Nhà khoa học dị giới
Người vô danh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Sinh tồn và khám phá

Chương 06: Người Dẫn Đường Thầm Lặng

1 Bình luận - Độ dài: 1,974 từ - Cập nhật:

Cuộc hành trình bắt đầu. An đi theo sau nữ chiến binh Elf, giữ một khoảng cách tôn trọng. Anh nhanh chóng nhận ra sự khác biệt sâu sắc giữa hai người họ, không chỉ ở ngôn ngữ hay ngoại hình, mà ở chính cách họ tồn tại trong thế giới này.

Cô gái, người mà anh vẫn chưa biết tên, di chuyển như một phần của khu rừng. Bước chân của cô gần như không gây ra tiếng động trên lớp lá mục. Cô lướt qua những bụi cây rậm rạp mà không làm xao động một chiếc lá, cơ thể cô uyển chuyển và linh hoạt, luôn chọn con đường ít gây trở ngại nhất. Đôi mắt xanh lục của cô liên tục quét qua môi trường xung quanh, không phải với sự lo lắng của một kẻ bị săn đuổi, mà với sự tự tin của một kẻ săn mồi tối cao đang đi trong lãnh địa của mình. Cô là một phần của nơi này.

An, ngược lại, là một kẻ ngoại lai. Rõ ràng và ồn ào. Đôi ủng dã chiến của anh giẫm lên cành khô với những tiếng "rắc" vang dội. Bộ đồ bảo hộ của anh, vốn được thiết kế cho môi trường phòng thí nghiệm, liên tục vướng vào những cành cây và dây leo. Anh phải cúi đầu, phải gạt bỏ, phải vật lộn với chính khu rừng mà cô gái kia dường như đang khiêu vũ cùng. Anh cảm thấy mình như một cỗ máy thô kệch đang cố gắng bắt chước sự duyên dáng của một con nai.

Sự phụ thuộc của anh vào cô trở nên rõ ràng một cách đáng xấu hổ. Có lần, anh đưa tay định vịn vào một thân cây có lớp vỏ màu đỏ trông có vẻ vô hại, nhưng cô gái đã quay lại nhanh như chớp, túm lấy cổ tay anh và lắc đầu một cách dứt khoát. Cô chỉ vào một con côn trùng nhỏ, có màu sắc y hệt lớp vỏ cây, đang đậu ở đó. Sau đó, cô dùng mũi dao chỉ vào một bông hoa gần đó đã héo úa và chuyển sang màu đen, như thể bị axit ăn mòn. An hiểu ra. Cây độc. Một cú chạm có thể đã khiến anh gặp rắc rối nghiêm trọng.

Lần khác, cô đột ngột dừng lại, giơ một tay lên ra hiệu cho anh đứng yên. An nín thở, nhìn theo ánh mắt của cô. Sau một lúc, anh mới thấy nó: một cái bẫy thòng lọng được ngụy trang một cách khéo léo trên mặt đất, gần như vô hình. Cô cẩn thận gỡ nó ra, rồi lại tiếp tục đi như không có chuyện gì xảy ra.

An, nhà khoa học thiên tài, người có thể bẻ cong không-thời gian, lúc này lại giống như một đứa trẻ đang tập đi, hoàn toàn phụ thuộc vào người dẫn đường thầm lặng của mình. Điều đó khiến anh cảm thấy khiêm tốn, và một sự tôn trọng sâu sắc dành cho cô gái bắt đầu nảy nở. Kiến thức của anh có thể bao trùm cả vũ trụ, nhưng trong khu rừng này, kiến thức của cô mới là thứ quyết định sự sống và cái chết.

Tuy nhiên, anh không hoàn toàn vô dụng. Trong khi cô dẫn đường bằng bản năng và kinh nghiệm, An lại âm thầm làm việc với bộ óc phân tích của mình. Anh bật la bàn trên máy tính bảng trong những khoảng thời gian cực ngắn để xác định hướng đi. Anh ghi nhớ lại các đặc điểm địa hình: một tảng đá có hình thù kỳ lạ, một con suối nhánh, một khu vực có loại cây lá bạc chiếm ưu thế. Anh đang xây dựng một bản đồ trong đầu, một bản đồ logic chồng lên trên tấm bản đồ bản năng của cô gái.

