• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 48

8 Bình luận - Độ dài: 2,212 từ - Cập nhật:

Chương 48 : Long Phụng Chi Hội – Phần 20

 

 

 

 

“Ê! Này! Đừng đẩy! Tao nói là đừng đẩy cơ mà!”

“Chính mày mới là đứa đang đẩy đấy, thằng chết tiệt!”

Khán đài hôm nay đông chưa từng thấy, khán giả chen lấn nhau đến mức ẩu đả liên tục xảy ra. Cảm giác như mọi người đang tự làm nóng mình lên trước trận chung kết vậy.

“Là Myeong Jin kìa!”

Myeong Jin, người đã đến từ sớm, điềm tĩnh bước lên võ đài.

Là một đệ tử của Thiếu Lâm Tự, môn phái được kính trọng bậc nhất trong Cửu Đại Môn Phái, anh được khán giả nồng nhiệt reo hò cổ vũ.

Với nụ cười hiền hòa đúng chất một đệ tử Phật gia, Myeong Jin giơ một tay lên vẫy nhẹ khi đi vòng quanh đài.

Thời gian trôi qua, trận chung kết chuẩn bị bắt đầu.

Baek Woo Jin xuất hiện đúng lúc các nhân vật đứng đầu võ lâm, bao gồm cả Minh Chủ Võ Lâm đã yên vị.

“Ugh…”

Anh đủ đẹp trai để khiến đám khán giả nam phải ghen tị, nhưng hôm nay sắc mặt lại nhợt nhạt thấy rõ.

“Dạ dày tôi như đang bốc cháy vậy…”

Uống quá nhiều rượu với Dang Seon Yeong tối qua đúng là một quyết định sai lầm mà!

“B-Baek thiếu gia…!”

Ngay khi anh sắp bước lên bậc thang dẫn lên đài, Jegal Yeon Ji chạy đến, chắn trước mặt anh.

“Ồ, Jegal tiểu thư.”

“Hộc… hộc…”

Cô thở hổn hển, chắc do đã chạy cả chặng đường dài, rồi đưa bàn tay nhỏ ra trước mặt anh.

Trong lòng bàn tay cô là một viên thuốc quen thuộc. Viên thuốc giải rượu của gia tộc Jegal mà Baek Woo Jin luôn yêu thích.

“Đây là…”

Mũi Baek Woo Jin cay cay vì xúc động.

“Quả nhiên, chỉ có tiểu thư Jegal là quan tâm đến mình mà!”

Quá đỗi cảm kích, anh nắm lấy tay cô lắc mạnh khiến mặt cô đỏ ửng lên.

“He, hehe…”

“Tôi sẽ vui lòng nhận nó vây!”

Baek Woo Jin lập tức bóc lớp vỏ thuốc rồi bỏ vào miệng. Viên thuốc tan nhanh, hóa thành dòng chất lỏng mát lạnh chảy xuống cổ họng, lan tỏa khắp cơ thể.

“C-Cố lên nhé!”

Jegal Yeon Ji siết chặt hai tay, cổ vũ anh.

Baek Woo Jin mỉm cười, gật đầu rồi bước lên bậc thang, cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên.

“Hmm?”

Ngay lúc đó…

Một luồng khí kỳ lạ bắt đầu xoáy quanh cơ thể anh.

“Cái gì đây?”

Mỗi lần uống thuốc giải rượu là cơ thể anh lại cảm thấy sảng khoái, nhưng lần này, cảm giác đó như bùng nổ. Một dòng năng lượng nhanh chóng chạy qua các kinh mạch rồi hội tụ ở đan điền.

Rõ ràng đây là nội công!

“Sao… nó lại mạnh như thế này?”

Cảm giác như anh vừa nuốt phải một loại linh đan cực phẩm rồi hấp thụ hoàn toàn nó ngay lập tức. Chỉ sau một đêm uống Liệt Hoả Cực Độc, nội lực anh đã đạt đến mức tương đương 50 năm công lực, nhưng giờ đây, nó nhảy vọt lên mức 60 năm, tròn một chu kỳ lục thập giáp hoa.

