Web Novel
Chương 34: Phòng 103, Căn phòng bị nguyền rủa - ‘Trang trại chăn nuôi người của Athanasia’ (3)
1 Bình luận - Độ dài: 2,194 từ - Cập nhật:
User: ◻◻◻◻◻◻
Ngày: ◻◻
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 103 (Căn phòng bị nguyền rủa - Trang trại chăn nuôi người của Athanasia)
Lời khuyên của Hiền triết: 3
Ký ức của tôi nhạt nhòa quá.
Tôi đã rơi vào chốn địa ngục chăn nuôi con người này bao lâu rồi?
Nếu chỉ có một mình, có lẽ tôi sẽ sống lay lắt không hy vọng gì rồi chết đi, và con đường thoát khỏi Phòng 103 sẽ vĩnh viễn đóng lại.
Nhưng từ khi gặp được Ngài Giáo viên, chúng tôi đã trở thành hy vọng của nhau.
Tôi đã tìm hiểu được rất nhiều điều mà bản thân không bao giờ khám phá nổi, đổi lại, Ngài Giáo viên có được một công cụ có thể hành động bên ngoài bể nước giam cầm mình.
Kế hoạch trốn thoát.
Chỉ hai từ ‘trốn thoát’ thôi cũng đủ khiến tim tôi đập nhanh hơn rồi. Có lẽ trong mười ngày qua, chúng tôi đã điều chỉnh kế hoạch trong khoảng thời gian một đến hai tiếng, khi Ngài Giáo viên và tôi có thể giao tiếp với nhau.
Chúng tôi lập kế hoạch dựa trên những thông tin và trí tuệ mà Ngài Giáo viên tích lũy được trong suốt khoảng thời gian bị giam cầm ở cơ sở này, cùng với thông tin mới của tôi, người tương đối tự do hơn một chút.
Kế hoạch trốn thoát mà chúng tôi đã lập thực ra lại khá đơn giản. Về cơ bản, nó không khác biệt với cuộc nổi loạn mà tôi đã thực hiện cùng với các đồng đội ở Trang trại chăn nuôi gia súc.
Sự thành bại của kế hoạch phụ thuộc vào hai yếu tố.
Đầu tiên, liệu Ngài Giáo viên có thể câu giờ cho tôi, dù chỉ một phút được không?
Thứ hai, liệu tôi có thể sử dụng ‘Đa Góc nhìn’ được hay không?
Cả hai đều là câu hỏi không thể giải đáp được cho đến ngày thực hiện kế hoạch của chúng tôi.
Yếu tố đầu tiên phụ thuộc vào Ngài Giáo viên. Bản thân Ngài ấy nhận định có thể kéo dài thời gian nhiều hơn mức cần thiết, nhưng… yếu tố thứ hai dựa vào tôi. Ngay cả Ngài Giáo viên, người đã vượt xa giới hạn của loài người, cũng không thể chắc chắn.
Dù có ra sao thì tôi vẫn chờ đợi đến lúc Ngài Giáo viên chuẩn bị xong.
-
Như mọi khi, Theodus đưa tôi đến căn phòng khổng lồ dưới tầng hầm.
Một lúc sau, hắn và những tên khổng lồ khác bắt đầu di chuyển quanh căn phòng và vận hành máy móc.
Sau một khoảng thời gian khá lâu, giọng nói mà tôi vẫn chờ đợi vang lên bên tai.
[Dường như thời cơ đã đến rồi con à.]
Không phải Ngài nói chúng ta vẫn cần thêm thời gian sao?
[Nếu chúng ta chờ đến lúc ta tích lũy thêm sức mạnh, thì xác suất thành công chắc chắn sẽ cao hơn. Nhưng ta cảm nhận được tâm trí con đang dần dần bị bào mòn theo thời gian.]
[Ngay cả khi ta có kéo dài thời gian với sức mạnh của mình, thì cũng sẽ vô nghĩa nếu tâm trí của con, người thực sự hành động, yếu đi.]
[Vậy nên hôm nay chính là ngày đó.]
Tim tôi đập dữ dội. Cảm giác sợ hãi trào dâng từ sâu thẳm tâm hồn khiến cơ thể và tâm trí tôi đông cứng lại. Nhưng tôi hiểu đây là việc cần phải làm vào một ngày nào đó, chỉ là ngày đó là hôm nay thôi.
Tôi lặng lẽ đứng dậy và nhìn xung quanh.
Như mọi ngày, những tên khổng lồ trắng đang dùng những xúc tu của mình để vận hành những thiết bị kỳ lạ.
Tôi đã đứng lên nhưng không ai để tâm.
Cũng phải thôi vì đối với chúng, tôi chỉ là một con ngỗng được nuôi làm thú cưng. Ai lại để ý từng hành động của một con thú cưng khi đang làm việc chứ?
Và rồi-
Rầm!!!
Bể nước giam giữ Ngài Giáo viên phát ra một tiếng động dữ dội!
Khi nghe thấy luồng sóng âm thanh đó, tất cả lũ khổng lồ bật dậy và lao về phía cỗ máy gắn cạnh bể nước. Có lẽ là một trong những thiết bị giam giữ Ngài Giáo viên.
Tuy nhiên-
Luồng sóng đó thực ra chỉ là mồi nhử để những tên khổng lồ chạy đến bể nước thôi. Sau đó một âm thanh ngũ sắc rực rỡ đến khó tả tràn ngập khắp căn phòng và rồi…
Nối tiếp là một sự tĩnh lặng áp đảo.
Những tên khổng lồ đã dừng lại.
Giống khoảnh khắc cả thế giới chìm vào im lặng khi những tên khổng lồ xuất hiện như ‘quái vật’ ở Trang trại chăn nuôi gia súc, lần này thế giới của lũ khổng lồ đã dừng lại.
Kể từ giờ, tất cả đều phụ thuộc vào tôi.
Sau khi điều hòa hơi thở, tôi lao về phía trước và gỡ một chiếc vòng bạc khỏi cánh tay của một tên khổng lồ đã bất động. Đó là vòng tay đối với những tên khổng lồ, còn với tôi lại giống vòng lắc eo hơn.
Khi tôi tháo nó ra, chiếc vòng ngay lập tức thu nhỏ lại đến khi vừa bằng cổ tay tôi.
Liệu tôi có thể kiểm soát được thứ này không?
Con người phát minh ra súng. Nhưng không có nghĩa là con người miễn nhiễm với sức sát thương của súng đạn.
Tương tự, lũ Athanasia đã tạo ra chiếc vòng này, nhưng chính chúng cũng không thể nào chống lại sức mạnh của chiếc vòng trong trạng thái ‘bất động’ như bây giờ được!
Đây là cốt lõi của toàn bộ kế hoạch trốn thoát mà chúng tôi đã lập ra.
Cảm giác như tôi đang học một bài giảng khi nghe Ngài Giáo viên nói về nguyên lý chung và cách sử dụng của chiếc vòng, nhưng mà… tôi vẫn không chắc chắn lắm.
‘
Nếu có người huấn luyện vẹt hay chó thì liệu chúng có thể sử dụng điện thoại đúng cách không?
Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng nếu thất bại ở đây thì tôi sẽ phá hủy mọi khả năng trốn thoát thành công.
Chậc. Chậc. Chậc. Chậc.
Tôi chậm rãi, đều đặn tặc lưỡi và nhắm mắt lại.
Từ giờ trở đi sẽ không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nghe có vẻ buồn cười, nhưng hành động tặc lưỡi lặp đi lặp lại này chính là cách giúp tôi giữ tỉnh táo.
Tôi nhắm mắt lại và đeo chiếc vòng vào tay.
Cơ thể tôi bắt đầu lơ lửng.
Không, thật ra cơ thể tôi vẫn đứng yên. Chỉ có ý thức của tôi thoát ra khỏi cơ thể và trôi nổi lửng lơ.
Khi tôi bắt đầu tập trung vào một tên Athanasia trước mặt và chỉ định đó là ‘mục tiêu’, một luồng dữ liệu ập vào não tôi.
Liệu một người khiếm thị bẩm sinh chỉ nhận thức thế giới qua hai màu đen trắng có thể hiểu được sự đa dạng của màu sắc không?
Liệu một con vật sinh ra trong một hang động bẩm sinh đã mù lòa có thể hiểu được thị giác là gì không?
Cá mập có thể cảm nhận được từ trường nhỏ của dòng điện thông qua cơ quan Lorenzini. Vậy thì liệu con người có thể hiểu được cảm giác đó không?
Có lẽ tất cả những trường hợp trên đều là điều bất khả thi.
Nếu là vậy…
Thì chuyện gì sẽ xảy ra nếu một tập hợp dữ liệu mà bẩm sinh ta không thể hiểu nổi bị nhồi nhét vào tâm trí?
Ngày hôm nay, tôi phần nào đã được trải nghiệm đáp án cho câu hỏi đó rồi.
Cơn bão thông tin hỗn loạn đến mức tôi còn không thể phân loại, nói gì đến hiểu rõ, đã làm tê liệt não tôi. Những cảm giác kỳ quái mà con người sẽ không bao giờ có thể cảm nhận hay nhận thức được, tập hợp dữ liệu mà chỉ riêng Athanasia mới giải mã được bắt đầu đổ dồn vào đầu tôi.
Có lúc, tôi bắt đầu nhìn thấy thế giới qua năm màu cơ bản.
Có lúc, tôi có thể chạm vào âm thanh, nếm được màu sắc và nhìn thấy được mùi vị.
Cảm giác não bộ tôi như đang bị nướng chín, nhưng tôi bình tĩnh tập trung tinh thần.
