Web Novel (Chương 1-100)
Chương 71: Phòng 101, Phòng Nguyền Rủa – ‘Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức’ (5)
1 Bình luận - Độ dài: 2,844 từ - Cập nhật:
Lần thử thứ 4
***
Cha Jinchul
Bị sốc, tôi quay đầu lại, và toàn bộ đài truyền hình đã biến mất. Tôi chỉ có thể thấy vách núi sâu thẳm, và một sợi dây đang kết nối tôi và hai đầu vách núi. Đến lúc tôi tỉnh lại thì tôi cũng chỉ đang cố hết sức để giữ mình thăng bằng trên dây.
Bên vách núi đó là một cô gái trẻ.
... Cô ta – con quái vật đó – chắc chắn là người gây ra hiện tượng kì lạ này. Tất cả những gì tôi cần làm là giết thứ đó thôi!
Tôi giẫm chân và bay lên không. Sau khoảng 5 giây, tôi tới nơi cô gái đó đang đứng.
Giờ tôi có thể nhìn kĩ mặt cô ta thì cô ta trông tương đối đáng yêu. Có vẻ là một học sinh khá là nổi tiếng ở trường.
Tuy nhiên thì trông cô ta có vẻ kì quái – như một con ma nơ canh, chỉ đang nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.
Nhưng nó chẳng liên quan gì tới việc tôi định làm. Cô ta cũng chỉ là một con quái vật thôi; một đấm là nằm!
Tôi vung nắm đấm.
...
Một lần nữa thế giới lại sụp đổ.
Đột nhiên, tôi ở giữa một khu rừng. Những con khỉ đang vồ lấy tôi từ khắp nơi.
Dùng hết sức bình sinh, tôi giải quyết bọn khỉ. Với một đấm, tôi xử đẹp đầu của chúng, rồi nắm chân một con và vụt nó xuống đất liên hồi. Rồi tôi ôm lấy hai con cùng lúc và quẳng chúng đi.
Sau khi tôi xử lí khoảng một tá hay gì đó...
...
Mọi thứ lại tiếp tục sụp đổ lần nữa.
Lần này, tôi bị bao phủ bởi một núi đá. Trên dưới trước sau trái phải – Núi đá đang cản đường tôi khắp mọi phía. Tôi nghĩ thầm trong khi vung tay phá núi mở đường.
Cứ đà này mình sẽ không thể đánh bại cô ta. Có vẻ như mình đã rơi vào địa ngục sâu không lối thoát rồi.
Có phải là vì nữ sinh trung học lúc nãy không? Cô ta làm vậy kiểu gì nhỉ?
- Bùm! Bùm!
... Tôi cúi xuống.
Có một cơn đau nhói từ ngực tôi.
...
Tôi mất dần ý thức.
Tôi từ từ tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
... Chờ đã, cái gì? Mình đang làm gì –
***
Elena
Lau khô nước mắt, tôi nhìn về phía đài truyền hình.
Mọi thứ không khác gì bãi chiến trường.
Hơn 10 nhân viên đài truyền hình đã bị nghiền nát và xé xác tới chết, trong khi ông Mooksung đang rên rỉ đau đớn vì chân gần như đã bị ‘hủy diệt’.
....
- Bùm!
...
Trong khi đó, Songee đang đi quanh và đảm bảo mọi người đã chết.
Trong khi đang nhìn cảnh tượng đó diễn ra, tôi nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Anh Jinchul, người tới cùng vẫn không thể tỉnh lại, đã đánh ông Mooksung gần như tàn phế, và tôi cuống quýt định bắn ‘mẹ’ anh ấy, nhưng không thành công.
Ngay khi tôi nghĩ rằng đây sẽ là kết thúc thì...
Songee đột nhiên xuất hiện từ cổng vào và giải quyết mọi thứ.
Em ấy phẩy ngón tay về phía anh Jinchul, người đột nhiên nhảy về phía khác và càn quét mọi thứ. Anh ấy lảo đảo khắp nơi, và rồi lao vào tường.
Nhân viên lẫn bảo vệ đều cố ngăn cản anh ấy nhưng đều bị đập chết.
Trong lúc ấy thì anh Jinchul thật sự trông giống một con gorilla hơn là con người. Songee lặng lẽ nhìn con King Kong đó hủy diệt mọi thứ, rồi nhặt khẩu súng lên sau một lúc, bắn anh Jinchul vào ngực và kết thúc sự hỗn loạn này.
Mẹ anh Jinchul đã chết từ lâu trong mớ hỗn độn nhưng anh ấy không có dấu hiệu gì là sẽ trốn thoát khỏi lời nguyền, do bị bao vây bởi các nhân viên, nên có lẽ em ấy chỉ còn cách bóp cò.
Sau đó, Songee tiếp tục giết mọi người bằng khẩu súng.
Tôi đờ đẫn quan sát mọi việc diễn ra, khi mà một chiếc camera và microphone tiến tới gần tôi.
“Hân hạnh được gặp cô! Cô Elena Ivanov à? Tôi là nhà sản xuất Cha. Chúng tôi đã nhận được một đống báo cáo rằng một sự kiện thú vị vừa xảy ra tại đài truyền hình. Cô có thể cho biết -”
- Bùm!
- Bùm!
Songee giết mọi người, bao gồm cả nhà sản xuất và cameraman trước khi họ kịp phản ứng.
Nếu đây là thế giới thực thì Songee sẽ không thể giết mọi người như thế này kể cả khi có một khẩu súng trong tay, vì ít nhất thì họ cũng sẽ chạy trốn.
Tuy nhiên, đây là một thế giới kì lạ, mọi người coi cái chết là sự kiện hoặc show vì lời nguyền.
Không ai chạy đi cả. Dù cho người đứng cạnh có bị bắn chết thì họ cũng đứng yên và cười, chờ cho điều tất yếu diễn ra.
...
Một câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi. Tại sao anh Jinchul lại phẫn nộ như vậy dù bị lời nguyền ảnh hưởng?
Giết mẹ của ai đó chắc cũng chẳng nghiêm trọng ở một thế giới điên rồ như này mà? Tôi nghĩ đó là một thứ mọi người ở đây sẽ cười trừ cho qua, vì ‘thường thức’ của họ, nhưng có vẻ anh ấy là một người con hiếu thảo quá mức.
“Cẩn thận nhé chị ơi”
“....Ah, c, cảm ơn em.”
Songee chậm rãi bước tới chỗ ông Mooksung, người đã sơ cứu vết thương.
“Ông có bám trụ được không ạ?”
“Ta có thể chữa được một cái chân nhưng chân kia thì ta chịu rồi. Ta cần giúp đỡ.”
“Ông cứ nghỉ đi ạ. Cháu có thể xử lí.”
Sau đó, Songee lấy máu từ chỗ xác còn lại để làm đạn, và đảm bảo mọi người đã chết hẳn.
Nhìn thấy vậy, ông Mooksung lẩm bẩm.
“Chúng ta lại có một đặc vụ tiềm năng khác ở đây. Giới trẻ ngày nay làm sao vậy? Có khi tiền bối khéo lo.”
...
Một ai đó khác lại vào đài truyền hình.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 23
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 101 (Phòng Nguyền Rủa – Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức)
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Chỉ là cho mọi người biết thôi nhé, tôi nghĩ tôi mới là người đang gánh kèo ở đây đây! Tôi là người thu thập toàn bộ manh mối, và khám phá ra phần lớn tình huống một mình mà phải không?
Có khi đây là cơ hội của tôi để kiếm một Di Sản?
Lần sau tôi tới Thánh Địa Phước Lành và gặp con cú ngu ngốc đó, tôi phải khoe Di Sản mới kiếm và cho nó một trận.
Nghĩ vậy làm tôi khoan khoái hẳn lên. Bên cạnh đó, tôi còn phát hiện ra một đống gợi ý hữu ích trong lần thử này!
Mặc dù tôi không rõ ‘kẻ địch’ sở hữu năng lực gì, tôi có hiểu đại khái về việc hắn là ai, cũng như tình huống của thế giới này là gì.
Tôi chạy trong đầu những điều vui vẻ sắp nói ra, nên thời gian đau khổ trong taxi cảm giác ngắn đi trông thấy. Có rất nhiều điều phải chia sẻ với mọi người.
Cứ như là chủ gia đình về nhà cầm theo chiếc pizza và món gà nóng hổi sau khi mới lĩnh lương, tôi tới đài truyền hình cùng nụ cười tươi rói trên môi.
?
??
???
Cái gì thế này? Sao đài truyền hình trông như bãi chiến trường vậy?
Tôi đờ cả người ra và không thốt nên lời.
***
....
Chuyện gì đang diễn ra?
Sau khi tới đài truyền hình hơi trễ và nghe lời giải thích của đồng đội, tôi câm nín luôn.
Vậy ra...
Có vẻ mẹ anh Jinchul đã đi cùng. Có lẽ anh ấy đã tạo ra kế hoạch đi tới đài truyền hình khi còn tỉnh táo, nhưng mẹ anh ấy đã thuyết phục anh ấy đi cùng thành công khi đang bị lời nguyền ảnh hưởng.
Đó là thứ đã dẫn đến tai họa không thể lường trước này.
Vì thế, anh Jinchul đã chết; Ông Mooksung bị thương ở chân và đi khập khiễng, chỉ còn tôi, Elena và Songee.
Ba người chúng tôi tập trung lại trước đài truyền hình đã bị tàn phá.
“...”
“...”
“Mọi người nghĩ mình nên làm gì?”
“Rõ ràng là chúng ta phải thử thêm lần nữa. Chúng ta bị mất đi quá nhiều lực chiến vì con lợn lòi ngu ngốc kia đã chết rồi.”
Elena lên tiếng
“Nhưng ông ơi, đây đã là lần thứ 4 của chúng ta rồi. Lần thứ 5 trở đi là sẽ khó hơn đấy phải không?”
“Chà, nhưng chúng ta còn có thể làm gì khác? Chúng ta phải thử thôi.”
“Ông có thể đi được không ạ?” Tôi hỏi
“...”
“Ông phải thành thật đi ạ.”
“Ta sẽ không đi được nếu không có ai giúp.”
Câu trả lời của ông làm chúng tôi im lặng một lúc, sau đó Songee đại diện cho chúng tôi lên tiếng.
“Hay ông rời đài truyền hình và trốn thoát đi ạ? Lí do đây không phải trốn thoát dù cho không có người thân ở cạnh, có khi là vì chúng ta đang ở trong đài truyền hình, nên cháu nghĩ nếu ông rời khỏi đây và đi bộ chừng 10 phút là có thể trốn thoát.”
“... Ta sẽ làm vậy. Có lẽ sẽ tốt hơn việc ta ngáng đường mọi người.”
“Chờ bọn cháu bên ngoài nhé. Bọn cháu sẽ cố gắng tìm nhiều manh mối nhất có thể, và phá giải nếu được.”
“Chúc may mắn nhé. À phải rồi, ta biết là ta sẽ nghe được ở ngoài thôi, nhưng mọi người có tìm thấy gì trên mạng không?”
Tôi là người duy nhất tìm kiếm thông tin trên mạng à? Mọi người quay lại tôi với đôi mắt dò xét.
“Trước tiên, cháu không biết lời nguyền ‘bằng cách nào’ đã lan rộng, nhưng cháu biết ‘ai’ và ‘tại sao’ điều này đã xảy ra. Tại Trường THPT Shindong, có một học sinh tên Kim Sangmin. Dựa trên những bài báo cháu tìm được, cậu ta có vẻ bị bắt nạt khá nặng ở trường. Có 8 học sinh bắt nạt cậu ta nhiều nhất. Kể cả khi bị bắt nạt một thời gian dài, cậu ta không thể tìm kiếm được sự giúp đỡ trong trường, nên cậu ta đã tìm kiếm ở bên ngoài, kiện họ, và cha mẹ cậu ta cũng cực kì ủng hộ. Tuy nhiên, họ đã thua kiện ở tòa. Nhìn vào bài báo thì có vẻ là tòa đã phán quyết rằng, cậu ta đã tưởng tượng ra chuỗi sự kiện bắt nạt do mắc tâm thần. Cũng có vài bài báo khác cho rằng cậu ta mắc tâm thần do bị bắt nạt? Nói cách khác thì, đó là cuộc tranh luận giữa ‘Cậu ta mắc tâm thần do bị bắt nạt’ hay ‘Vì tâm thần mà tưởng tượng ra’, rồi cuối cùng tòa đã quyết định là vế thứ 2. Vụ án được khép lại với việc cậu ta bị gửi tới bệnh viện.”
“Thế thì nó liên quan gì tới đài truyền hình?”
“Có vẻ là lí do lớn nhất khiến nạn nhân thua kiện là vì báo đài. Một phóng viên đài ABS cho rằng, bệnh nhân đã có tiền sử tâm thần lâu dài, có khuynh hướng nổi khùng ở trường, và các học sinh khác lại là nạn nhân thực sự. Những báo cáo này được sử dụng làm bằng chứng ở tòa.”
“Nhưng vẫn có khả năng tòa mới là người đúng mà?” Songee hỏi “Thằng nhóc Sangmin đó có khi mới là người điên thật thì sao? Có khi nó mới là người làm náo loạn trường học và hoang tưởng ra vụ bắt nạt này mà?”
“Em nói đúng. Anh không biết đâu là thực đâu là hư, nhưng có vẻ ‘tình huống’ ở đây thì phản diện chính là Kim Sangmin, nên anh chỉ giải thích từ góc độ của cậu ta. Vì chúng ta cần tìm ra cậu ta đang trốn ở đâu, và đang âm mưu những gì.”
