Tập 09: Hiểm họa thai nghén
Chương 200: Cuộc hội thoại về một thứ rất quan trọng
9 Bình luận - Độ dài: 8,534 từ - Cập nhật:
Nhóm của Murakami – những kẻ đã nhận lời đề nghị của Rodcorte nhằm ám sát Vandalieu – có một thói quen thường nhật: dùng 【 Target Radar 】để dò tìm vị trí của cậu. Thiết bị này phát hiện các khối Mana mang thuộc tính tử vong vượt quá 100 triệu đơn vị.
Rodcorte đã tạo ra 【 Target Radar 】 với giả định rằng ngoài Vandalieu ra thì chẳng ai sở hữu Mana tử vong. Đây là một năng lực cực kỳ hữu dụng, cho phép người dùng tập trung cảm nhận phương hướng và khoảng cách từ bản thân đến nguồn Mana đó.
Tuy nhiên, từ sau khi Legion xuất hiện, Vandalieu bắt đầu chế tạo hàng loạt thiết bị sử dụng Mana tử vong (như những cỗ máy tự động tạo ra Undead ở vùng đất cũ của tộc Scylla), và phát triển các Gia quyến Ma vương. Kết quả là giờ đây đã có nhiều nguồn phát Mana tử vong hơn.
Chưa kể, cậu còn dùng năng lực 【 Dịch chuyển 】 của Legion để dịch chuyển liên tục khắp nơi. Vì thế, nhóm của Murakami chẳng còn biết nguồn tín hiệu nào là thật sự do Vandalieu phát ra.
Vậy nên Murakami đã yêu cầu Rodcorte cải tiến năng lực này để họ có thể xác định được "mức độ" Mana tử vong phát ra từ từng điểm. Tuy không thể cho họ thấy con số cụ thể, Rodcorte cũng nâng cấp năng lực này để ít nhất họ có thể phân biệt được nguồn nào là lớn nhất – nhờ đó có thể định vị Vandalieu.
“…Vậy là hắn đang ở Công quốc Alcrem” Murakami lẩm bẩm, vừa nhìn tấm bản đồ vẽ tay, vừa so sánh vị trí của nguồn Mana tử vong mạnh nhất mà hắn cảm nhận được.
Trên bản đồ có ghi rõ mười hai công quốc của Vương quốc Orbaume cùng vùng trung tâm nơi có hoàng đô. Tuy nhiên, chỉ có ranh giới công quốc, thành phố lớn và các tuyến đường chính được đánh dấu – so với bản đồ của Trái Đất hay Origin thì còn rất sơ sài.
Dẫu vậy, bản đồ này do chính “Sylphid” Misa Anderson vẽ, người từng sử dụng năng lực hóa thành khí để lén đột nhập dinh thự quý tộc và trụ sở các tập đoàn lớn nhằm sao chép bản đồ bên trong.
“Bất ngờ thật đấy. Tui cứ tưởng hắn sẽ chọn Công quốc Birgitt – vì nó nằm ở cực nam, sát dãy núi – hoặc Công quốc Jahan vì nó là nơi xa nhất” Misa lên tiếng.
Công tước Birgitt là một Thú nhân, còn Công tước Jahan là một Titan.
Công quốc Alcrem nằm ở vùng cực bắc của Vương quốc Orbaume, phía đông Công quốc Sauron. Dân cư của chủng tộc Vida tại đây không nhiều, và ảnh hưởng trong quốc gia cũng không lớn.
Dù Vandalieu có mưu tính gì đi nữa, Misa vẫn chẳng hiểu vì sao cậu lại chọn Alcrem.
“Công quốc Birgitt nằm ngay phía đông Công quốc Farzon, đúng không? Nơi tên Heinz – kẻ đã giết mẹ hắn – đang ở. Có vẻ như hắn đang tránh mặt hắn ta thì đúng hơn. Trời ạ, hết ‘Metamorph’ rồi giờ tới Vandalieu… cha mẹ quan trọng đến thế à? Với tụi mình thì cha mẹ ở thế giới chuyển sinh chỉ là nạn nhân của kiểu sống ký sinh thôi” Akira Hazamada – biệt danh “Odin” – nhún vai, lắc đầu khó hiểu.
Misa nhíu mày khi nghe so sánh thô thiển đó, như thể họ là chim coockoo đẻ nhờ tổ loài khác. “Tụi mình đâu cần phải đồng cảm làm gì” cô đáp cộc lốc. “Quay lại vấn đề đi, dù cho hắn không chọn Birgitt vì tránh Heinz, thì tại sao lại là Alcrem?”
“Biết đâu được. Có thể là do lý do gì đó tụi mình không biết. Có thể Alcrem có Devil’s Nest hay Dungeon nào thường xuyên sinh ra quái Undead, hoặc là nơi đó thuộc lãnh địa của một tên Vampire dưới trướng hắn” Akira nhún vai đoán đại.
“Bớt đoán mò lại giùm cái –” Misa bắt đầu phản ứng.
“Cậu ấy nói mò, nhưng tôi cũng biết là ngồi đây đoán cũng chẳng ích gì” Murakami ngắt lời. “Thông tin từ Rodcorte thì chuẩn khi nói về xã hội loài người, nhưng những thứ khác thì vô dụng. Mà có phải lúc nào bọn mình cũng được chia sẻ đâu… mỗi lần sử dụng 【 Quyến thần giáng trần 】 thì những thứ nghe được rất giới hạn, mà dùng liên tục thì lại gây chú ý. Thôi thì ngày mai ta đến Công quốc Alcrem. Hắn đã ở đó được mười ngày rồi. Có lần quay lại Dãy núi biên giới, nhưng chỉ vài tiếng là quay lại Alcrem ngay. Chắc chắn hắn còn chuyện phải làm ở đó. Rodcorte thì đang bận nói chuyện với mấy vị thần của thế giới này nên không cung cấp thêm gì… nhưng ngồi yên chờ đợi chỉ tổ lãng phí thời gian.”
“Ừ, đúng vậy” Misa gật đầu. “Dù có đi đường tắt thì cũng mất một tháng mới đến nơi… Ủa, khoan đã” cô đột ngột nói. “Tín hiệu vừa dịch chuyển xuống phía nam rồi.”
“Ừ, tôi cảm nhận được. Xét theo vị trí hiện tại của ta thì đó là… Công quốc Farzon” Akira nói, vừa chỉ lên bản đồ. “Nhưng sao lại không biết được tín hiệu nằm trên hay dưới mình chứ?”
“Chuyện đó rõ ràng mà” Murakami nhăn mặt. “Hắn đang ở trong một không gian đặc biệt – nơi không có khái niệm trên dưới – tức là trong Dungeon. Nhưng… tại sao lại dịch chuyển vào một Dungeon ở Công quốc Farzon vậy? Hắn chưa từng tới đó mà. Không lẽ là… đi trả thù mẹ hắn?”
Murakami không biết rằng Dungeon mà nhóm Ngũ Sắc Kiếm đang chinh phục chính là nơi đó. Những lời cuối của hắn, trên thực tế, đã gần chạm đến sự thật.
-------------------------------------
Curatos, vị thần của Ký ức và Ghi chép, đang hoang mang cực độ.
Heinz hiện đang ở tầng thứ 65, và đây là trận chiến thứ hai với Vandalieu. Curatos đã nhập dữ liệu mới nhất về Vandalieu để tạo ra bản sao phục vụ cho thử thách này.
Nhóm Heinz bắt đầu chinh phục tầng 65… nhưng hành vi của bản sao Vandalieu lại có gì đó rất kỳ lạ.
“… Sao lại thế này? Dù các bản sao trước đó có một vài khiếm khuyết, chúng vẫn hoàn thành đúng chức năng của mình” ông lẩm bẩm.
Dù đã kiểm tra lại toàn bộ chương trình triệu hồi, ông vẫn không tìm ra lỗi nào cả.
Thế nhưng, bản sao Vandalieu vẫn tiếp tục hành động theo cách hoàn toàn không nằm trong kịch bản.
“Không còn cách nào khác… phải xoá bản sao rồi khởi động lại” Curatos quyết định và ra lệnh huỷ.
Nhưng bản sao không biến mất.
Ông thử lại hai lần, ba lần – vẫn vô hiệu.
“Không thể nào! Dù có tinh vi đến mấy thì chúng vẫn chỉ là bản sao dựa trên ghi chép của ta. Làm gì có chuyện trái lệnh ta được… chẳng lẽ, hành động của bản sao không phải do chương trình của ta gây ra?!”
Ông gào lên kinh hãi.
Nhưng người duy nhất kinh ngạc không phải ông – nhóm Ngũ Sắc Kiếm cũng đang lâm vào mớ rối rắm tương tự.
Vandalieu chẳng hề tấn công họ.
Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy? Edgar thầm nghĩ, trong lúc vừa chống chọi với “King Slayer” Sleygar, kẻ đang lượn khắp chiến trường, liên tục nhắm vào đầu của các thành viên trong nhóm.
Ở tầng 50, Vandalieu từng đứng sau Gubamon và Ternecia, tung ra ma thuật và đòn tấn công bằng các mảnh vỡ của Ma Vương.
Đó là những loại phép thuật kỳ quái mà Edgar và đồng đội chưa từng thấy, khiến họ tổn thất nặng dù chưa kể đến sự xao động tâm lý.
Chính vì vậy, lần này họ cảnh giác hơn hẳn, thế nhưng Vandalieu lại chẳng làm gì cả. Cậu chỉ nhặt cái đầu của một nữ hiệp sĩ – người mà cả nhóm không hề quen – ôm vào ngực vài giây, rồi để nó hoá thành tro bụi và tan biến.
Nhưng ngay sau đó, cậu tiến lên phía trước… và bắt đầu đấm loạn vào khoảng không vô hình.
“【 Sáttttttttt Longgg 】!” – Kiếm vương Borkus gầm lên.
“Cái tên Titan Zombie này đúng là thứ phiền phức!” Delizah nghiến răng, cố gắng cản lại kỹ năng võ thuật mang sát ý chết người.
Đại kiếm – chế tạo từ mảnh vỡ của Ma Vương – tóe lửa dữ dội khi va vào chiếc khiên thánh khí trong tay cô.
“Del, cái cục thịt này còn khủng hơn!” Jennifer kêu lên trong lúc chật vật đối phó với Legion.
“Cậu nghĩ đây là cuộc thi chắc?!”
Trong lúc đó, Vandalieu vẫn “thi đấu quyền anh” với không khí, vừa quan sát trận chiến.
Lý do: cậu biết rằng đang có một ánh nhìn khác dõi theo – không phải Heinz hay Edgar.
“Ánh mắt này… chắc là vị thần kiểm soát Dungeon này rồi” cậu lẩm bẩm. “Vây, khối u, màng mỏng… không xuất hiện. Râu xúc tu… cũng vô hiệu. Cảm giác cơ thể mờ nhạt. Không kiểm tra được Status… chắc vì thân thể này là bản sao. Dù có nhắm mắt tập trung thì cũng không trở về được thể xác thật.”
Sau khi kiểm tra tình trạng bản thân, cậu ngừng đánh vào không khí, bắt đầu niệm chú – 【 Niệm lực (Telekinesis) 】, nâng hòn đá nhỏ dưới chân lên hạ xuống.
“Cảm giác khi sử dụng ma thuật… vẫn giống như trước. Không thấy kỹ năng trong Bảng trạng thái, nhưng vẫn dùng như hôm qua. Tức là linh hồn thật của mình đã nhập vào bản sao này? Phải rồi… linh hồn thật… chính là mình…”
Trong khi Vandalieu đắm chìm trong suy nghĩ và không tham chiến, bản sao của Borkus và Legion bắt đầu lộ sơ hở. Chúng vốn được Curatos lập trình để phối hợp tác chiến hoàn hảo – thế nên việc Vandalieu, nhân tố trung tâm, không phối hợp khiến toàn bộ đội hình rối loạn.
Huống chi, nhóm Heinz đã từng nhiều lần đánh bại Borkus và Legion từ tầng 51 trở lên.
“CHẾT ĐIIIIIIII!” – bản sao của Borkus gầm lên.
Delizah nghiến răng chịu đựng đòn tấn công điên cuồng ấy.
Dù chỉ là bản sao, Borkus vẫn là kiếm sĩ thượng thừa. Ông không đơn thuần tìm cách đè nát cô bằng sức mạnh – lưỡi kiếm của ông di chuyển cực kỳ tinh vi, cố xuyên qua khiên để đâm vào Diana – người đang được cô che chắn.
Hơn nữa, với tư cách Undead, Borkus không biết mệt. Ông còn kích hoạt 【 Bức phá giới hạn 】và 【 Vượt ngưỡng giới hạn – Ma kiếm thuật 】 để tăng cường chỉ số và uy lực đòn đánh.
Một mạo hiểm giả hạng A bình thường… sẽ bị chém nát trong tích tắc.
“Mill, xin hãy ban sức mạnh cho chiến binh này! 【 Cường hóa thể chất 】! 【 Thức tỉnh 】!” – Diana cất tiếng cầu nguyện.
“【 Chân – Phản ứng cao tốc 】! Diana, đừng rời khỏi cái bóng của tôi đấy! Xin lỗi vì tôi lùn quá nhé!” – Delizah hét lớn.
“Biết rồi mà!” – Diana đáp lại không chút chậm trễ.
Delizah tuy là một mạo hiểm giả hạng A, nhưng năng lực đã tiệm cận cấp S, và được Diana hỗ trợ bằng những phép cường hóa cao cấp. Nhờ vậy, cô đã thành công trong việc chặn đứng bước tiến của Borkus.
Cùng lúc đó, bản sao của Legion há miệng ra đầy ghê rợn, những âm thanh rít lên vang vọng. Chúng xé rách chính thân thể mình để ném về phía Jennifer, rồi xoay tròn như cơn lốc, định lao vào cô như một khối thịt sống khổng lồ.
Đây là kiểu tấn công chỉ có ở Legion – kể cả những mạo hiểm giả dày dạn kinh nghiệm cũng dễ dàng bị rối loạn trước lối đánh quái đản này.
Nhưng Jennifer đã phản ứng ngay lập tức.
“Cái đồ thịt bầy nhầy! Mi tưởng dọa được ta bao nhiêu lần rồi hả? Mấy trò của mi, ta thuộc nằm lòng hết rồi! Đừng hòng cản chân tụi này nữa!” – cô nghiến răng, vừa nói vừa dồn Legion về một phía của chiến trường.
