Chương 49 : Long Phụng Chi Hội – Phần 21
Khoảnh khắc mà rượu, thứ mà cả đời Myeong Jin luôn tránh xa, chạm vào mặt và tràn vào miệng, một cảm giác choáng váng như đang phá vỡ điều cấm kỵ tràn ngập trong đầu Myeong Jin.
Nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài trong chốc lát. Mùi hương nồng đậm lan toả xung quanh và chỉ một ngụm nhỏ ấy thôi cũng đủ khiến Myeong Jin, người chưa từng uống rượu lần nào trong đời, lập tức say mềm.
“Hic… Thật… thật không thể tin được!”
Myeong Jin cứ thế vừa lảo đảo vừa thốt lên với giọng lè nhè.
“Một chiêu… hic! Quá xảo quyệt!”
“À, ừm….”
Ngay cả khi đã say, Myeong Jin vẫn khen ngợi chiêu thức của Baek Woo Jin và gọi nó là một chiêu thức xuất sắc. Nhìn cảnh đó, Baek Woo Jin không khỏi có cảm giác như mình vừa gây ra tội lỗi gì nghiêm trọng lắm.
“Trước tiên, cậu cứ giải rượu cái đã.”
“Hic! Vậy thì… tôi đành xin phép một lát một chút.”
Myeong Jin liền ngồi xuống theo thế thiền định. Cậu định vận công để ép rượu ra khỏi người bằng cách tang cường lưu thông khí huyết để nhanh chóng đào thải.
Không mất nhiều thời gian. Chẳng mấy chốc, Myeong Jin đã quay lại trạng thái như khi vừa bước vào đấu trường.
“Cảm ơn vì đã chờ.”
“Chúng ta đều sẽ tiếc nếu kết thúc như thế.”
Khán giả cũng thấy vậy.
Họ đã ở lại võ viện nhiều ngày, bỏ tiền ra chỉ để xem trận đấu cuối cùng này. Nếu trận đấu kết thúc một cách nhạt nhẽo, họ chắc chắn sẽ nổi giận.
“Quả thật, đây là trận đấu ta cảm thấy vui vẻ nhất.”
Myeong Jin cũng cảm thấy tiếc nuối. Đây là lần đầu tiên cậu có thể dốc toàn lực giao đấu với người cùng trang lứa. Nếu kết thúc bằng việc thua vì say rượu, thì quả thực là một sự uất ức không thể nuốt trôi.
“Vậy nên, ta quyết định thay đổi một chút.”
Ban đầu, Myeong Jin định thể hiện toàn bộ thực lực và đánh lâu dài, nhưng giờ cậu đã thay đổi suy nghĩ.
Thay vì kéo dài trận đấu bằng chiến thuật cầm chừng, cậu quyết định tung ra đòn mạnh nhất mà bản thân có thể thi triển vào lúc này.
“Húpp—!”
Với một tiếng quát ngắn, khí lực bắt đầu bùng nổ khắp toàn thân Myeong Jin.
Đôi mắt của Baek Woo Jin ở phía đối diện, cùng với các trưởng lão của Võ Lâm Minh, đồng loạt mở to đầy kinh ngạc.
Khí kình xoáy quanh người Myeong Jin tụ lại nơi hai bàn tay, tạo thành một hình dáng rõ rệt.
Đó là loại năng lượng chỉ có những bậc cao thủ tuyệt đỉnh mới có thể sở hữu — “quyền kình”.
“Là quyền kình!”
“Cậu ta đã đạt đến cảnh giới cao thủ đỉnh phong rồi sao?”
“Không thể tin nổi!”
Trong suốt mười năm qua, chỉ có hai người từng đạt đến cảnh giới này ngay từ năm đầu tiên.
Người đầu tiên là Beom Woo của phái Côn Luân, sau khi tốt nghiệp Tĩnh Võ Viện đã gia nhập Thánh Vệ Đội của Võ Lâm Minh và hiện giờ là Phó Minh Chủ.
Người thứ hai là thiên tài Dokgo Cheon, truyền nhân của gia tộc Dokgo đã suy tàn, hiện đang là sinh viên năm ba của học viện, từng đoạt danh hiệu Thần Long tại Long Phụng Võ Hội.
Vì thế, việc một người thứ ba xuất hiện và nối tiếp con đường của hai thiên tài kia đã khiến tất cả mọi người đều choáng váng.
“Ta xin lỗi trước.”
“Vì chuyện gì?”
“Ta vẫn chưa điều khiển thuần thục quyền kình, nên có thể vô tình làm công tử Baek bị thương nặng hơn cần thiết.”
Nếu người nói câu này là Namgung Soo, chắc chắn sẽ bị cho là kiêu ngạo. Nhưng với Myeong Jin, cậu hoàn toàn có tư cách để nói ra điều đó.
Kiếm khí có thể chém sắt như bùn, còn quyền kình thì đủ sức đấm xuyên cả tấm thiết bảng dày cộp.
Nếu một cú như thế đánh trúng cơ thể người, hậu quả chắc chắn không nhẹ.
“Cha-aht!”
Không chỉ có quyền kình được tung ra, mà toàn bộ khí công trong cơ thể Myeong Jin cũng được kích hoạt, khiến cho bước di chuyển trở nên nhanh nhẹn và mượt mà hơn bao giờ hết.
Bộ pháp Kim Cang Bất Động được đẩy đến cực hạn, khoảng cách giữa hai người gần như bị xoá bỏ trong tích tắc.
Một vệt sáng lóe lên trong không trung.
Ngay trước khi cú đấm kinh hoàng sắp xuyên thủng bụng đối phương, thân hình Baek Woo Jin đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của Myeong Jin.
“Đúng là không hổ danh!”
Từ tư thế đứng yên mà có thể đột ngột di chuyển như thể biến mất, đó là trình độ khiến người khác phải kinh ngạc. Myeong Jin lập tức xoay người và tung chưởng về phía Baek Woo Jin đang lao đến cùng thanh kiếm.
“Ồ!”
Baek Woo Jin vội lùi lại.
Một nụ cười cay đắng hiện lên trên khuôn mặt khi nhìn thấy Myeong Jin đang phấn khích như thể đang tận hưởng trận đấu.
Cuộc giao tranh tiếp diễn vô cùng mãnh liệt, chỉ một giây lơ là cũng có thể khiến cả thân thể bị nghiền nát.
Không khí khán đài trở nên sôi động đến đỉnh điểm.
Những đòn tấn công chớp nhoáng, những cú né uyển chuyển khiến khán giả hồi hộp theo dõi, không biết lúc nào sẽ có một đòn trúng đích, hoặc liệu ai sẽ hụt hơi trước.
“Myeong Jin, cố lên!”
“Thêm chút nữa thôi!”
Chẳng bao lâu, cả khán đài đồng loạt cổ vũ cho Myeong Jin. Ai cũng muốn thấy một cao thủ quyền kình đỉnh cao giành được danh hiệu Thần Long.
Thực tế, thoạt nhìn thì trận đấu có vẻ ngang sức. Nhưng nếu để ý kỹ, có thể thấy Myeong Jin dần chiếm thế thượng phong.
Tuy nhiên, trái ngược với vẻ ngoài, chính Myeong Jin, người đang thấy Baek Woo Jin né tránh đòn đánh của mình chỉ trong gang tấc lại cảm thấy vừa khâm phục không thôi, vừa bắt đầu mệt mỏi.
Việc sử dụng quyền kình tiêu hao một lượng nội công khổng lồ. Huống hồ, cậu chỉ mới đạt đến cảnh giới này chưa lâu, nên việc kiểm soát nội lực vẫn chưa hoàn toàn ổn định, dẫn đến tiêu hao nhanh hơn.
Vì vậy, Myeong Jin đang dần kiệt sức.
Nhưng cậu không dừng lại.
Nếu mình mệt, thì đối phương chắc chắn cũng mệt!
Thực tế thì đúng là Baek Woo Jin cũng không thoải mái gì. Nội lực của cậu vẫn còn dồi dào, vì chủ yếu dùng cho bộ pháp, nhưng thể lực thì đang chạm ngưỡng giới hạn.
Lý do là vì, kể từ khi cậu tiếp nhận cơ thể này, cậu chưa từng thực sự chú trọng rèn luyện thể lực.
Với tiếp tục, mình vẫn có thể thắng…
Dù vậy, Baek Woo Jin đã nắm thế chủ động. Tuy thể lực của cậu giảm dần, nhưng nội lực của Myeong Jin cạn kiệt còn nhanh hơn.
Nếu tình hình cứ tiếp diễn, chiến thắng sẽ sớm nằm trong tay cậu.
Nhưng như thế thì chán lắm.
Một chiến thắng như vậy sẽ chẳng đem lại cảm giác thỏa mãn gì, kể cả với chính cậu.
Cậu đã thử hết những điều muốn kiểm nghiệm trong trận đấu này.
Thứ nhất là: khạc lửa. Kỹ năng được gọi là "Tửu Hỏa Thổ", tuy không hiệu quả lắm, nhưng có một điều đã được xác minh:
Mình có thể điều khiển hỏa khí.
Cậu có thể sử dụng hỏa khí, một dạng năng lượng hoàn toàn khác biệt so với thứ vốn có trong cơ thể cậu.
Tất nhiên, để tạo ra hỏa khí đó, cậu cần phải nuốt một loại độc dược hoặc linh đan có hỏa thuộc tính, và nó chỉ có thể dùng đúng lúc đó. Nhưng Baek Woo Jin chắc chắn rằng đây sẽ là một chiêu bài hữu ích trong tương lai.
Điều thứ hai cậu thử nghiệm là mức độ tương thích giữa bản thân và Myeong Jin.
Kỹ thuật tu luyện “Tuý Tiên Công” của Baek Woo Jin lại không hề hợp với Tang Seon Yeong. Nói chính xác thì, Tang Seon Yeong ở cửa “trên”, còn Baek Woo Jin nằm cửa “dưới”.
Để duy trì trạng thái say cần thiết cho Tuý Tiên Công thì mùi hương thoang thoảng như xuân dược từ cơ thể của Tang Seon Yeong lại khiến lý trí cậu dễ dàng bị rối loạn.
Nhưng lần này…
Tình hình hiện tại thì hoàn toàn ngược lại. Đối với Myeong Jin, người không có chút miễn dịch nào với rượu, Tuý Tiên Công có thể phát huy sức mạnh áp đảo, gần như cậu đã trở thành khắc tinh của anh ta.
Baek Woo Jin, người nãy giờ chỉ lo né tránh, cuối cùng cũng rút kiếm ra.
Myeong Jin, đang tiến lại gần và theo dõi từng động tác của đối phương, sững người khi nhận thấy sự biến đổi ở thanh kiếm.
“Hử…!”
Chẳng biết từ lúc nào, một luồng năng lượng bạc rõ ràng có thể thấy bằng mắt thường đã bao phủ lưỡi kiếm.
“Kiếm khí?!”
“Baek Woo Jin cũng là cao thủ đỉnh phong ư?!”
“Giờ thì đến chó mèo cũng có thể trở thành cao thủ đỉnh phong chắc?!”
Hai học viên năm nhất đều là cao thủ đỉnh phong?!
Myeong Jin nhìn thấy cảnh tượng ấy thì không nhịn được mà bật cười.
“Haha…”
Cậu vốn rất tự hào về việc mình đã đạt đến cảnh giới này. Cậu tin chắc rằng không ai trong khóa của mình có thể chạm tới đỉnh cao ấy.
Vậy mà lại có người không những đạt được, mà thậm chí còn vượt qua cậu một bậc.
Kiếm khí của cậu ấy… thật mượt mà.
Trong khi năng lượng quanh nắm đấm của Myeong Jin rung động như lửa cháy, thì kiếm khí quanh lưỡi kiếm của Baek Woo Jin lại trôi chảy như một dòng sông hùng vĩ.
Điều đó có nghĩa khả năng điều khiển nội lực của Baek Woo Jin đã vượt qua cậu.
“Baek thiếu gia thật sự rất phi thường.”
Myeong Jin nói bằng giọng chân thành, đầy ngưỡng mộ. Cậu tưởng rằng mình đã thấy hết rồi, vậy mà Baek Woo Jin vẫn còn một con át chủ bài mạnh mẽ hơn chưa lộ ra.
“Cảm ơn!”
Myeong Jin thật sự biết ơn. Dù không sử dụng kiếm khí, Baek Woo Jin cũng đã đủ mạnh để đối đầu với cậu. Trong khi thể lực của Myeong Jin đang dần kiệt quệ, thì nội lực cũng bị tiêu hao nhanh chóng hơn.
Vậy mà Baek Woo Jin vẫn chủ động để lộ kiếm khí, như một cách để cậu có thể kết thúc trận đấu này trong danh dự.
“Để đáp lại lòng tốt ấy, Baek thiếu gia, tôi cũng sẽ dùng toàn lực ứng chiến!”
“Hân hạnh!”
Có một câu nói: “Vạn pháp quy Tự”, mọi võ học thiên hạ đều bắt nguồn từ Thiếu Lâm.
Số lượng tuyệt kỹ tối thượng mà Thiếu Lâm tự nắm giữ nhiều đến mức cả võ lâm phải thừa nhận điều đó.
Trong số đó, vẫn còn hơn bảy mươi hai tuyệt kỹ được lưu truyền đến hiện nay, được gọi là “Thất thập nhị tuyệt học Thiếu Lâm.”
Trong các quyền pháp nổi tiếng nhất, có một môn đứng trên tất cả, đó là Bách Bộ Thần Quyền.
Cái tên ấy được đặt vì khi luyện đến cảnh giới đại thành, nó có thể đánh trúng đối thủ ở cách xa trăm bước.
Nhưng điều khiến nó đáng sợ không chỉ là khoảng cách tấn công, mà còn là sức hủy diệt kinh khủng mà quyền pháp ấy mang lại.
Myeong Jin dồn toàn bộ nội lực còn lại vào nắm đấm.
Khoảng cách giữa cậu và Baek Woo Jin chỉ còn một bước chân. Cậu vận sức từ những cơ bắp đã được rèn luyện từ thuở mới tập đi, rồi tung ra một quyền tối thượng.
Ầm!
Tiếng nổ vang trời khiến người ta khó tin đó chỉ là âm thanh do không khí tạo ra. Cơn gió mang đầy nội lực ập về phía Baek Woo Jin.
Baek Woo Jin cũng không đứng yên.
Như một sự công nhận với Myeong Jin, cậu quyết định thi triển một chiêu thức chưa từng dùng đến.
Trong thế giới fantasy, cậu từng có hai vị sư phụ dạy kiếm.
Một người là Kiếm Ma, theo đuổi sức mạnh tàn bạo thuần túy của lưỡi kiếm. Người còn lại là Quỷ Kiếm, ông tin rằng kiếm pháp tối thượng phải là sự hài hòa với thiên nhiên, suốt đời theo đuổi lối kiếm mô phỏng quy luật tự nhiên, từng thực hành đủ kiểu phương pháp lập dị.
“Hooo…”
Cậu nhẹ nhàng thở ra, vào thế trung bình. Sau đó, cậu hạ thấp người như chuẩn bị lao tới bất kỳ lúc nào, gót chân nhấc lên khỏi mặt đất.
Cậu đánh thức năng lượng lửa còn sót lại trong cơ thể, trộn lẫn với nội lực rồi truyền khắp toàn thân.
Quỷ Kiếm từng nói rằng: “Trong tất cả các yếu tố thiên nhiên mà ta từng trải nghiệm, thứ có sức phá hủy mạnh mẽ nhất chính là sấm sét.”
Ông khẳng định rằng muốn tái hiện chuyển động của tia chớp, thì cơ thể phải mang sức bật bùng nổ.
ẦM ẦM…
Nội lực lan tỏa khắp cơ thể Baek Woo Jin bỗng phân tách thành hàng trăm, hàng ngàn dòng, va chạm dữ dội với nhau. Mỗi lần va chạm là một đợt đau đớn nhói buốt chạy qua các huyệt đạo, nhưng mỗi lần đau là một lần nội lực lại dâng cao thêm.
Cuối cùng, nội lực xoáy quanh huyệt Dũng Tuyền va chạm đồng loạt.
ẦM!
Một âm thanh như sấm nổ vang lên, thân hình Baek Woo Jin phóng vọt đi như một tia chớp.
Thanh kiếm bao phủ bởi kiếm khí đỏ rực phóng thẳng lên bầu trời.
Xẹt!
Lại một tiếng sấm nổ vang, nhát kiếm chém thẳng xuống, giáng thẳng vào luồng khí Bách Bộ Thần Quyền đang lao tới.
Sức mạnh hủy diệt của Bách Bộ Thần Quyền tưởng như có thể nghiền nát tất cả, lập tức bị xé toạc và tan vỡ.
Khi tất cả kết thúc, mũi kiếm của Baek Woo Jin đã dừng lại ngay trước ngực của Myeong Jin. Quá nhanh để mắt thường theo kịp.
Myeong Jin nuốt khan, rồi hỏi Baek Woo Jin:
“Cho ta hỏi tên của chiêu đó là gì?”
Baek Woo Jin từ từ rút kiếm lại và điềm đạm đáp:
“Lôi Đình.”
Myeong Jin gượng cười, gương mặt tái nhợt.
“Thật… quá tuyệt vời.”
Cơ thể cậu đã cạn sạch năng lượng.
Và thế là, cậu ngất lịm, ngã xuống sàn đấu võ.


4 Bình luận
Tfnc