• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 47

5 Bình luận - Độ dài: 2,260 từ - Cập nhật:

Chương 47 : Long Phụng Chi Hội – Phần 19

 

 

 

 

 

Sau trận bán kết, các thí sinh được nghỉ ba ngày để hồi phục và chuẩn bị cho trận chung kết.

Khoảng thời gian này được sắp xếp nhằm đảm bảo rằng tất cả đều ở trong trạng thái tốt nhất cho trận đấu cuối cùng đầy kịch tính.

Trong trận bán kết còn lại giữa Myung Jin và Han Baek, Myung Jin đã giành chiến thắng. Dù Han Baek đã sử dụng Thái Cực Khai Ngộ Kiếm, một tuyệt kỹ bí truyền của Võ Đang, nhưng anh ta vẫn không thể trụ vững trước những đợt tấn công mãnh liệt của Myung Jin và cuối cùng bị anh chịu một đòn chí mạng, trận đấu kết thúc.

“Ôi trời, sao họ không sớm đấu đi chứ?”

Kể từ sau chiến thắng trước Namgong Soo, Baek Woo Jin bắt đầu nhận thấy danh tiếng của mình tăng vọt.

Những gương mặt lạ bỗng dưng xuất hiện, tặng quà cho cậu, hoặc mời mọc đi ăn cùng những cô con gái xinh đẹp của họ.

Cậu chưa mở miệng nói gì, thế mà người ta đã chủ động sắp xếp cho cậu một phòng huấn luyện riêng để chuẩn bị thoải mái cho trận chung kết.

So với quãng thời gian từng bị gọi là một “thằng đẹp mã vô dụng”, tình thế đã hoàn toàn xoay chuyển.

“Xin chào?”

Sau một buổi luyện tập nhẹ nhàng, vừa bước ra ngoài, cậu đã thấy có người đang đợi mình.

Chưa cần nhìn, mùi hương ngọt ngào thoang thoảng đã mách bảo cậu đó là ai.

Dang Seon Yeong.

“Cậu còn nhớ cậu đã nói gì với tôi lần trước không?”

Một giọng nói ngọt ngào quyến rũ lướt qua tai. Baek Woo Jin nhớ lại khoảnh khắc mình ôm lấy eo cô nàng.

“Hừm…tôi đã rủ cô cũng đi uống một ly phải không?”

“Đúng thế đấy!”

Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi cô.

“Tối nay chúng ta có thể cùng uống một chút… cậu thấy sao?”

Mùi dược liệu trên người Tang Seon Yeong đã nhạt đi rất nhiều so với lần trước.

Với mức độ này, uống vài ly cũng không phải vấn đề gì lớn.

Baek Woo Jin chẳng tìm được lý do nào để từ chối cả.

Bởi vì...

“Vậy thì đi thôi.”

Cuộc gặp gỡ này gần như là điều không thể tránh khỏi.

***

Tửu lầu Thanh Nguyệt là nơi sang trọng nhất trong Tĩnh Võ Viện.

Nơi này được xây dựng dành riêng cho những võ sinh tinh anh, nơi mà chỉ riêng tiền rượu thôi cũng đã lên đến hàng chục lượng bạc.

Trong số đó, các phòng riêng ở tầng trên đặc biệt đắt đỏ; giá thuê gần như lên tới 100 lượng bạc, chỉ những công tử quyền quý thực sự mới đủ khả năng lui tới nơi đây. Nhưng Dang Seon Yeong thì vung tiền mà chẳng cần suy nghĩ, như thể đó chỉ là chuyện nhỏ.

Quả không hổ là tiểu thư hào môn!

Tứ Xuyên Đường Gia nổi tiếng với hàng trăm cách kiếm tiền. Độc và dược luôn song hành cũng nhau, họ đã kiếm được khối tài sản nhờ kinh doanh thảo dược và y dược. Chưa kể, họ còn tinh thông trong chế tạo binh khí, đó cũng là nguồn thu lớn.

Một Noona xinh đẹp, vừa giàu vừa hào phóng mời mình uống rượu?

