Chương 43 : Long Phụng Chi Hội – Phần 15
“Hehehe, hự, itaa! Hehe…”
Baek Woo Jin chỉ biết đứng hình khi thấy Jegal Yeon Ji, người đang nằm trong vòng tay anh cứ vừa cười khúc khích vừa kêu đau không ngớt.
“Cô chọn một biểu cảm thôi được không?”
“Hehe…”
Cô ấy hình như quyết định… tiếp tục cười...
Trên đường đến y viện để đưa Jegal Yeon Ji đang bê bết máy đến gặp đại phu, hình ảnh Yoo Hwa Yeon trước khi rời sàn đấu cứ lởn vởn trong đầu Baek Woo Jin.
Cô ấy cũng trông không ổn chút nào.
Nếu cô ấy chưa đạt đến trình độ có thể tự do điều khiển nội lực, thì hồi phục trong tình trạng hiện tại là điều gần như không thể. Cô đã xoay người một cách đột ngột như vậy để né đòn rồi còn tung ra một đòn phản công mạnh mẽ nữa, nên tình trạng bên trong cơ thể chắc chắn không tốt đẹp gì.
Ít nhất thì việc tiếp tục tham gia Long Phụng Võ Hội sẽ cực kì khó khăn.
Nội thương không phải là thứ có thể chữa lành trong thời gian ngắn. Dù có gắng tham dự, cô ấy cũng không thể phát huy được một nửa sức mạnh vốn có.
Chắc cổ sẽ xử lý được thôi…
Trong ký ức của “Baek Woo Jin”, Yoo Hwa Yeon là một người có năng lực. Cô sẽ không phớt lờ mức độ nghiêm trọng của nội thương mà gây thêm phiền phức cho bản thân đâu.
Chưa kể, bên cạnh cô hiện tại còn có tên Gong Soo nữa.
Là thiếu gia của Nam Cung thế gia, hẳn là cậu ta có không ít loại dược liệu tốt để trị nội thương. Nếu cô cần, chắc chắn cậu ta sẽ không tiếc mà đưa ngay.
Nhưng mà…
Có một điều khiến Baek Woo Jin lo hơn cả. Chính là đòn tấn công cuối cùng cô ấy tung ra sau khi đã chịu nội thương.
Một kiếm chiêu chứa đầy xúc cảm, đầy sự tức giận. Nếu cô ấy cân nhắc đến việc nội thương, thì chỉ cần nhắm kiếm vào cổ Jegal Yeon Ji thôi là đủ rồi, đâu cần tung cả chiêu thức hoàn chỉnh.
Tại sao cô ấy lại làm vậy…?
Dường như trước trận đấu, hai người họ có nói gì đó… Có khi nào…?
Ý nghĩ về việc họ có thể đã có một cuộc khẩu chiến lóe lên trong đầu Baek Woo Jin, và cậu liếc xuống nhìn Jegal Yeon Ji.
“Heheh… hehe.”
“Haha.”
Không, không thể nào.
Baek Woo Jin tin chắc cái sinh vật nhút nhát, đáng yêu này không thể nào chọc giận ai đến mức đó được.
Khi đến được y viện, cậu nhẹ nhàng đặt Jegal Yeon Ji xuống trước mặt đại phu.
Đại phu cẩn thận kiểm tra vết thương ở tay và chân cô, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt không quá lo lắng.
“Cô ấy mất khá nhiều máu, nhưng vết thương không sâu.”
Ông ra hiệu cho một phụ tá đi lấy nước ấm và vải sạch, sau đó đưa cho Baek Woo Jin một hũ thuốc mỡ trị thương.
“Ngâm vải trong nước ấm, lau sạch vết thương rồi bôi thuốc này đều lên các chỗ bị thương.”
“…Ý ông là tôi làm á?”
Baek Woo Jin hỏi lại, có chút lúng túng. Đại phu ra hiệu cho cậu nhìn quanh.
Khi quay đầu lại, cậu thấy không ít bệnh nhân đang nằm trên giường. Ai cũng ôm bụng nhăn nhó trông như vừa bị ngộ độc thực phẩm tập thể.
“Hình như có vài quầy hàng dùng nguyên liệu hỏng. Vì thế mà y viện đang quá tải. Mong cậu thông cảm.”
Nhìn những bệnh nhân đang rên rỉ xung quanh, rõ ràng cậu cũng chẳng còn cách nào khác.
“Hiểu rồi.”
“Kyaah!”
Ngay khi cậu gật đầu đáp lại, Jegal Yeon Ji nằm đó hét lên một tiếng đầy phấn khích.
