Tập 09: Hiểm họa thai nghén
Chương 183: Bóng tối nơi đáy biển và bóng tối trên mặt biển
6 Bình luận - Độ dài: 7,699 từ - Cập nhật:
Khắp mọi nơi trên thế giới Lambda, vô số sinh linh đang dõi theo hiện tượng nhật thực.
Các vị thần cũng đang quan sát, mang theo hy vọng rằng hôm nay sẽ là thời khắc phe Alda giành được ảnh hưởng lớn hơn lên xã hội loài người, lên Đế quốc Amid.
Ricklent nhíu mày, thầm tự hỏi liệu Alda có đang mưu tính đưa thế giới trở lại thời kỳ mà các vị thần thống trị. Zuruwarn thì rên rỉ về những rắc rối sắp xảy đến, còn Vida chỉ thở dài thật sâu.
Về phần Rodcorte, dù đã công nhận rằng phe Alda đang thật sự hành động, hắn vẫn chưa quyết định sẽ hợp tác với họ.
“Nếu hợp tác với phe Alda, ta có lẽ vẫn sẽ được công nhận là thần của Lambda, kể cả sau khi Vandalieu cùng các chủng tộc Vida trong Dãy núi Biên giới bị tiêu diệt. Nhưng không thể tùy tiện nhúng tay vào được” hắn lẩm bẩm. “Nếu Hajime Inui, kẻ đã trở thành vật chứa cho Fitun, hoặc Murakami thành công... nhưng không ngờ ta lại chẳng thể hỗ trợ cho Hajime nữa rồi.”
Sợi dây liên kết tinh thần giữa Rodcorte và Hajime đã bị cắt đứt, kể từ khi Hajime bắt đầu bị cải tạo bởi Fitun — lôi vân thần. Dù Rodcorte vẫn có thể xem được ghi chép về hắn, nhưng những thứ như ban Thánh ngôn thì đã là chuyện ngoài tầm tay.
“Không ngờ lại có một vị thần để mắt đến một người tái sinh mà ta đã gần như vứt bỏ... Nhưng Fitun dù sao cũng là một trong những chiến thần mạnh mẽ trong phe Alda. Nếu Hajime chỉ là vật chứa cho một phân thân linh thể chứ không phải Tín linh, thì ta cũng chẳng cần phải ban thêm Thần ân gì cả.”
Dù Rodcorte là một vị thần cao hơn Fitun, nhưng Thần ân của một chiến thần dĩ nhiên thích hợp cho chiến đấu hơn là Thần ân của một thần tái sinh.
Hắn cũng lấy làm tò mò không biết Thần hộ, phúc duyên, và kỹ năng 【 Target Radar 】 mà hắn từng ban cho Hajime hiện đang ra sao — vì hắn không thể kiểm tra được trạng thái chúng. Nhưng can thiệp vào lúc này chỉ khiến mọi thứ rối thêm, tốt hơn hết là mặc kệ.
“Vậy thì, có lẽ ta nên dồn lực hỗ trợ cho Murakami. Dù không cần ta nói, Aran và những người khác chắc chắn sẽ tiếp tục giúp đỡ nhóm Asagi...”
Đúng lúc đó, Rodcorte cảm nhận được một dao động lạ trong Thần giới của mình. Nhưng hắn không cảm thấy sự hiện diện của bất kỳ kẻ xâm nhập nào, cũng không có dấu hiệu gì cho thấy có ai chạm vào vòng luân hồi mà hắn quản lý.
“Chỉ là ảo giác sao…?”
Sau khi tự trấn an như vậy, hắn hướng ánh nhìn về thế giới Origin.
“Rikudou Hijiri... Cái chết của Pluto và những người khác lẽ ra đã khiến việc nghiên cứu thuộc tính tử vong chấm dứt, vậy mà hắn vẫn định tiếp tục. Nhưng với tiến độ thế này, chắc chắn hắn sẽ thất bại. Ta không cần ngăn cản hắn” Rodcorte lẩm bẩm. “Đây sẽ là bài học hoàn hảo để dạy cho nhân loại Origin rằng họ sẽ không bao giờ có được thuộc tính tử vong một lần nữa, và cũng là bước đệm tốt cho Amemiya Hiroto.”
-------------------------------------
Tại Lambda, Hoàng đế Marshukzarl của Đế quốc Amid thở dài một tiếng.
“Vậy là... chuyện đã xảy ra rồi” ông khẽ lẩm bẩm, cảm giác khó chịu trong lòng chuyển thành sự cam chịu.
Từ cung điện, hiện tượng nhật thực hiện lên đầy điềm gở trong mắt ông, nhưng nếu đó là ý chí của các vị thần, thì ông còn có thể làm được gì hơn?
“Ta đã tận dụng tôn giáo suốt ngần ấy năm. Nếu giờ đây vai trò bị đảo ngược, thì ta cũng chẳng có tư cách than phiền...”
Các vị thần tồn tại vì con người — chứ không phải ngược lại. Đó là niềm tin của Marshukzarl.
Và dựa trên niềm tin ấy, điều ông ta mong muốn là sự tiếp nối và phồn vinh của Đế quốc Amid. Điều đó quá đỗi hiển nhiên với một người tự xưng là hoàng đế. Thế nhưng, khi quyền lực của Giáo hội ngày một lớn, chính mong muốn đó cũng bị đe dọa.
Giáo lý của họ không phải lúc nào cũng song hành với lợi ích quốc gia.
Marshukzarl chưa từng làm điều ác chỉ vì bản thân muốn thế. Nếu việc thiện mang lại thịnh vượng cho đất nước, ông ta sẵn sàng thực hiện. Nếu phải nói thật lòng, thì nếu việc vung kiếm diệt trừ cái ác là điều cần thiết, ông ta cũng chẳng ngần ngại mà làm.
Nhưng đời thì không đơn giản như vậy. Hiện thực đòi hỏi ông phải thực hiện vô số âm mưu, lặng lẽ lợi dụng hành động xấu của kẻ khác thay vì ngăn cản chúng, biến trắng thành đen, biến đen thành trắng.
Dù Alda rao giảng phải tiêu diệt chủng tộc Vida, Marshukzarl vẫn chỉ đàn áp ở mức vừa phải, chưa bao giờ tiến đến tuyệt diệt. Có cưỡng ép lùa hết nô lệ của quý tộc và dân chúng đi xử tử, kết quả duy nhất chỉ là cắt giảm ngân sách — nhưng thứ ông nhận về thì là cả nền kinh tế sẽ sụp đổ và thù hận từ tầng lớp trung lưu trở lên, những người có khả năng sở hữu nô lệ.
Liên tục cử binh đi tấn công các ngôi làng ẩn của chủng tộc Vida cũng chỉ là tiêu hao tiền bạc và binh sĩ vô ích. Đúng là đôi lúc sẽ thu được của cải và nô lệ, nhưng các ngôi làng đó luôn nằm trên vùng đất không thích hợp cho con người sinh sống. Không thu hồi được đất quý, thì chẳng có lợi ích lâu dài.
Lãnh địa Scylla ở vùng Sauron là ví dụ điển hình. Không phải con người không thể sinh sống tại đó, nhưng để khai thác hiệu quả, cần phải tiến hành canh tác quy mô lớn hoặc kế thừa kiến thức và công nghệ của tộc Scylla từng sống ở đó.
Giao vùng đất đó cho một lãnh chúa chẳng khác gì trừng phạt những người dưới quyền hắn. Dĩ nhiên, Marshukzarl cũng không mong vùng đất hẻo lánh ấy trở thành lãnh địa trực thuộc đế quốc.
Chính vì vậy, các chủng tộc Vida chỉ đơn thuần là công cụ để triệt tiêu quyền lực dư thừa của chư hầu, làm kẻ thế thân hứng chịu bất mãn của dân chúng, và khi được tha mạng — là nguồn lao động hoàn hảo.
Liệu Eileek, Giáo hoàng tương lai, người đã tiên đoán nhật thực lần này, có cân nhắc những điều đó không?
“‘Không Kiếm’ Carmine... ngươi nghĩ ta còn giữ được ngai vàng bao lâu nữa?” Marshukzarl hỏi, dù trong phòng chỉ có một mình.
Ấy vậy mà một người đàn ông trung niên đột ngột xuất hiện, chẳng chút báo trước. Đó là Carmine — ‘Không Kiếm’, thủ lĩnh nhóm Thập Ngũ Kiếm Phá Tà Kiếm trực thuộc hoàng đế.
Dù đã rút lui khỏi tiền tuyến vì tuổi tác, ông ta từng là thành viên chủ lực của nhóm này.
“Sao lại bi quan thế” Carmine cười nhạt.
“Thì ta đang chống lại một vị thần và kẻ được thần chọn. Làm gì có hoàng đế nào có thể địch lại thứ đó? Dù cứng đầu đến đâu, con người vẫn sẽ phát cuồng khi thấy một cột ánh sáng giáng từ trời và nghe thấy giọng nói của thần linh” Marshukzarl đáp.
Bất cứ ai cũng mong mình đặc biệt. “Nếu ta sở hữu Kỹ năng Độc nhất như một anh hùng huyền thoại thì sao nhỉ?” — mỗi người ít nhất một lần từng có suy nghĩ đó. Thần ân và thanh âm của thần linh chính là thứ ngọt ngào đánh thức khát vọng ấy.
Và tuân theo thần là “chính nghĩa”, chống lại thần là “tà ác”.
“Giáo lý của Alda vốn rất thuận tiện để duy trì quyền lực, nên ta đã tận dụng quá mức. Nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, lúc mới đăng cơ ta nên chuyển quốc giáo sang thờ Zuruwarn, Ricklent, hoặc Botin thì hơn” Marshukzarl lẩm bẩm.
“Ngài đùa chắc? Botin thì còn được, chứ bảo dân cả nước đi thờ Zuruwarn hoặc Ricklent thì chỉ có kẻ điên mới làm. Đế quốc sụp đổ trong vòng chưa đầy mười năm là cái chắc” Carmine nhếch mép cười.
Marshukzarl không nhắc đến Peria, vì nếu chuyển quốc giáo sang vị thần biển ấy thì vương quốc Galahad — một chư hầu ven biển — sẽ trở thành thánh địa mất.
“Đương nhiên là ta nói đùa” Marshukzarl thở ra. “Giờ thì... nếu ta tỏ ra thần phục trên bề mặt, nhưng ngầm tiếp tục chống cự... dù có vùng vẫy thế nào đi nữa, ta cũng chẳng sống quá năm mươi năm. Tệ hơn thì, chưa đến nửa năm sau, vương miện của ta sẽ bị thay bằng sợi dây thòng lọng. May mắn là... ta đã kịp gửi đứa con cho Schneider và những người kia nuôi dưỡng. Ít nhất, huyết thống của ta vẫn còn.”
Chỉ cần huyết thống còn tồn tại, thì dù cơ hội phục hưng đế quốc mong manh đến đâu, cũng chưa hẳn là tuyệt vọng.
“Nếu đã bi quan đến thế, sao không cầu viện Schneider hoặc Vandalieu bên kia dãy núi?” Carmine gợi ý.
“Carmine, đấy mới gọi là đùa. Ta sẽ bị giết ngay tức khắc, chấm hết ở đó” Marshukzarl cười nhạt.
“Họ không nghĩ sẽ có giá trị nếu giữ ngài sống và lợi dụng sao?”
“Không. Một hoàng đế bị chính đế quốc truy đuổi, đi van xin mạng sống, thì có gì đáng giá chứ?”
Marshukzarl mãi mãi sẽ là kẻ thù tiềm tàng của Schneider. Mà bên cạnh hắn, đã có một đứa trẻ mang dòng máu hoàng tộc — con trai Marshukzarl, tên là Sieg. Nếu muốn lợi dụng huyết thống hoàng đế, giết Marshukzarl và biến Sieg thành con rối sẽ hiệu quả hơn.
... Mà với tính cách của hắn, Schneider chắc cũng chẳng cần lý do sâu xa gì để giết ông.
Vandalieu thì càng không cần đến một hoàng đế không còn quyền lực. Xét việc cậu ta từng bắt cóc công tước Marme mà cũng chẳng buồn sử dụng, thì khả năng cao ông cũng sẽ bị loại bỏ ngay.
“Không, nhưng có khi những người thừa kế nhỏ hơn thì được chấp nhận. Miễn là không phải con ruột ta... Ta sẽ cân nhắc điều đó” Marshukzarl lẩm bẩm.
Vì là bán Elf với tuổi thọ dài hơn người thường, ông từng hạn chế việc sinh con. Dù có sinh bây giờ, tuỳ theo chủng tộc của đứa trẻ, có khi chúng chết vì tuổi già trước cả ông.
Vì vậy, con ruột thì rất ít, và ngoài Sieg, chỉ còn một hoàng tử nhỏ vẫn đang nằm nôi.
Nếu có thể để lại dòng dõi, ít nhất cũng nên giữ được một đứa.
Marshukzarl vừa gật đầu với ý nghĩ ấy thì có tiếng gõ cửa vang lên. Là thông báo từ tể tướng — triệu tập khẩn cấp để bàn về nhật thực, hiện tượng đã xảy ra y như lời tiên tri.
“Rất tốt. Ta sẽ đến ngay” Marshukzarl đáp lại một cách điềm tĩnh.
Nhưng Carmine đã biến mất từ lâu trước khi ông ta nói xong câu.
-------------------------------------------
Trong khi đó, Birkyne – sau khi hay tin về nhật thực – đang cắn ngập ngón tay mình, cố kìm nén nỗi bực tức và bất an đang trào dâng.
“Không ổn rồi… Alda mà ra tay thì nguy to…!”
Là một trong ba Vampire Thuần Chủng tôn thờ Hihiryushukaka – tà thần của Cuộc sống hoan lạc – Birkyne cùng hai kẻ đồng hành đã thống trị bóng tối trên lục địa Bahn Gaia suốt mười vạn năm trời. Nhưng chúng đâu có đạt được điều đó bằng cách trực diện đối đầu với Alda, thần của luật lệ và vận mệnh.
Chúng thao túng con người – những kẻ đã bị lôi kéo bởi lợi ích và lòng tham và âm thầm hoạt động từ trong bóng tối.
Xã hội phân tầng phức tạp của loài người, hình thành sau khi các vị thần rút lui và nhân loại tự cai trị, chính là môi trường lý tưởng để các Vampire Thuần Chủng ẩn mình và len lỏi.
Và bản chất của chúng vốn đã rất thích hợp với kiểu tồn tại đó. Dĩ nhiên, vẫn có đôi lần chúng phải đối mặt với hiểm nguy. Mỗi lần như vậy, ba kẻ bọn chúng lại hợp sức để vượt qua… hay đúng hơn là lẩn tránh mối đe dọa đó.
Thế nên đã hàng chục ngàn năm trôi qua mà không có biến động gì lớn. Quyền lực của chúng trong bóng tối vẫn vững như bàn thạch.
Chính vì thế, mối liên kết giữa ba Vampire Thuần Chủng – mỗi kẻ đều dẫn dắt một thế lực riêng – đã dần lỏng lẻo. Từ đồng minh, chúng bắt đầu nhìn nhau như đối thủ cần bị loại trừ. Và rồi, Vandalieu xuất hiện trong bối cảnh ấy. Chưa đến mười năm, cả Ternecia lẫn Gubamon đều đã bị tiêu diệt.
“Ngay lúc này mà Alda lại hành động ư?!” Birkyne nghiến chặt răng, nghiền nát cả móng lẫn ngón tay, cơn khó chịu giờ đã chuyển thành phẫn nộ. “Đừng có giỡn mặt tao! Hắn định đưa thế giới quay về thời đại của các vị thần à, trong khi bản thân còn chưa thể giáng lâm?!”
Hắn gầm lên, máu phụt ra từ miệng như cơn mưa đỏ.
Mỗi khi Birkyne nổi điên, hắn sẽ không dừng lại cho đến khi phá tan toàn bộ đám thuộc hạ và căn biệt thự nơi hắn đang ở. Vì vậy, giờ đây quanh hắn không còn một bóng người.
Tiếng gầm của hắn khiến không khí rung lên, những cú giậm chân liên hồi phá tan mặt đất bên dưới, khiến hắn rơi thẳng xuống tầng trệt. Tiếng ầm ầm vang vọng khắp căn biệt thự trống rỗng, và chỉ với một cú vung tay, Birkyne đã đập vỡ cả một mảng tường.
“… Không, nguyền rủa Alda thì có ích gì. Ta đang làm cái gì thế này?” hắn lẩm bẩm, phần nào trấn tĩnh lại khi nhìn thấy nhật thực xuyên qua bức tường vừa bị đập vỡ.
Dù mặt trời đã bị bóng tối che phủ, đây vẫn là lần đầu tiên sau rất lâu hắn được trông thấy nó. Có lẽ chính vì thế mà thần trí hắn phần nào được phục hồi.
“Alda chưa từng để mắt tới chúng ta… Hắn chỉ nhân cơ hội này để ‘quét dọn’ mà thôi. Suốt mười vạn năm qua, ta đã thờ phụng tà thần của Cuộc sống hoan lạc, tạo ra biết bao thế hệ Vampire mới. Nếu xét theo lẽ thường, lý do Alda hành động lúc này chỉ có thể là vì Vandalieu” Birkyne kết luận.
Hắn không thể nghĩ ra lý do nào khác khiến Alda lại đột ngột ra tay.
Nếu là như vậy, Birkyne đã cân nhắc đến khả năng bỏ lại tổ chức, từ bỏ phần lớn tộc nhân, và đem theo vài cận thần thân tín lẩn trốn.
Dù sao thì, thời đại nửa vời mà Alda sắp sửa dựng lên cũng khó mà kéo dài đến ngàn năm. Birkyne có thể ngủ yên đâu đó trong thời gian ấy, rồi mọc rễ trở lại vào lòng xã hội loài người khi quyền năng của Alda suy giảm và hắn một lần nữa rút lui khỏi thế gian.
Dẫu cho thần linh có cai trị trực tiếp đi nữa, bản chất con người cũng không thay đổi. Vẫn sẽ luôn có vài kẻ lương thiện, vài kẻ ác độc tận cùng, và phần đông còn lại – những kẻ có thể nghiêng về bất kỳ phía nào.
Chỉ cần lôi kéo được phần đông ấy và khiến họ phục vụ mình, Birkyne sẽ có thể khôi phục tộc đàn và tái thiết thế lực.
“Không… Nếu Vandalieu chiến thắng, thì ngàn năm sau đang chờ đợi ta là một thất bại chắc chắn. Dù không đến mức đó, chỉ cần bị thuộc hạ của Alda phát hiện là ta cũng xong đời. Có vẻ như ta chẳng thể nào ngủ đông dễ dàng” Birkyne lẩm bẩm. “Mortor! Mortor, ngươi có đó không?!”
“Có, tôi đến ngay đây!” – một trong bốn cận thần thân cận nhất của Birkyne, một Vampire Quý Tộc từng là Dwarf, hấp tấp chạy vào.
Có vẻ gã vừa nấp ở ngoài biệt thự.
“Nếu ngài muốn dùng bữa, tôi có thể chuẩn bị ngay, nhưng mà…” Mortor nói với vẻ lưỡng lự, lo sợ rằng chủ nhân mình – dù trấn tĩnh nhanh hơn thường lệ – vẫn đang trong trạng thái nguy hiểm.
“Không, ta không khát” Birkyne đáp lại bằng một nụ cười bình thản. “Bọn người tiếp xúc với Vandalieu, ngươi biết chúng đi đâu không?”
Hắn đã bố trí thuộc hạ theo dõi vùng lãnh thổ Scylla cũ thuộc Công quốc Sauron, vì vậy hắn biết Kanako cùng Asagi từng tiếp cận Vandalieu.
“Vâng. Kanako Tsuchiya cùng hai người đi cùng đã biến mất cùng Vandalieu, nhưng Asagi Minami và hai người kia hiện vẫn ở Công quốc Sauron. Họ dường như đang tìm kiếm các tài liệu về việc phong ấn mảnh vỡ của Ma Vương, cũng như những mảnh vỡ đó” Mortor đáp.
Thế lực của Birkyne đã cắm rễ vào hầu hết các Guild. Một khi mục tiêu lọt vào mạng lưới tình báo của chúng, thì danh tính của họ sẽ nhanh chóng được làm sáng tỏ.
Tổ chức của Birkyne tuy chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng ít nhất vẫn còn đủ khả năng để làm được việc đó.
“Không chỉ phong ấn các mảnh vỡ của Ma Vương, mà bọn họ còn chủ động đi tìm kiếm chúng sao? Quả là một việc nguy hiểm… nhất là đối với những kẻ đến từ thế giới khác” Birkyne nói.
“Cái gì?! Mấy tên nhân loại đó đến từ thế giới khác à?!” Mortor kinh hãi kêu lên. “Đúng là tên chúng nghe lạ thật, nhưng mà…”
…Giờ nghĩ lại mới nhớ, ta chưa từng kể chuyện đó cho hắn, Birkyne thầm nhận ra.
“Có khả năng lắm. Bellwood và đám người đi cùng hắn cũng có mấy cái tên kỳ lạ như thế lúc mới xuất hiện. Nếu ta nhớ không nhầm thì… Shouhei Suzuki gì đó thì phải” Birkyne nói. “Mà cuối cùng các ngươi cũng chẳng điều tra ra quê quán của chúng, đúng không?”
“Không, thuộc hạ vẫn đang cho người dò xét” Mortor trả lời.
Lũ thuộc hạ của Mortor lúc này đang lục tung các thị trấn và làng mạc quanh Hội Mạo Hiểm Giả nơi nhóm của Asagi đăng ký, nhưng chẳng ai biết chút gì về bọn họ. Không bạn thời thơ ấu, không người quen cũ, càng không có họ hàng thân thích.
Một chuyện kỳ lạ đến mức không thể cho là trùng hợp.
Đăng ký Hội Mạo Hiểm Giả có thể thực hiện tại bất kỳ chi nhánh nào. Thành phố nào cũng sẽ có một chi nhánh của hội. Thế nên, những ai muốn trở thành mạo hiểm giả thường sẽ đăng ký tại chi nhánh gần nơi mình sinh ra và lớn lên. Chẳng có lý do gì để bỏ tiền bạc, mạo hiểm gặp cướp để đến nơi xa hơn làm chuyện đó cả.
“Nếu bọn họ là những kẻ từ thế giới khác đột nhiên xuất hiện thì chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Ta hiểu rồi… Nhưng Kanako Tsuchiya với cô ả đi cùng—Melissa J. Saotome, đều là Elf, còn tên còn lại, Doug Atlas, là con người và có cái tên khá bình thường mà?” Mortor thắc mắc.
“Chuyện đó ai mà biết được. Dù sao thì, vì cả bọn đều đã biến mất theo chân Vandalieu nên ta cũng chẳng làm gì được. Cứ mặc kệ cho đến khi bọn chúng lộ diện trở lại” Birkyne đáp. “Còn điều đáng chú ý hơn là việc chúng lần lượt tiếp cận Vandalieu. Lẽ nào hắn cũng là người đến từ thế giới đó? Không, thế giới đó chỉ có nhân loại thôi. Vậy thì tại sao…?”
Birkyne thoáng suy nghĩ rằng Vandalieu có thể là người được triệu hồi từ thế giới khác, nhưng hắn không biết rằng có tồn tại một vị thần có thể chuyển sinh người từ thế giới khác sang đây, giữ nguyên ký ức và tính cách. Hắn biết đến luân hồi, nhưng theo lẽ thường, tái sinh mà giữ được ký ức và bản ngã là điều bất khả.
“Thôi thì, cứ tiếp tục điều tra đi rồi sẽ rõ. Cả việc vị thần nào đã triệu hồi chúng đến đây, và vì mục đích gì” Birkyne nói tiếp. “Tình hình điều tra ra sao rồi?”
Mortor khuỵu gối xuống, vai run rẩy. “Cái đó… tên Tatsuya Tendou có giác quan nhạy bén bất thường, nên chúng thần không thể tiếp cận hắn như thường được” hắn rít ra từng chữ như nuốt đá. “Chúng thần dự định sẽ tìm thời điểm thích hợp để cho thuộc hạ giả làm người ủng hộ và tiếp cận bọn chúng, nhưng mà…”
“Ra vậy. Có lẽ đó là một năng lực do vị thần nào đó ban cho. Thế thì hãy dùng những cách do thám mà bình thường các ngươi không dùng” Birkyne chỉ thị, giọng không hề thất vọng. “Dùng những familiar (gia quyến) có hình dạng chuột, chim, dơi—những sinh vật có thể thấy ở bất cứ đâu—rồi điều khiển từ xa… Không, phải điều khiển từ nơi thật xa, tốt nhất là từ dưới lòng đất. Hoặc nếu không, thì cứ mặc kệ chuyện bị phát hiện, bám theo và quan sát thằng người tên Tendou. Cứ làm vậy nhiều lần, ắt hẳn sẽ tìm ra được cách mà hắn phát hiện ra chúng ta.”
“V-vâng ạ.” Mortor cúi đầu sâu hơn, cảm thấy nhẹ nhõm thật sự.
Nhưng khi vừa ngẩng lên, hắn đã thấy bộ vuốt sắc như dao của Birkyne ngay trước mắt.
“Lần tới ngươi báo cáo với ta… nhất định phải làm ta hài lòng. Rõ chưa?” Birkyne lạnh lùng nói, tay khẽ cắt một đường trong không khí.
“Tuân lệnh ạ!” Mortor nửa hét, nửa khóc, nhanh chóng rút lui như thể chạy trốn.
“Nếu tên Asagi là kẻ thù của Vandalieu, thì nhóm hắn cũng có thể trở thành công cụ để thương lượng” Birkyne lẩm bẩm một mình. “Tốt nhất là bọn chúng đang điều tra các mảnh vỡ để đối đầu với Vandalieu, chứ không phải để dâng lên cho hắn.”
Birkyne đang đặt cược mọi thứ vào việc Vandalieu sẽ chiến thắng trong thời đại ngắn ngủi của các vị thần sắp tới. Hắn sẽ ẩn mình cho đến khi cả Vandalieu và Alda đều kiệt sức… hoặc diệt vong.
Dù một bên cha là Dark Elf, Dhampir cũng không bất tử. Có thể sống đến cả ngàn năm, nhưng chẳng thể nào sống đến mười nghìn.
Không có Vandalieu, ta vẫn có thể bén rễ tại Talosheim và dãy núi biên giới, Birkyne nghĩ vậy—mà không hề hay biết về phép 【 Trẻ hóa 】của Vandalieu.
----------------------------------------
Gyubarzo, ác thần của hắc hải đang bị phong ấn sâu trong đại dương phía nam đại lục Bahn Gaia, gầm lên một tiếng điên dại.
“Lũ thần ngu xuẩn! Ta không biết bọn ngươi tạo ra nhật thực để làm gì, nhưng ta sẽ nhân cơ hội này cảm ơn chúng!”
So với các ác thần khác, hình dạng của Gyubarzo khá đơn giản. Hắn có cái đầu cá đầy răng nhọn hoắt, tứ chi phủ vảy, và chiếc đuôi có vây.
Nhưng hắn to lớn hơn cả một tòa thành, đủ sức tóm gọn một chiếc thuyền lớn chỉ bằng một bàn tay.
“Nhờ nhật thực này, biển cả đã trở thành một vùng tối đen như mực, không một ánh sao nào chiếu tới! Với đám tín đồ của Zuruwarn và Ricklent không còn giám sát, và phong ấn của Tristan đã yếu đi… giờ chẳng còn thứ gì trói buộc ta nữa! Tụ họp lại đi, hỡi bầy tôi của ta!”
Giọng của Gyubarzo vang vọng khắp đáy đại dương lạnh lẽo, kéo theo từng tín đồ xuất hiện từ trong bóng tối.
“Gyububuh!”
“Gyoppabugyugeh!”
Chúng là Gillmen—cưỡi trên lưng những con quái vật giống cá mập và cá sâu biển thay vì ngựa—vừa xuất hiện vừa tụng mấy âm thanh kỳ dị để tán tụng thần Gyubarzo.
Gyubarzo là một trong những ác thần đã tạo ra Gillmen, và cũng là kẻ từng đối đầu kịch liệt với Tristan, thần biển cả.
Sau trận chiến khốc liệt đó, Tristan cùng các thần đồng minh đã phong ấn hắn lại, nhưng Gyubarzo vẫn tiếp tục ra lệnh cho Gillmen—ra lệnh tiêu diệt những kẻ cầu nguyện và phụng sự Tristan.
Trong số các chủng tộc mà Gillmen coi là “nhân loại,” chúng đặc biệt căm ghét Merfolk nhất. Cũng như Gyubarzo và các vị thần đã tạo ra chúng, chúng mang thù hận sâu sắc với Tristan, thần của biển cả.
Giờ đây khi Gyubarzo đã được giải phong, hắn định trút hết căm hờn lên đám hậu duệ của Tristan—tộc Merfolk.
“Đi theo ta! Chúng ta sẽ tiêu diệt Tristan, tín đồ của hắn, và cả lũ nhân loại dám bén mảng tới vùng biển này! Hãy chứng minh rằng chúng ta mới là bá chủ đích thực của đại dương!” Gyubarzo gầm lên.
Và hắn đạp mạnh đáy biển, phóng thẳng lên mặt nước cùng một ngàn Gillmen tinh nhuệ.
Đôi mắt hắn xuyên qua màn đêm, và thấy một con tàu đang lướt trên mặt biển. Hắn căm ghét tàu thuyền—những thứ do lũ sinh vật hạ đẳng không biết thở dưới nước chế tạo—gần như ngang bằng với lòng căm ghét Tristan và Merfolk.
“Một bữa tiệc mừng ngày phục sinh của ta! Dù có lẽ chẳng thỏa mãn nổi cơn đói này, nhưng ta vẫn sẽ xé xác chúng!”
Tuy ghét tàu thuyền, Gyubarzo lại khoái nghiền nát chúng và quăng đám người trên đó xuống biển. Nhìn bọn chúng vùng vẫy trong tuyệt vọng bằng mấy cái chi chẳng có vây luôn khiến hắn khoái chí vô cùng.
Có vẻ con tàu đang được một tín đồ của Elder Dragon kéo đi, nhưng Gyubarzo chẳng buồn quan tâm. Cảm giác tự do sau một thời gian bị phong ấn dài đằng đẵng—ngay cả với một vị thần—đã khiến hắn quên hết thận trọng.
“Guh?!”
Gyubarzo khựng lại trong giây lát khi nhận ra một cặp nhãn cầu khổng lồ đang chăm chăm nhìn hắn.
Ánh sáng xanh trắng từ cặp mắt ấy ngày càng rực rỡ.
“Cái gì—”
Chưa kịp nói hết câu, một luồng sáng đã bắn ra từ đôi mắt kia.
“Ngay bên dưới Cuatro, tầm năm trăm mét, có một cái bóng trông như một con Gillman khổng lồ” Vandalieu nói.
“Gã này bự thật đấy! Bự hơn cả lâu đài Talosheim luôn á!” Kimberley kêu lên.
Nhờ kỹ năng 【 Dạ nhãn 】, Vandalieu cùng đám Undead có thể nhìn xuyên qua bóng tối dưới đáy biển. Dù nước vẫn còn đục và lẫn đầy cặn, cơ thể khổng lồ của Gyubarzo rõ ràng không thể bị bỏ sót.
“Danna-sama, người tính sao? Leo không thích hợp để lặn nước, vậy bọn ta nên xuống đó đối đầu trực tiếp chăng?” Bone Man bình thản đề xuất.
“Ngươi khùng hả?! Cuatro mà chìm là toi hết! Chuẩn bị rút lẹ đi!” thuyền trưởng cũ của tàu hải tặc, giờ cũng chỉ còn là một bộ xương, hét lên.
Suốt tuần qua lênh đênh trên biển, Bone Man và Leo chủ yếu làm nhiệm vụ làm suy yếu lũ quái để Cuatro và đám thuyền trưởng kết liễu, từ đó tăng hạng. Tuy nhiên, giờ cả hai vẫn chỉ mới Rank 5; không đời nào có thể đánh bại một con Gillman khổng lồ như vậy.
Thực tế, chỉ cần bị cuốn vào giao tranh với con Gillman khổng lồ kia thôi là cũng đủ tạo ra những đợt sóng dữ, kéo cả bọn xuống đáy biển. Bảo sao đám thuyền trưởng không hoảng.
“Mạn phải—” thuyền trưởng định ra lệnh.
“Tau không thể nhắm chuẩn được nếu di chuyển, nên xin hãy giữ nguyên vị trí” Vandalieu đáp.
“Thôi khỏi! Neo lại ở đây luôn!”
Vandalieu đã kích hoạt đôi mắt của Ma Vương để nhắm mục tiêu, đồng thời vận hết công suất các cơ quan phát quang ở đầu râu cảm ứng, giải phóng hàng loạt chùm tia sáng.
Mặt biển bừng lên ánh xanh trắng, kèm theo đó là một tiếng gào rợn người vang lên như xé toạc màng nhĩ.
“Tiếng gào gì mà ám khí quá vậy trời...!” Oniwaka rùng mình không giấu nổi nỗi sợ bản năng.
“Ồn quá trời quá đất” Pauvina thì thản nhiên, chỉ đưa tay bịt tai.
“Bocchan, ta kết thúc nó luôn chứ?” Sam hỏi.
“...Trượt mất rồi” Vandalieu nói, thu lại mấy cái râu phát quang vừa vươn xuống mặt nước. “Có vẻ ánh sáng bị nước khuếch tán. Dù vậy cũng sượt qua người nó rồi, chắc gây được chút thương tích.”
Tận sâu dưới đáy biển, nơi độ sâu khoảng năm trăm mét, Gyubarzo đã gào lên trong đau đớn. Các chùm tia không bắn trúng trực diện vì bị nước khúc xạ, nhưng vẫn đủ sức xé toạc vảy và thiêu cháy lớp da thịt của hắn.
Dù chưa phải vết thương chí mạng, nhưng cảm giác như bị lột da sống này đã giáng một cú nặng vào lòng kiêu hãnh của hắn.
“Đây là… khí tức của Ma Vương ư?! Không thể nào… chẳng phải Ma-Vương-sama đã chết rồi sao? Chắc hẳn chỉ là một con người đang mang mảnh vỡ của ngài… Đáng nguyền rủa! Ma Vương bị đánh bại, còn bị lợi dụng nữa! Cả lũ con người hỗn xược các ngươi cũng đáng nguyền rủa không kém!”
Gyubarzo gầm lên, để cơn thịnh nộ chiếm lấy lý trí, rồi lại bắt đầu trồi lên mặt nước. Dù có bị bắn thêm vài tia nữa thì vẫn chưa tới mức trí mạng miễn là còn ở trong nước. Hơn nữa, dẫu sở hữu mảnh vỡ Ma Vương, không đời nào một con người mỏng manh lại có thể lặp lại đòn tấn công mạnh như thế liên tục được.
Giả sử có thể thì cùng lắm cũng thêm được một hai phát nữa là hết.
“Lũ người khốn khiếp! Dám phá đám sự phục sinh của ta! Ta sẽ xé xác các ngươi bằng chính hàm răng này!”
Cùng với số Gillman còn sống sót—chỉ còn lại khoảng một phần ba—Gyubarzo lại lao về phía Cuatro.
“Giờ nghĩ lại, Zadiris-san có từng nói 【 Quang ma pháp 】yếu đi đáng kể khi ở dưới nước mà” công chúa Levia lẩm bẩm.
“Có vẻ như ánh sáng phát ra từ cơ quan phát quang của Ma Vương thì cũng vẫn là ánh sáng thôi” Sam gật gù. “Bocchan, vậy giờ định làm gì? Đến lượt 【 Hư pháo (Hollow Cannon) 】 chăng?”
【 Hư pháo 】 là một ma thuật thuộc 【 Hư vương ma pháp 】, từng phá hủy cả vách ngăn mê cung – những thứ tồn tại trong không gian đặc biệt, thông thường không thể bị tàn phá. Có khi Vandalieu có thể hạ con Gillman khổng lồ kia bằng đòn này.
Nhưng Vandalieu lắc đầu. “【 Hư pháo 】chắc không bị tán xạ bởi nước đâu… nhưng nó sẽ phá tan mọi thứ trên đường đi. Nếu bắn từ đây, có khi tạo ra một xoáy nước khổng lồ ngay dưới Cuatro.”
Ý nghĩ đó khiến cả đám thủy thủ gan lì cũng phải hét lên hoảng hốt.
“Thế thì tàu chìm chắc rồi!”
“Tôi chán cảnh đắm tàu lắm rồi đấy!”
“Nhưng giờ phải làm sao?” Kimberley hỏi. “Đòn sét của tôi dưới nước còn tệ hơn cả ánh sáng.”
“Lửa của tôi còn chưa kịp tới nơi đã tắt rồi” công chúa Levia phụ họa.
“Lạnh thì phải tới gần mới có tác dụng… Khoan đã, nó lại trồi lên nữa kìa!” Orbia vừa nói vừa nhìn xuống, thấy Gyubarzo lại đang trồi lên.
“Không còn cách nào khác rồi… Dù không thể kết liễu, nhưng ít nhất cũng phải dội cho nó một trận” Vandalieu lẩm bẩm. Tám chiếc chân nhện trồi ra từ lưng cậu khi kích hoạt kỹ năng chân khớp của Ma Vương. “【 Tử pháo 】, khai hỏa đồng loạt.”
Những chùm tia đen kịt dội xuống Gyubarzo. Nhưng lần này, đây không phải ánh sáng—mà là Mana hệ tử vong cô đặc—nên không bị nước làm lệch hướng, mà đánh thẳng vào cơ thể hắn.
“-?!”
Gyubarzo gào lên không thành tiếng. Những chùm tia 【 Tử pháo 】tuy nhỏ hơn nhiều so với các luồng sáng trước, nhưng lại xuyên thủng cả lớp vảy, thịt, xương—gặm nhấm thẳng vào sinh mệnh của hắn.
Tuy vậy, dù sao cũng là một vị thần, Gyubarzo vẫn chưa chết.
“AAAAAAHHHH!”
Hắn dừng lại, không còn hướng lên mặt nước nữa mà bắt đầu tháo chạy trong hoảng loạn, chỉ còn một nỗi khao khát duy nhất: chạy càng xa Cuatro càng tốt. Đến mức hắn còn chẳng kịp nguyền rủa chính mình vì những lựa chọn ngu xuẩn vài giây trước đó.
Tám tia 【 Tử pháo 】vừa rồi đã hút cạn phần lớn sinh lực và Mana của Gyubarzo, đồng thời đánh tan cả tinh thần hắn.
“Không ngờ nó lại chịu được đòn 【 Tử pháo 】 của Bocchan… Vậy rốt cuộc nó là thứ gì vậy nhỉ?” Rita thắc mắc.
“Khi ta tấn công, kỹ năng 【 Phệ thần 】 có phản ứng, nên chắc nó là một dạng tà thần” Vandalieu đáp. “Về cấp độ sức mạnh thì… chắc nhỉnh hơn Fidirg hoặc Zozogante một chút.”
“Một vị thần á?! Vậy mà để hắn chạy thoát có sao không?!” Oniwaka hoảng hốt, mặt tái đi.
Thông thường, thần linh có thể phục hồi bất kỳ vết thương nào, miễn là không bị thương bởi quyền năng thần thánh kiểu như những Cọc Luật của Alda. Thời gian phục hồi phụ thuộc vào sức mạnh của vị thần đó và số lượng tín đồ, nhưng… chắc chắn việc bị một vị thần sống dưới đáy biển nhắm đến mãi không phải chuyện hay ho gì.
Khoảng cách hiện tại cũng quá xa để Vandalieu thi triển ma thuật 【 Vô Hiệu Hồi Phục 】, mà dù có thi triển được, cậu cũng không thể khiến nó duy trì suốt nhiều năm.
Nếu tên tà thần đó ẩn mình dưới lòng đại dương, thì ngay cả Vandalieu cũng chẳng thể đuổi theo tiêu diệt được. Các đòn tấn công cũng chẳng thể chạm đến hắn.
“Lẽ ra ngài nên đưa Cuatro vào trong cơ thể và bay lên trời chờ nó trồi lên mặt nước, thưa Danna” Bone Man lên tiếng, chỉ ra điểm yếu trong chiến thuật của Vandalieu.
“Ta hoàn toàn đồng tình” Vandalieu gật đầu đáp lại.
Nếu Vandalieu chờ đến khi Gyubarzo nổi lên mặt nước mới tấn công, thì Bone Man và Leo đã có thể tham chiến, và Vandalieu cũng có thể mượn sức mạnh của các hồn ma để thi triển 【 Tử Linh ma pháp 】.
“Giờ thì không còn cách nào khác. Ta đã tiêu hao kha khá Mana rồi… nhưng dù có phải dùng sạch chỗ Mana còn lại cũng phải xử lý cho xong. Mọi người, vào trong Sam đi” Vandalieu nói, rồi dùng 【 Bay 】 bay lên khỏi boong tàu Cuatro, đuổi theo Gyubarzo đang bỏ chạy.
Sau khi tạo đủ khoảng cách với Cuatro, Vandalieu bay lên ngay phía trên đầu Gyubarzo, tụ Mana lại nơi đầu ngón tay.
“Bocchan, bọn tôi nên làm gì bây giờ?” Sam hỏi.
“Khi ta ra hiệu, hãy dốc toàn lực tấn công vị thần Gillman khổng lồ kia cho ta” Vandalieu đáp. “Rồi, bắt đầu nào… 【 Hư pháo 】.”
Một luồng tia Mana đen kịt bắn ra từ đầu ngón tay Vandalieu, xuyên thủng mặt biển. Nó bóp méo cả không gian, tách rời khối nước biển, tạo thành một cột không gian rỗng kéo dài xuống tận đáy đại dương.
“GYUGAAAAAAAH?!”
Gyubarzo cùng lũ Gillman đang tháo chạy la hét kinh hoàng khi nhận ra dòng chảy đã thay đổi và một xoáy nước dữ dội đang hình thành quanh mình.
“Ta hiểu rồi! Chính là lúc này, mọi người mau lên!” Công chúa Levia hô to.
“Okay!” Pauvina hưởng ứng.
“JYUOOOH!” Bone Man gầm vang.
“Ta nghĩ tốt nhất ngươi đừng ném xương của mình đi, vì có lẽ sẽ khó mà nhặt lại được đó!” Saria nhắc.
“Cái mục tiêu to đùng thế này, dễ bắn trúng lắm!” Oniwaka nói.
“Đúng là chuyến đi lần này không vô ích rồi!” Rita hô lên. “【 Loa toàn đạn 】!”
Tất cả cùng nhau ném đá và phóng thương. Giờ đây, Rita và Saria đã là Tartarus Maid Armor cấp Rank 11, những mũi thương của Rita và loạt tên mưa của Saria nhờ kỹ năng 【 Tiễn thuật 】 tỏ ra vô cùng hiệu quả.
Vảy của Gyubarzo vẫn còn mềm, chưa kịp phục hồi sau đợt tấn công trước, nên những mũi thương và tên làm từ 【 Tử thiết 】 dễ dàng xuyên thủng lớp phòng ngự.
Tuy nhiên, dù đang bị dồn ép và suy yếu, Gyubarzo vẫn là một vị thần. Chừng ấy đòn tấn công chưa thể kết liễu hắn.
Nhưng rồi, Vandalieu tung ra cơn mưa phép từ 【 Tử Linh ma pháp 】. “【 Hắc Lôi Thương 】, 【 Huyết Băng Trảm Luân 】, 【 Đại Cốt Hỏa Tù Diệt Đạn 】.”
Tất cả các hồn ma đều đã tăng Rank sau khi vượt qua Thử thách của Zakkart. Kimberley biến thành một ngọn thương sét đen, Orbia thành một lưỡi đao băng tròn, và đòn kết liễu là công chúa Levia hóa thành một chiếc đầu lâu rực lửa to đến mức có thể xé nát cả một con tàu lớn chỉ bằng hàm răng. Những hồn ma ập vào Gyubarzo đang bất lực.
“GIBUGAAAAAaaah… Hóa ra, bóng tối thật sự… lại nằm trên mặt biển…”
Gyubarzo vẫn tự cho mình là kẻ thống trị đại dương, nhưng đó chỉ là ảo tưởng của một kẻ yếu ớt, kẻ chẳng thể làm gì ngoài làm vua nơi đáy nước. Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn cảm nhận được sự thất bại tuyệt đối, rồi bị xoáy nước nuốt chửng, tan biến khỏi thế gian.
“Ta có cảm giác hắn vừa nói điều gì đó xúc phạm… ôi thôi” Vandalieu lẩm bẩm, rồi mềm nhũn người ngã xuống.
Dù chưa đến mức tiêu hao hết Mana dẫn đến bất tỉnh, nhưng việc duy trì 【 Hư pháo 】 suốt thời gian dài đã khiến không chỉ cánh tay trái, mà cả nửa thân trên của cậu cũng bị tổn hại nghiêm trọng.
Cậu cố gắng ngồi dậy trở lại, nhưng chưa kịp thì một bàn tay mềm mại đã nắm lấy tay phải cậu.
“Đúng là hơi vội khi tới gặp cậu, nhưng tôi muốn cho cậu thấy hình dạng mới của mình sau khi tăng Rank… và cũng tò mò xem bên này có chuyện gì không… Đã có chuyện gì à?” — một cô gái đang lơ lửng bên cạnh Vandalieu lên tiếng.
Cô có mái tóc và đôi mắt đen tuyền, làn da trắng nhợt đến bất thường, mặc một chiếc váy trắng đơn giản.
Khóe mắt Vandalieu bắt gặp nét mặt sửng sốt của Sam và công chúa Levia. Cậu đã từng thấy cô gái này ở đâu đó, và cậu rất quen thuộc với giọng nói ấy.
“Là… Pluto sao?” cậu hỏi.
Pluto mỉm cười hạnh phúc. “Phải rồi, tôi là Pluto của Legion đây. Cũng phải hơn mười năm rồi nhỉ, kể từ lần cuối tôi được gặp cậu với hình dáng này rồi nhỉ?”
Dưới chân họ, xoáy nước đã lặng dần, và những mảng thịt của Gyubarzo nổi lềnh bềnh trên mặt biển.
Vandalieu chợt nhận ra nhật thực đã kết thúc, và ánh sáng mặt trời lại một lần nữa rọi sáng thế giới.
【Mana tăng thêm 50.000.000. Sinh lực tăng thêm 10.000! 】
【Cấp độ của các kỹ năng: 【 Siêu sức mạnh 】, 【 Tái tạo cấp tốc 】, 【 Hắc vương ma pháp 】, 【 Điều khiển mana 】, 【 Tăng tỷ lệ hồi mana 】, 【 Bức phá giới hạn 】, 【 Hư vương ma pháp 】, 【 Đa niệm 】, 【 Tử linh ma pháp 】, 【 Vượt ngưỡng giới hạn – Mảnh vỡ 】, 【 Phệ thần 】 và 【 Phệ linh 】 đã tăng lên!】
---------------------------------------------
Tên: Saria
Hạng: 11
Chủng tộc: Tartarus Maid Armor
Cấp độ: 77
Kỹ năng bị động:
o Ngũ giác
o Cường hóa sức mạnh vật lý: Cấp 10 \
o Kháng thủy: Cấp 10
o Kháng đòn vật lý: Cấp 10
o Tự cường hóa (Thuộc hạ): Cấp 10 (Lên cấp!)
o Tự cường hóa (Sát nhân): Cấp 10 (Lên cấp!)
o Nghiệp sát hồi huyết: Cấp 9 (Lên cấp!)
o Tăng cường chỉ số thuộc tính (Sáng tạo): Cấp 6 (Lên cấp!)
o Cường hóa khả năng vật lý (Thể linh hồn): Cấp 5 (Lên cấp!)
o Tự cường hóa (Dẫn lối): Cấp 5 (Lên cấp!)
o Cường hóa tấn công khi dùng thương: Nhỏ (Mới!)
o Kháng ma pháp: Cấp 1 (Mới!)
o Mở rộng bể mana: Cấp 1 (Mới!)
Kỹ năng chủ động:
o Làm việc nhà: Cấp 6
o Kỹ năng dùng Halberd (Phủ thuật): Cấp 10
o Phối hợp: Cấp 9 (Lên cấp!)
o Tiễn thuật: Cấp 8 (Lên cấp!)
o Thể linh hồn: Cấp 10
o Điều khiển từ xa: Cấp 10
o Giáp thuật: Cấp 10 (Lên cấp!)
o Ác khí khủng bố: Cấp 8 (Lên cấp!)
o Vô tính ma pháp: Cấp 3
o Điều khiển mana: Cấp 4
o Thủy ma pháp: Cấp 5 (Lên cấp!)
o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 4 (Lên cấp!)
Đặc kỹ:
o Thần hộ của ■■■■ル■
---------------------------------------------
Tên: Rita
Hạng: 10
Chủng tộc: Tartarus Maid Armor
Cấp độ: 79
Kỹ năng bị động:
o Ngũ giác
o Cường hóa sức mạnh vật lý: Cấp 10
o Kháng hỏa: Cấp 10
o Kháng đòn vật lý: Cấp 10
o Tự cường hóa (Thuộc hạ): Cấp 10
o Tự cường hóa (Sát nhân): Cấp 9 (Lên cấp!)
o Nghiệp sát hồi huyết: Cấp 9
o Tăng cưởng giá trị thuộc tính (Sáng tạo): Cấp 6 (Lên cấp!)
o Cường hóa khả năng vật lý (Thể linh hồn): Cấp 5 (Lên cấp!)
o Tự cường hóa (Dẫn lối): Cấp 5 (Lên cấp!)
o Kháng ma pháp: Cấp 1 (Mới!)
o Mở rộng bể mana: Cấp 1 (Mới!)
Kỹ năng chủ động:
o Nội trợ: Cấp 5 (Lên cấp!)
o Kỹ thuật dùng Naginata (Chủy thuật): Cấp 10
o Phối hợp: Cấp 9
o Tiễn thuật: Cấp 8 (Lên cấp!)
o Ném: Cấp 10
o Thể linh hồn: Cấp 10
o Điều khiển từ xa: Cấp 10 (Lên cấp!)
o Giáp thuật: Cấp 10
o Ác khí khủng bố: Cấp 6
o Vô tính ma pháp: Cấp 2
o Điều khiển mana: Cấp 3 (Lên cấp!)
o Hỏa ma pháp: Cấp 5
o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 2
Đặc kỹ:
o Thần hộ của ヴ■■■ル■
---------------------------------------------
Giải thích thêm về quái vật (Viết bởi Luciliano): Tartarus Maid Armor
Tartarus... Theo lời của Danna-sama, đây là một từ dùng để chỉ thế giới bên kia, hoặc địa ngục.
Về bề ngoài, họ không khác nhiều so với khi còn là Genocide Maid Armor, nhưng hiện giờ họ được bao phủ bởi 【 Aura of Fear (Hào quang sợ hãi) 】 dày đặc hơn. Và theo nhận xét của Danna-sama cùng Legion, họ đã trở nên giống như những “nữ quản lý đáng sợ” thực thụ.
Không cần nói cũng biết, đây là lần đầu tiên chủng quái vật này xuất hiện ở thế giới Lambda. Thường thì, đối với Undead dạng Living Armor (Giáp sống), cấp bậc và sức mạnh của chúng được quyết định bởi chất liệu chế tạo giáp.
Ngay cả khi bản thân là Ma cụ (Magic Item), thì thông thường một Living Armor cũng khó mà đạt đến Rank 11.
Thế nhưng, sức chiến đấu của Rita và Saria hiện đã ngang hàng với các mạo hiểm giả hạng A. Hơn nữa, khi kết hợp cùng nhau bằng kỹ năng 【 Phối hợp 】, thực lực của họ còn vượt trội hơn nữa.
Cả hai người họ đều rất vui mừng—vui vì giờ đây họ đã trở nên “giống với hình ảnh mà người ta kỳ vọng ở hầu gái của Ma Vương Bocchan.”


6 Bình luận