Đúng vậy, dù có cơ thể đồ sộ, vai trò chính của Legion là phá vỡ đội hình và gây rối loạn.
Chúng ném ra những khối thịt mỡ, sau đó biến chúng thành Yomotsushikome hoặc Yomotsuikusa khi có cơ hội, rồi thiêu đốt kẻ địch bằng khả năng đốt cháy vật chất hữu cơ nếu mục tiêu đứng yên một khắc.
Ban đầu, chúng giả vờ lặp lại các chiêu lao người đè bẹp, khiến kẻ địch chủ quan, rồi đột ngột 【 Dịch chuyển 】 bên cạnh bản sao của Borkus hoặc Sleygar để nghiền nát Delizah hay Edgar.
Thân hình nặng nề không phù hợp chiến đấu nhóm, vậy mà chúng vẫn có thể bay như đạn pháo, thi triển chiến thuật phi thường ấy.
Tệ hơn nữa, dù có bị đọc mưu và lĩnh đòn chí mạng, chúng vẫn có thể trả lại đúng lượng sát thương đó cho kẻ tấn công.
Không có khoảng cách, không thể tránh, không thể đỡ. Khi bị thương, Legion chắc chắn sẽ phản đòn với sát thương tương đương.
Jennifer và đồng đội đã nhiều lần bại trận trước Legion. Mỗi khi đối đầu, họ phải tạm gác chuyện chiến thắng mà chỉ tập trung tìm cách vượt qua thử thách.
“【 Xuyên Thiết Quyền 】!” – Jennifer tung cú đấm làm vỡ nát một nửa thân trên lồi ra từ khối thịt, xé một mảng lớn khỏi cơ thể đối phương.
Gần như cùng lúc, cô tung thêm cú đá nhẹ vào một phần khác của Legion.
Ngay lập tức, Legion kích hoạt 【 Counter 】. Nhưng sát thương phản lại Jennifer không phải là cú đấm mạnh khi nãy, mà là cú đá nhẹ chẳng đủ để làm bầm da.
Heinz và đồng đội đã phát hiện ra rằng 【 Counter 】 của Legion chỉ phản lại đòn tấn công cuối cùng mà chúng nhận. Từ đó, họ nghĩ ra cách tung đòn mạnh rồi lập tức chèn theo một đòn nhẹ.
Họ cũng phù phép vũ khí để mỡ không dính vào – biện pháp đối phó với khả năng đốt cháy chất hữu cơ của Legion.
Dẫu vậy, Jennifer chỉ đủ sức kiềm chân Legion.
“Chết tiệt, không ăn thua!” – cô nghiến răng.
Tổn thương gây ra đã ngay lập tức bị 【 Siêu cấp tái tạo 】 chữa lành.
Chiến thuật đối phó Legion cần ít nhất hai người; Jennifer một mình không đủ gây sát thương vượt ngưỡng tái tạo.
Các thành viên Ngũ Sắc Kiếm biết điều đó, nhưng hiện tại…
Delizah và Diana đang dốc sức cản Borkus, không thể tấn công hiệu quả. Edgar thì phải rượt theo Sleygar.
Còn Heinz, một mình đối đầu Eleanora, Isla và Miles, đồng thời phải chống chọi với những sợi chỉ chết chóc của Bellmond.
“Xin lỗi, ráng cầm cự thêm chút nữa!” – hắn hét lên với đồng đội.
Heinz đỡ thanh kiếm đen rực lửa của Eleanora, tránh né chỉ tơ của Bellmond, rồi phản công vào những kẽ hở hiếm hoi.
Hắn đã tiêu diệt lũ Vampire Zombie, nhưng bốn kẻ khó nhằn kia vẫn đứng vững. Nếu đấu tay đôi, Heinz có thể chiến thắng miễn là không lơ là. Nhưng bị vây bốn phía, hắn chỉ còn biết cầm cự.
“Chết đi, vì Đại Ma Vương Vandalieu-sama!” – Eleanora gào lên.
“Mi dám làm hại thuộc hạ ta à! Ta sẽ xé nát cái mặt đẹp đẽ của mi!” – Isla gầm gừ.
“Trước đó thì… cho một dấu hôn lên cổ nhé~” – Miles cười cợt. “【 Thiết Ngoạm 】!”
Heinz lách tránh thanh kiếm đen của Eleanora, móng vuốt của Isla và cả hàm răng có thể cắn bay đầu người của Miles, rồi chuẩn bị phản công.
“Oh, chân ngươi sơ hở rồi đấy” – Bellmond cất lời, và những sợi chỉ chuyển hướng bất ngờ.
Heinz lách người tránh, nhưng vì thế đánh mất cơ hội phản công.
Nếu hắn không né, đầu hắn hẳn đã bị xắt thành những lát tròn mỏng dính.
“Xin lỗi nhé, ý ta là ‘đầu’, không phải ‘chân’.” – Bellmond cười khẩy.
Heinz nghiến răng, mặt nhăn lại vì bực bội.
Những Vampire tôn thờ tà thần trước giờ mà hắn từng đối mặt càng mạnh thì càng cô lập, ít hợp tác với nhau.
Nhưng bốn kẻ này lại phối hợp nhuần nhuyễn, phát huy lẫn nhau. Thể chất vượt trội, kỹ năng võ thuật và phép thuật tung ra liên tục không ngừng.
Sự phối hợp đáng lẽ là điểm mạnh của các mạo hiểm giả như Heinz, vậy mà giờ đây họ bị chia cắt, chỉ Delizah và Diana là còn sát cánh.
Dĩ nhiên, nếu cứ bám sát nhau, họ sẽ không chịu nổi Borkus, Legion và những đòn ám sát từ Sleygar.
Đây là thử thách khiến chúng ta không thể phát huy sức mạnh. Heinz thầm nghĩ. Nhưng nếu vậy… sao hắn vẫn chưa ra tay?
Anh không khỏi băn khoăn khi thấy Vandalieu vẫn đứng yên, không nhúng tay vào.
Chính vì cậu chưa hành động nên nhóm Heinz mới còn cầm cự được tới giờ.
Nhưng đây là một "thử thách" mà, đâu thể thay đổi độ khó giữa trận?
Có lẽ Vandalieu cảm nhận được sự nghi hoặc đó – hoặc có thể là không. Cậu chỉ lặng lẽ quan sát chiến trường. Đồng thời, khẽ rạch ngón tay, để máu nhỏ ra.
“Vậy là mình vẫn có thể tự làm mình bị thương. Nếu thế… có lẽ mình cũng có thể tự sát? Hmm… có vẻ chìa khóa là linh hồn. 【 Xuất hồn 】… 【 Vật chất hóa 】… Không, không đúng.” – cậu lẩm bẩm.
Cậu tạo ra bản sao rồi xóa đi, cứ thế lặp lại.
Giữa lúc ấy, cục diện thay đổi.
Một mũi tên cắm chặt chân Sleygar xuống đất.
“【 Vô hạn trảm 】! Ngươi tưởng ta chưa từng đối đầu với ngươi chắc?! Ta quen mùi đánh này rồi đấy!” – Edgar hét lớn, liên tiếp vung dao tung ra những nhát chém như bão.
“Tiếp theo… 【 Tốc Tiễn 】!”
