• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (Chương 1-100)

Chương 91: Phòng 102, Phòng Nguyền Rủa – ‘Dinh Thự Kinh Hoàng’ Re (4)

1 Bình luận - Độ dài: 3,023 từ - Cập nhật:

6 tiếng trước

Kim Ahri

Có một thứ tôi vẫn đang băn khoăn trong cuộc họp chiến lược trước khi Lần thử thứ 3 bắt đầu.

Tại sao Khách Sạn lại tách chúng tôi làm nhóm ‘Trừ Tà’ và nhóm ‘Dân Làng?’ Không thể là do chúng tôi là trẻ con, vì rõ ràng Khách Sạn có khả năng thay đổi bề ngoài của người chơi tùy ý.

Park Seungyub và tôi – rõ ràng chúng tôi phải đóng một vai trò nào đó bên trong ngôi làng.

Trước tiên, tôi cần ra ngoài thu thập manh mối nhưng...

“Thôi mà! Ahri. Mẹ đã bảo con không được ra ngoài rồi!”

Khoảnh khắc tôi mon men tới gần cửa, ‘mẹ’ tôi xuất hiện và không cho tôi ra khỏi nhà.

Bốn đứa trẻ đã mất tích rồi, vậy nên gia đình của tôi chú ý rất kĩ đến con trẻ nhà mình.

Tôi phải ngồi không ở đây à?

-           Ding dong!

Tiếng chuông reo vang, và vài đứa trẻ khác vào nhà.

Kể từ khi bọn trẻ bắt đầu mất tích, ngôi làng đã sử dụng một hệ thống giám sát xoay tua. Phải có người lớn giám sát bọn trẻ, nhưng ai rồi cũng phải phải đi làm nên họ sử dụng biện pháp này.

Ngày hôm nay, tới lượt gia đình tôi chăm sóc cho bọn trẻ.

“Ahri!”

Tôi ngước lên và thấy Seungyub lại gần cùng một đám trẻ con. Không lâu sau, bọn chúng bắt đầu nô đùa.

...

Tôi chỉ ngồi đó trống rỗng nhìn lên trần nhà, tới khi tỉnh lại thì đã thấy Seungyub kết thân với bọn trẻ rất tốt. Cậu ta chẳng phải đã học trung học rồi à? Cậu ta trông chẳng khác gì bọn nhóc tiểu học đang chơi cùng cả.

Cứ như vậy, tôi ngồi đó chờ  ‘đứa trẻ gặp vấn đề’, Lee Siwoo xuất hiện.

“Siwoo-oppa! Lại đây!”

“Siwoo-hyung! Giúp em sửa cái này nhé ~”

Đó là một cảnh tượng khá vui mắt, nhưng y hệt cha của nó, thằng nhóc là một đứa trẻ khá nổi tiếng với đám bạn cùng trang lứa. Cứ như thể nó là lãnh đạo của nhóm trẻ vậy.

Kể cả những người lớn cũng tin thằng bé rất nhiều – những người lớn đang giám sát bọn tôi từng người một lần lượt bỏ đi một khi nó xuất hiện.

“Ahri! Vào đây chơi với bọn anh.”

Cứ như thể một anh trai đang chăm lo cho em gái, thằng bé gọi tôi nhập hội. Tôi ngồi mãi thế này cũng không phải phép lắm, nên tôi lại gần, rồi đột nhiên nó xoa đầu tôi.

Tôi tí nữa thì không thể dừng lại nắm đấm của mình! Thằng oắt con này đang muốn ăn đập lắm đây!

Bằng cách nào đấy, tôi vẫn giữ mình được nhưng một người khác thì không thể.

-           Gạt!

Seungyub đột nhiên xuất hiện rồi gạt tay Siwoo ra. Siwoo có vẻ hơi ngạc nhiên; nó cười ngượng nghịu rồi quay lại với những đứa trẻ khác.

Những đứa trẻ này đang làm gì vậy? Seungyub? Cậu đang làm tôi  ngại đấy.

Khoảng 20 phút trôi qua trước khi Siwoo nói với bọn trẻ.

“Mọi người ơi ~. Đến giờ đi ngủ rồi. Mọi người đi ngủ đi nhé.”

Đến giờ đi ngủ? Dù cho đây có là trẻ con đi nữa thì bọn nhóc này cũng đâu đến mức cần ‘thông báo giờ đi ngủ’...

!

Đó là khi một hiện tượng lạ xảy ra.

Siwoo nhẹ nhàng phẩy tay, rồi tất cả bọn trẻ đột nhiên thiếp đi. Nó sau đó khiêng tất cả bọn trẻ tới chiếc sofa và tấm nệm.

Sau khi nhận ra chuyện bất thường, Seungyub nhanh chóng thì thầm với tôi.

“C, chị Ahri. Chuyện gì -”

“Đừng có gọi tôi là ‘chị’.”

“Ahri...”

“Đừng lo. Nằm im.”

“Được ạ.”

Không sao đâu Seungyub! Chuyện tệ nhất có thể xảy ra với chúng ta chỉ là cái chết thôi!

Tôi muốn bật tab giao tiếp lên nhưng nhận ra chúng tôi đã cách nhau quá xa.

Team Trừ Tà nói rằng họ sẽ gặp Lee Sehyun tại biệt thự rồi lập tức tới làng bằng ô tô để tránh tạo nghi ngờ, nhưng có vẻ họ chưa tới được làng ngay lúc này.

Tab giao tiếp vẫn chưa sẵn sàng với chúng tôi.

Siwoo bước lại chỗ chúng tôi và ‘làm gì đó’ sau khi ôm Seungyub lên. Không lâu sau thì Seungyub cũng đi theo nó với ánh mắt đờ đẫn.

Tôi chỉ cần học theo là được nhỉ?

Tạm thời thì, tôi quyết định để lại một dấu vết.

                                                            ***

...Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì.

Chúng tôi đi bộ khoảng hai tiếng đồng hồ từ ngôi làng tới ngọn núi phía sau biệt thự. Nếu đi ô tô thì sẽ không mất lâu lắm, nhưng chúng tôi phải đi bộ hai tiếng.

Bình thường thì bọn trẻ con chúng tôi sẽ không thể đi bộ liền hai tiếng đồng hồ nhưng Seungyub đã bị thôi miên, còn tôi thì đang giả bị thôi miên, nên bọn tôi đều đi mà không phàn nàn kêu ca gì.

Đi theo thằng bé đó có phải là lựa chọn đúng đắn không? Tôi không hoàn toàn chắc chắn.

Tab giao tiếp không có tác dụng cả quãng đường nhưng tôi có thể đoán được lí do. Mooksung chắc chưa chết; chắc ông ta đang ở khu biệt thự khi chúng tôi còn trong làng, còn khi chúng tôi vòng ra khỏi làng để tới ngọn núi này thì Mooksung chắc đã lên xe đi thẳng tới làng.

Chúng tôi vẫn giữ khoảng cách với nhau quá xa để tab giao tiếp có thể có tác dụng...

Có vẻ là tên ‘thủ phạm’ đang nhập xác đứa trẻ trước mặt tôi nhưng... Tiếp tục đi theo nó có phải ý tưởng tốt không?

Dù tôi không chắc lắm nhưng tôi quyết định vẫn đi theo nó. Suy cho cùng thì việc thu thập thông tin vẫn là vô cùng quan trọng, kể cả có phải trả giá bằng mạng sống.

Chúng tôi ít nhất cũng có thể tìm được bọn trẻ ‘mất tích’ đã đi tới đâu.

Chẳng có gì đặc biệt trên đường tới ngọn núi.

Mọi thứ vẫn giữ nguyên như vậy cho tới khi chúng tôi đi nửa đường lên tới đỉnh núi.

 Ngoài việc bọn trẻ con chúng tôi leo núi một cách khó khăn thì ngọn núi này không khác các ngọn núi bình thường khác là bao. Con người có thể cho nơi núi rừng yên tĩnh này là rùng rợn, nhưng tôi có thể lờ mờ cảm nhận được âm thanh của động thực vật trên núi này.

Chỉ tới khi chúng tôi leo được nửa đường thì tôi mới lần đầu thấy một sự kiện lạ.

Đứng trước mặt chúng tôi là một cánh cửa lớn.

Cánh cửa này lúc nào cũng ở đây à? Tôi không nhớ rằng tương lai có nó, nhưng đâu phải là khi ấy chúng tôi đã lùng sục cả ngọn núi, nên tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn.

Tôi nên làm gì? Tôi nên quay đầu và chạy đi à? Tôi có chạy thoát được nếu làm vậy không?

Tôi quyết định là sẽ không làm vậy. Tôi sẽ không thể tìm ra thứ gì nếu quay đầu lại ở đây.

Ai đó phải vào trong và tìm ra thứ đang ẩn náu ở đó.

Tôi thu thập lòng dũng cảm. Kể cả mình có chết ở đây thì mình cũng sẽ mở mắt ở bên ngoài mà. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tự nhủ vậy, tôi bước chân qua cánh cửa.

Và khoảnh khắc đó, thế giới đảo lộn.

                                                            ***

Kim Ahri

Như quần áo trong máy giặt

Thế giới xoay vòng vòng như tôi là con hamster chạy trên bánh xe.

Tôi miễn cưỡng dựng bản thân ngồi dậy, chỉ để thấy một cảnh tượng không thể hiểu được trước mặt.

Không có một nguồn sáng nào trên bầu trời trước mặt cả. Cả mặt trăng lẫn mặt trời đều không tồn tại.

Thế nhưng lại có những nguồn sáng nhạt nhòa ở dưới sàn. Vô số bông hoa che phủ mặt đất, và  những bông hoa đó đều đang phát sáng để cung cấp ánh sáng cho thế giới xung quanh.

Nơi này là nơi nào vậy?

Theo lẽ tự nhiên, cánh cửa tôi bước vào lúc nãy đã biến mất.

“Đừng sợ. Đây là thế giới của Tinh Vân Long. Chủ nhân của nó đã chết rồi, nhưng thế giới này vẫn còn một chút tàn dư sót lại.”

“Tinh Vân Long? Thứ gì vậy?”

“Không cần ngươi phải biết. Bà ấy đã ngủ sâu từ thời tiền sử, và thế giới này đã sụp đổ cùng với cái chết của bà ấy.”

Thằng nhóc giải thích trong khi nhìn quanh với một đôi mắt đầy cảm xúc.

“Ngươi biết ta tỉnh rồi à?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên là vậy,” nó đáp.

“...Tại sao ngươi lại dẫn ta tới đây.”

Thay vì trả lời, thằng bé ngồi giữa đồng hoa và cẩn thận vuốt ve chúng.

“Những bông hoa này có đẹp không?”

“Chúng nhìn như hoa dạ anh thảo. Ngạc nhiên là bọn chúng biết phát sáng đấy.”

“Chúng không thể so sánh được với hoa trên Trái Đất. Mỗi bông ở đây đều chứa một linh hồn mà.”

Mọi thứ đột nhiên trở nên rùng rợn.

Tôi lập tức lùi lại khỏi đám hoa, và hỏi.

“Ngươi tạo ra những bông hoa này bằng cách giết người à?”

“Bọn chúng đã sống một cuộc đời vô ích. Thế nhưng bằng cái chết, bọn chúng đã tìm được giá trị chân chính.”

Đây mới là cái tôi quen thuộc này. Mặc dù môi trường có khác, nhưng những thằng tâm thần như vậy trên Trái Đất không hề hiếm gặp.

Trước tiên, tôi hỏi về động cơ của hắn.

“Thế thì sao? Ngươi đang giết một đống người để hồi sinh vị thần đó hay gì à?”

“Ngươi nghĩ ta đang cố gắng hồi sinh Tinh Vân Long à? Đó là hiểu lầm rồi. Hạng người như ta làm sao có thể hồi sinh một vị thần đã chết chứ?

Nhiệm vụ của ta chỉ đơn giản là giúp con trai đầu lòng của bà ấy được ra đời – đứa con vẫn đang phát triển bằng cách nhai nuốt hài cốt của mẹ nó.

Nhưng thế vẫn là chưa đủ. Ăn những tàn dư của một vị thần là không đủ để một vị thần chân chính được sinh ra.