Thấy vậy, Baek Woo Jin lập tức đẩy nhẹ vị đại phu đang lúng túng sang bên.
“Ông đi chăm bệnh nhân đi. Đừng lo cho bọn tôi, cứ làm việc của ông.”
“Đ-Đa tạ.”
Đại phu được "hộ tống" rời đi, và khi chỉ còn hai người, Baek Woo Jin liếc nhìn Jegal Yeon Ji, người đang lén lút quan sát tất cả, rồi lên tiếng:
“Jegal tiểu thư.”
“Dạ…?”
“Cô là biến thái hả?”
“Hieup!”
Cái gì vậy trời? Sao mặt cô ấy lại đỏ như thể đang… tận hưởng?
Thấy biểu cảm phấn khích kỳ lạ đó, Baek Woo Jin vô thức nhích ra xa một chút.
Một khoảng im lặng ngượng ngùng trôi qua, cho đến khi người phụ tá quay lại, đặt thau nước ấm và khăn xuống, rồi lặng lẽ rời đi.
“Đưa tôi xem cánh tay của cô nào!”
“Vâng~.”
Jegal Yeon Ji chìa tay ra ngay, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu. Baek Woo Jin khẽ bật cười, cô là kiểu người khiến người ta không thể ghét nổi.
Cậu nhúng khăn vào nước rồi nhẹ nhàng lau sạch phần máu khô đã đóng vảy trên tay cô
“Ah… ooh…!”
Những tiếng rên khẽ như nũng nịu cứ vang lên bên tai Baek Woo Jin, khiến cậu không biết đó là vì đau hay là vì… cái gì khác.
“Cô ngừng mấy tiếng rên đó lại được không?”
“X-Xin lỗi…”
Khi cô ngước đôi mắt long lanh đầy áy náy lên nhìn, trong lòng anh khẽ động. Một thứ cảm giác khó gọi tên, kiểu như… muốn trêu chọc cô thêm. Anh lập tức lắc đầu, niệm trong đầu kinh Phật để kiềm chế bản thân.
Ma ha bát nhã ba la mật đa tâm kinh…
Nếu buông thả bây giờ, có cảm giác như một cánh cửa sẽ mở ra với anh.
Cuối cùng, sau khi lau sạch máu và bôi thuốc xong, anh khẽ nói:
“Xong rồi đó!”
“Mmhh…”
Jegal Yeon Ji ngồi dậy, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
“Đi ăn thôi.”
Nói bằng giọng điệu dỗ dành, và đúng như anh nghĩ, cô mỉm cười rạng rỡ đi theo.
***
Võ hội cũng đã bước đến những chặn cuối, các Long-Phụng cuối cũng cũng đã phải chạm mặt.
Baek Woo Jin đang đứng trên võ đài, đối mặt với đối thủ của mình, Hwangbo Jun Geol đang nhìn anh với ánh mắt kiên định.
Trong vòng loại, khí thế của hắn rất hoang dã, sắc bén như răng nanh dã thú, sẵn sàng xé nát mọi thứ. Nhưng giờ đây, khí thế đó đã lắng xuống rõ rệt.
“Ta đã đợi ngày hôm nay lâu rồi.”
Việc hắn thu lại sát khí càng khiến thanh đao bên trong thêm phần sắc xảo.
“Trận đấu bắt đầu!”
Hwangbo Jun Geol, người cao hơn Baek Woo Jin cả một cái đầu cúi mắt nhìn anh, giống như dã thú đang rình mồi. Tuy khí thế bình thản, nhưng cú đấm đang tung ra của cậu ta lại đầy uy lực và cuồng bạo.
“Khá lắm!”
Baek Woo Jin không giấu được sự tán thưởng.
Khí chất và thái độ của hắn đã thay đổi hoàn toàn kể từ lần đầu họ gặp nhau. Sự trưởng thành đó khiến Baek Woo Jin cũng phải công nhận.
“Xem ra cậu đã hoàn thành bài học đầu tiên khá tốt—”
Không rút kiếm bên hông, Baek Woo Jin lại với tay về phía bầu rượu bên hông.
Khi anh mở nắp bầu, hương rượu đậm nồng lan tỏa khắp võ đài.
Tất cả đều như đứng hình trước tình huống bối rối này. Chỉ có Jegal Yeon Ji và Shin Ye Hwa là vẫn tỏ ra bình thản.
Hwangbo Jun Geol cau mày.
“Có vẻ đã đến lúc dạy bài học thứ hai rồi!”
Vừa dứt lời, Baek Woo Jin ngửa đầu, đổ rượu vào miệng.