“Ực…”

Cậu nuốt nước miếng.

Không lâu sau, vô số món ăn được dọn đầy bàn. Tìm một chỗ trống trên bàn cũng khó.

“Này, cầm lấy đi.”

Loại rượu cô gọi là Geomnamchun, một loại rượu nổi tiếng ở Tứ Xuyên.

Baek Woo Jin cười hớn hở, đưa ly ra.

Khi rượu được rót, chất lỏng trong suốt lấp lánh chảy xuống, âm thanh rượu va chạm vào thành ly thật nhẹ nhàng, êm tai.

“Uống đi nào.”

Hương thơm nhè nhẹ từ người cô hòa quyện với mùi rượu khiến khung cảnh trở nên mơ màng.

Khi cậu nốc cạn ly, hương vị độc đáo của Geomnamchun cùng vị ngọt lan tỏa khắp vòm miệng.

“Ah…!”

Đúng là một hương vị xuất sắc. Khác với loại rượu vô vị trong quả bầu, loại này mang lại cảm giác sảng khoái và nhẹ nhàng thấy rõ.

“Fufu...”

Cô bật cười khẽ, dường như rất hài lòng với phản ứng của Baek Woo Jin.

“Thử thêm món này đi.”

Cứ mỗi lần cậu ăn món gì mới, mắt cậu lại trợn to và người lại run rẩy vì ngon.

Chứng kiến điều đó, thứ gì đó đã thôi thúc bản năng làm mẹ trong Dang Seon Yeong trỗi dậy.

Nghe nói cậu ấy bị gia tộc mình ruồng bỏ…có lẽ là thật.

Baek Woo Jin vừa nhét đầy đồ ăn vào miệng, hai má phồng lên, vừa quay sang nhìn Dang Seon Yeong.

“Tôi ăn nhiều quá à?”

“Fufu, không sao đâu.”

Cô vốn không ưa mấy người ăn uống thô tục, nhưng không hiểu sao cô không thấy khó chịu chút nào với Baek Woo Jin.

Vì cậu ta đẹp trai quá chăng?

Cô từng thấy qua vô số người được gọi là “tuấn tú” nhưng Baek Woo Jin lại là một đẳng cấp khác so với họ. Cảm giác như chỉ cần ngắm gương mặt ấy thôi cũng đủ sống cả đời.

Sau khi ăn no, hai người bắt đầu thong thả rót rượu cho nhau, trò chuyện nhẹ nhàng.

Baek Woo Jin, người đã uống hết ba bình Geomnamchun, mặt ửng đỏ vì say.

Cậu biết mình cần sớm tìm ra mục đích của buổi tiệc rượu này trước khi say thêm.

“Này, Dang tiểu thư.”

Lông mày Dang Seon Yeong giật nhẹ khi nghe cậu gọi.

“Cậu vô lễ quá đấy.”

Ngạc nhiên thay, cô có vẻ là người khá cổ hủ.

Baek Woo Jin nhếch môi cười nửa miệng rồi hỏi:

“Hôm nay cô định cho tôi uống loại độc gì đây?”

Không khí ấm cúng, vui vẻ ban nãy lập tức đông cứng lại như bị tạt một gáo nước lạnh.

Đây chính là cách cuộc gặp giữa Dang Seon Yeong và Baek Woo Jin diễn ra trong tiểu thuyết gốc. Khi Baek Woo Jin chuẩn bị cho trân chung kết với Namgong Soo, cô đã theo lệnh của ai đó mà sắp xếp buổi tiệc rượu này để đầu độc cậu.

Dù đã mạnh lên không ít, Baek Woo Jin trong tiểu thuyết gốc vẫn cả tin, ăn phải thức ăn có độc và trước khi lên sàn đấu và phải rời đi giữa trận nhưng vì cậu đã biến mất không một dấu vết nên không bị xử thua. Sau đó, nhờ giải dược từ Dang Seon Yeong, cậu quay trở lại và chiến thắng Namgong Soo.

Mọi thứ giờ đã thay đổi rất nhiều so với nguyên tác, việc này tưởng chừng như sẽ biến mất… Nhưng không ngờ…

Nhiều chuyện đã khác kể từ khi cậu nhập vào thân xác này. Trận đấu với Namgong Soo đã diễn ra ở bán kết, không phải chung kết như truyện.

Vì vậy, cậu đã nghĩ vụ đầu độc này sẽ không xảy ra nhưng khi thấy cô đứng trước phòng huấn luyện riêng, cậu đã biết ai đó đã thuê cô làm việc này.

“Haizz… Sao cậu biết được vậy?”

Còn một lý do khác khiến Baek Woo Jin nhận ra cô đến với ý đồ xấu.

“Nụ cười của cô khác với lần trước.”

Trong tiểu thuyết có nhắc rằng mỗi khi giả vờ cười, cô đều sẽ liếm môi một cái.

Baek Woo Jin nhớ rất rõ điều này và đúng như anh nghĩ, lúc gặp lại cô ở trước phòng tập, Dang Seon Yeong liên tục liếm môi theo bản năng.

“Thú vị thật đấy. Chỉ có rất ít người nhận ra được sự khác biệt trong nụ cười của tôi.”

Chỉ những người thân cận nhất, mới có thể nhận ra khi nào cô đang cười thật lòng hay giả vờ. Và đó là điều họ đã phải mất hơn chục năm để nhận ra.

Cô thả lỏng người, dựa lưng thoải mái vào ghế.

“Yên tâm đi. Tôi vẫn chưa hạ độc đâu.”

Nếu muốn, cô hoàn toàn có thể bỏ thuốc vào lúc anh mải mê ăn uống. Nhưng cô đã không làm thế.

Mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc Baek Woo Jin ôm eo mình, tim cô lại bất giác đập nhanh hơn.

“Có lẽ... tôi thích cậu hơn tôi tưởng.”

Từ góc nhìn của Dang Seon Yeong, Baek Woo Jin là một người đàn ông khá đặc biệt. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người dù bị ảnh hưởng bởi mùi hương kích thích từ cơ thể cô, đôi mắt đầy ham muốn, nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh.

Cô thực sự muốn xây dựng mối quan hệ tốt với anh. Cô không hề có ý định khiến anh cảnh giác với cô. Khi đối diện cô luôn muốn hạn chế sử dụng độc công trước mặt anh.

“Thế nên, cứ ăn tiếp đi... hửm?”

Khi Dang Seon Yeong đang định mời anh ăn tiếp một cách thoải mái, ánh mắt khó chịu của Baek Woo Jin khiến cô nghiêng đầu khó hiểu. Cô hỏi lại:

“Có chuyện gì sao?”

“Sao cô không hạ độc tôi?”

Lý do thực sự khiến Baek Woo Jin đồng ý đi uống với Dang Seon Yeong ngoài việc muốn trò chuyện thêm với cô mà còn là vì anh muốn lấy được độc dược từ cô.

“Đưa tôi thuốc độc đi!”

Tất nhiên, anh không định ăn đồ đã bị bỏ độc. Kế hoạch của anh là dụ dỗ cô đưa thuốc độc trực tiếp, rồi hòa vào hồ lô rượu để luyện công.

“Cái... gì thế này...”

Dang Seon Yeong chết lặng. Đây là lần đầu tiên có người nổi cáu vì... không bị đầu độc.

Trong khi anh liên tục nhảy cẫng lên và hét “Độc! Độc đi mà!” như một đứa trẻ, một đường gân nổi lên trên trán Dang Seon Yeong.

“Vậy... cậu thực sự muốn uống độc đến thế à…”

Baek Woo Jin hoàn toàn không nhận ra sự bực bội trong giọng nói của cô, mà còn gật đầu lia lịa và hô to:

“Đúng! Loại nào thật mạnh vào nhé!”

“Fufu, được thôi.”

Cô vốn đang mang theo một loại khá mạnh.

Với nụ cười lạnh lùng, cô lấy ra một viên thuốc cỡ hạt đậu từ trong ngực áo.

“Nó tên là Liệt Hỏa Cực Độc. Đúng như cậu muốn đấy, sẽ khiến toàn thân nóng rực.”

“Ờ... ừm.”

Liệt Hỏa Cực Độc là loại độc có tính nóng cực cao. Sau khi nuốt vào, người ta sẽ cảm nhận được một luồng khí nóng dữ dội chạy khắp người, toàn thân bỏng rát, kèm theo đau đớn và sốt cao trong nhiều ngày.

Baek Woo Jin nuốt nước bọt căng thẳng rồi nhanh chóng bỏ viên độc vào hồ lô của mình.

“Cậu định làm gì vậy?”

Dang Seon Yeong vừa ngạc nhiên vừa lo lắng định hỏi, nhưng Baek Woo Jin giơ tay ngăn lại.

“Cứ đứng đó mà xem.”

Anh đổ nội lực vào hồ lô và nhẹ nhàng lắc đều, bắt đầu vận dụng tửu công. Do viên thuốc khá nhỏ nên nhanh chóng tan ra.

Anh mở nắp và ngửi thử.

“Ồ... cũng ghê gớm đấy…”

Một mùi cay nồng bốc lên kèm theo làn nhiệt mãnh liệt.

“Hy vọng không có chuyện gì nghiêm trọng…”

Anh có chút lưỡng lự, nhưng rồi nhớ lại việc hồ lô này đã từng lọc sạch ma khí trong ma thạch, nên chẳng có lý do gì loại độc này lại làm khó được anh.

“Được rồi!”

“Khoan đã!”

Dang Seon Yeong hốt hoảng chạy tới khi thấy Baek Woo Jin ngửa cổ tu cạn hồ lô đầy rượu pha độc. Nhưng lúc đó thì đã muộn.

“Cậu đang làm cái quái gì vậy?!”

Cô đưa cho anh thuốc độc chỉ vì anh cứ nằng nặc đòi, hoàn toàn không có ý định để anh uống thật. Tuy không gây chết người, nhưng độc tính đủ để khiến người thường đau đớn vật vã suốt mấy ngày liền. Cô chỉ định dọa anh chơi thôi, không ngờ anh lại uống thật!

“Ugh...!”

Mùi vị của rượu pha Liệt Hỏa Cực Độc khá giống với rượu pha ma thạch trước đó.

Một làn hơi nóng bùng lên dữ dội trong cơ thể, như thể có ngọn lửa đang cháy trong lòng.

Chẳng mấy chốc, Tuý Tiên Công bắt đầu kích hoạt nội lực. Dòng năng lượng nóng rực vốn đang hoành hành trong cơ thể bắt đầu được dẫn dắt theo một quỹ đạo ổn định, rồi dần hội tụ tại đan điền.

“Oh…”

Cảm giác thì nóng hừng hực, nhưng việc cảm nhận rõ rệt nội công đang tăng lên từng chút khiến anh cảm thấy cảm giác này cũng rất xứng đáng.

Phần lớn năng lượng được tích tụ ổn định tại đan điền, phần còn lại thì chạy loạn khắp cơ thể như đang tìm đường thoát. Anh dẫn nó lên thực quản để tống ra ngoài.

Nguồn năng lượng dồn dập trào lên cổ họng.

Đúng lúc ấy, một tiếng ợ mạnh bật ra.

“Ợ—!”

Phụt!

“…Hử?”

Nhưng thay vì mùi, một ngọn lửa nhỏ phựt ra từ miệng anh.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Hoả long =))
Xem thêm
Lúc tang lúc dang kì ghê
Btw tem
Xem thêm
đúng thì là Tang, vì tôi đọc mấy bộ võ hiệp khác thì nhà họ Tang chuyên gia dụng độc
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tại eng dịch là "tang", copy quên sửa. Tại lúc đầu t đọc có bản dịch là "tang" có bản dịch là "dang". Lở dịch là "dang" rồi nên để "dang" luôn. Mà này dịch theo phiên âm thôi. Dịch về tiếng việt luôn thì nó là "Đường"
Xem thêm