• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09: Hiểm họa thai nghén

Ngoại truyện 26: Cùng lúc đó, ở ba nơi hoàn toàn khác nhau, ba nhóm người tái sinh

4 Bình luận - Độ dài: 5,746 từ - Cập nhật:

Lẽ dĩ nhiên, Rodcorte cùng các quyến thần của hắn—“Tính toán” Machida Aran, “Giám sát” Shimada Izumi và “Tiên tri” Endou Kouya—đang theo dõi toàn bộ diễn biến khi nhóm Asagi và Kanako trò chuyện với Vandalieu.

Tuy nhiên, kỳ vọng của Rodcorte lại khác với các hầu cận của mình.

Hắn đã nghĩ rằng cuộc thương lượng sẽ đổ vỡ, giao tranh sẽ nổ ra, và Asagi… dù không thể đánh bại Vandalieu—vì điều đó là khó có thể xảy ra—ít nhất cũng sẽ có ích trong việc thu thập thêm thông tin.

Trái lại, các quyến thần lại lo sợ viễn cảnh ấy. Họ không bận tâm đến số phận của nhóm Kanako, nhưng rất muốn tránh việc linh hồn của nhóm Asagi bị tiêu diệt.

“Chúng ta có nên khuyên cậu ta đừng dính dáng đến Vandalieu nữa không?” Kouya lên tiếng.

“Kouya, cậu nghĩ Asagi sẽ chịu nghe lời cảnh báo đó thật à?” Aran hỏi lại.

“… Không đời nào.”

Asagi vốn là kẻ nhiệt huyết, có tinh thần đồng đội và một lòng tin mạnh mẽ vào chính nghĩa của bản thân. Chính vì thế mà cậu ta từng đóng vai trò then chốt trong việc gắn kết các Bravers ở Origin. Nhiều người trong số những kẻ tái sinh—những người từng sống cuộc đời ẩn danh trong một thế giới khác biệt với Trái Đất—đã được cứu rỗi nhờ việc Asagi luôn đối xử với họ như thuở còn ở thế giới cũ.

… Tuy nhiên, cũng có những kẻ như Murakami, Kanako và Minuma Hitomi không thể hòa hợp với cậu ta.

Các quyến thần tin chắc rằng Vandalieu cũng sẽ không thể nào hợp nổi với Asagi.

Họ đã xem lại ký ức của những người bạn cùng lớp may mắn sống sót sau vụ chìm phà, và trong đó có những đoạn ghi lại cuộc trò chuyện giữa Asagi và Vandalieu.

Dường như Asagi không nhận ra, nhưng trong ký ức ấy, ánh mắt của Vandalieu khi đó đã hoàn toàn vô hồn.

“Biết đâu được, được Vandalieu dẫn lối có khi lại là điều tốt cho cậu ta. Dù… chẳng mong là chuyện đó sẽ xảy ra” Izumi thở dài. “Không thể nào” cô lẩm bẩm, như muốn dập tắt ngay ý nghĩ ấy.

Từ tiền lệ của “Perseus” Samejima Yuri… hay đúng hơn là Sarua Legston, họ hiểu rằng việc được Vandalieu dẫn lối là chuyện cần thời gian dài. Không thể chỉ trò chuyện đôi ba câu là đủ.

Với một kẻ có ý chí mạnh mẽ như Asagi, khả năng được Vandalieu dẫn lối gần như bằng không. Mà ngay cả Vandalieu, cũng khó lòng chủ động ra tay với kiểu người như thế.

Trong lúc các quyến thần nín thở quan sát, dù họ chẳng còn cơ thể để mà cảm nhận cơn đau thắt nơi dạ dày, Asagi lặng lẽ rời đi, có Shouko và Tendou theo sau.

“Không ngờ thật… Ta cứ tưởng sẽ có giao tranh” Rodcorte thì thầm.

Các quyến thần nghe thấy, và họ cũng đồng tình. Với Asagi mà họ từng biết, thì cậu ta đã phải cố chấp chống đối đến cùng, khiến Vandalieu không thể kiềm chế nổi nữa rồi.

Mà nói cho cùng, ngay cả Rodcorte và các hầu cận của hắn cũng chẳng hề nghĩ rằng Vandalieu sẽ chấp nhận đề nghị của Asagi.

“Hy vọng là cậu ta sẽ thay đổi suy nghĩ về Vandalieu sau chuyện này, nhưng mà…” Aran lẩm bẩm.

Rodcorte cùng các quyến thần có thể xem lại tất cả những gì Asagi đã thấy và nghe như một dạng ghi chép.

Nhưng họ không thể biết chính xác cậu ta sẽ nghĩ gì, sẽ làm gì tiếp theo. Chỉ có thể dự đoán mà thôi.

Dẫu sao thì, miễn là cậu ta đã rời khỏi khu vực chịu ảnh hưởng của Vandalieu, tạm thời cũng có thể xem là an toàn.

“Có lẽ… đúng là tốt hơn khi ta không nói cho cậu ta biết về Legion… hay về Hitomi” Izumi nói.

