Web Novel (Chương 1-100)
Chương 67: Phòng 101, Phòng Nguyền Rủa – 'Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức' (1)
4 Bình luận - Độ dài: 2,487 từ - Cập nhật:
Lần thử thứ 3
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 22
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 101 (Phòng Nguyền Rủa – Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức)
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Tôi nhanh chóng quyết định đi xuống tầng hầm. Có một cảm giác mạnh mẽ rằng tôi nên đi lên trên cơ, nhưng hiện tại thì không thể.
Tầng trên của đài truyền hình sẽ toàn các phòng ban, nghĩa là có rất nhiều nhân viên.
Kể cả tôi có Phù Hiệu của Cục Quản Trị đi nữa thì họ cũng chỉ nhún nhường một chút. Tôi không thể đuổi toàn bộ mọi người ra khỏi tòa nhà được, nên đi đến nơi đông người sẽ cực kì nguy hiểm.
Vì tôi là người cuối cùng nên tôi nghĩ sẽ tốt nhất nếu khám phá tầng hầm, và để việc khám phá tầng trên sau khi chúng tôi đề ra được phương án.
- Cộp , cộp!
Âm thanh bước chân của tôi dần vang lên khắp hành lang. Chẳng có ai ở hành lang dẫn tới tầng hầm cả. Vì vậy mà tôi không bị đau đầu hay ảo giác, nhưng thế này cũng không hề bình thường.
Phải có ô tô của nhân viên đỗ dưới đàng hầm, nghĩa là cũng phải có người qua lại hoặc đi lên đi xuống, nhưng tôi không nhìn thấy bất cứ ai. Tại sao lại không hề có bất cứ ai?
Nhưng mà thế này thì tôi cũng có thể khẳng định mình đang đi đúng hướng.
- Cộp! Cộp!
Tôi thấy cũng hơi rợn người khi chỉ có mình ở đây. Lâu rồi tôi mới rơi vào tình huống như vậy, vì tôi đã quen với mọi thứ điên rồ của Khách Sạn cũng như xác chết nằm la liệt xung quanh, nhưng có vẻ trong tôi vẫn còn một chút sợ hãi nguyên thủy.
Sau một lúc, tôi tới khu gửi xe dưới tầng hầm. Có một bốt bảo vệ ở lối vào khu gửi xe, nên tôi bước tới với kế hoạch là xông vào cùng chiếc phù hiệu.
Khục!
Tôi nhanh chóng bịt mũi và lùi lại.
Một mùi – một mùi hôi không thể tin được đang bốc lên từ khu gửi xe, khiến nơi này không thể thở được theo nghĩa đen.
Đó là mùi bạn có thể ngửi thấy từ toilet cũ bỏ hoang, cùng phân đã lên men, cùng thức ăn đã thối.
Mùi hôi đó khiến việc đi tiếp cực kì khó khăn.
Nhưng mà, tôi lại càng tin rằng mình phải tiếp tục xuống hầm gửi xe.
Đây rõ ràng là một hiện tượng lạ.
Mùi hôi như vậy rõ ràng là không bình thường khi nó tới từ hầm gửi xe, và có vẻ là không ai quan tâm tới nó cho dù nó mạnh cỡ nào đi nữa.
Trong khi tôi nén cảm giác buồn nôn lại, tôi tiến về phía bãi gửi xe, và nhận ra mùi hôi tới từ bốt bảo vệ.
Sao một người có thể sống ở nơi như thế này?
Đầu tiên, tôi chỉ lại gần bốt bảo vệ, và sử dụng năng lực tôi có được từ Phòng 101, ‘cảm quan phát hiện người bị nguyền’.
Tôi đứng ngay cổng vào rồi nhưng không cảm thấy gì cả. Có vẻ là không có ai bị nguyền ở bên trong.
Tuy nhiên, càng ngày càng rõ hơn là mùi hôi đang phát ra từ bốt bảo vệ.
Cái mùi này là cái quái gì vậy? Tôi muons kiểm tra liệu đó là mùi chất thải, hay mùi thức ăn thối, nên tôi nhanh tay mở cửa với ý nghĩ rằng ngay lập tức sẽ đóng lại.
