• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09: Hiểm họa thai nghén

Chương 185: Cuộc gặp với các vị thần

1 Bình luận - Độ dài: 6,623 từ - Cập nhật:

Người phụ nữ khổng lồ bước đến gần con tàu Cuatro, vừa đi vừa đá văng lũ quái vật bỏ chạy và những gốc cây đang bốc cháy dưới chân.

Thân hình to lớn của cô ta khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng toát lên vẻ đẹp huy hoàng, thần thánh. Một làn hào quang linh thiêng bao phủ toàn thân. Nếu bỏ qua kích thước khổng lồ và việc mặt đất rung chuyển mỗi khi cô ta bước đi—không, ngay cả khi không bỏ qua điều đó—người ta cũng dễ nhầm lẫn cô là một nữ thần.

“Ta là Moon Giant Deeana. Một trong những đứa con của Zerno, thần Colossus. Ta đoán ngươi là thánh tử của Vida, là dũng sĩ mới được ban xuống, và đây là những người đồng hành của ngươi?” cô cất tiếng, đứng nơi rìa khu rừng đang rực cháy.

Giọng nói dịu dàng, nhưng chỉ vừa nghe thôi, cả Oniwaka, Kanako, Doug, Melissa và thậm chí cả con tàu Cuatro cũng đều bất giác co mình lại như bị khí thế đè ép.

Chỉ có Vandalieu là tỏ ra vô cùng phấn khích khi được gọi là “dũng sĩ” thay vì “Ma Vương”.

“Vâng! Ta chính là ‘dũng sĩ’ đó! Ta tên là Vandalieu! Dũng sĩ!” cậu hét toáng lên từ boong tàu, nhoài cả người ra ngoài.

Thậm chí, cậu còn cố tình lặp lại từ “dũng sĩ” để nhấn mạnh.

“Ta vẫn nghe thấy nếu ngươi nói bình thường thôi. Không cần nhoài ra rồi gào lên như thế đâu. Nguy hiểm đấy, thôi đi” Deeana khẽ nhắc, lo cậu rơi xuống vùng biển độc phía dưới. Sau đó, cô hắng giọng, lấy lại khí chất oai nghiêm ban đầu. “Ta đã nghe tin về ngươi từ Schneider và những người đồng hành trung thành với Vida. Từ tận đáy lòng, ta chào đón ngươi đến đây.”

Sau khi Kanako, Doug và Melissa trở về Talosheim cùng Legion, Vandalieu đã lên đường cùng Leo và Cuatro. Hiện tại, cậu đang ngồi gọn trong lòng bàn tay Deeana, cùng những người đồng hành.

“Dù sao thì, nếu phải đi bộ theo bước chân các ngươi thì có mà hàng tháng mới tới nơi” Deeana nói.

Kích thước của cô tương đương với Gyubarzo, tà thần của hải vực đen. Dưới mỗi bước chân, đất đá và cây cối bị nghiền nát, lũ quái vật quanh đó cuống cuồng tháo chạy. Cô bước đi không chút do dự, dù là đang băng qua vùng Tổ quỷ hiểm trở đến đâu đi nữa.

“Không chỉ là vấn đề khoảng cách nhỉ” Vandalieu lẩm bẩm.

“Đúng vậy. Ta nghe từ tên đó… à không, từ Schneider và các bạn đồng hành của hắn rằng nơi mà các ngươi gọi là Lục địa Bóng Tối là tập hợp của vô số Tổ quỷ với điều kiện khắc nghiệt hơn hẳn so với các lục địa do loài người cai quản, và lũ quái vật ở đây thì mạnh khủng khiếp—mạnh đến độ bình thường chỉ có thể gặp trong Dungeon” Deeana nói. “Khu vực chúng ta đang ở chỉ là rìa lục địa nên không quá dữ dội, nhưng càng vào sâu bên trong thì quái vật Rank 10 xuất hiện nhiều như kiến.”

“Quái vật Rank 10… đầy rẫy luôn á…” Oniwaka lẩm bẩm, mặt tái xanh.

Ngay cả trong Dãy núi Biên Giới, quái vật Rank 10 ngoài Dungeon cũng cực kỳ hiếm, chỉ có vài con như lũ Rồng Bão sống trên trời cao là ngoại lệ.

Thấy phản ứng ấy, Deeana chỉ mỉm cười có phần cay đắng. “Nguyên nhân chính là Ravovifard, tà thần của sự giải phóng. Tên tà thần đó đã kích thích lũ quái vật tăng Rank để tranh đấu với các tà thần khác và tấn công chúng ta. Nhờ thế, lục địa này mới trở nên nguy hiểm hơn bất kỳ nơi đâu” cô nói. “Nhưng giờ hắn đã biến mất, nên số lượng quái vật cấp cao đang dần giảm bớt. Có lẽ trăm năm nữa thì mọi thứ sẽ yên ổn trở lại… mặc dù, lần nhật thực vừa rồi thì chúng lại nổi điên lên.”

Ravovifard từng đánh bại nhiều tà thần khác để chiếm lấy quyền kiểm soát Lục địa Bóng Tối, nhưng sau khi hắn bị tiêu diệt, tình hình nơi đây có vẻ đã bớt hỗn loạn hơn.

“Tuy vậy, chuyện này cũng khiến các ngươi phải chịu liên lụy” Deeana tiếp lời. “Ta chỉ được nghe kể sơ lược từ lão Long già ngốc nghếch đó… Zantark chắc sẽ nói rõ hơn khi gặp, nhưng ta cũng xin được gửi lời tạ lỗi. Ta rất lấy làm tiếc.”

Vì Ravovifard thoát khỏi Lục địa Bóng Tối, Bugitas, hoàng tử của tộc Noble Orc và là người đứng đầu đế quốc Orc lúc đó, đã phát động một cuộc chiến lớn trong Dãy núi Biên Giới.

Tuy mọi lỗi đều bắt nguồn từ Ravovifard, Deeana vẫn cảm thấy mình có phần trách nhiệm vì đã để hắn thoát ra.

“‘Long già ngốc nghếch’ ư?” Vandalieu nhắc lại. “… Chỉ cần nghe câu đó là đủ rồi, xin đừng bận tâm thêm nữa. Quan trọng hơn, cô nói trong đợt nhật thực vừa rồi, lũ quái vật trở nên điên loạn là sao?”

“Do ảnh hưởng từ nhật thực mà Alda gây ra… Nói chính xác hơn là cái gọi là ‘nhật thực’ do Alda nới lỏng sự kiểm soát lên thuộc tính ánh sáng và sinh mệnh, khiến mặt trời mờ đi. Việc này đã khiến một số phong ấn trên tà thần—tàn dư của quân đoàn Ma Vương—cũng lỏng ra” Deeana giải thích.

Hóa ra không chỉ có Gyubarzo quay trở lại.

“Bahn Gaia hiện nằm dưới quyền kiểm soát của Alda, lẽ ra hắn phải cảnh giác hơn trong lúc nhật thực… Có thể hắn đã bỏ sót vài thứ, hoặc đây là hành động có chủ ý. Các phong ấn được đặt bởi nhiều vị thần khi chiến đấu với Ma Vương nay đã suy yếu” Deeana tiếp tục. “Chuyện này xảy ra là vì Alda hiện là vị thần duy nhất cai quản thế giới.”

Có vẻ như để gây ra nhật thực, Alda đã chủ động nới lỏng quyền kiểm soát của mình, khiến các phong ấn yếu đi. Dĩ nhiên, không phải phong ấn nào cũng bị phá vỡ.

Tuy nhiên, quanh Lục địa Bóng Tối và vùng biển lân cận, vẫn còn rất nhiều tà thần yếu mà Guduranis từng coi là vô dụng nên không thèm thu phục. Deeana và đồng đội cũng từng tự tay phong ấn một số tà thần yếu khác hoặc tận dụng lúc chúng suy yếu để trấn áp. Việc các phong ấn này cùng lúc suy yếu đã gây ra rất nhiều rắc rối.

“Vì thế, bọn ta đã vô cùng bận rộn. May mắn là phần lớn chỉ là những tà thần không quá mạnh nên chưa gây ra đại họa… Nhưng bọn ta dự định sẽ thay phiên nhau tiếp đón ngươi cả ngày lẫn đêm. Thế mà Tiamat đã dồn hết sức phong ấn một tà thần định chạy thoát, rồi thiếp đi luôn, khiến ta phải để ngươi đợi đến đêm mới tới được” Deeana nói. “Ta không rõ Alda định giở trò gì, nhưng chuyện này quả thực rất phiền toái.”

“Có lẽ đó cũng là một phần trong kế hoạch của Alda” Gufadgarn đột ngột lên tiếng sau một hồi im lặng. “Hắn tránh gây thiệt hại trực tiếp đến lục địa Bahn Gaia bên ngoài Dãy núi Biên Giới, nhưng lại bào mòn sức lực của các ngươi bằng cách khiến tà thần thoát phong ấn. Dù có tổn thất về người, hắn vẫn có thể phái các dũng sĩ xử lý, đồng thời nhận được thêm tín đồ và gia tăng sức mạnh cho các dũng sĩ. Tuy nhiên, kế hoạch có vẻ không thuận lợi như hắn tưởng.”

“Ngươi… Gufadgarn đó à?” Deeana mở to mắt hỏi.

“Vâng. Chẳng lẽ ngài không nhận ra?”

Hóa ra Deeana giờ mới nhận ra cô gái Elf xinh đẹp kia chính là vật chứa của Gufadgarn.

“Nếu ngài không nhận ra, vậy thì tốt. Nghĩa là thân xác ta đã hoàn chỉnh đến mức đánh lừa được cả thần linh” Gufadgarn đáp. “Như vậy, ta đã thực hiện được ý nguyện của Zakkart—người từng ao ước có một cô gái Elf xinh đẹp.”

“… Không, ta có nhận thấy có gì đó là lạ ở một ‘Elf’ kia… Nhưng nói thật thì, trong mắt ta, đám các ngươi ai cũng lạ lùng cả.”

Từ Pauvina—nửa Noble Orc, đám Ghost với cấp bậc tăng trưởng kỳ lạ, đến Bone Man—một Undead có lý trí và ý thức, và đặc biệt là Vandalieu với khí chất dị thường hơn tất thảy. Trong số đó, Gufadgarn là người ít nói nhất nên dễ bị lẫn.

“Ta rất vui vì Gufadgarn… Khoan đã, ‘ý nguyện của Zakkart’ là sao?” Deeana hỏi, vẻ bối rối không hề che giấu.

“À, xin đừng hỏi chuyện đó lúc này” Vandalieu cắt ngang. “Ta sẽ giải thích hết khi gặp Zantark và những người khác.”

Dù sao thì cũng sẽ còn nhiều vị thần khác bất ngờ trước hình dạng hiện tại của Gufadgarn, nên cậu không muốn phải kể đi kể lại nhiều lần.

“Quan trọng hơn, cô có liên hệ gì với Sun Giant Talos không?” Vandalieu hỏi. “Tên cô không xuất hiện trong ghi chép của Talosheim, nên bọn ta chưa từng nghe đến.”

Cậu muốn đổi chủ đề, nhưng thật ra cũng đã thắc mắc về danh xưng “Moon Giant” ngay từ lúc mới nghe thấy.

“Có chứ. Ta là em song sinh của Sun Giant Talos” Deeana đáp, không có vẻ gì là ngần ngại. “Các Colossus được tạo ra từ thời các vị thần, trong đó có ta, đều là con của thần Colossus Zerno. Talos và ta ra đời cùng lúc. Zerno ban cho mỗi đứa một phần—sức nóng của mặt trời và ánh sáng của mặt trăng” cô mỉm cười dịu dàng với công chúa Levia đang lơ lửng sau lưng Vandalieu. “Vì vậy, ta chính là ‘cô’ của toàn bộ tộc Titan. Ta từng chiến đấu bên Talos trong trận đại chiến cách đây mười vạn năm… nhưng rồi các ngươi đã phải chịu bao gian khổ vì bọn ta không đủ sức.”

Công chúa Levia, giờ đây đã tiến hóa thành Satan Prometheus Ghost, vội vàng hiện thân và cúi đầu, ngọn lửa đỏ đen trên người khẽ rung động. “Không, bọn cháu không dám nhận những lời như thế! Nhưng… nếu ngày nào đó cô đến thăm Talosheim, hẳn mọi người sẽ rất vui mừng.”

“Chắc chắn rồi. Một ngày nào đó ta sẽ đến. Trở thành Ghost như vậy, cháu lại càng giống Talos hơn. Ta ban phúc cho cháu và đồng tộc” Deeana nói, nở một nụ cười sâu lắng nhìn ngọn lửa như áo choàng bao quanh Levia.

Nơi Deeana đưa Vandalieu và đồng đội đến thoạt nhìn chỉ là một vùng đất chết u ám, tràn ngập dung nham và đá tảng…

Tuy nhiên, dường như không có khí độc từ hoạt động núi lửa trong không khí xung quanh. Nơi này tuy nóng, nhưng không đến mức không thể chịu nổi. Chỉ cần vài ngọn 【 Qủy hỏa 】—những ngọn lửa lạnh có khả năng hấp thu nhiệt—là đã có thể hạ nhiệt độ xuống mức dễ chịu.

Khi Vandalieu còn đang thắc mắc về môi trường kỳ lạ nơi đây, Gufadgarn cất tiếng: “Có lẽ, lượng dung nham bao quanh không phải là kết quả từ hoạt động núi lửa, mà là do sự hiện diện của Zantark.”

“Ra vậy… Đây chính là sức mạnh của một đại thần. Nhưng có vẻ mọi chuyện không chỉ đơn giản vậy.” Vandalieu gật đầu.

“Đúng thế. Nơi này đã một phần biến thành Thần Vực của Zantark. Ta từng nghe rằng, cách đây cả trăm ngàn năm, sau khi dung hợp với các Ác Thần, ông ấy đã trở thành một tồn tại khác biệt, khiến Thần Vực không thể quay lại như xưa được nữa. Hiện giờ, có lẽ ông đang biến một phần của Hắc Lục Địa thành Thần Vực của chính mình… dù rằng đó là một hành động khá liều lĩnh” Gufadgarn khẽ thì thầm.

Cô cho rằng Zantark chỉ có thể làm vậy bởi toàn bộ đại lục này đã bị ô nhiễm Mana ở mức độ tương đương với bên trong một Dungeon, và vì giờ đây hai phần ba bản thể của ông đã là ác thần.

“Hmm. Đây là một phát hiện lịch sử vĩ đại” Luciliano nói, mồ hôi đầm đìa, tay vẫn không ngừng ghi chép như thể sinh mạng của anh ta phụ thuộc vào từng con chữ. Ngay cả anh ta cũng không giấu nổi sự căng thẳng khi có quá nhiều vị thần hùng mạnh tụ họp nơi đây.

Nào là Tiamat, nữ thần rồng cổ đại có hình dạng như một Drakonid khổng lồ. Rồi Lafaz, chúa tể chim thú, với hình dạng một con chim hai đầu khổng lồ. Cả tổ tiên của chủng tộc Kijin và Majin cũng có mặt.

Tổ tiên của Kijin to lớn đến mức dễ bị nhầm với một Colossus, khoác áo choàng lông thú và đeo mặt nạ. Trái lại, tổ tiên của Majin chỉ cao ngang một con người, nhưng lại tỏa ra khí thế vô cùng áp đảo.

Ngoài ra còn vô số vị thần khác cùng những tín đồ của họ tụ hội tại đây.

Giữa họ, có hai người đặc biệt nổi bật. Một là người đàn ông trông như mạo hiểm giả, toàn thân phát ra ánh sáng nhạt. Người còn lại có hình dạng như đã dung hợp với một ngọn núi đá, đang ngồi trầm mặc, mắt nhắm nghiền.

… Và còn một “người” khác nổi bật theo kiểu khác—một sinh vật có hình dáng giống như Wyvern, chỉ to hơn bình thường đôi chút, đang đứng cạnh người đàn ông phát sáng kia và run bần bật.

Cái quái gì thế? Vandalieu thầm nhủ. Các đồng đội của cậu cũng nhìn sinh vật này với ánh mắt đầy tò mò, nhưng chưa kịp hỏi thì—

Vị thần nam, với nửa thân phải bị bao phủ bởi thứ giống như cát sắt màu đen và nửa còn lại là màn sương đen mịt mù… Zantark, chiến thần của lửa và hủy diệt, đột nhiên mở mắt, nhe hàm răng đầy nanh sắc và há to miệng.

Ông gầm lên một tiếng vang dội như cơn bão, mang theo áp lực thật sự khiến ngay cả Vandalieu cũng khựng lại.

Tuy nhiên, dù tiếng gầm mạnh mẽ là thế, không ai hiểu được ý nghĩa bên trong.

“Thành thật xin lỗi!!” Luciliano lập tức ngừng viết và phủ phục xuống theo bản năng.

“Ông chủ à, lẽ ra tụi mình phải quỳ xuống hay cúng gì đó trước chứ?!” Kimberley la lên trong hoảng loạn.

“Van, ông ấy nổi giận với cậu hả?” Pauvina ngơ ngác hỏi.

“Bocchan, chúng ta nên làm gì đây?!” Sam hấp tấp lên tiếng.

“Hay là dâng mấy miếng mỡ từ thịt Gyubarzo cho ông ấy?!” Saria đề xuất.

“Bình tĩnh nào, mọi người. Saria, cất mấy miếng mỡ đó đi, chị làm mọi người hết hồn rồi” Vandalieu cố gắng xoa dịu đồng đội, dù chính cậu cũng đang hoang mang. “Nhưng… ông ấy thật sự đang nổi giận với mình sao?”

Cậu đã quen với những ác thần có hình dạng quái dị, và không cảm nhận được cơn giận nào từ Zantark cả. Tuy nhiên, những người khác chỉ thấy ông đang cau mày và gầm lên mà chẳng hiểu được gì.

Tổ tiên Majin nhăn mặt rồi đập vào vai người đàn ông có gương mặt cứng đơ như tượng đá—kẻ trông giống một mạo hiểm giả.

“À phải! Cụ già… Zantark nói rằng: ‘Chào mừng, Thánh Tử của Vida, kẻ mang những mảnh linh hồn của các dũng sĩ’” người đàn ông—Dũng thần Farmaun—nói.

Có vẻ như anh ta hiểu được tiếng gầm của Zantark. Zantark lại gầm lên lần nữa, nhưng lần này, Farmaun lập tức phiên dịch. Dường như kể từ sau khi hợp thể với ác thần của bụi tối và ác thần của bóng tối tà ác, Zantark đã không thể giao tiếp như trước, phải nhờ thần khác phiên dịch thay.

“‘Ta chào đón các ngươi… Dù vậy, nơi này chỉ toàn đá và dung nham, cũng chẳng có gì thú vị để làm cả…’”

Đột nhiên, tổ tiên Majin đập vào Farmaun.

“Á đau! Đó là lời của Zantark chứ không phải tôi!” Farmaun phản đối.

“Ta biết, nhưng vì những lời đó phát ra từ miệng ngươi, tay ta tự động phản ứng. Xin lỗi vì đã xen ngang, Oyaji-dono, và chào mừng các vị khách quý.”

*Chú thích: Oyaji-dono là cách xưng hô tôn trọng với “ông già”, chỉ Zantark trong ngữ cảnh thân mật nhưng vẫn kính trọng.

Nói xong, ông lùi lại hai bước về vị trí ban đầu. Các vị thần khác nhìn ông với vẻ không hài lòng, nhưng chẳng ai cảm thấy tội cho Farmaun.

Cuộc đối thoại vừa rồi chứng tỏ một điều—Farmaun vẫn chưa được tha thứ. Giữa họ chỉ có một thỏa thuận ngừng chiến mà thôi.

Tất nhiên, xét đến hiềm khích giữa phe của Vida và lực lượng của Alda kéo dài từ cuộc chiến năm xưa, thì ngừng chiến cũng đã là điều khó tin rồi.

Với tổ tiên của Majin cùng các thần khác, Farmaun là kẻ đã từng sát cánh với những kẻ đã làm cha mẹ, anh chị em của họ bị thương và giết hại vô số con cháu. Dù hầu hết thời gian ông chiến đấu với Zantark, số người mà ông trực tiếp gây thương vong ít hơn hai dũng sĩ thiên về chiến đấu khác.

Nhưng nếu ông vẫn ở bên Zantark—vị thần từng chọn ông làm dũng sĩ—hoặc ít nhất không tham chiến, mọi chuyện đã khác? Với suy nghĩ đó, làm sao họ có thể dễ dàng cắt đứt xiềng xích quá khứ?

Vandalieu cảm giác như thấy Zantark khẽ mỉm cười cay đắng khi nhìn các thần khác… dù có lẽ chỉ là ảo giác.

Zantark lại gầm lên.

“‘Ta muốn cùng các ngươi chiến đấu chống lại Alda một lần nữa. Nhưng hiện tại, ta không thể rời khỏi nơi này. Một phần vì những phong ấn yếu ớt đang bung ra từ các tàn tích của Ma Vương sau nhật thực gần đây, và hơn nữa, nếu ta rời Hắc Lục Địa, lũ quái vật sẽ tiếp tục sinh sôi, khiến Tổ quỷ lan rộng không kiểm soát, chỉ trong vài năm sẽ vượt biển mà đến tận Bahn Gaia…’”

Farmaun hổn hển phiên dịch: “Zantark, chậm lại chút đi. Mỗi tiếng gầm của ông chứa nhiều ý nghĩa quá, tôi theo không nổi đâu!”

Có vẻ như mỗi tiếng gầm của Zantark đều chứa thông tin dày đặc khiến người phiên dịch cũng mệt bở hơi tai.

“Ra vậy, ta đã hiểu tình hình bên này. Còn bên ta, ta đã phá hủy quyền năng thần thánh của Alda dùng để phong ấn Vida rồi.” Vandalieu nói.

Ngay khi lời ấy vang lên, cả đám thần trở nên náo động.

“Mẹ đã hồi sinh… không, là đã tỉnh lại?!”

“Ta vẫn luôn nhớ người… Cuối cùng ngày này cũng đến thật rồi!”

“KUEEEH!”

Tổ tiên của Majin và Kijin—những đứa con của Vida—run lên vì kinh ngạc lẫn vui sướng. Tiamat thì vẫy đuôi đầy phấn khích, còn Lafaz thì dang rộng đôi cánh và cất tiếng kêu lớn.

Zantark ngẩng lên trời, lần này không gầm mà… cười to, đầy vui mừng.

“‘Các ngươi mang đến tin vui vượt cả kỳ vọng. Ta biết ơn vì đã giải thoát cho người chị của ta—mẹ của toàn thể chúng ta…’ Chậc, lần này ta cũng nghe không kịp, Farmaun than thở.

“… Chẳng biết lời cảm ơn ta có ý nghĩa gì với ngươi không, nhưng hãy nhận lấy lòng biết ơn chân thành từ ta” anh nói, cúi đầu trước Vandalieu với vẻ nhẹ nhõm.

“Ta xin được đón nhận lòng biết ơn ấy” Vandalieu cũng cúi đầu, đáp lại một cách trịnh trọng.

Farmaun lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Nhưng thứ đang khiến Vandalieu tò mò không phải ông ta, mà là con Wyvern kia. Trong khi các vị thần khác vui mừng khôn xiết, thì nó lại không.

“Vậy là… hết thật rồi…” Wyvern lẩm bẩm, lệ tuôn ra từ đôi mắt vô hồn như đã chết.

Nó có thể nói chuyện… vậy chẳng lẽ là một biến chủng Wyvern cấp cao? Hay là… nó không phải Wyvern? Trông nó có chút giống Shashuja, Vandalieu nghĩ thầm.

Vùng đầm lầy lớn ở phía nam Talosheim hiện giờ là nơi sinh sống của tộc Lizardman, những Arman – biến dị của Lizardman – và tộc Scylla. Nhìn Wyvern trước mặt, cậu chợt nhớ đến Shashuja, đại diện của tộc Lizardman, người từng khiến cậu phải nhượng bộ chỉ vì đôi mắt rưng rưng như cún con.

Giờ nghĩ lại, năm nay mình chưa ghé thăm lần nào thì phải. Phải đến xem tình hình phát triển của Arman với mấy trang trại Capricorn mới được, Vandalieu thầm nghĩ.

“Vandalieu, Zantark dường như đang nói rằng: ‘Tuy vậy, điều đó càng khiến chúng ta khó hành động hơn, trừ khi Alda lại một lần nữa ra tay như trăm ngàn năm trước’” Gufadgarn lên tiếng thay cho Farmaun – người có vẻ đã đuối sức khi cố làm phiên dịch.

“Khi nói ‘khó hành động hơn’, ý ông ấy là nếu Alda phát hiện ra và mọi chuyện leo thang thành chiến tranh giữa các vị thần thì sẽ rất rắc rối?” Vandalieu hỏi.

“Chúng ta có thể hiểu là như vậy, nhưng tôi cho rằng vấn đề chính nằm ở việc duy trì thế giới. Dù chúng ta có đánh bại được Alda và đồng minh của ông ta đi nữa, thì nếu không thể duy trì các thuộc tính sau đó, thế giới sẽ bị hủy hoại, thậm chí tan rã” Gufadgarn giải thích, không cần dẫn lời Zantark nữa mà trực tiếp trình bày tình hình của các vị thần.

Sự tồn tại của thế giới Lambda được duy trì nhờ các vị thần cai quản tám thuộc tính: thổ, thủy, hỏa, phong, thời gian, không gian, sinh mệnh và quang. Nếu có vấn đề xảy ra trong việc quản lý các thuộc tính này, thế giới sẽ dần tan rã, và nếu để mặc lâu ngày mà không có ai điều tiết, thì cuối cùng sẽ diệt vong.

Hiện tại, Alda – thần của luật lệ và định mệnh – đang nắm quyền cai quản thuộc tính sinh mệnh mà vốn là của Vida, cùng với thuộc tính quang. Dũng thần Nineroad thì đang tạm quản lý phong, thay cho Shizarion – thần của gió và nghệ thuật – đã bị Ma Vương tiêu diệt. Còn hỏa thì do Dũng thần Farmaun Gold quản lý thay Zantark, với sự hỗ trợ của các thần dưới trướng Zantark.

Trong bốn thuộc tính còn lại, thời gian và không gian đang được trông nom bởi các vị Quyến thần của Ricklent và Zuruwarn. Riêng thuộc tính thổ và thủy lại do những thần còn sống sót sau cuộc chiến với Ma Vương – hoặc được Alda phong thần sau đó – duy trì.

Ngay cả khi không tính hỏa – hiện do phe trung lập là Farmaun quản lý – thì cũng đã có năm thuộc tính nằm trong tay phe của Alda.

“Hiểu rồi. Vậy là dù có đánh bại phe Alda, chúng ta cũng chưa chắc đủ khả năng để duy trì các thuộc tính sau đó” Vandalieu gật gù, nhận ra thế tiến thoái lưỡng nan mà Zantark đang đối mặt.

Vida và Ricklent tin rằng có thể mượn sức của các ác thần trong phe Vida – những người không đảm nhận quản lý thuộc tính – để tạm bù đắp. Nhưng Zantark thì hoài nghi khả năng đó sẽ đủ.

Trong số các đại thần chưa bị tiêu diệt, Vida, Ricklent và Zuruwarn đã dần hồi phục, nhưng cũng không phải là hoàn toàn. Hơn nữa, Peria và Botin vẫn chưa trở lại.

Zantark cũng từng nghĩ đến việc tự mình đảm nhận một thuộc tính khác, như Alda đang làm, nhưng ông là trụ cột chiến lực chủ lực của phe Vida. Đối phương cũng cảnh giác với ông, và rất có khả năng ông sẽ phải tiêu hao nhiều sức lực hơn dự tính trong trận chiến.

Nếu kết thúc trận chiến cam go mà thế giới lại tan vỡ thì thắng lợi có còn ý nghĩa gì nữa?

“Khó xử ghê nhỉ? Van, cậu không làm gì được sao?” Pauvina hỏi.

“Pauvina, chuyện của các vị thần thì đến cả tôi cũng bó tay. Tôi chỉ miễn cưỡng gỡ được mấy phong ấn, giải mấy lời nguyền, rồi  truyền đạo cho Vida thôi” Vandalieu đáp lại.

“Thưa chủ nhân, có lẽ ngài có thể sản xuất hàng loạt Undead, rồi ra lệnh cho bọn họ thờ phụng các vị thần phe Vida? Như thế sẽ thúc đẩy việc thu hút tín đồ” Bone Man đề xuất.

“Cái đó chẳng phải ngài vẫn làm suốt từ trước tới giờ sao? Dù hiệu quả có chậm, nhưng người ta vẫn nói ‘nước chảy đá mòn’ mà” Rita tiếp lời.

Việc duy trì toàn bộ thế giới là một vấn đề vượt quá sức tưởng tượng của người thường – đặc biệt là trong thế giới này, nơi không có phương tiện liên lạc hiệu quả. Dù không nắm được hết mọi chuyện, các đồng đội của Vandalieu vẫn đưa ra ý kiến dựa trên những gì họ vừa biết.

Ngay bản thân Vandalieu cũng là người phàm, nên cậu chẳng thể hiểu nổi việc “quản lý một thuộc tính” khó đến nhường nào, hay cần bao nhiêu vị thần và bao nhiêu sức mạnh. Cậu chỉ có thể mơ hồ hình dung rằng đó không phải chuyện đơn giản.

Nhưng vì trước đây đã được thần biển cả Tristan kể cho nghe, nên cậu quyết định đơn giản là ghi nhớ rằng các vị thần cũng có nỗi khổ riêng.

Lúc này, lý do khiến cả nhóm trò chuyện rôm rả thế này là vì Zantark và các vị thần khác đột nhiên im lặng. Vandalieu cứ tưởng họ đang thì thầm gì đó với nhau, nhưng hóa ra không phải.

“Gufadgarn… đó là ngươi sao?”

“Hình dạng này… Ta nhớ ác thần đó là nam cơ mà, chẳng lẽ là nữ thần?”

Có vẻ như cả bọn đã chết lặng vì quá sốc khi nhận ra cô gái đang làm phiên dịch cho Zantark lại chính là Gufadgarn. Thậm chí Zantark trông sốc đến mức như thể cằm muốn rơi xuống đất.

“Deeana lúc đầu cũng không nhận ra ta, nhưng… có vẻ như cơ thể vật chứa này hoàn thiện hơn ta tưởng. Đến cả ánh mắt của Zantark cũng bị đánh lừa” Gufadgarn gật gù hài lòng, gật đầu liên tục.

“À, để tôi giải thích vụ này. Chỉ là hiểu nhầm một chút thôi, thật ra là—” Vandalieu bắt đầu lên tiếng, định giải thích rõ mọi chuyện để tránh làm lệch ý định của Zakkart.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, con Wyvern tiến lại gần cậu với những bước chân loạng choạng.

“Xin… xin người… tôi cầu xin người…” nó thều thào.

Saria và Rita lập tức đứng chắn trước Vandalieu theo phản xạ. Nhưng tiếng kêu yếu ớt của Wyvern khiến cả hai cũng thoáng chần chừ. Nó quỳ xuống – một tư thế khó khăn với cấu trúc xương của loài này – và cúi đầu trước Vandalieu.

“Xin người hãy tha cho tôi… đừng nuốt linh hồn tôi…” nó van vỉ.

“Ta không đói, và cũng đâu thiếu đồ ăn đến mức phải ăn ngươi” Vandalieu đáp. “Mà khoan, ngươi là ai vậy?”

“Lu… Luvesfol. Ta… ta là Luvesfol, ác long thần cuồng nộ…”

Phải, Wyvern này chính là Luvesfol. Sau khi bị Vandalieu tiêu diệt bản phân thân linh hồn, hắn từng cố trốn khỏi Dãy núi Biên Giới nhưng lại đụng độ nhóm Storm of Tyranny do Schneider dẫn đầu. Sau trận đánh tơi bời, hắn bị phong ấn vào hình dạng Wyvern này. Tới giờ, nỗi sợ hãi và lo lắng đã vượt giới hạn, khiến hắn chỉ còn biết van xin Vandalieu tha mạng và đừng phá hủy linh hồn mình.

Sau đó, nhóm Schneider đã bỏ mặc hắn lại Lục Địa Hắc Ám, nơi hắn bị Tiamat mắng cho một trận nên thân. Và giờ đây, Vandalieu lại xuất hiện – vừa đánh bại Gyubarzo và biến hắn thành lương thực – lại còn mang theo tin Vida đã hồi sinh.

Phe Vida đang hồi phục sức mạnh, nên Luvesfol chỉ có thể nghĩ rằng hắn sẽ bị ăn luôn cả linh hồn, còn thân xác thì bị biến thành đồ ăn. Dù sao thì giờ đây hắn chẳng còn giá trị gì nữa.

Fidirg – long thần Ngũ tội – từng bị Luvesfol phong ấn và cướp mất tộc Lizardman, tuy không phải nhân vật trọng yếu trong phe Vida, nhưng là một đồng minh.

Còn Luvesfol là kẻ phản bội.

Dù hắn có thề trung thành ngay lúc này thì cũng chẳng ai tin. Hắn chỉ còn cách cầu xin được phong ấn thay vì bị tiêu diệt.

“… À, giờ ngươi nhắc mới nhớ… Mà chuyện đó không phải ta quyết định được” Vandalieu nói. “Ta sẽ để cho Fidirg và Shashuja định đoạt.”

“Vậy là ta vẫn sẽ bị ăn linh hồn sao… Hở? Fidirg và Shashu—?” Luvesfol ngẩng đầu, mắt mở to ngạc nhiên khi thấy Vandalieu chẳng hề tức giận hay có ý định phán xử.

“Ừ, hai người đó mới là những người bị ngươi làm hại trực tiếp. Còn nếu nói về chuyện phản bội, thì người ngươi quay lưng lại là Marduke, Tiamat, Lioen và mấy vị thần khác, đúng không?”

Bản thân Vandalieu không thấy thù hận gì đặc biệt với Luvesfol. Hắn chưa để lại ấn tượng gì quá sâu sắc trong lòng cậu. Nếu không nhờ Dalton nhắc rằng Luvesfol đang ở Lục Địa Hắc Ám, cậu có khi đã quên mất hắn rồi.

Nhìn bộ dạng thảm hại hiện tại, cậu cảm thấy thương hại nhiều hơn là giận dữ hay khinh bỉ. Có lẽ nếu hắn vẫn còn hình dạng ban đầu, không phải Rank 5 Wyvern thì cậu đã nghĩ khác.

Tuy vậy, nếu Fidirg và Shashuja – những người từng chịu thiệt hại trực tiếp – kiên quyết đòi cậu tiêu hủy linh hồn hắn, thì cậu cũng không ngại làm.

“Vậy đấy. Ngươi hiểu rồi chứ?” Vandalieu nói. “Giờ thì xin phép, ta có việc quan trọng phải giải thích—”

“Ể?! Zakkart lại muốn một cô gái xinh đẹp á?! … Nhưng… ông ấy cư xử rất đàng hoàng mà…”

“À… có vẻ trễ mất rồi” Vandalieu thở dài.

---------------------------------------

Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang vọng khắp chiến trường cổ xưa – nơi là một tầng trong Hầm ngục do Alda, thần của luật lệ và định mệnh, tạo ra.

“Chuyện gì vậy?! Với thực lực đó, các ngươi còn mong đánh bại Tân Ma Vương sao?! Hay định từ bỏ lý tưởng chung sống hòa bình với các chủng tộc của Vida?!” – tiếng quát lớn là của một kỵ sĩ mặc giáp rực sáng, đôi cánh trắng muốt dang rộng sau lưng… một linh hồn anh hùng thuộc phe Alda.

“Ta… không, bọn ta sẽ không bao giờ từ bỏ!” Lam Hỏa Kiếm Heinz hét lên, đứng chắn trước các đồng đội, giơ cao thanh kiếm.

-----------------------------------------

Tên: Levia

Hạng: 11

Chủng tộc: Satan Prometheus Ghost

Cấp độ: 60

Kỹ năng bị động:

o Thể linh hồn: Cấp 10

o Tha hóa tinh thần: Cấp 5

o Điều khiển nhiệt: Cấp 10

o Miễn nhiễm hỏa nguyên tố

o Vật chất hóa: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Tăng cường mana: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Tự cường hóa (Thuộc hạ): Cấp 10

o Tự cường hóa (Máu Ma Vương): Cấp 7 (Lên cấp!)

o Tự cường hóa (Dẫn lối): Cấp 3 (Mới!)

o Tăng cường giá trị thuộc tính (Sáng tạo): Cấp 7 (Mới!)

Kỹ năng chủ động:

o Nội trợ: Cấp 5

o Điều hướng đường đạn: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Nhập hồn: Cấp 5

o Ám bộ: Cấp 2

o Điều khiển từ xa: Cấp 7 (Lên cấp!)

o Võ thuật: Cấp 3 (Lên cấp!)

o Khiên thuật: Cấp 3

o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Hào quang sợ hãi: Cấp 8 (Lên cấp!)

o Hỏa ma pháp: Cấp 4 (Mới!)

Đặc kỹ:

o Thần hộ của ヴァ■■■■

-----------------------------------------

Giải thích thêm về quái vật (do Luciliano biên soạn): Satan Prometheus Ghost

Theo lời của Danna, Prometheus là một vị thần trong truyền thuyết đã truyền dạy cho loài người cách sử dụng lửa, còn Satan là tên của một Ma vương. Có lẽ ta có thể gọi công chúa Levia là một linh thể thần thánh chăng? Dù vậy, côvẫn chỉ mới đạt Rank 11, nên ngay cả khi được hưởng lợi từ sự “Dẫn lối” của Danna khiến các chỉ số thuộc tính tăng vọt, thì cũng khó mà nói nàng đã xứng đáng với danh xưng ấy.

Cô đã sở hữu những kỹ năng như 【 Tự cường hóa (Dẫn lối) 】 và 【 Tăng cường giá trị thuộc tính (Sáng tạo) 】, khiến thực lực càng thêm đáng gờm. Nhờ sự chỉ dẫn của em gái Zandia, cô đã học được cách sử dụng ma thuật thuộc tính hỏa, nhưng… do chưa có kỹ năng 【 Điều Khiển Mana 】, nên việc đó vô cùng nguy hiểm. Tuy cô sẽ không bị thương ngay cả khi ma thuật hỏa thuộc phát nổ nhờ có kỹ năng 【 Miễn Nhiễm Hỏa Nguyên Tố 】, nhưng những người xung quanh—cụ thể là Danna—thì không được như vậy.

Tuy nhiên, Danna có kỹ năng 【 Kháng Ma Thuật 】, lại còn có thể dựng kết giới để chặn lửa, nên có vẻ chưa từng bị cô thiêu cháy lần nào.

Theo lời Nữ khổng lồ mặt trăng Deanna, công chúa Levia giờ đây đã trở nên thân thiết hơn với Talos—người anh song sinh của cô—Sun Giant.

---------------------------------------

Tên: Orbia

Hạng: 10

Chủng tộc: Chaos Broad Ghost

Cấp độ: 95

Kỹ năng bị động:

o Thể linh hồn: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Tha hóa tinh thần: Cấp 6

o Miễn nhiễm thủy nguyên tố

o Điều khiển chất lỏng (Fluid Manipulation): Cấp 1 (Tiến hóa từ Liquid Manipulation)

o Vật chất hóa: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Tăng cường mana: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Kháng thổ ma pháp: Cấp 7 (Lên cấp!)

o Tự cường hóa (Thuộc hạ): Cấp 1 (Mới!)

o Tự cường hóa (Máu ma vương): Cấp 3 (Mới!)

o Tăng cường giá trị thuộc tính (Sáng tạo): Cấp 2 (Mới!)

Kỹ năng chủ động:

o Võ thuật: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Bắt cá: Cấp 3

o Nội trợ: Cấp 3 (Lên cấp!)

o Khiêu vũ: Cấp 5 (Lên cấp!)

o Điều hướng đường đạn: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Điều khiển từ xa: Cấp 5 (Lên cấp!)

o Vô tính ma pháp: Cấp 1

o Thủy ma pháp: Cấp 5 (Lên cấp!)

o Thổ ma pháp: Cấp 2 (Lên cấp!)

o Điều khiển mana: Cấp 4 (Lên cấp!)

Đặc kỹ:

o Thần hộ của Merrebeveil

o Thần hộ của ■■ンダ■■

----------------------------------------

Giải thích thêm về quái vật (do Luciliano biên soạn): Chaos Broad Ghost

Orbia, người đã trở nên đậm màu hơn sau khi cơ thể dạng lỏng của cô ấy có phần đặc lại, đồng thời kỹ năng 【 Nội trợ 】 cũng được nâng tầm nhờ thời gian sinh hoạt cùng công chúa Levia.

Danh xưng chủng tộc nghe còn nguy hiểm hơn cả từ “hắc ám”, nhưng hiện tại thì hình dạng bên ngoài của cô ấy dường như không có gì thay đổi.

Nhờ có kỹ năng 【 Điều khiển chất lỏng (Fluid Manipulation) 】—một phiên bản cao cấp của 【 Liquid Manipulation 】—giờ đây cô có thể điều khiển linh hoạt hơn chất lỏng tạo nên cơ thể mình, cũng như nước xung quanh. Tất nhiên, không thể di chuyển cả biển hay những dòng sông lớn, nhưng nghe nói cô có thể điều chỉnh hướng chảy và lực tác động của những dòng lũ bất ngờ.

Bên cạnh đó, cô cũng có vẻ đã sử dụng ma thuật thuộc tính thủy để điều khiển khối lượng lớn chất lỏng một cách hiệu quả hơn.

Nghe đồn, năm nay cô đang tính dùng kỹ năng 【 Điều khiển chất lỏng 】 để hỗ trợ việc cấy lúa trên các thửa ruộng ngập nước ở vùng đầm lầy. Đây là một ứng dụng sáng tạo hay hoang phí kỹ năng cao cấp của mình... thì vẫn chưa rõ.

----------------------------------------

Tên: Kimberley

Hạng: 10

Chủng tộc: Schwarz Blitz Ghost

Cấp độ: 3

Kỹ năng bị động:

o Thể linh hồn: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Tha hóa tinh thần: Cấp 3

o Miễn nhiễm Phong nguyên tố

o Điều khiển sấm sét: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Vật chất hóa: Cấp 7 (Lên cấp!)

o Trực giác: Cấp 3

o Mở rộng bể mana: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Tự cường hóa (Thuộc hạ): Cấp 5 (Mới!)

o Tự cường hóa (Máu ma vương): Cấp 1 (Mới!)

o Tự cường hóa (Dẫn lối): Cấp 4 (Mới!)

o Tăng cường thuộc tính giá trị (Sáng tạo): Cấp 4 (Mới!)

Kỹ năng chủ động:

o Ám bộ: Cấp 6

o Đặt bẫy: Cấp 5

o Điều hướng đường đạn: Cấp 7 (Lên cấp!)

o Nhập hồn: Cấp 5

o Điều khiển từ xa: Cấp 7 (Lên cấp!)

o Tiễn thuật: Cấp 6 (Lên cấp!)

Đặc kỹ:

o Thần hộ của ■■■■ル

-----------------------------------------

Giải thích thêm về quái vật (do Luciliano biên soạn): Schwarz Blitz Ghost

Một hồn ma mang dáng vẻ tà ác, bao bọc trong luồng sét đen u ám. Tiếng cười “kaka!” mỗi khi phấn khích thực sự khiến hắn trông chẳng khác gì phản diện. Tuy nhiên, dù trong chủng tộc có chữ Schwarz (đen), Kimberley cũng không trở nên tăm tối hơn—tính cách của hắn vẫn y như trước khi tăng Rank.

Dù vậy, xét về năng lực, hắn đã trở thành một Ghost hùng mạnh hơn nhiều nhờ vào các kỹ năng tăng cường chỉ số thuộc tính và thứ mà tạm gọi là “phúc lành thần bí”.

Đương nhiên, đây là lần đầu tiên một chủng tộc quái vật như vậy xuất hiện tại Lambda... Nhân tiện, cũng cần ghi lại rằng trong một khoảng thời gian sau khi lên Rank, hễ gặp ta là hắn lại muốn xác nhận rằng: “Ta là duy nhất trên thế giới, đúng không?”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận