Web Novel (Chương 1-100)
Chương 73: Phòng 101, Phòng Nguyền Rủa – ‘Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức’ (7)
1 Bình luận - Độ dài: 2,910 từ - Cập nhật:
Lần thử thứ 4
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 23
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 101 (Phòng Nguyền Rủa – Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức)
Lời Khuyên Hiền Triết: 2
***
Ding dong!
Tiếng chuông vui nhộn vang lên khi chúng tôi mở cửa lên sân thượng, và bên kia cánh cửa là lối vào một địa điểm hoàn toàn khác.
Có vẻ nơi này đã không được vệ sinh đã lâu, xung quanh vô cùng bẩn thỉu và không khí thì ngột ngạt.
Tuy nhiên, vẫn không khó để nhận ra nơi này là gì.
Nhiều người có lẽ sẽ tới đây vài chục lần trong cuộc đời – đó là một bệnh viện.
… Một y tá trông y hệt những ‘y tá kì lạ’ tôi đã gặp đang đứng sau quầy lễ tân, đóng giả làm một y tá bình thường.
“Kuweeekraahk”
Tôi tự hỏi nó đang muốn nói gì. Có lẽ nó đang nói cái gì tương tự như, “Kính chào”. Rõ ràng là những y tá này không có ý đồ xấu, bọn chúng còn đang cúi chào, có vẻ là một màn đối đãi tử tế.
Tôi vô thức đưa tay sờ khẩu súng khi đang nhìn những y tá kì dị kia.
Đó là khi Songee nắm lấy cánh tay tôi và cản lại.
“Anh ơi, em không nghĩ mình cần phải làm chúng kích động đâu.”
Em ấy nói đúng, tôi phải bình tĩnh. Tôi hiểu ra một điều khi thấy khung cảnh này. Vừa nãy, chúng tôi vừa đi vào bằng ‘cổng bệnh viện’, vậy nên bọn chúng đang đối đãi với chúng tôi như khách mời.
Tôi quyết định xem xét tình hình sẽ diễn biến như thế nào nếu không làm chúng phật ý.
Dưới con mắt quan sát của đám y tá kì dị, chúng tôi chậm rãi đi tham quan bệnh viện.
Một bệnh viện thế này có tồn tại ngoài đời không chứ? Có vài phòng cho bệnh nhân nằm sâu hơn bên trong, và chúng trông rất quen thuộc. Chúng trông hệt như những nơi kì lạ xuất hiện khi tôi phá vỡ cửa sổ xe dưới tầng hầm đài truyền hình.
Những căn phòng y hệt đó dành cho bệnh nhân. Mỗi phòng đều trang bị giường thép, và bị xích lại ở đó là các bệnh nhân đã phát điên.
Bọn họ rên la và thở dốc không ngừng, và thỉnh thoảng, vài y tá còn vào bên trong đó.
… Tôi không muốn tưởng tượng chuyện gì đang xảy ra bên trong.
Chúng tôi đang lang thang bên trong bệnh viện thì một y tá tiến lại gần. Chúng tôi lập tức cảnh giác, nhưng sau khi y tá đứng cạnh chúng tôi thì lại phát ra vài âm thanh kì lạ.
Tôi bình tĩnh suy nghĩ.
Bọn chúng nãy giờ vẫn coi chúng ta là khách. Chẳng có lí do gì khiến bọn chúng đột nhiên tấn công chúng tôi cả.
Tôi quyết định cho rằng đây là một bệnh viện bình thường. Y tá sẽ nói gì với một đoàn khách tự nhiên lang thang trong viện sau khi đi vào?
Có lẽ sẽ là kiểu, “Các vị có cần tìm ai không ạ?”
Tôi bán tin bán nghi mà kêu lên.
“Kim Sangmin! Chúng tôi cần tìm một cậu học sinh tên Kim Sangmin!”
Làm ơn hiểu lời tao đi mà!
Y tá kì lạ đó khẽ gật đầu, quay lưng lại và bắt đầu đi, như thể nó hiểu tôi đang nói gì.
Đương nhiên là tôi và Songee, người sở hữu bộ lọc và chiếc vòng tay, đã dẫn đầu với Elena theo sau lưng. Với đội hình đó thì chúng tôi đi sau y tá.
Mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều sau đó. Giờ thì chúng tôi có một y tá dẫn trước, các y tá khác sẽ không lại gần, và y tá này còn lễ phép giữ khoảng cách. Chúng tôi tiếp tục đi khoảng 15 phút.
Chỉ sau khi đi dọc một hành lang trên tầng 4 một lúc rất lâu, y tá mới dừng lại.
… Nơi này à?
Mục tiêu cuối cùng chúng tôi đã tuyệt vọng tìm kiếm từ hôm qua, giờ đã nằm ngay trước mắt.
Trước khi đi vào, tôi thành khẩn cầu xin một ‘lời khuyên’
“Thứ tốt nhất tôi nên làm là gì?”
Đưa khẩu súng cho Songee.
… Tôi có cảm giác tôi hiểu được lời khuyên này. Tôi không nói không rằng đưa khẩu súng cho Songee.
Chúng tôi lên dây cót tinh thần lần cuối cùng.
“Mọi người sẵn sàng chưa? Songee, anh đã nạp đạn rồi.”
“Em kiểm tra rồi. Em có thể dùng vòng tay ngay lập tức nếu cần.”
“Nếu kẻ thù là một người… thì tốt biết mấy. Nếu thế thì chị cũng có thể dùng Phước Lành của mình.”
Sau đó, chúng tôi tiến vào phòng bệnh của Kim Sangmin.
***
Nơi này là chỗ quái nào vậy?
Tôi đã thấy vô số khung cảnh man rợ và tồi tệ, nhưng… nơi này khác hoàn toàn so với những gì tôi đã gặp.
Nó cứ như là một thế giới hoàn toàn khác. Nó không còn là vấn đề đạo đức nữa; nó chỉ cơ bản là một nơi hoàn toàn khác biệt so với Trái Đất.
Nơi này cứ như là một hang động của một hành tinh khác.
Xung quanh đầy các hòn đá phát sáng, trông giống như những tinh thạch kì dị. Không có nguồn sáng nào, nhưng khắp nơi đều sáng trưng, như thể có những vi sinh vật ở nơi này để chiếu sáng.
Và –
Lời nguyền có hiệu lực cực mạnh ở đây.
Kể cả khi trước mặt chúng tôi chẳng có ai, tôi vẫn bị một cơn đau nứt óc. Một ‘thường thức’ vặn vẹo bắt đầu ngấm vào đầu tôi, mặc dù tôi đã dùng mọi biện pháp để ngăn cản.
Tôi ép mình phải quay đầu lại. Người duy nhất bình thường là Songee, em ấy đã sử dụng vòng tay lên bản thân ngay khi đi vào.
Elena đã khụy gối rồi.
...
Songee nhìn ngon đấy nhỉ. Giờ nghĩ lại thì tên em ấy nghe đã ngon rồi chứ?
Tên em ấy y hệt tên một loài nấm, và nấm Songee… tình cờ là loại nấm mình thích nhất.
Chúng khá là đắt đỏ và khó kiếm. Mình nên ăn thế nào nhỉ?
Nguyên liệu tươi mới thế này thì thật ngu xuẩn nếu thêm sốt hay đồ ăn kèm. Nếu mình mà kiếm được nấm Songee chất lượng cao thì phải rửa sạch, nướng trong lò rồi chấm muối ăn.
Mình nhớ là có một câu chuyện về một người nổi tiếng. Người này bị ném đá rất căng sau khi bỏ những cây nấm Songee đắt đỏ vào mì ăn liền, nhưng thật sự thì mình rất ghen tị.
Bỏ một lượng lớn nấm đắt tiền vào mì và ăn đẫy mồm! Nghe nó có sướng không ạ?
Hình như là ở Nhật có một món tên là Dobin Mushi, họ hấp nó trong một ấm trà, và trông khá là ngon miệng. Đó là một món mình muốn thử kể từ khi thấy nó trên TV.
Songee chắc là cũng ngon thế nhỉ? Tên em ấy như vậy rồi mà!
Nhưng chờ đã nào. Hình như Songee quá to để cho vào ấm trà. Mình có nên mua ấm trà to hơn không? Hay là mình nên biến em ấy nhỏ hơn-
- Bùm!
… Đó là lúc tôi mất tỉnh táo.
Kể cả với bộ lọc, tôi không thể đương đầu với nơi này được.
Tôi cũng lờ mờ hiểu ra rồi, nên thật ra cũng không ngạc nhiên lắm. Lời khuyên rằng tôi đưa súng cho Songee thật ra có ý nghĩa vô cùng đơn giản.
‘Ngươi không thể làm gì ở đây, dù có dùng cách nào đi nữa.’
***
Yu Songee
- Bùm! Bùm!
…
Tôi không còn lựa chọn nào khác.
Mặc dù tôi không ngại việc bắn bỏ những kẻ bị nguyền trong Khách Sạn thì tôi thực sự không muốn bắn đồng đội mình chút nào. Tại sao lúc nào cũng là ‘tôi’ phải làm việc này?
Nhưng mà tôi còn có thể làm gì khác?
Anh Kain đột nhiên lại gần tôi và vuốt tóc tôi.
Ban đầu tôi còn tự hỏi chuyện gì đang diễn ra, nhưng…
‘Mình có thể bỏ em nó vào ấm trà nếu chặt đầu đi nhỉ?’
Tôi bắn hạ anh ấy ngay sau khi nghe thấy thế.
Chị Elena cũng bắt đầu lảm nhảm khi ôm chân tôi.
‘Nấu chậm cùng với thịt bò và-’
Tôi cũng bắn chị ấy luôn sau khi nghe vậy.
… Tôi không thể hiểu sao hai người họ lại muốn ăn thịt tôi.
Tôi được nhắc lại về sức mạnh của lời nguyền sau khi phải làm vậy. Anh Kain còn có bộ lọc nhưng có vẻ là anh ấy cũng không thể giữ đầu óc minh mẫn ở nơi này, giống như chị Elena.
Thật sự thì cá nhân tôi cũng không thể cảm nhận được gì đó khác biệt, nên tôi cũng không thể biết được lời nguyền đã mạnh lên, nếu không nghe lời hai người họ.
Chiếc vòng tay này có vẻ như mạnh hơn bất cứ năng lực điều khiển não bộ nào khác của Khách Sạn. Nhưng nếu không ai có thể giữ mình tỉnh táo trừ tôi ra thì chúng tôi phải giải căn phòng này thế nào?
… Tôi không biết, nhưng có rất nhiều người thông minh hơn tôi, nên ra ngoài kia rồi tính.
Còn bây giờ, tôi quyết định phải xem xét mọi thứ tới cùng, kể cả chỉ có một mình.
…
Không mất lâu lắm.
Sau khi đi khoảng 3 phút, tôi tới điểm tận cùng của cái hang, và tìm thấy thứ gì đó như một khối thịt lớn.
Cái gì thế này, tôi tự hỏi. Có phải thứ này là thủ phạm gây ra mọi thứ bên ngoài không? Nhưng đây chỉ là một trái tim lớn đang cựa quậy thôi mà?
Lần sau chúng ta vào thì có khi tôi chỉ cần bảo vệ tinh thần cho anh Jinchul, trong khi anh ấy đập nát thứ này.
Tôi sực nhớ ra khẩu súng, tôi thử bắn nó.
- Bùm! Bùm! Bùm!
Nó bắt đầu phản kháng sau khi tôi bắn nó 3 phát liền.
‘Đau quá! Đau quá! Đau quá! Đau quá! NGƯƠI CŨNG ĐANG LÀM TA ĐAU.’
Một âm thanh sắc bén xuyên thẳng vào đầu tôi.
Đó là khi tôi nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó chạy tới sau lưng. Ngoái lại, tôi nhìn thấy các y tá đang lao tới.
Ahah, vậy ra đúng là tên này. Có vẻ nhiệm vụ chúng ta là bằng cách nào đó mà hủy diệt thứ này.
Tôi làm quá đủ rồi đúng không?
Để làm thêm nữa thì hơi đáng sợ, nhưng mà tôi để lại một lời cuối cùng trước khi ra đi.
“Thế này chưa là gì so với những gì mày đã làm với thế giới đâu, mày biết không?”
Rồi, tôi xả toàn bộ băng đạn vào khối thịt, trừ một viên tôi dùng để tự sát.
- Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
‘Ahhhh! Thưa ngài! Ngài ở đâu! Có một kẻ khác cũng làm hại con, thưa ngài!’
Ngài à? Tao cũng biết một ‘ngài’ khác đấy. Mày đang nói tới ‘ngài’ nào vậy?
Bọn y tá đã tới gần rồi.
… Thế này là đủ rồi nhỉ?
- Bùm!
… Xung quanh tôi mờ đi.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 22
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 2
Han Kain
Thùng! Chúng tôi tỉnh lại ngoài hành lang như mọi khi, nhưng lần này thì đau đớn hơn.
Tôi nhìn quanh và ấn chặt ngón tay vào hai thái dương, còn mọi người xung quanh thì đã kiệt sức.
Ngay sau khi tỉnh lại –
Mọi người đều nhìn vào một người.
Người đàn ông to lớn nhất, lực lưỡng nhất cả nhóm, cúi đầu cùng vẻ mặt chết lặng.
***
Khi làm việc theo một nhóm, thì việc ai đó mắc sai lầm là không thể tránh khỏi. Mọi người sẽ trêu, phản bác hoặc mắng cá nhân đó nếu phạm phải sai lầm nhỏ.
Tuy nhiên, đôi khi sẽ cực kì khó để nói nên lời nếu sai lầm đó là một sai lầm nghiêm trọng.
Những lúc này, mọi người thì quá bận tâm dọn dẹp hậu quả, và cá nhân đó cũng sẽ thu mình lại vì xúc cảm tội lỗi (trừ khi, da mặt họ quá dày), thế nên muốn chỉ trích họ cũng càng khó khăn hơn.
Điều này là bình thường, nhất là khi bạn phải làm việc với cùng một nhóm người trong thời gian dài.
Cá nhân đó đã tự đổ lỗi cho mình rồi, thế nên chì chiết họ cũng chẳng có ích gì hơn.
Đây là thứ chúng tôi hiện tại đang trải qua.
***
“Này! Anh bạn à! Có phải mọi người đã chết hẳn đâu mà lo. Anh bạn làm gì thế? Nhanh lên mà ăn lấy vài miếng đi.”
“…”
“Sao anh xuống tinh thần vậy?” Ahri nói. “Anh chỉ là một người con trai tốt thôi mà. Em từ đầu đã thuộc Team Nghỉ Ngơi với Team Bỏ Cuộc, và em vô cùng thoải mái luôn; chơi trò chơi với mẹ em.”
Ahri. Anh không nghĩ cái này nên tự hào đâu.
“Mọi người biết chuyện gì xảy ra với chị không? Bố của chị mất, và chị phải đánh nhau với gia đình sau đám tang, và có kết cục như bố chị luôn. Chị thật sự đã bị chôn sống với ông ấy. Sao anh lại phải buồn vì chuyện nhỏ nhoi như vậy?”
Chị bị chôn sống à? Chị ơi? Gia đình chị bị cái quái gì vậy?
“Anh ơi! Anh vẫn còn viên thuốc đỏ đúng không? Thế là đủ rồi. Em đã đi đến tận cùng, và em nghĩ anh chỉ cần uống viên thuốc trong đó, rồi phá hủy khối thịt là xong. À này, anh Kain, anh có thể nói với em anh đã nghĩ gì khi đó không?”
Đột nhiên Songee quẳng cho tôi củ khoai tây còn nóng. Đây đã là lần thứ ba em ấy hỏi tôi về ‘ấm trà’ sau khi ra khỏi Phòng 101 rồi.
…
Tôi nghĩ giả ngu sẽ tốt hơn là giải thích cho em nó về nấm Songee hấp trà.
“Anh chả biết đâu. Đầu óc anh mù tịt ngay sau khi vào phòng bệnh đó.”
“Hmmm…”
Em ấy có vẻ không bị thuyết phục, nên tôi quyết định thực hiện giãn cách xã hội ngày hôm nay.
Và bữa tối hỗn loạn đó cũng kết thúc.
***
“Vậy là, đây sẽ là buổi họp chiến lược sau cùng của chúng ta. Tất nhiên, sẽ không có gì đảm bảo đây là cuộc họp cuối cùng, nhưng mà chị nghĩ khả năng là như vậy. Chúng ta biết mục tiêu của chúng ta, kẻ thù ở đâu và có năng lực gì. Nếu chúng ta mất nhiều thời gian như vậy để phá giải sau khi có từng này thông tin thì chúng ta chỉ là một lũ kém cỏi.”
“Chị Eunsol. Đây đã là lần thứ 5 của chúng ta rồi…”
“Ừ, và đó là vấn đề lớn nhất chúng ta gặp phải. Chúng ta đã có thể 100% phá giải nó nếu đây là lần thứ 4, nhưng đây là lần thứ 5. Ahri, em có biết mọi thứ sẽ thay đổi ‘thế nào’ không?”
“Xin lỗi, em còn rất nhỏ hồi còn ở Khách Sạn lần đầu tiên, và em chẳng nhớ gì cả.”
Ahri nói em ấy được sinh ra ở Khách Sạn. Có lẽ em ấy là một đứa nhóc bé tí khi ấy, nên cũng dễ hiểu khi em ấy không nhớ rõ gì cả.
“Và vì đây là lần thứ 5 nên có vài câu hỏi cần giải đáp trước tiên.”
1, Chúng ta có nên tiếp tục với Phòng 101 không?
“Tùy vào cách nhìn nhận của mỗi người, thì sẽ hợp lý nếu chúng ta bỏ qua Phòng 101, vì nó sẽ khó hơn, và tiếp tục với Phòng 102 hoặc 104, và quay lại khi chúng ta mạnh hơn. Tất nhiên, sẽ có người hỏi, ‘Sang phòng khác thì có dễ hơn không?’ Chỉ số của chúng ta cơ bản vẫn thế. Chúng ta liệu có phá giải được phòng khác nếu chúng ta cứ thế nhảy vào? Nếu chúng ta cũng gặp khó và sử dụng tới 5 lần cho tất cả các phòng khác thì sao? Có khi sẽ tốt hơn nếu hoàn thành Phòng 101, vì chúng ta hiểu nó rõ nhất? Đáp án là không ai biết cả. Ra quyết định chính xác là vô cùng khó, vì chúng ta còn không biết căn phòng sẽ thay đổi ‘như thế nào’. Mọi người chia sẻ ý kiến đi.”


1 Bình luận