Ngay khi từng mảnh xác Sleygar còn chưa kịp chạm đất, Edgar đã nã một mũi tên chí mạng vào Eleanora đang lao đến Heinz.
Eleanora theo bản năng tránh mũi tên. “Mũi tên này thì bắn trúng… GAH!”
Cú né ấy khiến nhịp phối hợp của cô với đồng đội chệch nhịp một nhịp chí mạng. Heinz lập tức chém xéo một nhát từ vai xuống, cắt đôi người cô. Không bỏ lỡ cơ hội, hắn tấn công Isla, Miles và cả Bellmond đang hoảng loạn.
Kết quả đến rất nhanh. Heinz lần lượt hạ Miles, Bellmond, rồi Isla. Delizah và Diana nhập hội cùng Edgar, Heinz thì về bên Jennifer.
Dù Legion có khả năng hồi phục phi thường, cả nhóm cuối cùng cũng đánh bại được chúng.
Chiến thắng ấy chứng minh rằng họ – Ngũ Sắc Kiếm – đã vượt qua cả ‘Ngũ Đầu Xà’ Ervine và ‘Tốc quang kiếm’ Rickert thuộc nhóm Thập Ngũ Phá Tà Kiếm.
“Chiêu phối hợp vừa rồi… nếu có thể thì đừng dùng bên ngoài Dungeon thì hơn… địa hình biến dạng dữ quá.” – Edgar lẩm bẩm.
“Mặt núi bên này giờ trơ trọi rồi. Ở ngoài thật thì chắc có vài đỉnh núi sập luôn… biết đâu lại lôi ra một con quái khác ở phía bên kia dãy núi biên giới… mà biết đâu ‘nó’ chính là quái vật đó.” – Diana thở dốc.
Cả nhóm quay nhìn về phía Vandalieu – kẻ duy nhất còn đứng vững, không ai dám lơ là cảnh giác.
Cậu dường như chỉ bảo vệ bản thân trước chấn động từ đòn tấn công của họ.
“Sống… muôn… năm… Đại Ma Vương… Vanda…” – Eleanora thều thào, thân dưới đã mất, rồi hóa thành tro bụi tan biến.
Cuối cùng, Vandalieu lên tiếng: “Các người xong rồi nhỉ. Vậy nói chuyện chút được chứ? Dù sao thì cả hai bên cũng cần nghỉ một lúc trước khi tiếp tục.”
Tất cả thành viên Ngũ Sắc Kiếm đều tròn mắt kinh ngạc.
“… Tôi nói gì lạ lắm à? Mấy người chắc kiệt sức sau khi đánh với bản sao của từng người rồi. Còn tôi thì vẫn phải thử vài thứ, tập luyện thêm một chút.” – Vandalieu vừa nói, vừa liên tục dùng 【 Xuất hồn 】 để tách hồn ra rồi nhập lại.
Heinz chợt nhận ra: Hắn khác với tất cả các bản sao trước đây.
“Ngươi là Vandalieu thật à?” – Heinz hỏi.
“Phải. Cơ thể này giống mấy bản sao thôi, nhưng linh hồn là thật. À, lý do vì sao thì… bí mật, đừng hỏi.” – Vandalieu trả lời. “Hmm… mình không phải linh hồn lang thang nhỉ…” – cậu lẩm bẩm, vẫn tiếp tục thử nghiệm.
Heinz suy nghĩ trong thoáng chốc, rồi hỏi tiếp: “Vậy nói ta biết, ngươi—”
“Ta là con trai của Darcia. Ngươi đã bắt mẹ ta và giao bà cho một kẻ cuồng tín. Ta là thủ phạm khiến lâu đài ở Công quốc Hartner đổ sập. Ta là kẻ đang cai quản lãnh địa cũ của Scylla, là người đã tiêu diệt Ternecia và Gubamon.”
Heinz thở hắt ra một tiếng ngỡ ngàng.
“Chậc, nói chuyện với ngươi khiến ta bực mình quá… Không tập trung nổi luôn. Lâu rồi mới phải vừa giận vừa giữ bình tĩnh, khó thật.” – Vandalieu lẩm bẩm.
“… Còn các mảnh vỡ Ma Vương và đám Undead thì sao?” – Heinz hỏi khẽ.
“Mảnh vỡ đầu tiên ta nhặt được khi xuống hầm ngục dưới lâu đài ở Hartner để giải phóng linh hồn các Titan Talosheim bị buộc tội oan. Sau đó, ta thu thập thêm bằng cách tiêu diệt kẻ địch như Ternecia” – Vandalieu nói. “Còn Undead… ít nhất, tất cả đám mà các người vừa đánh đều là đồng đội ta. Trừ Ternecia và Gubamon lần trước.”
Dù đang trả lời, cậu cũng giấu đi một số cách khác mà cậu từng thu được mảnh vỡ Ma Vương.
Cậu đã nói “nói chuyện một chút”, nhưng không hoàn toàn thành thật.
“Tại sao ngươi lại làm những chuyện như vậy... Là vì chúng ta đã giết mẹ ngươi sao? Vì lòng thù hận, ngươi mới khao khát những mảnh vỡ của Ma Vương, tạo ra những Undead ghê tởm này và thông đồng với bọn Vampire thờ phụng tà thần?” Heinz hỏi.
“Heinz, bọn tôi chỉ nhận một yêu cầu—” Edgar lên tiếng, định ngăn Heinz tiếp tục chất vấn.
“Không, cho dù các ngươi không bắt mẹ ta… Dù mẹ ta chưa từng bị bắt hay bị giết, ta nghĩ có lẽ ta vẫn sẽ tạo ra Undead và truy tìm các mảnh vỡ của Ma Vương” Vandalieu đáp, phớt lờ Edgar. “Chỉ là... ta không chắc liệu mình có gặp được Eleanora và mọi người hay không.”
Vandalieu là một pháp sư hệ tử vong. Kể cả nếu Darcia không chết, thì khả năng cao cậu vẫn sẽ đi theo con đường tạo ra Undead. Và gần như chắc chắn cậu cũng sẽ hấp thụ các mảnh vỡ của Ma Vương.
Ngay từ khi sinh ra, cậu đã mang định mệnh trở thành người được Vida cùng các vị thần khác đặt kỳ vọng, là mục tiêu bị Rodcorte muốn tiêu diệt, và là kẻ thù không đội trời chung với phe Alda.
Nếu Darcia không chết, có lẽ mọi chuyện sẽ chậm lại, nhưng hiếm có khả năng Vandalieu sẽ sống một cuộc đời bình lặng... Dù tất cả những chuyện ấy không xảy ra, với tính cách và lượng Mana khủng khiếp của cậu, thì một cuộc sống sóng yên biển lặng cũng chẳng hề tồn tại trong vận mệnh.
“Còn ngươi là Edgar, phải không?” Vandalieu nói tiếp. “Đúng như ngươi nói, các ngươi chỉ nhận một nhiệm vụ. Mẹ ta đã vi phạm pháp luật, và các ngươi bắt bà ấy. Không phải là tội phạm hay gì cả. Các ngươi chỉ làm điều đương nhiên. Nếu ý ngươi là vậy thì... hoàn toàn đúng.”
