• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (Chương 1-100)

Chương 95: Phòng 102, Phòng Nguyền Rủa – ‘Dinh Thự Kinh Hoàng’ Re (8)

3 Bình luận - Độ dài: 2,344 từ - Cập nhật:

Lee Eunsol

Đã bao nhiêu tiếng trôi qua rồi nhỉ? Chúng tôi vẫn liên hồi rung chuông trong khi chờ mọi người thuộc Team Phá Hủy quay lại sau khi phá hủy tế đàn.

-          Taang! Taang!

Tiếng chuông nghe thực sự kinh khủng. Tôi đã nghe nhiều tiếng chuông trong cuộc đời mình nhưng tiếng chuông tệ cỡ này thì là lần đầu tiên.

Lúc trước tôi còn tưởng Kain chỉ không biết cách rung chuông, nhưng tới lượt tôi (chúng tôi chuyền tay nhau luân phiên), thì tôi nhận ra chiếc chuông này có vấn đề.

Đương nhiên thì, nhiệm vụ của nó là trấn áp tà ma, không phải là tạo ra âm nhạc nên cũng chẳng có gì lạ cả.

Kain, người  đang uống cafe cạnh bên, hỏi tôi.

“Chị Eunsol này.”

“Hm?”

“Nhân tiện thì, chị nghĩ manh mối kia có ý nghĩa gì?”

Gợi ý: Đừng rơi vào định kiến rằng phải đi tới _________

“Giờ em nhắc thì chị mới nhớ ra là mọi người đã quên mất gợi ý từ lúc nào rồi.”

“Chúng ta đã từng nhắc tới nó trước lần thử thứ hai, nhưng tình huống đã thay đổi hoàn toàn khi chúng ta quay lại rồi.

Em nghĩ mọi người bận thích nghi với bối cảnh mới này tới độ chúng ta không có thời gian cho nó.”

“Những đáp án khả dĩ là gì ấy nhỉ?”

“Một trong số đó là dinh thự, còn ông Mooksung với Ahri thì đưa ra các đáp án khác như nhà thờ, tầng hầm, hồ và thư phòng.”

“Nhìn lại thì chắc chắn không phải là biệt thự rồi. Chúng ta phải đi tới biệt thự, và chị nghĩ cũng không phải là nhà thờ nữa.

Chúng ta đều kiếm được rất nhiều thông tin ở hai nơi này. Hồ nước vẫn luôn nằm ngoài kế hoạch từ lần thứ hai đổ đi, và thư phòng cũng vậy.”

“Vậy là ‘tầng hầm’ à?”

“Đừng rơi vào định kiến cho rằng phải tới tầng hầm à. Công tâm mà nói thì chúng ta đã nghĩ rằng phải xuống hầm sau khi biết cuốn quỷ thư nằm ở đó.

Kể cả trong lần thứ hai, khi chúng ta không thể tìm ra được gì khi thẩm vấn Lee Sehyun, chúng ta vẫn xuống tầng hầm mà không nghĩ ngợi gì cả.”

“Và chúng ta còn bị buộc trốn thoát nữa.”

“Giờ chị nghĩ thì, Ahri đã ngay lập tức chết trong lần thứ nhất, sau khi xuống tầng hầm. Mọi thứ chưa bao giờ diễn tiến tốt đẹp khi chúng ta xuống đó cả.

Trong lần đầu tiên thì một người đã chết luôn, còn trong lần thứ hai thì chúng ta bị buộc trốn thoát khi chưa tìm ra manh mối.

Lần thứ ba thì chúng ta còn chẳng tới tầng hầm và đã tìm ra rất nhiều manh mối quan trọng.

Chúng ta đã tìm ra tiếng chuông có thể trấn áp khả năng nhập xác, và có một Thánh Địa sâu trong ngọn núi phía sau biệt thự, thứ liên quan trực tiếp tới Quỷ Thần.”

Tôi nhận ra đáp án đúng là gì sau khi nói chuyện với Kain.

Đừng rơi vào định kiến rằng phải đi tới tầng hầm.

Chúng tôi đang gật đầu với nhau thì Seungyub, người vẫn đang nghe chuyện từ bên cạnh, tò mò hỏi.

“Nhưng chẳng phải anh Jinchul, chị Ahri và chị Songee vừa xuống ‘tầng hầm’ để phá hủy tế đàn à?”

“...”

“...”

                                                            ***

                                                            ***

                                                            ***

“UAAAAAA”

Tôi giật mình và hét lên một tiếng.

“Chờ đã! Địt mẹ, hỏng bét rồi!”

Kể cả Kain cũng chửi thề.

“Từ từ từ từ từ từ từ! Chúng ta làm gì? Chúng ta xong đời rồi à?”

“Chị ơi bình tĩnh lại. Nghĩ kĩ đi đã! Một tế đàn dưới tầng hầm... Chẳng phải là rõ ràng chúng ta phải phá hủy nó sao? Tên của nó sờ sờ ra là ‘tế đàn’ kìa!”

“Từ từ! Từ từ!”

Tôi nhớ lại mẩu đối thoại với Lee Sehyun.

                                                            ***

Sau đấy thì anh quyết định xây một tế đàn nho nhỏ dưới hầm để cúng tế một phần tài sản, thứ mà nhờ ngài ấy anh mới kiếm lại được. Anh hàng ngày đều thành khẩn cầu nguyện và -

Một tế đàn à?

Nó không phải cái gì đó quá phô trương đâu. Chỉ là -

                                                            ***

“Haha! Mẹ nó! Chị hiểu rồi!”

“S..Sao ạ? Chị hiểu gì à?”

“Tên Sứ Đồ chưa bao giờ bảo Lee Sehyun dựng tế đàn cả! Lee Sehyun chỉ tự tay dựng nó vì lòng biết ơn. Hơn nữa là chính mồm hắn cũng bảo nó không phải thứ gì quá phô trương.!”

“Nhưng tên Sứ Đồ cũng yêu cầu canh phòng an ninh cẩn thận mà?!”

                                                            ***

Hả? Hơi khó để giải thích bằng lời tế đàn này ở đâu. Sứ Đồ có yêu cầu canh phòng cẩn thận và đường đi thì -

                                                            ***

“Hắn chỉ nói vậy vì tòa thánh Vatican là nơi nắm quyền lực ở thế giới này! Nên họ sẽ không thể đánh hơi được một tế đàn dành cho quỷ thần!”

Tôi phát hiện ra sự thật vô vọng đó.

Tế đàn dưới hầm hoàn toàn không liên quan gì tới nghi thức quỷ thần; nó chỉ được Lee Sehyun tự tay xây dựng để sùng bái! Chúng tôi chẳng cần phải tới đó.

Thực ra thì, chúng tôi thậm chí không được phép tới đó!

Khi Kain và tôi vẫn còn bị sốc tới mức không nói nên lời vì phát hiện kinh hoàng này.

-           KYYAAAAAAAAAAAA!

Thì một tiếng hét vang vọng khắp biệt thự

Hai giờ trước; Team Phá Hủy

Kim Ahri

Tôi không thể hiểu được ý của Lee Sehyun khi hắn ta bảo Eunsol rằng nơi này ‘vô cùng kiên cố’

Hắn ta xây dựng những thứ này ở dưới tầng hầm kiểu quái gì vậy? Và hắn còn phải chi bao nhiêu tiền nữa?

Tôi nhận ra tiếp tục cũng vô ích nên bỏ dở dòng suy nghĩ đó.

Hắn ta là một doanh nhân được Sứ Đồ trợ giúp, kẻ có khả năng nhập xác người khác. Việc kiếm một khoản tiền kếch xù đối với hắn sẽ chẳng khó khăn, có khi một gia đình hoàng tộc Trung Đông cũng còn thấy sốc cơ.

Chúng tôi bắt đầu từ căn biệt thự. Có một đòn bẩy trong thư phòng dẫn tới tầng hầm chứa cuốn quỷ thư, nhưng thư phòng không phải nơi duy nhất có cơ chế này.

Lee Sehyun dẫn chúng tôi tới phòng ngủ và làm gì đó, rồi chiếc giường bị đẩy sang một bên, sau đó thì cầu thang xuống hầm dần lộ ra.

Nơi này khá khác so với con đường từ thư phòng.

Không khí ở đây khá thoáng đãng dù có nằm dưới lòng đất, và cũng không tối tăm nữa. Thế nhưng cũng có rất nhiều biện pháp an ninh để kiểm tra, từ vân tay tới võng mạc.

Lối đi này ‘hiện đại’ hơn nhiều so với lối từ thư phòng.

Có vẻ là lối đi từ thư phòng xuống nơi chứa quỷ thư khác với lối đi từ phòng ngủ xuống tế đàn. Và hai lối đi này dành cho các cá nhân khác nhau nữa.

Nơi dẫn tới cuốn quỷ thư chắc là chỉ dành cho Sứ Đồ, kẻ đang nhập xác Lee Siwoo.

Cũng có nghĩa là Lee Sehyun là kẻ chủ yếu dùng lối đi xuống tế đàn này thôi à?

Tôi đang nghĩ về chuyện này thì đã đến lúc phải thiết lập lại phép thôi miên.

“Chờ xíu, mọi người ơi.”

Mọi người dừng chân; tôi đi tới chỗ Lee Sehyun và thôi miên hắn bằng Cổ Huyết lần nữa.

Nhưng mà khá lạ đấy.

Thuật thôi miên và Ám Thị của tôi không thể thay đổi hoàn toàn bản ngã của một con người. Nó chỉ đánh lừa tri giác của họ và dẫn họ tới một mục tiêu khác.

Thế nên tôi cũng nghĩ là Lee Sehyun sẽ thỉnh thoảng phản kháng hay chống cự nhưng...

Bí ẩn thay, hắn nghe răm rắp lệnh của chúng tôi như một con rối.

Hắn ngoan ngoãn nghe lời tới mức Songee còn nghi ngờ Ám Thị của tôi.

Kiểu, tôi còn thấy ngạc nhiên ý! Nó không mạnh tới vậy đâu!

Đằng nào thì, chúng tôi phải đi khoảng 40 phút trước khi chạm tới tế đàn.

Jinchul nhìn quanh trước khi cho ý kiến

“Chà, trông có vẻ giống một nơi để thiền.”

“Chờ đã. Để em kiểm tra kĩ hơn.”

Tôi là người duy nhất ở đây hiểu biết về các thế lực tà ma nên tôi kiểm tra mọi thứ cẩn thận. Có một bức tượng khắc một con bướm, cũng như một tấm nệm, chắc là để Lee Sehyun quỳ xuống.

Ngoài ra thì còn vài bức tranh và vài tượng điêu khắc khác nữa.

...

“Ahri, em cảm nhận được gì không?”

Tôi không biết nữa. Thế này hơi xấu hổ rồi đấy.

Mọi thứ đều chỉ là những bức tranh và bức tượng bình thường. Jinchul khẳng định bức tượng bướm kia trông giống với thứ anh ta đã nhìn thấy trước khi chết ở lần thứ ba, nên chúng tôi đã tới địa điểm chính xác, nhưng...

Lạ thật.

Mọi thứ đều trông như các bức tượng và tranh bình thường, được các nghệ nhân bình thường tạo ra sau khi nghe mô tả.

Tôi chẳng thấy gì siêu nhiên ở đây cả.

Những nghi thức tà đạo thì, nói theo cách nào đó, cũng giống với khoa học hiện đại.

Phải chuẩn bị vô cùng kì công để đạt được thành quả to lớn.

Ở đây phải là một cơ sở vật chất khổng lồ nếu muốn đạt được kết quả lớn như phục sinh quỷ thần...

Tôi đang bối rối thì Jinchul lại gần và hỏi.

“Em không chắc chắn lắm hả? Chúng ta cứ dùng Ngôi Sao đi. Anh không biết chúng ta phải phá hủy thứ gì nhưng anh chắc là có thể phá hủy mọi thứ bằng Ngôi Sao.”

“Em đồng ý. Nó có thể biến dị cả cánh của quỷ thần, nên một tế đàn xây bởi người thường thì sẽ chẳng có vấn đề gì.”

“Em và Songee lùi lại đi.”

...

Cuối cùng thì Songee và tôi dẫn Lee Sehyun lùi lại khỏi Jinchul.

Ah. Có gì đó sai sai. Tôi có cảm giác mình đã bỏ qua thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Jinchul, sau khi được bảo hộ tinh thần bởi Songee, triệu hồi Ngôi Sao một mình tại tế đàn. Tôi ngay lập tức cảm thấy thứ gì đó chích vào da mình.

Tôi nổi da gà vì Di Sản này có sức tàn phá mạnh tới vậy, từ khoảng cách này mà tôi còn cảm nhận được.

Khách Sạn này quá điên rồ rồi, báu vật mạnh cỡ này mà cứ thế cho người chơi thôi à? Cứ thử đặt mình vào Cục Quản Trị tội nghiệp chúng tôi mà xem, người phải bảo vệ Trái Đất đi!

Nếu Jinchul thoát khỏi Khách Sạn thì riêng anh ta thôi cũng có sức mạnh ngang với vũ khí hạt nhân.

Chúng tôi phải áp chế anh ta thế nào?

...

Tôi quyết định bỏ dòng suy nghĩ đó đi, vì hiện tại, tôi cũng chỉ là một người chơi khác của Khách Sạn.

Một làn sóng u ám làm rung chuyển tầng hầm. Lee Sehyun vô thức lùi lại vài bước cứ như thể hắn cảm thấy một nỗi sợ theo bản năng. Thế nhưng, hắn đột nhiên quay đầu lại rồi - phóng thẳng đi.

???

Cái gì vậy?!

Tôi ngạc nhiên tới mức cũng giậm chân rồi phóng theo hắn. Sau khi nhận ra, Songee cũng ngạc nhiên đuổi theo chúng tôi.

“Quá chậm rồi!”

-           Vùuuuu!

Một âm thanh khủng khiếp dần vang vọng khắp tầng hầm.

Đây không phải là một thế lực tà ác hay tốt đẹp gì. Đây là sức mạnh của công nghệ! Lee Sehyun biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi cứ như thể có một lối ngầm đâu đó, và thay vào đó là vài nòng súng chĩa thẳng vào chúng tôi.

Kiểu! Thế này là quá nhiều rồi đó!

Lee Sehyun, thằng điên đó! Hắn phải chi bao nhiêu tiền để xây dựng một nơi kinh khủng thế này dưới lòng đất vậy?

Tôi quay đầu lại với vẻ khó chịu, và thấy Jinchul, người cũng chạy ra từ khu tế đàn đang nhìn tôi với vẻ bối rối.

Songee chắc cũng đã quyết định; em ấy lặng lẽ đi tới chỗ Jinchul.

Tôi có vẻ là cũng phải xác định tinh thần.

Nếu xét năng lực thể chất lẫn Di Sản của nhau thì chỉ có một người sống sót rời khỏi đây thôi.

Nhưng may là đây không phải tình huống tệ nhất.

Dựa vào kiến thức đặc vụ của tôi, tôi có thể tự tin khẳng định là nếu giết bất cứ ai, tại bất cứ đâu thì sẽ không thể biến họ làm vật tế cho nghi thức siêu nhiên.

Từ cổ chí kim, con người phải dùng các quy trình phức tạp để hiến tế thần linh, và cũng chẳng phải là họ muốn lãng phí thời gian. Mọi thứ đều có lí do của nó.

Nếu chúng tôi chết ở nơi này; dưới họng súng an ninh thay vì dưới tay Sứ Đồ, linh hồn của Songee và tôi sẽ không đủ tư cách làm vật tế.

Nói cách khác, chiếc kén sẽ không được triệu hồi kể cả khi tôi chết ở đây.

Tôi chỉ có thể hi vọng mọi người còn sống sẽ bằng cách nào đó giải quyết được mớ bòng bong này.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

T càng nghĩ càng thấy team chết nhảm ạ :( ( Kiểu khi ấy Ahri phải có một chút cẩn trọng khi thấy thôi miên dễ dàng thế chứ )
Xem thêm
Ahri đôi lúc bị neft để truyện kịch tính hơn :)))) nhưng t thấy phí 1 cái Giáng trần quá
Xem thêm
Mong là lần này giải quyết triệt để vì kẻ thù thông minh lắm, biết được Người chơi là kẻ thù có thể một bụng quỷ kế khó giải quyết hẳn
Xem thêm