• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 44

0 Bình luận - Độ dài: 2,509 từ - Cập nhật:

Chương 44 : Long Phụng Chi Hội – Phần 16

 

 

 

 

 

Sau trận đấu giữa Baek Woo Jin và Hwangbo Jun Geol, ba trận đấu còn lại diễn ra đúng như kỳ vọng của tất cả.

Namgong Soo đã giành chiến thắng trước Jeon Rang. Nhưng hành trình của Jeon Rang đã khiến mọi người kinh ngạc, từ một võ sĩ lang bạt vô danh cậu không chỉ lọt vào được Tĩnh Võ Viện danh giá mà còn tiến đến tận tứ kết của Lọng Phụng Võ Hội.

Trong khi đó, Han Baek của phái Võ Đang cũng xuất sắc chiến thắng sau một trận đấu kịch liệt với một nữ kiếm sĩ đến từ Nga Mi.

Myung Jin đến từ Thiếu Lâm Tự thì cũng đã giành chiến thắng một cách dễ dàng. Đối thủ của anh không ai khác, chính là Yoo Hwa Yeon. Do nội thương nghiêm trọng trong trận đấu trước với Jegal Yeon Ji, cô cầm cự được vài chiêu thì đã ho ra máu và buộc phải bỏ cuộc.

Và rồi, một ngày mới nữa đã đến.

Giữa bầu không khí hồi hộp và sự mong chờ của toàn thể khán giả, hai võ giả bước lên võ đài.

“Ta đặt cả sinh mạng vào cậu đấy!”

“Namgong Soo cậu là vô địch!”

“Hãy cho họ thấy sức mạnh của Nam Cung Thế Gia đi!”

Một nhóm nhỏ con bạc hét vang tên Namgong Soo để cổ vũ; giọng nói đầy tuyệt vọng vì họ đã gần như đặt cược cả cuộc đời vào chiến thắng của anh.

Tuy nhiên, ngoại trừ nhóm nhỏ đó, phần lớn khán giả đều chọn ủng hộ Baek Woo Jin.

“Baek Woo Jin! Baek Woo Jin!”

“Thiếu gia Baek, hãy chiến thắng!”

“Người kế thừa chân chính của Tuý Quyền! Cố lên!”

“Hạ gục Namgong Soo đi!”

Lý do thì vô vàn.

Các khán giả nữ thì bị cuốn hút bởi vẻ ngoài đẹp trai phi thực tế của Baek Woo Jin, trong khi những người trung niên và lớn tuổi lại bắt đầu xem cậu như một đại tông sư vì trong trận đấu trước cậu đã dùng Tuý Quyền, môn võ tưởng chừng như đã thất truyền.

Còn các con bạc đã đặt cược vào Myung Jin hoặc Han Baek thì đương nhiên mong Baek Woo Jin đánh bại Namgong Soo để bảo toàn túi tiền của mình.

Kết quả là, Namgong Soo bỗng trở nên đơn độc, như một kẻ bơ vơ giữa đám đông.

“Ồ, tình huống gì đây!? Có vẻ mọi người yêu mến tôi thật đấy!”

Và thế là cậu có dịp trêu chọc Namgong Soo.

Chết tiệt!!

Thật lòng, Namgong Soo đang chửi thầm liên tục trong đầu. Nhìn thấy những người hôm qua còn hò hét tên mình, nay quay sang cổ vũ cho Baek Woo Jin, anh chỉ muốn xé xác tất cả ra từng mảnh.

Nếu anh chưa từng được nếm trải cảm giác nổi tiếng, thì có lẽ bây giờ sẽ dễ chịu hơn. Nhưng vì đã từng nếm qua, nên cú sốc càng thêm nặng nề.

Điều khiến anh phẫn nộ hơn nữa chính là nụ cười giễu cợt của Baek Woo Jin đang đứng trước mặt.

Namgong Soo hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi rút kiếm ra.

“Câm miệng và rút kiếm đi!!”

Một tia sát khí mờ nhạt thoát ra theo tiếng gằn giọng. Thực chất, Namgong Soo không hề có ý định để Baek Woo Jin rời khỏi võ đài một cách lành lặn.

Dù ánh mắt và khí thế của anh đã nói lên tất cả, nhưng Baek Woo Jin dường như chỉ thấy nó thật thú vị. Cậu bật cười rồi rút kiếm ra.