“Phải đấy. Nếu cậu ta mà biết chuyện Eighth Guidance và tình trạng hiện tại của Hitomi, đảm bảo sẽ nổi điên cho xem” Aran gật đầu.

Nếu Asagi phát hiện ra rằng họ đã không còn là con người, mà đã trở thành một sinh vật khổng lồ, hình cầu, được tạo nên từ vô số thân hình nhân tạo đan xen lẫn nhau… thì chắc chắn cậu ta sẽ phẫn nộ. Cậu ta sẽ nói rằng biến con người thành thứ quái vật như thế là điều không thể dung thứ.

Và rồi, trong cơn giận dữ, cậu ta sẽ trút hết lên đầu Vandalieu.

“Không rõ rốt cuộc họ ra nông nỗi đó kiểu gì, nhưng chắc Vandalieu không cố tình khiến họ thành ra thế. Với lại, theo những gì chúng ta thấy thì họ có vẻ chẳng bất mãn gì với điều đó cả” Kouya nói.

“Chắc là do lỗi của Rodcorte thôi. Dĩ nhiên, Vandalieu cũng có mấy trò ghép xác làm Undead, nên việc người khác hiểu lầm cũng khó tránh” Izumi nói tiếp.

Cả hai đều đồng tình rằng tốt nhất nên tiếp tục giấu chuyện này với Asagi. Mối quan tâm của họ dần rời khỏi nhóm Kanako—những người vẫn còn ở cạnh Vandalieu.

Khác với nhóm Asagi đang cố ngăn cản Vandalieu, bản thân Rodcorte cũng chẳng mảy may hứng thú với nhóm Kanako, những kẻ chỉ biết tìm cách lấy lòng Vandalieu.

Có thể bọn họ sẽ thất bại. Nhưng kể cả khi bị giết và linh hồn bị phá hủy, đó cũng là những người chưa được an bài cho kiếp sau, nên vòng luân hồi sẽ không tổn hại bao nhiêu.

Còn nếu họ thành công, Rodcorte nghĩ mình vẫn có thể lợi dụng họ một thời gian để thu thập thông tin, dù sớm muộn gì cũng sẽ bị Vandalieu dẫn lối.

Chính vì thế mà hắn mới ngạc nhiên đến mức trợn mắt khi nghe câu nói tiếp theo của Kanako.

“Tôi nghĩ cậu nên biến bọn tôi thành chủng tộc của Vida, như Vampire chẳng hạn!”

“Cái gì cơ?” Rodcorte quay phắt về phía nhóm Kanako, đầy kinh ngạc. “Không thể nào… kiến thức về vòng luân hồi của Vida đáng lẽ đã bị xóa sạch khi cô ta được tái sinh ở Lambda mới đúng… Sao cô ta lại biết rằng nếu trở thành chủng tộc của Vida thì linh hồn sẽ được chuyển sang hệ thống vòng luân hồi của Vida? Chẳng lẽ… cô ta đã dùng năng lực mà ta ban cho?”

Sau khi “Death Scythe” Konoe Miyaji bị tiêu diệt, Rodcorte đã cho phép những người tái sinh còn lại được tự do sử dụng năng lực trong Thần giới này.

Tùy vào năng lực mà hiệu quả khi dùng trong Thần giới sẽ khác nhau, nhưng hắn nghĩ rằng nếu họ có thể dùng năng lực của mình thì sẽ dễ suy nghĩ rõ ràng hơn, giống như thời còn sống.

Trong số đó, Rodcorte cho rằng năng lực 【 Venus 】của Kanako sẽ đặc biệt hữu ích, vì nó cho phép cô điều khiển ký ức và cảm xúc.

Vì chẳng có cơ thể, nên dù có chuyện gì xảy ra thì họ cũng không thể giết hại lẫn nhau. Nếu bản thân hắn luôn theo dõi thì cũng không có gì đáng lo. Đó là những gì Rodcorte đã nghĩ, nhưng—

“Đúng rồi, ta có giám sát việc họ dùng năng lực. Vậy thì khả năng duy nhất là…” Rodcorte quay ánh nhìn sang các quyến thần, nhận ra rằng bản thân đã quá ỷ lại vào sự cẩn trọng của chính mình.

Nhưng các quyến thần cũng ngỡ ngàng không kém trước lời nói của Kanako.

“Nếu ngài nghĩ bọn tôi bảo nhóm của Kanako rằng gia nhập các chủng tộc của Vida sẽ dễ được Vandalieu chấp nhận hơn, thì ngài lầm rồi đấy” Aran nói.

“Bọn tôi là quyến thần của ngài mà. Làm sao có thể gửi 【 Thần ngôn 】mà ngài không biết được chứ?” Izumi lên tiếng.

“Vả lại bọn tôi cũng chẳng có lý do gì để nói với họ cả. Họ phản bội chúng ta, và bọn tôi chưa từng tha thứ cho chuyện đó. Đúng là họ đã rời bỏ Murakami, nhưng điều đó đâu có nghĩa là họ hối hận vì những gì đã làm” Kouya nói thêm.

