• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (Chương 1-100)

Chương 93: Phòng 102, Phòng Nguyền Rủa – ‘Dinh Thự Kinh Hoàng’ Re (6)

1 Bình luận - Độ dài: 2,999 từ - Cập nhật:

Lần thử thứ 3

Han Kain

Chúng tôi nhanh chóng đề ra kế hoạch ngay sau khi nhận được Lời Khuyên và chia mọi người thành hai tổ đội.

Một nhóm là “Đội Cảm Tử”, gồm Tư tế Jinchul, chủ nhân Ngôi Sao, Sơ Songee người có thể bảo vệ tâm trí cho ngài ấy, và tôi, người cũng có khả năng chống lại nhập hồn.

Tôi cầm lấy khẩu súng chiếc chuông thánh.

Tiếp theo là ‘Đội Trốn Thoát’, nhiệm vụ của họ là trốn thoát càng xa càng tốt vì họ sẽ không thể đóng góp vào trận chiến. Địch Thủ không phải là con người, và nhiệm vụ này là vô cùng nguy hiểm nếu không có biện pháp bảo vệ để tiếp cận.

Như vậy, Sơ Elena và Hồng Y là hai người đảm nhiệm vai trò này.

Sơ Elena khóc sụt sịt trước khi mọi người tách nhóm.

“Xin lỗi mọi người. Tôi sẽ gặp mọi người ở ngoài...”

Tư tế Jinchul động viên sơ ấy.

“Đừng lo. Chúng tôi sẽ gặp lại mọi người ở ngoài thôi.”

Khoảnh khắc chúng tôi quay lại chỗ quỷ thần, mọi người trong ‘Đội Cảm Tử’ đã xác định tinh thần rồi. Chúng tôi không có đường sống nào cả.

Tất cả chúng tôi quay lại đó để chết.

                                                            ***

Cha Jinchul

Hít. Hà.

Tôi hít vào rồi thở ra vài hơi sâu, và tự nghĩ trong khi quay lại biệt thự.

Đã có lúc nào mình phải chiến đấu với kẻ thù mạnh cỡ này chưa?

Tôi nghĩ về các võ sư khác, những người đứng sừng sững như bức tường không thể vượt qua khi tôi còn theo đuổi nghề đó bên ngoài Khách Sạn.

Khi đó, tôi coi họ là thách thức lớn nhất đời mình, là những đối thủ không thể đánh bại lúc tôi mất dần ngọn lửa đam mê, thế nhưng...

Họ khi đó chỉ là những người bình thường.

Con quỷ chúng tôi chuẩn bị đương đầu chỉ cần búng tay cũng có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ.

Tôi cảm giác mình đang thuộc về một đại dương rộng lớn, chứ không còn là cái hồ nước nhỏ như trước nữa.

Tôi chưa từng nói những suy nghĩ này với đồng đội vì sợ bị coi là thằng điên, nhưng đã có lúc tôi đã có một cảm giác tự hào không thể giải thích được về các thành tựu đạt được bên trong Khách Sạn.

Cảm giác trở nên đặc biệt!

Tại sao tôi phải cứng rắn với võ thuật của ‘con người bình thường’ như vậy trước đây nhỉ?

Không cần phải lo lắng nữa.

Tôi đã nhận được một Phước Lành vượt qua sức mạnh của con người, và một báu vật có thể đánh bại được quỷ vương.

Chúng tôi tới gần khu biệt thự hơn, và nhận ra xung quanh đã bị tàn phá ngày một nặng nề hơn. Mọi người đã bị tàn sát theo những cách mà lời nói không thể mô tả được.

Tôi còn không muốn nhìn họ và quay đầu đi, nhưng Kain đã lại gần những thi thể rồi đưa ra kết luận rằng những xúc tu nhọn đã trồi lên từ dưới đất để đâm xuyên những người này.

Rõ ràng là quan sát những thi thể sẽ giúp chúng tôi tìm ra manh mối, nhưng đó là một việc tôi không thể làm.

Thùng! Thùng!

Khi chúng tôi tới gần căn biệt thự hơn nữa, chúng tôi thấy một chiếc kén khổng lồ. Từ bên trong chiếc kén là một âm thanh rền vang làm rung chuyển mặt đất mỗi khi thứ bên trong cọ quậy.

“...Thứ quái gì vậy?”

“Thưa Tư tế, tôi tin rằng đó là một -”

“Thôi đủ rồi! Ngừng trò nhập vai này được rồi. Chúng ta không cần quan tâm tới vụ đó nữa,”

“Anh nói đúng. Theo em thì đó là một khối thịt cực lớn.” Kain đáp

“Có vẻ chúng ta không phải đối đầu với con quỷ luôn. Chúng ta chỉ cần phá hủy thứ đó thôi à?”

Ngay khi tôi nói vậy, những xúc tu đen ngòm xuất hiện từ dưới đất trồi lên. Chúng bắt đầu vặn vẹo và trói chặt cơ thể tôi trước khi tôi kịp phản ứng, và định nghiền nát tôi.

Một giọng nói kì lạ vang tới tai tôi từ xa.

“Các người có phải là con người nữa không vậy? Một con gấu cũng không thể mạnh cỡ này được... Nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa.”

Một sinh vật như Gollum trong Chúa Nhẫn xuất hiện, và ra hiệu với tay nó để triệu hồi thêm một tá xúc tu nữa.

“Thằng chó này!”

-           Tangg!

Tiếng chuông khô khốc vang lên. Đó là một âm thanh mà không ai có thể dùng từ ‘thánh thót’ để miêu tả, kể cả khi họ có lịch sự thế nào đi nữa, nhưng dù sao thì nó cũng có tác dụng. Những xúc tu lập tức xìu xuống như con mực chết.

Thấy vậy, sinh vật giống Gollum kia trợn tròn mắt, rồi ngay lập tức quay lưng chạy trốn.

Quá chậm rồi thằng ngu!

-           Kwang!

Tôi giậm chân khỏi mặt đất và lao về phía nó.

“Cái chuông đó! Sức mạnh này là gì?!”

“Đó là Chuông Thánh đó thằng khốn nạn ạ! Mày chết với ông!”

Tôi nghiền nát vai của Gollum, và âm thanh vỡ vụn của xương vang lên. Nó ré lên một tiếng điếc tai. Tôi chỉ còn cách việc nghiền nát đầu nó một cú đấm nữa thì -

“Cơ thể đó! Ta thèm khát nó!”

Mắt con quái vật chuyển màu đỏ ngầu và tâm trí tôi – À thực ra là chẳng có gì xảy ra cả.

“Sao thế thằng lỏi con? Mày nghĩ tao là thằng ngu để cho mày nhập xác à?”

Tất nhiên tôi không phải là người đã làm gì đó. Chắc hẳn vừa rồi là Songee.

Kain, người vẫn rung chuông như điên từ nãy, lại gần tôi từ phía sau. Hơi khó nói nhưng có vẻ Gollum đây đang gặp vấn đề sử dụng sức mạnh của nó khi chiếc chuông vẫn đang rung lên.

Thế thì cũng tốt, nhưng tiếng chuông này nghe tệ thật đấy.

Chúng tôi chẳng có gì để thẩm vấn con quái vật. Nếu có thì giờ cũng chẳng phải lúc.

Nhịp tim đập rung chuyển trời đất từ bên trong chiếc kén đang dần to hơn theo thời gian.

“Đi chết đi.”

Ngay trước khi tôi nghiền nát đầu nó, con quái vật nhếch mép cười và để lại lời trăn trối.

“Vô ích cả thôi. Vị thần sắp giáng lâm rồi. Một kỷ nguyên mới sắp được mở ra.”

-           Rầm!

“Không ngờ là nó chết dễ vậy đó,” tôi nhận xét.

“Chiếc chuông này rõ ràng là có tác dụng,” Kain nói. “Có vẻ hắn không thể nhập xác người khác khi chiếc chuông này đang được rung.”

“Chẳng phải Songee là người đã chặn nó lại sao?”