Anh lập tức quay đầu tìm Jegal Yeon Ji. Cảm giác mát lành khi nội lực hội tụ, giống hệt mỗi lần cô đưa đan dược cho anh.

Cô đang đứng nấp ở xa, khẽ vẫy tay với nụ cười ngượng ngùng. Nhìn thấy biểu cảm đó, anh chắc chắn đây là nhờ viên thuốc của cô.

“Chẳng lẽ là linh đan phải dùng nhiều lần mới phát huy tác dụng?”

Anh từng nghe về những loại đan dược cần uống nhiều lần mới có hiệu quả. Có vẻ cô đã cho anh dùng loại ấy.

“Trời ạ, lần này nợ ân tình lớn rồi…”

Không biết lấy gì đáp lễ đây! – (lấy thân báo đáp :))

Nhưng thôi, thắng trận cái đã.

Bước chân anh nhẹ tênh như đang bay. Giữa nội lực 50 và 60 năm là cả một trời khác biệt.

“Với trạng thái này, thắng là điều hoàn toàn hiển nhiên!”

Sự tự tin trong anh dâng trào.

Khi anh bước lên võ đài, đám nữ khán giả hò hét không ngừng vì diện mạo rạng rỡ, đầy sinh khí của anh.

“Trời ơi, công tử Baek như tỏa sáng vậy đó!”

“Làm ơn, nhìn sang đây một lần thôi!!”

“Tôi thề sẽ không thở cho đến khi anh ấy liếc nhìn qua! Hnnng!”

Trong khi đó, đám nam khán giả bắt đầu la ó. Dù Baek Woo Jin đã giành được không ít sự kính phục nhờ Tuyệt kỹ Túy Quyền, nhưng những kẻ đã đặt cược cho Namgong Soo hay Myeong Jin vẫn không ngừng buông lời mỉa mai.

“Rất hân hạnh được gặp mặt.”

Myeong Jin lên tiếng khi hai người tiến về giữa võ đài.

“Tôi là Myeong Jin đên từ Thiếu Lâm Tự.”

Anh cúi đầu chào. Baek Woo Jin cũng đáp lễ bằng một quyền lễ nhẹ và nói:

“Tôi là Baek Woo Jin. Mong được chỉ giáo.”

Anh chẳng buồn nói đến xuất thân từ Thiểm Tây Bạch Gia nữa. Từ sau mấy trận gần đây, người ta cứ nhìn anh với ánh mắt tham lam, liên tục hỏi anh học bí kíp nào, gặp kỳ ngộ gì, khiến anh ngán tận cổ.

“Giờ tôi đã hiểu tại sao Namgong Soo lại thua.”

Tư thế thì buông thõng, thân thể không qua rèn luyện, ánh mắt vô hồn không có chút chiến ý. Nhưng dường như Myeong Jin đã thấy điều gì đó khác biệt, ánh mắt anh dần trở nên nghiêm túc, chiến ý bùng lên.

“Hy vọng đây sẽ là một trận đấu hay!”

“Tất nhiên!”

Sau lời chào ngắn, trọng tài giơ cao lá cờ và hô to:

“Trận chung kết – bắt đầu!”

Waaaah!

Tiếng hò reo vang dội cả sân.

Myeong Jin hạ thấp trọng tâm, đưa nắm đấm trái hơi khép ra phía trước, bước chân vững vàng.

Khác với lối đánh ồ ạt thường thấy, lần này anh di chuyển cẩn trọng, từng bước khép dần khoảng cách.

Ánh mắt anh chăm chú quan sát Baek Woo Jin, người vẫn đang đứng yên, như thể đang tính toán điểm ra đòn.

“Hahaha…”

Đột nhiên, Baek Woo Jin bật cười khẽ. Nghĩ rằng đối phương có chiêu trò gì đó, Myeong Jin lập tức bước lên định áp sát.

Nhưng rồi Baek Woo Jin… lấy hồ lô rượu ra, mở nắp, và bắt đầu uống.

“Ngửi… cái mùi đó là…?”

Mùi rượu nồng nặc lập tức lan tỏa. Gương mặt Myeong Jin sầm lại. Uống rượu ngay giữa một trận đấu ư? Quá đáng thật!

“Sơ hở!”

Khi Baek Woo Jin ngửa đầu uống, tư thế anh mở toang, không chút phòng bị. Myeong Jin không bỏ lỡ thời cơ, thi triển Kim Cang Bất Động Bộ để thu hẹp khoảng cách.

Kim Cang Bất Động Bộ là bộ pháp giúp phần thân trên bất động trong khi hạ thân lướt đi với tốc độ không tưởng, nhằm khiến đối thủ lầm tưởng anh vẫn đang thủ thể mà sơ hở phòng ngự.

“Haaahp!”

Cùng tiếng hét uy lực, anh tung Kim Cang Chưởng, một trong những chiêu thức nổi bật của Thiếu Lâm.

Mục tiêu là huyệt thái dương của đối phương, cú chưởng này mang theo lời dạy từ bi của Đức Phật, nhằm chế ngự đối thủ chỉ trong một chiêu để họ không phải đau đớn.

Ngay khoảnh khắc ấy, một chuyện khó tin đã xảy ra.

Dù vẫn đang tu ừng ực rượu cho đến khi Myeong Jin áp sát, Baek Woo Jin bằng cách nào đó lại nâng kiếm lên và đỡ được chưởng lực mạnh mẽ mang theo uy lực của Kim Cang Chưởng.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Khuôn mặt của Baek Woo Jin đỏ bừng, hai má bỗng phồng lên.

“Guwehhh!”

Với một âm thanh quái dị khiến ai nấy sởn da gà, một luồng lửa bùng lên từ miệng cậu ta!

Phừng!!

“Ugh!”

Myeong Jin giật mình vì bị lửa bao trùm, lập tức nhảy lùi lại và vội vàng phủi quần áo để dập lửa.

“C-Cái gì thế này…!”

Cả đấu trường rơi vào im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng cười kỳ quái của Baek Woo Jin vang lên.

Hehehehe!

Lúc ấy, một lão già trong đám đông run rẩy hét toáng lên.

“Đ-Đó là… Tửu Hỏa Thổ!”

Tuyệt kỹ thất truyền của Túy Quyền, Tửu Hỏa Thổ, một lần nữa xuất hiện!

Trong quá khứ, Túy Quyền từng bị coi là tuyệt học thất truyền. Trong số các chiêu thức bí mật của nó, Tửu Hỏa Thổ là kỹ năng gần như chưa ai từng thấy lại trong suốt nhiều năm qua, nhưng giờ đây khi nó xuất hiện trở lại, đám đông bắt đầu gào thét phấn khích.

“Tửu Hỏa Thổ…”

Myeong Jin nhìn Baek Woo Jin với ánh mắt không thể tin nổi.

“Cậu thật sự là truyền nhân của Túy Quyền sao…?”

“Heh, từ bây giờ, chắc sẽ là như thế!”

Trước sự cổ vũ cuồng nhiệt của đám đông, Baek Woo Jin cũng chẳng ngại nhận mình là truyền nhân của một môn phái thất truyền lâu năm.

“Tửu Hỏa Thổ! Cái tên cũng ngầu đấy chứ.”

Giờ đây có cả tuyệt kỹ mang tên hoành tráng như vậy, cậu cảm thấy chẳng có gì là không thể.

Myeong Jin nuốt nước bọt. Cơ thể cậu vẫn còn cảm nhận được cái nóng rát đang lan ra từ làn da.

Nóng thật!

Dù đã lùi lại kịp thời, nếu lúc đó cậu mất cảnh giác và bị bao trùm trong ngọn lửa, có lẽ đã phải chịu bỏng nặng ở đâu đó rồi.

Thế nhưng, thay vì lo lắng, một nụ cười rạng rỡ lại hiện lên trên mặt Myeong Jin.

Không ngờ lại được thấy tuyệt kỹ của Túy Quyền.

Dù không biết nhiều về môn võ thất truyền này, nhưng dựa vào phản ứng điên cuồng của khán giả, rõ ràng nó không phải loại võ công tầm thường.

Cậu thật sự tò mò muốn biết liệu Túy Quyền của Baek Woo Jin có thể sánh ngang được với võ học của Thiếu Lâm hay không.

“Vậy thì, tôi sẽ tấn công lần nữa!”