Có lẽ bị những lời của Kouya thuyết phục, Rodcorte lại hướng ánh mắt về phía Kanako.

“Vậy tức là chỉ là trùng hợp sao? Vì Vandalieu dẫn dắt các chủng tộc của Vida nên cô ta nghĩ tốt nhất là cũng trở thành một phần trong số họ?” Rodcorte lẩm bẩm. “Hay là… cô ta đã qua mặt ta bằng cách nào đó?”

Rodcorte bắt đầu tập trung tra xét ký ức của Kanako, cố tìm lời giải thích cho việc cô ta lại bày tỏ mong muốn trở thành một trong các chủng tộc của Vida.

Ba hồn linh hộ thể lặng lẽ quan sát ông ta, trong lòng không khỏi bối rối.

Thực sự không thể đặt niềm tin vào Rodcorte được… Sau khi biết vị thần này sẵn sàng bỏ mặc các cá thể tái sinh và cả thế giới chỉ để bảo vệ bản thân, họ đã bắt đầu tìm cách để qua mặt ông ta.

Nhưng chưa kịp ra tay thì Kanako đã nhanh chân làm điều đó trước. Phát hiện này khiến họ không chỉ bất ngờ mà còn cảm thấy thất bại ê chề.

Aran thở dài, vai rũ xuống. “Tôi từng là bộ não chiến lược của Bravers mà lại... Khoan, có chuyện gì thế Izumi?”

Izumi đang nhìn về một hướng lạ lẫm, ánh mắt hoang mang. “Không... Chỉ là tôi có cảm giác đang bị theo dõi... Chỉ thoáng qua thôi, nhưng tôi nghĩ mình thấy gì đó...?”

“Cô thấy gì cơ?”

“Trông như một cặp mắt. Không phải mắt người, mà là mắt dã thú.”

“Không phải cô tưởng tượng đấy chứ? Với năng lực 【 Kiểm tra (Inspector) 】của cô, chẳng lẽ không rõ sao?”

“Chính vì có năng lực đó nên tôi chắc chắn mình đã thấy thứ gì đó giống một cặp mắt… Nhưng thôi, tạm thời đừng nghĩ đến nữa. Cậu biết đấy, việc nói ra điều đó cũng bị cấm, và tốt hơn hết là nên quên càng nhanh càng tốt… cho đến khi có chuyện gì xảy ra” Izumi đáp khẽ, biết rõ Rodcorte có thể đọc được suy nghĩ của họ.

Aran và Kouya gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên, họ cũng biết Rodcorte không lúc nào cũng dồn hết sự chú ý để giám sát suy nghĩ của họ.

Cảm giác như thể suy nghĩ của họ đang bị một chiếc camera an ninh theo dõi, còn Rodcorte thì ngồi trong phòng điều khiển, xem cả đống màn hình giám sát một lúc. Dù có thể giám sát, nhưng nếu đang tập trung vào thứ khác, khả năng cao ông ta sẽ bỏ lỡ suy nghĩ của họ… có lẽ là vậy.

Dù thế nào, ba người họ vẫn quyết định giữ bí mật về “cặp mắt giống mắt dã thú” mà Izumi đã thấy chớp nhoáng, ít nhất là cho đến khi có chuyện gì đó xảy ra.

-----------------------------------------

Cùng thời điểm đó, khi nhóm Kanako đang sống trong một mê cung thử nghiệm do Vandalieu tạo ra, nhóm của Asagi đã trở về thủ đô Công quốc Sauron từ biên giới vùng đất cũ của tộc Scylla.

Họ thuê vài phòng ở một nhà trọ hạng trung và ngồi tụ họp lại trong một căn phòng.

“Đến đây rồi thì chắc không còn ai bám theo nữa đâu. Đúng không, Tendou?” Asagi lên tiếng.

“Ừ, chắc vậy… Dù tôi không dám nói là hoàn toàn chắc chắn” Tendou trả lời.

Nhờ năng lực 【 Thiên nhãn (Clairvoyance) 】, cậu đã phát hiện ra việc bị theo dõi. Đó là lý do nhóm họ vội quay về thành phố này, nơi luôn có ánh mắt của dân chúng dõi theo, để tránh bị kẻ bám đuôi ra tay.

Họ thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện cắt đuôi hay đối đầu với kẻ theo dõi. Qua nhiều kinh nghiệm xương máu, họ đã hiểu rõ: khác với thế giới Origin, ở thế giới này có những kẻ mà họ không thể nào đối phó nổi.

Dĩ nhiên, không phải ở Origin họ là vô địch. Kẻ thù của họ khi ấy là quân đội hiện đại, các tài phiệt giàu nứt đố đổ vách hay chính trị gia mục nát lợi dụng những đội quân đó như công cụ. Những kẻ thù đó không mạnh về cá nhân.

Nhưng ở Lambda, có những cá nhân mang sức mạnh đủ để nghiền nát nhóm Asagi—dù có dùng thứ mà họ cho là vũ khí tối tân đi nữa.

Asagi tin rằng “ác quỷ săn đầu người” là một trong số đó.

“Cả 【 Clairvoyance 】của Tendou cũng không nhìn thấy trực diện. Tôi thì hoàn toàn không cảm nhận được. Kỹ năng cảm biến nhiệt của Shouko cũng vô dụng. Cái thế giới này đúng là toàn quái vật” Asagi lẩm bẩm.

“Asagi, tôi nghĩ lý do kỹ năng cảm biến nhiệt không phát hiện được ‘ác quỷ săn đầu người’ là vì kẻ đó chắc chắn là Undead” Shouko phân tích.

“Chính vì nghĩ đến điều đó mà tôi mới nói thế giới này toàn quái vật” Asagi thở dài.

Từ lúc tái sinh ở thế giới này, Asagi đã không ít lần nếm mùi thất bại.

Lần đầu tiên là khi cố can ngăn một vụ cãi vã giữa mấy tên mạo hiểm giả thất bại đang trượt dốc thành tội phạm vặt. Dù Asagi mạnh vượt trội, cậu vẫn trúng đòn chí mạng từ các kỹ năng 【 Võ thuật 】 của bọn đó.

Lần thứ hai là trận chiến với một Lich—một pháp sư Undead. Khi sử dụng 【 Mage Masher 】 để vô hiệu hóa ma pháp nguyên tố của Lich, cậu lại bị đánh bại bởi một đòn ma pháp không thuộc nguyên tố nào: 【 Đạn mana 】.

Asagi đã lơ là cảnh giác vì dù cậu có kiến thức về kỹ năng võ thuật lẫn ma pháp vô thuộc tính, nhưng cậu chưa từng trải nghiệm chúng thực tế.

Nhưng cũng chính nhờ những thất bại ấy mà Asagi đã cẩn trọng hơn so với kiếp trước. Đó là lý do cậu không yêu cầu Vandalieu ngừng việc hủy diệt linh hồn.

Asagi bắt đầu có cảm giác cần ngăn chặn Vandalieu khi thấy cậu ta hủy diệt linh hồn của “Death Scythe.”

Dù biết rõ hành động đó gây tổn hại nghiêm trọng đến hệ thống luân hồi, thứ khiến cậu cảm thấy khó chấp nhận chính là sự ghê rợn vượt xa cả giết người—hủy diệt linh hồn.

Vandalieu không chỉ giết người, mà còn hủy luôn linh hồn họ. Đối với Asagi, cậu chẳng thể nào định nghĩa nổi hình phạt xứng đáng cho hành vi đó, cũng không hiểu tại sao nó lại có thể được tha thứ.

Vậy thì tại sao cậu lại không nói thẳng điều đó ra, mà chỉ yêu cầu Vandalieu dừng việc sử dụng tử vong ma pháp?

Lý do là vì, Asagi tin rằng—dù Vandalieu có đồng ý không phá hủy linh hồn nữa, cậu ta vẫn sẽ nghĩ ra cách “lách luật” để bắt giữ linh hồn.

Ví dụ như: phong ấn linh hồn thay vì tiêu diệt, chỉ phá hủy một phần—như ký ức hay nhân cách—hay thậm chí tách linh hồn ra và giam giữ từng phần riêng biệt.

Asagi không thật sự hiểu rõ cấu trúc linh hồn. Cậu không biết liệu một linh hồn còn ổn không nếu chỉ bị phá hủy một phần, hay liệu có thể chia tách linh hồn ra không.

Rodcorte từng nói với những người tái sinh rằng linh hồn của họ sẽ lập tức quay về Thần giới của hắn sau khi chết, thay vì lang thang nơi dương thế hay bị biến thành Undead.

Thêm vào đó, cũng chưa bao lâu kể từ khi Asagi nhận được lời cảnh báo từ các quyến thần: “Tuyệt đối đừng tin Rodcorte.”

Hơn nữa, việc Vandalieu đã hủy diệt linh hồn của ‘Gungnir’ Kaidou Kanata đồng nghĩa với việc cậu ta có đủ thời gian để hành động trước khi linh hồn quay về tay Rodcorte. Nếu có đủ thời gian để phá hủy linh hồn, thì cũng có thể có đủ thời gian để làm những chuyện khác với nó nữa.

Đó là lý do vì sao Asagi đã không yêu cầu Vandalieu ngừng hủy diệt linh hồn, mà thay vào đó lại yêu cầu cậu ta hãy từ bỏ việc sử dụng ma thuật hệ tử vong hoàn toàn.

Năng lực hủy diệt linh hồn của Vandalieu rõ ràng có liên quan mật thiết đến tử vong ma thuật. Nếu không còn dùng được tử vong ma thuật, thì cậu ta cũng sẽ không thể phá hủy linh hồn nữa.

Tất nhiên, Asagi cũng thực sự tin rằng việc phỉ báng linh hồn người chết, đem họ ra làm trò đùa là điều không thể dung thứ.

“… Dù vậy, tôi vẫn muốn hỏi—‘Perseus’... Samejima vẫn ổn chứ?” Asagi nói.