“Không ạ,” Songee đáp. “Anh di chuyển quá nhanh nên em không thể đặt anh làm mục tiêu. Như vậy là quá nguy hiểm.”

“Ồ, có vẻ là suýt nữa thì anh lại mắc lỗi rồi. Nhưng may là chúng ta đã xác định được chiếc chuông này làm được gì.”

Sau khi nhìn quanh, Songee hỏi.

“Chúng ta đã giết đối thủ, nhưng chúng ta chưa phá giải được căn phòng.”

“Có khi chúng ta đã quá chậm,” Kain trả lời cùng tiếng thở dài. “Việc giết Địch Thủ chẳng có nghĩa gì khi quỷ thần sắp được sinh ra, phải không?”

Tôi cũng nghĩ vậy. Giờ đây cái kén của quỷ sắp được triệu hồi tới thế giới này, con Gollum kia đã hoàn thành sứ mệnh của nó.

Chúng tôi phải làm gì đó với cái kén này.

-           Thùng! Thùng!

Cái kén khổng lồ xuất hiện, cùng lúc phá hủy căn biệt thự, phải nói là lớn tới mức choáng ngợp. Nó to không khác gì một tòa nhà.

... Giờ là lúc sử dụng Ngôi Sao.

Songee lại gần và chiếc vòng tay phát sáng một lần.

“Lùi lại đi. Cả hai em.”

Songee và Kain lùi lại vài bước khi nghe tôi nói vậy.

Tôi triệu hồi Ngôi Sao Dị Giới.

-           PAAAAAAHT!

Ngôi Sao xuất hiện và ngay lập tức tỏa ra một nguồn năng lượng khủng bố. Cho dù tôi đã tập luyện rất nhiều trong khu Safari, thì vẫn có một cảm giác sợ hãi thuần túy mỗi khi tôi triệu hồi nó.

Sau cùng thì thứ này sở hữu năng lực có thể biến dị mọi thứ trên đời này. Đây là một quyền năng của dị giới, cười vào mặt tất cả mọi thứ tồn tại, dù chúng có phải là sinh vật hay không.

Cái kén bắt đầu biến đổi ngay khi năng lượng của Ngôi Sao tiếp cận nó.

-           GOOOOOHHH!

Một tiếng gầm giận dữ phát ra từ bên trong cái kén. Những cái tay mọc lên từ cái kén của vị thần, kẻ không được sinh ra một cách hoàn chỉnh.

-           Kwang!

Tôi né đi những bàn tay đang cố nắm lấy tôi. Tôi liên tục né chúng. Những bàn tay vẫn ngày một gia tăng số lượng thêm.

Ngay khi một cánh tay chuẩn bị bóp nát cơ thể tôi!

Tôi dí thẳng Ngôi Sao vào bàn tay đó, thứ ngay lập tức biến thành khoáng thạch dị thường, rồi tan chảy thành nước.

-           AAHHHHHKKKK!

Một tiếng thét phát ra từ trong cái kén. Cái kén chia làm hai theo chiều dọc, rồi một con sâu bướm to bằng quả núi xuất hiện từ bên trong.

... Đó là thứ cuối cùng tôi còn nhớ.

                                                            ***

Han Kain

Tôi chạy  và chạy không ngừng nghỉ.

Khi chiếc kén đang gào thét và khi cánh tay  muốn giết anh Jinchul bị Ngôi Sao nung chảy, tôi nghĩ năng lực của Ngôi Sao là đủ để đánh bại nó.

Thế nhưng chuyện xảy ra sau đó là một thứ tôi xem phim còn chưa gặp.

Cái kén to hơn một căn nhà tách làm đôi, rồi một con sâu bướm khiến cái kén trông bé tí chui ra từ bên trong.

Anh Jinchul biến mất trong tức khắc. Có vẻ là anh ấy đã chết ngay khi con bướm đó xuất hiện.

Tôi nhận ra một điều khi tôi thấy con bướm to bằng quả núi đó bắt đầu di chuyển.

Thế giới này đã diệt vong ngay khi thứ đó sống lại rồi. Không vũ khí nào sẽ bảo vệ được thế giới khỏi thứ đó.

Con bướm vỗ đôi cánh khổng lồ, và bụi trắng bắt đầu rơi như mưa xuống thế giới phía dưới.

Ahh...

Đây là một cảnh tượng của địa ngục đối với chúng tôi, nhưng với những kẻ khác, thì là khởi đầu của một kỷ nguyên mới. Những sinh vật không thể giải thích được đang được sinh ra từ những hạt bụi đó.

Một cú vỗ cánh của con bướm đó đã sinh ra hàng nghìn sinh vật, và thế giới này tràn đầy sức sống. Những thực vật tôi chưa từng thấy dần che phủ mặt đất, và mọi thứ từ không khí tới khí quyển dần thay đổi.

Chỉ khi đó tôi mới nhận ra tại sao sinh vật này là một ‘thần’ chứ không phải ‘quỷ’.

Có điều, nó không phải là ‘thần của con người’.

... Tôi không thể né được những hạt bụi rơi như mưa khắp thế gian đó. Chúng che phủ cơ thể tôi, và biến tôi thành ‘một tồn tại khác’.

Đây là kết thúc rồi à?

Tôi lặng đi, nhìn con bướm và nhận ra gì đó. Cánh – một chiếc cánh của nó đang gặp vấn đề.

-           BIIIIIII!!!! Kwang!!!

Con bướm, trong khi đang tái tạo một thế giới mới, đột nhiên lảo đảo trên không rồi rơi xuống đất.

Nó loay hoay với chiếc cánh biến dị, trước khi xé bỏ chiếc cánh đi.

... Đó là thứ cuối cùng tôi còn nhớ

                                                            ***

Lee Eunsol

Quả là một cảnh tượng đáng nhớ.

Sinh ra trong một gia đình quyền quý, tôi tưởng mình đã ăn đủ sơn hào hải vị và thấy đủ các khung cảnh quái dị nhưng...

Chỉ sau khi vào Khách Sạn tôi mới hiểu mình ‘thiếu hiểu biết’ thế nào.

Tôi không biết thế giới thế này tồn tại.

Trong khi đồng đội tôi bận chạy quanh làng và ngọn núi, cố gắng tiêu diệt tế đàn của quỷ thần hay gì đó, tôi vẫn uống trà với Lee Sehyun nãy giờ.

Và đột nhiên tôi nhìn thấy khung cảnh này.

Biệt thự đột nhiên sụp đổ, thay vào đó là một cái kén to bằng cả tòa nhà.

Cái kén chia làm hai và một con bướm to bằng quả núi xuất hiện.

Con bướm bay quanh thế giới và tạo nên một thế giới hoàn toàn mới.

Wow! Tuyệt vời!

Cảnh tượng phi lý tới mức tôi còn không thấy sợ hay gì cả.

Đó là khi con bướm rơi từ trên trời xuống. Tôi tự hỏi nó đang làm gì, và nó đang kiểm tra một chiếc cánh của nó.

Tôi cẩn thận quan sát bộ cánh, và để ý thấy một chiếc cánh gặp vấn đề. Màu sắc của nó không đúng lắm, và có vài xúc tu kì lạ mọc lên ở đây đó.

Tôi có thể thấy nó từ nơi này thì có khi đống xúc tu đó phải to bằng tòa nhà cơ.

Sau khi kiểm tra cẩn thận đống xúc tu trên cánh nó, con bướm xé bỏ ‘chiếc cánh lỗi’, rồi – bắt đầu tái tạo lại cái kén.

...

Có lẽ đây là ‘Trốn Thoát’.

Tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ đồng đội của tôi đã cố gắng hết sức để ngăn chặn một chiếc cánh phát triển bình thường.

Và sau khi nhận ra một chiếc cánh bị lỗi, con bướm đã tái tạo lại cái kén để xây dựng lại cơ thể của nó, đồng nghĩa với việc chúng tôi đã trốn thoát khỏi ‘mối nguy hiện hữu’.

Con bướm sẽ chui vào kén sớm thôi, và chúng tôi sẽ trốn thoát.

Nhưng trước đó, có một việc tôi cần làm.

“Vậy thì, anh trai à. Anh không còn gì nói với em thật sao?”

Lee Sehyun, người vẫn đang nhìn mọi chuyện diễn ra với tôi từ ‘bầu trời’ với một vẻ mặt ngờ nghệch, quay sang tôi sau khi nghe thấy lời tôi.

“Sao? Em nói gì à?”

“Em đã trải qua rất nhiều chuyện kì lạ hôm nay. Con bướm kia là thứ thú vị nhất, nhưng mọi thứ xảy ra lúc trước cũng khá hay ho.”

Khi biệt thự bắt đầu rung lắc, hắn ta kéo lấy tôi và ‘làm gì đó’.

Cho đến khi tôi tỉnh lại thì hắn và tôi đều đang trong bụng của một động vật bay kì lạ, nhìn xuống mọi thứ ở dưới.

“Anh làm thế là để cứu em!”

“Em biết chứ. Chắc anh chỉ muốn những điều tốt nhất cho em.”

“Vậy mà em vẫn gọi những thầy trừ tà đó tới đây? Em nghĩ anh không biết hả?”

Quả nhiên là hắn ta đã biết rồi.

Không sao hết. Tôi có thể dùng lời nói của mình.

Từ những gì tôi cảm nhận được, Lee Sehyun không phải là một người xấu.

“Em đã chứng kiến vô số sự kiện xảy ra tới bây giờ trong dinh thự mà. Và kể cả tình huống hiện tại cũng chẳng kém là bao.

Anh còn định giấu em tới lúc nào? Hay anh định bịt miệng em bằng cách nào đó?”

“Cái gì...? Em định nói gì?! A..Anh không biết chuyện gì đang xảy ra!

Anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra! Anh không hề biết một con quái vật điên rồ như vậy sẽ đột nhiên xuất hiện.”

Tôi cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn. Rõ ràng là có một cảm giác ‘tội lỗi’.

Người này biết gì đó.

Hắn ta biết gì đó, nhưng không phải là tất cả. Ít nhất thì hắn ta không thể biết được thế giới sẽ diệt vong thế này.

“Siwoo... Siwoo đâu rồi? Tại sao những thứ này lại xảy ra!?”

Tôi quyết định can thiệp ở đây. Người này chuẩn bị phát điên rồi, nên tôi quyết định lại gần và nắm tay hắn.

“Oppa. Bình tĩnh lại đi. Mọi thứ chưa kết thúc mà.”

“Huhuhu.... Eunsol. Tỉnh lại đi em. Nhìn xung quanh đi! Mọi thứ kết thúc rồi! Siwoo chắc cũng đã chết rồi... Ôi, lạy chúa!”

“Oppa. Em định giữ bí mật tới cùng nhưng, để nói thật với anh thì tòa thánh Vatican có khả năng đảo ngược thời gian.”

Lee Sehyun, người vẫn đang ngu người ngồi đó, dần ngẩng đầu lên.

“Cái gì?”

“Tòa thánh Vatican có khả năng đảo ngược thời gian. Thế nên là nói cho em đi. Anh biết gì đó mà, phải không?”

Ngày đầu tiên chúng tôi quay lại Phòng 102,

Chúng tôi điều tra Lee Sehyun và kết luận rằng hắn không biết gì cả.

Đó là một sai lầm.

Hắn ta quả nhiên là không biết gì về ‘vụ án mất tích liên hoàn’, cũng như ‘quỷ thư’, những hắn ta không phải hoàn toàn không biết gì về bí mật của căn phòng này!

Trong khi nghe tôi nói, hắn ta dần kiểm tra nét mặt của tôi. Sau khi cảm nhận được rằng tôi vẫn chưa mất hi vọng dù cho thế giới có đang sụp đổ, Lee Sehyun mở mồm.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Queo, ra đây là vai trò của việc là người nhà Lee Sehyun. Đúng là ông ta ko phải địch thủ nhưng ông ta vẫn có thông tin có thể khai thác được
Xem thêm