“Tiếp đi,” ông Mooksung hối thúc. “Ta hiểu phần đài truyền hình rồi. Thế còn ‘Bệnh Viện New World’ thì đóng vai gì ở đây?”
“Sau khi thua kiện, Kim Sangmin được gửi tới bệnh viện New World để điều trị, và có vẻ là các báo cáo có lợi cho cậu ta dần xuất hiện từ đây. Đơn giản là Kim Sangmin có thêm đồng minh. Bệnh viện New World là một bệnh viện chuyên khoa tâm thần, và viện trưởng có vẻ là người đích thân điều trị. Trong khi điều trị thì ông ta đã nghe lời kể của nạn nhân và có vẻ bị thuyết phục một phần. Nên ông ta đã đứng về phía nạn nhân và nói, ‘Các tội phạm đã bắt nạt nạn nhân mạnh mẽ, đó mới là thứ khiến nạn nhân mắc bệnh tâm thần’. Vì viện trưởng một bệnh viện uy tín đã tuyên bố hoàn toàn trái ngược, nên cũng có rất nhiều bài báo về vấn đề này. Và đột nhiên, bệnh viện biến mất, và thế giới phát điên chỉ trong 3 ngày.”
“Bệnh viện biến mất à?”
“Vâng. Nó là một sự kiện lớn khi đó – 3 ngày trước khi thế giới phát điên như thế này. Bệnh viện biến mất theo nghĩa đen. Cả tòa nhà đã bốc hơi.”
“Có khi đó là khi Kim Sangmin nhận được năng lực siêu nhiên?”
“Cháu đoán vậy”
Sau khi nghe tôi giải thích, mọi người bắt đầu suy tư. Ông Mooksung là người phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Vậy cháu nghĩ người đứng sau sự kiện này là thằng nhóc tên ‘Kim Sangmin’ đó?”
“Vâng. Điều đó sẽ giải thích được những học sinh bị tra tấn dưới hầm, và tại sao cả bệnh viện lẫn đài truyền hình bị cuốn vào sự việc này.”
“Hmm. Cứ cho là từ quan điểm của nó, đám học sinh dưới tầng hầm, đài truyền hình và cả thế giới này là mục tiêu trả thù của nó đi. Nhưng tại sao bệnh viện lại là mục tiêu đầu tiên? Từ quan điểm của Kim Sangmin thì bệnh viện là một trong số ít nơi ủng hộ nó mà? Tại sao nó lại biến đổi bệnh viện thành nơi kì lạ? Cháu nói là cả bệnh nhân lẫn y tá đều bị biến thành quái vật phải không?”
“Chúng ta phải điều tra vấn đề này kĩ hơn. Có lẽ là vì cậu ta đã phát điên hoàn toàn rồi.”
“Một tình huống khá rõ ràng, ta cho là vậy. Ta không nghĩ sẽ có ích gì nếu thảo luận kẻ ác thực sự là ai ở đây. Quan trọng hơn là chúng ta cần phải hiểu tại sao một học sinh cao trung bình thường có thể biến thế giới thành nơi thế này.”
“Ông có nghĩ là ai đó khác đã cho cậu ta sức mạnh siêu nhiên không”
“Ai mà biết được. Có thể là một ai khác, hoặc thằng nhóc này đã rờ tay được vào một bảo vật nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.”
“Anh nghĩ mình nên đi đâu tiếp hả oppa?” Songee hỏi.
“Phải là các tầng phía trên đài truyền hình mà, đúng không?”
“Chúng ta phải tìm cái gì?”
“Ta sẽ nói cho các cháu chính xác phải tìm cái gì,” ông Mooksung nói. “Các cháu chỉ cần tìm một người – là thằng nhãi tên Kim Sangmin, người được cho là đã gây ra chuyện này. Nó sẽ trốn ở đâu đó trong đài truyền hình này, hoặc bên trong ‘bệnh viện đã biến mất’ đó, nơi mà có thể tới thông qua đài truyền hình. Nếu có thể thì giết nó, và nếu khó quá thì chúng ta có thể sử dụng lần thử sau, và hạ màn chuyện này mãi mãi.”
Sau cuộc đối thoại, ông Mooksung thở dài một hơi rồi ra khỏi đài truyền hình.
Chỉ còn ba người chúng tôi bị bỏ lại bên trong.
Việc của chúng tôi là khám phá các tầng trên của đài truyền hình, cùng bệnh viện đã biến mất, rồi tìm ra thủ phạm đứng đằng sau chuyện này.


1 Bình luận