Nhà khoa học dị giới
Người vô danh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Sinh tồn và khám phá

Chương 15: Hẻm Núi Pha Lê Và Tiếng Vang Của Sấm Sét

0 Bình luận - Độ dài: 2,356 từ - Cập nhật:

Quyết định đã được đưa ra. Lưỡng lự và dằn vặt của An đã phải nhường chỗ cho nhu cầu cấp bách của thực tại. Một khi đã chấp nhận gánh nặng của người sáng tạo, anh không thể quay đầu lại. Lò rèn của Lyren lại một lần nữa trở thành trung tâm của Eldoria, nhưng lần này không phải với sự tò mò, mà là một sự khẩn trương đầy trang nghiêm. Hai nguyên mẫu vũ khí điện từ được chế tạo, hoàn thiện và kiểm tra với sự chính xác tuyệt đối.

Bình minh của ngày thứ ba, một đội viễn chinh nhỏ tập hợp tại cổng chính của thành phố. Không khí không giống như một buổi tiễn đưa ra trận, mà giống như một cuộc thử nghiệm định mệnh. Cả Eldoria dường như đã đổ dồn về đây, những ánh mắt vừa chứa đựng hy vọng, vừa phảng phất lo âu.

Đội hình của họ là một sự giao thoa hoàn hảo giữa quá khứ và tương lai.

Elara, trong bộ giáp da thuộc quen thuộc, cây cung bạc đeo sau lưng và cặp dao găm sắc lẻm bên hông. Cô là đôi mắt và đôi tai của khu rừng, là hiện thân của kỹ năng và bản năng được mài giũa qua nhiều thế hệ. Cô là người chỉ huy chiến trường.

Lyren, Bậc thầy Lò rèn, cũng có mặt. Ông không mặc bộ giáp nghi lễ của các Trưởng lão, mà là một bộ giáp trụ bằng thép sẫm màu, đơn giản nhưng vững chãi. Trên lưng ông là một cây chiến phủ khổng lồ, một vũ khí đòi hỏi sức mạnh phi thường để sử dụng. Ông không đến đây với tư cách một Trưởng lão, mà với tư cách một người thợ muốn chứng kiến tác phẩm của mình được thử lửa, và với tư cách một chiến binh muốn bảo vệ những gì ông đã góp phần tạo ra.

Laeron, người học việc trẻ tuổi, đi theo sau. Cậu không mang vũ khí, mà gánh trên lưng một bộ khung gỗ được thiết kế đặc biệt, bên trên gắn dãy tụ điện nặng trĩu. Cậu là nguồn năng lượng di động, là biểu tượng của thế hệ mới đang gánh vác sức mạnh của tương lai.

Và cuối cùng là An. Anh đã trút bỏ bộ đồ bảo hộ rách nát của thế giới cũ. Thay vào đó là một bộ trang phục bằng da thuộc mềm mại mà Elara đã chuẩn bị, giúp anh di chuyển dễ dàng hơn. Nhưng trên tay anh không phải là cung tên hay kiếm. Anh đang ôm một trong hai khẩu súng điện từ. Nó nặng trịch, xa lạ, một sự kết hợp giữa đường cong duyên dáng của gỗ Elf và sự lạnh lùng, chính xác của những cuộn dây đồng. Anh không phải là một chiến binh. Anh là một pháo thủ bất đắc dĩ.

Vị Trưởng lão đứng đầu bước tới. Ông không nói nhiều. Ông chỉ đặt tay lên vai An và Elara. "Hãy mang hy vọng trở về," ông nói, giọng ông trầm ấm.

Họ lên đường, bốn bóng người chìm dần vào sự hùng vĩ của khu rừng, để lại sau lưng một thành phố đang nín thở chờ đợi.

Cuộc hành trình đến Hẻm Núi Pha Lê mất gần hai ngày đường. Đó là hai ngày mà An thực sự cảm nhận được sự gắn kết của một đội. Họ không còn là những cá nhân riêng lẻ nữa. Họ là một thể thống nhất. Elara dẫn đường, đọc những dấu vết trên mặt đất mà An không thể nào thấy được. Lyren, với sức vóc của mình, dọn dẹp những chướng ngại vật trên đường đi và đảm bảo an toàn cho cả nhóm vào ban đêm. Laeron, dù phải mang nặng, vẫn không ngừng đặt những câu hỏi thông minh về thế giới của An, về những vì sao và những "thành phố bằng thép".

An, đổi lại, đã chia sẻ kiến thức của mình. Anh chỉ cho họ cách xác định phương hướng dựa vào vị trí của mặt trời và các vì sao một cách chính xác, cách ước lượng khoảng cách dựa vào các định luật hình học đơn giản. Anh giải thích tại sao lá cây có màu xanh, tại sao nước lại bốc hơi. Anh đang gieo những hạt mầm của tư duy khoa học vào một vùng đất của ma thuật và trực giác.

Khi họ đến gần hẻm núi, cảnh quan bắt đầu thay đổi một cách đột ngột. Những cái cây thưa dần, nhường chỗ cho những tảng đá có hình thù kỳ lạ. Không khí trở nên loãng hơn và mang một mùi khoáng chất sắc lạnh. Và rồi họ thấy nó. Những tinh thể lớn, trong suốt như thạch anh, mọc ra từ vách đá, lấp lánh dưới ánh nắng, tạo ra một cảnh tượng vừa đẹp đẽ vừa có phần kỳ quái.

"Chúng ta đã đến," Elara thì thầm, ra hiệu cho mọi người dừng lại và ẩn mình.

Hẻm núi hiện ra trước mắt họ, một vết nứt sâu hoắm trên mặt đất. Từ xa, An có thể thấy những cụm Nấm Tinh Thể mà họ tìm kiếm, chúng phát ra một thứ ánh sáng màu xanh lam dịu nhẹ từ sâu bên trong những hang động nhỏ.

Elara dùng kỹ năng của một trinh sát, cô gần như hòa làm một với những tảng đá, nhẹ nhàng tiến lên phía trước để quan sát. An, không thể di chuyển một cách im lặng như vậy, đã sử dụng một công cụ tự chế. Anh nối hai chiếc gương nhỏ từ bộ dụng cụ của mình vào một ống tre dài, tạo ra một kính tiềm vọng đơn giản. Anh có thể quan sát từ phía sau một tảng đá lớn một cách an toàn.

Và anh đã thấy chúng.

Lũ Grock.

Chúng không giống như những gì anh tưởng tượng. Chúng không phải là những con thằn lằn đơn thuần. Cơ thể chúng dài và dẹt, được bao phủ bởi một lớp vảy dày, có màu sắc và hoa văn y hệt như những tảng đá xung quanh, một sự ngụy trang hoàn hảo. Bốn chi của chúng cực kỳ khỏe, với những móng vuốt dài và sắc nhọn có thể bám vào vách đá thẳng đứng. Chúng di chuyển theo bầy, phối hợp với nhau một cách đáng sợ.

An chứng kiến một con thú giống sơn dương lạc vào hẻm núi. Ngay lập tức, ba con Grock tách ra khỏi vách đá, lao tới từ ba hướng khác nhau. Chúng không gầm rú, chúng tấn công trong im lặng, một sự im lặng chết chóc. Con sơn dương không có một cơ hội nào.

"Da của chúng rất cứng," Elara nói khi cô quay trở lại, mặt cô đanh lại. "Cứng hơn cả giáp da. Mũi tên thông thường chỉ có thể làm chúng bị thương nếu bắn trúng vào mắt hoặc miệng. Nhưng chúng rất nhanh."

Họ họp lại phía sau một rặng đá. Một cuộc họp chiến thuật.

"Đây là bản đồ," Elara vẽ lên mặt đất. "Lối vào chính hẹp, chúng ta có thể tạo một nút cổ chai ở đây. Hai bên là vách đá cao. Lũ Grock có thể leo trèo, đó là vấn đề."

"Ta và Laeron sẽ giữ vững vị trí trung tâm," Lyren nói, tay ông đặt lên cây chiến phủ. "Ta sẽ chặn những con nào lọt qua được."

"An," Elara quay sang anh. "Anh sẽ ở phía sau chúng tôi, trên mỏm đá cao kia. Đó là vị trí tốt nhất. Anh có thể bao quát toàn bộ lối vào. Anh có bao nhiêu phát bắn?"

"Các tụ điện đã được sạc đầy," An đáp, kiểm tra lại bộ nguồn trên lưng Laeron. "Khoảng hai mươi phát bắn với năng lượng cao nhất, hoặc nhiều hơn nếu giảm sức mạnh. Nhưng tôi đề nghị dùng loại đạn điện giật trước. Chúng ta cần vô hiệu hóa chúng, tạo cơ hội cho cô và Trưởng lão Lyren."

Kế hoạch đã được định sẵn. Một sự kết hợp giữa chiến thuật cổ điển và công nghệ đột phá.

Họ vào vị trí. Lyren và Laeron ở phía sau một hàng rào đá tạm thời. Elara ẩn mình trong một hốc đá bên cạnh, cung đã giương sẵn. An leo lên mỏm đá cao, nằm xuống, đặt khẩu súng điện từ lên một phiến đá phẳng để làm điểm tựa.

Elara hít một hơi thật sâu, rồi cô đặt một mũi tên vào dây cung và bắn nó vào một vách đá ở sâu trong hẻm núi. Tiếng mũi tên va vào đá vang lên lanh lảnh, phá vỡ sự im lặng.

Phản ứng gần như là tức thời.

Từ những vách đá tưởng như vô tri, hàng chục con Grock hiện hình. Chúng ngẩng cái đầu bò sát của mình lên, rồi đồng loạt lao về phía lối vào, tiếng móng vuốt của chúng cào trên đá tạo ra một âm thanh ghê rợn.

"Sẵn sàng," Elara hét lên.

Tim An đập mạnh vào lồng ngực. Đây không phải là một bài kiểm tra nữa. Đây là thực tế. Anh ngắm vào con Grock đi đầu, một con to lớn và hung tợn hơn những con khác. Anh có thể thấy rõ lớp vảy dày của nó lấp lánh dưới ánh nắng.

Anh khởi động hệ thống nạp năng lượng. Một tiếng rít cao tần, a dua a dua, bắt đầu vang lên từ bộ nguồn trên lưng Laeron, truyền dọc theo sợi dây cáp đến khẩu súng. Âm thanh đó, giữa sự im lặng của cuộc phục kích, nghe như tiếng rít của một con rắn độc.

Con Grock đầu đàn chỉ còn cách họ năm mươi mét.

An nín thở, bóp cò.

VỤT!

Không có tiếng nổ. Chỉ có một tiếng xé gió sắc lạnh. Viên đạn đặc biệt với hai ngạnh phóng đi.

Nó cắm phập vào vai của con Grock. Con quái vật gầm lên vì đau đớn, nhưng dường như vết thương không đủ để ngăn cản nó.

Nhưng rồi, An nhấn nút thứ hai trên báng súng.

Một hồ quang điện màu xanh biếc nhảy ra từ viên đạn, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể con Grock.

Con quái vật khựng lại đột ngột, như thể đâm phải một bức tường vô hình. Cơ thể nó co giật một cách dữ dội. Hệ thần kinh của nó đang bị quá tải bởi một luồng điện cao áp. Nó không còn gầm được nữa, chỉ có thể co quắp lại, cơ bắp của nó căng cứng một cách phi tự nhiên. Sau vài giây co giật, nó đổ sầm xuống đất, cơ thể vẫn còn run lên từng hồi.

Một sự im lặng kinh hoàng bao trùm lấy bầy Grock đang lao tới. Chúng dừng lại, hoang mang trước cái chết kỳ lạ của con đầu đàn.

"BẮN TIẾP ĐI!" Lyren gầm lên.

Tiếng hét của ông kéo An ra khỏi sự sững sờ. Anh nhanh chóng nạp lại năng lượng và bắn phát thứ hai, rồi thứ ba. Mỗi phát bắn là một con Grock bị tê liệt, co giật rồi ngã xuống. Cảnh tượng vừa hiệu quả một cách đáng sợ, vừa có gì đó ghê rợn. Đây không phải là một trận chiến. Đây là một cuộc diệt trừ sâu bọ.

Lũ Grock, dù hung dữ, cũng có bản năng. Chúng bắt đầu tản ra, lợi dụng địa hình và khả năng leo trèo để tấn công từ hai bên.

"Chúng đang đến!" Elara hét lên, cô bắt đầu bắn những mũi tên bạc của mình, nhắm vào những con đang leo trên vách đá.

Một con Grock lọt qua được hàng rào lửa điện của An, nó lao thẳng về phía Lyren. Vị Trưởng lão không hề nao núng. Ông gầm lên một tiếng còn lớn hơn cả con quái vật, vung cây chiến phủ lên. Lưỡi búa khổng lồ giáng xuống, tạo ra một âm thanh ghê rợn của xương và vảy bị nghiền nát. Máu đen bắn tung tóe. Đó là một cái chết tàn bạo, nhưng lại có gì đó quen thuộc và... chân thật.

Trận chiến trở nên hỗn loạn. Tiếng xé gió của súng điện từ, tiếng rít của cung tên, tiếng gầm của Lyren và tiếng la hét của lũ Grock hòa vào nhau. An không còn thời gian để suy nghĩ. Anh chỉ có thể phản ứng. Ngắm, bắn, nạp năng lượng. Lặp lại. Anh đã trở thành một cỗ máy, một phần của vũ khí mà anh đã tạo ra.

Họ đã đẩy lùi được đợt tấn công đầu tiên. Lối vào hẻm núi giờ đây la liệt xác của những con Grock, một vài con đã chết hẳn, một vài con vẫn còn đang co giật trong cơn hấp hối. Mùi ozone từ những phát bắn điện hòa lẫn với mùi máu tanh nồng, tạo ra một thứ mùi của chiến tranh công nghệ cao.

Họ đã thành công. Họ đã chiến thắng.

Nhưng khi An hạ khẩu súng xuống, bàn tay anh run rẩy. Anh nhìn vào cảnh tượng trước mắt. Anh đã chế tạo vũ khí này để cứu người, và nó đã làm được điều đó. Không ai trong đội của anh bị thương. Nhưng khi anh nhìn vào những sinh vật đang chết một cái chết co giật, đau đớn, anh không cảm thấy niềm vui của sự chiến thắng. Anh chỉ cảm thấy một sự trống rỗng lạnh lẽo.

Elara bước đến, đặt một tay lên vai anh. "Chúng ta làm được rồi," cô nói, nhưng trong giọng cô cũng có một sự mệt mỏi khác thường.

An nhìn vào vũ khí trong tay mình, rồi nhìn vào sự tàn sát mà nó đã gây ra.

"Chúng ta đã làm gì?" anh tự hỏi trong im lặng.

Chiến thắng này có vị đắng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận