Nhà khoa học dị giới
Người vô danh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Sinh tồn và khám phá

Chương 02: Thế Giới Câm Lặng

1 Bình luận - Độ dài: 2,634 từ - Cập nhật:

Bóng tối trong khu rừng xa lạ này không giống như bóng tối trên Trái Đất. Nó không phải là một màu đen kịt, trống rỗng, mà là một bức tranh sống động của những ánh sáng ma mị. Lớp rêu màu xanh lam trên các thân cây khổng lồ phát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo, vẽ nên những hình thù kỳ dị lên mặt đất. Những côn trùng bay lượn giống như đom đóm, nhưng lớn hơn và mang theo những quả cầu ánh sáng màu tím, vàng, và đỏ, di chuyển theo những quỹ đạo không thể đoán trước. Bầu trời, nhìn qua những kẽ lá, được thắp sáng bởi hai mặt trăng, tạo ra những vùng sáng và những vùng tối đan xen, phức tạp.

An đã chọn nơi trú ẩn của mình một cách cẩn trọng. Đó là một hốc đá nhỏ, được tạo thành bởi bộ rễ trồi lên mặt đất của một trong những cây đại thụ, lưng tựa vào một vách đá rêu phong. Vị trí này cho anh một bức tường che chắn phía sau và hai bên, chỉ để lại một hướng cần phải cảnh giác. Nó không hoàn hảo, nhưng trong hoàn cảnh này, nó là một pháo đài.

Vấn đề tiếp theo là lửa.

Không khí đêm bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Cái lạnh thấm qua lớp vải của bộ đồ bảo hộ, một lời nhắc nhở rằng anh không còn ở trong môi trường được kiểm soát nhiệt độ của phòng thí nghiệm nữa. Lửa không chỉ mang lại hơi ấm; nó là ánh sáng, là vũ khí, là một rào cản tâm lý chống lại bóng tối và những gì ẩn nấp trong đó. Nhưng làm thế nào để tạo ra lửa khi không có diêm hay bật lửa?

Anh ngồi xuống, đặt chiếc máy tính bảng sang một bên để tiết kiệm từng miliampe pin quý giá. Anh lục lọi trong các túi của bộ đồ bảo hộ. Ngoài con dao đa năng và bộ dụng cụ vi mạch, anh tìm thấy một bộ dụng cụ sinh tồn khẩn cấp nhỏ mà anh đã quên mất. Nó được thiết kế cho các sự cố trong phòng thí nghiệm, không phải để cắm trại ở một thế giới khác. Bên trong có vài viên thuốc khử trùng nước, một cuộn băng gạc y tế, và một lọ nhỏ chứa đầy các tinh thể màu tím.

An nheo mắt nhìn vào cái lọ dưới ánh sáng lờ mờ của đám rêu. "Kali pemanganat," anh lẩm bẩm. Thuốc tím. Một chất oxy hóa cực mạnh, thường được dùng để sát trùng hoặc lọc nước. Một mình nó thì vô dụng. Anh cần một chất khử.

Tâm trí anh lướt qua hàng trăm phản ứng hóa học. Anh cần một thứ gì đó có gốc cồn, hoặc đường. Anh kiểm tra lại các túi. Và rồi anh tìm thấy nó. Một tuýp gel bôi trơn nhỏ dùng cho các khớp nối máy móc chính xác trong bộ dụng cụ vi mạch. Anh đọc thành phần trên nhãn: 80% Glycerin.

Một nụ cười nhẹ, gần như cay đắng, nở trên môi An. Glycerin và Kali pemanganat. Một trong những thí nghiệm hóa học cơ bản nhất để tạo ra lửa. Ai mà ngờ được, kiến thức từ một lớp hóa học phổ thông lại có thể là thứ cứu mạng anh ở một nơi cách nhà hàng triệu năm ánh sáng.

Anh hành động một cách có phương pháp. Đầu tiên, anh dùng dao cạo một ít vỏ cây khô và tước nhỏ lớp rêu khô dưới chân vách đá, tạo thành một đống bùi nhùi. Sau đó, anh tìm một mảnh đá phẳng, đổ một ít tinh thể thuốc tím lên trên, tạo thành một đống nhỏ. Anh cẩn thận nhỏ vài giọt Glycerin từ tuýp gel vào giữa đống bột màu tím.

Ban đầu, không có gì xảy ra. An kiên nhẫn chờ đợi. Anh biết phản ứng cần một chút thời gian. Sau khoảng mười lăm giây, một làn khói trắng bắt đầu bốc lên. Rồi làn khói chuyển sang màu tím và dày đặc hơn. Đột nhiên, một ngọn lửa màu hoa cà bùng lên từ hỗn hợp với một tiếng "phựt" nhẹ.

An nhanh chóng đưa đống bùi nhùi vào ngọn lửa. Lửa bắt lấy lớp vỏ cây khô và bùng cháy. Anh cẩn thận thêm những cành cây nhỏ hơn, rồi đến những cành lớn hơn. Chẳng mấy chốc, anh đã có một đống lửa trại nhỏ nhưng ổn định, nhảy múa và reo tí tách.

Ánh sáng ấm áp màu cam của ngọn lửa đẩy lùi bóng tối và thứ ánh sáng lạnh lẽo của khu rừng. Hơi ấm lan tỏa, xua đi cái lạnh đang thấm vào xương tủy. An ngồi xuống, đưa hai tay về phía ngọn lửa. Lần đầu tiên kể từ khi đến đây, anh cảm thấy một chút an toàn. Ngọn lửa không chỉ là một phản ứng hóa học; nó là một mảnh ghép của nền văn minh, một biểu tượng của sự kiểm soát. Nó là một đốm sáng nhỏ bé của nhân loại giữa một vũ trụ xa lạ.

Đêm đó, An không ngủ sâu. Anh chỉ chợp mắt từng quãng ngắn, luôn giật mình tỉnh giấc bởi những âm thanh lạ. Tiếng lích chích của một loài vật nào đó, tiếng huýt sáo ma mị từ sâu trong rừng, tiếng lá cây xào xạc khi có thứ gì đó to lớn di chuyển trong bóng tối. Mỗi lần như vậy, anh lại thêm củi vào lửa và nắm chặt con dao trong tay, mắt căng ra nhìn vào bóng đêm. Anh không phải là một chiến binh, cũng không phải một nhà thám hiểm. Anh là một nhà khoa học, một sinh vật của logic và trật tự, bị ném vào một thế giới của sự hỗn loạn và nguyên thủy. Và anh sợ. Nỗi sợ đó rất thật, rất nguyên thủy, nhưng anh không để nó nuốt chửng mình. Anh phân tích từng âm thanh, cố gắng đoán xem nó đến từ đâu, do sinh vật lớn hay nhỏ tạo ra. Đó là cách anh đối mặt với nó.

Khi những tia sáng đầu tiên của một mặt trời màu vàng nhạt len lỏi qua tán lá, An cảm thấy như mình vừa trải qua trận chiến dài nhất trong đời. Anh đã sống sót qua đêm đầu tiên.

Khi trời sáng hẳn, anh dập tắt ngọn lửa một cách cẩn thận. Vấn đề tiếp theo là nước. Cơn khát từ ngày hôm qua đã trở nên dữ dội hơn. Anh nhớ lại dòng suối mình đã thấy, nhưng kiến thức sinh học và hóa học của anh hét lên rằng không được uống nước không rõ nguồn gốc. Hệ miễn dịch của anh không được tiến hóa để đối phó với các vi sinh vật ở đây. Một ngụm nước sai lầm có thể giết chết anh nhanh hơn bất kỳ con thú săn mồi nào.

Anh cần nước tinh khiết. Và anh biết cách để làm ra nó.

Anh tìm một khoảng đất trống nhận được nhiều ánh nắng mặt trời nhất. Dùng lưỡi dao phụ trên con dao đa năng, anh bắt đầu đào một cái hố nhỏ. Công việc nặng nhọc hơn anh tưởng. Đất ở đây rắn và đầy rễ cây. Mồ hôi túa ra trên trán anh. Sau gần một giờ, anh cũng có một cái hố sâu khoảng ba mươi centimet.

Anh lấy ra một mảnh nilon chống tĩnh điện từ lớp lót bên trong bộ đồ bảo hộ, cẩn thận trải nó ra đáy hố. Tiếp theo, anh đi thu thập các loại lá cây còn ẩm sương đêm, vò nát chúng một chút rồi bỏ vào hố, xung quanh một cái cốc nhỏ mà anh lấy từ nắp của lọ thuốc tím. Cuối cùng, anh dùng một mảnh nilon lớn hơn phủ lên miệng hố, dùng đá để chèn chặt các mép. Anh đặt một viên sỏi nhỏ vào giữa tấm nilon, ngay phía trên cái cốc, để tạo ra một điểm trũng.

Hệ thống chưng cất nước bằng năng lượng mặt trời đã hoàn tất. Một nguyên lý vật lý đơn giản: mặt trời sẽ làm nóng cái hố, nước trong lá cây sẽ bốc hơi, ngưng tụ ở mặt dưới của tấm nilon phía trên, và sau đó nhỏ giọt xuống từ điểm trũng nhất vào cốc.

Trong khi chờ đợi, An không ngồi yên. Anh bắt đầu một cuộc khảo sát có hệ thống khu vực xung quanh mình, trong bán kính không quá năm mươi mét từ nơi trú ẩn. Anh bật máy tính bảng lên, chế độ tiết kiệm năng lượng tối đa. Pin: 14%. Anh mở ứng dụng ghi chú và camera.

Anh chụp ảnh một loại cây dương xỉ có lá màu xanh coban. Anh đặt tên cho nó là Pterido-caeruleum. Anh ngắt một chiếc lá, cẩn thận ngửi nó. Mùi giống như bạc hà nhưng có một chút hăng của kim loại. Anh ghi chú lại: "Có thể chứa hợp chất menthol và ion kim loại. Không ăn."

Anh chụp một loại nấm màu cam phát quang. Fungi-lucidus. Anh dùng một cành cây chọc vào nó. Một làn khói chứa bào tử màu vàng bay ra. Anh ghi chú: "Phát tán bào tử khi bị tác động. Có thể gây dị ứng hoặc độc hại qua đường hô hấp."

Anh làm việc một cách tỉ mỉ, chính xác, như thể anh đang ở trong phòng thí nghiệm của mình. Việc phân loại và đặt tên cho thế giới xa lạ này là cách anh sắp xếp lại sự hỗn loạn, biến nỗi sợ hãi về những thứ không biết thành dữ liệu có thể phân tích được. Đó là cách anh khẳng định sự tồn tại của mình.

Anh quay lại dòng suối. Nước trong vắt, anh có thể thấy những viên sỏi đủ màu sắc dưới đáy. Những sinh vật nhỏ, giống cá nhưng có sáu vây và một lớp vỏ óng ánh như xà cừ, bơi lội tung tăng. Một hệ sinh thái dưới nước phức tạp. Điều đó có nghĩa là nước không chứa chất độc hóa học mạnh. Nhưng vi sinh vật thì vẫn là một ẩn số.

Đang mải mê quan sát, một chuyển động trên cành cây phía bên kia bờ suối thu hút sự chú ý của anh. Anh ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt to tròn, đen láy đang nhìn mình. Đó là một sinh vật nhỏ, cỡ một con sóc, với bộ lông màu nâu mượt mà. Điểm kỳ lạ là nó có sáu cái chân, và cái đuôi dài của nó bông xù lên với những đốm lông có khả năng phát sáng nhẹ ngay cả dưới ánh sáng ban ngày.

Con vật nghiêng đầu, phát ra một tiếng kêu chiu chít đầy tò mò. Nó không hề tỏ ra sợ hãi. An đứng yên, không dám cử động. Trong suốt hai mươi tư giờ qua, mọi thứ anh gặp đều là một mối đe dọa tiềm tàng. Nhưng sinh vật nhỏ bé này thì khác. Nó chỉ đơn thuần là tò mò.

Một cảm giác ấm áp lạ lùng lan tỏa trong lồng ngực An. Anh không hoàn toàn cô độc. Có sự sống ở đây, sự sống không chỉ có nanh vuốt và sự thù địch. Anh từ từ đưa máy tính bảng lên, cố gắng chụp một bức ảnh. Nhưng ngay khi ống kính vừa lấy nét, con vật đã nhanh như chớp phóng từ cành này sang cành khác và biến mất trong tán lá rậm rạp. An khẽ mỉm cười.

Anh quay trở lại khu cắm trại tạm bợ của mình. Đã vài giờ trôi qua. Anh cẩn thận nhấc tấm nilon che miệng hố lên. Bên trong chiếc cốc nhỏ, một lượng nước trong vắt đã được tích tụ, khoảng chừng một phần ba cốc.

Anh nhấc chiếc cốc lên. Dưới ánh mặt trời, làn nước lấp lánh như kim cương. Anh ngửi thử. Không có mùi. Anh nhấp một ngụm nhỏ. Vị của nó tinh khiết, không có một chút mùi vị nào khác. Đó là vị của nước. Vị của sự sống.

An uống cạn lượng nước quý giá đó. Nó không chỉ làm dịu đi cổ họng đang khô rát của anh, mà còn tưới mát cả tâm hồn đang héo hon của anh. Anh đã làm được. Anh đã dùng trí tuệ của mình để buộc thế giới này phải cung cấp cho anh thứ anh cần. Đó là một chiến thắng nhỏ, nhưng vô cùng ý nghĩa. Nó thắp lên một ngọn lửa hy vọng trong anh.

Mặt trời đã lên đến đỉnh. Anh lấy ra một vật mà anh coi là báu vật: một tấm sạc năng lượng mặt trời siêu mỏng, có thể gập lại, đi kèm với chiếc máy tính bảng. Anh trải nó ra trên một phiến đá phẳng, xoay nó về hướng mặt trời một cách chính xác nhất có thể. Một đèn LED nhỏ màu xanh lá cây trên bộ sạc bật sáng.

Anh cắm dây sạc vào máy tính bảng. Biểu tượng tia sét xuất hiện trên góc màn hình. Con số 12% đứng yên một lúc lâu, rồi, một cách chậm chạp đến đau đớn, nó nhảy lên 13%.

An gần như muốn reo lên. Anh đã có một nguồn năng lượng, dù rất yếu. Điều đó có nghĩa là kho tàng kiến thức nhân loại trong chiếc máy tính bảng này không phải là một tài nguyên hữu hạn. Anh có thể tiếp tục sử dụng nó, miễn là có ánh sáng mặt trời.

Với những nhu cầu cơ bản nhất – nơi trú ẩn, lửa, nước, và một chút năng lượng – đã được giải quyết, tâm trí An bắt đầu hướng đến những mục tiêu xa hơn. Anh không thể sống mãi ở đây. Anh cần một nguồn thực phẩm ổn định, một nơi trú ẩn tốt hơn, và quan trọng nhất, anh cần tìm hiểu xem thế giới này có tồn tại sinh vật thông minh nào khác không. Anh không muốn tin rằng mình là người duy nhất.

Anh nhìn về phía dòng suối. Nước luôn chảy về nơi trũng hơn, các dòng suối nhỏ sẽ hợp thành sông lớn. Và trong lịch sử Trái Đất, các nền văn minh vĩ đại nhất đều nảy sinh bên những dòng sông. Đó là một quy luật gần như phổ biến ở mọi nơi.

Lộ trình đã rõ ràng.

An dành chút thời gian còn lại của buổi chiều để chuẩn bị. Anh uống thêm một lượt nước chưng cất nữa, cất gọn bộ sạc và các dụng cụ của mình. Anh dập tắt hoàn toàn dấu vết của đống lửa, xóa đi mọi dấu hiệu cho thấy mình đã từng ở đây.

Anh đứng trước dòng suối, nhìn theo hướng nước chảy, vào sâu trong khu rừng vô tận. Anh không biết phía trước là gì. Có thể là những kỳ quan anh chưa từng tưởng tượng, hoặc những hiểm nguy có thể cướp đi mạng sống của anh bất cứ lúc nào.

Anh hít một hơi thật sâu, bầu không khí trong lành của thế giới mới tràn ngập lồng ngực. Rồi, với một bước chân dứt khoát, anh bắt đầu cuộc hành trình của mình. Bóng dáng nhỏ bé của anh nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự hùng vĩ của khu rừng, một đốm sáng của lý trí và hy vọng đang tiến vào miền hoang dã vô định.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận