Tập 09: Hiểm họa thai nghén
Ngoại truyện 29: Quyết tâm của những cựu nô lệ
4 Bình luận - Độ dài: 5,840 từ - Cập nhật:
Những sự kiện dưới đây diễn ra vài ngày sau khi Vandalieu tấn công căn cứ của "Linh cẩu" Gozoroff.
Emma cố nuốt khan để làm dịu cổ họng đang khô khốc, nhưng nỗ lực ấy hoàn toàn vô ích. Cả miệng cô cũng đã khô rang như sa mạc.
Cô đang đứng trong một hàng dài, trước mặt là một cậu bé với làn da trắng tái và đôi mắt đỏ thẫm như máu.
“Vậy các ngươi là cư dân mới… Được rồi. Ta, Erpel, một Vampire thuần huyết chịu trách nhiệm nơi này, sẽ dạy cho các ngươi những quy tắc” cậu bé cất giọng đầy vẻ kiêu hãnh.
Thế nhưng không ai trong đám người có mặt, kể cả Emma, thấy khó chịu với sự ngạo mạn đó. Dù cậu ta gầy đến mức trông như chưa bao giờ đụng đến cái cuốc hay cái xẻng, thì quả thực, cậu chính là một Vampire thuần huyết.
Emma từng thấy qua Goblin và Thỏ sừng, nhưng Vampire Thuần huyết thì như thể là sinh vật đến từ một chiều không gian khác vậy.
Họ gần như bất tử, sở hữu Ma lực vô hạn, và có thể bóp nát giáp thép như bẻ que tăm. Những kẻ sống từ thời thần linh, chỉ có anh hùng huyền thoại mới có thể đối đầu… Ít nhất, đó là những gì Emma và mọi người từng nghe từ lời dạy của các tu sĩ và bài ca của những người hát rong.
“Hãy lắng nghe. Ta sẽ giảng đi giảng lại nếu cần, nhưng hãy chú ý… Trước hết, các ngươi thức dậy lúc sáu giờ sáng, và đèn sẽ tắt lúc mười giờ tối. Bảy giờ ăn sáng tại nhà ăn, nên nhớ phải thay đồ và dọn phòng trước đó. Bữa tối từ sáu đến tám giờ, và bồn tắm lớn mở cửa từ tám đến chín giờ. Bữa trưa sẽ ăn tại trường học hoặc nơi thực tập… Nếu lén ăn, dùng bồn tắm không đúng giờ hay thức khuya, các ngươi sẽ bị phạt” Erpel đọc một lèo các quy định trong khu nhà trọ mà Emma cùng những người khác sẽ sống trong một thời gian tới.
“Ư-ừm, vậy làm sao để biết giờ ạ?” có ai đó rụt rè hỏi.
“Nhìn đồng hồ. Và chuông ở đây sẽ reo ba tiếng một lần, từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối. Chú ý nghe chuông… Nhân tiện, các ngươi biết đọc số chứ?” Erpel liếc qua nhóm người.
“D-dạ biết. Nhưng có thể sẽ có vài đứa nhỏ thì chưa ạ” một người đáp lại.
Erpel có vẻ hài lòng với câu trả lời đó, liền chỉ về tòa nhà phía sau lưng… nơi Emma và những người khác sẽ sống một thời gian.
“Các ngươi tuyệt đối không được la hét vào ban đêm, phá hư đồ đạc, ngủ nhầm phòng hay uống rượu trong phòng. Hãy sống cho có trật tự… chừng nào đôi mắt của ta còn màu đen!” Erpel tuyên bố.
*Chú thích: Câu “chừng nào đôi mắt ta còn màu đen” là một thành ngữ Nhật Bản, mang nghĩa tương đương với “chừng nào ta còn sống”.
“Ể, mắt của chú đỏ mà?” một đứa trẻ thắc mắc.
“Đó không phải là nghĩa của câu đó! Ngày mai ngươi sẽ bắt đầu đi học, chắc rồi cũng học được mấy thứ như vậy thôi!” Erpel gắt lên với vẻ bực bội.
“Xin lỗi, xin lỗi ạ!” một phụ huynh vội vàng cúi đầu. “Xin ngài tha thứ!”
Erpel thở ra. “Không sao. Từ thời các vị thần đã biết rồi, trẻ con là giống loài ồn ào và liều lĩnh. Nhưng lời thằng nhóc đó cũng chứng tỏ là nó đang lắng nghe ta nói” cậu khẽ thở dài. “Woods, ta tặng ngươi cái này” Erpel gọi tên đứa trẻ và lôi ra một vật được gói bằng lá lớn từ bên trong áo choàng.
Khi đứa trẻ và cha mẹ nó còn đang run rẩy, Erpel bóp nhẹ vật gói trong lá.
“Cái gì vậy…?”