“Cũng đâu còn cách nào khác” Tendou đáp. “Chúng ta không thể biết chuyện gì xảy ra với Sarua Legston cả. Nếu mà gọi thẳng tên cậu ấy ở đó, chắc chắn thân phận tái sinh sẽ bị lộ, có khi còn khiến cậu ấy gặp nguy hiểm.”

Nhóm của Asagi đã được các quyến thần (Aran, Izumi, Kouya) tiết lộ rằng Sarua Legston chính là ‘Perseus’, và hiện đang sống cùng gia đình tại Talosheim.

Nhưng nếu Vandalieu mà biết chuyện này thì chẳng ai đoán được cậu ta sẽ làm gì, bởi vậy họ không thể xác nhận được tình trạng của ‘Perseus’.

“Giờ thì chúng ta tính sao đây? Nếu cậu định nói là muốn hợp tác với nhóm Murakami để ngăn Vandalieu thì thôi nhé, tôi rút lui” Tendou nói.

“Tendou, không đời nào tôi lại nghĩ đến chuyện đó” Asagi lắc đầu. “Nếu đi chung với bọn họ thì lúc nào tôi cũng phải lo bị đâm sau lưng.”

Thật ra, Tendou cũng chẳng cần phải nhắc, bởi chuyện hợp tác với nhóm Murakami—những kẻ vẫn đang nhắm đến mạng sống của Vandalieu—là điều không thể. Cũng giống như nhóm của Kanako, họ chẳng đáng để tin cậy.

“Tôi đâu có muốn đánh nhau với Vandalieu” Asagi nói. “Tôi chỉ muốn ngăn cậu ta phạm sai lầm thôi. Để làm được vậy, tôi nghĩ chúng ta phải tìm ra cách khiến cậu ta từ bỏ tử vong ma thuật. Một cách mà không cần dựa vào sức mạnh của Rodcorte.”

“Một cách không cần Rodcorte à… Cậu cũng nhắc đến chuyện đó lúc đang nói chuyện với Vandalieu, nhưng thật sự có cách đó sao? Tôi thì không nghĩ vậy đâu” Shouko hoài nghi nói.

“Ở Origin từng có những Ma cụ có thể phong ấn ma thuật khiến người ta không dùng được nữa, có thể ở thế giới này cũng có. Nhưng chắc chắn chúng ta không dùng được rồi. Mana của Vandalieu ở một đẳng cấp hoàn toàn khác” Tendou nhận xét.

“Phải có cách” Asagi quả quyết, phản bác hai người bạn. “Tôi có lý do để tin như vậy. Hai người còn nhớ thần thoại của thế giới này chứ? Phần nói về việc Ma vương Guduranis bị phong ấn. Theo những gì tôi nghe được, sức mạnh của Ma vương Guduranis có nhiều điểm giống với tử vong ma thuật. Nếu vậy, nếu ta dùng phương pháp từng được dùng để phong ấn Ma vương, có thể chúng ta cũng phong ấn được tử vong ma thuật của Vandalieu và nhóm Eighth Guidance.”

“Chuyện đó… nghe cũng có lý. Ít nhất là việc phong ấn các mảnh vỡ của Ma vương đã chứng minh được điều đó” Tendou nói, gật đầu tán thành.

Vandalieu hiện đang hấp thụ các mảnh vỡ của Ma vương và dùng chúng như một phần cơ thể mình.

Nếu điều đó khiến cậu ta tương đương với Ma vương, thì không chừng phương pháp phong ấn Ma vương cũng có thể áp dụng lên cậu.

Tuy nhiên, Shouko vẫn còn ngờ vực. “Đúng là vậy, nhưng cậu ta cũng đã tự mình giải được mấy phong ấn đó còn gì?” cô nhíu mày. “Với lại, cậu đâu định tiêu diệt Vandalieu, phải không? Thế thì làm sao mà chia nhỏ cậu ta ra rồi phong ấn được?”

“Tôi không định dùng nguyên si cách phong ấn Ma vương lên Vandalieu đâu. Ý tôi là ta có thể điều tra phương pháp đó, rồi tìm cách chỉ phong ấn tử vong ma thuật mà thôi” Asagi giải thích. “Và nếu thực sự áp dụng được, chúng ta sẽ chia sẻ phương pháp đó với Hội Pháp sư và các quốc gia khác.”

“Khoan, tại sao lại phải chia sẻ với mấy quốc gia kia?!” Tendou sửng sốt hỏi.

“Để không tái diễn bi kịch từng xảy ra ở Origin” Asagi đáp. “Dù chúng ta có phong ấn được tử vong ma thuật của Vandalieu đi nữa, một khi những kẻ có quyền lực biết đến sự tồn tại của loại ma thuật này, họ sẽ tìm mọi cách để giành lấy nó. Chúng ta cần lan truyền một phương pháp có thể ngăn chặn tử vong ma thuật, để thế giới không sa vào cuộc chạy đua nghiên cứu như ở Origin.”

