• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 23

2 Bình luận - Độ dài: 2,013 từ - Cập nhật:

Chương 23: Bạch xà trại – Phần 2

Ba người dùng bữa trong tâm trạng nặng nề, sau đó quyết định chia ra để dò xét ngôi làng.

Dựa theo lời tiểu nhị kể lại, cả ba dự định trong lúc đi dạo sẽ vừa thu thập, vừa bổ sung các thông tin cần thiết.

Sau khi hai người kia rời đi trước, Baek Woo Jin một mình trở về phòng, khoác lên người một chiếc trường bào bên ngoài bộ võ phục.

Do y phục bên trong bị che khuất, thoạt nhìn hắn chẳng khác nào một thư sinh đang du ngoạn.

Tiếp đó, cậu cầm lấy hồ lô, treo vào bên hông.

“Kumgang sơn cũng phải uống vài chén rồi mới ngắm được!”

Trước tiên phải giải cơn thèm rượu trong người. Baek Woo Jin quyết định uống một ly.

Hơi cồn thiếu bấy lâu, nay đã được bổ sung phần nào.

Ngẫm lại lời tiểu nhị, dân làng mỗi khi thấy cao thủ võ lâm đều lập tức cúi đầu nhún nhường, cậu bèn lấy ít rượu thoa lên tay, rồi chấm lên vài chỗ trên áo choàng, nhằm che giấu khí tức.

Đến lúc này, cậu mới thầm gật đầu.

“Ổn rồi, bắt đầu thôi!”

Trái với lời đồn về một cuộc sống khắc khổ, ngôi làng hiện ra trước mắt lại yên bình lạ thường.

Trong lúc vừa bước đi vừa thong thả ngắm nhìn xung quanh, chợt nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ vụn.

“Làm ơn, xin ngài! Cho tôi thêm một cơ hội nữa!”

Chuyện xảy ra ở một quầy hàng nhỏ phía trước không xa.

Một trung niên có vẻ là chủ quầy đang quỳ rạp dưới đất, cúi đầu cầu xin hai thanh niên mặt mũi dữ tợn.

“Này, lão Baek à!”

“D-Dạ!”

“Lần trước ta đã nói là hôm nay phải có tiền lãi, đúng chứ?”

“D-Dạ, đúng là ngài có nói. Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì!?”

Chưa kịp nói hết câu, người được gọi là lão Baek kia đã bị một tên vung chân đá thẳng.

Bịch một tiếng, ông ta đổ gục xuống đất.

“Khụ, khục!”

“Tại sao lão Baek của chúng ta lúc nào cũng như vậy nhỉ?”

Tên còn lại đứng nhìn, nhếch mép cười khẩy.

“Lười biếng, vô lễ, lại còn hôi. Ta ghét nhất loại người như ngươi. Nhìn thấy ngươi là ta chỉ muốn đánh cho chết.”

Và rồi, trận đòn bắt đầu.

“Aaa… khục…!”

Không ai dám can ngăn, chỉ có ánh mắt thương hại của đám người đứng xem.

“Hừm.”

Giữa đám đông, sắc mặt Baek Woo Jin sa sầm lại khi chứng kiến cảnh tượng ấy.

Chẳng phải vì thương hại người đang bị đánh. Mà bởi người kia… cũng mang họ Baek.

Nghe người khác mắng chửi một kẻ họ Baek một cách cay nghiệt, cậu bỗng thấy như đang bị chửi thẳng vào mặt mình vậy, cảm giác khó chịu ngày càng dâng lên.

“Chẳng hiểu sao bọn chúng nhìn thật ngứa mắt.”

“Mình nên dạy dỗ bọn chúng một tí không nhỉ?”

Nhìn bọn kia cũng chẳng phải cao thủ gì. Đám đi khắp làng để đòi nợ, rõ ràng chẳng phải lũ tốt đẹp gì?

“Nhưng mà kế hoạch thì…”

Khi hắn còn đang do dự, trận đòn đã kết thúc.

“Lão Baek! Cho ông đúng hai ngày. Nếu đến lúc đó vẫn không có, ông biết hậu quả rồi đấy…?”

Người đàn ông trung niên không thốt nên lời, chỉ thở dốc, thân thể run rẩy, co giật.

“Tránh ra!”

Hai tên đó đẩy đám đông tản ra rồi bỏ đi.

Ngay khi bóng dáng bọn chúng khuất dạng, người dân mới bắt đầu hành động.

“Mau gọi thầy thuốc!”

“Trời ơi, lão Baek!”

Những thương nhân gần đó liền xúm lại.

Ít ra thì đây cũng chẳng phải nơi tuyệt tình tuyệt nghĩa. Người dân chẳng phải không muốn giúp, mà là sợ nếu can thiệp, lại mang them rắc rối cho ông lão. Đợi đến lúc bọn kia đi xa, họ mới dám chạy đến.

Baek Woo Jin thầm nghĩ, người họ Baek quả thật không dễ chết, rồi xoay người rẽ lối khác.

Hắn đi đến nơi bọn kia đang làm khó một thương nhân khác.

“Khốn kiếp!”

“Thu hôm nay chẳng tí thuận lợi nào!”

“Cứ thế này, lão đại lại nổi giận mất.”

Tức tối vì việc thu nợ không suôn sẻ, một tên liền vớ lấy quả trái cây bên sạp rồi ném mạnh đi.

Chủ quầy trừng mắt nhìn theo, nhưng rồi chỉ biết cúi đầu lặng lẽ.

“Đúng là lũ côn đồ khốn nạn.”

***

Sau một hồi đi khắp nơi đòi nợ, hai tên kia rẽ vào một con hẻm vắng vẻ để nghỉ ngơi.

Baek Woo Jin cũng vừa uống vài ngụm rượu, vừa chậm rãi bước theo vào hẻm.

Anh đi ngang qua bọn chúng ngay lúc chúng đang dựa lưng vào hai bên vách tường, vừa ăn xiên thịt gà cướp được từ sạp hàng.

“Này.”

Quả nhiên, chúng lên tiếng gọi.

“Ngươi đang gọi ta à!?”

Nấc cụt!

Hắn quay lại, mắt lờ đờ như kẻ say rượu, giọng lè nhè. Nhìn thấy vậy, hai tên cười nham hiểm. Dường như trong mắt chúng, đã tóm được một con mồi dễ xơi.

“Do ngươi đụng vào tay ta, xiên thịt gà của ta rơi mất rồi.”

Baek Woo Jin cúi đầu ngắm nghía áo choàng một cách khoa trương, sau đó ngẩng mặt lên, vẻ mặt đầy khó hiểu mà hỏi:

“Trên áo ta chẳng có vết nước sốt nào cả.”

“Hả? Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói chuyện kiểu đó với ta hả?”

Tên côn đồ mặt mày dữ tợn lập tức cau có, lao tới nắm lấy cổ áo Baek Woo Jin rồi lắc mạnh.

“Đ-Đợi đã.”

Baek Woo Jin vội vàng lên tiếng, gương mặt tái nhợt như sợ hãi. Tên kia cứ tưởng kẻ say rượu trước mặt đã hoảng sợ thật, bèn càng lắc mạnh hơn, hăng hái hơn.

“Khụ…!”

Ọe!

Rượu hắn uống trước đó trào ngược lên.

“Gaaah!”

Cơn nôn phun thẳng vào mặt tên đang nắm cổ áo hắn, ướt đẫm cả quần áo hắn.

“Ta đã bảo là đừng lắc rồi mà.”

Ôi chao, đau bụng quá!

“Ngươi… tên khốn!”

Tên kia tức điên người, lập tức thò tay vào trong áo, rút ra một con dao găm sắc bén.

“Cẩn thận đấy!"

Đôi mắt mờ đục của Baek Woo Jin đột nhiên trở nên sắc bén trở lại.

Cậu nắm chặt lấy cánh tay đang lao đến của tên kia, ngay lập tức chuyển hướng đòn tấn công.

Mục tiêu chính là tên còn lại, kẻ nãy giờ đang đứng một bên theo dõi.

“Áaa!!”

Tựa như sét đánh giữa trời xanh.

Tên thơ nụ đang xem trò vui, mong chờ tên say xỉn kia bị xử gọn, không ngờ lại bị chính dao của đồng bọn đâm xuyên vai.

“S-Sao lại có thể…!”

“Ugh!”

Tên cầm dao găm vội rút nó ra khỏi vai đồng bọn. Việc đó khiến người kia hét thảm thiết, lăn lộn trong đau đớn, mắt trắng dã.

“Ahh… ngươi dám rút ra thật à.”

Rút dao ra còn đau hơn lúc đâm vàođấy.

“Chẳng lẽ ngươi vốn có thù oán với anh bạn của mình à?”

Baek Woo Jin tranh thủ thời cơ buông lời châm chọc, ánh mắt tên cầm dao run rẩy dữ dội.

Hắn cuối cùng cũng nhận ra… kẻ trước mặt là cao thủ.

“T-Tại hạ xin lỗi! Không biết đại nhân là cao nhân ẩn thế…!”

Baek Woo Jin bĩu môi, nhìn tên kia đang lập tức quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu vang lên “bốp bốp”.

“Này… ngươi là Udyr[note71465] trong LOL à?”

Tốc độ đổi thái độ quả thực khiến người ta không kịp trở tay.

Baek Woo Jin ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt tên đang rụt rè ngẩng đầu lên.

“Ngươi là tay sai của gì đó… Bạch Xà gì đó đúng không?”

“D-Dạ đúng, đúng là vậy.”

“Vậy đứng lên đi.”

Tên kia do dự. Mãi đến khi Baek Woo Jin trừng mắt lần nữa, hắn mới run rẩy đứng dậy.

“Cả tên kia nửa.”

“Vâng!”

Sau khi cõng người đồng bọn đang rên rỉ, vai máu me bê bết lên lưng, hắn quay đầu nhìn Baek Woo Jin.

“Dẫn đường.”

“Thiếu hiệp, ngài muốn đi đâu ạ!?”

“Tổng đàn Bạch Xà hội.”

Ta cũng muốn nhìn mặt tên hội chủ của các ngươi.

Ngay lập tức, cả hai tên – kẻ đâm lẫn kẻ bị đâm – đều biến sắc như xác chết.

***

Khi mặt trời dần khuất bóng, Shin Ye Hwa và Jegal Yeon Ji mới quay lại quán trọ sau khi thăm dò khắp làng.

“Woo Jin vẫn chừa về…”

“Đúng vậy!”

Tông giọng của Jegal Yeon Ji lúc đáp lời nghe có chút khác thường.

Shin Ye Hwa nheo mắt, ánh nhìn sắc bén như muốn xuyên thủng lớp mặt nạ kia.

“Hừ… cuối cùng thì bản chất thật cũng lộ ra rồi à?”

“Bản chất thật? Tôi làm gì có thứ đó chứ!”

Giọng điệu thản nhiên, ngạo nghễ. Thái độ này của Jegal Yeon Ji khiến Shin Ye Hwa nghẹn nơi lồng ngực.

Cái này mà Woo Jin thấy được thì hay biết mấy!

Cô nàng hậm hực muốn vạch trần bộ mặt hồ ly giả tạo của Jegal Yeon Ji cho Baek Woo Jin biết, nhưng mỗi lần cô làm vậy, người bị cho là kỳ quặc lại chính là cô. Nghĩ tới đó, cô càng thấy bực bội.

“À…”

Đúng lúc đó, một kẻ mặt dài như chuột chũi tiến lại gần.

“Ngươi muốn gì?”

Shin Ye Hwa hỏi thẳng, tên chuột chũi đáp với vẻ ngờ nghệch:

“Hai vị là Shin tiểu thư và Yeon tiểu thư phải không ạ?”

“Ta là Shin, còn người này thì…”

Vừa định đính chính, Jegal Yeon Ji đã chen ngang:

“Đúng vậy, ta là Yeon.”

Shin Ye Hwa liếc qua, ánh mắt đầy nghi vấn, nhưng Jegal Yeon Ji chẳng thèm để tâm mà hỏi ngược:

“Sao ngươi biết chúng ta?”

“À, Baek-hyungnim bảo ta đến đón hai vị.” (ND: Hyungnim – đại ca, cách gọi tôn kính của đàn em.)

Hai nàng ngẩn người.

Ngôi làng này, cả ba đều lần đầu đặt chân tới. Tên này từ đâu ra lại nhận là đàn em của Woo Jin?

“Dẫn đường đi.”

Jegal Yeon Ji nói, tên chuột chũi liền quay người dẫn họ đi, giữ một khoảng cách lịch sự.

“Chuyện quái quỷ gì thế này?”

Shin Ye Hwa nhăn mày, Jegal Yeon Ji lắc đầu. Lần này, chính nàng cũng không đoán ra được chuyện gì.

“Đi theo rồi sẽ rõ.”

Cuối cùng, bọn họ được dẫn tới một tữu lâu lớn nằm ở rìa làng.

“Đến nơi rồi.”

Tại cổng chính, hai nàng ngẩng đầu nhìn dòng chữ lớn khắc trên biển hiệu:

“Bạch Xà Trại…?”

“Hở?”

Tổng đàn của Bạch Xà trại – mục tiêu nhiệm vụ lần này của cả ba.

“Sao Woo Jin lại ở đây…?”

Một loạt dự cảm không lành hiện lên trong đầu họ.

Chẳng lẽ… bị phát hiện khi đang theo dõi?

“Mau vào đi, hyungnim đang đợi hai vị.”

“….”

Thái độ quá mức cung kính của đối phương khiến họ cảm thấy lạ.

Nếu là bị bắt, sao lại lễ độ thế?

Liếc nhìn nhau, cuối cùng cả hai vẫn quyết định bước vào tổng đàn Bạch Xà.

Đi thêm một đoạn, âm thanh đàn sáo, tiếng cười nói rôm rả vang lên.

Đến nơi phát ra âm thanh ấy, hai người không khỏi trố mắt kinh ngạc.

“Nào nào, cạn chén nữa đi!”

“Vâng, đại ca!”

Ngay tại sân trước của Bạch Xà trại, Baek Woo Jin khoác vai hai tên đại hán, vừa cụng ly vừa lắc lư múa may như đang tiệc tùng linh đình.

“Cái… cái quái gì vậy…?”

Ghi chú

[Lên trên]
ai chơi lmht cũng biết con này mà nhỉ. Này joke của tác giả để nói về cách 2 thằng quần chúng kia đổi thế - joke nhạt vl :))
ai chơi lmht cũng biết con này mà nhỉ. Này joke của tác giả để nói về cách 2 thằng quần chúng kia đổi thế - joke nhạt vl :))
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Từ từ đã tôi bị dejavu à mà có tận 2 chap 23 thế:)(
Xem thêm