“Là khoai lang sấy ta tự tay làm đấy. Ngọt lắm nhé? Không chỉ cho Woods đâu, chia một miếng cho mỗi người. Ta cũng sẽ phát chìa khóa phòng cho các ngươi. Mỗi hộ giữ lấy chìa khóa của mình, đừng làm mất” Erpel nói.
“Yay, khoai lang sấy!” đứa trẻ reo lên.
“Khoan đã, xếp hàng theo gia đình! Và đừng chỉ lấy chìa khóa! Nhớ lấy khoai lang nữa!” Erpel quát.
“Ể? Em là người lớn rồi. Có phần không ạ?” Emma hỏi.
“Ngươi nói gì cơ?! Ý ngươi là ngươi không thèm ăn khoai lang sấy của ta à…? H-hay là ta nên làm mơ sấy thì hơn?” Erpel sụ mặt.
“K-không, em rất cảm kích ạ!” Emma vội vã đính chính.
Và thế là, Emma nhận được chìa khóa phòng cùng với một ít khoai lang sấy.
Sau khi giải cứu các nô lệ và những người bị bắt cóc để đem bán, Vandalieu quyết định rằng nếu họ muốn, cậu sẽ cho phép họ nhập cư vào Talosheim.
Nhưng thực tế, tất cả những người được giải cứu đều tha thiết muốn đến Talosheim. Đó là bởi vì khi bọn thuộc hạ của “Linh cẩu” Gozoroff tấn công làng của họ, chúng không chỉ bắt người và cướp bóc, mà còn phóng hỏa đốt sạch nhà cửa và ruộng đồng.
Chúng làm vậy để dập tắt bất kỳ ý định trốn thoát nào của người dân. Kết quả là, họ không chỉ mất nhà cửa mà cả phương tiện sinh sống cũng không còn. Dù Vandalieu đã trả lại cho họ một phần những gì bị cướp, thì… vốn dĩ, họ cũng chỉ là những người dân quê nghèo khổ.
Nếu không được di cư đến Talosheim, mùa xuân tới họ có lẽ đã chết đói. Dù may mắn sống sót, họ cũng sẽ rơi vào cảnh làm quần quật chỉ để trả thuế cho năm nay, và nếu không nổi, lại sẽ bị biến thành nô lệ thêm lần nữa.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Emma và những người khác được thả tự do ngay khi đến Talosheim. Vandalieu đã lường trước điều này nên đã xây dựng một khu nhà ở tạm thời để họ sinh sống trong lúc thích nghi với cuộc sống mới — nơi trẻ em được đến trường, người lớn đi thực tập, và những ai không thuộc hai nhóm trên thì được đưa vào huấn luyện, tùy theo độ tuổi.
Và giáo viên đầu tiên trong ngôi trường đầu tiên mà Emma từng bước chân vào… là một người trông hợp với việc huấn luyện tân binh trong quân đội hơn là giảng dạy kiến thức phổ thông.
“Tôi là Gopher. Là nô lệ được bệ hạ Vandalieu cứu vài năm trước các bạn. Tôi đã tốt nghiệp ngôi trường này rồi, nên có thể nói tôi là senpai của các bạn theo cả hai nghĩa đấy” một người phụ nữ cười tươi rói, giọng nói khỏe khoắn như chị cả trong nhà.
Nhưng cô cao hơn hai mét, và bắp tay cơ bắp của cô còn to hơn cả đùi của Emma.
“C-cô là người dạy bọn em ạ?” một học viên dè dặt hỏi, hoàn toàn bị áp đảo bởi sự hiện diện của Gopher.
Lớp học này toàn người lớn. Trẻ em đã được tập hợp vào lớp riêng. Nội dung giảng dạy thì giống nhau, nhưng cách phân chia này giúp người lớn khỏi phải giữ hình tượng trước mặt con nít, hoặc bị tổn thương lòng tự trọng khi bọn trẻ học nhanh hơn mình.
“Ồ, khó chịu khi tôi là giáo viên à?” Gopher cười tươi hơn nữa.
Cô quay người lại và viết một bài toán chia ba chữ số lên bảng — cái bảng mà Emma còn chưa để ý đến từ nãy giờ.
“Rồi, ai trả lời được câu này nào?” cô hỏi.
Đó là một phép chia không mấy khó khăn, nhưng… chẳng ai trong lớp, kể cả Emma, trả lời được ngay.
“Vậy thì, có ai đọc được cái này không?” Gopher viết tiếp lên bảng bốn chữ Hán tạo thành cụm “Phá giới hạn”.
Nhưng cũng không ai có thể đọc được cả.
Hệ thống chỉ số ở thế giới Lambda khiến ai ai cũng biết đọc các con số, tỷ lệ biết chữ về mặt số học thậm chí còn cao hơn cả ở Trái Đất.
Tuy nhiên, tại những thôn làng nông nghiệp nhỏ bé, chuyện dân làng chỉ biết đọc hiragana và katakana, hoàn toàn không biết gì về số, cũng chẳng phải chuyện hiếm.
Emma và các bạn đồng trang lứa đều lớn lên ở một ngôi làng nhỏ như thế. Ngoại trừ gia đình trưởng làng – người phải tính toán thuế má và soạn thảo văn thư – thì chẳng ai từng học hành gì cho ra hồn.
“Có vẻ chẳng ai trong mấy đứa trả lời được nhỉ. Nhưng không sao cả. Ta cũng đâu phải người thông minh gì cho cam, nhưng vẫn học được đó thôi. Nếu mấy đứa chịu học nghiêm túc, chỉ một hai năm là giải được mấy bài này rồi. Mà làm được giấy tờ thì kiếm được nhiều tiền lắm đấy nha” Gopher vừa cười toe toét vừa nói.
Mấy người lớn bắt đầu xì xào với nhau. Nếu Gopher còn học được thì tụi mình cũng làm được thôi mà.
… Nửa năm sau, họ mới biết Gopher-sensei thật ra là con gái duy nhất của “Kiếm Vương” Borkus, từng được học hành đàng hoàng khi còn nhỏ và chỉ mới học lại kiến thức cũ thôi.
Dù vậy, đến lúc đó thì ai cũng đã đọc thông viết thạo kha khá, nên chẳng ai nản lòng cả.
Trên đường về sau buổi học đầu tiên, Emma chợt dừng lại khi thấy Gopher đang bị vây quanh bởi một nhóm người trạc mười tuổi, có em còn lớn bằng cả Emma.
“Gopher-sensei được mến mộ ghê nhỉ” Emma lẩm bẩm, đứng nép một bên quan sát.
“Sensei, em lớn rồi đó!” một cô bé hét lên.
“Em cũng vậy! Người thuộc chủng Thú nhân khi mười tuổi là lớn như người trưởng thành rồi còn gì!” bé khác nói theo.
“Nè, em nhỏ vậy chứ là Dwarf đó nha, thành người lớn từ lâu rồi…” đứa thứ ba chen vào.
Nghe đến đây, Emma thoáng nghĩ Gopher đang bị một nhóm con gái nhỏ hơn tấn công theo... hướng ấy.
“Bọn em muốn trở thành Undead, chính là vì vậy!” một cô bé nói lớn.
“Các em đang sống khỏe mạnh, sao lại muốn thành Undead chứ?! Cả Bệ Hạ cũng đã bảo là đừng có làm thế rồi mà!” Gopher quát lên, vẻ mặt nghiêm khắc.
… Hóa ra tụi nhỏ không “tấn công” Gopher theo kiểu tình cảm trai gái, mà là... theo nghĩa sinh mệnh.
*Ghi chú: Trong tiếng Nhật, “tình dục” (性的 – seiteki) và “liên quan đến sinh mệnh” (生的 – seiteki) phát âm giống hệt nhau, chỉ khác chữ Hán.
“Bọn em muốn trở thành Undead vĩ đại như Borkus-sama!”
“Sensei giới thiệu ngài ấy cho bọn em đi mà!”
“Không được! Ta không thể giới thiệu cha mình cho mấy đứa chỉ vì chuyện đó được!” Gopher khổ sở kêu lên.
“Ơ… Gopher-sensei, có chuyện gì vậy ạ?” Emma ngập ngừng hỏi.
Gopher đưa tay xoa trán, giọng đầy bất lực. “Mấy đứa la lối ầm ĩ đến mức đám nhóc mới nhập cư dạo gần đây cũng bị kéo tới xem. Thế giờ ta phải làm sao đây khi tụi nó hiểu lầm to đùng thế này hả?” cô thở dài. “À, mà đừng lo. Theo một cách nào đó thì mấy đứa nhỏ này là bạn cùng lớp với ta.”
Những cô bé vây quanh Gopher là các nô lệ cũ từng bị giam trong mỏ nô lệ của Công quốc Hartner – người đã được Vandalieu giải cứu cùng với Gopher.
Ở các mỏ sâu, người ta cần những đứa trẻ nhỏ bé để chui vào các đường hầm hẹp. Vì thế, không nơi nào cần đến nô lệ trẻ con, ngoại trừ mấy nơi như mỏ. Bé trai thì khỏi nói, còn bé gái nếu chưa đủ tuổi bị bán làm kỹ nữ cũng đều bị đẩy vào đó.
Chúng là những người đã từng ngày đối mặt với lao động khổ sai đến mức có thể chết bất cứ lúc nào – ít nhất một người trong số họ sẽ không sống sót quá một ngày. Trong hoàn cảnh như vậy, ánh sáng hy vọng trong mắt chúng đã hoàn toàn tắt lịm… cho đến khi được Vandalieu cứu giúp.
Chính vì thế, giờ đây chúng tôn thờ Vandalieu đến mức... có phần hơi quá đà.