Cậu đang trả lời dài dòng như vậy là để kéo dài thời gian càng nhiều càng tốt. Nhưng sự sững sờ và lúng túng vẫn còn hiện rõ trên gương mặt Heinz và Edgar.
Điều đó lẽ ra không đáng bận tâm với Vandalieu, nhưng sự im lặng của họ khiến cậu có cảm giác như mình đang nói với không khí. Và điều đó chỉ càng khiến cậu bực bội hơn.
“… Cậu không hận Heinz và những người khác sao?” Diana hỏi.
Dù đang giận dữ, khuôn mặt Vandalieu vẫn không chút biểu cảm. Dấu hiệu duy nhất cho thấy cậu đang tức giận là giọng nói có phần lạnh lùng hơn bình thường. Nhìn bề ngoài thì trông cậu hoàn toàn bình tĩnh, và có vẻ Diana đã hiểu nhầm rằng cậu thật sự không tức giận.
“Tất nhiên là không” Vandalieu đáp. “Ta nhất định sẽ giết các người. Không phải vì các người là ác nhân, mà vì ta không thể để các người cướp đi thêm bất kỳ ai quan trọng với ta lần nào nữa.”
Heinz cảm thấy sống lưng lạnh toát khi nhìn vào đôi mắt đờ đẫn, vô hồn của Vandalieu. Bên trong đó, hắn cảm nhận được một thứ gì đó đáng sợ đang ẩn giấu.
Jennifer bước lên, thay mặt Heinz lên tiếng. “Khoan đã! Chuyện quá khứ tạm gác lại... Giờ Heinz đã là thành viên của phe hòa bình của Alda rồi! Anh ấy tin rằng nên hợp tác với các chủng tộc và tín đồ của Vida! Nên hợp tác với cả Giáo hội của Vida nữa... Cậu đã thấy Selen ở thành phố Niarki rồi đúng không?! Cô bé Dhampir đó ấy! Heinz sẽ không bao giờ cướp đi người thân yêu của cậu nữa đâu!”
“Khoan đã, chẳng phải cậu ta vừa nói là—” Diana lẩm bẩm, bỗng nhận ra điều gì đó.
“Tôi vừa nói rồi, phải không?” Vandalieu ngắt lời Diana, đáp lại Jennifer. “Tất cả những người mà các người vừa giao chiến đều là đồng đội của tôi. Các người đang nói rằng Heinz sẽ không giết những đồng đội mà tôi coi là gia đình sao? Những Undead, Vampire, Ghoul... Cả Majin, Kijin và các loài quái vật nữa?”
Gương mặt Jennifer bỗng cứng lại. “Undead… là đồng đội quý giá của cậu? Như vậy thì...”
“Nếu các người thấy điều đó là dị thường, thì điều đó chỉ chứng minh rằng tư duy của chúng ta khác nhau hoàn toàn” Vandalieu nói. “Mà, trong chuyện này thì ta là thiểu số.”
Là một pháp sư tử vong, người có thể quyến rũ cả người chết, Vandalieu luôn cảm thấy gần gũi với kẻ chết hơn là người sống. Đó là lý do vì sao cậu chẳng thấy gì lạ khi coi Undead cũng quý giá như người sống.
Khi thấy Heinz và đồng đội không có phản ứng nào trước câu hỏi của mình, Vandalieu bước lên một bước và khẽ gật đầu. “Ra là các người rốt cuộc cũng không thể chấp nhận Undead.”
“… Phải. Xin lỗi. Con người không nên sống chung với người chết. Đó là điều... điều mà con người nên như vậy. Chúng tôi sẽ không nhượng bộ ở điểm đó” Heinz nói. “Tôi không biết vì sao cậu có thể tạo ra những Undead mạnh mẽ, nhưng cậu nên dừng lại. Đừng xúc phạm người đã khuất nữa. Hãy để họ yên nghỉ và đầu thai như đúng quy luật.”
Heinz chỉ đang nói lên điều được xem là lẽ thường trong thế giới Lambda—một điều áp dụng với Undead thông thường. Nhưng dẫu Vandalieu có giải thích rằng cậu có thể thuần hóa Undead, rằng họ khác với những Undead bình thường, thì e rằng Heinz cũng chẳng thay đổi quan điểm.
Giọng nói dứt khoát của hắn ta đã nói lên tất cả.
“Ra vậy” Vandalieu bình thản đáp. “Còn điều gì các người muốn hỏi nữa không?”
Với Vandalieu, câu trả lời của Heinz nằm đúng trong dự đoán, nên cậu chẳng cảm thấy hứng thú hay muốn tranh cãi thêm.
“Tôi có một câu hỏi” Diana nói. “Cậu có biết ‘Thánh Mẫu’ là ai không?”
“Có lẽ là mẹ tôi” Vandalieu trả lời. “Sao cô lại hỏi vậy?”
“Cậu gọi chính mẹ mình là ‘Thánh Mẫu’ à… Rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy? Và dựa trên cơ sở nào mà mẹ cậu được gọi như thế?”
Diana không trả lời mà lại tiếp tục hỏi ngược lại, khiến Vandalieu phân vân liệu mình có nên tiếp tục.
Dù đây là cuộc trò chuyện quan trọng, nhưng cậu vẫn chần chừ trong việc tiết lộ mọi chuyện về Darcia. Đặc biệt là việc bà đã được hồi sinh, điều này chắc chắn mâu thuẫn với tư tưởng rằng người chết nên tái sinh mà Heinz luôn theo đuổi. Dù không có ý chiều theo Heinz, nhưng nếu hắn tức giận rồi cắt đứt cuộc trò chuyện thì cũng phiền.
Mà nếu Heinz và đồng đội biết Darcia đã sống lại, họ có thể sẽ nói: “Nếu bà ấy sống lại rồi thì cậu chẳng còn lý do để thù hận nữa.” Điều đó còn phiền hơn.
Bởi nếu nghe câu đó, Vandalieu có lẽ sẽ không kìm được cơn giận và chính cậu sẽ là người chấm dứt cuộc trò chuyện.
“Ít nhất các người cũng nhận ra là ta đã trốn khỏi Khiên quốc Mirg và đến dãy núi Biên giới chứ? Ở đó, ta tái thiết quốc gia đã sụp đổ là Talosheim, và hiện giờ ta là hoàng đế của nó. Đó là lý do mẹ tôi được gọi là ‘Thánh Mẫu’” Vandalieu cuối cùng cũng đáp. “Tạm gác chuyện đó lại, ta có thể hỏi một chuyện không?” cậu nói, rõ ràng đang cố chuyển hướng chủ đề.
“Khoan đã, ta cũng muốn hỏi thêm một điều! Cái gọi là ‘Ma Vương’... Cậu thật sự là ‘hiện thân thứ hai của Ma Vương’ như trong Thần Ngôn của Alda sao?” Edgar hỏi.
Vandalieu đã xuất hiện trước mặt nhóm Ngũ Sắc Kiếm trong một Dungeon do các vị thần tạo ra, và các bản sao trong đó đều gọi cậu là Ma Vương. Đến lúc này thì chẳng còn nghi ngờ gì, nhưng có vẻ Edgar vẫn muốn nghe trực tiếp từ miệng Vandalieu.