Khi họ dừng lại để nghỉ ngơi bên một dòng suối nhỏ, An quyết định rằng anh không thể tiếp tục tình trạng "câm lặng" này. Giao tiếp là chìa khóa để hợp tác, và có thể là để sống sót.

Anh ngồi đối diện cô gái qua một khoảng sân nhỏ. Anh nhặt một hòn đá lên, giơ nó ra và nhìn cô với ánh mắt chờ đợi, lông mày nhướng lên thành một câu hỏi im lặng.

Cô nhìn anh, rồi nhìn hòn đá, và dường như hiểu ý. Sau một thoáng do dự, cô nói một từ: "Sarin."

"Sarin," An lặp lại, cố gắng bắt chước ngữ điệu và âm cuối sắc nét của cô. Anh bật máy tính bảng, mở ứng dụng ghi âm. "Nói lại lần nữa, làm ơn," anh nói bằng tiếng Việt, rồi chỉ vào hòn đá.

Cô gái nhìn vào cái "hộp đen phát sáng" của anh với vẻ tò mò. Cô lặp lại từ đó: "Sarin."

Trên màn hình của An, một biểu đồ sóng âm hiện ra, phân tích tần số và các âm vị. Anh gõ vào một phiên âm tạm thời bên cạnh tệp âm thanh.

Anh tiếp tục. Anh chỉ vào cái cây. "Lothas," cô nói. Anh chỉ vào dòng nước. "Lin." Anh chỉ lên bầu trời qua kẽ lá. "Menel."

Mỗi lần như vậy, An lại lặp lại, ghi âm, và ghi chú. Anh giống như một đứa trẻ đang học những từ đầu tiên, nhưng với sự hỗ trợ của công nghệ thế kỷ 21. Ứng dụng phân tích ngôn ngữ của anh bắt đầu làm việc, xác định các nguyên âm và phụ âm cơ bản, tìm kiếm các quy tắc ngữ pháp sơ khai. Đó là một quá trình cực kỳ chậm chạp và tốn nhiều công sức, nhưng những viên gạch đầu tiên của cây cầu ngôn ngữ đang được đặt xuống.

Sau đó, anh chỉ vào ngực mình. "An."

Cô gái gật đầu nhẹ, dường như đã hiểu.

Rồi An chỉ vào cô.

Cô nhìn anh, một cảm xúc khó tả lướt qua đôi mắt xanh. Dường như việc tiết lộ tên của mình là một điều gì đó riêng tư hơn nhiều. Nhưng sau một lúc, cô khẽ nói: "Elara."

"E-la-ra," An lặp lại. Cái tên nghe thật du dương. Cuối cùng, người dẫn đường của anh đã có một cái tên. Anh mỉm cười, một nụ cười chân thành. Elara không cười đáp lại, nhưng sự căng thẳng trên vai cô dường như đã giãn ra một chút.

Đêm đó, họ cùng nhau nhóm lửa. An đã chỉ cho Elara cách sắp xếp củi theo kiểu "kim tự tháp" để tối ưu hóa luồng không khí, giúp lửa cháy đều và ít khói hơn. Elara, ngược lại, đã chứng tỏ kỹ năng săn bắn bậc thầy của mình. Cô biến mất trong bóng tối chỉ vài phút và quay trở lại với hai con vật giống thỏ nhưng có lông màu xám.

Cô làm thịt chúng một cách nhanh gọn và chuyên nghiệp, rồi xiên chúng trên những cành cây tươi và bắt đầu nướng. Mùi thịt chín thơm lừng lan tỏa trong không khí, khiến bụng An sôi lên. Khi thịt chín, Elara xé một chiếc đùi đưa cho An.

Anh do dự trong giây lát. Ăn thịt của một sinh vật ngoài hành tinh. Hệ tiêu hóa của anh có xử lý được không? Có loại protein hay enzyme nào lạ không? Nhưng rồi anh nhìn thấy ánh mắt của Elara. Từ chối hành động chia sẻ thức ăn này sẽ là một sự xúc phạm, là phá vỡ sợi dây tin tưởng mỏng manh mà họ đã xây dựng.

Anh nhận lấy chiếc đùi nướng. "Cảm ơn," anh nói. Anh cắn một miếng. Thịt hơi dai nhưng có vị ngọt, khá ngon. Anh ăn một cách chậm rãi, vừa để thưởng thức, vừa để lắng nghe phản ứng của cơ thể. May mắn thay, không có gì bất thường xảy ra.

Sau bữa ăn, họ ngồi im lặng bên đống lửa. Bầu trời đêm quang đãng, hai mặt trăng tỏa sáng rực rỡ. An, bằng vốn từ vựng ít ỏi của mình và rất nhiều cử chỉ, đã cố gắng hỏi về các vì sao. Elara dường như hiểu ý. Cô dùng một cành cây vẽ lên mặt đất những chòm sao có hình thù kỳ lạ.

Rồi, cô chỉ vào An, rồi chỉ lên trời, một câu hỏi im lặng: Anh đến từ đâu?

Đây là cơ hội. An lấy máy tính bảng ra. Pin: 7%. Anh phải làm cho nó thật ý nghĩa.

Anh mở thư viện hình ảnh, tìm đến một bức ảnh mà anh luôn giữ. Đó là bức "Viên bi xanh" (The Blue Marble), ảnh chụp Trái Đất từ không gian. Anh đưa màn hình cho Elara xem.

Cô nín thở.

Đôi mắt cô mở to, phản chiếu hình ảnh quả cầu màu xanh và trắng đang trôi nổi trong bóng tối vô tận. Cô chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì như vậy. Nó vừa đẹp một cách lạ lùng, vừa đáng sợ. Cô từ từ đưa một ngón tay lên, ngập ngừng chạm vào màn hình, như thể sợ làm vỡ hình ảnh đó.

An vuốt màn hình, chuyển sang một bức ảnh khác: Mặt Trăng của Trái Đất, một quả cầu màu xám bạc quen thuộc. Anh chỉ vào nó, rồi giơ một ngón tay lên. Sau đó, anh chỉ lên bầu trời đêm của họ, nơi có hai mặt trăng, và giơ hai ngón tay lên.

Thông điệp đã quá rõ ràng.

Elara nhìn từ chiếc máy tính bảng lên bầu trời, rồi lại nhìn vào An. Sự hiểu biết lóe lên trong mắt cô, cùng với một sự kinh ngạc không thể che giấu. Cô đã biết anh là người lạ. Nhưng cô không thể tưởng tượng được anh lại "lạ" đến mức này. Anh không phải đến từ một vùng đất xa xôi. Anh đến từ một trong những chấm sáng nhỏ bé trên bầu trời đêm của cô.

Khoảng cách giữa họ không còn đo bằng cây số nữa, mà bằng những năm ánh sáng. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cùng nhau chia sẻ ánh lửa và bí mật của các vì sao, họ cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.

Sáng hôm sau, họ lại lên đường. An nhận thấy khu rừng đang thay đổi. Những cái cây giờ đây cao hơn, thân của chúng có một lớp vỏ màu bạc óng ánh. Không khí dường như trong lành và nhẹ hơn. Elara đi nhanh hơn, bước chân cô không còn vẻ thận trọng của một người đi săn, mà là sự háo hức của người sắp về đến nhà.

Sau vài giờ di chuyển, cô dừng lại trên một sườn đồi. Cô chỉ tay về phía trước, qua một khoảng trống giữa hai thân cây cổ thụ.

An nhìn theo hướng tay cô và sững sờ.

Ở phía xa, ẩn hiện trong màn sương sớm, là một cảnh tượng không thể tin nổi. Hàng chục, có lẽ hàng trăm công trình kiến trúc bằng gỗ trắng và dây thừng được xây dựng cheo leo trên những cành cây khổng lồ, nối với nhau bằng những cây cầu treo thanh tú. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên những mái nhà cong cong, tạo ra một khung cảnh vừa hùng vĩ, vừa thanh bình. Đó là một thành phố, một thành phố được xây dựng giữa những tầng mây.

Elara quay sang nhìn anh, một nụ cười nhẹ, nụ cười thực sự đầu tiên mà anh thấy, nở trên môi cô. Cô nói một từ, một từ mà anh đã học được từ bài học ngôn ngữ ngẫu hứng của họ.

"Eldoria," cô nói. "Nhà."

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận