• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 36: Phòng 103, Căn phòng bị nguyền rủa - ‘Trang trại chăn nuôi người của Athanasia’ (5)

1 Bình luận - Độ dài: 2,290 từ - Cập nhật:

User: ◻◻◻◻◻◻

Ngày: ◻◻

Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 103 (Căn phòng bị nguyền rủa - Trang trại chăn nuôi người của Athanasia)

Lời khuyên của Hiền triết: 3

Tôi đã nhận ra bản chất thật sự của cái ‘trang trại’ này nhờ vào ‘Đa Góc nhìn’.

Ban đầu tôi nghĩ đó là một cơ sở nghiên cứu thí nghiệm nào đó.

Giống như những công trình do con người tạo ra, ở đó sẽ có một phòng nghiên cứu khổng lồ được xây dựng trên nền đất vững chắc, và bên trong sẽ có không gian để trích xuất trí tuệ của những sinh vật sống.

Suy đoán của tôi là căn phòng khổng lồ giam cầm Ngài Giáo viên nằm dưới lòng đất.

Thực tế lại hoàn toàn khác xa.

Thật phi lý làm sao, cơ sở này hóa ra lại là một phi thuyền vũ trụ khổng lồ!

Hàng chục căn phòng khác nhau xoay quanh căn phòng nơi Ngài Giáo viên bị giam cầm, và việc lắp ráp các căn phòng đó diễn ra liên tục trong vũ trụ rộng lớn mênh mông. 

Giống như một mô hình mô phỏng các hành tinh như Trái Đất quay quanh Mặt Trời, đồng thời Mặt Trời lại không ngừng lao đi khắp thiên hà.

Ngài Giáo viên không phải vật thí nghiệm hay đối tượng nghiên cứu gì cả, mà là ‘động cơ’ cung cấp năng lượng cho phi thuyền này.

Tôi cũng đã hiểu ý nghĩa của hành động vô hiệu hóa thiết bị kiểm soát. Tách 'động cơ' khỏi hai căn phòng điều khiển nó chính là cách để tháo bỏ hạn chế.

Nhưng mà…

Nếu một căn phòng, vốn được kết nối bên trong một phi thuyền đang du hành trong vũ trụ, bị tách ra, thì số phận nó sẽ ra sao? Căn phòng đó sẽ không còn động cơ hay phương thức sinh tồn, nên cuối cùng sẽ trôi dạt trong vũ trụ rộng lớn, đúng không?

Tôi hoảng hốt quay về phía Estavio.

“Nếu tôi gỡ bỏ hệ thống kiểm soát thì căn phòng này sẽ ra sao?”

[Ngươi hỏi điều hiển nhiên thế. Nó sẽ vĩnh viễn trôi nổi trong vũ trụ chứ sao. Có thể nó sẽ va chạm vào thứ gì đó, nhưng những sinh vật bên trong sẽ chết vì đói khát trước. Nhưng ngươi không cần lo lắng. Ngay cả cái chết cũng là sự cứu rỗi đối với những khuôn mặt trong căn phòng này, còn ngươi, chỉ cần dịch chuyển cùng với chiếc vòng của ngươi là được.]

“Vậy còn Ngài thì sao?”

[Tại sao ngươi lại bận tâm đến chuyện đó. Ngươi đã cảm thấy thân thiết với ta rồi sao? Vậy thì tốt. Không có gì to tát đâu. Chỉ là một khoảng nghỉ ngắn thôi…]

[Ngay cả điều đó cũng sẽ không kéo dài mãi. Sớm thôi, ác mộng của căn phòng này sẽ lại bắt đầu, và Kẻ Nuốt Chửng sẽ lại khôi phục bản ngã cho ta.]

“Bỏ qua việc tôi cảm thấy thân thiết với Ngài đi… Làm sao tôi có thể thoát khỏi nơi này nếu không có sự giúp đỡ của Ngài được?”