Myeong Jin bước mạnh về phía trước và lao tới.

Tay trái cậu tung ra Kim Cang Chưởng, còn tay phải thi triển Kim Cang La Hán Quyền.

Khoảnh khắc đó, ngay cả Baek Woo Jin cũng phải bất ngờ. Đồng thời thi triển quyền và chưởng ở hai tay khác nhau chẳng khác gì việc vừa vẽ hình tròn bằng tay trái, vừa vẽ hình vuông bằng tay phải đâu.

Cả chưởng và quyền đan xen lẫn nhau trong không trung, tạo nên một vũ điệu hỗn loạn. Vô số biến chiêu phức tạp của hai chiêu thức nhau cùng lúc đánh lừa thị giác, khiến đối thủ không thể đoán được đường đi nước bước.

“Ồ, không tệ!”

Nhưng đánh lừa được đôi mắt của Baek Woo Jin đâu phải chuyện dễ. Cậu có thể quan sát từng động tác tay của Myeong Jin một cách rõ ràng, từng cú vung và thu tay giữa cơn mưa đòn đánh ấy

“Haha…! Thật ấn tượng! Cậu là đối thủ đầu tiên khiến đôi tay tôi cảm thấy xấu hổ!”

Dù không phải người kiêu ngạo, Myeong Jin vẫn rất tự tin về võ học mà mình rèn luyện cả đời ở Thiếu Lâm. Và giờ, lần đầu tiên, cậu bị đối thủ chặn đứng một cách hoàn hảo.

Cậu ấy xứng đáng để mình dốc hết sức.

“Huuup!”

Myeong Jin đưa nội công đi khắp cơ thể rồi xông tới. Trong khi đó, Baek Woo Jin vẫn thong dong vung kiếm một cách ngẫu hứng, tay kia nâng bầu rượu lên nhấp từng ngụm.

Lại định phun lửa nữa sao?!

Myeong Jin nhanh chóng vận công toàn thân. Lần này, cậu định lao thẳng xuyên qua ngọn lửa, tìm sơ hở để tung ra một quyền trí mạng.

“Chaaa!!”

Quyền pháp được tôi luyện hơn chục năm, giờ đây bùng nổ cùng nội lực. Myeong Jin hạ trọng tâm về phía sau, dồn sức lao lên, và đúng khoảnh khắc ấy, Baek Woo Jin một lần nữa phồng má, nhả ra thứ gì đó.

Guwehhh

Tưởng là lửa, Myeong Jin dồn toàn lực lao vào, nhưng thứ tạt vào mặt cậu lại chỉ là một dòng chất lỏng.

“Ugh!”

Đó là rượu mà Baek Woo Jin đã ngậm sẵn trong miệng.

Toàn thân ướt sũng, Myeong Jin vội lùi lại và bắt đầu lau mặt một cách hoảng loạn.

“C-Cái gì…!”

Thế nhưng hương thơm nồng nàn đã kịp lan khắp cánh mũi. Dù lau nhanh đến đâu, một ít vẫn len lỏi vào miệng, trượt qua cổ họng, chảy thẳng vào cơ thể.

Hương vị lạ lẫm, nồng nàn của rượu khiến khuôn mặt Myeong Jin đỏ bừng.

“Hic!”

Cậu ta say rồi!

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

clm nước bọt không tởm vc=)))
Xem thêm
dơ thiệt nha :)))
Xem thêm
:)))))))
Ê dơl
Xem thêm
Tởm thì vl tưởng tượng 1 thằng ngậm rượu trong miệng rồi phun ra hòa cùng nước bọt có khi là cả đờm của nó rồi chảy vào mồm mình,trường hợp này say gì nổi chỉ kinh hồn tìm cách ói ra thôi (mẹ còn hương vị lạ lẫm với nồng nàn chứ)
Xem thêm
Chắc do là linh tửu, dù gì rượu đấy cũng không phải rượu thường nên không phải người tu hành công pháp đó thì cũng chưa chắc chịu được mà
Xem thêm
@KurosakiSaito: rượu thêm nước bọt pha tí đờm thì vừa say vừa bổ béo nhất hạng jin
Xem thêm