Tiếng ồn xung quanh dần lắng xuống. Mặc dù tiếng reo hò của đám đông vẫn tiếp tục, nhưng khi sự tập trung tăng lên, cơ thể sẽ tự động lọc bỏ các âm thanh không cần thiết, khiến không khí trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường.

“Trận đấu bắt đầu!”

Với nụ cười tự tin, Namgong Soo, người trước giờ luôn nhường đối thủ tấn công trước lại chủ động ra đòn.

Chẳng có ịch lợi gì khi kéo dài trận đấu này cả!

Từ những lần giao đấu trước, anh cảm thấy Baek Woo Jin sẽ tận dụng bất kỳ cơ hội nào để nói nhảm và khiến đối phương dao động.

Vô Hạn Thiên Chu đã được thi triển.

Nếu hỏi các võ sĩ đâu là một trong những kiếm pháp trọng kiếm nổi bật nhất trong giới võ lâm, thì cứ mười người sẽ có ít nhất tám người nhắc đến Vô Hạn Thiên Chu.

Thông thường, kiếm pháp sử dụng trọng kiếm sẽ tập trung vào uy lực khủng khiếp của kiếm chiệu và đánh đổi về tốc độ.

Tuy nhiên, Vô Hạn Thiên Chu không chỉ phát huy tối đa sức mạnh đặc trưng ấy mà còn giải quyết vấn cả đề tốc độ nâng môn kiếm pháp này lên một tầm cao mới.

Bí quyết nằm ở chỗ kiểm soát thời điểm và lực đạo.

Vô Hạn Thiên Chu không dựa hoàn toàn vào sức mạnh, mà thay vào đó, nó bắt đầu bằng những chiêu kiếm nhẹ nhàng, rồi dồn sức mạnh, thuận theo cả quán tính bộc phát đúng vào thời điểm lưỡi kiếm tiếp cận đối thủ, khiến đòn đánh cực kì uy lực.

Thanh kiếm đang tiến về phía Baek Woo Jin cũng như vậy. Ban đầu lao tới như một đòn tốc kiếm, và trong khoảnh khắc, nó thay đổi, mang theo sức nặng khủng khiếp.

“Oto!”

Baek Woo Jin nghiêng người ra sau để tránh đòn, rồi lùi lại một bước để lấy lại thế thủ.

Ban đầu cậu định đỡ, nhưng khi cảm nhận được lực đạo quá mạnh, cậu quyết định tránh né vào phút chót.

Tên này phiền phức hơn mình tưởng đấy!

Ngay lúc đó, cậu đã hiểu vì sao Nam Cung Thế Gia được mệnh danh là Đệ Nhất Kiếm Gia – Nhất Kiếm Thiên Thu.

Tên nhóc này đúng là thiên tài thật rồi.

Chỉ cần nhìn qua đã thấy Vô Hạn Thiên Chu phức tạp đến mức hầu hết các kiếm pháp khác khó lòng sánh kịp. Và nhìn cách Namgong Soo sử dụng nó một cách thành thạo như vậy, khó mà phủ nhận thiên phú võ học của cậu ta.

Một đòn tấn công khác lại tới. Mỗi cú đánh đều đến từ những hướng khác nhau khó lòng đoán trước được, khiến Baek Woo Jin chỉ có thể tập trung để né tránh hầu như không có khoảng hở để phản công.

Càng như vậy, nụ cười ngạo nghễ trên mặt Namgong Soo càng hiện rõ.

“Hehe! Chỉ biết né thôi thì không thắng được đâu.”

Tự tin vào chiến thắng, sự ngạo mạn của cậu ta gần như bùng nổ.

Baek Woo Jin, người vẫn im lặng suy nghĩ trong lúc tránh né, bỗng quát lên khi thấy Namgong Soo cứ lải nhải không ngừng.

“Cái đấy ta biết, thằng nhóc! Đánh nhau thì bớt lắm mồm lại đi!”

“……”

Bị người nói nhiều nhất trên võ đài từ lúc Võ hội bắt đầu bảo mình “bớt lắm mồm”, Namgong Soo tức đến choáng váng.

Anh nghiến răng đầy phẫn nộ.

“Tốt, để rồi xem, ta sẽ làm ngươi câm miệng lại bằng thanh kiếm này.”

Một lần nữa, Vô Hạn Thiên Chu được tung ra.

Và lần đầu tiên trong trận đấu, Baek Woo Jin cũng giơ kiếm lên.

Cậu đỡ lấy đường kiếm đang chém chéo từ trên xuống dưới, rồi chuyển lực sang một bên, khiến lưỡi kiếm cắm sâu vào mặt đất gần đó.

Lực phản chấn từ cú chém truyền thẳng qua chuôi kiếm, khiến tay Namgong Soo tê rần. Mặt anh nhăn lại vì cú đánh.

“Ồ, giờ mới bắt đầu thú vị này.”

Baek Woo Jin nói với nụ cười ranh mãnh.

Ngay cả việc đỡ đòn cũng cần phải có sự chuẩn bị, đòn tấn công kia mạnh đến đâu, tốc độ thế nào, khoảng cách, góc độ ra sao...

Từ đầu đến giờ, việc cậu né tránh là để quan sát tất cả những yếu tố đó. Không chỉ để đỡ đòn, mà còn chuẩn bị cho phản công.

Cậu giơ ngón trỏ ra và ngoắc nhẹ. (khiêu khích, gợi đòn)

“Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé! Gong Soo-ah.”

“Ngươi tưởng chặn được một đòn là giỏi lắm à!”

Từ khoảnh khắc ấy, trận đấu mới thật sự trở thành màn trình diễn khiến khán giả không thể rời mắt.

Namgong Soo bắt đầu thể hiện bản lĩnh thực sự.

Dù Vô Hạn Thiên Chu có mạnh đến đâu, nó cũng không đủ để mang lại cái danh Đệ Nhất Kiếm Gia cho Nam Cung.

Thập Tam Lôi Đình Kiếm với tốc độ nhanh như sấm sét, có thể áp đảo đối thủ trong nháy mắt.

Phong Thiên Kiếm Pháp khi luyện đến mức cao nhất, mỗi chiêu đánh ra đều sinh ra phong kiếm.

Và cả Thương Khung Phi Yến Kiếm, lấy cảm hứng từ chuyển động nhanh nhẹn, thanh thoát của chim yến giữa trời cao.

Bao năm truyền thống và tự hào của Namgong gia giờ đây được thể hiện qua từng đường kiếm của Namgong Soo.

“Một bữa tiệc thị giác đúng nghĩa!”

“Không ngờ lại có cơ hội chứng kiến nhiều kiếm pháp của Nam Cung Thế Gia đến vậy!”

Vô số kiếm chiêu, mỗi chiêu mang một huyền cơ riêng biệt, dần dần nhấn chìm tầm nhìn của Baek Woo Jin.

Mắt cậu bắt đầu cay xè.

Trong thế giới giả tưởng, cậu đã mất hơn mười năm để tiêu diệt Ma Vương. Sau đó, khi quay về thân thể ban đầu ở Trái Đất, cậu lại sống thêm năm năm nữa.

Năm năm sống trong một thế giới yên bình, với một cơ thể mà trước đây chỉ từng đánh nhau với đám bắt nạt ở trường, đã quá đủ để chồn vùi bản năng sắc bén mà cậu từng mài giũa suốt mười năm trước đó.

Nhưng giờ đây, lớp gỉ sét đó đang dần bong tróc.

“Ồ, tới rồi à.”

Cậu nghĩ vậy. Vì khoảnh khắc mà cậu chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng đến.

Ngay trước khi chặt đầu Ma Vương, Baek Woo Jin đã nhìn thấy và lĩnh hội vô số thứ bằng chính đôi mắt của mình.

Nếu phải miêu tả cảm giác khi đó, thì nó giống như cậu đang nhìn bằng thánh nhãn của thần, mang theo một phần quyền năng toàn tri.

Tầm nhìn rộng mở, và mọi thứ trong mắt cậu như chậm lại.

Đôi mắt rực cháy ấy bắt đầu tham lam nuốt trọn mọi thứ mà chúng nhìn thấy.

Mặc dù cảm giác lần này yếu hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng chỉ chừng đó thôi cũng đã đủ để Baek Woo Jin nhìn thấu toàn bộ bản chất của những chiêu kiếm uy lực, nhanh và hiểm hóc mà Namgong Soo đang thi triển.

Namgong Soo, người vừa thi triển liên tiếp nhiều chiêu thức khác nhau, đột nhiên khựng lại.

Hai mắt hắn trợn tròn tưởng chừng chúng có thể bật vàng ra ngoài.

“C-Cái quái gì vậy…?”

Cú sốc quá lớn khiến hắn chẳng thể thốt nổi thành câu.

Một cảm giác nhục nhã tột độ bao trùm toàn thân hắn, như thể bị lột trần trước hàng ngàn ánh mắt.

Tất cả những chiêu thức kiếm thuật hắn vừa thi triển đều không chỉ là niềm tự hào của Nam Cung, mà còn là nền tảng giúp hắn tự tin ngẩng cao đầu dù biết mình có phần ngạo mạn.

Vậy mà toàn bộ những chiêu đó lại bị Baek Woo Jin chặn lại như thể cậu ta đã biết trước nơi mà từng đòn sẽ hạ xuống.

“Sao ngạc nhiên vậy?”

Nhưng với Baek Woo Jin thì chuyện này không có gì đáng nói.

Ngay từ đầu, đây không phải là vấn đề ở kiếm pháp của Nam Cung Thế Gia, mà là vấn đề của chính Namgong Soo.

“Chỉ là do kiếm thuật của ngươi quá kém thôi!”

Namgong Soo gào lên đầy phẫn nộ.

“Đừng nói nhảm! Mỗi chiêu vừa rồi ta đều đã hoàn thiện đến độ nó chẳng còn sai sót nào!”

Baek Woo Jin thản nhiên ngoáy tai khi nghe thấy lời tự tin đến ngạo mạn đó.

“Lúc nào cũng có vài thằng ngốc tưởng rằng học thuộc mấy chiêu cơ bản, nắm được cách vận nội lực và luyện vài ba động tác là đã gọi là ‘hoàn thiện’ kiếm pháp rồi.”

“Cái gì…!”

Kiếm thuật cũng giống như sách bài tập của học sinh vậy. Đầu tiên, người ta dạy công thức và cách giải cơ bản, sau đó đưa cho những bài đơn giản để luyện. Khi đã quen, họ phải giải những bài phức tạp hơn, đòi hỏi tư duy sáng tạo và áp dụng linh hoạt.

Kiếm thuật cũng vậy. Nắm vững chiêu thức cơ bản, vận hành nội lực chỉ mới là bước đầu.

Con đường phát triển sau khi nắm vững nền tảng là vô hạn, người ta có thể biến tấu, cải tiến để phù hợp với bản thân hoặc từng tình huống. Đó mới là con đường dẫn đến sự hoàn thiện thật sự.

Nhưng Namgong Soo thì bỏ qua tất cả điều đó. Hắn chẳng khác gì một học sinh trung học, sau khi giải được vài bài cơ bản đã tự mãn tuyên bố mình “hoàn thành cả chương trình dạy” vậy.

“Một, hai chiêu là đủ rồi, Gong Soo-ah. Dù có thiên phú cỡ nào thì đó cũng là giới hạn của ngươi.”

Ta đang nói từ chính trải nghiệm sương máu đấy!

Có một kiểu lãng phí thời gian rất đặc trưng cho những kẻ thiên tài.

Vì tiếp thu nhanh, họ cứ lặp lại mấy thứ cơ bản thay vì tiếp cận những thứ nâng cao hơn.

Điều này không xảy ra với người bình thường hay kém cỏi, vì họ bận vắt kiệt sức mới học xong căn bản, thời gian đâu mà lan man.

Thật xấu hổ, Baek Woo Jin cũng từng là một trong số đó.

“Hừ! Ngươi tưởng vài câu nói của mình có thể làm ta lung lay sao?”

Như thể hiểu được điều đó, Baek Woo Jin nói với Namgong Soo, người vẫn đang nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.

“Không sao đâu, Gong Soo-ah. Nếu chưa hiểu thì cũng bình thường thôi.”

Baek Woo Jin nâng kiếm lên, khóe miệng nhếch thành nụ cười khó chịu.

“Ta sẽ nể tình đồng môn mà giúp cậu khai sáng vậy! Cách này thường rất hiệu quả.”

Đôi khi chỉ một đòn là đủ để khai sáng.

Ực!

Namgong Soo nuốt nước bọt khô khốc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận