• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 27

3 Bình luận - Độ dài: 2,088 từ - Cập nhật:

Chương 27: Bạch xà trại – Phần 6

 

Rạng sáng sớm.

Trong màn đêm đen đặc, nơi thậm chí tiếng gà gáy báo sáng còn chưa vang lên, ngọn lửa nổi loạn bùng cháy giữa Bạch Xà trại, kèm theo tiếng hò hét vang dội.

Cuộc tập kích của Baek Mo Sa đã bắt đầu.

Một đòn đánh bất ngờ nhằm xoay chuyển tình thế bất lợi về quân số.

“Trại chủ!”

Giữa cơn náo loạn và tiếng một thuộc hạ đạp cửa xông vào, Wang Jong Gu lập tức vồ lấy thanh đại đao đặt cạnh giường rồi bật dậy.

“Chuyện gì đang xảy ra?”

“Phó trại chủ đã bất ngờ tập kích chúng ta!”

“Tên khốn kiếp kia dám…!”

Không ngờ hắn ra tay nhanh đến vậy! Khuôn mặt Wang Jong Gu nhăn nhó như ác quỷ. Hắn đang phải trả giá đắt cho sự chủ quan của mình.

Âm thanh vũ khí va chạm bên ngoài vang lên như sấm rền.

“Baek Woo Jin có trong đám đó không?”

“Không thấy mặt hắn, nhưng có một kiếm sĩ đeo mặt nạ đứng cạnh Phó trại

 chủ.”

“Hừm…!”

Kiếm sĩ đeo mặt nạ kia chắc chắn là Baek Woo Jin.

Một khi tin đồn rằng người của chính phái can thiệp vào cuộc tranh quyền trong giới tà phái bị lan ra, danh tiếng của hắn sẽ bị bôi nhọ. Thế nên, việc hắn đeo mặt nạ để giấu danh tính là điều dễ hiểu.

Đầu óc Wang Jong Gu lập tức quay cuồng.

Chỉ đối phó với Baek Mo Sa đã khó rồi, giờ lại thêm Baek Woo Jin thì phải làm sao?

“Trại chủ, ngài phải ra ngoài ngay!”

Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ thêm. Nếu không ngăn cản bọn chúng, thương vong trong phe mình sẽ tăng chóng mặt. Đã đến lúc phải hành động nhanh.

“Ta đến ngay!”

“Rõ!”

Wang Jong Gu đá tung cửa bằng thanh đại đao rồi lao ra ngoài.

Cùng lúc đó,

Một bóng người đeo mặt nạ, mặc y phục đen, lặng lẽ đột nhập vào căn phòng giờ đã trống rỗng.

Từ trần nhà đáp xuống sàn một cách êm ái, lồng ngực của kẻ đột nhập phập phồng mạnh. Dù đã cố che giấu khí tức, cô không thể kìm nén được lâu nữa.

“Phù…”

Kẻ đột nhập chính là Shin Ye Hwa. Cô thở phào nhẹ nhõm khi đảo mắt nhìn căn phòng bừa bộn.

“Trời ạ, tìm kiểu gì trong mớ hỗn độn này đây?”

Mục tiêu duy nhất khi cô xâm nhập nơi này là để tìm những sổ sách bí mật mà Bạch Xà trại đã che giấu bấy lâu.

“Chắc chắn nó ở đây chứ…?”

Baek Woo Jin từng nói rằng số sổ sách đó là tuyệt mất, bọn chúng chắc chắn không bao giờ để lộ. Dù cô cũng nghi rằng nó được cất trong phòng ngủ, nhưng ánh mắt đầy tự tin của Baek Woo Jin khiến cô nghĩ việc đó không đơn giản vậy.

Cậu ấy từng nói: “Người càng đa nghi, thì càng hay giữ bí mật bên người

“Vậy… mình nên kiểm tra chỗ giường sao?”

Nhớ lại lời của Baek Woo Jin, cô đẩy chiếc giường lớn có thể chứa ba bốn người về góc phòng.

Sau đó, cô luồn dao vào một khe nhỏ dưới nền, lật tung lớp sàn lên—một két bí mật hiện ra.

“Ôoo…”

Nhiệm vụ thành công.

Cuộc tập kích đã thành công.

Y như Baek Woo Jin dự đoán, Wang Jong Gu hoàn toàn không lường trước được đòn đánh đêm nay.

Kết quả là, bọn họ đã dễ dàng hạ gục nhiều thuộc hạ của Wang Jong Gu vốn chưa kịp chuẩn bị. Nhờ vậy, bất lợi về quân số không còn là vấn đề.

Hehe, hơn nữa, bên cạnh ta bây giờ là…!

Ánh mắt Baek Mo Sa nhìn sang Baek Woo Jin đang đứng cạnh, đeo mặt nạ, trông vô cùng ung dung.

Trong mắt hắn hiện rõ sự biết ơn – dành cho người đã bất chấp thân phận chính phái sẵn sàng nguỵ trang mà hỗ trợ hắn.

Lần đầu tiên trong đời, hắn thực sự tin tưởng một người như vậy.

“Được rồi, cứ theo kế hoạch mà làm.”

“Đừng lo! Ta sẽ giữ chân tên Jong Gu, còn lại giao cho huynh!”

“Ừ.”

Đây là kế hoạch đã được vạch sẵn từ trước. Trong khi Baek Mo Sa cầm chân Wang Jong Gu, Baek Woo Jin sẽ dọn dẹp chiến trường, củng cố chiến thắng, rồi mới đến hỗ trợ.

Ban đầu, Baek Woo Jin từng định đích thân đấu với Wang Jong Gu. Nhưng khi Baek Mo Sa chỉ ra rằng điều đó có thể gây mâu thuẫn khi hắn tự tay giết thuộc hạ của Bạch Xà trại, vì thế kế hoạch đã được thay đổi.

“LŨ KHỐN NẠN!!!”

Cuối cùng, Wang Jong Gu xuất hiện giữa chiến trường, tiếng gầm đầy phẫn nộ.

Thanh đại đao của hắn vung lên, chém ngang thân một thuộc hạ của Baek Mo Sa ngay trước mắt.

“BAEK MO SA! ĐỒ PHẢN BỘI! NGƯƠI TRỐN ĐÂU RỒI?!”

Hắn gầm vang như hổ dữ, khiến cục diện trận chiến bắt đầu đảo ngược. Một chiến binh đi cùng hắn vung kiếm hét lớn:

“Trại chủ đã đến! Cố lên chút nữa thôi, chúng ta sẽ giết sạch lũ phản bội!”

“WAAAAAH!”

Sự xuất hiện của Wang Jong Gu như truyền sinh lực cho phe hắn.

Biết rằng nếu chậm trễ nữa sẽ để lại hậu quả khôn lường, Baek Mo Sa vội vàng lao ra, hét lớn:

“Wang huynh à! Huynh đang tìm ta à?”

“Ngươi—!”

KENG!

Đại đao của Wang Jong Gu đụng độ với cây thương của Baek Mo Sa, phát ra tiếng chấn động giữa không trung.

“Khặc!”

Người đầu tiên bị đẩy lùi chính là Baek Mo Sa. Trước sức mạnh thiên bẩm của Wang Jong Gu, người vung đại đao như cành cây khô, quả thật khó mà địch nổi.

Thời gian đang đứng về phía mình!

Baek Mo Sa liếc mắt sang phía Baek Woo Jin – người đang càn quét khắp chiến trường. Mỗi bước đi là vài kẻ ngã gục.

“Hehe, Wang huynh à. Giờ huynh đầu hàng thì ta sẽ cân nhắc mà tha mạng cho huynh đấy!”

“CÂM MỒM!”

Cơn giận Wang Jong Gu dâng đến đỉnh điểm, đại đao chém ngang không khí. Baek Mo Sa điềm tĩnh lùi lại, nghiêng thương gạt nhẹ mũi đao, hóa giải đòn tấn công.

“Khặc…!”

Một bên cứ tiến, bên kia liên tục lùi.

Dù đã trao đổi hàng chục chiêu, Wang Jong Gu vẫn chưa thể gây ra vết thương chí mạng nào cho Baek Mo Sa.

“Ngươi định chạy đến bao giờ nữa hả?”

“Hehe, ngươi nghĩ ta ngu đến mức đấu trực diện với ngươi sao?”

Mặc dù ngoài mặt tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng Baek Mo Sa đang rủa thầm không dứt.

Chết tiệt, hắn mạnh một cách nực cười!

Wang Jong Gu ở trung kỳ nhất phẩm, còn Baek Mo Sa chỉ mới sơ kỳ. Cùng là nhất phẩm, nhưng khoảng cách thực lực giữa hai bên cực kì rõ rệt.

Chưa kể, Wang Jong Gu còn có sức mạnh trời phú. Dù Baek Mo Sa đã cố gắng dùng thương hóa giải từng đòn tấn công, nhưng lực chấn động truyền qua khiến tay hắn tê rần.

Baek Woo Jin, ngươi đang làm cái quái gì vậy…!

Baek Mo Sa hoảng hốt đảo mắt khắp chiến trường để tìm Baek Woo Jin.

“Cái… Cái quái gì thế này…?”

Giữa trận hỗn chiến, Baek Woo Jin ung dung vung kiếm, lướt qua từng đòn tấn công như đang khiêu vũ. Mỗi nơi thanh kiếm hắn chạm đến đều nhuộm máu, kẻ địch rơi vũ khí, lăn lộn trong đau đớn.

Đáng ra, Baek Mo Sa phải thở phào nhẹ nhõm khi thấy Baek Woo Jin chiến đấu hiệu quả, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ hắn tấn công cả phe mình.

Tại… sao hắn lại tấn công cả người phe ta?!

Thanh kiếm của Baek Woo Jin không phân biệt địch – ta. Dù là người của Wang Jong Gu hay Baek Mo Sa, hắn đều chém đứt tay chân, triệt hạ toàn bộ khả năng chiến đấu.

Chẳng lẽ…!

Một khả năng tồi tệ nhất hiện lên trong đầu Baek Mo Sa.

Chẳng lẽ tất cả những gì xảy ra… đều nằm trong kế hoạch của Baek Woo Jin?

“Dám quay đi nơi khác à, ngươi to gan lắm!”

Khi Baek Mo Sa còn đang nổi da gà vì suy nghĩ của mình, Wang Jong Gu đã tận dụng sơ hở đó để xông tới.

Thanh đại đao vung lên mạnh mẽ, rút ngắn khoảng cách chỉ trong chớp mắt.

“Khặc!”

Baek Mo Sa giật mình tỉnh táo, vội vàng nhảy lùi, nhưng không kịp tránh hoàn toàn. Lưỡi đao lướt qua đùi hắn, để lại một vết cắt dài.

Chết tiệt!

“Aaagh…!”

Baek Mo Sa mất thăng bằng, ngã lăn ra đất.

“Khặc…!”

“Hahaha!”

Dù vết thương không sâu, nhưng vì quá dài nên cơn đau dữ dội khiến hắn khó cử động.

Wang Jong Gu tưởng chừng đã nắm chắc phần thắng, tiến lại với nụ cười khinh khỉnh.

“Ha ha-h…”

Bất ngờ, Baek Mo Sa đang ngồi trên đất bật cười với vẻ chán chường.

Wang Jong Gu cau mày khi đến gần, giơ đại đao lên, chỉ cần một nhát là có thể chém bay đầu kẻ phản bội.

“Ngươi biết mình sắp chết nên phát điên rồi à?”

Nghe vậy, Baek Mo Sa chỉ tay ra sau lưng mình.

“Có mắt thì nhìn đi.”

Wang Jong Gu khựng lại, khẽ quay đầu nhìn về phía Baek Mo Sa chỉ.

Chiến trường đã kết thúc. Không có người chiến thắng. Chỉ toàn là những kẻ gục ngã, rên rỉ vì mất tay mất chân.

Chỉ còn một người đứng vững.

Baek Woo Jin đã tháo mặt nạ, đang ung dung uống rượu giữa chiến trường yên ắng.

Cảm nhận được ánh mắt của hai người, hắn vẫy tay rồi tiến lại gần.

“Như ta nghĩ, uống một ngụm sau khi ra mồ hôi đúng là tuyệt nhất. Hai người có muốn uống thử không?”

“Ch-Chuyện này là sao…?”

Wang Jong Gu không thể hiểu nổi tình hình trước mắt.

Không, có lẽ hắn không muốn tin vào điều đó.

Tình thế hiện tại chỉ có thể diễn tả bằng một từ: diệt vong. Bạch Xà Bang đã hoàn toàn sụp đổ.

“Ngươi… đồ khốn…!”

Đôi mắt của Wang Jong Gu đỏ rực vì giận dữ, hắn gào lên rồi vung đại đao nhắm thẳng vào Baek Woo Jin.

Nhưng Baek Woo Jin chỉ nhẹ nhàng lắc người né tránh.

“Chết đi! Chết đi! Đồ khốn!!”

Đối với Wang Jong Gu, tổng đàn của Bạch Xà trại là thành trì, là cung điện của hắn.

Ở đây, hắn là đế vương – là kẻ đứng đầu tất cả.

Và tất cả… đã sụp đổ chỉ trong chớp mắt.

“Cả đời ta là vì nơi này!”

Hắn gào lên trong tuyệt vọng, nhưng điều đó chẳng làm Baek Woo Jin động lòng.

Ngược lại, nó còn khiến anh thích thú.

“Thật nực cười.”

Dù là thế giới giải tưởng, địa cầu hay võ lâm.

Những kẻ sống nhờ vào việc cướp bóc người khác, dù ở đâu cũng giống hệt nhau.

Khi chúng lấy đi của người khác thì không chút áy náy. Nhưng khi bị lấy lại, thì lại gào khóc như thể mất cả sinh mệnh.

“Nơi đây có gì thực sự là của ngươi không?”

Ánh mắt hắn lạnh như băng, đủ để đóng băng cả tâm hồn kẻ đối diện.

“Tất cả chỉ là những thứ ngươi cướp được – không có gì là của ngươi cả.”

Từ tòa nhà lộng lẫy, áo gấm, đến đồ ăn thức uống.

“Đến một cọng cỏ, một nắm đất ở đây… cũng chẳng thuộc về ngươi.”

Ngươi không có gì cả.

Giọng Baek Woo Jin vang lên, lạnh lùng như phán quyết của một vị thẩm phán:

“Thế nên, im mồm lại mà chờ đó đi!”

Chờ phán quyết dành cho ngươi.

Hắn đánh mạnh vào lưng Wang Jong Gu – người đã hoàn toàn mất ý chí chiến đấu.

Lãnh đạo của Bạch Xà trại đổ gục.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đúng là sủi 1 thời gian xong năng suất quá
Xem thêm
yay, chap mới nè :3
Xem thêm