“Cái gì? Hắn uống rượu ngay trên võ đài á?!”
“Tsk, điên thật rồi.”
Có người chết lặng, người thì chỉ trích, người thì không nói nên lời.
Hwangbo Jun Geol vẫn cố giữ nguyên tư thế, biểu cảm không hề thay đổi.
Dù hơi bất ngờ, hắn đã biết từ trước rằng đối thủ của mình là kẻ không thể lường trước được, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Một tiếng nấc nhẹ vang lên từ miệng Baek Woo Jin. Trái ngược với sự lảo đảo tưởng chừng, ánh mắt anh lại trở nên tập trung và điềm tĩnh hơn bao giờ hết.
Sự tương phản giữa ánh mắt sắc bén và dáng vẻ lảo đảo như say rượu của Baek Woo Jin khiến Hwangbo Jun Geol nuốt khan.
Như mình nghĩ, người này không thể nào xem thường được!
Mỗi hành động của hắn đều khiến đối phương lơ là cảnh giác. Mọi thứ đều nhẹ nhàng, cợt nhả đến mức khiến người ta dễ dàng chủ quan, như chính lý do hắn bị đánh bại ở vòng loại.
Bây giờ cũng vậy. Dù loạng choạng như thể đang say rượu, hắn chẳng hề bị ảnh hưởng bởi những tiếng la ó và chỉ trích vang khắp xung quanh.
“Haaah!”
Một hơi thở đầy nội lực mang lại rất nhiều lợi ích.
Tiếng hét phát ra từ bụng dưới khiến cơ bắp trở nên rắn chắc và giúp sức mạnh bộc phát nhất thời.
Không chỉ vậy, tiếng hét mạnh mẽ đôi khi còn khiến đối thủ dao động. Giống như khi người đi rừng hoặc thầy thuốc nghe thấy tiếng hổ gầm thì vô thức ngã gục tại chỗ.
Tuy hiệu ứng thứ hai dường như không ăn thua với đối thủ trước mặt, nhưng tác động đầu tiên lại giúp Hwangbo Jun Geol tăng tốc cực nhanh.
Chân hắn dẫm mạnh xuống sàn, tạo nên một vết lõm rõ ràng khi lao tới. Nắm đấm giáng thẳng vào yếu điểm của Baek Woo Jin với tốc độ dữ dội.
Thân thể Baek Woo Jin lắc lư như con búp bê giấy trong gió. Mọi chuyển động tự nhiên đến mức tạo cảm giác như cú đấm của Hwangbo Jun Geol đã tự động tránh đi vậy.
Chuyển động uyển chuyển đến phi thường khiến cú tấn công của Hwangbo Jun Geol hoàn toàn vô hiệu.
"Lấy nhu chế cương…"
Đây chính là phương thức Baek Woo Jin đã dùng khi đấu với nữ tữ của Bàng gia.
“Hmph!”
Hwangbo Jun Geol hừ mạnh, rồi tiếp tục tung quyền không chút do dự.
Gia tộc Hwangbo vốn nổi tiếng với tính khí cứng đầu. Nếu đối thủ né đòn? Đơn giản thôi:
Đánh cho đến khi nào trúng thì thôi!
Chính lối suy nghĩ đó đã định hình nên phong cách chiến đấu của họ. Hàng chục năm trước, sự bền bỉ ấy từng góp phần đưa gia tộc này lên hàng Ngũ Đại Thế Gia. Nhưng giờ đây, chính điều đó lại đang kéo họ xuống dốc.
Thời gian không ngừng trôi, và sự thay đổi là điều tất yếu, nhưng họ vẫn cố bám víu vào quá khứ, từ chối thay đổi. Sự suy tàn của họ cũng là hệ quả không thể tránh khỏi.
Hwangbo Jun Geol rất yêu quý gia tộc của mình. Cũng vì thế mà hơn ai hết, hắn cảm thấy đau lòng khi chứng kiến từng bước lụi tàn của dòng tộc.
Người ta thường nói: “chênh lệch lớn nhất của việc tấn công và né tránh là tiêu hao thể lực.”
Và đúng như vậy, dù cả hai đều đang đổ mồ hôi, lượng mồ hôi từ Hwangbo Jun Geol lại vượt xa hẳn so với Baek Woo Jin.
“Cái này gọi là tỷ thí võ công sao?”
“Đánh nghiêm túc đi, Baek Woo Jin!”
– Oooooo!
Một bên tấn công dồn dập, một bên né tránh không ngừng. Cảnh tượng mất cân bằng này khiến đám đông bắt đầu la ó, và phần lớn sự tức giận đổ dồn lên người Baek Woo Jin vì chỉ biết tránh đòn.