“… Có vẻ Alda và thuộc hạ của hắn gọi ta như vậy. Dù sao thì ta cũng đang sử dụng mảnh vỡ của Ma Vương mà chẳng gặp tác dụng phụ nào” Vandalieu đáp qua loa. “Nhưng ta cũng có câu hỏi cho các người. Các người tự xưng là phe hòa bình, nhưng thật sự là như vậy sao? Mới lúc nãy thôi, các người chẳng tỏ ra nhân nhượng gì khi chiến đấu, dù đối thủ chỉ là giả.”
Không rõ vì sao lại hỏi vậy, Heinz trầm ngâm một lúc rồi mới đáp. “Trong Dungeon này, sức mạnh của thần tạo ra những bản sao hoàn hảo của kẻ địch. Chúng tôi đã vượt qua sáu mươi lăm tầng rồi, nên đã quen với việc tiêu diệt những bản sao đó. Nói chuyện với chúng cũng vô ích. Dù là người hay Vampire, chúng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu.”
“Ra vậy. Vậy nghĩa là các người chưa từng giết Ghoul hay Majin ở bên ngoài Dungeon?” Vandalieu tiếp tục truy vấn.
Diana và Jennifer ngạc nhiên với câu hỏi đó. Dù Majin là chủng tộc do Vida tạo ra, chúng vẫn bị xem là ác quỷ, chẳng khác gì quái vật. Nhưng Ghoul? Ý Vandalieu là chúng cũng là một trong các chủng tộc của Vida?
Tuy nhiên Heinz thì không tỏ ra ngạc nhiên, hắn gật đầu như thể đã hiểu. “… Dựa vào câu hỏi đó, tôi đoán Ghoul đúng là một trong những chủng tộc được Vida tạo ra.”
“Heinz, anh đang nói gì vậy? Hội Mạo hiểm giả, Hội Pháp sư, cả Giáo hội nữa, tất cả đều nói rằng Ghoul là Undead đột biến mà!” Jennifer kêu lên.
“Bình tĩnh đi, Jennifer. Nghĩ thử xem. Undead thì làm sao có thể sinh con được chứ?” Delizah đáp.
Quả thật, các Undead thông thường không thể sinh sản hay có con cái. Điều đó là điều hiển nhiên – bởi vì chúng chỉ là những xác chết và linh hồn đã mất đi sự sống.
Thế nhưng, xã hội lại coi Ghouls là quái vật – những Undead đột biến có khả năng sinh sản.
Chúng còn có thể được thuần hóa, và một khi đã thuần hóa, Ghouls có thể đạt được chức nghiệp.
Mà việc có được chức nghiệp vốn là điều chỉ những sinh vật không phải quái vật mới làm được. Nếu họ không phải là con người, Dwarf hay Elf, thì điều đó chỉ có thể đồng nghĩa với việc họ là một chủng tộc được Vida tạo ra.
Chỉ cần suy nghĩ một cách lý trí, ai cũng có thể nhận ra Ghouls là do Vida tạo nên. Thế nhưng, Jennifer và Diana chưa từng một lần nghi ngờ những gì họ được dạy – rằng Ghouls là một dạng Undead đặc biệt có thể sinh sản và đạt được chức nghiệp. Họ thậm chí chưa từng nghĩ tới việc chất vấn điều đó.
“Không thể nào! Vậy nghĩa là… nghĩa là từ trước tới giờ, bọn mình vừa tự xưng là người của phe ôn hòa, vừa đi săn lùng và tiêu diệt một chủng tộc do chính Vida tạo ra ư?!” Diana thốt lên trong cơn choáng váng.
“Đúng thế, Diana. Nhưng kể cả như vậy, chúng ta vẫn là thành viên của phe ôn hòa của Alda” Heinz nói, giữ vẻ điềm tĩnh hoàn toàn trái ngược với sự hoảng loạn của Jennifer và Delizah. “Chúng ta thuộc về phe ôn hòa của Alda” hắn lập lại, mắt nhìn thẳng về phía Vandalieu, ánh lên quyết tâm mãnh liệt. “Chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác với tín đồ của Vida và các chủng tộc của Vida. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta sẽ thân thiện với họ vô điều kiện. Chúng ta là mạo hiểm giả, là con người, là những kẻ phụng sự các vị thần. Dù là con người hay chủng tộc do Vida tạo ra, nếu phạm tội, nếu tấn công người vô tội… chúng ta sẽ không tha thứ.”
“… Nhóc à, bọn ta từng tiêu diệt không ít nhóm Ghouls, đánh bại Majin, rồi mang xác họ về nộp cho Guild để nhận thưởng. Là vì họ tấn công con người, nên có yêu cầu tiêu diệt từ Guild” Edgar nói. “Vậy chuyện đó có sai không?”
Heinz và đồng đội là những mạo hiểm giả đã chọn sống trong xã hội loài người. Do đó, việc họ bảo vệ pháp luật và trật tự nơi đây là điều dễ hiểu.
Nếu các chủng tộc của Vida tấn công con người, thì chúng cũng sẽ bị tiêu diệt như bọn cướp người.
“Không, chắc là không sai” Vandalieu đáp.
Cậu không hề phản đối chuyện đó. Không phải cậu muốn phân biệt đối xử hay áp bức mọi chủng tộc không phải do Vida tạo ra. Cậu cũng không định bênh vực cho những Ghouls bị giết khi tấn công đoàn thương nhân hay tổ đội mạo hiểm giả.
“Nhưng các ngươi có chắc rằng mỗi một con Ghoul trong những nơi các ngươi tiêu diệt đều từng gây hại cho con người không? Chắc chắn các ngươi không bao giờ đột kích bất ngờ rồi tàn sát toàn bộ, đúng chứ?” Vandalieu hỏi. “Và nếu dù có là tội phạm, ít nhất các ngươi cũng đã bảo vệ mấy đứa trẻ sơ sinh, trẻ con sống trong đó? Còn những lần mạo hiểm giả tấn công Ghouls để lấy nguyên liệu hay đem bán làm nô lệ rồi bị giết ngược, các ngươi cũng không đổ hết tội lên đầu Ghouls chứ?”
Jennifer, người vừa mới bắt đầu lấy lại bình tĩnh, bỗng khựng lại. Có vẻ cô đang nhớ ra điều gì đó.
Guild vốn luôn khuyến khích mạo hiểm giả, khi tiêu diệt quái vật, phải hành động dứt khoát – không được nương tay, giết sạch từ người lớn tới con non, kể cả những con đang mang thai. Rất có thể Heinz và các đồng đội đã hành xử đúng như vậy cho tới nay.
“Còn về những vụ liên quan đến Majin thì sao? Các ngươi có điều tra kỹ tình hình, em liệu có phải lỗi do con người trước không?” Vandalieu tiếp lời. “Các ngươi có thử thương lượng với họ? Ta chắc chắn là các ngươi không hề hành động theo kiểu vừa phát hiện ra nơi sinh sống của họ là lập tức ra tay tiêu diệt ngay trước khi họ kịp làm gì, đúng chứ?”
Diana hé môi định nói, nhưng rồi không biết phải trả lời thế nào. Cô lặp lại động tác đó vài lần rồi cuối cùng cũng chỉ biết quay đi, im lặng thừa nhận.
Ngay cả ở Vương quốc Orbaume, Majin vẫn bị xem là quái vật nguy hiểm. Guild Mạo hiểm thường nhận được yêu cầu tiêu diệt ngay khi phát hiện tung tích Majin, cho dù họ chưa từng gây ra chuyện gì.
Có vẻ như Heinz và đồng đội cũng từng nhận những yêu cầu như vậy.
Tuy nhiên, Vandalieu cũng không định lên án họ quá gay gắt vì chuyện đó. Chính cậu cũng từng không thể cứu hết Ghouls và Majin ở Vương quốc Orbaume.
“Heinz, ngươi đã từng đi qua Công quốc Sauron khi cùng hai người kia lén xâm nhập vào Vương quốc Orbaume, đúng chứ? Khi đó ngươi có biết rằng tộc Scylla ở đó đang bị nhốt trong lãnh địa của chính mình và chịu sự đối xử bất công không? Khi ở Công quốc Hartner, ngươi có biết rằng có những Titan di cư từ Talosheim cách đây hai trăm năm, đang bị cưỡng bức lao động như nô lệ vì những tội danh họ chưa từng phạm phải không?” Vandalieu hỏi. “Và với tư cách là thành viên phe ôn hòa của Alda… sau khi lợi dụng cái chết của mẹ ta để khuấy động lòng dân, ngươi rốt cuộc đã thực sự làm được gì?”
Chuyện này thì Vandalieu có ý định lên án. Khác với những Ghouls hay Majin từng tấn công con người và bị tiêu diệt, đây là các chủng tộc của Vida bị ngược đãi và phân biệt đối xử dù hoàn toàn vô tội. Nhóm Heinz từng ca ngợi phe ôn hòa của Alda, đã là những mạo hiểm giả nổi tiếng, và thậm chí còn tận dụng Darcia để nâng cao thanh danh của bản thân. Lẽ ra họ phải làm điều gì đó.
Vandalieu sẽ không chấp nhận cái cớ “chúng tôi chỉ là mạo hiểm giả”.
Chết rồi. Mình bắt đầu nói nhanh quá. Đây là cơ hội đối thoại quý giá, mình cần nói chậm rãi hơn, sao cho vẫn tự nhiên. Họ cũng đang im lặng nữa… Vandalieu suy tính nhanh trong đầu. Nhưng có vẻ sắp đạt kết quả rồi. Mình cần đưa một bản thể sơ khai của mình ra ngoài cơ thể—
“… Vậy nên cậu mới tạo ra cơn hỗn loạn ở Công quốc Hartner và chiếm lấy lãnh địa Scylla ở Công quốc Sauron bằng đội quân Undead sao? Vì những linh hồn nô lệ Titan và tộc Scylla ư?” Heinz cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm lặng sau một hồi dài im lặng.
Nhưng đó lại chẳng phải là câu trả lời cho câu hỏi của Vandalieu.
“Tôi không thích việc trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác, nhưng đúng vậy” Vandalieu đáp.
“Cậu có hiểu cậu đã làm ra chuyện gì không?!” Heinz gằn giọng.
“… Tôi nghĩ là có.”
“Không, cậu không hiểu!”
“… Vậy à.”
Heinz siết chặt nắm đấm, giơ về phía Vandalieu. “Những gì cậu làm, đúng là vì các chủng tộc của Vida! Cậu đã giải phóng nô lệ, đã cứu lấy bọn Scylla. Nhà Hartner và Sauron cũng đã phải trả giá đắt cho tội lỗi của mình. Chắc hẳn cậu cảm thấy mình rất chính nghĩa đấy nhỉ?! Nhưng cậu có biết đã có bao nhiêu người bị cuốn vào chuyện này không hả?!” — hắn gào lên đầy nhiệt huyết.
Rồi Heinz tiếp tục kể lại tình hình hiện tại ở hai công quốc kể từ sau những biến cố đó.
Tòa lâu đài nghiêng ngả ở Công quốc Hartner đã phải tu sửa quy mô lớn. Thu nhập của vùng cũng sụt giảm đáng kể vì mỏ nô lệ bị phá hủy. Chưa hết, một pháo đài mới cũng đã được xây dựng ở phía nam thành phố Niarki. Để bù đắp cho những chi phí đó, người dân công quốc bị đánh thuế nặng nề.
Tại Công quốc Sauron, các cuộc tái chiếm lãnh thổ Scylla cũ diễn ra thường xuyên, gây tổn thất nặng nề cả về người và của. Thậm chí còn xảy ra một vụ việc mà người dân ở các ngôi làng gần đó bỗng nhiên mất tích—có khả năng cũng là nạn nhân của những biến động này.
Nhưng tất cả những điều ấy, Vandalieu đều đã biết cả.
Dungeon cực nhỏ mà ta tạo ra ở Công quốc Hartner giờ lại thành nguồn thu nhập cho dân làng, nhờ đó mà ta còn hỗ trợ họ khá nhiều bằng các bức tượng đất hình Vida. Còn vụ người dân mất tích ở Sauron, họ chỉ đơn giản là chuyển đến đất nước của ta thôi mà… — Vandalieu thầm nghĩ.
Dù vậy, cậu không thể tiết lộ với Heinz việc mình có thể tạo Dungeon, cũng như các vấn đề nội bộ quốc gia, nên chỉ im lặng lắng nghe.
“Những gì cậu làm chỉ khiến mâu thuẫn giữa loài người và các chủng tộc của Vida trở nên trầm trọng hơn! Cứ cái đà này, sớm muộn gì cũng sẽ có thảm họa… một cuộc chiến toàn diện giữa con người và các chủng tộc của Vida! Cậu không hiểu điều đó sao?!” — Heinz tiếp tục hét lớn.
“Ta hiểu chứ” Vandalieu đáp. “Dù sao thì ta cũng đã tuyên chiến với Đế quốc Amid rồi mà. Còn Vương quốc Orbaume... ta không thực sự muốn gây chiến với họ. Nếu có thể tránh được thì tốt. Nhưng nếu cuối cùng mọi chuyện vẫn dẫn đến chiến tranh, thì ta cũng đành chấp nhận.”
Heinz sững người, bối rối trước sự thản nhiên khi Vandalieu thừa nhận khả năng xảy ra chiến tranh.
“Khoan đã” Diana lên tiếng. “Đây sẽ không còn là chiến tranh giữa các quốc gia nữa, mà là giữa các chủng tộc. Cậu không hình dung được thảm họa này sẽ khủng khiếp đến mức nào sao?”
“Ta hình dung được. Nhưng... ý cô là ta nên kiềm chế bản thân để không làm tổn thương bên đang bóc lột và đàn áp người khác một cách bất công à? Cô đang bảo ta hãy tha thứ cho những gì gia tộc Hartner và Sauron đã làm sao?” — Vandalieu hỏi lại.
“Có thể là cậu đúng, nhưng chuyện gì cũng phải có giới hạn chứ!” — Edgar bật lên. “Cậu định biến cả lục địa thành kẻ thù của mình, ngoài đế quốc Amid ra sao?!”
“Nếu không thể tránh được bằng bất kỳ cách nào, thì ta nghĩ cũng đành chấp nhận” Vandalieu đáp, giọng đều đều như thể đang nói chuyện thời tiết. “Dù sao thì Alda cũng đang quyết tâm gây ra xung đột giữa các chủng tộc. Theo lời Farmaun, lý tưởng của Alda là khôi phục thế giới về trạng thái trước khi Ma Vương Guduranis xuất hiện—một thế giới không có quái vật, không có Devil’s Nest hay Dungeon sinh ra chúng.”
“Cái đó thì ai mà chẳng biết. Giáo hội dạy mấy điều đó từ khi còn học đọc học viết kia mà. Đám cực đoan thậm chí còn rao giảng rằng Thú nhân, Titan với Dark Elf đều phải bị tiêu diệt hết” — Jennifer nói. “Nhưng đó là lý do mà phe hòa bình của bọn tôi đang cố—khoan đã” cô đột ngột ngừng lại giữa chừng. “Cậu nói là... Farmaun? Ý cậu là cậu nhận được Thần ngôn từ thần Farmaun sao?!”
“Không, ta gặp ông ấy trực tiếp. Farmaun hiện đang ở cùng Zantark” Vandalieu đáp.
“Cậu... cậu đã gặp một vị thần sao?! Lại còn đang đi chung với đại thần sa ngã Zantark nữa?! Ý cậu là sao—” Jennifer bắt đầu, nhưng cô chết lặng giữa chừng.
Ngay trước mắt cô, cánh tay Vandalieu bắt đầu bị bao phủ bởi một khối thịt dị dạng.
Khối thịt đó lổn nhổn những u thịt cứng, nhãn cầu, miệng và cả những ống dẫn không rõ chức năng, mọc ngẫu nhiên trên bề mặt và đang co giật như thể có sinh mệnh.
“Cái quái gì thế kia?!” Jennifer hét lên.
“Nói thật thì ta cũng thấy bất ngờ không kém… Nhưng mà, giờ không cần câu giờ nữa, bắt đầu giết nhau thôi nhỉ?” — Vandalieu lạnh lùng nói.
“… Vậy ra cuộc trò chuyện này đúng là chỉ để câu giờ” Heinz lầm bầm, lông mày nhíu chặt. “Cậu vốn chẳng định thương lượng gì với chúng tôi cả…”
Lớp thịt dị dạng quấn quanh cánh tay Vandalieu bắt đầu lan rộng, bao phủ toàn bộ thân thể cậu.
“Dù sao thì ta cũng thu được một điều. Các người và cái gọi là phe hòa bình của Alda, rốt cuộc cũng chỉ đứng về phía loài người. Còn ta thì đứng về phía các chủng tộc của Vida và cả đám Undead. Nhờ cuộc trò chuyện này mà ta càng thấy rõ điều đó.” — Vandalieu nói.
Tóm lại, phe hòa bình của Alda hoàn toàn không thể giúp các chủng tộc của Vida giành được quyền lợi ngang bằng với loài người—nhất là với những chủng tộc có Rank.
Nếu cứ để mọi chuyện giao cho họ, các chủng tộc của Vida sẽ chỉ mãi tồn tại bên lề một trật tự xã hội xoay quanh con người, nhận được chút hỗ trợ vừa đủ để không trở thành gánh nặng mà thôi.
Dù vậy, sự tồn tại của phe hòa bình cũng có lẽ là điều tốt... nhưng không đủ để khiến Vandalieu từ bỏ việc tiêu diệt Heinz, kẻ đứng đầu của họ.
“… Ngay từ đầu cậu đã định kết liễu chúng tôi, và trong lúc chúng tôi đang chiến đấu với những bản sao giả mạo kia, cậu đã âm thầm kiểm tra trạng thái cơ thể. Nhưng cái cơ thể đó rốt cuộc là gì?!” Heinz gào lên.
“Là linh hồn thật sự của ta, được vật chất hóa. Nó không phải linh thể, mà là hình thái nguyên thủy nhất của bản ngã ta” — Vandalieu đáp. Lúc này cậu đã cao ngang người trưởng thành, toàn thân, kể cả gương mặt, đều bị bao phủ bởi lớp thịt dị dạng.
“Lần trước, các người chỉ đối đầu với một thân xác và tâm trí giả mạo… nhưng lần này, ta sẽ hủy diệt cả ba bằng chính linh hồn thật của mình!”
Nói đoạn, Vandalieu nhẹ nhàng bước tới và lao thẳng về phía Heinz.
『 Kỹ năng 【 Võ thuật (Unarmed Fighting Technique) 】 đã tiến hóa thành 【 Linh Diệt Chiến Kỹ (Soul Destruction Fighting Technique) 】! 』
------------------------------------------
Tên: Heinz
Chủng tộc: Con người
Tuổi: 28 tuổi
Danh hiệu: Lam hỏa kiếm, Tân thợ săn Vampire, Kiếm thánh, Kẻ xé toang màn đêm, Kẻ sát Thánh mẫu (Mới!)
Chức nghiệp: Undead Slayer
Cấp độ chức nghiệp: 90
Lịch sử chức nghiệp: Chiến binh tập sự, Chiến binh, Kiếm sĩ, Ma kiếm sĩ, Ma chiến binh, Thánh chiến binh, Kẻ báo thù, Kiếm thánh, Thánh linh dẫn đạo giả, Kiếm sĩ ma pháp phong ấn, Kẻ dùng thánh kiếm, Immortality Slayer, Quang-Sinh mệnh ma pháp sư.
Thuộc tính:
o Sinh lực: 86,800
o Mana: 56,223
o Sức mạnh: 10,800
o Nhanh nhẹn: 14,509
o Thể lực: 14,960
o Trí tuệ: 9,962
Kỹ năng bị động:
o Tăng cường tất cả giá trị thuộc tính: Lớn (Lên cấp!)
o Kháng hiệu ứng: Cấp 9
o Kháng mọi thuộc tính: Cấp 10
o Cường hóa tấn công khi dùng kiếm: Rất lớn
o Giảm tiêu thụ mana: Cấp 10
o Cảm nhận sự hiện diện: Cấp 8 (Lên cấp!)
o Báo thù: Thử thách của Zakkart
o Cường hóa mọi giá trị thuộc tính khi trang bị giáp kim loại: Rất lớn
o Dẫn lối – Thánh đạo: Cấp 5
o Mở rộng bể mana: Cấp 2 (Lên cấp!)
Kỹ năng chủ động:
o Quang thần kiếm thuật: Cấp 8 (Lên cấp!)
o Thánh quang giáp thuật: Cấp 5
o Bức phá giới hạn: Cấp 10
o Bức phá giới hạn – Thánh kiếm thuật: Cấp 2 (Lên cấp!)
o Phối hợp: Cấp 10
o Quang ma pháp: Cấp 10 (Lên cấp!)
o Sinh mệnh ma pháp: Cấp 10 (Lên cấp!)
o Vô tính ma pháp: Cấp 2
o Điều khiển mana: Cấp 9
o Giáo sĩ: Cấp 6
o Anh linh giáng trần: Cấp 3 (Lên cấp!)
o Nghi lễ: Cấp 4
o Bức phá giới hạn – Thánh giáp: Cấp 5 (Lên cấp!)
o Vô niệm: Cấp 1 (Mới!)
Đặc kỹ:
o Non-living Killer: Cấp 1
o Thần hộ của Alda: Số mệnh của Đại dũng sĩ
o Ác linh trừng phạt: Cấp 6


9 Bình luận
class này ngon phết
ảo vcl
làm t nhớ đến superman có thể học 1 ngôn ngữ qua vài câu nói