“Em muốn trở thành Undead à?” Emma hỏi.
“Vâng! Bọn em muốn trở thành Undead, rồi tăng Rank lên để có ích cho Người!”
“Bọn em muốn được như Rita-san và Saria-san, những Undead tuyệt vời!”
Ánh mắt của các cô bé… vẫn còn vương chút u ám, nhưng đồng thời lại lấp lánh sáng ngời.
“… Ta nghĩ mấy đứa vẫn có thể trở thành hầu gái mà không cần phải làm Undead đâu. Ít nhất thì còn lựa chọn trở thành Ghoul, Vampire hoặc một chủng tộc khác của Vida mà, dù là Thú nhân đi nữa” Gopher khuyên.
“Zadiris-sama từ chối bọn em rồi. Người bảo tụi em nên đợi, ít nhất là đến khi khoảng hai mươi tuổi…”
“Người còn bảo rằng ngực nhỏ sẽ đau đấy… Bọn em biết là người lo cho bọn em, nhưng đợi mấy năm nữa thì lâu lắm ạ!”
Xem ra tụi nhỏ đã hỏi ý kiến Zadiris từ trước rồi.
“Zadiris nói đúng đấy. Nếu là mấy Vampire, chắc họ cũng sẽ khuyên mấy đứa như vậy thôi” Gopher nghiêm nghị nói. “Dù đúng là Bệ Hạ đã cứu tụi mình, nhưng đâu phải Người mong tụi mình phải hi sinh cả mạng sống vì Người. Nhất là với mấy đứa nhỏ như mấy đứa. Chính Người đã nói rồi, chỉ cần lớn lên khỏe mạnh trong đất nước này là Người đã vui rồi, đúng không?”
“Đúng là vậy… nhưng bọn em muốn làm gì đó mà!” một bé gái bật thốt.
“Không biết đây là tâm lý tuổi mới lớn, hay là bệnh lây lan cho mấy đứa thanh thiếu niên nữa… Thôi, không về mau là quản lý sẽ tới lôi cổ về đó. Về trễ là bị đánh đòn đấy, lẹ lên đi” Gopher vừa nói vừa xua tay.
Nghe đâu Erpel-sama rất hay cho... đòn roi. Có lẽ do ông đã sống hơn trăm ngàn năm, nên với ông, mọi phàm nhân đều chỉ như con nít.
“D-dạ bọn em về ngay! Cảm ơn Sensei!” Emma cũng vội vàng quay gót trở về ký túc xá. Ở tuổi này mà còn bị đòn thì quả là xấu hổ chết mất. “… Trở thành Undead, huh…” cô lẩm bẩm.
Khoảng ba ngày sau khi nhập cư vào Talosheim, Emma đang nằm một mình trong phòng, trước giờ đi ngủ.
“… Phải làm gì đây?” cô thì thầm.
Chỉ trong vài ngày, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.
Phòng của Emma rộng đến mức cô có thể sống một mình thoải mái, còn đồ đạc thì sang trọng đến mức khiến cô tự hỏi liệu mình có phải đã trở thành quý tộc hay gì đó không.
Chiếc giường mềm mại không thể so sánh với đống rơm ngày trước, ánh sáng được tạo ra nhờ Ma cụ, chỉ cần nói “sáng” là tự động bật, tủ áo chứa hẳn năm bộ đồ mùa đông nhuộm màu mà cô chưa từng thấy ở làng mình bao giờ.
Chưa kể còn có cả thiết bị sưởi. Cô không rõ nó hoạt động thế nào, chỉ biết là có nước nóng chảy trong các ống kim loại, khiến phòng lúc nào cũng ấm áp giữa mùa đông.
Nơi này tuy ở xa về phía nam so với quê cũ, nhưng vẫn khá lạnh, nên Emma thực lòng cảm kích… Chỉ mong là làng mình ngày trước cũng có cái máy sưởi này thì đã đỡ khổ vì phải đi gom củi.
Ba bữa mỗi ngày đều đầy đủ, mà còn rất ngon. Đến cả súp cũng có thứ gọi là dashi, khiến vị đậm đà khó tả.
Cô chẳng có gì để phàn nàn về cách mình được đối xử. Ngược lại, cô bắt đầu cảm thấy… áy náy.
Bởi vì, cô đâu có làm gì cả.
Cô chỉ bị tấn công, nhìn cha mẹ chết ngay trước mắt, bị nhét lên xe ngựa rồi được giải cứu khỏi đó. Chỉ thế thôi.
“… Em cứ nghĩ mình sẽ bị bắt làm người hầu hay lao động khổ sai gì đó” Emma thì thầm.
Không còn chốn dung thân, Emma đã chấp nhận lời đề nghị của Vandalieu—di cư đến Talosheim, một quốc gia mà cô chưa từng nghe qua. Cô cứ tưởng rằng cậu ta cần nhân lực cho đất nước của mình.
Cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc phải làm việc từ sáng sớm hôm sau, thậm chí bị gả cho một gã đàn ông độc thân nào đó… Không phải vì cô nghĩ Vandalieu hay các đồng hành của cậu là người xấu. Chỉ đơn giản là cô tin rằng, chuyện đó là điều bình thường.
Khái niệm “nhân quyền” ở thế giới này vốn rất mờ nhạt. Không hẳn là không tồn tại, nhưng chẳng có tài liệu pháp lý nào công nhận nó, và so với nhân quyền trên Trái Đất thì gần như chẳng là gì cả.
Bởi vậy, ngay cả khi những nô lệ bị buôn lậu được giải cứu khỏi tay bọn cướp hay thương nhân nô lệ, thì việc được giúp đỡ sau đó là chuyện vô cùng hiếm hoi.
Có lẽ nếu họ bị bắt cóc từ một thành trấn gần đó, và nơi ấy vẫn còn tồn tại, thì họ sẽ được đưa về. Có thể được trị thương, được bảo vệ vài hôm. Nhưng… thường thì chỉ đến vậy là hết. Gần như chẳng có trường hợp nào người cứu giúp lại đảm bảo bảo vệ lâu dài hay hỗ trợ mưu sinh cho những người không hề có quan hệ gì với mình, như Emma.
Không ít trường hợp, những nô lệ bị buôn lậu được giải thoát, nhưng rồi vẫn phải trở thành nô lệ hợp pháp vì chẳng còn người thân, chẳng có của cải, cũng chẳng tìm được việc làm.
Mà thực ra, như vậy vẫn còn đỡ hơn một số số phận khác. Ở một quốc gia đã sụp đổ từ lâu, luật từng cho phép lãnh chúa tịch thu những nô lệ ấy như tài sản của kẻ phạm tội.
Chính vì vậy, Emma mới thấy hoang mang và có chút bất an với hoàn cảnh hiện tại. Quốc gia này quả thật kỳ lạ. Quái vật và Undead đi lại như thể chuyện hiển nhiên, cư xử chẳng khác gì con người. Có nhiều người mang hình dáng con người như Erpel, quản lý nhà trọ, nhưng cũng có vô số Undead rõ ràng không phải sinh vật sống, như Skeleton hay Lich. Thỉnh thoảng, Emma còn thấy những con côn trùng đen to bằng người lớn, hay những con mắt lơ lửng giữa không trung.
Dù phần lớn những nô lệ trước kia vẫn chưa quen được với cảnh tượng này, Emma thì đã không còn giật mình khi thấy Skeleton nữa. Chính vì thế, cô nghĩ rằng một khi đã quen với những sinh vật lạ lùng khác, nơi này sẽ chẳng khác gì thiên đường.
“Dù không thể sống bằng cách ăn không ngồi rồi mãi được, nhưng cuộc sống bây giờ vẫn tốt hơn nhiều so với những gì em từng có ở làng… Em thật sự có xứng đáng với điều này không? Em đâu có làm gì để được như thế này đâu…” Emma tự lẩm bẩm.
Và hai ngày sau, những nghi hoặc ấy đã chuyển thành niềm tin chắc chắn—khi cô gặp lại cha mẹ mình.
“Uuu… Emmaaaa…” cha cô nghẹn ngào.
“Con bình an vô sự… Mẹ mừng lắm…” mẹ cô dịu dàng nói.
“Cha? M-Mẹ?” Emma sửng sốt thốt lên.
Đối với cha mẹ cô, Emma là đứa con gái duy nhất, là kết quả của bao nỗ lực muộn màng để có con… Nói cách khác, họ đều đã lớn tuổi khi ngôi làng bị tấn công. Lũ buôn nô lệ thấy họ chẳng có giá trị thương mại nên đã giết đi.
Vandalieu đã đến nơi ngôi làng từng tồn tại, thu thập những linh hồn còn sót lại, trong đó có cả cha mẹ Emma.
“Xin hãy bàn bạc với người thân của mình. Muốn trở về với vòng luân hồi sinh tử, hay trở thành Undead, hoặc giả chuyển sinh thành quái vật. Nếu muốn giữ nguyên bản ngã, thì trở thành Undead là lựa chọn tốt nhất. Tuy nhiên, chuyển sinh giả có thể khiến ký ức mất hoàn toàn trong một số trường hợp” một bán-bản thể Gia quyến ma vương đứng gần đó giải thích.
Emma chưa từng mơ rằng mình sẽ gặp lại cha mẹ, vậy nên lần hội ngộ ấy đã khiến cô vỡ òa trong hạnh phúc.
Và chính khoảnh khắc ấy, cô đã đưa ra quyết định.
---------------------------------------------
Tại tầng một hoàng thành, Luciliano lên tiếng với nhóm thiếu nữ mà anh gần như chưa từng gặp qua:
“Lâu rồi không gặp. Ta rất vui khi thấy các cô vẫn khỏe mạnh. Với tư cách là đồng cảnh ngộ trong kiếp nô lệ trước kia, điều đó khiến ta vô cùng xúc động.”
“Vâng, đã lâu rồi đấy, Luciliano-san” một cô gái trong nhóm đáp lời.
Có lẽ phần lớn các cô cũng chẳng còn nhớ Luciliano là ai. Dù có lời chào hỏi, nhưng chẳng ai có vẻ xúc động hay hoài niệm gì mấy.
Luciliano từng bị lôi vào cuộc đấu đá nội bộ của một gia tộc quý tộc, rồi bị vu oan và đày xuống mỏ làm nô lệ. Những cô gái này chính là nhóm nô lệ từng bị giam cùng anh.
Tuy nhiên, vì bị nhốt ở khu khác nên Luciliano cũng chẳng thân thiết gì với họ. Sau khi được Vandalieu cứu, anh liền trở thành đệ tử của cậu và gần như sống dưới hầm làm việc, chẳng có mấy dịp giao tiếp.
Là một người đủ tỉnh táo để tự nhận mình là kẻ lập dị—ngay cả trong Talosheim—Luciliano cũng cố ý giữ khoảng cách với họ.
“Ta nghe Gopher kể lại rồi. Cuối cùng các cô cũng kêu ca đủ để lôi ta ra khỏi xưởng… Nhưng ta vẫn phải chất vấn việc các cô muốn trở thành Undead. Thật lòng mà nói, ta khuyên các cô nên chọn con đường khác.”
“Không thể nào…” một cô gái lẩm bẩm, rõ ràng thất vọng. “Đừng có giả vờ là người bình thường mà đánh lừa tụi em!”
“Ta thừa nhận mình lập dị, nhưng sẽ là hiểu lầm nghiêm trọng nếu cho rằng mọi lời nói hay hành động của ta đều là kiểu người đầu óc lơ ngơ” Luciliano đáp.
Tính cách cơ bản của anh là kiểu “khoa học điên”. Khi cần thì vẫn có thể hành xử đứng đắn, nhưng thực tế thì anh chẳng hề ngần ngại làm thí nghiệm trên con người—miễn là đối tượng là bọn cướp. Hơn hết, anh quan tâm đến Undead hơn người sống.
Cả đời, chưa từng có ý định nhòm trộm cơ thể phụ nữ, nhưng lại từng cố nhìn trộm Vandalieu phẫu thuật Zandia và Jeena—không phải vì da thịt, mà vì… nội tạng!
Dẫu vậy, anh vẫn đủ lý trí để ngăn những cô gái còn sống này biến thành Undead.
“Với tư cách là chuyên gia, ta xin nói rõ. Muốn trở thành Undead mạnh, các cô phải mang theo thù hận sâu đậm và oán niệm không dứt. Rất hiếm trường hợp có người biến thành Undead chỉ vì… thích. Trừ vài pháp sư tự biến mình thành High Lich hay Elder Lich do kết quả nghiên cứu, tất cả những ai cố gắng làm như các cô đều thất bại—chỉ tạo ra thứ xác sống đi lại, gọi là Rank 1 Living Dead mà thôi” Luciliano nghiêm giọng. “Các cô đâu có muốn kết cục như vậy, đúng không?”
“Cái đó… nhưng…” một cô lắp bắp.
Những cô gái bắt đầu dao động.
“Dù sao đi nữa, nếu các cô muốn mạnh lên và thăng Rank, thì cứ chăm chỉ luyện tập lúc còn sống cũng có kết quả tương tự” Luciliano tiếp tục. “Undead có vẻ mạnh lên nhanh hơn thật, nhưng đừng đánh giá thấp sức mạnh của sinh mệnh.”
“Chắc là anh nói đúng” cô gái đại diện nhóm khẽ gật đầu, đồng tình.
Tuy nhiên, cô ngẩng mặt lên, tiếp lời:
“Anh có thể đúng… nhưng em nghĩ tụi em có thể đến gần ‘ngài ấy’ hơn nếu thay đổi chủng tộc, thay vì cứ mãi là con người hay Dwarf.”
“Em là Thú nhân, nhưng em cũng đồng ý với chị ấy” một cô gái khác tiếp lời.
Luciliano khẽ rên một tiếng, nhăn mặt.
“Bọn trẻ này… nhận ra bản chất thực sự trong ‘hướng đạo’ của Danna-sama nhanh thật… Thật thông minh, nhưng cũng phiền phức.”
Chẳng ai nói rõ cho các cô nghe về 【 Dẫn lối: Hắc quỷ sáng đạo 】 của Vandalieu, vậy mà họ lại vô thức hiểu được.
Hướng đạo của Vandalieu là một con đường dẫn dắt: tuy có ảnh hưởng đến con người, nhưng lại tác động mạnh hơn đến quái vật, và đặc biệt hiệu quả với Undead hoặc sinh vật cận kề cái chết. Đến mức khiến cả Undead thường cũng dần từ bỏ thù hận với kẻ sống và khao khát nhục thể.
Tuy nhiên, chỉ nhóm này là muốn thay đổi chủng tộc để nhận được sự hướng đạo mạnh mẽ hơn. Có lẽ bởi vì họ đã bị mê hoặc khi còn là “xác sống biết đi”, nhưng giờ đã sống lại thành người thật sự nên hiệu ứng yếu đi?
Nếu đúng như vậy, thì không cách nào thuyết phục họ bằng lý trí được nữa.
Thậm chí, nếu anh ngăn cản quá mức, các cô có thể tự sát, hoặc tìm cách tấn công Vampire quý tộc để uống máu, mong biến thành Vampire.
Tuy nhiên, điều khiến anh ngạc nhiên lại là—
“Ta hiểu rồi… hay đúng hơn là ta từ bỏ việc khuyên can nữa” Luciliano nói, rồi quay sang nhìn hướng khác. “Nhưng mà—em thì sao? Sao lại ở đây?”
Điều khiến anh thắc mắc… chính là sự hiện diện của Emma trong nhóm.
“Nếu ta nhớ không lầm, thì em là gương mặt mới, phải không?”
“Vì em muốn mạnh hơn” Emma đáp.
“… Ta đã hỏi nhóm này rồi, nhưng… có vấn đề gì với cách thông thường để mạnh lên sao? Ta nghĩ trong khoảng một tháng nữa là em có thể tham gia huấn luyện dân binh bắt buộc.”
Ở Talosheim có chương trình huấn luyện dân binh bắt buộc—một hệ thống nhằm đảm bảo mọi công dân đều có thể đánh bại binh lính bình thường của quốc gia khác.
Người dân sẽ tập luyện với nỏ và thương, mặc giáp Living Armor, nhằm đạt được cấp độ 2 trong các kỹ năng như 【 Tiễn thuật 】 hay 【 Thương thuật 】.
“Em có nghe về chuyện đó. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Vì… em đã chẳng làm được gì cả! Lúc ngồi trên xe ngựa, khi một cô bé sắp bị giết ngay trước mắt… em chỉ biết đứng nhìn… Em sợ quá đến nỗi không nhúc nhích nổi!” Emma nghẹn ngào.
Cô chính là một trong những hành khách trên chiếc xe mà Vandalieu từng lẻn vào. Cô đã chứng kiến cảnh Vandalieu cứu cô bé ấy.
Một cậu bé trông còn yếu ớt hơn cả Emma đã cứu lấy cô bé kia… bằng cách vươn lưỡi ra đâm xuyên tai tên côn đồ đang định giết cô, phá hủy một phần não hắn và chiếm lấy thân xác… nhưng đúng là cậu đã cứu cô bé thật.
Trong khi đó, Emma lại chẳng hề làm gì để ngăn cản tên côn đồ như anh trai cô bé đã làm, cô chỉ biết run rẩy, cố thu mình lại bé xíu hết mức có thể để không trở thành mục tiêu tiếp theo.
Bất lực, sợ hãi, và được cứu… cha mẹ cô cũng được hồi sinh lại thành Undead, dù giọng nói thì không còn rõ ràng như trước. Thế mà Emma lại không thể chấp nhận việc mình được đối xử tử tế đến mức như vậy.
“… Ta nghĩ, em chỉ cần biết ơn là đủ rồi. Nếu là tín đồ nghiêm túc của Alda, có lẽ họ sẽ phẫn nộ hoặc đau khổ tột cùng khi thấy cha mẹ mình bị biến thành Undead” Luciliano nhận xét.
“Vậy sao?” Emma đáp. “Làng em chỉ có một miếu nhỏ thờ Botin-sama thôi…”
“Ngay cả giáo lý của Botin cũng giảng rằng người chết nên trở về với đất mẹ… và bình thường thì con người vốn có bản năng sợ Undead” Luciliano nói. “Dù sao thì, ta nghĩ em đang nghĩ quá nhiều rồi. Danna cứu người vì lý do của riêng ngài ấy.”
Theo những gì Luciliano hiểu, Vandalieu cứu người vì hai lý do. Một là vì đồng minh. Có khi là thân nhân hay bạn bè của những người mà cậu xem là đồng minh gặp nạn, nhưng cũng có lúc là người hoàn toàn xa lạ — chỉ vì cậu biết đồng minh của mình sẽ vui khi họ được cứu.
Đây là một phạm vi rất rộng. Bởi ngay cả các vị thần, nếu Vandalieu xem là đồng minh, thì cũng được tính vào.
Cậu ra tay giúp đỡ những người yếu thế mà mình bắt gặp, miễn là điều đó không mang lại gánh nặng quá lớn — vì việc đó sẽ khiến Vida, nữ thần của sự sống và tình yêu, cảm thấy hạnh phúc. Ở khía cạnh đó, Vandalieu gần như là một nhà nhân đạo.
Lý do còn lại, là vì chính bản thân Vandalieu. Không phải vì cậu muốn nhận được lợi ích thực tiễn gì từ người được cứu. Đó là điều cậu làm để giữ lấy nhân tính và cân bằng tinh thần của mình… để tiếp tục là một con người.
Khía cạnh tình cảm này ở Vandalieu không thể xem nhẹ. Nếu cậu là một kẻ máu lạnh, không đoái hoài đến người khác, chủ động săn giết tín đồ của các vị thần thuộc phe Alda hay dân chúng đế quốc Amid, thì có lẽ cậu đã chẳng mạnh mẽ đến vậy — thậm chí còn có thể đã không sống được đến giờ.
Nếu, sau khi được sinh ra là con trai của Darcia, cậu không cứu tộc Ghoul khi gặp Zadiris và dân làng của bà, nếu cậu chỉ coi Bone Man cùng các tạo vật khác là quân cờ dùng rồi bỏ, nếu cậu chỉ điều khiển các Titan Undead mà không khôi phục đất nước Talosheim… nếu cậu không từng chìa tay ra với những thành viên thuộc các chủng tộc của Vida.
Nếu tất cả những điều đó chưa từng xảy ra, có thể phe Alda sẽ không xem cậu là Ma Vương kế tiếp, nhưng cũng có lẽ cậu sẽ không bao giờ mò xuống tầng hầm dưới lâu đài Công quốc Hartner để giải cứu công chúa Levia cùng các Hồn ma Titan và hấp thụ một mảnh của Ma Vương. Có lẽ cậu cũng sẽ chẳng nỗ lực đến mức đó để trở nên mạnh mẽ, để bảo vệ những người bạn đồng hành — và rồi sẽ bị giết bởi một trong các kẻ tái sinh, hoặc bởi bọn Vampire thờ phụng tà thần.
Vandalieu không mạnh mẽ vì cậu tàn nhẫn. Cậu mạnh mẽ vì, dù mang trong mình sự điên loạn, cậu vẫn biết thương cảm cho người khác — giống như đế quốc này vậy.
“Danna khoan dung với sự yếu đuối. Ngài ấy có thể khen ngợi lòng dũng cảm của kẻ không có sức mạnh, nhưng chưa từng chê bai ai vì hèn nhát, đúng không?” Luciliano nói.
“Đúng là vậy… nhưng em vẫn không thể chấp nhận chuyện này được!” Emma quả quyết.
“Vậy à? Ta hiểu rồi. Thế thì rắc rối đây, chuyển qua phần kế tiếp vậy… May là không có Gia quyến ma vương nào ở đây nên Danna sẽ không ngăn cản, mà thêm một người cũng chẳng sao” Luciliano nói, bắt đầu tỏ vẻ mệt mỏi khi cố thuyết phục Emma.
Từ trong hành lý, anh lấy ra một cái lọ mà hắn đã được Danna cho phép dùng nếu mọi nỗ lực thuyết phục đều thất bại.
“Là… rượu sao?” Emma hỏi.
“Không, là máu của Danna. Nguyên chất” Luciliano đáp.
Emma và các cô gái còn lại đều hít mạnh khi nghe thấy nội dung trong lọ.
“Thật ra, tất cả sinh vật thí nghiệm của ta đều biến thành quái vật sau khi uống máu được điều chế thành Blood Potion từ máu của Danna. Ta tưởng con người cũng sẽ bị ảnh hưởng tương tự, nên ta và một người nữa từng uống thử… nhưng chẳng có gì thay đổi, ngoài việc bắt đầu mơ thấy Danna thường xuyên hơn” Luciliano giải thích. “Vậy nên, ta nghĩ có thể kết quả sẽ khác tùy theo giới tính, độ tuổi, chủng tộc và thể trạng. Nếu các em nhất quyết muốn, thì hãy cùng ta thực hiện thí nghiệm này. Nhưng ta sẽ giới hạn cho những ai từ mười lăm tuổi trở lên.”
Luciliano lấy ra vài cái chén nhỏ và bắt đầu rót máu vào. Chất lỏng đỏ thẫm lẽ ra phải có mùi kim loại, nhưng Emma lại ngửi thấy một hương thơm ngọt ngào.
“Nào, các em định sao?” Luciliano hỏi. “Dù uống cũng chưa chắc sẽ có thay đổi gì, nhưng…”
Vài ngày sau, Emma vẫn là con người. Nhưng có vẻ cô đã mơ thấy cảnh mình đang làm công việc đánh bóng những con mắt to bằng nắm tay và chôn chúng vào các khối thịt kế bên.


4 Bình luận