Web Novel
Chương 37: Phòng 103, Căn phòng bị nguyền rủa - ‘Trang trại chăn nuôi người của Athanasia’ (6) FIN
1 Bình luận - Độ dài: 3,485 từ - Cập nhật:
User: ◻◻◻◻◻◻
Ngày: ◻◻
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 103 (Căn phòng bị nguyền rủa - Trang trại chăn nuôi người của Athanasia)
Lời khuyên của Hiền triết: 3
Chị Elena sụt sịt mũi và nắm lấy cánh tay tôi.
“Chị Elena. Chị vừa tỉnh lại trong cơ sở này sao?”
“Hức…Ừm. Đang là một con chó nhưng đột nhiên chị đã tỉnh lại. Bốn người khác cũng đã quay lại rồi.”
“Bốn người khác… Seungyub và chị Eunsol đã chết trước đó rồi, vậy là anh Kain, anh Jinchul, ông Mooksung và Ahri nhỉ.”
“Ừm. Mọi người đều đang hoang mang. Nơi này đáng sợ quá. Chị không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa… Songee, em đã đi thăm dò nơi này một mình sao?”
“Em tỉnh dậy khá lâu rồi. Lâu đến mức không thể nhớ rõ nữa.”
“Vậy à… Chúng ta mau đi gặp những người khác thôi.”
Phập!
Trong lúc đang trò chuyện, Elena rút con dao giấu trong người ra như một tia chớp và đâm xuyên người Songee.
Không còn cách nào khác. Vì Songee đang bị người ngoài hành tinh kiểm soát tâm trí rồi!
Kết thúc cuộc đời cô bé như thế này có lẽ là cách tốt nhất rồi.
Ý thức của cô trở nên mơ hồ.
***
Trước mắt tôi, Elena dùng dao tự đâm vào người mình rồi ngã gục xuống.
Không còn lựa chọn nào khác.
Và thật lòng mà nói thì quá dễ đoán rồi.
Những người đồng đội trong Khách sạn đột nhiên thức tỉnh vào thời điểm như thế này thật sự rất đáng ngờ. Với cả người đó không hề giống Elena một chút nào. Tôi không hiểu tại sao tên Athanasia kiểm soát Elena lại nghĩ chị ấy là người như vậy.
Ít nhất thì Elena mà tôi biết sẽ không khóc lóc như trẻ con và níu lấy tay tôi như vậy.
Dù là vậy nhưng tôi vẫn không thể hủy bỏ mệnh lệnh ‘Giết Songee’ đã được cài vào tâm trí chị ấy.
Ngay khi chạm vào chiếc vòng, tôi đã nhận ra kẻ đang kiểm soát chị Elena có kỹ năng kiểm soát tâm trí vượt trội hơn tôi rất nhiều.
Chắc chắn là Athanasia rồi.
Tôi không thể hóa giải sự kiểm soát, nên tôi không thể làm gì khác ngoài việc điều chỉnh năm giác quan của chị ấy và khiến chị ấy tự giết mình.
Có lẽ đây là lần thứ hai tôi giết chị Elena. Thật ra tôi cũng không có cảm giác ngập ngừng gì mấy.
Lần đầu tiên tôi giết chị ấy là khi tôi bị nhập, và lần thứ hai là lúc tôi vẫn còn tỉnh táo. Sẽ có lần thứ ba sao?
Bên ngoài Khách sạn, tôi lớn lên với lời nhận xét rằng tôi rất nhút nhát, bí bách đến mức còn không thể giết một con kiến…
Dù tôi ghét nghe thấy lời nhận xét như vậy, nhưng tôi cũng không ngờ bản thân lại thay đổi 180 độ và giết chết người quen đến hai lần.
Tôi không thể xóa bỏ sự kiểm soát lên tâm trí chị Elena, nhưng có lẽ chị ấy không nói dối khi nói bốn người khác đã tỉnh lại, ngoại trừ hai người đã chết là Seungyub và chị Eunsol.
Điểm kỳ lạ là lẽ ra Ngài Giáo viên đã khiến những tên Athanasia trong ‘Phòng Động cơ’ ‘bất động’ rồi chứ. Sao chúng có thể điều khiển con người tấn công tôi được?
Có một tên Athanasia mạnh hơn bình thường sao?
Sao cũng được. Tôi tiến về phía trước để đối mặt với thử thách cuối cùng mà Khách sạn đã chuẩn bị cho tôi.
***
Rầm!
Làm thế nào mà nắm đấm của một người lại có thể nghe như tiếng búa nện vậy chứ? Nếu trúng cú đấm đó, liệu tôi còn sống sót được không?
Rầm!
Tôi vật vã lăn lộn khắp nơi trong khoảng gần 3 phút.
Anh Jinchul mạnh đến mức vô lý.
Bốp!
A! Tôi đã bị anh Kain đánh trúng rồi. Tôi nhất định sẽ tính sổ sau khi ra ngoài.
Dù anh Jinchul rất mạnh, nhưng vấn đề chính là ở đây vẫn còn một người nữa.
Lý do tôi có thể trụ được một vài phút trước đòn tấn công phối hợp của anh Jinchul và anh Kain - người dù không phải siêu nhân như anh Jinchul nhưng vẫn mạnh ngang ngửa một người trưởng thành- rất đơn giản.
Vì ngay khi chạm trán với họ, tôi theo bản năng đã điều chỉnh thị giác của họ, khiến tiêu điểm bị lệch đi. Tôi không có đủ thời gian để thay đổi thứ khác. Bởi vì không giống chị Elena, cả hai đều lao vào để giết tôi ngay!
Vì thị giác đã bị thay đổi, họ đã tấn công lẫn nhau khoảng hai lần. Sau đó, họ chuyển hướng và lần lượt từng người lao về phía tôi, nên tôi vẫn có thể né tránh được nhưng mà…
Tôi còn có thể tránh được bao lâu nữa đây?
Ngay khi tôi kiệt sức, nắm đấm với uy lực kinh hoàng của anh Jinchul sẽ bay tới.
Chỉ cần sượt qua thôi cũng đủ chết người rồi và câu giờ là vô nghĩa, vì thể lực đối phương hơn tôi rất nhiều.
Tôi chỉ cần một khoảnh khắc thôi. Nếu có thể giữ chặt được một người trong khoảng 3 giây…
Cuối cùng, tôi phải đưa ra quyết định…
Rầm!
Cánh tay trái của tôi bị nghiền nát trong tích tắc. Nó rũ xuống và đung đưa như một sợi dây. Người thường sẽ ngất đi vì cú sốc nhưng may là tôi đã khá quen với việc kiểm soát tâm trí bằng ‘Đa Góc nhìn’ rồi, nên tôi đã chặn cảm giác đau.
Chỉ là… cái cảm giác nhìn thấy cảnh cánh tay mình mềm oặt lủng lẳng như một sợi mì thật là khó diễn tả thành lời.
Tay trái tôi đã bị phá hủy vì chặn cú đấm nhưng tôi đã câu được ba giây. Dùng cánh tay phải vẫn lành lặn, tôi giữ chặt anh Jinchul và nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
Không mất nhiều thời gian. Chỉ 3 giây thôi. Tôi đã xóa ‘bản thân’ khỏi mắt anh ấy.
Sau đó tôi chồng lấp hình ảnh bản thân lên nhận thức của anh Jinchul về anh Kain.
Nếu anh Jinchul vẫn còn năng lực trí tuệ thì chắc chắn sẽ không bị đánh lừa bởi trò thao túng thô thiển như này.
Nhưng từ khi gặp tôi, hai người họ không hề nói chuyện mà chỉ vô thức lao về tôi. Rõ ràng trí tuệ của họ đã bị kìm hãm, vậy nên tôi mới nghĩ trò thao túng lộ liễu này sẽ thành công.
Dự đoán của tôi đã đúng.
Quao, anh Jinchul đã đánh chết anh Kain chỉ trong chưa đầy mười giây.
Sau đó, tôi không chần chừ khiến anh Jinchul lao ra ngoài từ độ cao tương đương tòa nhà năm tầng để bắt lấy hình ảnh Songee đang lơ lửng trong không trung.
Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp.
… Rốt cuộc mình đang làm cái quái gì ở đây thế này?
Nhân tính tưởng chừng đã khô héo từ lâu của tôi, vẫn còn sót lại chút hơi ẩm, và nước mắt chảy ra từ mắt tôi.
Tôi muốn rời khỏi nơi này. Cảm giác - đau đớn quá.
***
Cơ thể tôi không thể cử động tự nhiên được.
Chắc là do bị anh Jinchul và anh Kain đánh vài lần. Lúc bị đánh tôi đã muốn trả thù một trận cho ra trò sau khi ra ngoài nhưng mà…
Chính tay tôi đã giết cả hai người họ nên chắc không cần phải làm gì nữa.
Dù cơn đau đã bị ngăn chặn bởi chiếc vòng, nhưng nó chỉ là thiết bị dùng để điều khiển tâm trí chứ không phải để chữa trị. Tôi không thể ép cơ thể hoạt động theo ý tôi muốn được.
Liệu tôi có thể đánh bại ông Mooksung và Ahri với tình trạng này không?
Gắng gượng kéo lê cơ thể gần như sụp đổ tiến về phía trước, tôi sắp đến được phòng động cơ trung tâm nơi Ngài Giáo viên đang bị giam cầm rồi.
Bỗng nhiên một tia sáng chợt lóe lên.
Ahri ‘bay tới’ như một tia chớp và tóm lấy cổ tôi!
Cái gì thế này?
Tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Chiếc vòng chỉ điều khiển tâm trí chứ đâu phải vật ban tặng siêu năng lực đâu! Không phải cứ ra lệnh cho Ahri ‘Bay đi! là cô ấy sẽ bay được đâu, chuyện này sao có thể chứ?
Trừ phi Ahri vốn dĩ có thể bay được mà không cần đến chiếc vòng tay.
Cổ tôi bị siết chặt và tôi không thể thở được. Ngay cả chiếc vòng cũng không có tác dụng lên cô ấy.
Rốt cuộc cô gái này là sao đây?
Kết thúc như vậy sao? Sau mấy tuần, có lẽ là mấy tháng chịu đựng đau khổ như vậy, thật sự sẽ kết thúc một cách vô nghĩa như vậy sao?
A—----
“Ồ, xin lỗi nhé.”
???
“Tôi tỉnh lại có hơi muộn nhỉ. Hơi khó kiểm soát được chuyện này. Nhưng dù sao tôi cũng đã tỉnh lại trước khi giết chị.”
“Em, em là cái…”
“Mà cơ sở này là sao vậy? Đúng là tôi đã tỉnh lại rồi nhưng tôi không hiểu gì cả. Một chút cũng không. Nhưng tôi biết một mình chị đã tiếp tục hành trình trong lúc chúng tôi chơi trò động vật. Tôi nói đúng không? Theo quan sát thì có lẽ một mình chị đã sắp tìm ra lời giải cuối cùng rồi.”
“...”
“Có vẻ chị có nhiều câu hỏi lắm. Tôi cũng tương tự thôi. Tôi cũng có rấấất nhiều câu hỏi đấy, chị à. Nhưng có lẽ giờ không phải lúc. Tôi không thích làm mấy chuyện như này, nhưng mà lần này, tôi sẽ tin vào phán đoán của người đã một mình tìm ra lời giải. Chị à, chị nghĩ tôi nên làm gì đây?”
Nghi ngờ nối tiếp nghi ngờ. Vô số dấu chấm hỏi hiện lên trong tâm trí tôi.
Cô gái này là gì?
Nhưng dù sao thì cô ấy vẫn nói đúng. Bây giờ không phải lúc bận tâm đến câu hỏi của tôi.
“Xin lỗi nhưng mà - hãy chết đi. Nếu em lại bị kiểm soát thì chắc hết cách mất.”
“Tôi chỉ vừa mới tỉnh lại mà chị đã bảo tôi đi chết sao? Chị đáng sợ thật đấy, chị à. Ông Mooksung cũng vậy sao?”
“Đúng vậy. Bọn Athan- chắc em không biết tên chúng đâu. Dù sao thì ‘kẻ địch’ có thể kiểm soát tâm trí, nên nếu em không thể giữ tỉnh táo như này thì xin hãy cứ chết đi.”
“...Dù chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng tôi vẫn cảm nhận được. Cô đã hoàn toàn khác trước rồi. Cô… trông không giống người sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định tàn nhẫn như vậy trước đây.”
“...”
Ahri nghiêng đầu quan sát tôi.
Lời anh Kain nói lúc trước đúng thật. Cách xưng hô của cô gái này thật kỳ lạ.
Ban đầu cô ấy gọi tôi là ‘chị’, và giờ thì lại gọi tôi là ‘cô’.
Ahri quay người đi.
Nhưng trước khi đi, cô ấy để lại lời cuối cùng trong căn phòng này.
“Làm tốt lắm. Tôi tin cô sẽ đi đến được kết cục cuối cùng. Tôi sẽ chết trước. Ông Mooksung và tôi sẽ không bao giờ là vật cản của cô đâu.”
***
[Con đã đến rồi.]
“...”
[Ta đã chờ đợi con.]
“Ngài đã thoát ra rồi sao?”
[Có thể coi là vậy.]
“Con tưởng cần phải gỡ bỏ cả ba thiết bị kiểm soát.”
[Khi con hạ gục tất cả đồng đội của mình, kẻ này nhận ra mình không còn con bài nào trong tay và ý chí đã sụp đổ. Nên ta đã tự mình gỡ bỏ thiết bị thứ ba nên… nếu xét về nguyên nhân và kết quả, cũng không khác với việc con đã gỡ bỏ cả ba.]
Tên Athanasia đặc biệt mà tôi đã nhìn thấy vài ngày trước.
Tên không có chân, chỉ có thân hình khổng lồ đầy xúc tu giống một con sao biển đuôi rắn phóng đại hàng triệu lần, đang nằm sõng soài trước bể nước của ‘Ngài Giáo viên’.
“Athanasia này… là kẻ đã kiểm soát tâm trí đồng đội của con sao?”
[Đúng vậy. Cá thể này mới được ‘phát minh’ ra gần đây, nên phải mất một lúc ta mới biết được năng lực của nó. Một loại thực thể được tăng cường có thể chống lại được cả sự ‘ngưng đọng’ của ta.]
[Athanasia có lẽ đã chuẩn bị nó để khắc chế ta.]
“Nhưng cuối cùng nó vẫn chết.”
[Phần lớn đều là công của con.]
Tôi ngẩng đầu nhìn ‘Ngài Giáo viên’, à không, là ‘Kẻ Nuốt Chửng’.
Tại sao đến giờ tôi mới nhận ra?
Tại sao tôi lại nghĩ thực thể đó là một sinh vật vô cùng đẹp đẽ, huyền bí và nhân từ chứ? Chỉ đến khi tâm trí được chiếc vòng bảo vệ, tôi mới có thể nhận ra bản thể thật sự của Ngài.
Trước mắt tôi là biểu tượng khổng lồ nhất của điềm gở trong vũ trụ.