Tại Origin, ngay cả sau khi Vandalieu—người duy nhất sử dụng tử vong ma thuật—chết đi, các quốc gia vẫn âm thầm nghiên cứu loại ma thuật ấy.

Bởi tử vong ma thuật quá mức hữu dụng. Vandalieu thậm chí còn nhờ nó mà trở thành lãnh đạo của cả một quốc gia.

Vì vậy, Asagi tin rằng cần phải phổ biến cách thức ngăn chặn tử vong ma thuật đến mọi quốc gia, để chặn đứng mọi âm mưu nghiên cứu nó.

Sau đó, nếu các giáo hội tuyên bố tử vong ma thuật là “tà thuật bị cấm”, thì dù không hoàn hảo, trật tự ít nhất cũng sẽ được duy trì. Dù sao, tôn giáo ở thế giới này còn có sức ảnh hưởng hơn cả Origin.

“… Giờ nghĩ lại, chuyện đó sẽ rất hữu ích nếu tên Rikudou chết tiệt kia cũng chuyển sinh qua đây” Shouko gật gù. “Dù tôi chẳng tin hắn có thể hoàn tất nghiên cứu tử vong ma thuật.”

Rikudou, vẫn còn sống ở Origin, là kẻ thuộc hàng ngũ cấp cao của Bravers, người bí mật tiếp tục nghiên cứu tử vong ma thuật và là kẻ giật dây nhóm Murakami.

“Ừ…” Tendou ngập ngừng một lát rồi gật đầu. “Không biết có làm được thật không, nhưng cứ thử đi.”

Dù sợ hãi Vandalieu, nhưng viễn cảnh có thể tìm ra cách chấm dứt tử vong ma thuật là điều quá hấp dẫn đối với Asagi.

Tendou từng nghĩ đến chuyện rời bỏ lục địa này, cắt đứt mọi ràng buộc như Mao đã làm. Nhưng những gì cậu tận mắt chứng kiến về sức mạnh của Vandalieu quá đỗi kinh hoàng, khiến cậu không thể dễ dàng đưa ra quyết định đó.

Dù có rời khỏi lục địa Bahn Gaia, liệu cậu có thật sự thoát khỏi Vandalieu không? Nếu cứ như vậy thì chẳng lẽ phải sống cả đời trong lo sợ rằng bất kỳ lúc nào thì Vandalieu sẽ đổi ý và tìm đến giết cậu sao?

Với Tendou, người đang bị sự bất an và sợ hãi dần nuốt chửng, đề xuất của Asagi giống như một tia hy vọng le lói.

“Được rồi, nếu đã đồng ý thì cứ làm theo kế hoạch này” Asagi nói. “Mà nói là kế hoạch thì… chúng ta cũng chưa có manh mối gì cả. Chắc phải đi điều tra mấy di tích cổ… nhưng cũng chẳng có nhiều thời gian.”

Một linh cảm bất an len lỏi trong lòng Asagi. Vandalieu từng tuyên bố rằng mình là vua của một quốc gia—nếu cứ tiếp tục mở rộng thế lực như vậy, chẳng phải một ngày nào đó sẽ xảy ra chiến tranh với Đế quốc Amid hoặc Vương quốc Orbaume, kéo theo cả lục địa vào vòng lửa đạn hay sao?

Phải ngăn tử vong ma thuật trước khi chuyện đó xảy ra. Nếu Vandalieu biết rằng các quốc gia khác đã tìm ra cách khắc chế tử vong ma thuật, có lẽ cậu ta sẽ thận trọng hơn. Ít nhất, hòa bình sẽ được giữ nếu cậu ta chịu rút khỏi Công quốc Sauron và ẩn mình trong dãy núi.

Sự thật là, lực lượng của Alda—vị thần của luật lệ và định mệnh—đã bắt đầu hành động. Dù Vandalieu có ngoan ngoãn ở yên trong Dãy núi Biên giới, chiến tranh vẫn có thể nổ ra trên toàn thế giới. Nhưng Asagi vẫn chưa biết gì về điều đó.

-----------------------------------------

Cùng thời điểm đó, khi Vandalieu đang lặn sâu dưới biển để tìm một con tàu, Amemiya Hiroto đang tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi tại nhà riêng.

Đã hơn một năm trôi qua kể từ trận chiến với Eighth Guidance và thảm họa tại trụ sở Bộ quốc phòng quốc gia. Cục diện thế giới đang thay đổi theo những chiều hướng lớn lao.

Mối quan hệ giữa các quốc gia từng cử đặc nhiệm tới căn cứ của Eighth Guidance và nhóm Bravers đã rạn nứt nghiêm trọng. Dù trên bề mặt trông như đã hàn gắn, nhưng thực chất vẫn căng thẳng ngấm ngầm.

Tổng thống của Liên bang đã từ chức, dẫn đến một cuộc tổng tuyển cử. Quốc gia đó vẫn đang chật vật chuyển đổi chính quyền và tái cơ cấu Bộ quốc phòng.

Tại Liên Hợp Quốc, từng có một phong trào vận động thành lập hiệp ước cấm nghiên cứu tử vong ma thuật ở tất cả các quốc gia thành viên. Hiroto cũng đã tích cực thúc đẩy hiệp ước ấy. Thế nhưng, sự phản đối của một cá nhân nào đó đã khiến nó không thể thông qua, và cuối cùng bị xếp xó.

“Mẹ ơi, Oji-san vẫn chưa tới hả mẹ?” – Hiroshi, con trai cả của Hiroto, ngẩng đầu hỏi.

Amemiya Narumi—giờ đã mang họ Amemiya sau khi kết hôn với Hiroto—mỉm cười dịu dàng với con trai. “Con thương Oji-san lắm ha, Hiroshi?”

“Đừng lo, chú ấy sẽ đến ngay thôi. Hôm nay chắc cũng được nghỉ mà” Hiroto trấn an con.

“Nhưng ba ơi, lâu lắm rồi tụi mình chưa gặp Oji-san. Ba cũng đâu có gặp chú ấy dạo này đúng không?” – Hiroshi hỏi lại.

Câu nói ấy khiến Hiroto khựng lại đôi chút. “Ừm… đúng là vậy. Cũng đã một thời gian rồi ba không gặp riêng chú ấy.”

Dù Hiroto đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản để không lộ cảm xúc ra ngoài, có vẻ như Narumi vẫn tinh ý nhận ra.

Ngay khoảnh khắc ấy, chuông cửa vang lên báo hiệu có khách tới nhà.

Người “Oji-san” đã lâu không ghé thăm gia đình Amemiya—‘Avalon’ Rikudou Hijiri—xuất hiện với nụ cười ung dung. “Chắc giờ nói ‘lâu rồi không gặp’ thì hơi kỳ nhỉ. Dù gì thì ta vẫn gặp nhau trong công việc, mà truyền thông cũng tiếp xúc cả hai suốt.”

“…Ừ” Hiroto gật đầu đáp.

“Nhưng ta muốn cậu hiểu cho. Ta thật sự đã cân nhắc rất kỹ khi phản đối hiệp ước cấm nghiên cứu thuộc tính tử vong.”

Người phản đối hiệp ước ấy không ai khác chính là Rikudou—hiện đang là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong hàng ngũ Bravers.

Với việc Minami Asagi và Endou Kouya đều đã qua đời, Rikudou là người mà Hiroto tin tưởng nhất. Vậy nên khi Rikudou công khai phản đối hiệp ước, Hiroto đã thật sự cảm thấy bị sốc. Nhưng giờ đây, anh cũng phần nào hiểu được lý do phía sau.

“Cấm nghiên cứu chỉ trong các quốc gia thành viên Liên Hiệp Quốc thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Mà để chuẩn bị biện pháp ngăn chặn mấy nước khác hay các tổ chức tội phạm quy mô lớn tiếp tục nghiên cứu, anh bắt buộc phải phản đối, đúng không?” – Hiroto nói.

“Vả lại, tụi mình cũng chỉ là thành viên của một tổ chức. Không phải chính trị gia hay lãnh đạo quốc gia gì cả. Hiệp ước bị bác bỏ qua cuộc bỏ phiếu của Liên Hợp Quốc rồi, có đồng ý hay phản đối cũng chẳng thay đổi được gì đâu” Narumi nói. “Hai người không cần tự trách mình làm gì cả.”

“Cảm ơn cô đã hiểu” Rikudou mỉm cười đáp.

Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác.

Rikudou Hijiri đang lén lút tự mình nghiên cứu thuộc tính tử vong. Việc hắn phản đối hiệp ước chẳng qua là để không cản trở kế hoạch của chính mình.

Dưới tay Rikudou là nhiều nhân vật quyền lực và giới tài phiệt từ khắp nơi trên thế giới, thậm chí bao gồm cả một số người tái sinh. Nếu tử vong ma thuật bị cấm nghiên cứu tại quốc gia chủ chốt nơi thí nghiệm đang diễn ra, sẽ rất bất tiện cho hắn.

Nếu hiệp ước được ký kết, việc mua bán, nhập khẩu các loại dược phẩm thí nghiệm, ma cụ hay thiết bị phân tích có thể dùng trong nghiên cứu tử vong sẽ bị kiểm soát gắt gao. Nếu âm mưu của Rikudou bị phanh phui, mọi thứ sẽ tan thành mây khói.

Thật may khi Minami, Endou và Tendou đều đã biến mất. Mọi thứ nhẹ nhàng hơn hẳn. Xem ra vận mệnh đang đứng về phía ta, Rikudou thầm nghĩ.

Hắn không hề hay biết rằng Asagi đã được tái sinh ở một thế giới khác, còn Kouya thì vẫn đang giận dữ dõi theo hắn từ Thần giới của Rodcorte. Rikudou tin rằng mình là một kẻ đặc biệt.

“Thôi, đừng nói chuyện khó hiểu nữa. Narumi, dù muộn nhưng đây là quà mừng em bé” Rikudou nói, đưa cho cô một hộp quà được gói rất đẹp.

“Cảm ơn anh” Narumi mỉm cười nhận lấy.

Hiroto thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu trò chuyện với Rikudou như bạn bè xưa.

“Oji-san, còn quà của con đâu?!” – Hiroshi hớt hải chạy tới hỏi.

“Nè Hiroshi! Không được nói mấy lời bất lịch sự như vậy!” – Narumi vội vàng mắng.

“Hiroshi-kun, quà của cháu đây” Rikudou lấy ra một túi nhỏ đưa cho cậu bé.

“Cảm ơn Oji-san!” – Hiroshi reo lên rồi cầm túi chạy mất.

“Khoan! Phải cảm ơn đàng hoàng rồi mới mở chứ!” – Narumi nói lớn rồi chạy theo con.

“Xin lỗi, thằng bé dạo này nghịch quá” Hiroto cười ái ngại.

“Ha ha, chỉ cần nó khỏe mạnh là tốt rồi. Nhưng có vẻ nó không giống cậu lắm, cũng chẳng giống người mà nó được đặt tên theo.” – Rikudou nói.

*Ghi chú: Chữ “Hiro” trong tên Hiroshi là cùng một ký tự Hán tự với chữ “Hiro” trong tên Vandalieu (Amamiya Hiroto).

“…Ừ, chắc vậy thật. Tôi chưa từng gặp người đó, người có cái tên gần giống tôi. Nên cũng chẳng biết nhiều về anh ta…” – Hiroto đáp, nhớ về Amamiya Hiroto—người mà anh chưa bao giờ gặp… hay đúng hơn, là chưa từng có cơ hội gặp, kể từ khi Amamiya hóa thành Undead.

“Thật ra, tôi cũng chẳng nhớ rõ về cậu ta nữa” Rikudou nói.

Quả thật, hắn chẳng còn nhớ rõ về Amamiya Hiroto. Nhưng vẫn giả vờ như có ký ức, tiếp tục duy trì vai diễn. Trong đầu hắn chỉ thấy mệt mỏi với cái vỏ bọc “bạn thân tử tế” để đánh lừa Hiroto và những người xung quanh.

Nếu cứ giao hết cho con rối Metamorph, e rằng mình sẽ quên cách giả vờ thân thiện với Amemiya mất.

Giữ vững vai diễn, Rikudou lái câu chuyện sang hướng khác.

“Nhắc mới nhớ, cậu nói đứa con thứ hai là con gái phải không? Tôi nghe tên bé là Mei… có phải…?”

“Ừ, tôi không đặt tên bé là Pluto được, nên đã đổi thành cái tên Nhật.”

*Ghi chú: Chữ “Mei” trong tên của bé có nghĩa là “bóng tối”, và cũng là chữ đầu tiên trong từ “Minmei-sei” – tức sao Diêm Vương (Pluto) trong tiếng Nhật.

“Ra là vậy… Dù sao thì Eighth Guidance vẫn còn nhiều người hâm mộ lắm, từ Pluto đến Baba Yaga. Cậu nên cẩn thận với những người xung quanh” Rikudou khuyên. “Mà bé đã kiểm tra thuộc tính chưa?”

Ở thế giới Origin, nơi khoa học và ma thuật cùng tồn tại, việc xác định thuộc tính Mana của trẻ là điều quan trọng. Ở các quốc gia phát triển, kiểm tra thuộc tính đã trở thành thông lệ.

“Chưa đâu. Bé còn chưa được một tuổi mà. Trẻ quá thì Mana yếu, máy móc không nhận ra thuộc tính gì cả” Hiroto đáp.

“Giờ nghĩ lại, đúng rồi ha. Ở quốc gia này… nếu tôi nhớ không lầm, là ba tuổi trở lên mới được kiểm tra, đúng không?”

Dù trùng tên với Pluto đi nữa, thì cũng chẳng thể nào con bé có khuynh hướng với tử vong ma thuật được. Mình nghĩ nhiều quá rồi, Rikudou tự nhủ.

Ngay lúc đó, trong chiếc nôi đặt ở phòng bên, đôi mắt bé Mei bỗng mở ra.

“…”

Toàn bộ mắt cô bé—kể cả tròng trắng—đều nhuốm một màu đen thẳm. Nhưng rồi bé chớp mắt, đôi mắt lập tức trở lại bình thường.

Và rồi, cô bé lại nhắm mắt, tiếp tục giấc ngủ.

Không một ai chứng kiến hiện tượng nhỏ bé nhưng dị thường ấy… kể cả các vị thần.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Chán thế, tưởng tác giả định cho Narumi sinh khó, yếu đi rồi chết bệnh chứ, mà thôi vậy mới có drama để xem
Xem thêm
Biết ngay mà
Nói đến cũng hợp lý,bị nhồi cả đống tử vong rồi lại nhồi cả đống sinh mệnh lôi về,ko dính tí mới lạ
Mà ng có thuộc tính tử bay màu hết rồi,xác cũbg đek còn thì nghiên cứu kiểu gì nhỉ
Xem thêm
Lại là đứa nối gót Van tại origin à
Xem thêm