Web Novel (Chương 1-100)
Chương 90: Phòng 102, Phòng Nguyền Rủa – ‘Dinh Thự Kinh Hoàng’ Re (3)
1 Bình luận - Độ dài: 3,007 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 28
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Han Kain
Tôi chiêm nghiệm kĩ hơn về ba câu hỏi trên đường tới bàn trà.
Tại sao phát hiện nói dối không có tác dụng với Lee Sehyun?
Tại sao hắn đột nhiên tự sát?
Tại sao việc hắn tự sát lại coi là trốn thoát?
Tôi đã quyết định sử dụng Lời Khuyên Hiền Triết và xoay sang cửa sổ hệ thống. Nó không hữu ích lắm nếu chúng tôi chưa biết gì cả, nhưng lần này chúng tôi đã có vài đầu mối và chỉ cần trí tuệ để kết nối thông tin.
Chúng tôi phải dựa vào Lời Khuyên.
Tôi bình tĩnh lẩm bẩm câu hỏi, và một dòng chữ xuất hiện trước mắt tôi.
Phải vứt bỏ quan niệm cho rằng ‘Lee Sehyun’ là Địch Thủ.
Một câu đó thôi đã trả lời tất cả suy nghĩ của tôi.
Ngay sau khi tới bàn trà, tôi giải thích cho mọi người về Lời Khuyên.
***
“Chúng ta vẫn đang hiểu lầm. ‘Địch Thủ’ là một kẻ có khả năng nhập xác là một sự thật chúng ta đã kiểm chứng trong lần đầu tiên.
Thế nhưng dù có biết điều này, thì chúng ta vẫn hiểu lầm rằng Lee Sehyun là Địch Thủ.”
Cuối cùng cũng hiểu ra, chị Eunsol kêu lên ai oán.
“Lee Sehyun cũng đã bị nhập hồn à?”
“Vâng. Có một kẻ khác đã sử dụng sức mạnh của cuốn quỷ thư để nhập hồn anh ta. Hắn có thể tùy ý sử dụng cơ thể của Lee Sehyun, điều này đã giải thích toàn bộ nghi ngờ của chúng ta.
Trước tiên, cách hắn chống lại phát hiện nói dối rất đơn giản. Nó vô cùng dễ hiểu luôn, bởi vì ‘Lee Sehyun thật’ nói chuyện với chúng ta là người vô tội. Anh ta chẳng biết gì cả, đó là lí do anh ta nói không.
Thứ hai, lí do Lee Sehyun tự sát nằm trong lời của hắn khi đó rồi. ‘Địch Thủ thật sự’, kẻ nhập xác Lee Sehyun đã nói dưới tầng hầm, phải không?
‘Tòa Thánh Vatican sẽ cử một đạo quân tới’.
Hắn ta quyết định sẽ từ bỏ luôn khi chúng ta phát hiện ra. Giết chúng ta sẽ chỉ dẫn tới việc một đạo quân đông đảo được cử tới, nên hắn quyết định dời kế hoạch của mình lại về sau.
Thứ ba, tại sao chúng ta trốn thoát, thì chúng ta đã xác minh được ‘trốn khỏi mối nguy hiện hữu’ là đủ để trốn thoát.
Giờ thì Địch Thủ đã loại bỏ Lee Sehyun và rồi ẩn náu bản thân, mọi thứ sẽ bình yên một thời gian tới. Hắn ta chắc sẽ ẩn mình trong 10 năm hoặc hơn thế nữa. Có khi hắn ta còn chuyển tới một vùng khác cơ. Đằng nào thì, chúng ta cũng không bị ‘trực tiếp nguy hiểm tới tính mạng’, thế nên Khách Sạn đã coi đây là trốn thoát.
Mọi người hiểu chưa ạ?”
Mọi người chìm vào suy tư, rồi nêu lên thắc mắc.
Bất ngờ là người đầu tiên lên tiếng lại là Seungyub.
“Anh ơi. Thế ai là thủ phạm thực sự? Có phải là ai đó trong làng không?”
“Vì kẻ đó có thể tùy ý nhập xác nên rất khó để xác định dựa trên ‘hắn đang sử dụng ai’. Là Lee Sehyun hay là ai đi nữa thì người đó cũng chỉ là con rối của thủ phạm.”
“Chị hiểu rồi,” chị Eunsol thêm vào. “Nhưng mà cũng phải có ‘một cơ thể thực’ chứ? Nếu Địch Thủ là con người, hắn làm sao có thể sinh ra với năng lực nhập xác, phải không?”
“Vâng, điều đó là đúng, nhưng em không nghĩ chúng ta lúc này có thể tìm ra đáp án.”
Anh Jinchul là người lên tiếng, sau khi hỏi từ một quan điểm khác.
“Về lí do hắn tự sát, thì có thể nào là do hắn muốn tăng số lần thử của chúng ta không? Anh lo nhất về chuyện này, vì lần thử thứ hai của chúng ta đã đột ngột kết thúc.”
Đó cũng là một câu hỏi tôi đã suy nghĩ. Trước khi tôi kịp nói gì, Ahri đã phản bác lại câu hỏi.
“Em nghĩ là không thể đâu. Địch Thủ chỉ lờ mờ biết về Khách Sạn là một hình phạt của lần thử thứ 5. Có nghĩa là, trước đó hắn không thể biết về nó lẫn chúng ta.”
“Kể cả Địch Thủ có không biết thì Tù Nhân nói cho hắn thì sao?” anh Jinchul lại hỏi
Lần này, tôi đáp lời.
“Nếu Tù Nhân có thể nói cho Địch Thủ về Khách Sạn, thì mọi Địch Thủ đã tự sát mỗi lần thử rồi để ép chúng ta trốn thoát, phải không? Vì chúng chỉ có lợi nếu chờ tới lần thứ năm.”
“Hmm. Anh hiểu rồi. Có lẽ chúng không thể nào giở trò như vậy được.”
Một câu hỏi cũng xuất hiện trong đầu tôi giữa cuộc thảo luận.
“Có vẻ là Địch Thủ có thể tự do nhập xác mọi người. Hắn sẽ không chết kể cả khi chủ nhân cơ thể đó chết, vậy thì chúng ta phải giết hắn kiểu gì?
Vì chúng ta cần giết hắn để phá giải căn phòng và nhận được Di Sản.”
Dù có hỏi to thành lời với mọi người, nhưng mắt tôi tập trung vào Ahri và ông Mooksung.
Họ là các chuyên gia nên họ mới là người hiểu rõ hơn về các thế lực siêu nhiên, và quả nhiên ông Mooksung là người trả lời câu hỏi.
“Chúng ta đã đối đầu với các hồn ma vượt qua giới hạn xác thịt nhiều lần rồi. Có rất nhiều kiểu hồn ma, nhưng cuối cùng vấn đề nằm ở việc chúng ta có thể ngăn chặn việc nhập xác thế nào.”
“Phương thức thế nào ạ?”
“Mỗi lần một khác. Có khi chúng ta phải phá hủy nguồn ma lực, hoặc dùng cách nào đó để chặn việc nhập xác, rồi giết hắn khi đó. Có khi là cả hai việc cùng lúc.”
Phá hủy nguồn ma lực hoặc chặn năng lực nhập xác rồi giết kẻ thù à...
“Khi ông nói ‘nguồn ma lực’, thì ông có nói về con quỷ dưới tầng hầm biệt thự không? Chúng ta có thể đánh bại nó không? Và phương pháp để ngăn chặn nhập xác là gì?”
“Ta không thể biết đáp án cho cả hai câu hỏi ngay lúc này,” ông bác đáp. “Nhưng chúng ta không cần phải đối phó với con quỷ đó. Chúng ta còn không gặp Tù Nhân Phòng 101, và Tù Nhân Phòng 103 là đồng minh cơ mà, phải không?
Có vẻ là chúng ta không cần chiến đấu lại Tù Nhân. Phải có một mối liên hệ nào đó giữa Địch Thủ và Tù Nhân, phải không? Có thể đó là một tế đàn, hay một khế ước, hợp đồng nào đó. Phá hủy thứ đó có lẽ là mục tiêu của chúng ta
Ta không biết cách để ngăn chặn việc nhập xác lúc này. Chúng ta còn không biết giới hạn năng lực của đối phương. Nếu hắn có thể đơn thuần là nhập xác bất cứ ai trên thế giới vào bất cứ lúc nào, thì chúng ta không thể làm gì được.”
Nhờ vào cuộc đối thoại, tôi đã dần hiểu được mọi chuyện.
Ahri kết thúc cuộc nói chuyện (việc này là khá hiếm gặp)
“Mọi người cần nhớ hai mục tiêu cho lần thử tiếp theo nhé.
Thứ nhất là tìm ra chân tướng của Địch Thủ.
Thứ hai là tìm ra cách giết hắn, cũng như phương pháp chặn năng lực nhập xác của hắn.”
Trước khi mọi người về phòng riêng, tôi cũng cảnh báo thêm.
“Mọi người đừng nên kích động Lee Sehyun trước khi chúng ta tìm ra cách ngăn chặn năng lực nhập xác của hắn, vì đó là cách hắn ta ép chúng ta trốn thoát. Hắn ta cẩn trọng hơn bất cứ ai chúng ta từng gặp.”
Ngày hôm sau, chúng tôi trở lại Phòng 102 lần nữa.
Lần thử thứ 3
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 29
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 102 (Phòng Nguyền Rủa – Dinh Thự Kinh Hoàng)
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Han Kain
Chúng tôi thay đổi một phần kế hoạch sau khi vào lại Phòng 102. Nếu chúng tôi ở trong biệt thự và dồn ép Lee Sehyun thì có khi ‘Địch Thủ đằng sau bức màn’ sẽ lại bị kích động, và lại tự sát lần nữa.
Vì thế, chúng tôi tới thẳng ngôi làng sau khi chào hỏi Lee Sehyun tại biệt thự, và để lại Cô Eunsol, em gái Lee Sehyun cùng Tư tế Jinchul phòng trường hộp bất trắc, rồi rời khỏi biệt thự.
Cốt lõi của tình huống này, vụ án trẻ em mất tích liên hoàn, diễn ra tại ngôi làng.
Chúng tôi cần điều tra thêm về ngôi làng, nên chúng tôi đi tới nhà thờ trước tiên.
...
“Cha có thật sự không biết gì về vụ án mất tích không?”
“Con xin lỗi Hồng Y. Con chỉ nghĩ rằng liên lạc cảnh sát sẽ giải quyết được vấn đề.”
“Ngài có nghĩ Vatican đặt ngài ở vị trí này chỉ để bấm ba nút điện thoại và gọi cảnh sát à?”
- Bùm!
“X, Xin lỗi!”
... Tại sao Hồng Y lại đang tra khảo cha xứ già tội nghiệp đó?
Ít nhất thì sau 20 phút đối thoại, chúng tôi đều nhận ra một điều. Cha xứ/Linh mục ở đây, có lẽ là một phiên bản trẻ hơn của vị ‘quản gia kì lạ’ chúng tôi đã gặp trong lần thử đầu tiên, hoàn toàn chỉ là một người bình thường.
Ông ta không biết gì về các vụ án mất tích nhiều hơn dân làng, và trợn tròn mắt khi chúng tôi nói về quỷ thư và tà ma.
Vì ông ta chỉ là một ‘cha xứ’ bình thường, ông ta chắc hẳn đang cảm thấy vị Hồng Y này đang mắng chửi mình vô cớ. Một người bình thường có thể làm gì ngoài liên hệ cảnh sát sau khi gặp phải các vụ án mất tích chứ?
Thế nhưng, có vẻ Hồng Y Mooksung vẫn chưa buông tha.
“Ngài không biết gì khi được cử tới nơi này à? Nhà thờ này không phải vô duyên vô cớ mà được xây dựng! Ngài không có bất cứ tài liệu nào về quá khứ của nó à?”
‘Tài liệu cổ’
Chỉ sau khi nhắc tới thứ này, thì vị cha xứ mới đột nhiên nhớ ra và đi vào nhà thờ tìm kiếm gì đó.
Hồng Y nhớ ra gì rồi à?
“Thưa Hồng Y Mooksung. Ngài nhớ ra gì rồi ạ?”
“Không. Ta đã báo cho các con nếu biết gì rồi.”
“Ngài chẳng phải vừa nói, ‘Nhà thờ này không phải vô duyên vô cớ mà xây dựng ở đây’ rồi bảo cha xứ đó tìm tài liệu sao ạ?”
“Đó chỉ là phỏng đoán thôi,” ngài ấy đáp. “Con nghĩ thử xem. Chẳng phải một nhà thờ lớn ở nơi hẻo lánh thế này là rất kì lạ sao?
Khi con nghĩ kĩ thì tòa thánh Vatican ở thế giới này khá tương đồng với ‘Cục Quản Trị’ ở thế giới chúng ta mà? Với lối suy nghĩ đó thì ta đã đưa ra một giả thuyết.”
“Giả thuyết nào ạ?”
“Ta sẽ nói một khi nó được giải đáp.”
Sau khoảng 10 phút, linh mục đó đi ra cùng với một chồng giấy.
Hồng Y hỏi lại sau khi nhìn thấy mớ tài liệu.
“Ngài đã còn đọc những tài liệu này chưa?”
Dù linh mục đó không trả lời, tôi có thể đoán được từ nét mặt của ông ta là, đây là lần đầu ông ta chạm vào chúng.
Có vẻ chúng tôi sẽ phải rà soát hết đống tài liệu này mất một lúc. Hồng Y ra lệnh cho Sơ Songee và Sơ Elena đi quanh làng, rồi cùng tôi chúi đầu vào mớ tài liệu.
***
Sau khoảng 2 tiếng tôi cùng Hồng Y đọc tài liệu.
- Tách!
“Ta biết ngay mà.”
“Ý ngài là sao ạ?”
“Nhà thờ này, nói đơn giản, là một ‘Văn Phòng Quản Trị’ chưa được bảo dưỡng lâu lắm rồi.”
“Ngài có thể giải thích đơn giản hơn được không ạ? Con không biết gì về ‘tòa thánh Vatican’ cũng như ‘Cục Quản Trị’ ngoài đời thực.”
“Đơn giản thôi. Khi nhà thờ này được xây dựng, xung quanh đã xảy ra những hiện tượng siêu nhiên vô cùng nguy hiểm và quỷ dị.
Đó là lí do nhà thờ này được xây dựng như một văn phòng để cử người tới, thế nhưng, những hiện tượng đó đã biến mất, và nơi này im hơi lặng tiếng trong vài chục năm.”
“Có phải là điều tương tự đã xảy ra với chúng ta trong lần thứ hai không ạ?”
“Chắc chắn là như vậy. Vì sở hữu năng lực nhập xác, thủ phạm thực sự chắc hẳn có thừa thời gian để chờ thêm vài chục năm, hi vọng rằng hệ thống quản trị của con người sẽ mục ruỗng theo thời gian như bây giờ.”
Đột nhiên, Hồng Y im bặt, rồi lên tiếng như một nhân viên chính phủ giải thích cho một thường dân.
“Từ quan điểm của người bình thường, quái vật và các thứ khác nghe có vẻ là vấn đề nhức nhối, nhưng mà từ quan điểm của một cơ quan bảo vệ cả Trái Đất, thì thậm chí thế giới này có quá nhiều quái vật để giải quyết.
Thử coi một con ếch khổng lồ có thể giết 2000 người một ngày, và một nhóm tà giáo đang cố dịch chuyển cả một thành phố tới chiều không gian khác.
Chúng ta không thể tập trung vào các con ‘quái vật tép riu’ ẩn náu hàng chục năm và thỉnh thoảng khiến 1 hay 2 người mất tích.
Đó là lí do văn phòng này chỉ được chăm nom lấy lệ, tới nỗi mà một người bình thường cũng có thể tiếp quản nó như cha xứ kia.”
... Một con cóc giết 2000 người trong một ngày? Một nhóm dị giáo dịch chuyển nguyên một thành phố tới chiều không gian khác?
Những ví dụ này là quá sức cụ thể rồi phải không?
Tôi đang sống ở thế giới nào vậy?
Bỏ nó sang một bên thì những thông tin chúng tôi thu thập được từ đống tài liệu tương đối đơn giản.
Những tài liệu này nói về Tù Nhân Phòng 102, ‘Con Quỷ Dưới Hầm’.
Tất cả những tài liệu này nói về một truyền thuyết.
Đâu đó ngoài không gian kia là một tồn tại siêu việt có tên là ‘Tinh Vân Long’. Không rõ bằng cách nào, nhưng con rồng siêu việt này đã chết trong khi mang thai.
Nếu đây chỉ là một cặp bào thai và rồng mẹ bình thường, thì bào thai đã chết cùng rồng mẹ, nhưng rồng mẹ là một tồn tại thần thánh cũng có nghĩa bào thai này phải là một tồn tại kinh khủng tương tự.
Dù cho rồng mẹ có chết, bào thai đó vẫn còn sống.
Mãi mãi nguyền rủa vận mệnh không được sinh ra của nó, nó dần nguyền rủa cả thế giới này.
“Đây có phải ‘Kẻ không được sinh ra’, ‘Con Quỷ Dưới Hầm’ mà Ahri đã thấy không?”
“Rất có khả năng.”
“Em ấy có nói con quỷ bị phong ấn ở một nơi giống nội tạng của một sinh vật lớn hơn nữa... thế nhưng có vẻ là thay vì bị phong ấn, nó bị kẹt trong tử cung của mẹ nó vì không thể được sinh ra.”
“Đa phần là như vậy.”
“Đúng vậy rồi. Chúng ta phải làm gì với thông tin này ạ?”
“Ai mà biết được. Ta hứng thú với chuyện sắp xảy ra đây”
Câu chuyện về nguồn gốc của con quỷ không dài tới vậy. Những người thu thập thông tin này chắc hẳn đã coi câu chuyện này quá đỗi hư cấu.
Có nhiều tài liệu hơn hẳn nói về các vụ mất tích 60 năm trước
“Đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra.”
“Ừ. Có vẻ ‘thủ phạm thực sự’ còn không thuộc niên đại này.”
“Hắn ta tới từ 60 năm trước à thưa ngài?”
“Nếu xét về năng lực của hắn thì có khi hắn còn tới từ 160 năm trước. Tới lúc đó thì chúng ta còn không thể coi hắn là con người được nữa.”
“Chuyện này ngày một khó hơn rồi đây. Chúng ta vẫn chưa biết gì về danh tính của hắn, cũng như giới hạn năng lực của hắn.”
“Nhưng cũng đâu phải chúng ta đang lãng phí thời gian.”
“Ngài tìm ra gì rồi à?”
Hồng Y đột nhiên đứng dậy, quay đầu nhìn về phía biệt thự qua cửa sổ nhà thờ.
“Phó tế. Cậu có nhớ rặng núi sau biệt thự không?”
“...Nơi chúng ta từng bất đồng ạ?”
“Có vẻ nơi đó ẩn chứa gì đó.”
***
Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể thu thập từ nhà thờ.
Trước khi rời khỏi tòa nhà, tôi bật cửa sổ hệ thống kiểm tra Seungyub và Ahri theo thói quen.
Thông Tin Địa Điểm Đồng Đội (!)
Park Seungyub: Đã Chết
Kim Ahri: Đã Chết
- Thụp!
Tôi đổ gục xuống vì sửng sốt!
“Chuyện gì vậy phó tế? Sao vậy?”


1 Bình luận