Chỉ có một cách để tìm lại chính mình giữa cơn bão thông tin đó thôi. Tập trung vào những cảm giác tôi có thể hiểu được, và lờ đi tất cả những thứ còn lại.
Chậc. Chậc. Chậc. Chậc.
Tiếng tặc lưỡi của tôi.
Tôi tập trung tất cả giác quan của mình vào âm thanh đó. Ý thức đang trôi nổi của tôi dần dần quay trở lại cơ thể.
Và tôi mở mắt ra.
Một cảm giác bí ẩn và một sự phấn khích khó diễn tả thành lời tràn ngập tâm hồn tôi.
‘Góc nhìn’ hay ‘thế giới’ mà Athanasia nhận thức đã chiếm một phần trong bộ não tôi như mô hình được tạo thành từ vô số mảnh ghép vậy.
Tôi đã thành công trong việc kiểm soát ‘Đa Góc nhìn’ rồi!
Tôi tiến đến tên Athanasia đang ở gần tôi.
Hiểu được ý định của tôi, Ngài Giáo viên từ từ giải phóng xiềng xích thời gian đang trói buộc tên đó. Sau khi tỉnh lại khỏi thế giới tĩnh lặng, tên Athanasia bắt đầu chậm chạp quay đầu với vẻ bối rối.
Tôi cẩn thận điều chỉnh ‘Góc nhìn’ của tên Athanasia về thế giới này.
Giống như Đấng Tạo hóa đổi dời những mảnh ghép của thế giới mà mình đã tạo ra, tôi từ từ thêm những mảnh thông tin vào tâm trí tên đó.
Tôi từ từ thay đổi thông tin về việc kích hoạt và gỡ bỏ hệ thống hạn chế, để tên Athanasia tự tay gỡ bỏ nó - thứ mà tôi không thể phá hủy được...
Khoảnh khắc tiếp theo, tên Athanasia mà tôi đang kiểm soát đột nhiên thò xúc tu ra-
Và tự đâm xuyên qua đầu mình,
???
Chuyện gì thế này?
[Nó đã nhận ra rồi.]
Con đã làm gì sai rồi sao?
[Do con không có kinh nghiệm sử dụng công cụ này, Athanasia đó đã phát hiện mình đang bị ‘Đa Góc nhìn’ điều khiển. Tuy nhiên, ngay cả Athanasia cũng không thể tự thoát khỏi sự kiểm soát của chiếc vòng.]
[Vậy nên nó đã chọn cái chết thay vì bị điều khiển.]
Vậy thì…
[Chuyện này đã nằm trong dự tính của chúng ta. Sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta có thể trực tiếp kiểm soát Athanasia, nhưng chúng ta đã lập ra kế hoạch này dựa trên dự đoán sẽ không dễ để kiểm soát chúng, không phải sao?]
[Không cần phải kích động. Hãy tiến hành kế hoạch tiếp theo. Ta sẽ tập trung tích trữ lại sức mạnh.]
[Hôm nay sẽ là một ngày cực kỳ thú vị.]
Phải chăng là vì các giác quan của tôi đã trở nên nhạy bén một cách kỳ lạ sau khi kiểm soát được ‘Đa Góc nhìn’? Khác với khí chất ôn hòa và đẹp đẽ như mọi ngày mà tôi vẫn cảm nhận được từ Ngài Giáo viên…
Tôi cảm nhận được một cảm xúc sâu thẳm, u ám nào đó trong Ngài ấy.
Nhưng cũng không có gì kỳ lạ. Nếu bị giam cầm ở một nơi như thế này trong một khoảng thời gian dài, thì dù có là Bán thần đi chăng nữa cũng sẽ nảy sinh ra những cảm xúc đen tối thôi.
Sau khi quay người đi, tôi nhìn về phía bức tường.
‘Đa Góc nhìn’ không phải là một công cụ kiểm soát tâm trí đơn thuần.
Công cụ này cũng giống như một chiếc điện thoại thông minh vậy.
Tôi chỉ có thể sử dụng một phần cực nhỏ trong số các tính năng của nó bởi vì tôi là người không có kinh nghiệm, nhưng mà… bản thân công cụ này là một vật vạn năng hỗ trợ lũ Athanasia trong mọi vấn đề.
Theo Ngài Giáo viên, công cụ này cũng có chức năng cho phép ‘di chuyển’ trong cơ sở này.
Tôi bình tĩnh lại và hình dung điểm đến tiếp theo. Không phải trang trại chăn nuôi con người, cũng không phải là căn phòng dưới lòng đất, mà là một địa điểm mà tôi chưa từng đến.
Khi ‘Đa Góc nhìn’ đọc được ý định của tôi.
Tôi đã đến một vùng đất quái lạ, nơi toàn bộ thế giới, từ bầu trời xuống mặt đất đều phủ kín những khuôn mặt đang co giật.


1 Bình luận