Nó cần được hỗ trợ. Ngươi nghĩ ta chỉ đang thảm sát hàng loạt, nhưng đó không phải vấn đề. Ta chỉ đang giúp bọn chúng ‘nhập cư’.”

“Nhập cư?”

“Những người đã bị biến thành hoa ở đây sẽ trở thành cư dân của thế giới mới. Chúng sẽ có được vận mệnh không thể so sánh được với cuộc sống bẩn thỉu trên Trái Đất!”

Tôi có thể cảm thấy một thứ từ cuộc nói chuyện này.

Tên này là một tên điên, tin rằng một con quỷ là một ‘vị thần chưa được sinh ra’, và coi việc hiến tế mạng sống là quá trình nhập cư.

“Ngươi đang chống lại ta,” hắn nói.

“Ngươi ngạc nhiên vì không thể thôi miên ta à?”

“Ngươi không phải người bình thường, phải không?” hắn đột nhiên hỏi.

Người bình thường? Hắn nói vậy là sao?

“Thú vị thật. Hôm nay là một ngày vô cùng thú vị. Ta đã ngạc nhiên khi thấy ngươi và Seungyub. Linh hồn của ngươi ở một vị thế cao hơn người bình thường nhiều. Ngươi không phải là thầy trừ tà từ tòa thánh Vatican, nên sao có thể?”

... Tôi có thể hiểu ý của hắn.

Đối với chúng tôi, thì Địch Thủ mới là kẻ nhập hồn vào người bình thường, nhưng từ góc độ của Địch Thủ mà nói, chúng tôi mới là những người đột nhiên nhập vào xác dân làng bình thường! Vì hắn là một tồn tại có thể cảm nhận được linh hồn, hắn ta chắc hẳn là đã ngạc nhiên khi thấy linh hồn của người chơi Khách Sạn, thứ cao cấp hơn linh hồn của người bình thường.

Hắn ta chắc phải coi đây là bình thường đối với các thầy trừ tà của tòa thánh Vatican, vì họ từ đầu đã chẳng phải người bình thường.

Thế nhưng từ góc nhìn của hắn, mới hôm qua Seungyub và tôi còn là người bình thường, thế nên hắn mới thấy sự thay đổi này thú vị tới vậy.

“Bọn ta được bên trên cử tới để giết ngươi.”

“Thật à? Ngươi được thực thể tòa thánh Vatican tôn sùng cử tới à?”

Xin lỗi nhé. Ta đây chỉ đang nói bừa thôi. Ta không được ‘bên trên’ cử tới, mà là ‘Khách Sạn’.

Đằng nào thì, cũng không cần phí lời thêm nữa.

Tôi kích hoạt ‘Cổ Huyết’.

-           Vụt!

Trong nháy mắt, tôi rút ngắn khoảng cách 10 bước, rồi vung huyết trảo được hình thành từ đầu ngón tay về phía kẻ thù.

Thằng nhóc hét lên gì đó trước khi nhảy lùi lại một bước.

Đó là khi các sợi xích đen bắn ra từ tứ phía, chặn lại móng vuốt của tôi rồi tiếp tục phóng tới tôi.

Tôi xoay người tại chỗ trước khi nhảy lên để né các sợi xích. Trong khi trên không, tôi búng tay.

-           Kwang!

Máu xịt ra từ ngực Siwoo, và hắn sụp xuống tại chỗ với một tiếng thét.

Tôi đang chuẩn bị hạ gối xuống ngực hắn thì... nhiều sợi xích khác bắn ra từ dưới đất và trói chân tôi lại.

Thế nhưng không dừng lại dù chỉ là một giây, tôi lập tức chặt bỏ chân mình.

Mặt hắn sốc nặng như thể đây là thứ cuối cùng nhìn thấy rồi – móng tay sắc lẹm của tôi chém xuyên qua cổ Siwoo.

                                                            ***

                                                            ***

                                                            ***

Mình thắng rồi à?

Không may, điều đó cực kì khó xảy ra. Địch Thủ là một kẻ đã vượt qua giới hạn xác thịt của con người. ‘Siwoo’ cũng chỉ là một con rối với hắn, và không đời nào đây đã là kết cục.

Tạm thời thì tôi gắn chân mình lại. Chúng bị cắt cực kì ngọt nên gắn lại không phải vấn đề quá lớn. Sau khi gắn chân lại thì tôi sử dụng năng lực của Cổ Huyết để khép miệng vết thương.

Là khi đó thì

“Chị ơi!”

Seungyub, người đã tỉnh lại từ lâu và đang trốn thì hét to lên.

-           Kwwang!

Những sợi xích sắc nhọn đánh thẳng vào lưng tôi. Nghiến răng chịu đau, tôi đứng dậy và nhìn thấy một kẻ bí ẩn đang đứng sau lưng tôi.

Nó trông giống một cậu bé trẻ.

Da của nó mỏng như tờ giấy, tôi còn thấy được tĩnh mạch và nội tạng bên dưới luôn. Thay vì đồng tử, trong nhãn cầu của nó lại là những cơn lốc nhỏ xoay vòng vòng phát sáng, còn ngũ quan trên gương mặt của nó to và rõ ràng.

Dù hắn ta thoạt nhìn trông giống một cậu bé bí ẩn, thế nhưng khi nhìn kĩ hơn mọi người sẽ thấy hắn ta khác hoàn toàn một người bình thường, và còn ghê tởm con người nữa.

Đây là ‘Địch Thủ’ thật sự à? Hắn là một con người của thế giới này, được ‘Tinh Vân Long’ tạo ra, thứ được coi là mẹ của con quỷ đó sao?

Giọng hắn nhàn nhã phát ra.

“Ngươi chiến đấu cừ lắm. Ngươi có phải là thiên thần được chúa của Trái Đất cử tới không? Quý cô Ahri xinh đẹp?”

“Đừng làm ta nổi da gà nữa. Ta già hơn ngươi nghĩ nhiều đấy.”

“Buồn cười thật đấy. Vì ta cũng già hơn bề ngoài nhiều.”

“Round 2 cũng sẽ không có kết quả khác đâu.”

“Ta đồng ý luôn. Thực tình thì sức mạnh của ta sẽ không đủ để đánh bại ngươi. Cảnh ngươi tự chặt chân rồi gắn lại khá là kinh dị đấy, nhưng đây là quê nhà ta, và ta có một vị thần bảo hộ ở đây.”

Đó là khi một nguồn năng lượng đáng sợ chảy quanh thế giới này. Con quỷ đang bơm một nguồn năng lượng khổng lồ!

Tôi lập tức rút một xi lanh máu chứa ‘Ám Thị’, rồi đưa cho Seungyub.

“Chạy đi.”

“Dạ?”

“Dùng Phước Lành và chạy đi. Cứ chạy đi và em sẽ ra ngoài được.”

Kinh nghiệm của chúng tôi tới giờ vẫn chưa bị bỏ phí – Seungyub còn không hỏi thêm hay lãng phí thời gian mà cầm lấy xi lanh chạy thẳng.

Tôi có thể nghe thấy tiếng khinh bỉ truyền lại trong gió.

“Ta có thể cảm nhận được một linh hồn phi thường từ thằng nhóc đó, nhưng nó chẳng phải chỉ là một thằng bé bình thường thôi sao? Ngươi nghĩ nó có thể rời nơi này thật à?”

“Ừ.”

“Ngươi đang làm ta tò mò rồi đấy. Dựa vào đâu mà ngươi cho rằng điều đó có thể xảy ra?”

“Mộ phần của một vị thần đã chết có thể được hoàn thành mà không mắc sai lầm gì hay không? Chắc chắn sẽ có vài lỗ hổng ở đây đó, và cũng là lí do ngươi có thể đi qua lại giữa hai thế giới. Phải không?”

“Ngươi nói không sai, nhưng ngươi không biết ở đâu -”

“Dù nó ở đâu thì cậu ta cũng sẽ tìm được.”

Cậu bé may mắn nhất thế giới này, chắc chắn sẽ tìm được lối thoát khỏi địa ngục này.

Vậy thì giữa ngươi và ta lúc này –

Đây sẽ là mồ chôn của một trong hai.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Queo, thú vị đấy
Xem thêm