[Dù không có ta thì Kẻ Nuốt Chửng cũng sẽ giúp ngươi bằng mọi giá thôi. Rốt cuộc, nhiệm vụ của người tham gia chính là vượt qua thử thách. Thật ra khá buồn cười khi ngươi lại hỏi ta. Ta là kẻ thua cuộc không vượt qua được thử thách.]

[Sao ngươi lại cầu xin sự giúp đỡ từ một kẻ thất bại dù ngươi là một người tham gia có nhiều tố chất? Hãy tin tưởng bản thân đi…]

Estavio không nói gì thêm, và tôi cũng không còn mong đợi sự giúp đỡ nữa.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang vọng khắp cơ sở. Giữa vũ trụ rộng lớn, mối liên kết của căn phòng này với ‘động cơ’ đã bị cắt đứt.

Căn phòng này…

Đừng nghĩ nữa. Phải lo cho bản thân mình trước.

Tôi lặng lẽ chạm vào chiếc vòng tay mà giờ đây tôi đã dần quen với việc sử dụng nó. Đã đến lúc nhảy đến căn phòng chứa hệ thống kiểm soát thứ hai.

Chuyện gì sẽ diễn ra ở căn phòng thứ hai? Tôi tự hỏi.

[Vậy thì ta chỉ còn lại một việc cần phải làm nữa thôi.]

“Chẳng phải Ngài nói sẽ không giúp gì thêm sao?”

[Trước đó không phải ta đã nói có thể giúp ngươi hai cái sao? Ta sẽ giữ lời hứa…]

Khoảnh khắc Estavio vung xúc tu lên, một kiến thức kỳ lạ tràn vào đầu tôi.

Tôi lập tức nhận ra bản chất căn phòng chứa hệ thống kiểm soát thứ hai, và cũng biết bản thân phải làm gì.

Ahh… Cái Khách sạn này thật sự muốn dồn ép tôi đến đường cùng mà.

Nhưng mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

***

Căn phòng thứ hai hoàn toàn khác biệt so với những nơi khác.

Nó quá khác so với những trang trại giống như ác mộng và hiện thân của địa ngục mà tôi đã nhìn thấy ở ‘phi thuyền’ này. Dù căn phòng này chắc hẳn do một chủng tộc khác hoàn toàn tạo ra, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí ấm cúng và ôn hòa.

Thảm trải sàn mềm mại và có rất nhiều đồ chơi.

Đương nhiên rồi. Vì đây là không gian bảo vệ và giáo dục trẻ em - những em bé Athanasia.

Tôi đến đây để biến nơi này thành địa ngục.

Ngay khi tiến vào trong phòng, tôi nhìn thấy những con sao biển nhỏ ngọ nguậy tiến lại gần tôi như thể đang nhìn một loài động vật bí ẩn. Có lẽ Athanasia không thể đi thẳng bằng hai chân khi còn nhỏ.

Nghĩ lại thì cũng giống như con người lúc nhỏ cũng bò loanh quanh. Mà dù chúng là trẻ nhỏ nhưng vẫn to lớn hơn tôi.

Tôi suy nghĩ trong lúc lách qua đám trẻ. Tại sao ‘Trang trại Đau khổ’ và ‘Nhà trẻ’ lại đảm nhiệm việc kiểm soát ‘động cơ’?

Câu trả lời khá đơn giản.

Đó là hai vị trí mà Athanasia cho là ‘an toàn nhất’.

Hầu hết các căn phòng khác đều là trang trại dùng để thu thập những sinh vật có trí tuệ ở ngoài vũ trụ và trích xuất trí tuệ. Nên chúng hẳn đã lường trước được khả năng các sinh vật từ bên ngoài nổi loạn, giống như việc tôi đang làm bây giờ.

Ngược lại, ở Trang trại Đau khổ, các sinh vật có trí tuệ ngoại trừ Athanasia đều bị chặt đầu và tra tấn vĩnh viễn, nên những sinh vật không có cơ thể đó không thể nổi loạn được.

Còn Nhà trẻ chỉ có những đứa trẻ Athanasia nên không có yếu tố nguy cơ nào cả.

Chắc chúng cũng không ngờ một sẽ có một ‘vật nuôi’ điên rồ nào đó nhận được sự giúp đỡ của ‘động cơ’ để trộm chiếc vòng của chúng…

Tôi lảng vảng giữa đám ‘trẻ con’ và chờ đợi ai đó xuất hiện.

Đương nhiên làm sao nhà trẻ chỉ có trẻ con được. Phải có giáo viên. Tôi phải chờ giáo viên có quyền kiểm soát căn phòng này xuất hiện thì mới tiến hành bước tiếp theo được.

[Là. Kẻ. Nào.]

Đúng lúc đó một giọng nói sắc lẻm như kim đâm vào đầu tôi. So với Estavio nói chuyện giống con người thì ngữ điệu của nó có hơi gượng gạo.

Tôi quay lại và nhìn thấy một tên Athanasia trưởng thành.

“Không biết. Chắc là một con gà chạy thoát khỏi trang trại chăng?”

[Ra. Khỏi. Nơi. Đó. Ngay.]

“Ngươi định dụng ‘Đa Góc nhìn’ ngay sau khi tôi tránh xa những đứa trẻ phải không? Thiết bị này, dùng rồi mới biết, không ngờ nó không thể xác định chính xác mục tiêu khi có nhiều sinh vật có trí tuệ như thế này.”

[Ngươi. Ta. Biết. Ngươi. Là. Ai. Đồ. Của. Theodus. Nếu. Ngươi. Quay. Về. Thì. Sẽ. Được. Tha. Tội]

“Lời ngươi nói khó hiểu quá. Xin lỗi nhưng mà tôi còn nhiều việc phải làm lắm.”

[Ngươi. Không. Hiểu. Ngươi-]

Raaaaaa!

Âm thanh ngũ sắc rực rỡ của Ngài Giáo viên lại vang vọng lên rồi! Tôi thật sự thắc mắc làm sao tôi có thể cảm nhận được ‘màu sắc’ từ giọng nói của ông ấy. Mà dù sao thì tôi cũng đã chờ đợi âm thanh bí ẩn này lâu lắm rồi!

Tên Athanasia trưởng thành bất động như đá sau khi nghe thấy âm thanh đó.

Ở nơi này không có sinh vật nào như Estavio để dẫn đường cho tôi đến hệ thống kiểm soát như trong Trang trại Đau khổ. Vậy nên-

Tôi phải phá hủy trái tim của giáo viên ở Nhà trẻ này.

***

Phập!

Tôi giết một tên.

Phập!

Rồi một tên nữa.

Tôi không biết bản thân đã giết chết bao nhiêu tên. Tôi đã đếm được đến năm con, nhưng giờ thì không rõ nữa.

Chỉ có một điều chắc chắn là căn phòng này đầy rẫy những con sao biển có thể tàn sát được.

Tôi đã thất bại khi thử dùng chiếc vòng để kiểm soát một tên Athanasia trưởng thành để giải phóng Ngài Giáo viên trong ‘Phòng Động cơ’.

Dù sức mạnh của chiếc vòng này rất lớn nhưng tôi hoàn toàn là người mới sử dụng.

Tôi không thể đánh lừa trí óc siêu việt của một tên Athanasia trưởng thành.

Nhưng… nếu tôi áp dụng lên đám trẻ thì sao?

Dù sao thì Athanasia cũng chỉ là một sinh vật mạnh hơn con người một chút thôi. Chúng không phải là thực thể thần thánh từ khi mới sinh ra.

Những việc còn lại quá dễ dàng.

Khi tôi nhẹ nhàng xoa đầu một đứa trẻ Athanasia, và ‘dạy dỗ’ nó rằng đầu của Athanasia khác là một thức ăn ngon miệng, đứa trẻ bắt đầu vui vẻ thưởng thức bữa ăn.

Khục khục

Ựcccccc

Những âm thanh kỳ lạ bắt đầu phát ra từ miệng tên Athanasia trưởng thành đã bị Ngài Giáo viên làm bất động.

Đó có phải là miệng không? Tôi không biết nhưng một thứ chất lỏng lạ thường đang chảy ra từ một trong những cái lỗ trên người nó, và những xúc tu bắt đầu run bần bật.

Trong mắt thực thể đó thì tôi trông như thế nào nhỉ?

Tình cảnh này chẳng khác nào một con gà đang nuôi trong trang trại thì bỗng chạy thoát, vớ được khẩu súng rồi xâm nhập vào nhà trẻ và bắn chết lũ trẻ.

Chắc hẳn như đang chứng kiến một cơn ác mộng khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi ngay cả trong mơ.

“Điều tôi lo lắng nhất khi đến nơi này là, lỡ không giao tiếp được thì phải làm sao? Vì trước đây tôi chưa từng nói chuyện với các người cho đến khi tôi gặp Estavio. Nhưng giờ nhìn lại thì có vẻ chúng ta hoàn toàn giao tiếp được với nhau đấy chứ.”   

Phập! Kyaaa!

Đứa trẻ có vẻ đang rất tận hưởng cái đầu của bạn nó. Phải rồi, chính tôi là người đã biến nó thành ra như vậy mà. 

“Ngươi có thể hiểu tôi đang nói gì đúng không? Tôi muốn đến chỗ thiết bị kiểm soát.”

Thật ra cũng không cần phải có sự giúp đỡ của tên Athanasia trưởng thành đó. Những phương án nhẹ nhàng như giao tiếp, trò chuyện và đàm phán chỉ dùng khi không còn cách nào khác để chi phối đối phương.

Tôi đã nắm trong tay thiết bị có thể kiểm soát tâm trí người khác, thì tại sao lại phải tốn công nói chuyện hay đàm phán làm gì?

Tôi chỉ cần chờ đến khi tâm trí nó sụp đổ đến mức không thể chống lại sự kiểm soát non nớt của tôi là được.

Roẹt!

Lần này đứa trẻ bắt đầu xé toạc xúc tu của những đứa trẻ khác và ngấu nghiến chúng. Tôi đã chọn đứa to con nhất để kiểm soát và dường như nó là đứa khá hung bạo.

Trong thế giới trẻ con cũng có sự khác biệt về cân nặng.

Nó giống một đứa trẻ con loài người 4-5 tuổi bắt đầu hành động bạo lực, trong khi những đứa trẻ Athanasia khác gần đó đang bò khắp nơi và khóc ra những âm thanh kỳ lạ.

Bẹp!

Tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống. Quay người lại, tôi nhìn thấy những xúc tu đang run rẩy của Athanasia đã rũ xuống như sợi mì nấu chín.

Thấy vậy, tôi lập tức nhận ra nó đã sụp đổ rồi. Tâm trí của một tên Athanasia trưởng thành cuối cùng cũng đã vụn vỡ trước cơn ác mộng khủng khiếp.

Sau đó mọi chuyện rất thuận lợi.

Không còn chống cự nữa, tên Athanasia trưởng thành đã hoàn toàn quy phục sự kiểm soát của tôi thông qua ‘Đa Góc nhìn’, và tôi đã dùng tên đó để tách ‘Nhà trẻ’ ra khỏi ‘động cơ’.

Bây giờ chỉ còn lại một việc nữa thôi.

Tôi phải quay lại ‘Phòng Động cơ’.

***

Ngay khi vừa đến bên ngoài ‘Phòng Động cơ’, tôi đã nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc và mong mỏi đã lâu.

“Songee à! Hức… hức… Chị nhớ em nhiều lắm. Nơi này đáng sợ quá. Chị đang chờ em đến đấy. Hức hức.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Điềm xấu
Xem thêm