Một cơn bão năng lượng vô tận ngưng tụ thành một điểm, và vô số tiếng thét của các sinh vật có trí tuệ cuộn xoáy bên trong đó.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao Athanasia lại chăn nuôi và trích xuất trí tuệ của vô số sinh vật có trí tuệ rồi.
Chính là để dâng lên cho Ác Ma Vĩ Đại ngay trước mặt tôi đây!
Toàn thân tôi run rẩy.
[Dường như con đang e sợ ta.]
“Con đã có thể nhìn thấy bản thể thật sự của Ngài.”
[Hình dạng thật sự sao. Con có chắc không?]
“Ý… ý Ngài là sao?”
[Chúng ta vẫn còn thời gian, nên hãy trò chuyện một chút đi. Con có thể chứng kiến một vài thứ thú vị.]
Ý thức của tôi bay vút không điểm dừng.
Vũ trụ rộng lớn trải dài bao la hiện ra trước mắt tôi.
Bay trong vũ trụ là hàng chục căn phòng nhỏ, quay quanh ‘động cơ’ nơi có Kẻ Nuốt Chửng.
Những gì xảy ra trong từng căn phòng thấm vào não tôi.
Những bàn tay quái lạ nhô ra từ bức tường của các căn phòng và bóp nát tất cả Athanasia.
Từ những đứa trẻ cho đến trưởng thành - không phân biệt bất cứ ai, những ‘bàn tay’ bắt lấy, xé toạc và bóp nát Athanasia. Một cảnh tượng như đang ở trong chốn địa ngục.
“Cái này…”
[Cảnh tượng này không thú vị sao?]
“Tại sao Ngài lại làm như vậy?”
[Câu chuyện đơn giản thôi. Có lẽ con sẽ thấy nhàm chán, nhưng hãy lắng nghe một ít lời đùa của Giáo viên con. Những vở kịch rối mà ‘Tòa tháp Thử thách’ tạo ra thật ra không phải hoàn toàn là bịa đặt.]
[Chúng tái hiện những sự kiện đã thật sự xảy ra trong lịch sử của ‘vũ trụ thật’ nhưng cũng có một vài sửa đổi. Trước khi bị nhốt vào Tòa tháp, ta thực sự đã bị lũ Athanasia giam cầm trong hàng nghìn năm.]
[Vậy nên ta chỉ đang trả ơn chúng thôi.]
“Estavio đã nói Ngài không thể rời khỏi nơi này, và Ngài có mục đích khác. ‘Trả thù’ là mục đích của Ngài sao?”
[Con có thể coi là vậy. Trông con có vẻ khá bất mãn. Con cảm thấy đồng cảm với lũ Athanasia sao? Dù con đã nhìn thấy chúng đối xử với vô số sinh vật có trí tuệ như thế nào ư? Ngay cả loài người các con cũng không phải ngoại lệ.]
[Với cả chẳng phải con cũng đã tự tay tàn sát những đứa trẻ Athanasia sao?]
“Con… Là vì…”
[Ta không trách con. Ta chỉ đang bàn về điểm không hoàn hảo của con người thôi.]
“Điểm không hoàn hảo của con người?”
[Con người sẽ không bao giờ thoát khỏi khuôn khổ của cảm giác và bản năng. Lý do con cảm thấy khó chịu sau khi nhìn thấy cảnh tượng này là gì? Con thật sự cho rằng nỗi đau mà Athanasia chịu đựng là bất công ư? Chính con là người rõ hơn ai hết rằng không phải vậy.]
[Đơn giản chỉ vì bản năng của con sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng tàn khốc trước mặt thôi.]
“Ngài đang nói cảm thấy sợ hãi và khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc là sai sao?”
[Đứa trẻ này. Ta không nói về đúng hay sai. Ta chỉ đang muốn nói về tâm thế cần có để con chống chọi trong Tòa tháp Thử thách thôi. Lúc nãy con nói đã nhìn thấy bản thể thật sự của ta và nhận ra sự hung tợn trong ta.]
[Hãy nhìn lại xem.]
Ý thức tôi đáp xuống và tôi lại đang đứng trước mặt Kẻ Nuốt Chửng.
Trước mặt tôi là Ngài Giáo viên mà tôi gặp lần đầu vào ngày tỉnh lại lại ở trang trại.
Ngài ấy là sinh vật đẹp nhất trần gian. Cơ thể tỏa sáng như sao. Đôi cánh nhỏ tràn ngập ánh hào quang mờ ảo sau lưng và uy nghiêm của thần thánh từ thiên đường.
[Ta vẫn là một thực thể hung tợn trong mắt con sao?]
“Con không biết. Con chỉ biết Ngài đang xáo trộn tâm trí con.”
[Đứa trẻ này. Đừng bị đánh lừa bởi cảnh tượng trước mắt. Vẻ đẹp, sự xấu xí. Thiêng liêng, tà ác. Tất cả những nhận định của con đều chỉ dựa vào cái đẹp và cái xấu trước mặt.]
[Hãy nhắm mắt lại và suy nghĩ. Ta đã từng làm hại con chưa? Ta không hề có bất kỳ thay đổi nào, vậy mà đánh giá của con về ta chỉ dựa vào hình dạng bên ngoài của ta, đã thay đổi như khi con lật bàn tay vậy.]
[Đó chính là điểm yếu của con người, và đó là điều ta muốn nói với con.]
[Hãy thoát khỏi những giới hạn của giác quan và nuôi dưỡng lý trí sáng ngời trong con. Đó là lý do ta ban tặng chiếc vòng cho con.]
Ý thức của tôi lại một lần nữa bay lên.
Không phải, lần này không phải ý thức mà cả người tôi đã bay lên trời.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Phi thuyền sụp đổ, vũ trụ sụp đổ, và ‘sân khấu’ cũng vậy.
Chỉ còn lại duy nhất một sự thật. Bản chất thật sự của Phòng 103 hiện ra trước mắt tôi.
Một cánh cửa xuất hiện.
Tôi run rẩy nắm lấy tay nắm cửa.
Cuối cùng, cơn ác mộng kéo dài đằng đẵng của tôi đã kết thúc rồi.
Ý thức của tôi dần dần mờ đi trong lúc tôi đang suy nghĩ. Rốt cuộc Kẻ Nuốt Chửng là gì? Là thần thánh? Hay quỷ dữ?
Ha! Thật là một câu hỏi ngu ngốc. Tôi đã biết câu trả lời ngay từ đầu rồi.
Ngài ấy là Thầy của tôi. Không cần phải điền thêm bất cứ danh hiệu không cần thiết nào sau tên của Ngài ấy nữa.
Quý vị đã thành công!
Đúng là một trang trại chăn nuôi người tàn khốc như địa ngục mà! Nhưng con người cũng nuôi dưỡng những sinh vật thấp kém hơn vì mục đích nào đó, không phải sao? Việc bàn luận những điều như thế này là thiện hay ác là điều vô nghĩa.
Dù sao thì! Vô hiệu hóa tất cả các đồng đội, và kẻ địch với sức mạnh vô hạn! Quý vị đã vượt qua tất cả những thử thách đó để đi đến kết cục cuối cùng.
Bằng việc giải phóng Kẻ Nuốt Chửng, quý vị đã thành công loại bỏ tất cả Athanasia và giải quyết được nguyên nhân gốc rễ của lời nguyền. Xin chúc mừng.
***
***
***
***
Một người đồng đội của quý vị đã thành công phá giải vấn đề! Xin chúc mừng! Việc phá giải thành công đã cho phép tất cả mọi người quay trở về an toàn.
***
Quý vị đã đạt được Di sản ‘Đa Góc nhìn’.


1 Bình luận