• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 53

2 Bình luận - Độ dài: 2,428 từ - Cập nhật:

Chương 53: Cuộc sống hằng ngày – Phần 3

 

 

 

 

 

Mùa đông thoát cái đã vội vã kéo đến.

Dù gió lạnh thổi ào ạt, bầu không khí tại Võ Viện lại nóng hơn bao giờ hết.

Thời điểm này được gọi là kỳ rèn luyện, khi các học viên chuẩn bị cho năm học mới bằng cách trui rèn kỹ năng của mình.

"Hoo, hoo..."

Baek Woo Jin cũng không ngoại lệ.

Đối thủ mà cậu phải đối mặt trong tương lai đều là những người sớm đã vang danh trong giang hồ, thực lực của họ là điều không cần phải bàn cải. Dù cậu đang tiến bộ nhanh hơn bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể chủ quan.

Nhờ tuý tiên công, nội công cậu tăng khá nhanh. Chỉ cần nốc rượu vào, cậu có thể dành cả ngày để vận công tu luyện, khiến tốc độ tăng tiến của cậu vượt trội hơn hẳn so với các công pháp khác.

Trái ngược với nội công đang phát triển cực kì suôn sẽ, ngoại công của cậu hiện tại lại không ổn tí nào. Cả thể lực và thể hình đều cần phải cải thiện. Dù "Baek Woo Jin" trước đây cũng đã bỏ ra không ít công sức, nhưng nếu so với lúc cậu ở dị giới thì vẫn còn quá xa. Hơn nữa, dù nỗ lực ngày đêm, nhưng hắn lại mải mê lao vào khổ luyện mà không quan tâm đến hiệu quả…

‘Dù sao thì, hắn là một kẻ đáng thương…nhưng cũng vừa đáng ghét...’

Mặc dù các thiết lập vô lý của NovelGod chiếm đến chín mươi chín phần trăm lý do khiến võ công cậu ta phát triển chậm, nhưng một phần nhỏ, ít nhất một phần trăm là do cách luyện tập không hiệu quả của chính ‘Baek Woo Jin’ trước đây.

Sau khi quyết tâm cải thiện cơ thể một cách toàn diện, nơi đầu tiên mà cậu tìm đến là lò rèn. Tại đó, cậu tự chế tạo ra những vòng tay và vòng chân vừa dày vừa nặng, đeo suốt cả ngày.

Việc di chuyển với cơ thể nặng nề hơn yêu cầu nhiều sức lực và thể lực hơn bình thường. Ngay cả việc cầm đũa, nâng muỗng cũng tiêu tốn nhiều năng lượng và cơ bắp hơn người khác, qua đó đẩy nhanh tốc độ phát triển của cơ thể một cách tự nhiên.

“Hoo!”

Khoảng cuối thu, cậu bắt đầu “tra tấn” cơ thể mình bằng đủ mọi cách. Và giờ đây, giữa mùa đông, cơ bắp săn chắc đã dần hình thành trên thân hình vốn gầy gò của Baek Woo Jin.

Cơ thể dần vạm vỡ, khiến gương mặt từng mang nét trung tính giờ trở nên nam tính rõ rệt. Những lời bóng gió mỉa mai từ các nam sinh khác, những kẻ từng ganh tị vì vẻ ngoài của cậu cũng đã biến mất.

“Khụ...”

Baek Woo Jin thô bạo lau đi những giọt mồ hôi đang nhỏ xuống dù đang giữa mùa đông, rồi quay đầu nhìn lại.

Shin Ye Hwa và Jegal Yeon Ji, cả hai gần như ngày nào cũng ghé qua kể từ khi cậu bắt đầu huấn luyện, cũng như Baek Woo Jin họ cũng đã nỗ lực không ngừng theo cách của riêng mình.

“Hyaat!”

Shin Ye Hwa đã từng luyện tập thể lực từ nhỏ, từng bước di chuyển của cô đều đầy uy lực, còn Jegal Yeon Ji, vóc người cô không hề phù hợp với việc luyện tập cường độ cao như vậy vẫn đang kiên trì trong chật vật.

“Đã mệt đến vậy rồi thì sao không bỏ đi?”

Shin Ye Hwa hỏi Jegal Yeon Ji, người ngày nào cũng rên rỉ trong đau đớn. Theo như những gì Baek Woo Jin từng nói về khác biệt thể chất giữa họ, thì vốn dĩ bài tập này chỉ phù hợp với cậu và Ye Hwa. Vậy mà cô gái nhỏ kia vẫn kiên quyết bám trụ một góc trong phòng huấn luyện riêng của Baek Woo Jin, bất chấp cơn đau nhức cơ bắp.

“Tôi vẫn còn chịu được...!”

Biết rõ ý đồ của Shin Ye Hwa, Jegal Yeon Ji tuyệt đối không thể để hai người họ một mình được.

‘Phải thật cảnh giác!’

Dù giờ đây không khí giữa họ có phần gượng gạo, nhưng Shin Ye Hwa và Baek Woo Jin là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên suốt bao năm. Không ai biết được liệu một tia lửa nhỏ nào đó có thể thắp lại mối quan hệ đang nguội lạnh này hay không.

Thường thì cả hai cứ một lúc là lại cải nhau, thậm chí đôi khi còn dẫn đến “tác động vật lý” lẫn nhau. Một người công kích dữ dội, người kia thì né tránh rồi phản đòn…kết quả là những ngày rèn luyện cực khổ trôi qua đầy thú vị giữa cả ba người.

Tất nhiên, người luôn chiếm thế thượng phong luôn là Jegal Yeon Ji, vì Baek Woo Jin có phần nghiêng về phía cô hơn một chút.

“Hôm nay đến đây thôi.”

Từ sáng đến tận quá trưa, Baek Woo Jin đã luyện tập liên tục, chỉ ăn qua loa vài viên hắc cốc đan, nhưng hôm nay cậu lại kết thúc sớm hơn bình thường rất nhiều.

“Có chuyện gì sao? Hôm nay cậu nghỉ sớm thế!”

“Lát nữa phải họp.”

“A! Hôm nay là ngày đó...”

Đối với những người đã được phong danh hiệu Long và Phụng tại Long Phụng Chi Hội, mỗi mùa đông sẽ có một nhiệm vụ đặc biệt.

Đó là việc thành lập các đội, nhóm cho riêng mình để thực hiện các nhiệm vụ trong năm hai.

Cuộc họp hôm nay chính là bước mở đầu. Mục đích là để xem ai muốn hợp tác với ai, có sự tranh giành thành viên hay không…, rồi từ đó dàn xếp tất cả một cách êm thắm.

Ngoài ra, các Long và Phụng cũng sẽ thảo luận về nhiều chủ đề khác. Bởi họ sẽ là lực lượng chủ chốt trong võ viện viện sắp tới, việc cùng nhau đưa ra ý kiến là điều tất yếu.

Chính vì lý do này, học sinh thường gọi buổi họp này là phiên bản thu nhỏ của Long Phụng Hội thuộc Liên Minh Võ Lâm, gọi là Tiểu Long Hội hoặc Tiểu Phụng Hội, tùy theo số lượng Long hay Phụng chiếm đa số.

“Ờ, ừm…”

Shin Ye Hwa nhẹ nhàng kéo tay áo của Baek Woo Jin.

“Cậu sẽ chọn tớ đấy chứ...?”

Đột nhiên, cô cảm thấy bất an. Có một khoảng cách lạ lẫm giữa hai người sau khi cậu thay đổi. Một khoảng cách mà dường như chính cậu cố tình tạo ra.

Cảm giác xa cách ấy khiến cô lo lắng. Dù chưa từng nói ra nhưng mỗi đêm trước khi ngủ, cô đều băn khoăn: nếu cậu không chọn mình thì biết phải làm sao?

Và nỗi lo ấy hoàn toàn có cơ sở.

‘Mình nên làm gì với cô ấy đây?’

Thật ra, cậu đang phân vân có nên chọn cô làm thành viên cho đội của cậu hay không.

Dù cậu cố tình tạo khoảng cách giữa cả hai, nhưng biết đâu nếu quá xa cách lại khiến sự cố chấp của cô càng lớn hơn. Cậu cũng không chắc rằng việc đó sẽ thực sự hiệu quả.

Nhưng nếu để cô ở lại bên cạnh, thì trong lòng lại dấy lên cảm giác tội lỗi. Vì chẳng phải cậu đang gieo hy vọng hão cho cô dù không thể đáp lại tình cảm đó sao?

“Để xem tình hình cuộc họp ra sao đã.”

Baek Woo Jin nói lảng tránh. Cậu thật sự không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng vào lúc này.

“Nè… đừng đùa nữa mà…”

Nụ cười gượng gạo của cô khi níu lấy vạt áo cậu, trông vô cùng đáng thương.

Baek Woo Jin nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi áo mình.

“Gặp sau nhé.”

“Ơ…”

Cô chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng Baek Woo Jin rời đi, lòng nặng trĩu ưu tư.

Khi bước ra ngoài, không khí lạnh ngấm dần vào lồng ngực cậu. Dù gió mùa đông buốt giá, nhưng không lạnh như cậu nghĩ. Cơ thể cậu giờ đây đã được rèn luyện kỹ lưỡng, dù không đến mức miễn nhiễm với thời tiết khắc nghiệt nhưng đủ sức chịu đựng hơn người thường rất nhiều.

Đang trên đường trở về ký túc xá để thay bộ đồ đẫm mồ hôi, Baek Woo Jin dừng lại khi nhìn thấy một người.

“Đại ca!?”

Baek Moo Hyuk đang đứng lảng vảng gần khu ký túc xá.

“Đệ đến rồi à.”

“Huynh đang đợi đệ sao?”

“Ừ.”

Gương mặt trầm lặng hơn thường ngày cho thấy anh ấy có điều gì đó muốn nói.

“Hôm nay là ngày đầu tiên của Tiểu Long Hội, đúng không?”

“Vâng.”

“Đệ đã quyết định xong các thành viên trong nhóm chưa?”

“Cũng tạm ổn rồi.”

Nhìn nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt Baek Moo Huyk, Baek Woo Jin có thể mơ hồ đoán được điều Baek Moo Hyuk sắp nói ra.

“Trong đó có Ye Hwa không?”

“Đệ vẫn đang cân nhắc.”

Baek Woo Jin trả lời thành thật. Trước câu trả lời chẳng có gì bất ngờ ấy, Baek Moo Hyuk thở dài khẽ rồi cất lời.

“Nếu có thể, đệ có thể cho Ye Hwa vào nhóm được không?”

Gương mặt cậu hơi nhăn lại khi nghe yêu cầu mà cậu đã đoán trước.

“Thật lòng thì đệ không hiểu vì sao huynh lại cứ phải làm vậy.”

Baek Moo Hyuk trước nay rất rõ ràng trong việc cố gắng gắn kết Shin Ye Hwa với Baek Woo Jin. Với cậu, điều đó dường như không cần thiết.

“Có phải Ye Hwa đã nhờ huynh giúp không?”

Trước câu hỏi của Baek Woo Jin, Baek Moo Hyuk lắc đầu.

“Không, muội ấy không hề. Chỉ là…”

Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc hơn khi tiếp tục nói.

“Huynh đã tận mắt thấy hai đứa lớn lên thế nào theo từng năm tháng.”

Dù đôi lúc có chút hiểu lầm nhưng Baek Moo Hyuk thực sự đã tận mắt chứng kiến Shin Ye Hwa thích và quan tâm đến Baek Woo Jin ra sao.

Baek Woo Jin cũng mang theo những ký ức đó, điều này khiến quyết định của cậu càng thêm khó khăn.

“Đó là lý do khiến đệ đang phân vân. Thành thật mà nói, hiện tại... đệ không thể nào đáp lại cảm xúc của Ye Hwa...”

Cậu hiện giờ hoàn toàn khác với người mà cô ấy từng biết, nên không thể nào đáp lại tình cảm của cô được.

“Đệ lo rằng nếu cứ để cô ấy ở bên thì chỉ là đang cho cô ấy hy vọng hão huyền.”

“Huynh hiểu…”

Baek Moo Hyuk khẽ gật đầu.

“Đệ và Ye Hwa đã gắn bó với nhau quá lâu rồi…”

“…Phải.”

“Cho nên, huynh nghĩ có một chút lẫn lộn trong cảm xúc cũng là chuyện bình thường.”

Cũng giống như việc Shin Ye Hwa từng nhầm lẫn tình cảm của mình là dành cho anh thay vì Baek Woo Jin.

“Mặc dù hiện tại đệ có thể đang rối bời, nhưng nếu đó chỉ là tạm thời thì sao?”

Dù điều này không áp dụng được cho Baek Woo Jin bây giờ, nhưng từ góc nhìn của Baek Moo Hyuk, người không biết sự thật về cậu của hiện tại thì đây vẫn là một suy nghĩ hợp lý.

“Huynh mong cả đệ và Ye Hwa đều có thời gian để suy nghĩ.”

Để cả hai, đúng hơn là Baek Woo Jin có thể xác nhận lại cảm xúc của chính mình trong lúc vẫn giữ cô ấy ở bên cạnh.

“Ngay cả khi đệ chắc chắn rằng cảm xúc của mình sẽ không thay đổi, huynh vẫn sẽ tôn trọng điều đó.”

“Tại sao?”

“Đệ nghĩ rằng khoảng cách về mặt thể xác có thể kéo theo cả khoảng cách trong cảm xúc sao?”

“……”

Baek Woo Jin không thể không đồng tình với câu nói ấy.

Cậu sợ rằng việc tạo ra khoảng cách, nhất là khi sự chấp nhất của cô ngày càng lớn sẽ chỉ càng khiến cô quyết tâm hơn.

Baek Moo Hyuk khẽ cười, vỗ nhẹ lên vai cậu.

“Vậy là từ giờ huynh sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa. Mọi thứ diễn ra thế nào, là tùy thuộc vào đệ...”

‘Dù sao thì, chúng ta cũng đã là người lớn cả rồi.’

Dù đến tận bây giờ, anh vẫn thấy việc mình can thiệp là có phần quá đáng. Nhưng anh vẫn lựa chọn lên tiếng một lần cuối, vì chính anh là người đã thúc giục Shin Ye Hwa bày tỏ tình cảm.

Cảm thấy việc thổ lộ đó có thể đã khiến cả hai càng xa cách hơn, anh cảm thấy vô cùng áy náy vì lẻ đó mà anh đến gặp cậu hôm nay.

“Vai trò của huynh kết thúc tại đây. Hãy đưa ra lựa chọn mà sau này đệ sẽ không hối tiếc. Nếu có gì thắc mắc về các nhiệm vụ nhóm, đệ cứ tìm huynh.”

Nói xong, Baek Moo Hyuk lặng lẽ rời đi.

Còn lại một mình, Baek Woo Jin đưa tay vuốt lại tóc rồi quay trở lại ký túc xá để thay quần áo. Sau khi súc miệng bằng một ngụm rượu, cậu bước về phía toà nhà chính, nơi diễn ra Tiểu Long Hội.

Tấm bảng đề “Tiểu Long Hội” được treo trước cửa phòng họp trên tầng ba. Tạm gác lại mớ suy nghĩ trong đầu, Baek Woo Jin đẩy cửa bước vào.

Bang!

Cánh cửa mở ra mạnh hơn cậu dự tính.

Bên trong, quanh một chiếc bàn tròn dài, có chín người đã an toạ.

Có vẻ như cậu là người đến sau cùng.

Ở đầu bàn, còn một chiếc ghế trống nổi bật. Baek Woo Jin bước đến đó một cách tự nhiên và giơ tay chào những gương mặt đang nhìn về phía mình với biểu cảm đa dạng.

“Chào mọi người nhé!”

Nụ cười tươi cùng lời chào của cậu khiến mọi người phản ứng mỗi người một kiểu.

Tiểu Long Hội chính thức bắt đầu.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Đoạn 28 và 30 "Je Gal" viết cách với phần còn lại
Và ít ra con bạn thuở nhỏ này quay lại chắc cũng không sao, cốt truyện gốc vốn cringe mà
Xem thêm