• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (Chương 1-100)

Chương 75: Phòng 101, Phòng Nguyền Rủa – ‘Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức’ (9)

0 Bình luận - Độ dài: 2,624 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 24

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 101 (Phòng Nguyền Rủa – Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức)

 

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

                                                            ***

Lần thử thứ 5

                                                            ***

Han Kain

Một thông báo hiện lên ngay khi tôi vào phòng.

Địch Thủ đã được thông báo về các Người Chơi

Sức mạnh của lời nguyền đã được cường hóa.

Bạn không thể trốn thoát.

...

Đây có phải là hình phạt của ‘Lần thứ thứ 5’ không?

Bất công tới mức vô lý luôn rồi...

Khi đó thì.

          Thùng! Thùng! Thùng!

“Ra đây đi! Ahahaha ! Anh ơi? Nhanh lên!”

-           Phập!

...

Ngay khi mới bắt đầu, mọi người trong nhà tôi bắt đầu tàn sát nhau. Ngay lập tức tôi khóa mình trong phòng.

Mình phải ra khỏi đây thế nào nhỉ?

Thử nghĩ dưới góc độ của mọi người xem sao.

Vì ông Mooksung vẫn cầm khẩu súng, nên ông ấy chỉ việc giết cả nhà là xong. Bên cạnh đó thì Songee và anh Jinchul mạnh kinh người chắc cũng sẽ có cách giải quyết.

Tôi hơi lo cho Elena. Cô ấy phải khởi đầu với chị ở trong cùng phòng, và không có cả thị giác lẫn thính giác. Khá là nghi ngờ việc cô ấy có thể vượt qua các rào cản này và còn kích hoạt được cả Phước lành nữa.

... Thật ra thì đây không phải lúc lo cho người khác đâu. Vấn đề lớn nhất là tôi, Seungyub và Eunsol.

Khó mà tin được chị Eunsol thoát ra mà còn sống. Đội bảo vệ chắc sẽ tìm cách giết chị ấy từ đầu nên chị ấy làm được gì chứ? Chắc chị ấy chết luôn rồi.

Có vẻ là Seungyub cũng không dễ thở gì.

-           Thùng! Ầm!

Tôi mới là người đang gặp vấn đề lớn nhất ở đây. Bọn chúng chắc sắp húc sập cửa phòng tới nơi rồi.

...

Mở cửa tủ quần áo, tôi mặc đồ vào như thể ngoài kia là mùa đông khắc nghiệt nhất từng gặp. Tôi mặc thêm ba chiếc jeans, hai chiếc áo len, và hai chiếc áo phao. Quần áo dày cỡ này thì có khi tôi còn sống được ở Nam Cực cũng nên.

Thế này chắc dao làm bếp cũng không xuyên thủng được đâu nhỉ? Bố mẹ tôi lẫn em gái đều không phải bậc thầy kiếm thuật.

-           Rầm!

Sau khi kéo mạnh cửa và mở toang nó ra, tôi lập tức thọc con dao găm vào cổ em gái tôi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một con dao làm bếp chém ngang ngực tôi, nhưng quả nhiên là nó không vượt qua được lớp áo dày!

Tôi cuồng cuồng đâm dao nhưng sau khi cảm thấy có ai sau lưng, tôi lập tức né sang bên nhưng vẫn cảm thấy thứ gì đó cứng đập vào lưng mình.

Quay đầu lại, tôi nhìn thấy bố tôi đang cầm một cây gậy golf.

Thế này là làm được!

Không giống như tôi đang mặc giáp vải toàn thân, thì mọi người đều đang mặc quần áo bình thường, và có vẻ như trí tuệ của họ cũng giảm rõ rệt vì lời nguyền mạnh hơn hẳn bình thường.

Không mất lâu để tôi hạ gục tất cả.

...

Quả nhiên là không phải ‘Trốn Thoát’ cho dù tôi đã giết toàn bộ thành viên trong gia đình.

...Bụng tôi bắt đầu nhói đau.

‘Lời nguyền đã mạnh lên,’ phải không nhỉ?

Rời khỏi nhà, tôi thấy thế giới đã biến thành địa ngục trần gian. Bất kì ai tôi gặp đều đang lao vào chém giết lẫn nhau.

May mắn thì ít nhất, không giống như ‘gia đình’ chỉ chăm chăm nhắm vào ‘tôi’, thì mọi người bên ngoài đang đánh nhau loạn xạ. Rõ ràng là không thể trông mong gì vào hệ thống vận tải như taxi hoạt động nữa rồi.

Tôi phải đi tới đài truyền hình thế nào? Tôi phải đi bộ xuyên địa ngục này à?

Sau khi nghĩ ngợi một lúc, tôi thử lái xe. Không đời nào tôi bị bắt vì lái xe không có bằng lái ở thế giới này mà phải không?

Tôi có ý tưởng đại khái về đường đi tới đài truyền hình rồi.

Trước khi khởi hành, tôi kiểm tra cửa sổ hệ thống.

Thông Tin Địa Điểm Đồng Đội(!)

Park Seungyub: Đã Chết

Lee Eunsol: Đã Chết

Quả nhiên là hai người họ không thể còn sống được.

Tôi tự nhủ mình sẽ sử dụng ‘Giáng Thế’ nếu cần. Sử dụng nó một lần đổi lấy một Di Sản không phải là một kèo quá thối.

... Bụng tôi vẫn đau.

                                                            ***

Là lần đầu tôi lái xe nhưng thế này dễ hơn tôi tưởng. Vì lần trước lái xe đụng nên tôi cũng cơ bản nắm được quy tắc lái xe rồi.

Mọi người còn đang mải đánh nhau nên chẳng có nhiều xe trên đường lắm.

Còn với những người qua đường thì... tôi chỉ chèn qua họ.

Tôi bỏ qua giới hạn tốc độ, húc thẳng vào người qua đường và tiếp tục lái kể cả khi va phải cột lẫn biển báo.

Lái xe quá dễ rồi!

... Khi ra ngoài mình phải học lái xe tử tế thôi.

Sau khi bằng cách nào đó tới được đài truyền hình, tôi cuối cùng cũng gặp mặt đồng đội, thứ mà tôi bắt đầu nhớ trong khoảng thời gian lái xe ngắn ngủi đó. Chờ tôi tới là Songee, người sống cách đây khoảng 10 phút đi bộ, và ông Mooksung, người chắc cũng đã lái xe tới đây.

“Mọi người khác thì sao?”

“Mọi người ở đây vẫn đang đợi. Kiểm tra cửa sổ hệ thống đi. Cháu nói là nó sẽ hiện lên ai còn sống hay đã chết mà đúng không? Chúng ta còn đang đợi ai không?”

“Cháu vẫn kiểm tra thường xuyên, và có vẻ là Elena và anh Jinchul vẫn còn sống. Họ chắc đang trên đường tới đây.”

“À này, cháu đang cố trở thành một con chim cánh cụt à? Ăn mặc thế này... Ahah! Ta hiểu cháu đang định làm gì rồi. Cháu không có súng mà – một ý tưởng tuyệt vời. Quả là hậu bối của ta!”

“...”

“Nhưng mà giờ thì nên cởi ra đi. Nhìn cháu sắp chết vì nóng rồi đấy.”

Tôi hoàn toàn chẳng muốn làm hậu bối của ông bác ở Cục Quản Trị tí nào, nhưng mà nóng thật nên tôi cởi quần áo thừa ra.

“Nhân viên đài truyền hình đâu cả rồi?”

“Ta đoán là chúng đang ‘chuẩn bị’.”

“Ý ông ‘chuẩn bị’ là sao ạ?”

“Không ai xuống lầu hết. Tên đó biết chúng ta đang tới rồi, nên hắn chắc cũng đang chuẩn bị thứ gì đó.”

“Cháu không biết thứ đó là gì đây.”

“Ta sợ nhất là súng. Đài truyền hình lớn cỡ này thì không lạ nếu chúng có cảnh sát mang vũ trang làm bảo vệ. Chúng chắc cũng phải chuẩn bị một đống súng rồi. Đó là lí do tại sao Songee và ta đứng đây chờ thay vì đi lên – con lợn lòi đó phải tới đây rồi dùng thứ gì đó làm khiên chắn. Nếu không thì sẽ mệt đấy.”

Khụ!

...

Cổ họng tôi thấy nhột, nên tôi ho một tiếng.

Thế nhưng thứ tôi khạc ra trông giống răng và máu.

...

“...”

“Cháu ổn không?”

Tôi kéo áo lên để kiểm tra vùng bụng của tôi.

... Một cái miệng mới đang được hình thành trên bụng tôi

“Thế còn ông và Songee thì sao ạ?”

Ông Mooksung không nói gì, chỉ kéo áo lên một chút ít.

... Một con mắt kì lạ và một cái lưỡi đang ngọ nguậy trên phần da thịt của ông.

“Ta có nhớ việc nhìn thấy thông báo về lời nguyền đã mạnh lên từ đầu”

“Có lẽ nó cũng đang trực tiếp ảnh hưởng cơ thể chúng ta. Songee cũng gặp vấn đề ở tay phải.”

“Chúng ta sẽ khó mà trụ được lâu đấy.”

“Lạc quan lên. Chúng ta sẽ không muốn ở nơi như thế này lâu đâu, phải không? Phải nhanh chóng tới bệnh viện kia sau khi hai người còn lại tới đây.”

“Cháu sẽ sử dụng ‘Giáng Thế’ nếu cần.”

“Ừ. Thật ra, năng lực đó của cháu là lí do ta nghĩ sẽ ổn nếu quay lại Phòng 101.”

“Ông thật ra đã bỏ phiếu cho...”

“Ta nghĩ quyết định đúng có lẽ là tới phòng khác, nhưng ta đoán mọi thứ sẽ thuận lợi với Giáng Thế mà thôi.”

                                                            ***

Sau một lúc, tiếng xe vang lên bên ngoài, và anh Jinchul mở cửa xe bước ra.

“Anh tới rồi! Cuối cùng! Anh không mang theo mẹ anh tới chứ?”

“Tất nhiên anh sẽ không mắc lại sai lầm.”

“Anh uống thuốc chưa?”

“Chưa. Anh chỉ lái xe tới đây thôi.”

Chúng tôi chờ Elena tới

Sau khoảng 15 phút gì đó...

...

Một thiên thần bay tới chỗ chúng tôi từ trên trời.

                                                            ***

Tóc cô ấy, trông như được dệt từ vàng, bay phấp phới như sóng biển.

Một cán cân phát sáng vàng rực đang xoay quanh người cô ấy.

Trong trạng thái đó, Elena ‘giáng thế từ trên trời’. Chúng tôi há hốc miệng nhìn cô ấy, nhưng mà cô ấy lập tức phi lên tầng trên đài truyền hình mà không dừng lại.

... Hả?

“Ummm! Cô Elena?!”

“Aht!”

“Mọi người! Đuổi theo cô ấy đi! Có lẽ cô ấy cũng không thể dừng lại sau khi kích hoạt Công Lý đâu!”

Elena tới đài truyền hình cùng ‘Công Lý’ đã được kích hoạt sẵn.

Chúng tôi cuống cuồng đuổi theo cô ấy, và tôi quan sát trạng thái của cô. Chiếc áo blouse đã rách một nửa để lộ ra những phẩn của cơ thể tuyệt đẹp đó và –

Chờ đã. Rách à?

Tôi trợn mắt ra sau khi thấy quần áo cô ấy bị rách vài mảng, và cơ thể cô ấy toàn những vết thương nhỏ.

Mọi người có vẻ cũng đã chú ý tới điều này.

“Chị ơi? Chị bị thương à?”

Cũng như lần trước thì Elena có thể nói chuyện với chúng tôi, dù cho ‘hành động’ có bị hạn chế đi nữa.

Cô ấy từ tốn giải thích.

“Chị gái của chị tấn công chị ngay khi mới bắt đầu. Chị đã kích hoạt phước lành ngay lập tức, nhưng có vẻ nó không thể chữa lành các vết thương từ trước.”

...

Chúng tôi leo lên các bậc thang của đài truyền hình trong khi gặp phải sự chống trả quyết liệt.

-           Bùm! Bùm!

Các cảnh sát mặc đồng phục bắt đầu xả đạn, còn các nhân viên đài truyền hình sử dụng bàn ghế làm chướng ngại vật.

Nếu chúng tôi phải tự mình đột phá thì sẽ vô cùng khó khăn.

Thế nhưng, Elena thì khác.

Cô ấy hất văng đám nhân viên bằng những cánh tay vô hình và khiến chúng bất tỉnh. Những cánh tay này cũng biến đống bàn ghế kia trở nên vô dụng.

Chờ đã, bất tỉnh à? Nhìn kĩ lại thì tôi để ý thấy rằng không có nhân viên nào chết cả.

... Cô ấy thực sự mới nhận được khả năng ‘áp chế’ những nạn nhân của lời nguyền sau khi nghe lời khuyên của Ahri hôm qua à?

Tôi hiểu đại khái năng lực của Elena rồi.

Máu.

Elena tiến về phía trước, để lại một dấu máu dài bất tận phía sau.

Cô ấy có thể cản được đạn và khiến các chướng ngại vật trở nên vô dụng. Thế nhưng, dù có sức mạnh bá đạo của ‘Công Lý’, Elena cũng không thể hồi phục những vết thương đã nhận phải từ trước.

Nhìn thấy cô ấy tiến về phía trước trong khi vẽ nên vệt máu trên sàn, chúng tôi không thể không tự hỏi.

“Ông ơi!” Songee nói, “Chúng ta nên làm gì ạ? Chị Elena có thể tiếp tục chiến đấu mà bị thương nặng vậy được không?”

“Ta cũng đang điên đầu đây! Nếu con bé dừng lại một chút thì chúng ta có thể băng bó vết thương và cầm máu, nhưng có vẻ là nó sẽ không dừng lại sớm đâu.”

“Chúng ta phải lên sân thượng càng nhanh càng tốt. Chúng ta tới tầng thứ 6 rồi.”

“Anh sẽ giúp Elena.” Anh Jinchul nói

“Nếu anh bị tấn công vì cản trở công lý thì sao?”

“Anh sẽ không sao đâu. Anh có thể ôm cô ấy và chạy lên trên mà? Anh không chắc là có một AI nào đứng sau ‘Phước Lành’, nhưng anh sẽ không cản trở quá trình đó đâu.”

Anh ấy phi lên, ôm Elena rồi tiếp tục chạy về phía trước.

May là Elena không cản anh ấy lại.

...Chúng tôi có thể tới đích như thế này không?

                                                            ***

Cuối cùng, ngay khi chúng tôi lên tới tầng thượng, Elena hạ thấp cảnh giác một chút rồi ngất xỉu. Kể cả với năng lực của ‘Công Lý’ ép buộc cô ấy phải hành quyết, thì cũng không thể ngăn được cô ấy ngất xỉu do cơ thể đã bị quá tải.

“Chúng ta đã áp chế được toàn bộ mọi người ở dưới rồi. Bỏ cô ấy ở đây rồi vào trong thôi.”

“Bỏ cô ấy ở đây không an toàn lắm đâu. Không nhân viên nào chết cả, bọn chúng chỉ đang bất tỉnh. Chúng ta còn không thể giết chúng vì có thể Elena sẽ quay sang chúng ta. Nếu chúng tỉnh lại thì rất có thể sẽ cố giết Elena.”

“Thế thì chẳng lẽ chúng ta mang Elena tới một bệnh viện đầy quái vật à?”

“Nhìn này. Chúng ta cần mang theo chị ấy” Songee nói rồi chỉ về một hướng.

Cán cân vẫn đang quay quanh người Elena.

“Phước Lành của cô ấy vẫn còn đó à?”

“Công Lý vẫn còn có hiệu lực. Chỉ là chị Elena đã mất tỉnh táo rồi. Nếu chị ấy tỉnh lại được thì chị ấy sẽ có thể tiếp tục chiến đấu.”

“Cô ấy ngất vì thiếu máu. Cô ấy sẽ tỉnh lại kiểu gì? Cô ấy sẽ chết sớm thôi.”

“Chúng ta không thể biết được nếu Phước Lành sẽ có hiệu lực không nếu chủ sở hữu bất tỉnh. Có khi nó còn cưỡng ép chủ nhân tỉnh lại đấy.”

“Thôi mang cô ấy đi!” anh Jinchul chốt lại cuộc tranh luận dài hơi. “Để anh! Cô ấy không nặng lắm đâu.”

“Không. Để em đi,” Tôi đáp lại. “Nếu tay anh bị vướng thì chúng ta sẽ không thể chiến đấu được.”

Anh Jinchul chuẩn bị ôm theo Elena trong một nỗ lực kết thúc cuộc tranh luận, bằng cách loại đi lựa chọn bỏ lại Elena, nhưng chúng tôi sẽ mất quá nhiều chiến lực, thế nên tôi sẽ là người gánh  Elena.

...Ngay khi tôi ôm cô ấy lên thì mùi máu xộc vào mũi tôi. Cô ấy thật sự sẽ ổn chứ?

Ông Mooksung không nói gì thêm.

Mọi người đứng yên trước cửa dẫn tới tầng thượng đài truyền hình; thứ kết nối với cổng vào bệnh viện.

...

Nhưng chẳng còn thời gian để lãng phí. Sau khi nhìn vào mắt nhau, chúng tôi lên dây cót tinh thần và tiến vào bệnh viện.

Cuối cùng, kết cục của Phòng 101 cũng đang tới gần.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận