• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (Chương 1-100)

Chương 96: Phòng 102, Phòng Nguyền Rủa – ‘Dinh Thự Kinh Hoàng’ Re (9)

7 Bình luận - Độ dài: 2,655 từ - Cập nhật:

Lần thử thứ 4

Han Kain

-           Kieeeek!

Bọn quái vật đang gào thét khắp nơi xung quanh.

Đây là lần thử thứ 4, cũng có nghĩa là chúng tôi sẽ chịu một hình phạt chết người nếu kéo tới lần sau!

Thực ra bây giờ còn không phải lúc suy nghĩ tới hình phạt. Chúng tôi phải nghĩ cách để trốn thoát nữa!

Những hiện tượng kì lạ bắt đầu xảy ra khắp dinh thự giống như ‘Lần thử đầu tiên’.

Những lưỡi dao sắc bén bắn ra từ phía đồng hồ cuckoo; quái vật trông giống chúng tôi xuất hiện từ trong gương và cầm dao trong tay, còn các bức tượng trong dinh thự đều đã sống lại.

Ông Mooksung hét lớn giữa mớ hỗn loạn.

“Tập trung lại! Mọi người sẽ an toàn hơn với cái chuông!”

Mọi người trong Team Biệt Thự trối chết chạy tới, và tụm lại xung quanh khối tinh thạch nhốt Lee Siwoo dưới tầng một biệt thự.

Seungyub bắt đầu rung chuông như điên.

Quả nhiên là Chuông của Thánh George!

Tôi thật lòng mà nói thì chẳng biết Ngài George này là ai, nhưng chắc hẳn ngài là một người vô cùng tuyệt vời. Tiếng chuông trầm đục tạo nên một luồng năng lượng dịu dàng như làn nước gợn sóng, và bọn quái vật không thể chạm tới chúng tôi.

Nhưng chúng tôi câu thời gian như thế này có tác dụng gì?

“Chúng ta làm gì? Chúng ta không thể mãi mãi ở đây và không làm gì cả chứ?”

“Đừng hỏi ta! Có lẽ giờ chỉ có nước chờ khối tinh thạch này biến mất thôi.”

Chỉ cần thế thôi sao? Chúng tôi chỉ cần chờ tới khi khối tinh thạch biến mất à? Nếu chúng tôi giết Siwoo thì liệu có thể trốn thoát hay phá giải lời nguyền không?

-           Bùm!

Đó là khi một chiếc bàn gần đó nổ tung cùng phát súng.

Tại sao ông ấy lại bắn chiếc bàn? Tôi tò mò quay sang phía ông và nhận ra ông không phải là người nổ súng.

“Thằng đéo nào đấy? Ra mặt ngay đi!” Ông quát lên.

“Chủ nhân biệt thự đây. Bọn khốn các người!” Lee Sehyun giận dữ gầm lại.

Ah, ra là hắn giở trò à. Tên này rờ tay được vào một khẩu súng trên đất Hàn Quốc này kiểu quái gì vậy?

“Ngươi! Sao ngươi tới được đây?”

“Hah! Ngài Hồng Y ạ. Tất cả các đồ đệ của ngài đều bị thiêu cháy dưới hầm rồi nên đừng có thử giở trò.”

Nói vậy, hắn bắt đầu nã súng loạn xạ từ sau lưng bọn quái vật. Tiếng chuông có thể ngăn bọn quái vật lại gần nhưng đạn thì không thể.

Mọi thứ ngày một khó khăn hơn.

May thay, Lee Sehyun là một tên bắn súng tệ hại, và chúng tôi có thể tự bảo vệ mình bằng cách nấp sau các món nội thất.

“Ông ơi! Ông bắn hạ được hắn không?”

“Anh bạn ơi! Ta mà bắn được hắn giữa đống quái vật kia thì ta thành xạ thủ thần rồi! Ta còn không có được một góc bắn thuận lợi nữa.”

“Không, nhưng ông có găng tay mà! Dùng thứ đó để kéo gần khoảng cách đi ạ.”

Ông ấy cuối cùng cũng hiểu ý tôi, và bắt đầu tập trung. Bàn tay cầm súng dần nổi lên trên không tới khi nó đủ cao để nhắm vào Lee Sehyun, kẻ vẫn đang xả đạn vào chúng tôi nên không thấy khẩu súng bay tới trần nhà.

-           Bùm!

“Á! Thứ đó tới từ đâu vậy? Kia kìa! Xử bàn tay kia!”

A, chết tiệt!

Viên đạn đã hụt, Lee Sehyun để ý thấy khẩu súng bay trên trần nhà, và ra lệnh cho bọn quái vật.

Cuối cùng thì chúng tôi đã mất yếu tố bất ngờ của cả khẩu súng lẫn chiếc găng tay.

“Ah! Sao ông bắn trượt được vậy!?”

“Ta bảo rồi... bắn súng bằng điều khiển từ xa không dễ đâu... Kết thúc rồi.”

Đó là khi chị Eunsol hành động.

Chị ấy chạy như điên khỏi nhóm chúng tôi và tới chỗ bọn quái vật. Ngay khi bọn quái vật chuẩn bị giết chị ấy thì –

“Chờ đã!” Lee Sehyun hét lên

Chị Eunsol bắt đầu ‘diễn’.

“Ít nhất thì anh cũng tha cho em gái của mình à?”

“Tất nhiên anh sẽ không giết em, nhưng em nợ anh một lời giải thích!”

“Về cái gì cơ? Gọi thầy trừ tà tới biệt thự hả? Nếu anh không giấu em những chuyện kì lạ và làm những điều kì lạ, thì em có cần phải gọi người ngoài tới giúp không?”

“Kể cả thế thì sao em dám mang người tới giết cháu ruột mình!”

“Em hoàn toàn không biết những người của tòa thánh Vatican sẽ điên khùng tới mức đó! Em hoàn toàn không biết họ sẽ đột nhiên giết một cậu bé vô tội ... Anh có nghĩ em muốn giết Siwoo không?”

“...”

“Em đã nuôi dạy Siwoo như con đẻ mình.”

“Đúng vậy. Em đã đóng vai người mẹ mà con đĩ Yoojin đó không thể làm.”

Đột nhiên căn biệt thự chìm trong một bầu không khí xúc động. Chúng tôi, những kẻ đột nhiên phải nhận vai lũ Vatican tâm thần, trốn kĩ sau chiếc bàn.

Diễn xuất của chị ấy phải gọi là đỉnh chóp!

Dù mới chỉ chưa đầy 3 ngày gì đó kể từ khi mới gặp thằng bé tên Siwoo, nét mặt của chị ấy chan chứa tình cảm của người đã nuôi nấng đứa trẻ mồ côi mẹ đó hơn 10 năm.

Lee Sehyun bị diễn xuất của chị ấy đánh lừa.

Hắn ta gục đầu xuống và có một màn đoàn tụ cảm động với em gái mình, và để chị Eunsol đi qua phòng tuyến của bọn quái vật.

Khoảnh khắc chị ấy đi qua lũ quái vật, chị ấy lập tức ‘biến mất’ khỏi tầm nhìn.

“Cái gì! Chờ đã, cái gì -”

-           Phập!

Một con dao sắc bén không biết từ đâu ra cắm thẳng vào ngực Lee Sehyun.

Bọn quái vật xung quanh lập tức kéo Lee Sehyun ra, nhưng con dao đã găm thẳng vào tim hắn rồi.

“Xin lỗi nhé”

“Cô...Cô!”

“Em sẽ đối xử tốt với Siwoo thay anh thôi. Ít nhất là tới khi giết thằng bé.”

Umm, chị Eunsol ơi?

Chị có cần phải nói vậy không?

Chị có phải quá nhập tâm vai phản diện rồi không>

Trong khi gục xuống, Lee Sehyun gào to.

“Chạy vào đi! Phá hủy cái chuông đó dù các ngươi có phải chết!”

Bọn quái vật ngay lập tức lao vào sau tiếng kêu của hắn! Dù cơ thể bọn chúng có bị thiêu cháy hay nung chảy thì bọn quái vật vẫn không lùi lại.

Chúng thực sự muốn chiếc chuông này bằng cả mạng sống!

Kể cả bọn tôi có khẩu súng thì cũng là vô nghĩa.

Thêm nữa là bọn quái vật này cũng không phải con người, và dựa vào quan điểm Công Lý của Elena, thì Lee Sehyun cũng không phải một người xấu xa.

... Thực ra thì chúng tôi trông giống phản diện hơn bọn chúng đấy.

Đằng nào thì vì vậy mà giờ Elena chỉ là con người bình thường, và không ai trong nhóm chúng tôi có năng lực siêu nhiên để chiến đấu.

-           Kwang!

Tên khổng lồ từ góc bên phải vẫn lao tới chúng tôi dù cho cơ thể nó đã bị cháy đi quá nửa. Nó vẫn vồ tới và định dùng xác của nó nghiền chết chúng tôi, dù có phải bỏ mạng đi nữa!

Chúng tôi phải tách ra để né cái xác khổng lồ nhưng –

-           Thùng!

Đó là khi một cây búa khổng lồ nện vào Elena.

Ngay lập tức, một con quái vật quấn băng chạy tới Seungyub, người vẫn rung chuông trối chết.

Dù con quái vật đã bị thiêu cháy do lại gần chiếc chuông, cái xác vẫn còn cháy đó lại rơi trúng Seungyub.

“Á!”

Không chịu được đau, Seungyub ngã xuống và đánh rơi chiếc chuông.

Chúng tôi phải nhặt nó lại ngay!!

-           Rắc!

...

Nhưng một bức tượng khổng lồ di động đã nghiền nát em ấy bằng bàn chân của nó.

Ngay lập tức, tiếng cười vang khắp căn phòng

“Ahahah! Tốt! Làm tốt lắm, người hầu trung thành của ta. Sehyun.”

Tôi bật bộ lọc theo bản năng, rút cây bút ra và quay về phía khối tinh thạch, Ngay khi Siwoo mở đôi mắt đỏ ngầu ra, tôi viết lên mắt hắn nhanh nhất có thể!

“Mhmm? Ngươi vẫn còn chút trò vặt à? Vô ích thôi. Vẫn có đủ người ở đây mà.”

Dù cho miệng hắn có bảo là vô ích, thì tên Sứ Đồ vẫn không định nhập xác tôi. Những sợi xích bắn lên từ dưới đất và trói tôi lại.

Nhưng hắn ta nói đúng. Vẫn có quá đủ người ở xung quanh.

Ông Mooksung đột nhiên gục xuống với cơn đau đầu dữ dội trước khi thay đổi đột ngột nét mặt.

Ah... Có vẻ là chặn tầm nhìn của hắn là vô nghĩa. Có phải chiếc chuông là công cụ duy nhất chặn được khả năng nhập xác không?

Ông Mooksung để lộ một vẻ mặt hiểm ác mà bình thường sẽ không bao giờ thấy, rồi đi qua đám quái vật tới chỗ Lee Sehyun.

“Sứ Đồ! Kẻ hèn Lee Sehyun này đã tới để cứu ngài.”

“Ta biết. Làm tốt lắm.”

“Siwoo! Nó có ổn không ạ?”

“Siwoo? À, ngươi nói con trai ngươi hả?”

“Vâng ạ”

Sứ Đồ, vẫn trong xác của ông Mooksung quay về phía khối tinh thạch, và nó dần tan chảy.

...

Và cơ thể của Siwoo bên trong khối tinh thạch cũng tan chảy theo.

“C, Cái gì? Không!”

“Ta hi vọng ngươi thông cảm. Pháp thuật đó có năng lực phòng ngự rất mạnh, nhưng rất khó để cơ thể bên trong cũng lành lặn mà ra ngoài được. Chỉ có người biết nhập xác như ta mới có thể tự do sử dụng thôi.”

“Ngươi nói thế là sao? Siwoo thì sao! Siwoo!”

“Hmm. Chắc ngươi cũng chỉ tới đây thôi.”

“Ngươi nói thế là -”

-           Rít!

Tên Sứ Đồ phẩy tay như không, rồi những sợi xích bắn lên từ dưới mặt đất và nghiền nát Lee Sehyun.

... Ngạc nhiên là tôi vẫn còn sống đấy.

Thực tình, tôi đã chuẩn bị sử dụng Giáng Lâm ngay khi tình huống chuyển xấu. Tôi đang câu thời gian tới khi bản thân gặp nguy hiểm, nhưng tới giờ thì Lời Khuyên Hiền Triết vẫn chưa hiện thông báo gì.

Có vẻ tên Sứ Đồ vẫn chưa muốn giết tôi ngay tức khắc.

Hắn ta quay sang tôi và hỏi.

“Chờ chút nhé. Một linh hồn cao cấp như ngươi khá khó tìm đấy.

Đứa trẻ tên Ahri ở ngôi làng kia mới là hàng xịn cơ – Linh hồn của nó đáng giá bằng 1000 người bình thường!

Thế nhưng không may là ta không hiến tế linh hồn nó được.

Dù linh hồn ngươi có kém linh hồn của nó rất nhiều, nhưng ít nhất thì ta cũng hiến tế ngươi ‘tử tế’ được.”

Tôi hiểu đại khái ý của hắn. Trong mắt Sứ Đồ, một phần lớn các vật tế tiềm năng đã bị mất đi do thương vong của trận chiến.

Kế hoạch của hắn là hiến tế tôi một cách chuẩn chỉ để kế hoạch hồi sinh quỷ thần được tiêp diễn.

Và đó là cơ hội của tôi.

Tôi vẫn còn Giáng Lâm.

Khi tôi còn đang chậm rãi lên kế hoạch thì –

Thứ gì đó nổ tung ngay bên cạnh!

-           Kwang!

Cánh cửa căn biệt thự nổ tung theo nghĩa đen, và một người khổng lồ lao vào như tên lửa. Những con quái vật nằm ngoài tầm chiếc chuông lập tức vồ lấy người khổng lồ kia.

-           Vù!

Cứ như là cảnh trong phim hành động vậy. Người khổng lồ đó gạt hết bọn quái vật sang một bên chỉ bằng sức mình, và mở một đường máu.

Kiểu, ai mới là quái vật đây ạ?

Kể cả tên Sứ Đồ cũng phải há hốc mồm.

“Cái quái gì thế? Vatican cử cả Hercules tới à?”

Các sợi xích lập tức xuất hiện từ khắp nơi, còn anh Jinchul nắm lấy và phá vỡ chúng trước khi tiếp tục lao về phía kẻ thù.

...

Tôi lấy đó làm gương mà kéo các sợi xích đang quấn chặt lấy mình.

Chúng không di chuyển dù chỉ là 1 inch, hay là 1 milimet.

Anh Jinchul chắc phải mạnh ngang Hercules rồi.

Trận chiến không kéo dài lâu.

Vì lí do nào đó tên Sứ Đồ không thể chiếm lấy cơ thể anh Jinchul.

Không có cách để hắn chặn lại các đòn của anh ấy, cũng như không thể nhập xác, nên kết quả của trận chiến là quá rõ ràng.

Như một máy ủi hạng nặng, anh Jinchul xé xác bọn quái vật, phá vỡ các sợi xích và nghiền nát tên Sứ Đồ.

Kết thúc rồi à?

Không may, là mọi thứ chưa kết thúc.

Chị Eunsol, người đã gục xuống sau khi đâm Lee Sehyun, rùng mình trước khi đứng dậy và –

Chờ đã, chị ấy tàng hình rồi!

Anh Jinchul ngay lập tức đuổi theo chị gái tàng hình, nhưng bọn quái vật còn lại bám lấy chân anh ấy và cản đường lại.

...

Tên Sứ Đồ đã trốn thoát.

Anh Jinchul tới chỗ tôi sau khi tiêu diệt toàn bộ bọn quái vật trong biệt thự.

“Em ổn chứ?”

“Em hỏi câu đó mới đúng. Anh ổn không?”

Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi rồi đổi chủ đề.

“Kain. Giờ mọi việc phụ thuộc vào em.”

“Ý anh là Giáng Lâm à? Em vẫn đang tự hỏi khi nào nên dùng nó, nhưng chẳng phải anh có thể tự tay giải quyết mọi việc sao? Anh đã đánh nhau với tên Sứ Đồ hai lần và cả hai lần đều dễ dàng đánh bại hắn”

“Điều đó chỉ xảy ra vì lần trước chúng ta có chiếc chuông, và lần này là phép bảo hộ của Songee đã đặt cả tính mạng vào.

Phép bảo hộ đó đang dần mất hiệu lực rồi. Thực ra, cơ thể anh mới là vấn đề.”

“Cơ thể anh à?”

Chỉ khi đó tôi mới quan sát cẩn thận cơ thể của anh ấy.

... Có vô số vết thương trên cơ thể anh ấy. Gần như nửa thân trên của anh ấy là các vết bỏng cứ như thể vừa từ hỏa ngục trở về, và có các vết đạn ở khắp nơi nữa.

Chuyện quái gì đã diễn ra dưới hầm vậy?

Thêm nữa là trận chiến giữa anh ấy với lũ quái vật và tên Sứ Đồ.

Anh ấy còn sống là một phép màu.

“Anh chỉ có thể sống lâu thế này nhờ vào năng lực Tái Tạo mà Hậu Thuẫn Giả đã ban tặng. Nhưng kể cả thứ đó cũng không đủ nữa.”

“...”

Hơi thở anh ấy chậm dần, trước khi ngừng hẳn.

Tôi chỉ còn một mình.

... Sức mạnh tôi đã nhận được từ thực thể không xác định, ‘Đấng’. Mọi người đều không muốn dùng nó, nhưng giờ đã chẳng còn lựa chọn.

Giáng Lâm: 3 → 2

-           RAAAAAAAAAAAAAA!

Âm thanh chan hòa của thánh ca vang vọng khắp thế gian.

Một ánh sáng từ thiên đường soi rọi mặt đất, và thiên tử giáng lâm. 

[note75461]

Ghi chú

[Lên trên]
Trong raw thì tên gọi này là thuần Hàn, Son of Heaven, hay đứa con của bầu trời. Nhưng mà mình dùng Hán Việt là Thiên Tử vì khái niệm này cũng giống với cách vua chúa ngày xưa tự gọi bản thân.
Trong raw thì tên gọi này là thuần Hàn, Son of Heaven, hay đứa con của bầu trời. Nhưng mà mình dùng Hán Việt là Thiên Tử vì khái niệm này cũng giống với cách vua chúa ngày xưa tự gọi bản thân.
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Tôi thính dịch Decent = Giáng Trần hơn là giáng lâm
Xem thêm
PHÓ THỚT
Raw hàn là 강림, tức Kangrim, Giáng Lâm là chuẩn r ạ
Xem thêm
aaaaa, cuối cùng vẫn phải động vào cái thứ năng lực đáng sợ đấy
Xem thêm
PHÓ THỚT
Để hôm nay t up hết arc 102 này rồi nghỉ, tại mai đi khỏi thành phố r, cũng không ngồi máy tính up truyện được nữa =))
Xem thêm
@RedQueen: up tiếp đi đại ka, con dân đang chờ ngài 🗣️🔥🔥🔥
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời