Tiếng đếm ngược vang lên đều đặn, lạnh lùng qua hệ thống loa của Trung tâm Nghiên cứu Khoa học và Công nghệ Quốc gia.
Âm thanh đó, đối với hầu hết mọi người trong phòng điều khiển, là nhịp đập của sự hồi hộp. Nhưng đối với Nguyễn Tuấn An, đó là bản giao hưởng cuối cùng cho hơn một thập kỷ làm việc không ngừng nghỉ.
“Mười…”
An đứng trong khu vực quan sát được che chắn bằng kính cường lực dày ba mươi centimet, hai tay khoanh trước ngực.
Anh không mặc bộ blouse trắng thường ngày mà là một bộ đồ bảo hộ màu xám bạc, được thiết kế để chống lại các bức xạ lạ.
Đôi mắt anh, đằng sau cặp kính gọng titan quen thuộc, không nhìn vào những dãy màn hình hiển thị hàng ngàn thông số phức tạp. Anh đang nhìn vào nó.
“Chín…”
Ở trung tâm của đại sảnh thí nghiệm, một kiến trúc khổng lồ sừng sững trước mắt đó là Cổng Không Gian.
Một vòng tròn kim loại hoàn hảo với đường kính hai mươi mét, được chế tạo từ một hợp kim độc nhất do chính An thiết kế, có khả năng chịu được sự biến dạng của không-thời gian.
Bề mặt của nó được khắc chằng chịt những vi mạch lượng tử, lấp lánh như một dải ngân hà thu nhỏ dưới ánh đèn công suất cao của phòng thí nghiệm.
Nó vừa là một tác phẩm nghệ thuật, vừa là một cỗ máy có khả năng định nghĩa lại lịch sử nhân loại.
“Tám…”
“Trạng thái năng lượng ổn định, Tuấn An,” giọng nói của Tiến sĩ Mai, phó dự án và cũng là người bạn thân thiết nhất của anh, vang lên qua tai nghe. “Các tụ siêu dẫn đã được sạc đến 100%. Mọi thông số đều xanh.”
An không trả lời ngay.
Anh khẽ gõ nhẹ ngón tay lên cánh tay mình, một thói quen khi anh đang tập trung cao độ.
Anh nheo mắt nhìn vào một màn hình phụ ở góc, nơi hiển thị dao động cộng hưởng từ.
Một đường sóng gần như phẳng lỳ, nhưng An thấy nó.
Một gợn sóng cực nhỏ, một sự bất thường ở mức nano-kelvin mà không một ai khác để ý.
“Mai, kiểm tra lại bộ ổn định pha thứ ba. Tăng hiệu chỉnh từ trường lên 0.0012%. Tôi thấy có một chút nhiễu loạn lượng tử.”
Trong phòng điều khiển, Mai nhíu mày.
“An, hệ thống báo cáo hoàn toàn ổn định. Mức nhiễu loạn đó thấp hơn cả sai số cho phép.”
“Cứ làm đi,” An nói, giọng anh vẫn bình tĩnh nhưng không cho phép sự nghi ngờ.
Mai thở dài nhưng vẫn ra lệnh cho kỹ thuật viên. Một vài cú gõ phím, và gợn sóng siêu nhỏ trên màn hình của An biến mất.
Sự hoàn hảo đã được tái lập.
“Bảy… Sáu…”
Đứng cạnh Mai là Thiếu tướng Khoa, đại diện của chính phủ và quân đội, người đã rót một ngân sách không tưởng vào dự án này.
Gương mặt ông đanh lại, hằn lên những nếp nhăn của sự lo âu và kỳ vọng.
Ông không hiểu gì về vật lý lượng tử hay lý thuyết dây, nhưng ông hiểu rõ ý nghĩa của thành công hoặc thất bại ngày hôm nay.
“Cậu chắc chắn về việc này chứ, Tiến sĩ An?” Tướng Khoa hỏi, giọng ông trầm và đầy uy lực. “Mười hai năm trời. Cả một gia tài quốc gia.”
An quay đầu lại, nhìn vị tướng qua lớp kính dày. Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi làm dịu đi vẻ mặt luôn tập trung của mình.
“Thưa thiếu tướng, con người đã nhìn lên các vì sao hàng ngàn năm. Hôm nay, chúng ta không chỉ nhìn nữa. Chúng ta sẽ bước qua ngưỡng cửa.”
“Năm… Bốn…”
An hít một hơi thật sâu.
Không khí trong phòng thí nghiệm có mùi ozone đặc trưng, mùi của năng lượng thuần khiết.
Anh nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc. Ký ức ùa về.
Những đêm không ngủ, những phương trình viết kín cả một bức tường, những lần thất bại tưởng chừng như đã đánh gục anh.
Anh nhớ đến lời hứa với cha mình, một nhà giáo già, rằng anh sẽ sử dụng trí tuệ của mình để mở ra một tương lai tốt đẹp hơn cho nhân loại, không phải để tạo ra vũ khí.
Cánh Cổng này là câu trả lời của anh.
Một con đường đến những thế giới mới, những nguồn tài nguyên mới, một kỷ nguyên mới của sự khám phá thay vì chiến tranh.
“Ba… Hai…”
Anh mở mắt.
Sự do dự đã biến mất, chỉ còn lại sự tự tin tuyệt đối của một người đã tính toán mọi khả năng.
“Kích hoạt!” giọng An vang lên, dứt khoát và rõ ràng.
“Một!”
Một tiếng “keng” nhẹ nhàng vang lên, không phải một tiếng nổ.
Từ tâm của Cánh Cổng, một điểm sáng nhỏ như đầu kim xuất hiện.
Nó không phát ra ánh sáng, mà dường như đang nuốt chửng ánh sáng xung quanh nó.
Rồi, điểm sáng bắt đầu lan rộng ra, không phải như một vụ nổ, mà như một giọt mực loang trên mặt nước.
Không gian bên trong vòng tròn kim loại bắt đầu gợn sóng.
Không khí bị bẻ cong. Ánh sáng bị uốn lượn. Một cảnh tượng phi vật lý đang diễn ra ngay trước mắt họ.
Trong phòng điều khiển, tất cả mọi người đều nín thở. Những tiếng thì thầm kinh ngạc nổi lên.
“Trời ơi…” Mai thốt lên, tay cô che miệng.
Bề mặt của Cánh Cổng không còn là không gian trống rỗng nữa.
Nó đã biến thành một tấm gương lỏng, một cửa sổ nhìn vào một nơi không xác định.
Bề mặt của nó gợn sóng nhẹ nhàng, phản chiếu một bầu trời màu tím với những tinh vân màu ngọc lục bảo.
Một cảnh tượng đẹp đến mức phi thực.
“Trạng thái ổn định!” một kỹ sư viên reo lên.
“Sự kiện chân trời đã được thiết lập. Cổng Không Gian đã mở!”
Cả phòng điều khiển vỡ òa.
Mọi người ôm chầm lấy nhau, la hét trong niềm vui sướng.
Tướng Khoa, người luôn giữ vẻ mặt sắt đá, cũng không giấu được một nụ cười nhẹ và cái gật đầu thán phục dành cho An.
Họ đã làm được. Họ đã chọc một lỗ xuyên qua tấm vải của vũ trụ.
An cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Anh đã làm được. Anh đã biến khoa học viễn tưởng thành sự thật.
Anh bước lại gần tấm kính hơn, cố gắng nhìn sâu vào thế giới bên kia. Nó thật kỳ diệu.
“Bắt đầu giai đoạn hai,” An ra lệnh, giọng anh vẫn còn run rẩy vì xúc động. “Phóng máy dò tự hành.”
Nhưng anh chưa kịp nói hết câu, một tiếng chuông báo động chói tai đã vang lên khắp trung tâm. Đèn đỏ nhấp nháy liên hồi, nhấn chìm cả căn phòng trong một màu sắc đáng ngại.
“Báo động! Báo động!” giọng nói tự động của máy tính vang lên.
“Phản ứng năng lượng bất thường! Vòng lặp phản hồi tích cực! Mất ổn định cấu trúc không-thời gian!”
Trên màn hình chính, những con số màu xanh lá cây nhanh chóng chuyển sang màu vàng, rồi đỏ rực.
Một biểu đồ hình sin vốn ổn định bắt đầu dao động điên cuồng.
“Chuyện gì vậy?” Tướng Khoa la lên. “Tại sao lại có báo động?”
“Trường năng lượng đang sụp đổ vào chính nó!” Mai hét lên, khuôn mặt cô tái nhợt.
“An, chúng ta đang mất kiểm soát! Lực hấp dẫn tại sự kiện chân trời đang tăng theo cấp số nhân!”
An cảm thấy tim mình như ngừng đập. Vòng lặp phản hồi? Anh đã tính đến khả năng này, nhưng xác suất chỉ là một phần tỷ. Làm sao có thể? Anh nhìn vào Cánh Cổng.
Bề mặt vốn phẳng lặng của nó giờ đang xoáy tít như một cơn bão vũ trụ.
Nó không còn là một cánh cửa nữa; nó đã biến thành một lỗ đen thu nhỏ.
“Ngắt kết nối khẩn cấp! Đóng Cổng lại!” Tướng Khoa ra lệnh.
“Không được!” An hét vào micro, át cả tiếng còi báo động.
“Nếu chúng ta ngắt nguồn đột ngột bây giờ, năng lượng tích tụ sẽ phát nổ! Vụ nổ sẽ san phẳng cả thành phố này!”
Sự im lặng kinh hoàng bao trùm phòng điều khiển trong một giây.
“Vậy… chúng ta phải làm gì?” Mai hỏi, giọng cô lạc đi.
Tâm trí của An hoạt động với tốc độ của một siêu máy tính. Anh phân tích hàng ngàn phương án trong vài giây. Chỉ có một cách. Một cách duy nhất, và cực kỳ nguy hiểm.
“Tôi phải ổn định nó bằng tay,” An nói. “Tôi cần truy cập vào bảng điều khiển phụ, ngay cạnh cổng phát. Tôi có thể chuyển hướng năng lượng dư thừa vào các bộ giảm chấn dự phòng.”
“Không! Quá nguy hiểm!” Mai phản đối.
“Mức độ bức xạ ở đó đã vượt ngưỡng an toàn!”
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác!” An la lên.
Anh quay người, chạy về phía cánh cửa dẫn vào đại sảnh thí nghiệm.
“Mai, chuẩn bị trình tự xả năng lượng theo lệnh của tôi. Sẵn sàng trong ba mươi giây!”
An lao ra khỏi phòng quan sát. Cơn lốc năng lượng từ Cánh Cổng đã tạo ra một luồng gió mạnh trong đại sảnh.
Các mảnh giấy tờ bay loạn xạ. Một chiếc ghế bị lật đổ. Lực hút ngày càng mạnh hơn.
Anh cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, như thể có một bàn tay vô hình đang kéo anh về phía trung tâm của cơn bão.
Anh cắn răng, dùng hết sức bình sinh để tiến về phía trước. Bảng điều khiển phụ chỉ còn cách mười mét. Năm mét. Bàn tay anh đã gần chạm tới nút bấm.
Nhưng rồi, một tiếng rít kinh hoàng vang lên. Một trong những tụ siêu dẫn bị quá tải và phát nổ, tạo ra một làn sóng xung kích mạnh mẽ. An mất thăng bằng.
Anh ngã xuống sàn, và đó là một sai lầm chết người. Lực hút giờ đây không gì cản nổi. Cơ thể anh bị kéo lê trên sàn kim loại, tạo ra một vệt xước dài.
Anh tuyệt vọng bám lấy bất cứ thứ gì có thể, nhưng tất cả đều vô ích.
Anh nhìn thấy gương mặt kinh hoàng của Mai và Tướng Khoa qua lớp kính. Anh thấy miệng Mai đang hét lên tên anh, nhưng anh không còn nghe thấy gì nữa. Tất cả âm thanh đã bị hút vào Cánh Cổng.
Suy nghĩ cuối cùng của anh không phải là về vật lý hay các phương trình. Đó là hình ảnh khuôn mặt của mẹ anh.
Rồi, một cảm giác cơ thể bị xé toạc ra hàng tỷ mảnh. Không có đau đớn, chỉ có sự phân rã. Ánh sáng, bóng tối, màu sắc mà mắt người không thể định nghĩa hòa quyện vào nhau.
Anh cảm thấy mình đang du hành qua một đường hầm của những vì sao đang chết và những thiên hà vừa được sinh ra. Thời gian và không gian không còn ý nghĩa. Một giây có thể là một thiên niên kỷ.
Và rồi, đột ngột như lúc bắt đầu, mọi thứ dừng lại.
An bị ném ra. Anh va đập mạnh vào một thứ gì đó mềm và ẩm ướt. Không khí tràn vào phổi anh, một luồng không khí trong lành đến mức gây sốc. Anh ho sặc sụa, cố gắng hít thở.
Sau vài phút nằm bất động, anh từ từ mở mắt.
Điều đầu tiên anh nhận ra là sự im lặng. Một sự im lặng sâu thẳm, không phải là sự im lặng của một căn phòng cách âm, mà là sự im lặng của một thế giới không có tiếng động cơ, không có tiếng còi xe, không có tiếng ồn ào của nền văn minh.
Thay vào đó, anh nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây, tiếng ríu rít của một loài chim lạ, và tiếng vo ve của côn trùng.
Anh chống tay ngồi dậy. Cơn đau nhức lan tỏa khắp cơ thể, nhưng không có gì bị gãy. Bộ đồ bảo hộ của anh bị rách vài chỗ, nhưng nó đã cứu mạng anh. Anh đang ở trong một khu rừng.
Nhưng đây không phải là một khu rừng bình thường.
Những thân cây xung quanh anh to lớn một cách phi lý, một vài cây phải cần đến cả chục người ôm mới xuể. Vỏ cây của chúng có màu tím sẫm, và trên đó phát triển những lớp rêu phát ra ánh sáng màu xanh lam dịu nhẹ.
Tán lá dày đặc đến mức anh gần như không thể nhìn thấy bầu trời. Mặt đất được bao phủ bởi một lớp thảm thực vật mềm như nhung, và những bông hoa có hình dáng và màu sắc kỳ lạ mọc rải rác khắp nơi.
Không khí có mùi của đất ẩm, của phấn hoa xa lạ và của sự sống hoang dã.
Bản năng của một nhà khoa học trỗi dậy, tạm thời lấn át sự hoảng loạn. Anh bắt đầu phân tích.
“Kiểm tra tình trạng cơ thể,” anh lẩm bẩm một mình, giọng nói lạc lõng giữa không gian tĩnh mịch.
“Nhiệt độ cơ thể bình thường. Nhịp tim tăng cao, có lẽ do adrenaline. Không có dấu hiệu chấn thương sọ não.”
Anh kiểm tra trang bị. Con dao đa năng vẫn còn trong túi. Bộ dụng cụ vi mạch mini cũng vậy. Quan trọng nhất, chiếc máy tính bảng quân sự siêu bền vẫn nằm trong túi áo bảo hộ của anh. Anh lôi nó ra. Màn hình bật sáng.
Pin: 17%.
Anh thở phào nhẹ nhõm. Mười bảy phần trăm. Không nhiều, nhưng đó là tất cả thế giới cũ mà anh còn lại. Anh vội vã kiểm tra các cảm biến.
GPS: Không có tín hiệu.
Mạng di động: Không có tín hiệu.
La bàn vẫn hoạt động, nhưng nó chỉ là một mũi tên vô nghĩa khi không có bản đồ. Anh cố gắng truy cập vào máy chủ của trung tâm, một hành động vô vọng. Tất nhiên là không có kết nối.
Anh đứng dậy, nhìn quanh. Anh đang ở đâu? Một hành tinh khác? Một chiều không gian khác? Cánh Cổng đã ném anh đến đâu? Anh cố gắng nhớ lại hình ảnh cuối cùng mà anh nhìn thấy trên bề mặt của nó. Bầu trời màu tím và tinh vân màu ngọc lục bảo.
Phải rồi, bầu trời. Anh cần phải nhìn thấy bầu trời.
Anh phát hiện ra một gò đất cao gần đó, được hình thành bởi bộ rễ khổng lồ của một trong những cái cây đại thụ.
Anh bắt đầu leo lên, bộ đồ bảo hộ vướng víu khiến anh di chuyển khá khó khăn. Khi lên đến đỉnh, anh phải dùng tay để vén những tán lá kỳ lạ sang một bên.
Và rồi anh nhìn thấy nó.
Bầu trời. Nó không có màu xanh quen thuộc. Nó là một màu chàm sâu thẳm, ngay cả khi ánh sáng xung quanh cho thấy đang là ban ngày.
Và trên bầu trời đó, treo lơ lửng hai thiên thể.
Một mặt trăng khổng lồ màu bạc, với những miệng núi lửa có thể nhìn rõ bằng mắt thường. Và bên cạnh nó, một mặt trăng nhỏ hơn nhiều, tỏa ra ánh sáng màu hoa oải hương dịu nhẹ.
Trong một khoảnh khắc, tâm trí khoa học của An bị choáng ngợp. Anh phân tích quỹ đạo, kích thước tương đối, độ phản xạ ánh sáng. Nhưng rồi, ý nghĩa thực sự của cảnh tượng đó ập đến.
Đây không phải là Trái Đất.
Đây là bằng chứng không thể chối cãi. Anh đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Một nơi không có trong bất kỳ bản đồ thiên văn nào của nhân loại.
Sự bình tĩnh mà anh cố gắng duy trì đã vỡ vụn.
Anh ngã ngồi xuống bộ rễ cây. Lần đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy, sự sợ hãi tột độ bao trùm lấy anh. Sự cô đơn. Một sự cô đơn sâu sắc đến mức gần như hữu hình, như một tảng đá đè nặng lên ngực anh.
Anh đã thành công. Cánh Cổng đã hoạt động. Nhưng anh đã phải trả một cái giá quá đắt. Anh đã mất tất cả. Gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, quê hương. Tất cả mọi thứ anh biết và yêu quý giờ đây có lẽ cách xa anh hàng triệu năm ánh sáng.
Nước mắt bắt đầu trào ra, làm mờ đi cặp kính của anh. Anh không cố kìm nén chúng. Giữa một khu rừng xa lạ, dưới hai mặt trăng không tên, thiên tài Nguyễn Tuấn An đã khóc như một đứa trẻ lạc đường.
Anh ngồi đó bao lâu, anh không biết. Thời gian dường như không còn ý nghĩa.
Nhưng khi ánh sáng ban ngày bắt đầu yếu đi, và khu rừng chìm dần vào bóng tối được chiếu sáng bởi lớp rêu và hai mặt trăng, một bản năng nguyên thủy hơn đã trỗi dậy. Bản năng sinh tồn.
Anh lau nước mắt, hít một hơi thật sâu. Sự tuyệt vọng vẫn còn đó, ẩn náu trong một góc tâm trí, nhưng bộ não phân tích của anh đang giành lại quyền kiểm soát.
Hoảng loạn sẽ không giúp được gì. Than khóc cũng vậy. Anh là một nhà khoa học. Vấn đề đặt ra là anh đang ở trong một môi trường xa lạ và nguy hiểm. Mục tiêu hiện tại là sống sót.
Anh đứng dậy, ánh mắt trở nên kiên định hơn.
“Được rồi, An,” anh tự nói với chính mình.
“Từng bước một. Bước một: tìm nơi trú ẩn an toàn cho đêm nay. Bước hai: tìm nguồn nước. Bước ba: tìm thức ăn.”
Anh rút con dao đa năng ra khỏi túi. Ánh kim loại lạnh lẽo của nó là một vật duy nhất quen thuộc trong thế giới xa lạ này. Nó là một công cụ. Và anh, trên hết, là một người tạo ra công cụ.
Anh nhìn vào khu rừng đang tối dần.
Những âm thanh ban đêm bắt đầu nổi lên, kỳ lạ và có phần đáng sợ hơn. Nhưng giờ đây, trong mắt anh không chỉ có sự sợ hãi, mà còn có một tia sáng của sự tò mò và quyết tâm.
Anh đã bị ném vào một thế giới mới. Anh đã mất đi quá khứ, nhưng tương lai là một trang giấy trắng. Và Nguyễn Tuấn An sẽ không để trang giấy đó kết thúc chỉ sau một đêm.
Cuộc hành trình của anh đã bắt đầu.


1 Bình luận