bình thường ngày.

Những sạp hàng dựng ven đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, võ đài to lớn từng dùng cho các trận đấu cũng biến mất không dấu vết.

Điểm thay đổi duy nhất khi đi dọc theo những con đường là ánh mắt của người đi đường. Vì ngoại hình nổi bật, Baek Woo Jin luôn thu hút ánh nhìn, nhưng giờ đây, cảm xúc trong những ánh mắt đó đã khác hẳn.

“Ưm…”

Vì thế, Jegal Yeon Ji bắt đầu thấy khó xử. Mỗi lần ánh mắt đổ dồn về phía Baek Woo Jin, cô lại bám chặt lấy áo anh, núp sau lưng như một chú thỏ con.

Nơi mà Baek Woo Jin dẫn cô tới là phòng tập riêng, nơi ẩn náu tuyệt vời của cậu vào ngày cuối cùng của Long Phụng Chi Hội.

“Ô… to thật.”

Phòng tập dành riêng cho Thần Long rộng lớn đến mức cả chục người cũng có thể luyện tập thoải mái.

Với Baek Woo Jin, nó có vẻ hơi xa hoa. Anh nghĩ nếu xây nhỏ lại một chút, có thể dùng tài nguyên đó để hỗ trợ môi trường sống cho những người có hoàn cảnh khó khăn.

“Từ giờ, cô cũng có thể dùng nơi này, Jegal tiểu thư!”

“Thật sao…? Có được không đó?”

“Họ nói ai có sự cho phép của tôi đều được.”

Với kích thước như vậy, điều này khiến anh khá hài lòng.

Baek Woo Jin nhìn cô gái nhỏ đang mỉm cười thích thú, ngắm nghía khắp phòng.

“Không phải cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

“T-Tôi muốn nói…!?”

Giả vờ không hiểu, nhưng khuôn mặt của Baek Woo Jin lại ánh lên vẻ ranh mãnh.

“Nếu không nhớ ra thì tôi đành chịu thôi.”

Vừa quay lưng bỏ đi, Jegal Yeon Ji liền cuống cuồng chạy tới kéo lấy áo anh.

“T-Tôi nói! Tôi sẽ nói mà!”

“Vậy nói tôi nghe thử nào.”

Baek Woo Jin quay lại, chờ đợi.

“Thật ra, đó vốn là Thần Cơ Đan…”

Thần Cơ Đan (神機丹), đan dược quý giá do Gia Cát Thế Gia bào chế, được đồn là có thể mang lại nội công tương đương với 20 năm khổ luyện.

“Tôi chỉ giả nhỏ rồi trộn thêm vài thứ khác…”

Nội lực mà Baek Woo Jin hấp thụ từ thuốc giải rượu do cô đưa, tương đương hơn 10 năm tu luyện.

“Sao cô lại đưa thứ quý như vậy cho tôi?”

“Thì, thì… tại…”

Mặt đỏ bừng, Jegal Yeon Ji cứ xoắn tay áo, người thì xoay trái xoay phải.

Baek Woo Jin đặt tay lên vai cô.

“Nhắm mắt lại.”

“Hic!”

Khi chạm vào vai cô, người cô khẽ giật.

“T-Tôi chưa chuẩn bị tinh thần… hic!”

Cố gắng giãy ra khỏi tay anh, cô ngạc nhiên khi thấy anh chẳng hề dùng chút lực nào.

Baek Woo Jin cúi gần lại, dịu dàng lặp lại.

“Tôi bảo là nhắm mắt lại!”

“Đ-Được…”

Cuối cùng, Jegal Yeon Ji cũng nhắm mắt lại.

“Mở miệng ra.”

“N-nhanh vậy sao…!”

Dù khẽ kháng nghị, cô vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Baek Woo Jin thấy hành động ấy đáng yêu vô cùng.

“Không được mở mắt đâu đấy!”

“V-vâng…”

Anh rút tay khỏi vai cô, móc ra từ ngực một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Bên trong là Sinh Kì Đan, phần thưởng anh nhận được từ Long Phụng Chi Hội.

Khi mở hộp, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng. Baek Woo Jin cẩn thận lấy viên đan, bẻ đôi, cất một nửa lại vào hộp, rồi giữ phần còn lại trên lòng bàn tay.

“Đây nhé.”

Bằng hai ngón tay, anh bỏ viên thuốc vào miệng cô rồi lập tức dùng tay che lại.

“Mmmph!”

Trước khi kịp phản ứng, viên đan đã tan chảy và trôi thẳng xuống cổ họng.

Khi anh rút tay ra, cô hét nhỏ:

“Baek Thiếu Gia! Đây là…”

“Là một nửa viên Sinh Kì Đan.”

“Tại sao lại đưa cho tôi…?”

“Vì cô cũng đã cho tôi một thứ quý giá mà.”

Trong thế giới tàn khốc nơi đao kiếm lượn lờ, có một luật bất thành văn:

Ân trả gấp đôi, oán trả gấp mười!

Cô gái nhỏ ấy đã trao cho cậu lòng tốt, thì cậu cũng sẽ đáp lại như thế.

“Nhưng mà…!”

Vẫn còn lưỡng lự, chưa kịp phản ứng gì, thì anh đã nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống sàn phòng tập.

“Mau ngồi xuống điều tức đi!”

Sau đó, Baek Woo Jin nháy mắt tinh nghịch:

“Nụ hôn thì để sau nha!”

“Eeeek…!”

Mặt đỏ như cà chua, Jegal Yeon Ji nhanh chóng ngồi kiết già và bắt đầu điều tức.

___

Chap sau có cắn nhau nha ae :))

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ngon, thế là được rồi
Xem thêm
Chính thất đây rồi :)))
Xem thêm