Và rồi…
… Đó là một cảnh tượng lấy thẳng từ địa ngục.
…
Điều gì sẽ xảy ra nếu một người bị nhốt trong một không gian hẹp, và chỉ liên tục ăn và phóng uế?
Sàn nhà, tường, thùng rác – mọi nơi đều bị bao phủ bởi phân người hôi thối. Có vài hộp thức ăn không phân hủy rải rác xung quanh, cũng như là thức ăn thối và vài dòng chữ không thể hiểu được ghi trên tường.
Tuy nhiên, thì có một thứ ghê rợn hơn mọi thứ.
Có một con người ở trong đó – một người còn sống.
Tràn ngập sợ hãi, con người đó đã vứt bỏ mọi hi vọng và giờ chỉ còn là một con dã thú. Đó là một hình thức tuyệt vọng cuối cùng, khi mà anh ta đã vứt bỏ cuộc sống của con người, dù được sinh ra làm con người.
Người đàn ông gầy trơ xương lảo đảo tiến lại gần tôi sau khi thấy tôi.
Mắt anh ta đầy vết thương, giống như việc anh ta đã dụi mắt liên tục để chối bỏ những gì đang diễn ra ngay trước mắt. Hơn nữa là hơn nửa cái tai của anh ta đã biến mất, có lẽ là vì anh ta đã tự thẹo chúng đi, hi vọng rằng những âm thanh đáng sợ kia sẽ biến mất.
Có nhiều dấu hiệu cho rằng anh ta đã tự làm mình bị thương, nổi bật nhất ở tay trái và chân phải, giờ đây anh ta còn không thể cử động được nữa.
“Cậu là… Quản Trị… Sao, các người lâu thế.”
“…”
“Hihi! Haha. Mùi hương thật tuyệt vời, phải không?”
“…”
“Tôi đã hết thức ăn bình thường rồi. Đã tròn một tháng rồi. Cậu nghĩ tôi phải ăn gì hả?”
“…”
Sau khi bò dậy, người đàn ông gầy gò chỉ ngón tay trơ xương về một tờ giấy. Có một tờ giấy được ép nhựa nằm đó, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh địa ngục của bốt bảo vệ này. Nó sạch, giống như xuất hiện từ thế giới khác.
Tôi nhặt tờ giấy, người đàn ông kia lảo đảo, rồi lăn quay trong cái địa ngục đầy phân và thực phẩm thối này.
“…Anh có muốn ra ngoài không?”
“Làm ơn… Kết thúc đi. Dùng thứ ở bên hông cậu.”
…
- Bùm!
Tôi rời bốt bảo vệ, và đóng cánh cửa sau lưng lại.
Nó có mùi thật kinh khủng nhưng tôi lại không bị đau đầu. Người đàn ông đó cuối cùng cũng ra đi thanh thản, lại là người ‘không bị lời nguyền ảnh hưởng’.
Có lẽ anh ta may mắn không bị phơi nhiễm ngày đầu tiên, giả như là tắt TV ngay khi thấy gì đó kì lạ. Thêm vào đó là công việc của anh ta không tiếp xúc với mọi người nhiều, nên anh ta có thể tránh được lời nguyền.
Tuy nhiên, điều đó chẳng có nghĩa gì. Anh ta là người cuối cùng còn sót lại, và trong khi đang cố giữ mình tỉnh táo, thì thế giới này đã bị lời nguyền cuốn trôi.
Cuối cùng thì người đàng ông đó không thể bước dù chỉ là một chân ra khỏi bốt bảo vệ, và chết dần chết mòn trong đó…
Trên tờ giấy là ba ‘cảnh báo’.
Không được nhìn vào bên trong xe ở bãi đỗ.
Không được quay đầu lại trên cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Không được bật đèn khi tìm trong kho ở tầng hầm. Dùng đèn pin.
Có vẻ là khá đơn giản và dễ hiểu. Tôi đọc nó vài lần để nhớ, rồi quẳng tờ giấy đi.
Vì cái note đó nhắc đến tầng hầm nên tôi quyết định đi xuống thêm nữa.
Bỏ qua những cái xe trong bãi đỗ, tôi đi thẳng xuống và tìm thấy một cái cầu thang dẫn xuống tầng hầm thứ 2. ‘Không được quay đầu lại’ à?
Tôi nhìn thẳng và đi xuống. Quả nhiên là không có gì xảy ra.
Tầng hầm thứ 2 gồm có 1 kho đồ, toilet, văn phòng và một căn phòng có một chiếc máy kì lạ, thứ này vẫn đang hoạt động.
Không có ai ở đây cả.
Tôi nhìn quanh nhưng không thấy gì đặc biệt, nên tôi nghĩ về nơi tiếp theo.
Nhà kho dưới tầng hầm.
Trên tờ giấy có ghi cảnh báo khi tìm kiếm thứ gì đó dưới tầng hầm.
Có lẽ là có gì đó à?
Tôi quay lại cầu thang rồi tiếp tục đi xuống tầng hầm thứ 3.
- Kagagak! Kon kon kon
Tôi mới bước vài bước xuống cầu thang dẫn tới tầng hầm thứ 3 thì có một âm thanh kim loại trượt xuống cầu thang vang lên từ phía sau.
…
‘Không được quay đầu lại’ nhỉ?
Tôi nín thở và tiếp tục đi xuống.
Đầu tôi bắt đầu đau.
Chỉ sau khi tới hành lang tầng hầm thứ 3, tôi mới quay đầu lại.
Không có gì ở đó.
Mọi chuyện càng ngày càng khó hiểu hơn. Tôi khám phá để tìm kiếm thông tin, nhưng tôi chỉ có câu hỏi chứ không phải câu trả lời.
Từ đầu thì chúng đang cảnh báo mình về cái gì nhỉ?
Không có nhiều căn phòng ở tầng hầm thứ 3 lắm. Khi tôi đi theo hành lang xuống, tôi thấy một căn phòng lớn và một cái đèn pin treo trên tường.
Mở cửa kho ra, tôi nghe lời cảnh báo, bỏ qua công tắc đèn và sục sạo với chiếc đèn pin.
Nó chỉ là một kho bình thường. Có vài chồng giấy A4 sạch sẽ, toner cho máy in, ghế và vài thứ văn phòng phẩm khác. Đó là một nơi mọi người sẽ đến sau khi văn phòng hết dụng cụ.
Trong 20 phút, tôi lục tung mọi thứ nhưng chẳng có gì đáng nói. Không có ai ở đây lẫn thứ gì bắt mắt cả.
…
Cuối cùng tôi cũng không thể tìm ra gì cả. Thứ duy nhất tôi tìm thấy sau khi tới bãi đỗ xe là người bảo vệ, nhưng anh ta cũng đã chết trong khi chạy trốn khỏi lời nguyền, và mảnh giấy cảnh báo.
Mình đã tiếp cận vấn đề sai cách à?
Sau khi nghĩ thì tôi nhận ra gì đó.
Từ đầu thì mình xuống hầm để làm gì? Để sống sót à?
Không.
Tôi không đến đây để sống sót, mà là để ‘tìm thông tin trọng yếu’.
Làm theo lời cảnh báo ghi trên giấy và chơi an toàn là cách nhân vật trong phim kinh dị sẽ làm để cứu bản thân.
Việc tôi cần làm là trái ngược hoàn toàn.
Tôi phải bỏ qua cảnh báo. Kể cả điều đó có giết tôi đi nữa thì tôi cần biết chính xác điều gì đang xảy ra. Trốn thoát là việc của Seungyub.
Giờ là lúc tôi phải nằm xuống vì mọi người khác
***
Không được nhìn vào bên trong xe ở bãi đỗ.
Không được quay đầu lại trên cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Không được bật đèn khi tìm trong kho ở tầng hầm. Dùng đèn pin.
Tôi nhớ lại ba cảnh báo.
Từ giờ, tôi cần nhìn vào bên trong xe, quay đầu lại ở cầu thang, và bật đèn kho lên.
Tôi quay lại bãi đỗ xe phía trên và nhìn quanh. Mùi đáng ghê tởm vẫn còn đó, và có hàng tá xe đỗ ở đây.
Nhưng mà lạ thật đấy. Có nhiều xe ở đây như vậy, thì ít nhất cũng phải có chủ xe tới đây? Và cho dù não họ có chập mạch đi nữa thì họ không ngửi thấy cái mùi này à?
Nhìn lại thì tôi nhớ cái cảnh tôi cùng gia đình ăn vịt sống khi mới vào Phòng 101, cũng như cái cách chúng tôi khen thịt tươi như thế nào. Thứ mùi này có khi còn được coi là thơm ở đây không biết chừng.
Tôi ngắt dòng suy nghĩ và nhìn đống xe xung quanh.
Chọn một chiếc xe, tôi lại gần. Lớp chống nắng dán trên cửa sổ khiến tôi không nhìn kĩ được, nên tôi lại gần hơn nữa, dán mắt vào cửa sổ và –
Khung cảnh bên trong làm tôi ngạc nhiên tới mức tôi bật ngửa về sau.
Có người bên trong, và tôi không bị đau đầu có nghĩa là.
“Có người không bị lời nguyền ảnh hưởng.”
Đứng dậy, tôi bình tĩnh lại và kiểm tra bên trong xe.
Thật là kì lạ.
Bên trong không giống nội thất của chiếc xe chút nào. Tôi chắc chắn đang nhìn vào cửa kính, nhưng bên trong lại là một chiều không gian khác. Bên trong là một cái giường sắt cùng còng tay.
Một người đàn ông không rõ đang nằm trên giường.
Anh ta đang chảy dãi, và cái giường cũng có nhiều dấu hiệu cho thấy không được ai chăm sóc lâu rồi. Rõ ràng là anh ta bị trói ở đó mà không được giúp đỡ đã lâu.
- Bùm!
Tôi phá vỡ cửa kính.
Chỉ khi đó người đàn ông gầy gò quay lại nhìn tôi với đôi mắt mơ màng.
“Anh có ổn không? Nơi này là đâu? Anh là -”
“Haa, hahh, này…”
“Xin lỗi?”
“Gọi ngài đi Gọi ngài đi.”
“Anh đang nói tới ngài nào?”
“NGÀI NGÀI NGÀI NGÀI NGÀI NGÀI NGÀI NGÀI NGÀI NGÀI NGÀI NGÀI NGÀI.”
- Thùng!
“Nghe đây! Tôi không thể giúp anh nếu anh không nói rõ ‘ngài’ nào cả?”
- Khặc!
Khi đó, âm thanh kim loại lê khắp sàn vang lên từ đâu đó.
Đột nhiên, anh ta dịu giọng lại.
“Đang đến.. đang đến.. Y tá đang đến. Lão già. Học sinh. Cứu. Cứu tôi”
Mặc dù đang cầu cứu, nhưng anh ta không dám lớn tiếng, như thể anh ta khiếp sợ thứ đang tới gần.
Người này không bình thường. Tôi cho dù không bị đau đầu, anh ta cũng không bị lời nguyền ảnh hưởng đi nữa, thì anh ta vẫn là thằng điên.
Lời của tôi không chạm được anh ta.
Sau khi thở dài, tôi bỏ đi, và ngay lập tức cửa sổ tôi phá vỡ dần tự sửa chũa.
…
Quá trễ để những thứ này làm tôi ngạc nhiên rồi.
Tôi phá vỡ cửa số 2 xe khác, nhưng mọi thứ vẫn như vậy. Những người bị trói vào giường đều đã phát điên, và tôi không thể hiểu họ đang nói gì.
“Ngài” có phải là đang nói tới bác sĩ nào đó không? Họ đang nói tới một “y tá” nữa, là đang ở bệnh viện à?
Tiếp theo, tôi hướng về phía cầu thang dẫn tới tầng hầm.
Tôi quyết định quay đầu lại trên đường đi xuống và tìm ra thứ gì đó đang đuổi theo tôi.
Trước lúc ấy, tôi nạp đạn máu vào băng đạn.


4 Bình luận