Khi Hwangbo Jun Geol thở dốc rồi dừng lại, Baek Woo Jin cuối cùng cũng mở miệng.
“Giờ ngươi hiểu bài học thứ hai rồi chứ?”
Hwangbo Jun Geol hổn hển nhìn Baek Woo Jin chằm chằm.
“Ngươi tưởng ta không biết võ công của gia tộc mình thiếu linh hoạt à?”
“Dĩ nhiên là ngươi biết. Nhưng có gì thay đổi đâu?”
“Nếu thay đổi dễ vậy thì đã chẳng gọi là vấn đề.”
Cậu ta nói đúng!
Một vấn đề chỉ được gọi là “vấn đề” khi không thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng có những lúc, một tia sáng lóe lên trong đầu sau hàng trăm, hàng ngàn ngày suy nghĩ cũng có thể thay đổi mọi thứ.
"Gia tộc Hwangbo hiện đang trên đà suy tàn."
Ánh mắt Hwangbo Jun Geol trở nên dữ dội.
“Ngươi đang cố bôi nhọ gia tộc ta sao?”
“Ta chỉ đang nói sự thật thôi… à không, là chân lý đó, tên ngốc à.”
Vừa lỡ lời, Baek Woo Jin tiếp tục với vẻ điềm nhiên.
“Nếu ngươi muốn vực dậy gia tộc, ngươi phải hoài nghi tất cả.”
“Hoài nghi cái gì cơ?”
“Tất cả. Ví dụ như võ công của gia tộc ngươi.”
Lông mày dày của Hwangbo Jun Geol giật mạnh.
Hoài nghi võ công của gia tộc chẳng khác nào phủ nhận toàn bộ lịch sử của dòng họ.
“Ngươi… tên khốn…”
Hắn cảm thấy bị xúc phạm. Việc bản thân lắng nghe những lời lẽ của người kia dù chỉ một chút thôi cũng khiến hắn thấy nhục nhã.
Hắn lại giơ nắm đấm lên.
Thấy Hwangbo Jun Geol lao đến như một con lợn lòi điên tiết, Baek Woo Jin thở dài.
“Ngươi sợ đến vậy khi có người đặt câu hỏi với võ công của mình à?”
“Im miệng!”
Hơi thở hỗn loạn, sức lực tiêu hao quá độ, thân trên và thân dưới đã lệch nhịp. Ngay bây giờ hắn đầy sơ hở.
Lần đầu tiên, Baek Woo Jin người chỉ chuyên né tránh, bắt đầu áp sát Hwangbo Jun Geol.
"Chỉ cần tinh thần võ đạo của tổ sư vẫn được giữ nguyên, thì thay đổi đâu có nghĩa lý gì?"
“Ugh…!”
Nắm đấm của Baek Woo Jin đấm thẳng vào bụng của Hwangbo Jun Geol, khiến hắn rên rỉ trong đau đớn.
“Urgh!”
Một cú phản đòn hoàn hảo tận dụng lực xông tới của đối phương mang theo sức công phá cực lớn.
Baek Woo Jin tiến đến gần Hwangbo Jun Geol, người vẫn đang cố gắng giữ thăng bằng với gương mặt đỏ bừng.
"Ngươi nghĩ rằng 'thay đổi' chỉ là vài câu khẩu hiệu sáo rỗng? Phải thay đổi tất cả những gì có thể thay đổi."
Ngay khoảnh khắc đó, nắm đấm của Baek Woo Jin giáng mạnh vào cằm đang lộ ra của Hwangbo Jun Geol.
Thud!
Một tiếng rầm vang lên khi cơ thể to lớn của Hwangbo Jun Geol đổ sập xuống sàn võ đài.
"Baek Woo Jin chiến thắng!"
Ngay khi chiến thắng của Baek Woo Jin được tuyên bố, khán giả, những người vừa mới la ó hoàn toàn im bặt. Rồi một người hét lên:
“Tuý quyền! Là tuý quyền!!”
Đám đông bắt đầu trở nên hỗn loạn, phấn khích hô vang rằng truyền thuyết say quyền đã được hồi sinh. Bầu không khí xoay chuyển 180 độ.
Vừa mới ném đá xong mà giờ tung hô như thần thánh.
Baek Woo Jin nhìn Hwangbo Jun Geol vẫn còn nằm trên võ đài, khẽ mỉm cười cay đắng.
Dù chưa hôn mê, ánh mắt hắn lại trống rỗng như đang chìm sâu vào suy ngẫm.


0 Bình luận